Bàng Thành An lo lắng cho con đường sỹ đồ, vội như kiến bò trên chảo lửa.
Chỉ là tìm tới Khương Kỳ bàn bạc bố trí, thiết bị kiểm soát khắp nơi vẫn không có tác dụng gì.
Đám người bịt mặt đó xuất quỷ nhập thần, hầu như biết rõ động hướng của quan binh triều đình, đánh lén khắp nơi, như đang chơi trò mèo vờn chuột với quan binh.
Chỉ là con chuột này quá giảo hoạt.
Đám quan binh này là mèo bị chạy tới chạy lui, mệt nhoài.
Ngay cả bóng dáng con chuột cũng không thấy đâu.
Chỉ trong thời gian ngắn năm ngày, người bịt mặt đã ra tay hơn mười lần, tổng cộng tiêu diệt hết cả nhà bảy hộ thương gia, giết hơn mười tiểu quan lại.
Một huyện lệnh bị cung tên bắn thương, xuýt chút đã mất mạng rồi.
Bàng Thành An mặt mày ủ dột, sắc mặt xám xịt.
Đã năm ngày trôi qua rồi mà vẫn chưa có được chút thành quả nào. Dù ông ta là quan lớn nhất ở thành Vọng Sa, lúc này cũng không dám tiếp tục giấu diễm, không trình báo lên trên nữa.
Nên nhớ trong quận Vọng Sa còn có một vị Thông phán nữa.
Thông phán chỉ có từ quan bát phẩm, ngay cả phẩm cấp của giáo thụ huyện học cũng không bằng, nhưng lại được cử tới để nhậm chức quan.
Trực thuộc trung ương có thể không qua tay người khác trực tiếp bẩm báo lên Hoàng thượng.
Trong sổ nhỏ có thể bẩm tấu lên Hoàng thượng tấu tình hình của tất cả các quan viên trong châu quận, bao gồm cả quan châu quận, huyện lệnh.
Có quyền giám sát.
Ngoài ra, để tránh quan chức địa phương quá nặng chức quyền, Thông phán ngoài việc giám sát ra, những chuyện dân binh, tiền và gạo, hộ khẩu, thuế khóa lao dịch, kiện tụng đều có thể quyết định.
Nhưng phải thi hành công văn thông ký tri châu.
Có thể thấy quyền hạn và trách nhiệm này rất lớn!
Ví như ở thành Vọng Sa, Thông phán có thể trực tiếp gửi sổ trình lên Hoàng thượng, nói rõ toàn bộ sự việc xảy ra trong quận thành Vọng Sa.
Hơn nữa Bàng Thành An muốn hiệp văn kiện gì, phía trên cũng phải có dấu của Thông phán mới có hiệu lực.
Bàng Thành An tự nhiên quen với Thông phán. Thông phán dù làm quan kinh thành nhưng tới địa phương rồi, muốn kiếm nơi mò chút tiền tài cũng đã kết bè cùng với quan địa phương.
Trước đây Bàng Thành An và Thông Phán cũng đã từng tương lượng với nhau, chuyện người bịt mặt tập kích địa phương tạm thời cứ nén xuống.
Mặc dù Thông Phán đã nhận lời, nhưng quan binh vây quét bất lợi, người bịt mặt liên tiếp ra tay, sự việc đã ngày một lớn lên, dù là Thông phán cũng không dám giấu diếm được nữa.
Nếu không sự việc này được truyền tới tai Hoàng thượng bằng đường khác thì quan vị của gã khó mà giữ lại được.
Bàng Thành An vừa nghĩ cách viết sổ thế nào, vừa phải mưu tính phương án, cố gắng vây quét người bịt mặt.
Bận bịu bể đầu sứt trán mãi cho tới lúc này mới nhớ ra, trợ thủ đặc lực của mình Bành Hỉ mấy hôm trước bị phái đi huyện Linh Thông rồi.
Vì thế liền hạ lệnh cho Bành Hỉ quay trở về, khẩn trương về hỗ trợ.
Đô úy Khương Kỳ gần đây cũng đang đau đầu, nhức óc. Hôm nay lại một lần nữa ngồi thương lượng với Bàng Thành An trong phòng, làm thế nào mới tiêu diệt được người bịt mặt, bỗng lóe lên tia hi vọng nói:
- Ngươi nói người bịt mặt đó chẳng phải là cánh quân thần bí mã phỉ của Bình La Sơn sao?
- Bình La Sơn?
Theo phản xạ Bàng Thành An lắc đầu nói:
- Bình La Sơn lại không thuộc địa phận quản hạt quận Vọng Sa, còn cách rất xa. Chi mã phỉ đó không thể đi đoạn đường xa như vậy tới đây gây sự được.
Rõ ràng cả Bàng Thành An và Khương Kỳ đều biết tới mã phỉ thần bí Bình La Sơn.
- Nhưng thủ đoạn hành sự của đám người bịt mặt này có giống với chi mã phỉ thần bí Bình La Sơn không?
Khương Kỳ càng cảm giác tính khả năng càng lớn.
Bàng Thành An nghe vậy cũng bất giác suy xét cẩn thận lại.
Trầm ngâm hồi lâu, cảm giác phán đoán của Khương Kỳ cũng không phải là không có lý.
Chỉ là vô cùng nghi ngờ:
- Chúng ta không đắc tội với chi mã phỉ thần bí đó, sao họ lại chạy tới thành Vọng Sa quấy rối chứ?
- Nghe nói trước đây không lâu triều đình đã cử đại đội binh mã hơn bảy vạn người, lặng lẽ tiến vào Bình La Sơn, định vây quét chi mã phỉ thần bí đó, nhưng lại không thành công.
Bộ dạng Khương Kỳ thần bí nói.
Hơn bảy vạn binh mã triều đình, không ngờ lại không tiêu diệt nổi một cánh mã phỉ?
Bàng Thành An không tin. Ông ta là quan văn, về mặt quân sự không thể tinh thông bằng Khương Kỳ được.
Thấy Bàng Thành An có vẻ không tin, Khương Kỳ lại nói tiếp:
- Trước trận tiền không phải là có công báo triều đình truyền tới, nói là triều đình cho quân vây quét bốn sơn trại lớn Bình La Sơn sao? Sự thực bốn sơn trại đó là vì bị Sử tiết triều đình âm thầm chiêu an, muốn giúp quân triều đình tiêu diệt chi mã phỉ thần bí đó. Cho nên bị phỉ mã thần bí cho sa lưới ….
Bàng Thành An không dám tin há hốc miệng nhìn.
Huyện Linh Thông, năm ngày nay Bành Hỉ luôn nhảy lên chạy xuống, đối với các sự vụ trong huyện chỉ trỏ, khắp nơi tìm sai sót.
Mặc dù y khoa chân múa tay không có ai nghe, nhưng chung quy lại đã ảnh hưởng tới trật tự làm việc thường ngày của huyện Linh Thông.
Vì vậy, Giang Long cũng nhíu mày, có chút đau đầu.
Đối phương dù sao cũng là quan lục phẩm, quan bậc còn trên cả hắn, cố tình gây rối hắn cũng không có cách nào khác để giải quyết.
Ngươi muốn thờ ơ cũng không được.
Người ta là quan trên, vẫn là Bàng Thành An cử tới thị sát. Ngươi không để ý tới là bất kính với quan trên rồi.
Không phối hợp, người ta còn có quyền trách vấn.
Hôm nay, Bành Hỉ lại tới nha huyện thêu dệt chuyện bới móc tật xấu, miệng thao thao bất tuyệt.
- … tất cả đều là thứ phẩm, duy có người đọc mới đủ căn cơ cột trụ. Cảnh đại nhân ngươi tới huyện Linh Thông mấy tháng rồi, sao huyện học còn hoang tàn như vậy? Còn nhớ lần trước Bàng đại nhân mời Cảnh đại nhân tới thành Vọng Sa, đã dặn dò cẩn thận rồi, nhất định phải đưa huyện học đi lên, khi đó Phan tiên sinh giáo thụ trợ thủ phối hợp ….
Giang Long không chút cảm xúc lắng nghe, thỉnh thoảng lại gật đầu, tỏ ý đồng tình.
Điều mà Bành Hỉ nhắc tới cũng chính là chỉ có thể mang tới chút rắc rối, thực sự muốn làm gì hắn cũng không được.
Nhưng Bành Hỉ rõ ràng không muốn Giang Long được sống thoải mái.
Không thể làm gì được ngươi, vậy ngày ngày tới ghê tởm ngươi!
Vây quanh quang Giang Long như con ruồi nhặng vậy.
Giang Long muốn bắt con ruồi nhặng Bành Hỉ lại, phá cái bụng của nó ra, lôi ruột ra sau đó quấn vào cổ y, ha! Cả cái lưỡi đều thè ra ngoài! Sau đó lấy dao chém phựt xuống!
Xoạt! cả thế giới thanh tịnh ….
Bành Hỉ không biết suy nghĩ trong lòng Giang Long, chỉ có điều nói thêm vài câu nữa, một bóng dáng quen thuộc bỗng chạy vào cửa.
Người này cũng là nha dịch lớp nhanh của quận thành.
Lấy một tấm thẻ bài ra, nói có việc gấp cần bẩm báo, cho nên nha dịch trong huyện không cản lại, chỉ đi cùng tới đây.
Lúc này Giang Long khoát tay áo, nha dịch trong huyện đều lui xuống.
- Bành đại nhân, mấy ngày nay trong quận thành liên tiếp bị một đám người bịt mặt tập kích, tổn thất thê thảm, Bành đại nhân lệnh cho Ngài mau chóng trở về hỗ trợ nghĩ cách.
Người tới cũng không nói dài dòng, nói thẳng vào vấn đề.
Bành Hỉ đối với thông tin bất ngờ này, kẻ nào to gan như vậy, dám gây chuyện ở thành Vọng Sa?
Không muốn sống nữa sao?
Y vốn còn muốn khiến cho Giang Long buồn chán thêm vài ngày nữa, nhưng lại không dám chậm trễ, đành vội vã ra đi.
Khi Bành Hỉ tới dẫn theo sáu tên nha dịch, khi trở về chỉ dẫn theo một tên nha dịch mới, vàba người trong nhà Phan Văn Trường.
Bành Thành An thúc dục gấp, sau khi Bành Hỉ ra khỏi thành liền đánh ngựa đi trước.
Gia đình Phan Văn Trường thì ngồi xe ngựa, đi phía sau.
- Cha nuôi nói tới quận thành, tùy ý thăm hỏi một chút là có thể tìm tới quý phủ.
Khi Phan Ân Huệ nói chuyện trên khuôn mặt nhỏ nhắn cười tủm tỉm.
Phan thê vui mừng gật đầu:
- May mà có Ân Huệ được Bành đại nhân yêu quý nhận làm con gái nuôi, nếu không cả nhà chúng ta biết làm thế nào?
Phan Văn Trường nghe vậy cũng có vẻ khó chịu.
Ông ta là chủ một gia đình, là trụ cột trong nhà.
Trước giờ coi thường người con gái này, nhưng bây giờ cả gia đình lại phải dựa vào người con gái mới có chỗ đặt chân.
Sau này cũng phải dựa vào con gái mưu được lòng của Bành Hỉ, lại còn sắp xếp cho ông ta một công việc.
Mới có nguồn thu nhâp, nuôi sống gia đình.
Phan Văn Trường rõ ràng đã bị tổn thương lòng tự tôn.
Cho nên vẻ mặt lạnh lùng, lỗ mũi hừ mạnh một tiếng.
Phan Ân Huệ vốn muốn nhận được một lời khen người từ phụ thân, thấy thế không khỏi run cầm cập, hai mắt âu sầu cúi đầu xuống.
Phan thê thấy thế chỉ còn biết khẽ thở dài.
Ôm con gái vào lòng, nhẹ vuốt mái tóc mềm mại của con gái.
Bành Hỉ đi rồi, cuối cùng Giang Long cũng đã thở phào nhẹ nhõm.
Từ lời truyền của nha dịch đó cũng đã biết, là thủ hạ bên phía Hắc Y Vệ ra tay, quấy đến cả thành Vọng Sa không còn được bình yên. Bàng Thành An cuống lên, vì thế mới truyền lệnh cho Bành Hỉ trở về.
Hắc Y Vệ xem như đã giúp mình một chuyện.
Không còn Bành Hỉ quấy nhiễu nữa, mọi việc ở huyện Linh Thông một lần nữa lại đi vào quỹ đạo bình thường.
Một ngày Giang Long đã tiếp kiến mấy phần tử trí thức ở nha huyện. Những người này học thức dù không uyên bác, nhưng nhân phẩm lại rất tốt. Hơn nữa không cứng nhắc, hiểu việc nhanh nhẹn, cũng không có người nào kiêu ngạo, lọt vào tầm mắt của Giang Long.
Vì thế Giang Long đã viết tấu trình lên trên, cho mấy người chờ lệnh, phong thụ chức quan.
Một giáo thụ, ba huấn đạo.
Ngoài ra, Giang Long còn dốc sức tìm một người trí thức thông thạo thi thư làm tiên sinh của huyện học.
Đưa tin tìm thầy rộng khắp, mặt khác Giang Long cũng cho sai dịch nha huyện dán cáo thị ở cổng thành và cổng nha huyện, nói là muốn hưng kiến huyện học, chiêu sinh học sinh khắp nơi.
Học sinh chia ra thành lớp nhi đồng và lớp thiếu niên.
Về phần lớn nhi đồng và lớp thiếu niên lại được chia ra thành các cấp bậc, theo số người mà định.
Chỉ cần ở độ tuổi từ sáu đến mười sáu tuổi đều có thể báo danh.
Ngoài ra còn không thu tiền bó buộc, nửa văn tiền cũng không cần.
Bảng cáo thị được dán ra, huyện Linh Thông một lần nữa lại sôi sục lên, người dân bàn tán khắp nơi.
Ở Đại Tề, địa vị của phần tử trí thức rõ ràng là cao hơn nông dân, thợ thủ công, và còn cao hơn cả thương nhân.
Tất cả dân chúng đều cho rằng chỉ có học tốt mới có thể đội trời đạp đất. Nếu tương lai có được một chức quan, thì xem như đã làm rạng danh tổ tiên rồi, phần mộ tổ tiên cũng được xanh khói.
- Nghe nói ư? Huyện học muốn chiêu sinh học sinh, hơn nữa còn không tiền bó buộc!
- Cũng không biết là thật hay giả!
- Nha huyện đều đã dán cáo thị rồi, là thật đấy!
- Cái khác thì không nói tới, chẳng lẽ ngươi không tin Cảnh đại nhân sao?
- Đúng vậy, Cảnh đại nhân là vị quan tốt!
- Trước giờ chưa có lừa gạt người dân chúng ta.
- Bây giờ chúng ta có thể ăn no, chính là vì có Cảnh đại nhân.
- Vậy thì mau về nhà sớm chút, bàn bạc với cha mẹ xem có nên cho bọn trẻ trong nhà đi huyện học không?
- Còn bàn bạc gì nữa? Tới muộn thì không còn nữa đâu.
- Cũng phải ….
Dân chúng đều ngón trông con cái tương lai sẽ có tiền đồ, cho nên việc huyện học chiêu sinh được triển khai thuận lợi, chỉ trong một ngày đã có hơn hai trăm trẻ nhỏ trong độ tuổi tới báo danh rồi.
Nói chung, số lượng thiếu niên lớn tuổi thưa thớt.
Bởi vì thiếu niên lớn tuổi hơn một chút đã có thể giúp gia đình làm việc rồi.
May mắn chút, đường lối rộng mở, liên quan tới nhau, thậm chí có thể tìm chút việc kiếm tiền cho gia đình.
Niên đại kết hôn sớm này, thiếu niên mười lăm tuổi đều là cha rồi.
Gia đình nghèo đói, ai muốn cho con cái đã có thể kiếm tiền, tới huyện học đọc sách?
Sau khi Giang Long biết được điều này cũng không quan tâm lắm.
Chỉ là tìm tới Khương Kỳ bàn bạc bố trí, thiết bị kiểm soát khắp nơi vẫn không có tác dụng gì.
Đám người bịt mặt đó xuất quỷ nhập thần, hầu như biết rõ động hướng của quan binh triều đình, đánh lén khắp nơi, như đang chơi trò mèo vờn chuột với quan binh.
Chỉ là con chuột này quá giảo hoạt.
Đám quan binh này là mèo bị chạy tới chạy lui, mệt nhoài.
Ngay cả bóng dáng con chuột cũng không thấy đâu.
Chỉ trong thời gian ngắn năm ngày, người bịt mặt đã ra tay hơn mười lần, tổng cộng tiêu diệt hết cả nhà bảy hộ thương gia, giết hơn mười tiểu quan lại.
Một huyện lệnh bị cung tên bắn thương, xuýt chút đã mất mạng rồi.
Bàng Thành An mặt mày ủ dột, sắc mặt xám xịt.
Đã năm ngày trôi qua rồi mà vẫn chưa có được chút thành quả nào. Dù ông ta là quan lớn nhất ở thành Vọng Sa, lúc này cũng không dám tiếp tục giấu diễm, không trình báo lên trên nữa.
Nên nhớ trong quận Vọng Sa còn có một vị Thông phán nữa.
Thông phán chỉ có từ quan bát phẩm, ngay cả phẩm cấp của giáo thụ huyện học cũng không bằng, nhưng lại được cử tới để nhậm chức quan.
Trực thuộc trung ương có thể không qua tay người khác trực tiếp bẩm báo lên Hoàng thượng.
Trong sổ nhỏ có thể bẩm tấu lên Hoàng thượng tấu tình hình của tất cả các quan viên trong châu quận, bao gồm cả quan châu quận, huyện lệnh.
Có quyền giám sát.
Ngoài ra, để tránh quan chức địa phương quá nặng chức quyền, Thông phán ngoài việc giám sát ra, những chuyện dân binh, tiền và gạo, hộ khẩu, thuế khóa lao dịch, kiện tụng đều có thể quyết định.
Nhưng phải thi hành công văn thông ký tri châu.
Có thể thấy quyền hạn và trách nhiệm này rất lớn!
Ví như ở thành Vọng Sa, Thông phán có thể trực tiếp gửi sổ trình lên Hoàng thượng, nói rõ toàn bộ sự việc xảy ra trong quận thành Vọng Sa.
Hơn nữa Bàng Thành An muốn hiệp văn kiện gì, phía trên cũng phải có dấu của Thông phán mới có hiệu lực.
Bàng Thành An tự nhiên quen với Thông phán. Thông phán dù làm quan kinh thành nhưng tới địa phương rồi, muốn kiếm nơi mò chút tiền tài cũng đã kết bè cùng với quan địa phương.
Trước đây Bàng Thành An và Thông Phán cũng đã từng tương lượng với nhau, chuyện người bịt mặt tập kích địa phương tạm thời cứ nén xuống.
Mặc dù Thông Phán đã nhận lời, nhưng quan binh vây quét bất lợi, người bịt mặt liên tiếp ra tay, sự việc đã ngày một lớn lên, dù là Thông phán cũng không dám giấu diếm được nữa.
Nếu không sự việc này được truyền tới tai Hoàng thượng bằng đường khác thì quan vị của gã khó mà giữ lại được.
Bàng Thành An vừa nghĩ cách viết sổ thế nào, vừa phải mưu tính phương án, cố gắng vây quét người bịt mặt.
Bận bịu bể đầu sứt trán mãi cho tới lúc này mới nhớ ra, trợ thủ đặc lực của mình Bành Hỉ mấy hôm trước bị phái đi huyện Linh Thông rồi.
Vì thế liền hạ lệnh cho Bành Hỉ quay trở về, khẩn trương về hỗ trợ.
Đô úy Khương Kỳ gần đây cũng đang đau đầu, nhức óc. Hôm nay lại một lần nữa ngồi thương lượng với Bàng Thành An trong phòng, làm thế nào mới tiêu diệt được người bịt mặt, bỗng lóe lên tia hi vọng nói:
- Ngươi nói người bịt mặt đó chẳng phải là cánh quân thần bí mã phỉ của Bình La Sơn sao?
- Bình La Sơn?
Theo phản xạ Bàng Thành An lắc đầu nói:
- Bình La Sơn lại không thuộc địa phận quản hạt quận Vọng Sa, còn cách rất xa. Chi mã phỉ đó không thể đi đoạn đường xa như vậy tới đây gây sự được.
Rõ ràng cả Bàng Thành An và Khương Kỳ đều biết tới mã phỉ thần bí Bình La Sơn.
- Nhưng thủ đoạn hành sự của đám người bịt mặt này có giống với chi mã phỉ thần bí Bình La Sơn không?
Khương Kỳ càng cảm giác tính khả năng càng lớn.
Bàng Thành An nghe vậy cũng bất giác suy xét cẩn thận lại.
Trầm ngâm hồi lâu, cảm giác phán đoán của Khương Kỳ cũng không phải là không có lý.
Chỉ là vô cùng nghi ngờ:
- Chúng ta không đắc tội với chi mã phỉ thần bí đó, sao họ lại chạy tới thành Vọng Sa quấy rối chứ?
- Nghe nói trước đây không lâu triều đình đã cử đại đội binh mã hơn bảy vạn người, lặng lẽ tiến vào Bình La Sơn, định vây quét chi mã phỉ thần bí đó, nhưng lại không thành công.
Bộ dạng Khương Kỳ thần bí nói.
Hơn bảy vạn binh mã triều đình, không ngờ lại không tiêu diệt nổi một cánh mã phỉ?
Bàng Thành An không tin. Ông ta là quan văn, về mặt quân sự không thể tinh thông bằng Khương Kỳ được.
Thấy Bàng Thành An có vẻ không tin, Khương Kỳ lại nói tiếp:
- Trước trận tiền không phải là có công báo triều đình truyền tới, nói là triều đình cho quân vây quét bốn sơn trại lớn Bình La Sơn sao? Sự thực bốn sơn trại đó là vì bị Sử tiết triều đình âm thầm chiêu an, muốn giúp quân triều đình tiêu diệt chi mã phỉ thần bí đó. Cho nên bị phỉ mã thần bí cho sa lưới ….
Bàng Thành An không dám tin há hốc miệng nhìn.
Huyện Linh Thông, năm ngày nay Bành Hỉ luôn nhảy lên chạy xuống, đối với các sự vụ trong huyện chỉ trỏ, khắp nơi tìm sai sót.
Mặc dù y khoa chân múa tay không có ai nghe, nhưng chung quy lại đã ảnh hưởng tới trật tự làm việc thường ngày của huyện Linh Thông.
Vì vậy, Giang Long cũng nhíu mày, có chút đau đầu.
Đối phương dù sao cũng là quan lục phẩm, quan bậc còn trên cả hắn, cố tình gây rối hắn cũng không có cách nào khác để giải quyết.
Ngươi muốn thờ ơ cũng không được.
Người ta là quan trên, vẫn là Bàng Thành An cử tới thị sát. Ngươi không để ý tới là bất kính với quan trên rồi.
Không phối hợp, người ta còn có quyền trách vấn.
Hôm nay, Bành Hỉ lại tới nha huyện thêu dệt chuyện bới móc tật xấu, miệng thao thao bất tuyệt.
- … tất cả đều là thứ phẩm, duy có người đọc mới đủ căn cơ cột trụ. Cảnh đại nhân ngươi tới huyện Linh Thông mấy tháng rồi, sao huyện học còn hoang tàn như vậy? Còn nhớ lần trước Bàng đại nhân mời Cảnh đại nhân tới thành Vọng Sa, đã dặn dò cẩn thận rồi, nhất định phải đưa huyện học đi lên, khi đó Phan tiên sinh giáo thụ trợ thủ phối hợp ….
Giang Long không chút cảm xúc lắng nghe, thỉnh thoảng lại gật đầu, tỏ ý đồng tình.
Điều mà Bành Hỉ nhắc tới cũng chính là chỉ có thể mang tới chút rắc rối, thực sự muốn làm gì hắn cũng không được.
Nhưng Bành Hỉ rõ ràng không muốn Giang Long được sống thoải mái.
Không thể làm gì được ngươi, vậy ngày ngày tới ghê tởm ngươi!
Vây quanh quang Giang Long như con ruồi nhặng vậy.
Giang Long muốn bắt con ruồi nhặng Bành Hỉ lại, phá cái bụng của nó ra, lôi ruột ra sau đó quấn vào cổ y, ha! Cả cái lưỡi đều thè ra ngoài! Sau đó lấy dao chém phựt xuống!
Xoạt! cả thế giới thanh tịnh ….
Bành Hỉ không biết suy nghĩ trong lòng Giang Long, chỉ có điều nói thêm vài câu nữa, một bóng dáng quen thuộc bỗng chạy vào cửa.
Người này cũng là nha dịch lớp nhanh của quận thành.
Lấy một tấm thẻ bài ra, nói có việc gấp cần bẩm báo, cho nên nha dịch trong huyện không cản lại, chỉ đi cùng tới đây.
Lúc này Giang Long khoát tay áo, nha dịch trong huyện đều lui xuống.
- Bành đại nhân, mấy ngày nay trong quận thành liên tiếp bị một đám người bịt mặt tập kích, tổn thất thê thảm, Bành đại nhân lệnh cho Ngài mau chóng trở về hỗ trợ nghĩ cách.
Người tới cũng không nói dài dòng, nói thẳng vào vấn đề.
Bành Hỉ đối với thông tin bất ngờ này, kẻ nào to gan như vậy, dám gây chuyện ở thành Vọng Sa?
Không muốn sống nữa sao?
Y vốn còn muốn khiến cho Giang Long buồn chán thêm vài ngày nữa, nhưng lại không dám chậm trễ, đành vội vã ra đi.
Khi Bành Hỉ tới dẫn theo sáu tên nha dịch, khi trở về chỉ dẫn theo một tên nha dịch mới, vàba người trong nhà Phan Văn Trường.
Bành Thành An thúc dục gấp, sau khi Bành Hỉ ra khỏi thành liền đánh ngựa đi trước.
Gia đình Phan Văn Trường thì ngồi xe ngựa, đi phía sau.
- Cha nuôi nói tới quận thành, tùy ý thăm hỏi một chút là có thể tìm tới quý phủ.
Khi Phan Ân Huệ nói chuyện trên khuôn mặt nhỏ nhắn cười tủm tỉm.
Phan thê vui mừng gật đầu:
- May mà có Ân Huệ được Bành đại nhân yêu quý nhận làm con gái nuôi, nếu không cả nhà chúng ta biết làm thế nào?
Phan Văn Trường nghe vậy cũng có vẻ khó chịu.
Ông ta là chủ một gia đình, là trụ cột trong nhà.
Trước giờ coi thường người con gái này, nhưng bây giờ cả gia đình lại phải dựa vào người con gái mới có chỗ đặt chân.
Sau này cũng phải dựa vào con gái mưu được lòng của Bành Hỉ, lại còn sắp xếp cho ông ta một công việc.
Mới có nguồn thu nhâp, nuôi sống gia đình.
Phan Văn Trường rõ ràng đã bị tổn thương lòng tự tôn.
Cho nên vẻ mặt lạnh lùng, lỗ mũi hừ mạnh một tiếng.
Phan Ân Huệ vốn muốn nhận được một lời khen người từ phụ thân, thấy thế không khỏi run cầm cập, hai mắt âu sầu cúi đầu xuống.
Phan thê thấy thế chỉ còn biết khẽ thở dài.
Ôm con gái vào lòng, nhẹ vuốt mái tóc mềm mại của con gái.
Bành Hỉ đi rồi, cuối cùng Giang Long cũng đã thở phào nhẹ nhõm.
Từ lời truyền của nha dịch đó cũng đã biết, là thủ hạ bên phía Hắc Y Vệ ra tay, quấy đến cả thành Vọng Sa không còn được bình yên. Bàng Thành An cuống lên, vì thế mới truyền lệnh cho Bành Hỉ trở về.
Hắc Y Vệ xem như đã giúp mình một chuyện.
Không còn Bành Hỉ quấy nhiễu nữa, mọi việc ở huyện Linh Thông một lần nữa lại đi vào quỹ đạo bình thường.
Một ngày Giang Long đã tiếp kiến mấy phần tử trí thức ở nha huyện. Những người này học thức dù không uyên bác, nhưng nhân phẩm lại rất tốt. Hơn nữa không cứng nhắc, hiểu việc nhanh nhẹn, cũng không có người nào kiêu ngạo, lọt vào tầm mắt của Giang Long.
Vì thế Giang Long đã viết tấu trình lên trên, cho mấy người chờ lệnh, phong thụ chức quan.
Một giáo thụ, ba huấn đạo.
Ngoài ra, Giang Long còn dốc sức tìm một người trí thức thông thạo thi thư làm tiên sinh của huyện học.
Đưa tin tìm thầy rộng khắp, mặt khác Giang Long cũng cho sai dịch nha huyện dán cáo thị ở cổng thành và cổng nha huyện, nói là muốn hưng kiến huyện học, chiêu sinh học sinh khắp nơi.
Học sinh chia ra thành lớp nhi đồng và lớp thiếu niên.
Về phần lớn nhi đồng và lớp thiếu niên lại được chia ra thành các cấp bậc, theo số người mà định.
Chỉ cần ở độ tuổi từ sáu đến mười sáu tuổi đều có thể báo danh.
Ngoài ra còn không thu tiền bó buộc, nửa văn tiền cũng không cần.
Bảng cáo thị được dán ra, huyện Linh Thông một lần nữa lại sôi sục lên, người dân bàn tán khắp nơi.
Ở Đại Tề, địa vị của phần tử trí thức rõ ràng là cao hơn nông dân, thợ thủ công, và còn cao hơn cả thương nhân.
Tất cả dân chúng đều cho rằng chỉ có học tốt mới có thể đội trời đạp đất. Nếu tương lai có được một chức quan, thì xem như đã làm rạng danh tổ tiên rồi, phần mộ tổ tiên cũng được xanh khói.
- Nghe nói ư? Huyện học muốn chiêu sinh học sinh, hơn nữa còn không tiền bó buộc!
- Cũng không biết là thật hay giả!
- Nha huyện đều đã dán cáo thị rồi, là thật đấy!
- Cái khác thì không nói tới, chẳng lẽ ngươi không tin Cảnh đại nhân sao?
- Đúng vậy, Cảnh đại nhân là vị quan tốt!
- Trước giờ chưa có lừa gạt người dân chúng ta.
- Bây giờ chúng ta có thể ăn no, chính là vì có Cảnh đại nhân.
- Vậy thì mau về nhà sớm chút, bàn bạc với cha mẹ xem có nên cho bọn trẻ trong nhà đi huyện học không?
- Còn bàn bạc gì nữa? Tới muộn thì không còn nữa đâu.
- Cũng phải ….
Dân chúng đều ngón trông con cái tương lai sẽ có tiền đồ, cho nên việc huyện học chiêu sinh được triển khai thuận lợi, chỉ trong một ngày đã có hơn hai trăm trẻ nhỏ trong độ tuổi tới báo danh rồi.
Nói chung, số lượng thiếu niên lớn tuổi thưa thớt.
Bởi vì thiếu niên lớn tuổi hơn một chút đã có thể giúp gia đình làm việc rồi.
May mắn chút, đường lối rộng mở, liên quan tới nhau, thậm chí có thể tìm chút việc kiếm tiền cho gia đình.
Niên đại kết hôn sớm này, thiếu niên mười lăm tuổi đều là cha rồi.
Gia đình nghèo đói, ai muốn cho con cái đã có thể kiếm tiền, tới huyện học đọc sách?
Sau khi Giang Long biết được điều này cũng không quan tâm lắm.