Giang Long nghe ra sự bất đắc dĩ của Khương Kỳ, trong lòng không kìm nổi sự tò mò, đang định mở miệng hỏi.
Giờ phút này tâm trạng Khương Kỳ không tốt, đổi lại người khác hỏi, với tính khí nóng nảy hẳn ông ta sẽ trừng mắt mắng một trận, trút cơn tức lên kẻ đui mù đó. Nhưng lúc này ông chỉ liếc nhìn Giang Long một cái, khẽ thở dài, không hề giấu diếm nói ra.
Lúc này Giang Long mới hiểu được chuyện gì xảy ra.
Trần Bách Hộ từng là thân binh bên người Khương Kỳ, bởi vì tuổi trẻ, khá có bản lĩnh, rất được Khương Kỳ thưởng thức, cho nên năm đó khi Khương Kỳ gần năm mươi đã muốn để Trần Bách Hộ đang làm Đại đầu binh, thừa dịp mình còn tại vị vài năm, liền đề bạt lên làm Trần Bách Hộ.
Thân binh đồng nghĩa với tư binh của võ tướng, là muốn võ tướng tự tiêu tiền của mình để bồi dưỡng đấy. Triều đình sẽ không cấp bổng lộc cho, hơn nữa đại đa số là ký văn tự bán mình, là gia nô của võ tướng. Số lượng thân binh triều đình cũng không quy định cứng nhắc, hào môn thế gia dĩ nhiên là có nhiều tư binh. Mà từ Đại Đầu binh một bước lên võ tướng thì thân binh sẽ ít đi.
Muốn thân binh bán mạng cho mình, không chỉ nắm giữ văn tự bán mình là được, còn phải cấp nơi ở, trang bị vũ khí khôi giáp, cấp ăn uống, đây là một chi tiêu không hề nhỏ, ngoại trừ khiến thân binh trung thành với mình, mặt khác còn phải khắc khổ huấn luyện đề cao thực lực vân vân, cũng phải chi tiêu thật lớn.
Cho nên võ tướng bình thường căn bản nuôi dưỡng không tới vài thân binh.
Trần Bách Hộ cực kỳ trung thành và tận tâm của Khương Kỳ, Khương Kỳ đề bạt gã dĩ nhiên là có ưu đãi lớn. Đợi sau khi Khương Kỳ lui vị, đến lúc đó Trần Bách Hộ có thể chiếu cố hậu nhân của Khương Kỳ.
Khương Kỳ chỉ là một võ tướng, cũng không có tước vị, hậu đại không thể thế tập.
Ngay từ đầu Trần Bách Hộ đã không để Khương Kỳ thất vọng, lập nhiều công lao, Khương Kỳ thuận lý thành chương đề bạt gã từ Đại Đầu binh lên làm Bách Hộ.
Sau khi lên làm Bách Hộ nếu lại liên tiếp lập nhiều công lao, đề bạt lên làm Thiên hộ cũng không xa. Nhưng đúng lúc này, trong nhà Trần Bách Hộ xảy ra chuyện.
Cha mẹ Trần Bách hộ chết sớm, là đại ca, đại tẩu đã nuôi gã khôn lớn. Về sau trong nhà thật sự khó khăn, Trần Bách Hộ mới viết giấy bán thân, làm thân binh cho Khương Kỳ.
Sau đó mấy năm, đại ca của Trần Bách Hộ bệnh chết, trong nhà cũng chỉ còn lại quả tẩu và hai cháu nhỏ. Lại nói đến đại tẩu của gã vô cùng xinh đẹp, hơn nữa luận tuổi cũng vừa mới ba mươi, tất nhiên là muốn tái giá đấy. Tuy rằng Trần Bách Hộ trông coi nhà chị dâu, phát bổng lộc nuôi cả nhà chị dâu, nhưng cuộc sống của phụ nhân góa bộ vẫn hết sức gian nan. Sau lại còn có bề trên trong nhà đề nghị để Trần Bách Hộ chưa lập gia đình nối tiếp cưới đại tẩu. Như vậy phụ nhân đã có chỗ dựa rồi, Trần Bách Hộ cũng coi như có nhà của mình.
Đề nghị vừa đưa ra, hai người đều không phản đối.
Địa phương Bắc Cương này tất cả mọi người đều nhìn thấy sinh tử, cho nên rất nhiều chuyện được nhìn nhận rộng mở hơn rất nhiều. Trần Bách Hộ là thân binh bên cạnh Khương Kỳ nhiều năm, trải qua chiến trận vô số, có mấy lần thiếu chút nữa chết trận sa trường rồi. Bởi vậy cách nhìn càng rộng mở hơn. Người sống cả đời cũng chỉ có vài chục năm, để ý nhiều thứ như vậy làm gì? Cảm thấy cưới chị dâu vào cửa, vừa có thể bảo vệ chị dâu không bị người ngoài ức hiếp, lại có thể khiến hai cháu trai có cha, là một chuyện tốt.
Nhưng hôn kỳ càng ngày càng đến gần, lại có chuyện không hay xảy ra. Chị dâu của Trần Bách Hộ vào thành mua đồ, bị một tên ăn chơi trác táng trong thành nhìn trúng, muốn cưới về nhà làm tiểu thiếp, kết quả chị dâu của Trần Bách Hộ thà chết chứ không theo, treo cổ tự tử bỏ mình. Tên nhà giàu ăn chơi trác táng không biết thân phận của chị dâu Trần Bách Hộ, nếu biết Trần Bách Hộ từng là thân binh của Khương Kỳ chắc chắn sẽ không dám làm xằng bậy. Chỉ nghĩ đó chỉ là dân chúng bình thường, nên không coi trọng.
Kết quả sự việc rơi vào trong tai Trần Bách Hộ, Trần Bách Hộ trực tiếp đơn thân độc mã, giết gã con ông cháu cha trong nhà. Chẳng những giết gã, hơn nữa còn chém giết đả thương nhiều người thân và nô bộ trong nhà của con ông cháu cha đó. Sau khi giết người, Trần Bách Hộ không trốn đi, kết quả bị sai dịch huyện nha bắt, nhốt vào đại lao.
Hộ nhân gia kia ở quận Vọng Sa cũng có chút thế lực, nhiều người từng nhậm chức trong triều đình, loại chuyện lớn bậc này dĩ nhiên là muốn lấy tính mạng của Trần Bách Hộ. Khương Kỳ là nhân vật số hai tại quận Vọng Sa, không ai dám không duyên cớ mà đắc tội. Nhưng trong nhà chết nhiều người, thì không thể nhẫn nhịn được, dù Khương Kỳ lên tiếng, gia đình kia cũng muốn chém đầu Trần Bách Hộ.
Sau đó Khương Kỳ muốn đến phủ nha, muốn cứu Trần Bách Hộ ra, nhưng Bàng Thành An đột nhiên nhúng tay vào, quan viên phủ nha bởi vậy mà không dám có động tác nhỏ gì.
Tuy rằng Bàng Thành An và Khương Kỳ ngày bình thường không hợp, nhưng ngoài mặt vẫn luôn hết sức khách khí không động chạm lẫn nhau, không có nguyên nhân đặc thù tại sao Bàng Thành An muốn nhúng tay vào chuyện đó chứ?
Giang Long nghi hoặc, mở miệng hỏi.
- Còn không phải họ Bàng kia muốn dạy cái gì mà gì nhân nghĩa liêm sỉ, trong đó có chứng minh, em chú và chị dâu không thể lập gia đình đấy...
Khương Kỳ nói:
- Chết tiệt, ở địa giới Bắc Cương này nào có nhiều chú ý như vậy? Em chú cưới chị dâu, bác cưới em dâu, đây chẳng phải là chuyện rất bình thường sao? Đặt tại dị tộc, con trai cưới mẹ cũng có thể làm đấy!
Thật ra loại hiện tượng này cũng có nguyên nhân thực tế. Một là nơi này người đọc sách ít. Hai là nơi Bắc Cương hoang vắng, đi đâu tìm được người thích hợp phù hợp để cưới đây? Ba là khốn cùng, hôn sự là phải tốn chi phí đấy, còn phải mời bà mối, bày tiệc rượu, sửa tân phòng, tóm lại là cưới một người vợ về nhà vậy là tiền của tích tụ mấy chục năm sẽ phải xài hết.
Em chú cưới chị dâu, hoàn toàn có thể bớt nhiều thứ. Mời được vài thân thích đức cao trọng vọng đến, uống chén rượu mừng, thu thập phòng ở một chút, như vậy tiệc hôn sự coi như là qua.
Những nguyên nhân này Giang Long ít nhiều có thể lý giải.
Hiểu nguyên nhân Bàng Thành An nhúng tay, Giang Long cũng nhíu mày, đích thật là hơi khó làm. Trần Bách Hộ muốn lấy đại tẩu, Bàng Thành An này thi hành chính sách tại quận Vọng Sa, mà gia đình kia nhất định là đi cửa sau, đề nghị Bàng Thành An ra mặt. Bàng Thành An không biết thì thôi, biết rồi, dĩ nhiên là phải nhúng tay vào trong đó. Trong chuyện này, bản thân Trần Bách Hộ không chiếm lý đấy, bởi vì sau khi phát sinh án mạng, phải giao y cho nha môn xử lý. Tự mình giết đến cửa, có lý cũng biến hành không có lý.
Tuy nhiên đối với Bàng Thành An nhúng tay vào mà nói, sự kiện bản thân không chiếm lý thì không có gì để nói rồi.
Nếu không tại sao người nào cũng mơ ước làm quan chứ? Kẻ bề trên, dĩ nhiên là có ưu thế, cùng đặc quyền của mình. Sự việc vào khoảng giữa đúng sai, kẻ bề trên mở miệng, nói là đúng, chính là đúng, nói là sai, đó là sai. Cho dù trắng đen điên đảo, dân chúng bình thường cũng chỉ có thể nghe theo. Đây đúng là một việc đau đầu, Giang Long nhất thời cũng không nghĩ ra biện pháp ứng đối.
Đoàn người sắp tới cửa phủ nha môn, đột nhiên lại có người ngăn phía trước.
- Cảnh đại nhân, đây là thư của ngài.
Người đến là một quân tốt trong dịch trạm quan phương, lúc trước có người đem thư đến dịch trạm, nhờ mang thư chuyển cho Giang Long, nói sự việc khẩn cấp, quân tốt biết Giang Long mỗi ngày đều phải đến phủ nha một chuyến, cho nên liền chờ ở chỗ này.
Giang Long đã gặp qua quân tốt này, nhẹ nhàng gật đầu.
Đồ Đô xuống ngựa nhận thư, lại chuyển cho Giang Long, tiện tay ném cho quân tốt kia một khối bạc lớn để đuổi đi.
Quân tốt cất bạc vào người, sau khi nói tạ ơn vui vẻ rời khỏi.
Lúc này Giang Long mới chậm rãi mở thư ra, sau khi mở ra đọc một chút, trên mặt nở nụ cười.
Phong thư này tới thật là đúng lúc! Thư là do Đại Lệ Ti gửi đến, nội dung trong đó là hai quan viên tham ô làm trái pháp luật.
Sự kiện rõ ràng, chứng cớ vô cùng xác thực. Mà hai người kia lại là thân tín mà gần đây Bàng Thành An đề bạt lên.
- Khương đại nhân, Trần Bách Hộ được cứu rồi.
Giang Long nói xong, đưa thư cho Khương Kỳ.
Khương Kỳ mặc dù là người thô lỗ, nhưng vẫn biết chữ đấy. Nhận thư xong đảo qua rất nhanh, Khương Kỳ bật cười ha hả.
- Đi, chúng ta vào phủ nha!
Trong nháy mắt, Khương Kỳ đã không còn lo lắng gì nữa.
Tháo bỏ binh khí xuống, Giang Long theo sự giới thiệu của Khương Kỳ lập tứ đi vào phòng xử lý chính sự của Bàng Thành An.
Nửa đường gặp Đỗ Uy, nhưng Đỗ Uy cũng không dám ngăn Giang Long lại. Ai không biết tính tình Khương Kỳ nóng nảy thô bạo chứ? Chỉ cần phẩm cấp không cao hơn Khương Kỳ, Khương Kỳ không vui, có thể dùng roi quất người đấy. Loại người thô kệch như này, căn bản là không nói đạo lý với người khác. Cho nên Đỗ Uy trực tiếp làm như không thấy Giang Long, vội vàng đi về hướng phủ nha của mình, nghĩ muốn trốn ra ngoài.
Khương Kỳ muốn gặp Bàng Thành An, Bàng Thành An dù phẩm cấp cao, cũng không thể không gặp.
Tuy nhiên Bàng Thành An lại không nghĩ tới Khương Kỳ sẽ mang quan viên trẻ tuổi tiến vào. Đợi khi quan viên trẻ tuổi kia mở miệng giới thiệu, sắc mặt Bàng Thành An trong nháy mắt trở nên âm trầm.
Thành Biên Nhượng gây phiền toái cho Giang Long, không cho Giang Long có tinh lực làm việc gì, cho nên y gọi Giang Long vào thành Vọng Sa, tính toán kéo dài thời gian. Nhưng không ngờ, lão khốn Khương Kỳ này lại dẫn Giang Long đến đây.
- Ngươi chính là Huyện lệnh Linh Thông mới nhậm chức, Cảnh Giang Long?
Đã gặp người, dĩ nhiên là không thể không gặp, Bàng Thành An sau khi thầm trừng mắt với Khương Kỳ, giọng điệu lạnh lùng hỏi.
- Chính là hạ quan.
Giang Long cung kính lên tiếng trả lời. Mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, ở ngoài mặt vẫn phải biểu hiện đầy đủ lễ nghĩa đấy.
- Vừa lúc bản quan muốn gặp ngươi, thì ngươi đã tự đến.
Da mặt của Bàng Thành An cũng hơi dày chút đấy, bảo Khương Kỳ và Giang Long ngồi xuống, tiếp tục nói:
- Thật ra lần này gọi ngươi tới thành Vọng Sa, là muốn nói ngươi về việc huyện học, ba năm thi hương một alàn, nhưng trong huyện Linh Thông học sinh đủ tư cách tham gia khoa thi cũng quá ít...
Làm quan, sẽ làm quan, có thể làm quan, đều là có thể nói sẽ nói đấy. Nâng cao quan điểm, tùy tiện mở miệng, phát ngôn, là có thể dùng giờ để mà tính. Bàng Thành An cũng giống như vậy, tuy nhiên chỉ nói về huyện học mà thôi nhưng mà lải nhải không dứt, khiến Giang Long ngáp dài chán ngán. Nhưng ở trong này hắn vẫn cố nén không ngáp, bằng không chính là coi rẻ thượng quan, bất kính với thượng quan.
Ước chừng nửa canh giờ, đổi năm chén trà nhỏ Bàng Thành An mới dừng lại. Giang Long vội vàng ngồi thẳng lên. Bàng Thành An lại nói vài câu, dặn dò Giang Long về mộ binh hai gã huấn đạo, làm trợ thủ cho Phan Văn Trường, Giang Long rời khỏi.
Sau khi ra khỏi phủ nha, đám người Giang Long quay về dịch trạm, tính toán sáng mai trở về huyện Linh Thông.
Sở dĩ Bàng Thành An nói nửa ngày như vậy, thật ra cũng bởi muốn làm khó Khương Kỳ. Khương Kỳ là người thô lỗ, tính tình ngay thẳng táo bại, bình thường nghe người đọc sách nói chuyện luôn cảm thấy giày vò khổ sở.
Y mượn Giang Long báo thù Khương Kỳ. Hơn nữa Bàng Thành An cũng nhớ rõ sự việc Trần Bách Hộ, cố ý muốn làm Khương Kỳ sốt ruột. Nhưng hôm nay Khương Kỳ cũng kết sức kiên nhẫn, dường như hóa thân thành thế ngoại cao nhân, vẫn tĩnh tọa, nhắm hờ mắt uống trà, ngược lại khiến Bàng Thành An có chút bất ngờ.
Giờ phút này tâm trạng Khương Kỳ không tốt, đổi lại người khác hỏi, với tính khí nóng nảy hẳn ông ta sẽ trừng mắt mắng một trận, trút cơn tức lên kẻ đui mù đó. Nhưng lúc này ông chỉ liếc nhìn Giang Long một cái, khẽ thở dài, không hề giấu diếm nói ra.
Lúc này Giang Long mới hiểu được chuyện gì xảy ra.
Trần Bách Hộ từng là thân binh bên người Khương Kỳ, bởi vì tuổi trẻ, khá có bản lĩnh, rất được Khương Kỳ thưởng thức, cho nên năm đó khi Khương Kỳ gần năm mươi đã muốn để Trần Bách Hộ đang làm Đại đầu binh, thừa dịp mình còn tại vị vài năm, liền đề bạt lên làm Trần Bách Hộ.
Thân binh đồng nghĩa với tư binh của võ tướng, là muốn võ tướng tự tiêu tiền của mình để bồi dưỡng đấy. Triều đình sẽ không cấp bổng lộc cho, hơn nữa đại đa số là ký văn tự bán mình, là gia nô của võ tướng. Số lượng thân binh triều đình cũng không quy định cứng nhắc, hào môn thế gia dĩ nhiên là có nhiều tư binh. Mà từ Đại Đầu binh một bước lên võ tướng thì thân binh sẽ ít đi.
Muốn thân binh bán mạng cho mình, không chỉ nắm giữ văn tự bán mình là được, còn phải cấp nơi ở, trang bị vũ khí khôi giáp, cấp ăn uống, đây là một chi tiêu không hề nhỏ, ngoại trừ khiến thân binh trung thành với mình, mặt khác còn phải khắc khổ huấn luyện đề cao thực lực vân vân, cũng phải chi tiêu thật lớn.
Cho nên võ tướng bình thường căn bản nuôi dưỡng không tới vài thân binh.
Trần Bách Hộ cực kỳ trung thành và tận tâm của Khương Kỳ, Khương Kỳ đề bạt gã dĩ nhiên là có ưu đãi lớn. Đợi sau khi Khương Kỳ lui vị, đến lúc đó Trần Bách Hộ có thể chiếu cố hậu nhân của Khương Kỳ.
Khương Kỳ chỉ là một võ tướng, cũng không có tước vị, hậu đại không thể thế tập.
Ngay từ đầu Trần Bách Hộ đã không để Khương Kỳ thất vọng, lập nhiều công lao, Khương Kỳ thuận lý thành chương đề bạt gã từ Đại Đầu binh lên làm Bách Hộ.
Sau khi lên làm Bách Hộ nếu lại liên tiếp lập nhiều công lao, đề bạt lên làm Thiên hộ cũng không xa. Nhưng đúng lúc này, trong nhà Trần Bách Hộ xảy ra chuyện.
Cha mẹ Trần Bách hộ chết sớm, là đại ca, đại tẩu đã nuôi gã khôn lớn. Về sau trong nhà thật sự khó khăn, Trần Bách Hộ mới viết giấy bán thân, làm thân binh cho Khương Kỳ.
Sau đó mấy năm, đại ca của Trần Bách Hộ bệnh chết, trong nhà cũng chỉ còn lại quả tẩu và hai cháu nhỏ. Lại nói đến đại tẩu của gã vô cùng xinh đẹp, hơn nữa luận tuổi cũng vừa mới ba mươi, tất nhiên là muốn tái giá đấy. Tuy rằng Trần Bách Hộ trông coi nhà chị dâu, phát bổng lộc nuôi cả nhà chị dâu, nhưng cuộc sống của phụ nhân góa bộ vẫn hết sức gian nan. Sau lại còn có bề trên trong nhà đề nghị để Trần Bách Hộ chưa lập gia đình nối tiếp cưới đại tẩu. Như vậy phụ nhân đã có chỗ dựa rồi, Trần Bách Hộ cũng coi như có nhà của mình.
Đề nghị vừa đưa ra, hai người đều không phản đối.
Địa phương Bắc Cương này tất cả mọi người đều nhìn thấy sinh tử, cho nên rất nhiều chuyện được nhìn nhận rộng mở hơn rất nhiều. Trần Bách Hộ là thân binh bên cạnh Khương Kỳ nhiều năm, trải qua chiến trận vô số, có mấy lần thiếu chút nữa chết trận sa trường rồi. Bởi vậy cách nhìn càng rộng mở hơn. Người sống cả đời cũng chỉ có vài chục năm, để ý nhiều thứ như vậy làm gì? Cảm thấy cưới chị dâu vào cửa, vừa có thể bảo vệ chị dâu không bị người ngoài ức hiếp, lại có thể khiến hai cháu trai có cha, là một chuyện tốt.
Nhưng hôn kỳ càng ngày càng đến gần, lại có chuyện không hay xảy ra. Chị dâu của Trần Bách Hộ vào thành mua đồ, bị một tên ăn chơi trác táng trong thành nhìn trúng, muốn cưới về nhà làm tiểu thiếp, kết quả chị dâu của Trần Bách Hộ thà chết chứ không theo, treo cổ tự tử bỏ mình. Tên nhà giàu ăn chơi trác táng không biết thân phận của chị dâu Trần Bách Hộ, nếu biết Trần Bách Hộ từng là thân binh của Khương Kỳ chắc chắn sẽ không dám làm xằng bậy. Chỉ nghĩ đó chỉ là dân chúng bình thường, nên không coi trọng.
Kết quả sự việc rơi vào trong tai Trần Bách Hộ, Trần Bách Hộ trực tiếp đơn thân độc mã, giết gã con ông cháu cha trong nhà. Chẳng những giết gã, hơn nữa còn chém giết đả thương nhiều người thân và nô bộ trong nhà của con ông cháu cha đó. Sau khi giết người, Trần Bách Hộ không trốn đi, kết quả bị sai dịch huyện nha bắt, nhốt vào đại lao.
Hộ nhân gia kia ở quận Vọng Sa cũng có chút thế lực, nhiều người từng nhậm chức trong triều đình, loại chuyện lớn bậc này dĩ nhiên là muốn lấy tính mạng của Trần Bách Hộ. Khương Kỳ là nhân vật số hai tại quận Vọng Sa, không ai dám không duyên cớ mà đắc tội. Nhưng trong nhà chết nhiều người, thì không thể nhẫn nhịn được, dù Khương Kỳ lên tiếng, gia đình kia cũng muốn chém đầu Trần Bách Hộ.
Sau đó Khương Kỳ muốn đến phủ nha, muốn cứu Trần Bách Hộ ra, nhưng Bàng Thành An đột nhiên nhúng tay vào, quan viên phủ nha bởi vậy mà không dám có động tác nhỏ gì.
Tuy rằng Bàng Thành An và Khương Kỳ ngày bình thường không hợp, nhưng ngoài mặt vẫn luôn hết sức khách khí không động chạm lẫn nhau, không có nguyên nhân đặc thù tại sao Bàng Thành An muốn nhúng tay vào chuyện đó chứ?
Giang Long nghi hoặc, mở miệng hỏi.
- Còn không phải họ Bàng kia muốn dạy cái gì mà gì nhân nghĩa liêm sỉ, trong đó có chứng minh, em chú và chị dâu không thể lập gia đình đấy...
Khương Kỳ nói:
- Chết tiệt, ở địa giới Bắc Cương này nào có nhiều chú ý như vậy? Em chú cưới chị dâu, bác cưới em dâu, đây chẳng phải là chuyện rất bình thường sao? Đặt tại dị tộc, con trai cưới mẹ cũng có thể làm đấy!
Thật ra loại hiện tượng này cũng có nguyên nhân thực tế. Một là nơi này người đọc sách ít. Hai là nơi Bắc Cương hoang vắng, đi đâu tìm được người thích hợp phù hợp để cưới đây? Ba là khốn cùng, hôn sự là phải tốn chi phí đấy, còn phải mời bà mối, bày tiệc rượu, sửa tân phòng, tóm lại là cưới một người vợ về nhà vậy là tiền của tích tụ mấy chục năm sẽ phải xài hết.
Em chú cưới chị dâu, hoàn toàn có thể bớt nhiều thứ. Mời được vài thân thích đức cao trọng vọng đến, uống chén rượu mừng, thu thập phòng ở một chút, như vậy tiệc hôn sự coi như là qua.
Những nguyên nhân này Giang Long ít nhiều có thể lý giải.
Hiểu nguyên nhân Bàng Thành An nhúng tay, Giang Long cũng nhíu mày, đích thật là hơi khó làm. Trần Bách Hộ muốn lấy đại tẩu, Bàng Thành An này thi hành chính sách tại quận Vọng Sa, mà gia đình kia nhất định là đi cửa sau, đề nghị Bàng Thành An ra mặt. Bàng Thành An không biết thì thôi, biết rồi, dĩ nhiên là phải nhúng tay vào trong đó. Trong chuyện này, bản thân Trần Bách Hộ không chiếm lý đấy, bởi vì sau khi phát sinh án mạng, phải giao y cho nha môn xử lý. Tự mình giết đến cửa, có lý cũng biến hành không có lý.
Tuy nhiên đối với Bàng Thành An nhúng tay vào mà nói, sự kiện bản thân không chiếm lý thì không có gì để nói rồi.
Nếu không tại sao người nào cũng mơ ước làm quan chứ? Kẻ bề trên, dĩ nhiên là có ưu thế, cùng đặc quyền của mình. Sự việc vào khoảng giữa đúng sai, kẻ bề trên mở miệng, nói là đúng, chính là đúng, nói là sai, đó là sai. Cho dù trắng đen điên đảo, dân chúng bình thường cũng chỉ có thể nghe theo. Đây đúng là một việc đau đầu, Giang Long nhất thời cũng không nghĩ ra biện pháp ứng đối.
Đoàn người sắp tới cửa phủ nha môn, đột nhiên lại có người ngăn phía trước.
- Cảnh đại nhân, đây là thư của ngài.
Người đến là một quân tốt trong dịch trạm quan phương, lúc trước có người đem thư đến dịch trạm, nhờ mang thư chuyển cho Giang Long, nói sự việc khẩn cấp, quân tốt biết Giang Long mỗi ngày đều phải đến phủ nha một chuyến, cho nên liền chờ ở chỗ này.
Giang Long đã gặp qua quân tốt này, nhẹ nhàng gật đầu.
Đồ Đô xuống ngựa nhận thư, lại chuyển cho Giang Long, tiện tay ném cho quân tốt kia một khối bạc lớn để đuổi đi.
Quân tốt cất bạc vào người, sau khi nói tạ ơn vui vẻ rời khỏi.
Lúc này Giang Long mới chậm rãi mở thư ra, sau khi mở ra đọc một chút, trên mặt nở nụ cười.
Phong thư này tới thật là đúng lúc! Thư là do Đại Lệ Ti gửi đến, nội dung trong đó là hai quan viên tham ô làm trái pháp luật.
Sự kiện rõ ràng, chứng cớ vô cùng xác thực. Mà hai người kia lại là thân tín mà gần đây Bàng Thành An đề bạt lên.
- Khương đại nhân, Trần Bách Hộ được cứu rồi.
Giang Long nói xong, đưa thư cho Khương Kỳ.
Khương Kỳ mặc dù là người thô lỗ, nhưng vẫn biết chữ đấy. Nhận thư xong đảo qua rất nhanh, Khương Kỳ bật cười ha hả.
- Đi, chúng ta vào phủ nha!
Trong nháy mắt, Khương Kỳ đã không còn lo lắng gì nữa.
Tháo bỏ binh khí xuống, Giang Long theo sự giới thiệu của Khương Kỳ lập tứ đi vào phòng xử lý chính sự của Bàng Thành An.
Nửa đường gặp Đỗ Uy, nhưng Đỗ Uy cũng không dám ngăn Giang Long lại. Ai không biết tính tình Khương Kỳ nóng nảy thô bạo chứ? Chỉ cần phẩm cấp không cao hơn Khương Kỳ, Khương Kỳ không vui, có thể dùng roi quất người đấy. Loại người thô kệch như này, căn bản là không nói đạo lý với người khác. Cho nên Đỗ Uy trực tiếp làm như không thấy Giang Long, vội vàng đi về hướng phủ nha của mình, nghĩ muốn trốn ra ngoài.
Khương Kỳ muốn gặp Bàng Thành An, Bàng Thành An dù phẩm cấp cao, cũng không thể không gặp.
Tuy nhiên Bàng Thành An lại không nghĩ tới Khương Kỳ sẽ mang quan viên trẻ tuổi tiến vào. Đợi khi quan viên trẻ tuổi kia mở miệng giới thiệu, sắc mặt Bàng Thành An trong nháy mắt trở nên âm trầm.
Thành Biên Nhượng gây phiền toái cho Giang Long, không cho Giang Long có tinh lực làm việc gì, cho nên y gọi Giang Long vào thành Vọng Sa, tính toán kéo dài thời gian. Nhưng không ngờ, lão khốn Khương Kỳ này lại dẫn Giang Long đến đây.
- Ngươi chính là Huyện lệnh Linh Thông mới nhậm chức, Cảnh Giang Long?
Đã gặp người, dĩ nhiên là không thể không gặp, Bàng Thành An sau khi thầm trừng mắt với Khương Kỳ, giọng điệu lạnh lùng hỏi.
- Chính là hạ quan.
Giang Long cung kính lên tiếng trả lời. Mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, ở ngoài mặt vẫn phải biểu hiện đầy đủ lễ nghĩa đấy.
- Vừa lúc bản quan muốn gặp ngươi, thì ngươi đã tự đến.
Da mặt của Bàng Thành An cũng hơi dày chút đấy, bảo Khương Kỳ và Giang Long ngồi xuống, tiếp tục nói:
- Thật ra lần này gọi ngươi tới thành Vọng Sa, là muốn nói ngươi về việc huyện học, ba năm thi hương một alàn, nhưng trong huyện Linh Thông học sinh đủ tư cách tham gia khoa thi cũng quá ít...
Làm quan, sẽ làm quan, có thể làm quan, đều là có thể nói sẽ nói đấy. Nâng cao quan điểm, tùy tiện mở miệng, phát ngôn, là có thể dùng giờ để mà tính. Bàng Thành An cũng giống như vậy, tuy nhiên chỉ nói về huyện học mà thôi nhưng mà lải nhải không dứt, khiến Giang Long ngáp dài chán ngán. Nhưng ở trong này hắn vẫn cố nén không ngáp, bằng không chính là coi rẻ thượng quan, bất kính với thượng quan.
Ước chừng nửa canh giờ, đổi năm chén trà nhỏ Bàng Thành An mới dừng lại. Giang Long vội vàng ngồi thẳng lên. Bàng Thành An lại nói vài câu, dặn dò Giang Long về mộ binh hai gã huấn đạo, làm trợ thủ cho Phan Văn Trường, Giang Long rời khỏi.
Sau khi ra khỏi phủ nha, đám người Giang Long quay về dịch trạm, tính toán sáng mai trở về huyện Linh Thông.
Sở dĩ Bàng Thành An nói nửa ngày như vậy, thật ra cũng bởi muốn làm khó Khương Kỳ. Khương Kỳ là người thô lỗ, tính tình ngay thẳng táo bại, bình thường nghe người đọc sách nói chuyện luôn cảm thấy giày vò khổ sở.
Y mượn Giang Long báo thù Khương Kỳ. Hơn nữa Bàng Thành An cũng nhớ rõ sự việc Trần Bách Hộ, cố ý muốn làm Khương Kỳ sốt ruột. Nhưng hôm nay Khương Kỳ cũng kết sức kiên nhẫn, dường như hóa thân thành thế ngoại cao nhân, vẫn tĩnh tọa, nhắm hờ mắt uống trà, ngược lại khiến Bàng Thành An có chút bất ngờ.