Ngoài việc triều đình sẽ trừng phạt ra, còn có khả năng bị chết trong tay đám mã phỉ hoặc quân sĩ dị tộc.
Huyện Hạ Vũ tuy rằng cũng có thành trì, nhưng còn kém hơn cả huyện Linh Thông trước kia.
Tường thành thì rách nát, chỗ nào cũng có khe hở nứt ra rộng cỡ ngón tay.
Tay không đều có thể dễ dàng bám vào leo đi lên.
Bởi vì vô cùng nghèo túng, bên trên còn phải cung cấp tiền tiêu hàng tháng cho quan viên và sai dịch, cho nên số lượng sai dịch và binh lính trong tuần kiểm ti của huyện nha xa xa không đủ nhân số quy định của triều đình.
Số Nha dịch cùng binh lính Tuần kiểm ti ít, như vậy lực lượng phòng thủ của thị trấn liền rất yếu.
Nếu có đại đội mã phỉ hoặc là binh lính dị tộc đột kích, không nói đánh hạ huyện Hạ Vũ tàn sát hết dân chúng trong thành, nhưng trong thị trấn cũng sẽ có thương vong vô cùng lớn.
Hạ Minh từ khi bị kẻ thù tiến cử làm Huyện lệnh của huyện Hạ Vũ, tâm thần vẫn hoang mang rối loạn.
Ngồi ở trên vị trí xui xẻo này, trên đầu dường như vẫn treo lấy một cây đao, không biết khi nào thì rớt đầu.
Tối hôm đó, Giang Long tìm được đội ngũ của Hà Bất Tại.
Hà Bất Tại mang binh trú đóng ở trong thành, như vậy đồng nghĩa với việc đang đứng ở ngoài sáng.
Mã phỉ cùng với đám tiểu đội dị tộc sẽ không có khả năng sắp xếp cơ sở ngầm vào trong thành.
Chỉ có đang làm việc âm thầm, mới có thể xuất kỳ bất ý, tiến hành đánh lén.
Hà Bất Tại đã sắp xếp cơ sở ngầm vào trong thành, và nếu có tin tức gì, cũng sẽ bảo Huyện lệnh huyện Hạ Vũ phái người bí mật truyền tin tới.
Quyết định như vậy, tất nhiên là chính xác nhất.
Hà Bất Tại chỉ đi vào huyện Hạ Vũ có mấy ngày, liền đã có thu hoạch.
Thủ hạ của y dẫn theo ai cũng có rất nhiều chiến lợi phẩm.
Và sau khi gặp mặt Hà Bất Tại, Giang Long cũng nói mình đã viết thư cho một người bằng hữu, mời người bằng hữu đó hỗ trợ.
Lần trước dẫn binh đi Đoạn Tử Lương tiêu diệt phỉ tặc, Hà Bất Tại cũng có tham gia, cũng biết được tướng quân du kích Bành Hoán.
Biết Bành Hoán người này vẫn tương đối có thể dựa vào.
Về phần Đô úy Khương Kỳ, bởi vì đã từng trợ giúp Giang Long ở thành Vọng Sa, làm cho Bàng Thành An không thể vẫn giữ Giang Long ở lại thành Vọng Sa, cho nên khả năng ra tay giúp đỡ cũng rất lớn.
Sức chiến đấu của Biên quân vô cùng mạnh mẽ, cho nên chỉ cần Bành hoán dẫn binh tới, trên cơ bản mọi thứ đều sẽ ổn.
Có hơn hai ngàn Biên quân để thủ thành, đối phương có tám ngàn người, hoàn toàn sẽ không công phá được thành trì.
Mà nhiệt độ không khí càng ngày càng thấp, không thích hợp chiến đấu.
Tối đa là bảy tám ngày, nếu tù trưởng của dị tộc còn không chiếm được thị trấn, mặc dù có tiếp tục đau lòng phẫn nộ vì đứa con trai đã chết, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn lui binh.
Bằng không khi nhiệt độ lại giảm xuống, mà ông trời lại rơi xuống một trận bão tuyết thì..., tám ngàn binh lính dị tộc ít nhất cũng phải chết hơn phân nửa.
Trên chiến trường, lều trại lương thực phải mang theo đủ, nhưng không có khả năng mang bao nhiêu củi đốt dùng để sưởi ấm.
Không có vật để sưởi ấm, coi như chen chúc ở trong lều, nếu thật sự có tuyết rơi, cũng sẽ bị đông lạnh thành băng côn.
- Tên tù trưởng kia tối đa sẽ tấn công thêm ba ngày nữa, chúng ta thừa dịp còn có chút thời gian, tiêu diệt thêm mấy nhóm mã phỉ xung quanh.
Giang Long đề nghị.
Hà Bất Tại gật đầu, nhưng cũng nhắc nhở thêm:
- Có thể thì có thể, nhưng ngàn vạn lần đừng cách quá xa thị trấn, bằng không nếu chẳng may tên tù trưởng kia đánh tới, nếu mà gặp nhau ở hoang dã thì kết quả của chúng ta chắc chắn sẽ là toàn quân bị diệt.
Đối phương khoảng chừng tám ngàn người.
Cộng thêm Giang Long mang đến hai trăm kỵ binh, bên này bất quá mới có năm trăm người.
Hoàn toàn không đủ cho người ta nuốt một ngụm.
Hà Bất Tại có sở trường dạy dỗ binh lính, nhưng cũng tự biết rằng những kỵ binh mà mình thao luyện này, chuyện lấy nhiều thắng ít không thành vấn đề.
Nhưng muốn lấy ít thắng nhiều, hoặc nhân số cùng đối phương tương đương, như vậy sẽ không thể phát huy được mười phần mười sức chiến đấu rồi.
Dù sao đều là lính mới ra chiến trường, trước đó còn chưa có kinh nghiệm đánh trận nào.
Một khi lần đầu tấn công mà gặp phải khó khăn, sĩ khí sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn.
Nếu cả cục bại lui, quân tâm sẽ bị rối loạn.
Nếu thật sự để cho năm trăm người này đối đầu với tám ngàn quân địch, đoán chừng chỉ cần nhìn thấy số lượng binh mã rậm rạp chằng chịt của đối phương, đám người bên này lập tức sẽ bị doạ cho hai chân run rẩy.
Nói chung đã là tân binh thì cần phải có chiến tranh thử thách mới có thể chân chính trưởng thành.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Giang Long muốn nắm chặt thời gian để tiêu diệt thêm mấy nhóm mã phỉ.
Thừa dịp còn có cơ hội, liền luyện binh nhiều thêm một chút.
Đương nhiên, tiêu diệt thêm mấy nhóm mã phỉ, cũng có thể khiến cho dân chúng huyện Hạ Vũ ít phải chịu tai nạn cướp của giết người phóng hoả.
Hà Bất Tại cũng biết chuyện của Thường Khiêm, chỉ nhíu mày cũng không nói gì thêm.
Ngày hôm sau, Giang Long mang theo Đồ Đô và hơn mười người đi vào thị trấn.
Lặng lẽ đi vào bên trong huyện nha gặp mặt với Huyện lệnh huyện Hạ Vũ.
Đi tới huyện Hạ Vũ, thì dù sao Giang Long cũng phải tới gặp Hạ Minh một lần mới được.
Hạ Minh bề ngoài cao lớn thô kệch, nhưng tâm tư rất tinh tế, đã từng khảo thi trúng tú tài, đương nhiên khảo thi trúng tú tài là ở địa phương Bắc Cương này.
Bắc Cương ít người đọc sách, độ khó của đề thi đương nhiên sẽ thấp so với phương nam có nhiều người đọc sách hơn.
Có thể nói lấy điểm ấy học thức của Hạ Minh, nếu đặt ở phương nam thì đừng nói tú tài, ngay cả việc thi cửa thứ nhất cũng đều khó có khả năng qua được.
Trình độ văn hóa giữa nam và bắc phương, có chênh lệch tương đối lớn.
Chứ đừng nói chi nơi này vẫn là Bắc Cương.
Toàn bộ phía bắc, cũng chỉ có kinh thành và một số ít vài thành phố lớn, trình độ văn hóa mới không lạc hậu so với phía nam.
Nhưng nếu về chỉnh thể mà nói, hoàn toàn không có cách nào so sánh được.
- Lần này Cảnh đại nhân có thể phái Hà tiên sinh dẫn binh tới viện trợ, bản quan đã vô cùng cảm kích, không nghĩ tới Cảnh đại nhân lại còn tự mình tới nữa!
Hạ Minh xoay người chắp tay cảm tạ, cảm kích rối tinh rối mù, đây cũng là biểu hiện thật tình.
Không có làm bộ dối trá
Lần này mấy nhóm mã phỉ cùng vài tiểu đội của dị tộc liên tiếp đốt giết đánh cướp ở huyện Hạ Vũ trong, đã tạo thành rất nhiều thương vong.
Nếu không thể xuất ra chút năng lực cùng bản lĩnh, bên trên truy hỏi xuống, như vậy Hạ Minh tất nhiên sẽ bị trừng phạt.
Nhưng đáng sợ hơn chính là, đám mã phỉ và tiểu đội dị tộc này vẫn còn chưa có thu tay lại.
Nếu là thừa dịp trước khi nhiệt độ thời tiết giảm xuống, gây ra nhiễu loạn càng lớn, như vậy cái đầu của Hạ Minh sẽ phải chuyển chỗ.
- Hạ đại nhân không cần như thế.
Giang Long khách khí chắp tay đáp lễ:
- Tất cả mọi người đều là quan viên triều đình, hơn nữa hai huyện nằm cạnh nhau, có thể nói là hai huyện huynh đệ, huynh đệ có việc, sao có thể không giúp được?
- Hai huyện huynh đệ?
Hạ Minh hai mắt sáng ngời, hiển nhiên là lần đầu tiên nghe thấy được loại phương pháp xưng hô này:
- Cảnh đại nhân nói thật là tốt, huyện Linh Thông và huyện Hạ Vũ, chính là hai huyện huynh đệ!
- Nếu đã là huynh đệ, Hạ đại nhân cũng không cần tiếp tục như thế.
Giang Long cười ha hả.
- Tốt, tốt!
Hai người đi vào hậu đường rồi lần lượt ngồi xuống.
Hạ nhân liền bưng trà lên.
Hạ Minh cẩn thận phát hiện trên người Giang Long có một tầng bụi đất, muốn sai nha hoàn giúp đỡ tẩy sạch một chút
Giang Long khéo léo từ chối.
Hắn cưỡi ngựa đi vào thị trấn, nhất định sẽ phải lây dính một chút bụi đất.
Hơn nữa sau khi bàn bạc với Hạ Minh, hắn còn muốn lập tức cưỡi ngựa trở về.
Sẽ không nán lại bên huyện nha này bao nhiêu thời gian.
Ra tay càng sớm, sẽ càng sớm có thể tiêu diệt mấy nhóm mã phỉ.
Vốn ý của Giang Long là chỉ đến gặp Hạ Minh chào một tiếng, dù sao hai người đều là Huyện lệnh, hơn nữa hai huyện còn là hàng xóm, nói không chừng sau này còn có chỗ dùng đến người này, mình đã tới huyện Hạ Vũ, vậy thì cũng không thể không gặp mặt Hạ Minh một chút.
Hắn xuất thân cao quý, Nếu làm như thế, sẽ làm cho cho người ta cảm giác mình có một loại kiêu căng tự mãn cùng khinh người.
Không cần phải bởi vì chút ít việc như thế này, mà làm cho người ta hiểu lầm, sinh ra ngăn cách.
Nhưng Hạ Minh cũng dây dưa, nhiều lần dùng trọng tâm câu chuyện để giữ Giang Long ở lại.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Hạ Minh biết mình sợ là muốn gặp tai vạ đến nơi rồi, cho nên muốn muốn tạo quan hệ tốt với Giang Long, kết giao bằng hữu.
Lấy gia thế của Giang Long, nếu kết giao bằng hữu với hắn, ai còn dám dễ dàng đối phó mình?
Mặc dù y ngầm trộm nghe được, Quận Thủ Bàng Thành An có quan hệ không tốt với Giang Long, nhưng như vậy thì thế nào?
Kết giao với Giang Long, có thể sẽ bị Bàng Thành An chán ghét.
Nhưng không kết giao bằng hữu với Giang Long, y sợ là mấy ngày nữa, đầu của y sẽ chuyển chỗ rồi.
Chết cùng với nắm lấy một cơ hội vật lộn một đường sinh cơ, đổi lại là ngươi, ngươi chọn loại nào?
Giang Long không biết sự khó xử của Hạ Minh, thấy Hạ Minh vẫn làm phiền không chịu để mình đi, không khỏi có chút mất thoải mái.
Dần dần, Hạ Minh cũng nhìn ra Giang Long đang tức giận.
Tuy rằng cảm thấy khoảng cách thiết lập quan hệ cùng Giang Long còn chưa đủ, nhưng vẫn cắn răng dâng lên một vật.
- Loại hòn đá màu đen này trải rộng trong phạm vị cả huyện Hạ Vũ, rất nhiều đỉnh núi, khe suối đều có thể nhìn thấy, nếu đào móc ra, có thể phát hiện số lượng tồn trữ của chúng vô cùng kinh người, có thể so với mỏ bạc quặng sắt...
Hạ Minh sai người đem vật phẩm bưng lên, giải thích cẩn thận.
Còn đôi mắt của Giang Long thì đã sớm mở to ra.
Hình dáng bất quy tắc, hiện lên màu nâu đen, bóng bẩy, tính chất tơi...
Đây không phải là than đá sao?
Hơn nữa nghe Hạ Minh giải thích, ở huyện Hạ Vũ này rất nhiều chỗ đều có thể phát hiện chúng.
Đây chẳng phải nói là trong phạm vi cả huyện Hạ Vũ này có rất nhiều mỏ than đá?
Hơn nữa vô cùng có khả năng tất cả đều là những mỏ than rất lớn!
Đến từ thời hiện đại như hắn, tất nhiên biết ở thế giới hiện đại, than đá sử dụng rất rộng rãi.
Phát điện, sưởi ấm, luyện thép... Đối với công nghiệp hiện đại hoá mà nói, bất kể là công nghiệp nặng, hay là công nghiệp nhẹ; bất kể là công nghiệp năng lượng, công nghiệp luyện kim, công nghiệp hoá học, công nghiệp máy móc, hay là công nghiệp dệt lụa, công nghiệp thực phẩm, công nghiệp giao thông vận tải, đều có tác dụng rất quan trọng.
Các bộ công nghiệp đều cần sử dụng và tiêu hao một số lượng nhất định than đá, bởi vậy có người còn gọi than đá là lương thực chân chính của công nghiệp.
Từ đó có thể thấy được tầm quan trọng của than đá!
Đương nhiên, ở thế giới này, than đá còn chưa phát huy được giá trị chân chính của nó.
Chỉ có thể dùng để sưởi ấm.
Nhưng một khi Giang Long đã nhìn thấy nó, như vậy sẽ tăng thêm một cách sử dụng khác, đó chính là tinh luyện kim loại.
Hiện giờ sở dĩ kỹ thuật luyện kim tiến bộ chậm chạp, trình độ rất lớn là vì nhiệt độ không đủ cao.
Luyện thiết, dùng là đều là than củi.
Nhiệt độ thiêu đốt của than củi và than đá, kém nhau vẫn tương đối lớn.
Hơn nữa thời gian thiêu đốt của than củi nhanh hơn than đá rất nhiều.
- Cảnh đại nhân, ngươi cũng đã biết vì sao bản quan giới thiệu loại đá đen này với ngài?
Nói tới đây, Hạ Minh có chút dương dương tự đắc.
Giang Long cười khẽ:
- Bởi vì nó có thể đốt cháy.
Hạ Minh lập tức trừng to mắt, y cũng là trong lúc vô ý mới phát hiện được, loại đá đen này có thể thiêu đốt sưởi ấm.
Vốn cho là mình là người đầu tiên biết được ở Đại Tề, lại không ngờ được Giang Long một câu nói toạc ra.
- Cảnh đại nhân là từ đâu biết được?
Hạ Minh vội hỏi.
Giang Long tìm cái cớ:
- Lúc trước có người buôn rượu của nước khác đi ngang qua huyện Linh Thông, khi bản quan mua rượu có nói chuyện phiếm với gã, nghe nói loại đá đen này có thể gọi nó là than đá.
- Than đá?
Hạ Minh bị khơi gợi lên sự hứng thú:
- Vậy nó có những cách sử dụng nào?
- Sưởi ấm và tinh luyện kim loại!
Giang Long ngẫm nghĩ một chút, không có giấu diếm:
- Dùng than đá luyện sắt, có thể nâng cao chất lượng của sắt lên.
- À?
Hạ Minh cả kinh, nếu theo như lời của Giang Long là sự thật, như vậy khi mọi chuyện qua đi đây tất nhiên là một công lao rất lớn!
Nhưng lập tức Giang Long lại nói cho y.
Sở dĩ Giang Long nói thẳng ra, là vì đồ vật này căn bản không thể giấu diếm được.
Chỉ cần khi mình đào móc lên, lập tức sẽ đưa tới sự chú ý của người khác.
Than đá cũng không giống như muối mỏ, muối mỏ là ở địa phương hoang vu ít người ở, có thể vụng trộm khai thác.
Mà than đá, thì lại gần như trải rộng toàn bộ huyện Hạ Vũ.
Chỉ cần khởi công, không bao lâu liền sẽ bị người ta phát hiện.
Hơn nữa, mặc dù mình có âm thầm đào trộm, trước mắt than đá cũng không thể mang đến cho mình bao nhiêu ích lợi.
Nếu đặt ở hiện đại, cách sử dụng than đá có rất nhiều.
Nhưng bây giò...
Còn có một cái khó khăn rất lớn, đó chính là vận chuyển rất phiền phức.
Hiện đại có ô tô xe lửa, mà bây giờ, cũng chỉ có xe bò xe lừa.
Vận chuyển phiền phức, sử dụng tất nhiên cũng sẽ gặp nhiều khó khăn.
- Làm phiền Hạ đại nhân bẩm báo.
Giang Long đối với chút công lao này cũng không để vào mắt.
Hạ Minh lập tức xua tay:
- Rõ ràng là Cảnh đại nhân học thức uyên bác, vẫn là để cảnh đại nhân bẩm báo lên trên đi.
Bây giờ có đánh chết y cũng không dám đoạt công lao của Giang Long!
- Một chút việc nhỏ mà thôi.
Giang Long nhẹ nhàng lắc đầu:
- Nếu không Hạ đại nhân, có thể ở phía sau cho bản quan ký tên một cái.
- Cái này, cái này...
Hạ Minh hiển nhiên là rất động tâm.
Giang Long có thể không cần quan tâm điểm ấy công lao, nhưng bây giờ Hạ Minh cũng rất cần a.
Từ khi y nhậm chức tới nay, trong huyện Hạ Vũ đều không có an ổn qua, không bàn tới công lao chiến tích, mà chỉ toàn là phiền toái cùng trách tội.
Hơn nữa phát hiện đồ vật mới nào có tác dụng, bên trên ngợi khen xuống cũng là khá lớn.
Đối với triều đình mà nói, có thể đề cao trình độ tinh luyện kim loại, không phải chuyện nhỏ.
---------oOo----------
Huyện Hạ Vũ tuy rằng cũng có thành trì, nhưng còn kém hơn cả huyện Linh Thông trước kia.
Tường thành thì rách nát, chỗ nào cũng có khe hở nứt ra rộng cỡ ngón tay.
Tay không đều có thể dễ dàng bám vào leo đi lên.
Bởi vì vô cùng nghèo túng, bên trên còn phải cung cấp tiền tiêu hàng tháng cho quan viên và sai dịch, cho nên số lượng sai dịch và binh lính trong tuần kiểm ti của huyện nha xa xa không đủ nhân số quy định của triều đình.
Số Nha dịch cùng binh lính Tuần kiểm ti ít, như vậy lực lượng phòng thủ của thị trấn liền rất yếu.
Nếu có đại đội mã phỉ hoặc là binh lính dị tộc đột kích, không nói đánh hạ huyện Hạ Vũ tàn sát hết dân chúng trong thành, nhưng trong thị trấn cũng sẽ có thương vong vô cùng lớn.
Hạ Minh từ khi bị kẻ thù tiến cử làm Huyện lệnh của huyện Hạ Vũ, tâm thần vẫn hoang mang rối loạn.
Ngồi ở trên vị trí xui xẻo này, trên đầu dường như vẫn treo lấy một cây đao, không biết khi nào thì rớt đầu.
Tối hôm đó, Giang Long tìm được đội ngũ của Hà Bất Tại.
Hà Bất Tại mang binh trú đóng ở trong thành, như vậy đồng nghĩa với việc đang đứng ở ngoài sáng.
Mã phỉ cùng với đám tiểu đội dị tộc sẽ không có khả năng sắp xếp cơ sở ngầm vào trong thành.
Chỉ có đang làm việc âm thầm, mới có thể xuất kỳ bất ý, tiến hành đánh lén.
Hà Bất Tại đã sắp xếp cơ sở ngầm vào trong thành, và nếu có tin tức gì, cũng sẽ bảo Huyện lệnh huyện Hạ Vũ phái người bí mật truyền tin tới.
Quyết định như vậy, tất nhiên là chính xác nhất.
Hà Bất Tại chỉ đi vào huyện Hạ Vũ có mấy ngày, liền đã có thu hoạch.
Thủ hạ của y dẫn theo ai cũng có rất nhiều chiến lợi phẩm.
Và sau khi gặp mặt Hà Bất Tại, Giang Long cũng nói mình đã viết thư cho một người bằng hữu, mời người bằng hữu đó hỗ trợ.
Lần trước dẫn binh đi Đoạn Tử Lương tiêu diệt phỉ tặc, Hà Bất Tại cũng có tham gia, cũng biết được tướng quân du kích Bành Hoán.
Biết Bành Hoán người này vẫn tương đối có thể dựa vào.
Về phần Đô úy Khương Kỳ, bởi vì đã từng trợ giúp Giang Long ở thành Vọng Sa, làm cho Bàng Thành An không thể vẫn giữ Giang Long ở lại thành Vọng Sa, cho nên khả năng ra tay giúp đỡ cũng rất lớn.
Sức chiến đấu của Biên quân vô cùng mạnh mẽ, cho nên chỉ cần Bành hoán dẫn binh tới, trên cơ bản mọi thứ đều sẽ ổn.
Có hơn hai ngàn Biên quân để thủ thành, đối phương có tám ngàn người, hoàn toàn sẽ không công phá được thành trì.
Mà nhiệt độ không khí càng ngày càng thấp, không thích hợp chiến đấu.
Tối đa là bảy tám ngày, nếu tù trưởng của dị tộc còn không chiếm được thị trấn, mặc dù có tiếp tục đau lòng phẫn nộ vì đứa con trai đã chết, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn lui binh.
Bằng không khi nhiệt độ lại giảm xuống, mà ông trời lại rơi xuống một trận bão tuyết thì..., tám ngàn binh lính dị tộc ít nhất cũng phải chết hơn phân nửa.
Trên chiến trường, lều trại lương thực phải mang theo đủ, nhưng không có khả năng mang bao nhiêu củi đốt dùng để sưởi ấm.
Không có vật để sưởi ấm, coi như chen chúc ở trong lều, nếu thật sự có tuyết rơi, cũng sẽ bị đông lạnh thành băng côn.
- Tên tù trưởng kia tối đa sẽ tấn công thêm ba ngày nữa, chúng ta thừa dịp còn có chút thời gian, tiêu diệt thêm mấy nhóm mã phỉ xung quanh.
Giang Long đề nghị.
Hà Bất Tại gật đầu, nhưng cũng nhắc nhở thêm:
- Có thể thì có thể, nhưng ngàn vạn lần đừng cách quá xa thị trấn, bằng không nếu chẳng may tên tù trưởng kia đánh tới, nếu mà gặp nhau ở hoang dã thì kết quả của chúng ta chắc chắn sẽ là toàn quân bị diệt.
Đối phương khoảng chừng tám ngàn người.
Cộng thêm Giang Long mang đến hai trăm kỵ binh, bên này bất quá mới có năm trăm người.
Hoàn toàn không đủ cho người ta nuốt một ngụm.
Hà Bất Tại có sở trường dạy dỗ binh lính, nhưng cũng tự biết rằng những kỵ binh mà mình thao luyện này, chuyện lấy nhiều thắng ít không thành vấn đề.
Nhưng muốn lấy ít thắng nhiều, hoặc nhân số cùng đối phương tương đương, như vậy sẽ không thể phát huy được mười phần mười sức chiến đấu rồi.
Dù sao đều là lính mới ra chiến trường, trước đó còn chưa có kinh nghiệm đánh trận nào.
Một khi lần đầu tấn công mà gặp phải khó khăn, sĩ khí sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn.
Nếu cả cục bại lui, quân tâm sẽ bị rối loạn.
Nếu thật sự để cho năm trăm người này đối đầu với tám ngàn quân địch, đoán chừng chỉ cần nhìn thấy số lượng binh mã rậm rạp chằng chịt của đối phương, đám người bên này lập tức sẽ bị doạ cho hai chân run rẩy.
Nói chung đã là tân binh thì cần phải có chiến tranh thử thách mới có thể chân chính trưởng thành.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Giang Long muốn nắm chặt thời gian để tiêu diệt thêm mấy nhóm mã phỉ.
Thừa dịp còn có cơ hội, liền luyện binh nhiều thêm một chút.
Đương nhiên, tiêu diệt thêm mấy nhóm mã phỉ, cũng có thể khiến cho dân chúng huyện Hạ Vũ ít phải chịu tai nạn cướp của giết người phóng hoả.
Hà Bất Tại cũng biết chuyện của Thường Khiêm, chỉ nhíu mày cũng không nói gì thêm.
Ngày hôm sau, Giang Long mang theo Đồ Đô và hơn mười người đi vào thị trấn.
Lặng lẽ đi vào bên trong huyện nha gặp mặt với Huyện lệnh huyện Hạ Vũ.
Đi tới huyện Hạ Vũ, thì dù sao Giang Long cũng phải tới gặp Hạ Minh một lần mới được.
Hạ Minh bề ngoài cao lớn thô kệch, nhưng tâm tư rất tinh tế, đã từng khảo thi trúng tú tài, đương nhiên khảo thi trúng tú tài là ở địa phương Bắc Cương này.
Bắc Cương ít người đọc sách, độ khó của đề thi đương nhiên sẽ thấp so với phương nam có nhiều người đọc sách hơn.
Có thể nói lấy điểm ấy học thức của Hạ Minh, nếu đặt ở phương nam thì đừng nói tú tài, ngay cả việc thi cửa thứ nhất cũng đều khó có khả năng qua được.
Trình độ văn hóa giữa nam và bắc phương, có chênh lệch tương đối lớn.
Chứ đừng nói chi nơi này vẫn là Bắc Cương.
Toàn bộ phía bắc, cũng chỉ có kinh thành và một số ít vài thành phố lớn, trình độ văn hóa mới không lạc hậu so với phía nam.
Nhưng nếu về chỉnh thể mà nói, hoàn toàn không có cách nào so sánh được.
- Lần này Cảnh đại nhân có thể phái Hà tiên sinh dẫn binh tới viện trợ, bản quan đã vô cùng cảm kích, không nghĩ tới Cảnh đại nhân lại còn tự mình tới nữa!
Hạ Minh xoay người chắp tay cảm tạ, cảm kích rối tinh rối mù, đây cũng là biểu hiện thật tình.
Không có làm bộ dối trá
Lần này mấy nhóm mã phỉ cùng vài tiểu đội của dị tộc liên tiếp đốt giết đánh cướp ở huyện Hạ Vũ trong, đã tạo thành rất nhiều thương vong.
Nếu không thể xuất ra chút năng lực cùng bản lĩnh, bên trên truy hỏi xuống, như vậy Hạ Minh tất nhiên sẽ bị trừng phạt.
Nhưng đáng sợ hơn chính là, đám mã phỉ và tiểu đội dị tộc này vẫn còn chưa có thu tay lại.
Nếu là thừa dịp trước khi nhiệt độ thời tiết giảm xuống, gây ra nhiễu loạn càng lớn, như vậy cái đầu của Hạ Minh sẽ phải chuyển chỗ.
- Hạ đại nhân không cần như thế.
Giang Long khách khí chắp tay đáp lễ:
- Tất cả mọi người đều là quan viên triều đình, hơn nữa hai huyện nằm cạnh nhau, có thể nói là hai huyện huynh đệ, huynh đệ có việc, sao có thể không giúp được?
- Hai huyện huynh đệ?
Hạ Minh hai mắt sáng ngời, hiển nhiên là lần đầu tiên nghe thấy được loại phương pháp xưng hô này:
- Cảnh đại nhân nói thật là tốt, huyện Linh Thông và huyện Hạ Vũ, chính là hai huyện huynh đệ!
- Nếu đã là huynh đệ, Hạ đại nhân cũng không cần tiếp tục như thế.
Giang Long cười ha hả.
- Tốt, tốt!
Hai người đi vào hậu đường rồi lần lượt ngồi xuống.
Hạ nhân liền bưng trà lên.
Hạ Minh cẩn thận phát hiện trên người Giang Long có một tầng bụi đất, muốn sai nha hoàn giúp đỡ tẩy sạch một chút
Giang Long khéo léo từ chối.
Hắn cưỡi ngựa đi vào thị trấn, nhất định sẽ phải lây dính một chút bụi đất.
Hơn nữa sau khi bàn bạc với Hạ Minh, hắn còn muốn lập tức cưỡi ngựa trở về.
Sẽ không nán lại bên huyện nha này bao nhiêu thời gian.
Ra tay càng sớm, sẽ càng sớm có thể tiêu diệt mấy nhóm mã phỉ.
Vốn ý của Giang Long là chỉ đến gặp Hạ Minh chào một tiếng, dù sao hai người đều là Huyện lệnh, hơn nữa hai huyện còn là hàng xóm, nói không chừng sau này còn có chỗ dùng đến người này, mình đã tới huyện Hạ Vũ, vậy thì cũng không thể không gặp mặt Hạ Minh một chút.
Hắn xuất thân cao quý, Nếu làm như thế, sẽ làm cho cho người ta cảm giác mình có một loại kiêu căng tự mãn cùng khinh người.
Không cần phải bởi vì chút ít việc như thế này, mà làm cho người ta hiểu lầm, sinh ra ngăn cách.
Nhưng Hạ Minh cũng dây dưa, nhiều lần dùng trọng tâm câu chuyện để giữ Giang Long ở lại.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Hạ Minh biết mình sợ là muốn gặp tai vạ đến nơi rồi, cho nên muốn muốn tạo quan hệ tốt với Giang Long, kết giao bằng hữu.
Lấy gia thế của Giang Long, nếu kết giao bằng hữu với hắn, ai còn dám dễ dàng đối phó mình?
Mặc dù y ngầm trộm nghe được, Quận Thủ Bàng Thành An có quan hệ không tốt với Giang Long, nhưng như vậy thì thế nào?
Kết giao với Giang Long, có thể sẽ bị Bàng Thành An chán ghét.
Nhưng không kết giao bằng hữu với Giang Long, y sợ là mấy ngày nữa, đầu của y sẽ chuyển chỗ rồi.
Chết cùng với nắm lấy một cơ hội vật lộn một đường sinh cơ, đổi lại là ngươi, ngươi chọn loại nào?
Giang Long không biết sự khó xử của Hạ Minh, thấy Hạ Minh vẫn làm phiền không chịu để mình đi, không khỏi có chút mất thoải mái.
Dần dần, Hạ Minh cũng nhìn ra Giang Long đang tức giận.
Tuy rằng cảm thấy khoảng cách thiết lập quan hệ cùng Giang Long còn chưa đủ, nhưng vẫn cắn răng dâng lên một vật.
- Loại hòn đá màu đen này trải rộng trong phạm vị cả huyện Hạ Vũ, rất nhiều đỉnh núi, khe suối đều có thể nhìn thấy, nếu đào móc ra, có thể phát hiện số lượng tồn trữ của chúng vô cùng kinh người, có thể so với mỏ bạc quặng sắt...
Hạ Minh sai người đem vật phẩm bưng lên, giải thích cẩn thận.
Còn đôi mắt của Giang Long thì đã sớm mở to ra.
Hình dáng bất quy tắc, hiện lên màu nâu đen, bóng bẩy, tính chất tơi...
Đây không phải là than đá sao?
Hơn nữa nghe Hạ Minh giải thích, ở huyện Hạ Vũ này rất nhiều chỗ đều có thể phát hiện chúng.
Đây chẳng phải nói là trong phạm vi cả huyện Hạ Vũ này có rất nhiều mỏ than đá?
Hơn nữa vô cùng có khả năng tất cả đều là những mỏ than rất lớn!
Đến từ thời hiện đại như hắn, tất nhiên biết ở thế giới hiện đại, than đá sử dụng rất rộng rãi.
Phát điện, sưởi ấm, luyện thép... Đối với công nghiệp hiện đại hoá mà nói, bất kể là công nghiệp nặng, hay là công nghiệp nhẹ; bất kể là công nghiệp năng lượng, công nghiệp luyện kim, công nghiệp hoá học, công nghiệp máy móc, hay là công nghiệp dệt lụa, công nghiệp thực phẩm, công nghiệp giao thông vận tải, đều có tác dụng rất quan trọng.
Các bộ công nghiệp đều cần sử dụng và tiêu hao một số lượng nhất định than đá, bởi vậy có người còn gọi than đá là lương thực chân chính của công nghiệp.
Từ đó có thể thấy được tầm quan trọng của than đá!
Đương nhiên, ở thế giới này, than đá còn chưa phát huy được giá trị chân chính của nó.
Chỉ có thể dùng để sưởi ấm.
Nhưng một khi Giang Long đã nhìn thấy nó, như vậy sẽ tăng thêm một cách sử dụng khác, đó chính là tinh luyện kim loại.
Hiện giờ sở dĩ kỹ thuật luyện kim tiến bộ chậm chạp, trình độ rất lớn là vì nhiệt độ không đủ cao.
Luyện thiết, dùng là đều là than củi.
Nhiệt độ thiêu đốt của than củi và than đá, kém nhau vẫn tương đối lớn.
Hơn nữa thời gian thiêu đốt của than củi nhanh hơn than đá rất nhiều.
- Cảnh đại nhân, ngươi cũng đã biết vì sao bản quan giới thiệu loại đá đen này với ngài?
Nói tới đây, Hạ Minh có chút dương dương tự đắc.
Giang Long cười khẽ:
- Bởi vì nó có thể đốt cháy.
Hạ Minh lập tức trừng to mắt, y cũng là trong lúc vô ý mới phát hiện được, loại đá đen này có thể thiêu đốt sưởi ấm.
Vốn cho là mình là người đầu tiên biết được ở Đại Tề, lại không ngờ được Giang Long một câu nói toạc ra.
- Cảnh đại nhân là từ đâu biết được?
Hạ Minh vội hỏi.
Giang Long tìm cái cớ:
- Lúc trước có người buôn rượu của nước khác đi ngang qua huyện Linh Thông, khi bản quan mua rượu có nói chuyện phiếm với gã, nghe nói loại đá đen này có thể gọi nó là than đá.
- Than đá?
Hạ Minh bị khơi gợi lên sự hứng thú:
- Vậy nó có những cách sử dụng nào?
- Sưởi ấm và tinh luyện kim loại!
Giang Long ngẫm nghĩ một chút, không có giấu diếm:
- Dùng than đá luyện sắt, có thể nâng cao chất lượng của sắt lên.
- À?
Hạ Minh cả kinh, nếu theo như lời của Giang Long là sự thật, như vậy khi mọi chuyện qua đi đây tất nhiên là một công lao rất lớn!
Nhưng lập tức Giang Long lại nói cho y.
Sở dĩ Giang Long nói thẳng ra, là vì đồ vật này căn bản không thể giấu diếm được.
Chỉ cần khi mình đào móc lên, lập tức sẽ đưa tới sự chú ý của người khác.
Than đá cũng không giống như muối mỏ, muối mỏ là ở địa phương hoang vu ít người ở, có thể vụng trộm khai thác.
Mà than đá, thì lại gần như trải rộng toàn bộ huyện Hạ Vũ.
Chỉ cần khởi công, không bao lâu liền sẽ bị người ta phát hiện.
Hơn nữa, mặc dù mình có âm thầm đào trộm, trước mắt than đá cũng không thể mang đến cho mình bao nhiêu ích lợi.
Nếu đặt ở hiện đại, cách sử dụng than đá có rất nhiều.
Nhưng bây giò...
Còn có một cái khó khăn rất lớn, đó chính là vận chuyển rất phiền phức.
Hiện đại có ô tô xe lửa, mà bây giờ, cũng chỉ có xe bò xe lừa.
Vận chuyển phiền phức, sử dụng tất nhiên cũng sẽ gặp nhiều khó khăn.
- Làm phiền Hạ đại nhân bẩm báo.
Giang Long đối với chút công lao này cũng không để vào mắt.
Hạ Minh lập tức xua tay:
- Rõ ràng là Cảnh đại nhân học thức uyên bác, vẫn là để cảnh đại nhân bẩm báo lên trên đi.
Bây giờ có đánh chết y cũng không dám đoạt công lao của Giang Long!
- Một chút việc nhỏ mà thôi.
Giang Long nhẹ nhàng lắc đầu:
- Nếu không Hạ đại nhân, có thể ở phía sau cho bản quan ký tên một cái.
- Cái này, cái này...
Hạ Minh hiển nhiên là rất động tâm.
Giang Long có thể không cần quan tâm điểm ấy công lao, nhưng bây giờ Hạ Minh cũng rất cần a.
Từ khi y nhậm chức tới nay, trong huyện Hạ Vũ đều không có an ổn qua, không bàn tới công lao chiến tích, mà chỉ toàn là phiền toái cùng trách tội.
Hơn nữa phát hiện đồ vật mới nào có tác dụng, bên trên ngợi khen xuống cũng là khá lớn.
Đối với triều đình mà nói, có thể đề cao trình độ tinh luyện kim loại, không phải chuyện nhỏ.
---------oOo----------