Vệ Dũng rất kiêu ngạo, quái thanh quái khí.
Hồ Bảo, Triệu Bình và ba tên nha dịch khác nữa thì lên tiếng phụ họa, cười vang!
Cả huyện Linh Thông, họ chỉ nể có một mình Giang Long.
Hơn nữa, dù là Giang Long muốn trừng phạt bọn họ cũng sẽ có Bành Hỉ ra mặt bảo vệ.
Bọn họ thực sự chả sợ gì hết!
Hứa Hoài Tài nhìn bộ dạng của họ, hai mắt híp lại, con ngươi thu lại lóe lên ánh nhìn sắc lạnh.
Nguyên một đám không biết gì tới sống chết!
Chết đến nơi rồi mà vẫn không biết.
Thanh danh của Hứa gia cũng không tốt, Hứa Hoài Tài càng không phải là loại người nhân từ nương tay.
Trong lòng thì cười lạnh, trước tiên cứ để các ngươi điên cuồng ngang ngược một lát, sau này sẽ tính sổ một lượt.
- Các ngươi muốn cưỡng ép bá chiếm sản nghiệp nhà ta, lẽ nào không sợ vương pháp sao?
- Vương pháp?
Vệ Dũng chớp mắt cười.
- Ở huyện Linh Thông, Bành đại nhân chính là vương pháp!
- Không sai! Cứ xem như huyện lệnh Linh Thông Cảnh Giang Long đi cũng chẳng qua là quan thất phẩm mà thôi.
Triệu Bình bĩu môi nói.
- Họ Hứa này, ta khuyên ngươi ngoan ngoãn giao nộp cửa hàng, nếu không cẩn thận sẽ khiến Bành đại nhân không vui, tới khi đó đừng nói Hứa gia, sản nghiệp khác cũng e là không giữ nổi!
Hồ Bảo lên tiếng, nói lời uy hiếp.
Hứa Hoài Tài tức run người.
- Ta muốn đi kiện quan. Ta muốn mời Cảnh đại nhân làm chủ cho ta!
- Cảnh huyện lệnh làm gì được Bành đại nhân chứ?
- Gặp Bành đại nhân, Cảnh huyện lệnh chỉ có ngoan ngoan mà nghe lời!
- Cảnh huyện lệnh là cái thá gì, dám đối đầu với Bành đại nhân ư?
Ba nha dịch lần lượt lên tiếng.
Hứa Hoài Tài nghe xong không giận mà còn vui mừng.
Quả nhiên, ngay sau đó đã nghe thấy một giọng nói đầy phẫn nộ vang lên.
- To gan! Dám vô lễ với Cảnh đại nhân, người đâu, bắt tất cả lại!
Một người đàn ông to lớn mạnh mẽ bước nhanh vào cửa chính của cửa hàng.
Vệ Dũng, Hồ Bảo, Triệu Bình và ba tên nha dịch khác nghe thấy giọng nói liền ngẩng đầu lên nhìn, nhưng không nhận ra người này.
Hơn nữa, người này cũng không mặc áo đen công vụ.
- Ngươi là ai ….
Vệ Dũng liền cau mày hỏi.
Nhưng chưa kịp nói xong đã nhìn thấy một đám nha dịch của huyện Linh Thông bước vào, xông lên bắt toàn bộ đám người Vệ Dũng lại.
Lúc này, người đàn ông to lớn mạnh mẽ đi tới trước mặt Vệ Dũng, lạnh lùng nói:
- Ta là cận vệ thân cận của huyện lệnh đại nhân!
Lúc này Vệ Dũng bị đè xuống đất, mặt dí sát xuống đất, tóc tai bù xù, thảm bại khác thường, làm sao còn dám ngang ngược như lúc trước nữa?
Nghe vậy tứ chi giãy dụa, muốn đứng dậy.
- Ngươi biết ta là ai không?
- Bất quá là mấy tên chó săn của Bành Hỉ mà thôi. Ngươi không đáng được ta phải chào hỏi.
Người đàn ông đó chính là Đồ Đô.
Mấy tên nha dịch khác cũng uốn éo quằn quại, muốn thoát ra ngoài.
Nhưng nha dịch huyện Linh Thông nhiều, hơn nữa còn dùng toàn lực, ấn mạnh bọn họ xuống.
Đồ Đô cho gọi Hứa Hoài Tài tới, để đám nha dịch áp giải sáu người về nha huyện.
Trong số những người này, duy có Hồ Bảo là người có đầu óc khôn khéo nhất.
Thấy Đồ Đô không hỏi han gì Hứa Hoài Tài về sự việc đã xảy ra, đã bắt họ tới nha huyện, trong lòng liền trầm xuống.
Điều này cho thấy đối phương đã có kế hoạch sẵn rồi.
Còn ở đây ôm cây đợi thỏ, chỉ chờ bọn họ xông vào trong cửa hàng là bắt ngay.
- Đi?
Đi ra mấy con phố, trong đội ngũ có nhiều người.
Chính là mấy ông chủ của cửa hàng khác.
Hồ Bảo âm thầm kêu khổ, chuyện này nguy rồi!
Đám người Vệ Dũng cũng mơ hồ ý thức được có chút không ổn, yên lạng không gây ồn nữa.
Làm sao đây?
Hồ Bảo nghĩ cách, nhưng không có kế sách nào khả thi.
Trước đây họ quá ngạo mạn, hơn nữa còn đều xông vào trước, đến lúc đó có thể phần lớn là do ích kỷ, cho nên sáu người hợp lại đều xông vào cửa hàng, không có ai ở lại, nếu không người còn lại đó có thể đi thông báo cho Bành Hỉ rồi.
Có Bành Hỉ ra mặt can thiệp, hậu quả cũng không thể quá tệ.
Dù thời gian còn sớm, nhưng rất nhiều người dân đều đang bắt đầu làm việc ở huyện Linh Thông, nên đều phải dậy sớm.
Cho nên lúc này trên phố đã có không ít người.
- Quan sai bắt người rồi!
- Mấy tên bị bắt đo hình như cũng là sai dịch.
- Ừ, nhưng chưa gặp bao giờ.
- Không biết đã xảy ra chuyện gì.
- Quan tâm nhiều đến họ làm gì, chúng ta mau đi làm thôi, nếu không sẽ muộn, ông chủ sẽ mắng đấy.
- Lại có người quét phố, đào nhà vệ sinh rồi.
- Ha ha, đó có lẽ là người làm mướn!
Nhiều người đi đường chỉ trò vào đám người Vệ Dũng.
Vệ Dũng nghe thấy thế, mặt đầy tức giận lúc xanh lúc trắng.
Ai dám để mình đi quét phố, đào nhà vệ sinh?
Xiết chặt hai nắm đấm lại, trừng mắt nhìn những người cười nhạo trên đường.
Triệu Bình và ba tên nha dịch khác cũng như vậy. Nhớ lại lúc họ ở quận thành, mọi người đi trên đường đều cúi đầu chào, nở mày nở mặt.
Hôm nay quả thực là mất hết cả thể diện.
Mấy người đi đường thấy thế liền bước nhanh đi.
Đám người Vệ Dũng mặc đồng phục quan sai, hơn nữa ai cũng đều có bộ mặt hung hãn, không giống người tốt, không biết bọn họ đã gây chuyện gì.
- Chết đến nơi rồi, còn kiêu ngạo như vậy?
Đồ Đô đã nhận ra, cười lạnh lùng.
- Ngươi chớ có đắc ý!
Việc đã tới nước này rồi, Vệ Dũng cảm thấy thua rồi, nhưng vẫn rất ngang ngạnh.
- Cảnh đại nhân mặc dù là huyện lệnh, nhưng Bành đại nhân ra mặt cũng vẫn phải thả chúng ta ra!
- Đúng vậy!
Triệu Bình phụ họa nói.
- Bành đại nhân chính là chủ sự Công Tào lục phẩm!
- Nếu ngươi là cận vệ bên cạnh Cảnh đại nhân thì nên nghĩ thay cho Cảnh đại nhân, vì mấy ông chủ cửa hàng mà đắc tội với Bành đại nhân, có đáng không?
- Đúng đấy, nghĩ tới Cảnh đại nhân mà không nghĩ tới Bành đại nhân. Chi bằng ngươi sớm thả chúng ta ra, tránh cho hai vị đại nhân phải khó xử với nhau.
- Nói có lý, ngươi cẩn thận bị Cảnh đại nhân trách cứ!
- Mau thả chúng ta ra, nếu không chờ tới nha huyện không còn kịp nữa đâu.
Ba tên nha dịch còn lại cũng hét lên.
Đồ Đô cũng chẳng để tâm gì tới Bành Hỉ, nhưng đây đang ở địa phương nên dù có khinh thường y cũng không cười nhạo.
Chỉ là thờ ơ bàng quan, làm kẻ xấu.
Trong nha huyện, Giang Long mặc quan bào ngồi ngay ngắn ở đại sảnh.
Có nha dịch tiến vào bẩm báo, nói bắt được một kẻ gian, Giang Long liền cho quan sai đi áp giải người đó vào.
Sau khi Đồ Đô đi vào đại sảnh, trước tiên là bẩm báo rõ tình hình, sau đó liền bước tới đứng bên cạnh.
Giang Long không hề hỏi han đám người Vệ Dũng, liền ghi chép lại chứng cứ do người của Hứa Hoài Tài cung cấp, chưa đầy thời gian nửa nén hương đã làm xong hết rồi.
Mãi cho tới lúc này, Giang Long mới lạnh lùng nhìn đám người Vệ Dũng quỳ phía dưới, lãnh đạm nói:
- Các ngươi có nhận tội không?
- Tiểu nhân không có tội!
Hồ Bảo liền nói trước, gã nhận thấy thực sự không ổn, sợ đám người Vệ Dũng nói trước, tới khi đó cục diện càng hỏng bét:
- Mấy người tiểu nhân chỉ là có ý dựa vào Bành đại nhân, theo giá thị trường đi thu mua cửa hàng của mấy ông chủ.
Nào có cướp không?
Trong mấy người đó Vệ Dũng có tiếng tăm lớn nhất, Hồ Bảo thông minh nhất.
Lúc này thấy Hồ Bảo mở miệng, mấy người khác cũng phản ứng lại, lần lượt mở miệng gây gổ.
- Đúng vậy, chúng ta thực sự dùng bạc trắng thu mua!
- Không phải là cướp đoạt!
- Kính xin Cảnh đại nhân minh xét!
- Có lẽ là bọn họ đã nghe lầm rồi.
Khẩu phong của mấy người rất nhanh, vượt ngoài dự liệu của Giang Long. Giang Long vốn nghĩ là những người này ỷ vào Bành Hỉ, cứng rắn tới cùng.
Nhưng người thì đã bắt rồi, Giang Long cũng đã sẵn sáng vạch mặt Bành Hỉ rồi, tự nhiên sẽ không thả mấy người này ra.
- Đưa người hầu, tiểu nhị của những ông chủ này và chưởng quầy lên.
Giang Long ung dung dặn dò.
- Vâng!
Đội trưởng Hà Đạo lên tiếng, sau đó truyền từng người lên.
Tiếp theo Giang Long thấm vấn những người này, ghi chép lại lời khai.
Thẩm vấn hoàn tất, Giang Long lạnh lùng nói:
- Sự thực đã rất rõ ràng, các ngươi không phải là muốn dùng bạc mua cửa hàng của những ông chủ này, mà là dựa vào tên tuổi của Bành đại nhân, giả danh lừa bịp, muốn cướp trắng sản nghiệp của các ông chủ.
- Không, chúng ta không phải là giả danh lừa bịp!
- Chúng ta thực sự là nghe theo lời dặn của Bành đại nhân.
- Bành đại nhân đã biết tin sẽ tới cứu chúng ta!
Ngoài Hồ Bảo ra, nha dịch khác lúc này đều đã mất bình tĩnh, không nói gì nữa.
Hồ Bảo nghe vậy, mặt trắng bệnh, người run lập cập.
Trong lúc nói chuyện với Giang Long, gã đã nghe ra chút gì đó.
- Phịch!
- Bành đại nhân là nhân vật thế nào? Sao lại giống tham quan ô lại cưỡng ép chiếm lấy sản nghiệp của bách tính?
Giang Long cầm thước gõ mạnh lên bàn.
- Bổn quan mắt lửa ngươi vàng, thấy rõ thị phi, cũng không phải các ngươi có thể lừa gạt!
- Đại nhân …
Mấy tên nha dịch còn muốn phản bác, nhưng Giang Long lại không cho chúng cơ hội.
- Xem ra không dùng trọng hình, các ngươi sẽ không cung khai! Người đâu, trước tiên đánh mạnh mỗi người năm mươi đại bản!
Năm mươi đại bản?
Đám người Vệ Dũng hoảng sợ.
Nha môn đánh bằng đại bản, có gậy nhìn qua rất dữ tợn, nhưng sự thực lại giơ nặng đánh nhẹ, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi.
Có loại gậy dù nhìn thì dùng lực không nghiều, nhưng lại đánh vào đến thịt.
Nếu để vị trí của cây gậy rơi vào phần nào đó trên mông, chưa tới hai mươi đại bản là có thể đánh chết được người rồi.
Hồ Bảo, Vệ Dũng và đám người của Triệu Bình đều là nha dịch, tự nhiên rõ ràng.
Lúc này là ở huyện Linh Thông, mà Giang Long thì rõ ràng là xử phạt nặng, năm mươi đại bản đánh xuống, liệu còn sống được nữa không?
- Cảnh đại nhân, đây là Ngài nghiêm hình bức cung!
- Vu oan giá họa, không tính toán gì hết!
- Bành đại nhân tuyệt đối không thể bỏ qua cho ngươi!
Chính lúc Hồ Bảo mở miệng ra muốn nhận tội, kéo dài thời gian, đám người Triệu Bình đã mở miệng trước.
Hồ Bảo khẩn trương!
Tình thế trước mắt vô cùng bất lợi, căn bản không nên kháng cự.
Nhưng gã còn chưa kịp mở miệng, liền bị nha dịch nhào lên, dùng tấm vải rách hôi thối nhét vào miệng.
Chỉ có thể phát ra âm thanh ô ô.
- Đại nhân, trước khi trói mấy người này lại, khi nói chuyện với họ đều có những lời lẽ làm nhục đại nhân!
Đồ Đô lúc này mới tiến lên phía trước nói.
Sắc mặt Giang Long lạnh run:
- Đánh mạnh!
- Vâng!
Một đám nha dịch đồng thanh lĩnh mệnh, sau đó giơ cao thủy hỏa côn trong tay lên.
Phịch!
Phịch!
Phịch!
Thủy hỏa côn rơi xuống, tiếng vang lên không lớn, chỉ là liên tiếp vang lên khó chịu.
Nhưng Vệ Dũng, Hồ Bảo và đám người Triệu Bình lại đau cả người run rẩy dữ dội!
Cơ thể uốn éo, muốn tránh né.
Chỉ là hai tay và hai chân họ đều bị sai nha dùng lực ấn xuống, giống như cá nằm trên thớt, sao mà tránh được?
Một nhát, hai nhát… chỉ là bảy nhát mà thôi, mấy người đã đau tới mức hai mắt nồi ra, chỉ còn lại phân nửa sức lực.
Giang Long vốn là muốn khai án tử hình mấy người này, xử phạt mức cao nhất theo pháp luật!
Tránh sau này có người dám vi phạm pháp luật vơ vét của cải ở huyện Linh Thông, ỷ thế hiếp người, tung hoành ngang dọc!
Đã lén dặn dò mấy nha dịch hành hình này, phải đánh chết đám người Vệ Dũng!
Sau khi xuyên việt tới đây, trong tay Giang Long đã có không ít mạng người rồi, có giết thêm mấy nha dịch càn rỡ hống hách cũng không hề chớp mắt.
Lại là năm côn rơi xuống, cơ thể của đám người Vệ Dũng co giật giãn ra, thất khiếu chảy máu.
- A!
Chính lúc này, một âm thanh kinh hãi tuyệt vọng vang lên.
Hồ Bảo, Triệu Bình và ba tên nha dịch khác nữa thì lên tiếng phụ họa, cười vang!
Cả huyện Linh Thông, họ chỉ nể có một mình Giang Long.
Hơn nữa, dù là Giang Long muốn trừng phạt bọn họ cũng sẽ có Bành Hỉ ra mặt bảo vệ.
Bọn họ thực sự chả sợ gì hết!
Hứa Hoài Tài nhìn bộ dạng của họ, hai mắt híp lại, con ngươi thu lại lóe lên ánh nhìn sắc lạnh.
Nguyên một đám không biết gì tới sống chết!
Chết đến nơi rồi mà vẫn không biết.
Thanh danh của Hứa gia cũng không tốt, Hứa Hoài Tài càng không phải là loại người nhân từ nương tay.
Trong lòng thì cười lạnh, trước tiên cứ để các ngươi điên cuồng ngang ngược một lát, sau này sẽ tính sổ một lượt.
- Các ngươi muốn cưỡng ép bá chiếm sản nghiệp nhà ta, lẽ nào không sợ vương pháp sao?
- Vương pháp?
Vệ Dũng chớp mắt cười.
- Ở huyện Linh Thông, Bành đại nhân chính là vương pháp!
- Không sai! Cứ xem như huyện lệnh Linh Thông Cảnh Giang Long đi cũng chẳng qua là quan thất phẩm mà thôi.
Triệu Bình bĩu môi nói.
- Họ Hứa này, ta khuyên ngươi ngoan ngoãn giao nộp cửa hàng, nếu không cẩn thận sẽ khiến Bành đại nhân không vui, tới khi đó đừng nói Hứa gia, sản nghiệp khác cũng e là không giữ nổi!
Hồ Bảo lên tiếng, nói lời uy hiếp.
Hứa Hoài Tài tức run người.
- Ta muốn đi kiện quan. Ta muốn mời Cảnh đại nhân làm chủ cho ta!
- Cảnh huyện lệnh làm gì được Bành đại nhân chứ?
- Gặp Bành đại nhân, Cảnh huyện lệnh chỉ có ngoan ngoan mà nghe lời!
- Cảnh huyện lệnh là cái thá gì, dám đối đầu với Bành đại nhân ư?
Ba nha dịch lần lượt lên tiếng.
Hứa Hoài Tài nghe xong không giận mà còn vui mừng.
Quả nhiên, ngay sau đó đã nghe thấy một giọng nói đầy phẫn nộ vang lên.
- To gan! Dám vô lễ với Cảnh đại nhân, người đâu, bắt tất cả lại!
Một người đàn ông to lớn mạnh mẽ bước nhanh vào cửa chính của cửa hàng.
Vệ Dũng, Hồ Bảo, Triệu Bình và ba tên nha dịch khác nghe thấy giọng nói liền ngẩng đầu lên nhìn, nhưng không nhận ra người này.
Hơn nữa, người này cũng không mặc áo đen công vụ.
- Ngươi là ai ….
Vệ Dũng liền cau mày hỏi.
Nhưng chưa kịp nói xong đã nhìn thấy một đám nha dịch của huyện Linh Thông bước vào, xông lên bắt toàn bộ đám người Vệ Dũng lại.
Lúc này, người đàn ông to lớn mạnh mẽ đi tới trước mặt Vệ Dũng, lạnh lùng nói:
- Ta là cận vệ thân cận của huyện lệnh đại nhân!
Lúc này Vệ Dũng bị đè xuống đất, mặt dí sát xuống đất, tóc tai bù xù, thảm bại khác thường, làm sao còn dám ngang ngược như lúc trước nữa?
Nghe vậy tứ chi giãy dụa, muốn đứng dậy.
- Ngươi biết ta là ai không?
- Bất quá là mấy tên chó săn của Bành Hỉ mà thôi. Ngươi không đáng được ta phải chào hỏi.
Người đàn ông đó chính là Đồ Đô.
Mấy tên nha dịch khác cũng uốn éo quằn quại, muốn thoát ra ngoài.
Nhưng nha dịch huyện Linh Thông nhiều, hơn nữa còn dùng toàn lực, ấn mạnh bọn họ xuống.
Đồ Đô cho gọi Hứa Hoài Tài tới, để đám nha dịch áp giải sáu người về nha huyện.
Trong số những người này, duy có Hồ Bảo là người có đầu óc khôn khéo nhất.
Thấy Đồ Đô không hỏi han gì Hứa Hoài Tài về sự việc đã xảy ra, đã bắt họ tới nha huyện, trong lòng liền trầm xuống.
Điều này cho thấy đối phương đã có kế hoạch sẵn rồi.
Còn ở đây ôm cây đợi thỏ, chỉ chờ bọn họ xông vào trong cửa hàng là bắt ngay.
- Đi?
Đi ra mấy con phố, trong đội ngũ có nhiều người.
Chính là mấy ông chủ của cửa hàng khác.
Hồ Bảo âm thầm kêu khổ, chuyện này nguy rồi!
Đám người Vệ Dũng cũng mơ hồ ý thức được có chút không ổn, yên lạng không gây ồn nữa.
Làm sao đây?
Hồ Bảo nghĩ cách, nhưng không có kế sách nào khả thi.
Trước đây họ quá ngạo mạn, hơn nữa còn đều xông vào trước, đến lúc đó có thể phần lớn là do ích kỷ, cho nên sáu người hợp lại đều xông vào cửa hàng, không có ai ở lại, nếu không người còn lại đó có thể đi thông báo cho Bành Hỉ rồi.
Có Bành Hỉ ra mặt can thiệp, hậu quả cũng không thể quá tệ.
Dù thời gian còn sớm, nhưng rất nhiều người dân đều đang bắt đầu làm việc ở huyện Linh Thông, nên đều phải dậy sớm.
Cho nên lúc này trên phố đã có không ít người.
- Quan sai bắt người rồi!
- Mấy tên bị bắt đo hình như cũng là sai dịch.
- Ừ, nhưng chưa gặp bao giờ.
- Không biết đã xảy ra chuyện gì.
- Quan tâm nhiều đến họ làm gì, chúng ta mau đi làm thôi, nếu không sẽ muộn, ông chủ sẽ mắng đấy.
- Lại có người quét phố, đào nhà vệ sinh rồi.
- Ha ha, đó có lẽ là người làm mướn!
Nhiều người đi đường chỉ trò vào đám người Vệ Dũng.
Vệ Dũng nghe thấy thế, mặt đầy tức giận lúc xanh lúc trắng.
Ai dám để mình đi quét phố, đào nhà vệ sinh?
Xiết chặt hai nắm đấm lại, trừng mắt nhìn những người cười nhạo trên đường.
Triệu Bình và ba tên nha dịch khác cũng như vậy. Nhớ lại lúc họ ở quận thành, mọi người đi trên đường đều cúi đầu chào, nở mày nở mặt.
Hôm nay quả thực là mất hết cả thể diện.
Mấy người đi đường thấy thế liền bước nhanh đi.
Đám người Vệ Dũng mặc đồng phục quan sai, hơn nữa ai cũng đều có bộ mặt hung hãn, không giống người tốt, không biết bọn họ đã gây chuyện gì.
- Chết đến nơi rồi, còn kiêu ngạo như vậy?
Đồ Đô đã nhận ra, cười lạnh lùng.
- Ngươi chớ có đắc ý!
Việc đã tới nước này rồi, Vệ Dũng cảm thấy thua rồi, nhưng vẫn rất ngang ngạnh.
- Cảnh đại nhân mặc dù là huyện lệnh, nhưng Bành đại nhân ra mặt cũng vẫn phải thả chúng ta ra!
- Đúng vậy!
Triệu Bình phụ họa nói.
- Bành đại nhân chính là chủ sự Công Tào lục phẩm!
- Nếu ngươi là cận vệ bên cạnh Cảnh đại nhân thì nên nghĩ thay cho Cảnh đại nhân, vì mấy ông chủ cửa hàng mà đắc tội với Bành đại nhân, có đáng không?
- Đúng đấy, nghĩ tới Cảnh đại nhân mà không nghĩ tới Bành đại nhân. Chi bằng ngươi sớm thả chúng ta ra, tránh cho hai vị đại nhân phải khó xử với nhau.
- Nói có lý, ngươi cẩn thận bị Cảnh đại nhân trách cứ!
- Mau thả chúng ta ra, nếu không chờ tới nha huyện không còn kịp nữa đâu.
Ba tên nha dịch còn lại cũng hét lên.
Đồ Đô cũng chẳng để tâm gì tới Bành Hỉ, nhưng đây đang ở địa phương nên dù có khinh thường y cũng không cười nhạo.
Chỉ là thờ ơ bàng quan, làm kẻ xấu.
Trong nha huyện, Giang Long mặc quan bào ngồi ngay ngắn ở đại sảnh.
Có nha dịch tiến vào bẩm báo, nói bắt được một kẻ gian, Giang Long liền cho quan sai đi áp giải người đó vào.
Sau khi Đồ Đô đi vào đại sảnh, trước tiên là bẩm báo rõ tình hình, sau đó liền bước tới đứng bên cạnh.
Giang Long không hề hỏi han đám người Vệ Dũng, liền ghi chép lại chứng cứ do người của Hứa Hoài Tài cung cấp, chưa đầy thời gian nửa nén hương đã làm xong hết rồi.
Mãi cho tới lúc này, Giang Long mới lạnh lùng nhìn đám người Vệ Dũng quỳ phía dưới, lãnh đạm nói:
- Các ngươi có nhận tội không?
- Tiểu nhân không có tội!
Hồ Bảo liền nói trước, gã nhận thấy thực sự không ổn, sợ đám người Vệ Dũng nói trước, tới khi đó cục diện càng hỏng bét:
- Mấy người tiểu nhân chỉ là có ý dựa vào Bành đại nhân, theo giá thị trường đi thu mua cửa hàng của mấy ông chủ.
Nào có cướp không?
Trong mấy người đó Vệ Dũng có tiếng tăm lớn nhất, Hồ Bảo thông minh nhất.
Lúc này thấy Hồ Bảo mở miệng, mấy người khác cũng phản ứng lại, lần lượt mở miệng gây gổ.
- Đúng vậy, chúng ta thực sự dùng bạc trắng thu mua!
- Không phải là cướp đoạt!
- Kính xin Cảnh đại nhân minh xét!
- Có lẽ là bọn họ đã nghe lầm rồi.
Khẩu phong của mấy người rất nhanh, vượt ngoài dự liệu của Giang Long. Giang Long vốn nghĩ là những người này ỷ vào Bành Hỉ, cứng rắn tới cùng.
Nhưng người thì đã bắt rồi, Giang Long cũng đã sẵn sáng vạch mặt Bành Hỉ rồi, tự nhiên sẽ không thả mấy người này ra.
- Đưa người hầu, tiểu nhị của những ông chủ này và chưởng quầy lên.
Giang Long ung dung dặn dò.
- Vâng!
Đội trưởng Hà Đạo lên tiếng, sau đó truyền từng người lên.
Tiếp theo Giang Long thấm vấn những người này, ghi chép lại lời khai.
Thẩm vấn hoàn tất, Giang Long lạnh lùng nói:
- Sự thực đã rất rõ ràng, các ngươi không phải là muốn dùng bạc mua cửa hàng của những ông chủ này, mà là dựa vào tên tuổi của Bành đại nhân, giả danh lừa bịp, muốn cướp trắng sản nghiệp của các ông chủ.
- Không, chúng ta không phải là giả danh lừa bịp!
- Chúng ta thực sự là nghe theo lời dặn của Bành đại nhân.
- Bành đại nhân đã biết tin sẽ tới cứu chúng ta!
Ngoài Hồ Bảo ra, nha dịch khác lúc này đều đã mất bình tĩnh, không nói gì nữa.
Hồ Bảo nghe vậy, mặt trắng bệnh, người run lập cập.
Trong lúc nói chuyện với Giang Long, gã đã nghe ra chút gì đó.
- Phịch!
- Bành đại nhân là nhân vật thế nào? Sao lại giống tham quan ô lại cưỡng ép chiếm lấy sản nghiệp của bách tính?
Giang Long cầm thước gõ mạnh lên bàn.
- Bổn quan mắt lửa ngươi vàng, thấy rõ thị phi, cũng không phải các ngươi có thể lừa gạt!
- Đại nhân …
Mấy tên nha dịch còn muốn phản bác, nhưng Giang Long lại không cho chúng cơ hội.
- Xem ra không dùng trọng hình, các ngươi sẽ không cung khai! Người đâu, trước tiên đánh mạnh mỗi người năm mươi đại bản!
Năm mươi đại bản?
Đám người Vệ Dũng hoảng sợ.
Nha môn đánh bằng đại bản, có gậy nhìn qua rất dữ tợn, nhưng sự thực lại giơ nặng đánh nhẹ, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi.
Có loại gậy dù nhìn thì dùng lực không nghiều, nhưng lại đánh vào đến thịt.
Nếu để vị trí của cây gậy rơi vào phần nào đó trên mông, chưa tới hai mươi đại bản là có thể đánh chết được người rồi.
Hồ Bảo, Vệ Dũng và đám người của Triệu Bình đều là nha dịch, tự nhiên rõ ràng.
Lúc này là ở huyện Linh Thông, mà Giang Long thì rõ ràng là xử phạt nặng, năm mươi đại bản đánh xuống, liệu còn sống được nữa không?
- Cảnh đại nhân, đây là Ngài nghiêm hình bức cung!
- Vu oan giá họa, không tính toán gì hết!
- Bành đại nhân tuyệt đối không thể bỏ qua cho ngươi!
Chính lúc Hồ Bảo mở miệng ra muốn nhận tội, kéo dài thời gian, đám người Triệu Bình đã mở miệng trước.
Hồ Bảo khẩn trương!
Tình thế trước mắt vô cùng bất lợi, căn bản không nên kháng cự.
Nhưng gã còn chưa kịp mở miệng, liền bị nha dịch nhào lên, dùng tấm vải rách hôi thối nhét vào miệng.
Chỉ có thể phát ra âm thanh ô ô.
- Đại nhân, trước khi trói mấy người này lại, khi nói chuyện với họ đều có những lời lẽ làm nhục đại nhân!
Đồ Đô lúc này mới tiến lên phía trước nói.
Sắc mặt Giang Long lạnh run:
- Đánh mạnh!
- Vâng!
Một đám nha dịch đồng thanh lĩnh mệnh, sau đó giơ cao thủy hỏa côn trong tay lên.
Phịch!
Phịch!
Phịch!
Thủy hỏa côn rơi xuống, tiếng vang lên không lớn, chỉ là liên tiếp vang lên khó chịu.
Nhưng Vệ Dũng, Hồ Bảo và đám người Triệu Bình lại đau cả người run rẩy dữ dội!
Cơ thể uốn éo, muốn tránh né.
Chỉ là hai tay và hai chân họ đều bị sai nha dùng lực ấn xuống, giống như cá nằm trên thớt, sao mà tránh được?
Một nhát, hai nhát… chỉ là bảy nhát mà thôi, mấy người đã đau tới mức hai mắt nồi ra, chỉ còn lại phân nửa sức lực.
Giang Long vốn là muốn khai án tử hình mấy người này, xử phạt mức cao nhất theo pháp luật!
Tránh sau này có người dám vi phạm pháp luật vơ vét của cải ở huyện Linh Thông, ỷ thế hiếp người, tung hoành ngang dọc!
Đã lén dặn dò mấy nha dịch hành hình này, phải đánh chết đám người Vệ Dũng!
Sau khi xuyên việt tới đây, trong tay Giang Long đã có không ít mạng người rồi, có giết thêm mấy nha dịch càn rỡ hống hách cũng không hề chớp mắt.
Lại là năm côn rơi xuống, cơ thể của đám người Vệ Dũng co giật giãn ra, thất khiếu chảy máu.
- A!
Chính lúc này, một âm thanh kinh hãi tuyệt vọng vang lên.