Đồ Đô sở dĩ than phiền, chẳng qua là vì sự chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm ở đây quá lớn.
Theo hiểu biết tiền kiếp của Giang Long, đương nhiên hiểu rõ nguyên nhân trong đó.
Sa mạc khô hạn thiếu nước, hơn nữa nhiệt dung riêng của thành phần tổ thành chủ yếu là cát đá cũng thấp hơn nhiều so với nhiệt dung riêng của nước.
Điều này có nghĩa là dưới cùng một ánh nắng mặt trời chiếu xuống, tốc độ hấp thụ nhiệt lượng của cát đá, sẽ nhanh hơn nhiều so với khu vực có nhiều nước, nhiệt độ tăng lên rất nhanh, nóng bức vô cùng.
Lại thêm sa mạc ít mây, ban ngày không có tầng mây phản xạ ánh mặt trời, ánh mặt trời có thể trực tiếp chiếu xuống mặt đất, nhiệt độ không khí tăng càng nhanh, cộng thêm khu vực sa mạc không có thảm thực vật, xung quanh thường vô cùng trống trải, cường độ chiếu xạ của ánh mặt trời càng mạnh.
Ngược lại, vào ban đêm trời tối lại, không có ánh mặt trời, cũng vậy không có tầng mây lớn phản xạ lại nhiệt lượng tản ra từ mặt đất, nhiệt lượng nhanh chóng được giải phóng, nhiệt độ sẽ giảm xuống đột ngột.
Nếu như là ở bờ biển phía nam, thì chỉ có nhiệt độ buổi sáng sớm là hơi thấp.
Buổi trưa và tối đều sẽ nóng đến mức người ngủ không yên giấc.
Nhớ đến quả dưa hấu trong câu nói ấy, Giang Long không khỏi chảy nước miếng, dưa hấu đích thực là trái cây phòng cảm nắng rất tốt.
Đương nhiên, cũng không được ăn quá nhiều.
Giang Long cũng cảm thấy ban ngày ở đây quá nóng, liền suy nghĩ, trừ dưa hấu ra, còn có thứ gì có thể hạ nhiệt giải nắng đây?
Đứng lên, nhìn xung quanh, chẳng có chút thu hoạch và linh cảm nào hết.
Thế là không khỏi thở dài, thế giới này quá lạc hậu rồi, nếu như là ở kiếp trước…
Đột nhiên, ánh mắt Giang Long sáng lên.
- Chúng ta về.
Nói xong, Giang Long nhằm về hướng huyện nha bước thật nhanh.
Bọn Đồ Đô đuổi theo.
Trong huyện nha, Trình Trạch đang nghiêm túc xử lý chính vụ.
Huyện Linh Thông tuy hình thế phát triển rất tốt, nhưng đi cùng với tốc độ phát triển nhanh chóng, có rất nhiều vấn đề cũng theo đó mà đến.
Ví dụ như nhân khẩu nhiều, tranh chấp cũng nhiều lên.
Hơn nữa những người này lại đến từ các nơi khác nhau, vẫn chưa thật sự định cư, vẫn xem là nhân khẩu lưu động, vẫn chưa có cảm giác thân thuộc đối với huyện Linh Thông, mang theo tâm lý may mắn, muốn gây chuyện một chút, đánh nhau một chút, biết người của mình không nhiều, nha dịch không dễ bắt được mình.
Đương nhiên, cũng còn có nguyên nhân khác, ví dụ không thể ở trước mặt người ta thể hiện quá yếu đuối, nếu không sau này sẽ bị người ta xem thường và ức hiếp.
Bắc Cương vốn dân phong nhanh nhẹn dũng mãnh, mỗi ngày người gây chuyện đánh nhau, thật không ít.
Còn việc xây dựng lại trong thành, Giang Long chỉ phụ trách kế hoạch lớn, những việc cụ thể thì vẫn cần nhờ Tiêu Phàm và Trình Trạch sắp đặt chỉ huy.
Cho nên mỗi ngày Tiêu Phàm và Trình Trạch đều vô cùng bận rộn.
Tiêu Phàm chạy vòng ngoài, Trình Trạch trấn ở huyện nha.
Nhưng tuy rất bận rộn, hai người không hề kêu than, mấy năm trước bọn họ quá thanh nhàn rồi, cảm thấy quá trống rỗng, chỉ có công việc nhiều, bận bận rộn rộn cuộc sống mới phong phú.
Gặp Giang Long đến, Trình Trạch cũng không buông bút trong tay, chỉ hỏi có phải có chuyện gì.
Giang Long cười thần bí:
- Đợi một lát ta biến một trò pháp thuật cho ngươi xem.
- Hả?
Gương mặt Trình Trạch hiện lên nét hiếu kỳ, bàn tay đang viết cũng dừng lại.
Nhưng mà Giang Long không có ý giải thích.
Trình Trạch thấy vậy không khỏi khẽ lắc đầu, lại cúi xuống viết nhanh.
Lát sau, Phàn Nhân theo sự dặn dò của Giang Long, đã mua đồ về.
Công việc của Giang Long rất nhiều, hai người Đồ Đô và Cương Đế Ba Khắc có khi làm không kịp, Phàn Nhân liền chủ động tỏ ý muốn giúp đỡ.
Cho nên dạo này Giang Long đã có thể phân phó Phàn Nhân đi làm ít việc rồi.
Bên ngoài quá nóng, hắn về trước một bước, sau đó cho Phàn Nhân đến tiệm thuốc ở gần đó, mua một ít tiêu thạch (quặng kali nitrat) về.
Phàn Nhân tiến lên trước, đặt túi vải có chứa tiêu thạch lên bàn, lui ra hai bước.
- Đồ Đô, ngươi đi bưng một chậu nước đến đây.
Giang Long mở túi vải ra xem, thấy bên trong quả nhiên là tiêu thạch được nghiền thành bột, liền cười bảo.
Không lâu sau, Đồ Đô bưng nước sạch tới, trên mặt có chút nước đọng, xem ra lúc đi bưng nước tiện thể đã rửa mặt luôn.
Thời tiết này quá nóng rồi.
Giang Long đón lấy chậu gỗ đặt lên bàn, vén ống tay áo lên, lấy một tách trà, bên trong đổ đầy nước sôi.
Sau đó đặt tách trà vào trong chậu gỗ.
Trình Trạch lúc này đã buông bút lông trong tay, gương mặt ẩn nụ cười nhạt tiến nhanh đến, muốn xem Giang Long định làm gì.
Cương Đế Ba Khắc, Đồ Đô, và cả Phàn Nhân trên mặt đầy nghi hoặc.
- Bắt đầu biến đổi rồi!
Giang Long khẽ cười khà khà, bốc một nắm bột tiêu thạch, rắc đều đều vào trong chậu.
Tiêu thạch dễ hòa tan vào nước, trong quá trình hòa tan, sẽ hấp thụ nhiệt lượng xung quanh.
Vì thế mọi người đứng xung quanh chậu gỗ, đột nhiên cảm giác có chút mát mẻ, thời tiết nóng quá, khiến cho chút cảm giác mát mẻ này không thể bị bỏ qua.
Sau đó đôi mắt đang nhìn tách trà của mọi người, dần dần mở to ra.
Bởi vì nước sôi ở bên trong, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy tốc độ ngưng tụ kết băng.
- Thế nào, pháp thuật này không tệ chứ?
Giang Long cười lấy tách trà nảy giờ vẫn để trong chậu gỗ ra.
Lấy một cái thớt sạch tới, đổ khối nước đá ra, lại dùng đao đập vỡ, tiếp theo bỏ những mảnh nước đá vào trong tách trà có nước sôi, lát sau, Giang Long nhấc lên uống một ngụm, thật mát quá!
Có thể uống một ngụm nước đá trong ngày oi bức, thực sự là việc khiến người ta vô cùng muốn hưởng thụ.
- Tiểu thiếu gia, người làm sao mà làm được vậy?
Đồ Đô kinh ngạc.
Đây quả là thần kỳ!
Ngày mùa hạ, lại có thể chẳng dựa vào gì cả mà tạo ra được nước đá.
Cương Đế Ba Khắc cũng là vẻ mặt không thể tin nổi.
Điều này quá thần kỳ rồi!
Phàn Nhân lúc thì quan sát những mảnh nước đá, lúc thì quay đầu nhìn Giang Long, làm như trên mặt Giang Long có thể nở ra được mấy đóa hoa tươi vậy.
Chỉ có Trình Trạch là sờ cằm suy nghĩ một hồi.
Sau đó bốc một ít bột tiêu thạch trong túi vải ra xem, lại đưa lên mũi ngửi ngửi.
Tiếp theo, học theo các bước của Giang Long lúc nảy, lại làm ra được một tách nước đá nữa.
- Tiểu thiếu gia, đây là tiêu thạch?
Trình Trạch cười cười, thở nhẹ một hơi trước, lại bắt đầu hỏi.
- Không sai.
Một ngụm nước đá mát mẻ đi vào cổ họng khiến Giang Long vô cùng sảng khoái, thấy Trình Trạch ở đó làm thí nghiệm, cũng không ngăn cản, gật đầu nói:
- Đây chính là cách dùng tiêu thạch làm ra nước đá, bây giờ các ngươi có thể làm thử, nhưng không được truyền ra ngoài.
Cương Đế Ba Khắc, Đồ Đô, và Phàn Nhân nghe vậy liền tiến lên trước tự làm.
Trình Trạch nghe vậy đôi mắt khẽ chuyển động, lập tức phản ứng:
- Ngài muốn bán nước đá kiếm tiền?
- Trình tiên sinh quả nhiên thông minh!
Giang Long giơ ngón tay cái lên:
- Ngày mùa hạ, thời tiết nóng bức, uống một ngụm nước đá, không biết sảng khoái đến mức nào, bách tính bình thường trong tay không có tiền, nhưng Đại Tề có rất nhiều phú hộ thế gia, cho nên ta cảm thấy làm chuyện kinh doanh này, chắc có thể kiếm được một khoản nho nhỏ.
- Giá cả thấp một chút, chắc sẽ kiếm được khoản lớn đấy.
Trình Trạch nghĩ rồi nói:
- Hoàng cung Đại Tề và những hào môn bậc nhất, để mùa hạ có thể dùng nước đá đều cho đào hầm nước đá, nhưng cho dù là như vậy, đến mùa hạ cũng phải dùng tiết kiệm một chút.
Những hào môn bình thường, không có được nguồn tài lực này.
Nhưng nếu như đến mùa hạ còn có thể mua được nước đá, mà giá nước đá không đắt lắm.
Thiết nghĩ chỉ cần là những địa chủ có khả năng mua sắm một chút cũng sẽ móc tiền ra mua một ít.
Người mua nhiều, đương nhiên sẽ kiếm được nhiều.
Mà dùng tiêu thạch để làm nước đá, thì căn bản là tiền vốn không tốn bao nhiêu.
- Trình tiên sinh nói rất có lý.
Giang Long vỗ tay, kỳ thực bản thân hắn cũng nghĩ như vậy.
Nước đá tuy vào mùa hạ là thứ hiếm, nhưng muốn chỉ làm hàng cao cấp trên thị trường thôi hiển nhiên là không được.
Thứ này cũng không phải là thiết yếu phẩm, muốn bán với giá trên trời cũng không hợp lý.
Cho nên nên chế định giá cả ở mức thấp một chút, để cho những địa chủ nhỏ cũng có thể mua nổi, lấy số lượng làm mục tiêu.
Đại khái dùng tiêu thạch làm nước đá cũng không khó khăn gì, ở bất cứ nơi nào trên Đại Tề cũng đều có thể xây xưởng sản xuất.
Nếu chỉ bán nước đá không, Giang Long cảm thấy chưa hài lòng.
Mấy ngày này theo sự phát triển mạnh mẽ của huyện Linh Thông, rất nhiều đoàn thương nhân thay đổi lộ tuyến, đi qua nơi này.
Bắc Cương hơi hỗn loạn một chút, những nơi có đông người mới an toàn hơn.
- Trình tiên sinh, nếu như ta không nhớ nhầm, hôm qua có lẽ có một đoàn thương nhân bán rượu nho vào thị trấn?
Giang Long sờ cằm nghĩ ngợi, đột nhiên hỏi:
- Bọn họ đi chưa?
- Chắc là chưa đâu.
Trình Trạch nói xong, đi lật xem mấy quyển sổ, tìm thấy ghi chép trong đó:
- Quả thực là chưa đi.
Ở nơi biên giới Bắc Cương này, đoàn thương nhân vào thành, là phải thu phí cổng thành rất cao, tiến vào thành đồng nghĩa hệ số an toàn gia tăng, nếu chỉ nghỉ ngơi trong tiểu trấn hay ở dã ngoại, thì một khi mã phỉ đột kích, sẽ gặp phải tổn thất rất lớn.
Thu nhập về mặt này, được xem là một trong những nguồn thu nhập chủ yếu của thành trì.
Đương nhiên là có lưu lại ghi chép rõ ràng.
- Họ nghỉ ngơi ở đâu?
Giang Long đứng dậy hỏi.
Trình Trạch trả lời:
- Ở khách sạn Vân Tùng phía bắc thành.
- Đi, chúng ta đi mua rượu.
Giang Long chỉ tay dẫn đường trước.
Trên địa giới Đại Tề, rượu nho là vật phẩm hiếm có cao cấp, chỉ có những người tương đối có thân phận mới có thể thường xuyên được uống.
Hào môn thế gia thông thường, trong nhà cũng có, nhưng chỉ khi có khách đến, mới đem ra tiếp đón khách.
Chỉ là uống rượu nho thôi, đã xem là rất hưởng thụ rồi.
Nhưng nếu như lại thêm chút nước đá, đương nhiên càng tuyệt hơn.
Giang Long định mua nhiều một chút, ngoài ra tự mình cũng sẽ chế ra các loại thức uống nước trái cây.
Mà mua rượu nho, rồi đến lúc đó đặt xen lẫn lên tủ quầy, cùng bán chung, thì có thể nâng giá của nước trái cây.
Đến lúc đó còn sợ không kiếm được tiền sao?
Lúc Giang Long dẫn theo mọi người tìm đến khách sạn Vân Tùng, đoàn thương nhân bán rượu nho đang kiểm tra dọn dẹp những thùng gỗ chứa rượu nho.
Dự định sáng sớm ngày mai sẽ khởi hành.
Thủ lĩnh đoàn thương nhân là một người dị tộc, thân hình cao lớn, có đôi mắt xanh.
Nghe Huyện Lệnh huyện Linh Thông đích thân đến thăm, trong lòng thầm kêu không hay rồi, y có qua lại với rất nhiều quan viên Đại Tề, biết được rất nhiều tham quan đều vô cùng tham lam.
Trước kia y chưa từng đến huyện Linh Thông, bởi vì huyện Linh Thông hẻo lánh, người cũng ít, nghỉ ngơi ở đây không có gì đảm bảo an toàn.
Đương nhiên cũng không biết đến các tiểu quan lại trong huyện Linh Thông.
Trước kia đi qua các thành trì khác, cũng có hiếu kính với quan viên.
Biết là tránh không khỏi, thủ lĩnh đoàn thương nhân nghiến chặt răng, vừa chầm chậm chạy qua, vừa âm thầm suy nghĩ cần phải hiếu kính bao nhiêu ngân lượng mới có thể đối phó được.
Vài tên tùy tùng, theo sát phía sau thủ lĩnh đoàn thương nhân.
Sau khi Giang Long đi vào khách sạn, thì đi thẳng đến chỗ đoàn thương nhân.
Nhìn thấy từng thùng gỗ từng thùng gỗ cao to ấy, vô cùng vui mừng.
Trỏ đầu ngón tay đếm một hồi, tổng cộng có hai mươi cái thùng đựng rượu, chính lúc đang cao hứng, thủ lĩnh đoàn thương nhân vội vàng đi tới.
- Tiểu nhân tham kiến Huyện lệnh đại nhân.
Thủ lĩnh đoàn thương nhân tiến lên, dập đầu bái kiến.
Mấy người tùy tùng cũng ở phía sau quỳ theo.
Sỹ nông công thương, ở Đại Tề, địa vị thương nhân là thấp hèn nhất, cho dù là thương nhân dị tộc cũng vậy cũng sẽ bị bách tính Đại Tề xem thường.
Thủ lĩnh đoàn thương nhân hiểu rất rõ điều này, cho nên biểu hiện rất cung kính.
Ở đất nước của y, không phải gặp người là phải quỳ xuống.
Lúc đầu, y vô cùng không quen, nhưng sau khi bị thiệt thòi mấy lần, thì đã rút được kinh nghiệm rồi.
Thương nhân xem trọng lợi nhuận, chỉ cần kiếm được nhiều ngân lượng, dập cái đầu thì có là gì?
---------oOo----------
Theo hiểu biết tiền kiếp của Giang Long, đương nhiên hiểu rõ nguyên nhân trong đó.
Sa mạc khô hạn thiếu nước, hơn nữa nhiệt dung riêng của thành phần tổ thành chủ yếu là cát đá cũng thấp hơn nhiều so với nhiệt dung riêng của nước.
Điều này có nghĩa là dưới cùng một ánh nắng mặt trời chiếu xuống, tốc độ hấp thụ nhiệt lượng của cát đá, sẽ nhanh hơn nhiều so với khu vực có nhiều nước, nhiệt độ tăng lên rất nhanh, nóng bức vô cùng.
Lại thêm sa mạc ít mây, ban ngày không có tầng mây phản xạ ánh mặt trời, ánh mặt trời có thể trực tiếp chiếu xuống mặt đất, nhiệt độ không khí tăng càng nhanh, cộng thêm khu vực sa mạc không có thảm thực vật, xung quanh thường vô cùng trống trải, cường độ chiếu xạ của ánh mặt trời càng mạnh.
Ngược lại, vào ban đêm trời tối lại, không có ánh mặt trời, cũng vậy không có tầng mây lớn phản xạ lại nhiệt lượng tản ra từ mặt đất, nhiệt lượng nhanh chóng được giải phóng, nhiệt độ sẽ giảm xuống đột ngột.
Nếu như là ở bờ biển phía nam, thì chỉ có nhiệt độ buổi sáng sớm là hơi thấp.
Buổi trưa và tối đều sẽ nóng đến mức người ngủ không yên giấc.
Nhớ đến quả dưa hấu trong câu nói ấy, Giang Long không khỏi chảy nước miếng, dưa hấu đích thực là trái cây phòng cảm nắng rất tốt.
Đương nhiên, cũng không được ăn quá nhiều.
Giang Long cũng cảm thấy ban ngày ở đây quá nóng, liền suy nghĩ, trừ dưa hấu ra, còn có thứ gì có thể hạ nhiệt giải nắng đây?
Đứng lên, nhìn xung quanh, chẳng có chút thu hoạch và linh cảm nào hết.
Thế là không khỏi thở dài, thế giới này quá lạc hậu rồi, nếu như là ở kiếp trước…
Đột nhiên, ánh mắt Giang Long sáng lên.
- Chúng ta về.
Nói xong, Giang Long nhằm về hướng huyện nha bước thật nhanh.
Bọn Đồ Đô đuổi theo.
Trong huyện nha, Trình Trạch đang nghiêm túc xử lý chính vụ.
Huyện Linh Thông tuy hình thế phát triển rất tốt, nhưng đi cùng với tốc độ phát triển nhanh chóng, có rất nhiều vấn đề cũng theo đó mà đến.
Ví dụ như nhân khẩu nhiều, tranh chấp cũng nhiều lên.
Hơn nữa những người này lại đến từ các nơi khác nhau, vẫn chưa thật sự định cư, vẫn xem là nhân khẩu lưu động, vẫn chưa có cảm giác thân thuộc đối với huyện Linh Thông, mang theo tâm lý may mắn, muốn gây chuyện một chút, đánh nhau một chút, biết người của mình không nhiều, nha dịch không dễ bắt được mình.
Đương nhiên, cũng còn có nguyên nhân khác, ví dụ không thể ở trước mặt người ta thể hiện quá yếu đuối, nếu không sau này sẽ bị người ta xem thường và ức hiếp.
Bắc Cương vốn dân phong nhanh nhẹn dũng mãnh, mỗi ngày người gây chuyện đánh nhau, thật không ít.
Còn việc xây dựng lại trong thành, Giang Long chỉ phụ trách kế hoạch lớn, những việc cụ thể thì vẫn cần nhờ Tiêu Phàm và Trình Trạch sắp đặt chỉ huy.
Cho nên mỗi ngày Tiêu Phàm và Trình Trạch đều vô cùng bận rộn.
Tiêu Phàm chạy vòng ngoài, Trình Trạch trấn ở huyện nha.
Nhưng tuy rất bận rộn, hai người không hề kêu than, mấy năm trước bọn họ quá thanh nhàn rồi, cảm thấy quá trống rỗng, chỉ có công việc nhiều, bận bận rộn rộn cuộc sống mới phong phú.
Gặp Giang Long đến, Trình Trạch cũng không buông bút trong tay, chỉ hỏi có phải có chuyện gì.
Giang Long cười thần bí:
- Đợi một lát ta biến một trò pháp thuật cho ngươi xem.
- Hả?
Gương mặt Trình Trạch hiện lên nét hiếu kỳ, bàn tay đang viết cũng dừng lại.
Nhưng mà Giang Long không có ý giải thích.
Trình Trạch thấy vậy không khỏi khẽ lắc đầu, lại cúi xuống viết nhanh.
Lát sau, Phàn Nhân theo sự dặn dò của Giang Long, đã mua đồ về.
Công việc của Giang Long rất nhiều, hai người Đồ Đô và Cương Đế Ba Khắc có khi làm không kịp, Phàn Nhân liền chủ động tỏ ý muốn giúp đỡ.
Cho nên dạo này Giang Long đã có thể phân phó Phàn Nhân đi làm ít việc rồi.
Bên ngoài quá nóng, hắn về trước một bước, sau đó cho Phàn Nhân đến tiệm thuốc ở gần đó, mua một ít tiêu thạch (quặng kali nitrat) về.
Phàn Nhân tiến lên trước, đặt túi vải có chứa tiêu thạch lên bàn, lui ra hai bước.
- Đồ Đô, ngươi đi bưng một chậu nước đến đây.
Giang Long mở túi vải ra xem, thấy bên trong quả nhiên là tiêu thạch được nghiền thành bột, liền cười bảo.
Không lâu sau, Đồ Đô bưng nước sạch tới, trên mặt có chút nước đọng, xem ra lúc đi bưng nước tiện thể đã rửa mặt luôn.
Thời tiết này quá nóng rồi.
Giang Long đón lấy chậu gỗ đặt lên bàn, vén ống tay áo lên, lấy một tách trà, bên trong đổ đầy nước sôi.
Sau đó đặt tách trà vào trong chậu gỗ.
Trình Trạch lúc này đã buông bút lông trong tay, gương mặt ẩn nụ cười nhạt tiến nhanh đến, muốn xem Giang Long định làm gì.
Cương Đế Ba Khắc, Đồ Đô, và cả Phàn Nhân trên mặt đầy nghi hoặc.
- Bắt đầu biến đổi rồi!
Giang Long khẽ cười khà khà, bốc một nắm bột tiêu thạch, rắc đều đều vào trong chậu.
Tiêu thạch dễ hòa tan vào nước, trong quá trình hòa tan, sẽ hấp thụ nhiệt lượng xung quanh.
Vì thế mọi người đứng xung quanh chậu gỗ, đột nhiên cảm giác có chút mát mẻ, thời tiết nóng quá, khiến cho chút cảm giác mát mẻ này không thể bị bỏ qua.
Sau đó đôi mắt đang nhìn tách trà của mọi người, dần dần mở to ra.
Bởi vì nước sôi ở bên trong, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy tốc độ ngưng tụ kết băng.
- Thế nào, pháp thuật này không tệ chứ?
Giang Long cười lấy tách trà nảy giờ vẫn để trong chậu gỗ ra.
Lấy một cái thớt sạch tới, đổ khối nước đá ra, lại dùng đao đập vỡ, tiếp theo bỏ những mảnh nước đá vào trong tách trà có nước sôi, lát sau, Giang Long nhấc lên uống một ngụm, thật mát quá!
Có thể uống một ngụm nước đá trong ngày oi bức, thực sự là việc khiến người ta vô cùng muốn hưởng thụ.
- Tiểu thiếu gia, người làm sao mà làm được vậy?
Đồ Đô kinh ngạc.
Đây quả là thần kỳ!
Ngày mùa hạ, lại có thể chẳng dựa vào gì cả mà tạo ra được nước đá.
Cương Đế Ba Khắc cũng là vẻ mặt không thể tin nổi.
Điều này quá thần kỳ rồi!
Phàn Nhân lúc thì quan sát những mảnh nước đá, lúc thì quay đầu nhìn Giang Long, làm như trên mặt Giang Long có thể nở ra được mấy đóa hoa tươi vậy.
Chỉ có Trình Trạch là sờ cằm suy nghĩ một hồi.
Sau đó bốc một ít bột tiêu thạch trong túi vải ra xem, lại đưa lên mũi ngửi ngửi.
Tiếp theo, học theo các bước của Giang Long lúc nảy, lại làm ra được một tách nước đá nữa.
- Tiểu thiếu gia, đây là tiêu thạch?
Trình Trạch cười cười, thở nhẹ một hơi trước, lại bắt đầu hỏi.
- Không sai.
Một ngụm nước đá mát mẻ đi vào cổ họng khiến Giang Long vô cùng sảng khoái, thấy Trình Trạch ở đó làm thí nghiệm, cũng không ngăn cản, gật đầu nói:
- Đây chính là cách dùng tiêu thạch làm ra nước đá, bây giờ các ngươi có thể làm thử, nhưng không được truyền ra ngoài.
Cương Đế Ba Khắc, Đồ Đô, và Phàn Nhân nghe vậy liền tiến lên trước tự làm.
Trình Trạch nghe vậy đôi mắt khẽ chuyển động, lập tức phản ứng:
- Ngài muốn bán nước đá kiếm tiền?
- Trình tiên sinh quả nhiên thông minh!
Giang Long giơ ngón tay cái lên:
- Ngày mùa hạ, thời tiết nóng bức, uống một ngụm nước đá, không biết sảng khoái đến mức nào, bách tính bình thường trong tay không có tiền, nhưng Đại Tề có rất nhiều phú hộ thế gia, cho nên ta cảm thấy làm chuyện kinh doanh này, chắc có thể kiếm được một khoản nho nhỏ.
- Giá cả thấp một chút, chắc sẽ kiếm được khoản lớn đấy.
Trình Trạch nghĩ rồi nói:
- Hoàng cung Đại Tề và những hào môn bậc nhất, để mùa hạ có thể dùng nước đá đều cho đào hầm nước đá, nhưng cho dù là như vậy, đến mùa hạ cũng phải dùng tiết kiệm một chút.
Những hào môn bình thường, không có được nguồn tài lực này.
Nhưng nếu như đến mùa hạ còn có thể mua được nước đá, mà giá nước đá không đắt lắm.
Thiết nghĩ chỉ cần là những địa chủ có khả năng mua sắm một chút cũng sẽ móc tiền ra mua một ít.
Người mua nhiều, đương nhiên sẽ kiếm được nhiều.
Mà dùng tiêu thạch để làm nước đá, thì căn bản là tiền vốn không tốn bao nhiêu.
- Trình tiên sinh nói rất có lý.
Giang Long vỗ tay, kỳ thực bản thân hắn cũng nghĩ như vậy.
Nước đá tuy vào mùa hạ là thứ hiếm, nhưng muốn chỉ làm hàng cao cấp trên thị trường thôi hiển nhiên là không được.
Thứ này cũng không phải là thiết yếu phẩm, muốn bán với giá trên trời cũng không hợp lý.
Cho nên nên chế định giá cả ở mức thấp một chút, để cho những địa chủ nhỏ cũng có thể mua nổi, lấy số lượng làm mục tiêu.
Đại khái dùng tiêu thạch làm nước đá cũng không khó khăn gì, ở bất cứ nơi nào trên Đại Tề cũng đều có thể xây xưởng sản xuất.
Nếu chỉ bán nước đá không, Giang Long cảm thấy chưa hài lòng.
Mấy ngày này theo sự phát triển mạnh mẽ của huyện Linh Thông, rất nhiều đoàn thương nhân thay đổi lộ tuyến, đi qua nơi này.
Bắc Cương hơi hỗn loạn một chút, những nơi có đông người mới an toàn hơn.
- Trình tiên sinh, nếu như ta không nhớ nhầm, hôm qua có lẽ có một đoàn thương nhân bán rượu nho vào thị trấn?
Giang Long sờ cằm nghĩ ngợi, đột nhiên hỏi:
- Bọn họ đi chưa?
- Chắc là chưa đâu.
Trình Trạch nói xong, đi lật xem mấy quyển sổ, tìm thấy ghi chép trong đó:
- Quả thực là chưa đi.
Ở nơi biên giới Bắc Cương này, đoàn thương nhân vào thành, là phải thu phí cổng thành rất cao, tiến vào thành đồng nghĩa hệ số an toàn gia tăng, nếu chỉ nghỉ ngơi trong tiểu trấn hay ở dã ngoại, thì một khi mã phỉ đột kích, sẽ gặp phải tổn thất rất lớn.
Thu nhập về mặt này, được xem là một trong những nguồn thu nhập chủ yếu của thành trì.
Đương nhiên là có lưu lại ghi chép rõ ràng.
- Họ nghỉ ngơi ở đâu?
Giang Long đứng dậy hỏi.
Trình Trạch trả lời:
- Ở khách sạn Vân Tùng phía bắc thành.
- Đi, chúng ta đi mua rượu.
Giang Long chỉ tay dẫn đường trước.
Trên địa giới Đại Tề, rượu nho là vật phẩm hiếm có cao cấp, chỉ có những người tương đối có thân phận mới có thể thường xuyên được uống.
Hào môn thế gia thông thường, trong nhà cũng có, nhưng chỉ khi có khách đến, mới đem ra tiếp đón khách.
Chỉ là uống rượu nho thôi, đã xem là rất hưởng thụ rồi.
Nhưng nếu như lại thêm chút nước đá, đương nhiên càng tuyệt hơn.
Giang Long định mua nhiều một chút, ngoài ra tự mình cũng sẽ chế ra các loại thức uống nước trái cây.
Mà mua rượu nho, rồi đến lúc đó đặt xen lẫn lên tủ quầy, cùng bán chung, thì có thể nâng giá của nước trái cây.
Đến lúc đó còn sợ không kiếm được tiền sao?
Lúc Giang Long dẫn theo mọi người tìm đến khách sạn Vân Tùng, đoàn thương nhân bán rượu nho đang kiểm tra dọn dẹp những thùng gỗ chứa rượu nho.
Dự định sáng sớm ngày mai sẽ khởi hành.
Thủ lĩnh đoàn thương nhân là một người dị tộc, thân hình cao lớn, có đôi mắt xanh.
Nghe Huyện Lệnh huyện Linh Thông đích thân đến thăm, trong lòng thầm kêu không hay rồi, y có qua lại với rất nhiều quan viên Đại Tề, biết được rất nhiều tham quan đều vô cùng tham lam.
Trước kia y chưa từng đến huyện Linh Thông, bởi vì huyện Linh Thông hẻo lánh, người cũng ít, nghỉ ngơi ở đây không có gì đảm bảo an toàn.
Đương nhiên cũng không biết đến các tiểu quan lại trong huyện Linh Thông.
Trước kia đi qua các thành trì khác, cũng có hiếu kính với quan viên.
Biết là tránh không khỏi, thủ lĩnh đoàn thương nhân nghiến chặt răng, vừa chầm chậm chạy qua, vừa âm thầm suy nghĩ cần phải hiếu kính bao nhiêu ngân lượng mới có thể đối phó được.
Vài tên tùy tùng, theo sát phía sau thủ lĩnh đoàn thương nhân.
Sau khi Giang Long đi vào khách sạn, thì đi thẳng đến chỗ đoàn thương nhân.
Nhìn thấy từng thùng gỗ từng thùng gỗ cao to ấy, vô cùng vui mừng.
Trỏ đầu ngón tay đếm một hồi, tổng cộng có hai mươi cái thùng đựng rượu, chính lúc đang cao hứng, thủ lĩnh đoàn thương nhân vội vàng đi tới.
- Tiểu nhân tham kiến Huyện lệnh đại nhân.
Thủ lĩnh đoàn thương nhân tiến lên, dập đầu bái kiến.
Mấy người tùy tùng cũng ở phía sau quỳ theo.
Sỹ nông công thương, ở Đại Tề, địa vị thương nhân là thấp hèn nhất, cho dù là thương nhân dị tộc cũng vậy cũng sẽ bị bách tính Đại Tề xem thường.
Thủ lĩnh đoàn thương nhân hiểu rất rõ điều này, cho nên biểu hiện rất cung kính.
Ở đất nước của y, không phải gặp người là phải quỳ xuống.
Lúc đầu, y vô cùng không quen, nhưng sau khi bị thiệt thòi mấy lần, thì đã rút được kinh nghiệm rồi.
Thương nhân xem trọng lợi nhuận, chỉ cần kiếm được nhiều ngân lượng, dập cái đầu thì có là gì?
---------oOo----------