- Vậy thì làm phiền Hạng lão đệ quá, trận đầu phải do bổn phái xông pha mới đúng!
Hạng Chân nghiêm nghị nói:
- Hiện không phải là lúc khiêm người mà nên càng nhanh càng tốt! Thương tôn chủ, xin hãy tức khắc ra lệnh cho các vị đệ huynh theo tại hạ đi ngay!
Thương Tiên Thanh vỗ vai Hạng Chân, mạnh giọng nói:
- Vâng, lão phu xin cảm tạ trước!
Đoạn liền vỗ tay ba cái, lập tức “Độc Chưởng” Triển Bách Dương, “Thiết Đởm” Hồng Tu Trúc và “Bán Hổ Thủ” Đề Nghiêu đã chuẩn bị xong xuôi từ trong tối phóng ra.
Thương Tiên Thanh vuốt râu nghiêm nghị nói:
- Ba người hãy theo Hạng đại hiệp tiềm nhập Bì Thạch Sơn trước, mọi hành động đều phải tuân theo sự điều động của Hạng đại hiệp. Hãy nhớ là trách nhiệm hết sức trọng đại, tuyệt đối không được để thất thiệt đấy!
Ba hảo hán Vô Song phái cùng khom mình đáp:
- Tuân mạng!
Hạng Chân tiếp lời:
- Thương tôn chủ, khi nào đạn lưu huỳnh của quý phái được tung lên không, xin hãy tức khắc cho mở cuộc tấn công ngay!
Thương Tiên Thanh gật đầu lia lịa, nắm lấy hai tay Hạng Chân, giọng cảm kích nói:
- Mọi sự xin trông cậy vào lão đệ!
Hạng Chân cười cười, quay sang gật đầu chào Lộc Vọng Phác và Kim Mộc, đoạn nhẹ nhàng phi thân lên cây, loáng cái đã lướt đi xa hơn bảy trượng.
Nhóm Triển Bách Dương ba người khẽ quát lên một tiếng, tung mình như tên bắn đuổi theo, thoáng chốc đã mất dạng trong màn đêm mịt mùng.
Lộc Vọng Phác ngơ ngẩn nhìn theo, lẩm bẩm nói:
- Thân pháp Phi Long Toàn Vân tuyệt thật, đêm nay bọn Hắc Thủ Đảng nhất định sẽ vô cùng khốn đốn ...
Thương Tiên Thanh thấp giọng nói:
- Đừng đứng thừ ra đó nữa, mau chuẩn bị hành sự đi thôi!
Thế rồi, tiếng huýt gió quái dị vang lên liên hồi, vô số bóng người nhanh nhẹn phóng đi.
Hạng Chân thi triển khinh công thượng thừa lao vút đi như sao băng. Nhóm Triển Bách Dương ba người cũng thuộc hàng cao thủ bậc nhất trong Vô Song phái, lúc này đã giở hết toàn lực đuổi theo mà vẫn bị bỏ rơi một quãng rất xa.
Bì Thạch Sơn mỗi lúc càng gần, lợi dụng sự che cản của những lùm cỏ và địa hình lởm chởm, bốn người nhanh nhẹn tiến tới. Ngay khi vượt qua một gò đất nhỏ, bỗng nghe một tiếng huýt gió ngắn ngủi như tiếng cú kêu vang lên, liền thì mười mấy bóng người từ trong một lùm cỏ phóng ra, hệt như quỷ mị vây tới.
Hạng Chân cười khảy, vừa định xuất thủ tấn công, “Độc Chưởng” Triển Bách Dương đã từ phía sau lướt tới, hối hả nói:
- Các vị huynh đệ Vệ Tự Môn phải không? Triển Bách Dương đây!
Những bóng người kia lập tức dừng lại, một người rất lùn và có đôi chân vòng kiềng từ giữa tiến ra cười nói:
- Tưởng là ai, ra là tên tiểu tử một tay ngươi. Sao lại hối ha hối hả thế này, bộ thích chỗ này mát mẻ hả?
Dứt lời y đã đến gần, dưới màn đêm nhập nhòa, đó là một hán tử thấp bé nhưng lại có cái đầu to tướng, tai vểnh răng hô, mặt rổ lấm tấm.
“Độc Chưởng” Triển Bách Dương đanh mặt buông tiếng cười gằn, lạnh lùng nói:
- Các ngươi hãy chuẩn bị sẵn sàng, bọn ta tiềm nhập trước, khi nào trông thấy trên núi lửa lưu huỳnh bốc cháy, lập tức xông lên ngay. Đằng trước có còn người của ta nữa không?
Hán tử thân bé cười khanh khách:
- Còn cái mốc xì, bọn này là toán tiền tiêu chót rồi, từ đây trở đi toàn là lũ hổ báo của Hắc Thủ Đảng, các ngươi hãy cẩn thận, kẻo bị người ta lấy mất đầu đấy!
Vừa nói, hán tử thấp bé vừa đưa mắt nhìn Hạng Chân. Triển Bách Dương không đếm xỉa đến y nữa, quay sang Hạng Chân nói:
- Hạng đại hiệp, ta đi ngay chứ?
Hạng Chân mỉm cười, lại tiếp tục phóng đi, “Bán Hổ Thủ” Đề Nghiêu đi sau cùng, lúc ngang qua hán tử thấp bé, thấp giọng cười nói:
- La Khuyên Thối, ngươi cũng nên coi chừng đôi chân chó của ngươi đấy!
Đoạn liền phóng đi như tên bắn. La Khuyên Thối tức tối giậm chân mạnh, rồi cũng liền ra hiệu với các thủ hạ, lại ẩn nấp vào trong lùm cỏ.
Bì Thạch Sơn ở ngay trước mắt, mười hai con đường khúc khuỷu chia ra vươn dài lên trên, sáu đường bên phải cứ mỗi khúc quanh là có treo cao một ngọn đèn lồng màu vàng, trải dài lên đến đỉnh núi, ánh đèn sáng rực cả sáu con đường ấy.
Đồng thời dưới mỗi ngọn đèn lồng đều có bốn gã đại hán áo đem ôm đao từng đôi đứng đối diện với nhau và mỗi nhóm bốn đại hán đều có một con chó vàng vằn vện rất to lớn và hung dữ.
Còn sáu con đường bên trái thì lại tối mịt, không trông thấy được vật gì cả, song trong bóng tối phản phất như ẩn chứa vô vàn ghê rợn và sát cơ.
Ẩn nấp sau một tảng đá xám, Hạng Chân thoáng chau mày phóng mắt nhìn quanh, “Bán Hổ Thủ” Đề Nghiêu đến bên, hạ thấp giọng nói:
- Hạng đại hiệp, chúng ta theo đường nào lên?
Hạng Chân đăm mắt nhìn về phía trước, hồi lâu mới quả quyết nói:
- Theo đường tối bên trái!
“Bán Hổ Thủ” Đề Nghiêu thoáng lưỡng lự:
- Không phải tại hạ lắm lời, Hạng đại hiệp, tại hạ thấy sáu con đường tối bên trái dường ngư còn hiểm ác hơn, rất có thể mai phục đầy bẫy rập ...
Hạng Chân cười nhạt:
- Không sai, nhưng mục đích chủ yếu của chúng ta là tiềm nhập mà không bị phát giác, nếu theo đường sáng bên phải mà lên, nhất định phải bị phát giác, đành rằng chưa chắc họ đã làm gì được ta, nhưng bứt dây động rừng thì cũng không hay.
Đi theo các đường tối bên trái rất có thể là nguy hiểm hơn, nhưng Đề huynh nên nhớ là ở trong tối, chúng ta hành động khó khăn thì bọn họ cũng vậy thôi!
“Bán Hổ Thủ” Đề Nghiêu nghĩ thấy hữu lý, bèn vội gật đầu.
Hạng Chân nhắm mắt lại, bỗng mở bừng ra nói:
- Đi nào!
Thế là bốn bóng người nhanh nhẹn phóng đi dưới sự che chở của màn đêm mịt mùng, lát sau họ đã đến trước một con đường khúc khuỷu rộng chừng hơn trượng.
Ngõ vào tối mịt, hai bên vách núi cao ngất, im lìm không một tiếng động, trông rất âm u ghê rợn. Con đường thứ hai cách đó hơn hai trướng và tiếp theo đều như nhau.
Hạng Chân thoáng quét mắt nhìn, đoạn tung mình lên trên sườn núi giữa hai con đường, trên đó chẳng chịt cỏ dại và hết sức gồ ghề. Chàng im lìm nấp vào trong cỏ, hồi lâu mới ngẩng lên đưa mắt nhìn quanh.
Ồ! Ngoài năm bước có ba gã đại hán mai phục đang lom lom nhìn xuống con đường bên dưới, cạnh đó là một chiếc nỏ khổng lồ được giấu trong lùm cỏ. Chiếc nỏ đặc chế ấy gồm có ba hàng tên, mũi tên ánh lam lóng lánh đều hướng xuống bên dưới. Chỉ cần phát động cơ quan, một làn mưa tên dày đặc sẻ bắn xuống, e rằng một con chuột cũng chẳng thể thoát được.
Hạng Chân khẽ thở phào, ngước nhìn lên trên, bất giác càng thêm kinh hãi, sườn núi tuy ngoằn ngoèo khúc khuỷu, song vẩn có thể loáng thoáng trông thấy cứ mỗi chừng ba trượng là có một điểm mai phục và trên sườn núi hai bên đường đều như vậy cả.
Hạng Chân rón rén tiến tới hai bước, bỗng một gã ngáp dài, thấp giọng làu bàu:
- Mẹ kiếp, người ta ở trên kia động phòng hoa chúc, còn chúng ta thì lại ở đây dầm sương uống gió ...
Một gã khác vội ngắt lời:
- Suỵt, ngươi nên bớt bớt cái miệng lại là hơn ... Mấy hôm nay tình hình gay go đâu phải ngươi không biết, mười vị đại ca đã có bảy trở về núi, mấy hôm trước ngũ ca lại dẫn theo các huênh đệ Huyết Hồn Đường chọi nhau với đối phương một trận, nghe đâu đã thua xiểng liểng trở về ...
Gã đại hán đầu tiên bĩu môi:
- Đừng nói đến Huyết Hồn Đường nữa. Mệ kiếp, cứ như chỉ có họ mới là trụ cột của Hắc Thủ Đảng không bằng, ăn uống hay chia phần cũng hơn chúng ta nhiều, nhưng mỗi khi hành sự đều phải nhờ chúng ta giúp sức, vụ làm ăn nào mà chúng ta không đổ mồ hôi, không đổ máu? Huyết Hồn Đường của tứ ca luôn lúc nào cũng được chia nhiều hơn hai phần, đành rằng võ công của họ cao hơn một chút, nhưng cũng đâu phải không sợ chết như tứ ca vẫn thường khoe khoang. Mẹ kiếp, bọn họ cũng là bằng xương bằng thịt mà ...
Gã đại hán tự nãy giờ im lặng, không dằn được nữa, hằn học nói:
- Bát Bì ngươi có chịu khép cái mõm chó của ngươi lại chưa hả? Nếu ngươi bất bình tại sao không đi mà cãi lý với tứ ca? Ở đây lải nhải thế này đâu phải là anh hùng hảo hán, thật bực chết đi được!
Thế là ba người lại im lặng. Lát sau, gã đại hán có tên là Bát Bì lại làu nhàu:
- Thế này thì lại phải gác suốt đêm nữa rồi ... Hôm qua cùng bọn A Khôn chơi bài cửu đã không kham nổi rồi, bọn họ cứ níu giữ lại không cho về, bắt buộc phải thức trọn hai đêm ... Ôi! Rõ thật không phải là công việc của con người ...
Gã đại hán vừa mắng Bát Bì khi nãy lại hằn học nói:
- Ngươi thật là đáng vứt xuống dưới kia, cho nổ hỏa dược rồi dẫn dầu trong ống trúc ra thiêu sống mới phải. Mẹ kiếp, nếu hôm qua ngươi mà không thua nhẵn túi thì tối nay đâu có lôi thôi thế này? Lão tử hễ nói tới là tức lên ...
Hạng Chân nghe không sót một lời, chàng bặm môi lắc đầu. Bọn Hắc Thủ Đảng thật là tàn độc, bố trí thế này thì dù thiên binh vạn mã cũng vị tiêu diệt sạch.
Hơn nữa, ngoài những điều do ba gã đại hán này tiết lộ, chẳng rõ còn có cơ quan mai phục nào khác nữa không?
Hạng Chân thầm nghĩ, nếu muốn lên đến trên núi mà hoàn toàn không bị đối phương phát hiện, điều ấy tuyệt đối chẳng thể được rồi. Thế là chỉ còn mỗi cách là phải “Nhanh”, đó cũng là thói quen cố hữu của chàng, phải áp dụng phương pháp sấm chớp không kịp bưng tai tiêu diệt các chốt canh, đột nhập vào đến tổng đàn Hắc Thủ Đảng trước khi đối phương được tin báo.
Nghĩ đoạn, Hạng Chân liền nhẹ nhàng tung mình trở xuống dưới. Triển Bách Dương và Hồng Tu Trúc đang ngồi xếp bằng nhắm mắt dưỡng thần, còn “Bán Hổ Thủ” Đề Nghiêu thì đang xoa hai tay vào nhau, lúc lắc đầu ra chiều hết sức nôn nóng.
Vừa thấy Hạng Chân trở xuống, Đề Nghiêu liền hỏi ngay:
- Hạng đại hiệp, thế nào? Có thể hành động chưa?
Hạng Chân kéo y ngồi xuống đất, nhanh chóng thuật lại những gì vừa phát hiện, đoạn kiên quyết nói:
- Thời gian cấp bách lắm rồi, chúng ta đành phải xông thẳng vào tổng đàn của đối phương, cấp tốc giải cứu Thiết tiểu thư. Theo sự tính toán của tại hạ, khi kẻ địch hay tin thì chúng ta cũng đã xông vào đến tổng đàn rồi.
Triển Bách Dương và Hồng Tu Trúc lặng thinh. Đề Nghiêu thoáng do dự, đoạn khẽ nói:
- Cũng đành phải vậy thôi, mọi sự xin tuân theo ý của Hạng đại hiệp ...
Hạng Chân nghiêm giọng:
- Xin ba vị hãy nhớ kỹ, khi xuất thủ là phải nhanh và bạo!
Ba người gật đầu. Hạng Chân nhẹ khoát tay, tiếng “đi” vừa thốt ra thì người đã vọt thẳng lên sườn núi.
Lần này thì chàng không cần ẩn thân nữa. Vừa lên đến nơi, ba gã đại hán khi nãy liền giật mình kinh hãi, cùng quay sang hỏi:
- Ai đó?
Hạng Chân không hề dừng chân, nhanh như tia chớp lướt qua ba gã đại hán, bộ óc của họ chưa kịp xoay chuyển thì hữu chưởng của Hạng Chân đã như trăm ngàn lưỡi dao sắc bén bổ tới. Trong tiếng kêu rên ậm ự, ba cái đầu đẫm máu đã lăn lông lốc xuống sườn núi.
Trong khi ba cái xác không đầu chưa ngã xuống, Hạng Chân đã như quỷ mị lướt tới một chỗ mai phục khác cách đó ngoài ba trượng, ba gã đại hán áo đen tại đó vừa trông thấy bóng người nhấp nhoáng, chưa kịp lên tiếng quát hỏi thì đã bị Trảm chưởng của Hạng Chân phanh bụng đổ ruột, chết thảm ngay tức khắc.
Nhóm Triển Bách Dương ba người theo sau không hề có cơ hội xuất thủ, họ cố hết sức bám theo Hạng Chân, song tất cả các chỗ mai phục thả đều đã bị tiêu diệt và bọn Hắc Thủ Đảng đều chết một cách hết sức thê thảm ... cứ thế cho đến chốt mai phục thứ mười sáu.
Lúc này bọn canh gác tại đây đã bị kinh động, hai gã đại hán áo đen vội tuốt đao ngăn cản, còn một tên lẹ làng lấy ra một cái ống tròn màu bạc ném mạnh xuống đất ...
Hạng Chân buông tiếng cười khảy, tung người lên cao, xuyên qua ánh đao loang loáng, song cước vô cùng chuẩn xác đá vào giữa trán hai gã đại hán. Tiếng rú thảm thiết hòa cùng tiếng binh khí rơi loảng xoảng, hai gã đại hán đã ngã nhào xuống sườn núi. Ngay khi ấy, Hạng Chân cũng đã nhác thấy gã đại hán kia ném cái ống màu bạc xuống đất. Nhanh như chớp hữu chưởng chàng bổ ra, đồng thời chân phải đã vào chiếc ống bạc sắp rơi xuống đến đất.
Liền tức, máu tươi từ nơi yết hầu ga đại hán ấy phun ra xối xả và chiếc ống bạc cũng bị Hạng Chân đá bay xuống sườn núi. Song, ngay khi Hạng Chân tiếp tục lao đến chốt mai phục thứ mười bảy, tiếng va chạm lảnh lót của chiếc ống bạc đã bị một tiếng nổ rền rĩ khỏa lấp, liền theo đó một chòm tia lửa rực rỡ đủ màu bắn ra tứ phía, lan tỏa trên không, sáng rực như pháo hoa, khiến nhóm Hạng Chân bốn người lộ rõ như thể trong ban ngày.
Lúc này chỉ còn cách chốt mai phục phía trước chừng năm sáu bước, ba gã đại hán áo đen thình lình bị ánh lửa chói chang làm cho ngẩn người, một gã trong số đã trông thấy bóng Hạng Chân lao tới nhanh như cắt, y liền kinh hãi hét to:
- Gian tế, gian tế ...
Song tiếng “tế” sau cùng đã nghẽn lại nơi cổ họng y, chỉ thấy hai tay ôm lấy ngực, mặt đầy vẻ đau đớn ngã xuống, nơi ngực cắm phập một ngọn cương thoa sáng loáng.
Hai gã đại hán còn lại hét lên một tiếng quái dị, một tên vội vã thò tay vào lòng, cũng móc ra một chiếc ống bạc giống như gã đại hán khi nãy.
Hạng Chân cắn răng, tay phải vung lên, gã đại hán trước mặt chưa kịp rút đao đã bị đánh văng bay đi. Chưởng thế của Hạng Chân như đến từ hư vô, cơ hồ cùng trong một lúc, gã đại hán tay cầm ống bạc cũng hét lên thảm thiết, máu mi phun xối xả và bay ngược đi, chiếc ống bạc vuột tay rơi xuống, trúng ngay lưng bàn chân của y.
Thế là “Bùng” một tiếng rền rĩ, chùm tia lửa ngũ sắc đã phủ trùm gã đại hán ấy và với thân y làm trung tâm tung hỏa ra tứ phía, mùi thịt khét hòa lẫn với mùi diêm sinh tràn ngập không khí. Và rồi, trong tiếng rú thảm khốc, gã đại hán ấy như một ngọn đuốc rơi xuống sườn núi.
Liền sau đó, những chùm tia lửa ngũ sắc nối tiếp nhau bùng nổ trên không, soi sáng khắp một vùng rộng như thể ban ngày. Hạng Chân vẫn điềm nhiên tiếp tục lao tới. Lúc này con đường bên dưới bỗng vang lên tiếng nổ rền rĩ liên hồi, thoáng chốc cả con đường đã bừng cháy, lửa lan nhanh lên đến tận đỉnh núi, hơi nóng rừng rực.
“Độc chưởng” Triển Bách Dương cố đề khí vượt lên đến gần Hạng Chân, hối hả nói:
- Hạng đại hiệp, đã lộ hành tung rồi!
Hạng Chân tiếp tục lao tới, hai gã đại hán áo đen trước mặt rú lên thảm khốc, cùng lúc văng bắn sang hai bên, một tên khác cũng bị Triển Bách Dương một chưởng hạ gục.
Hạng Chân vẫn không chậm bước, lạnh lùng nói:
- Tiếp tục xông tới!
“Bán Hổ Thủ” Đề Nghiêu song chưởng vung tít, ba gã đại hán cách ngoài ba trượng đã ngã gục trong tiếng rú thảm Bốn người phóng vút qua, trước mặt đã có hơn hai mươi gã đại hán áo đen dàn thành một hàng ngang xông tới.
Hạng Chân hét vang, thoáng nghiêng người, tay trái vung ra, chỉ thấy ánh vàng lấp lóa, đã có mười mấy gã đại hán áo đen rơi đầu ngã gục.
Hạng Chân đưa tay trái chộp lấy ngọn Đại Long Giác quay vòng trở về, tiếp tục lao tới, để lại bảy tám gã áo đen thoáng chốc đã bị Triển Bách Dương ba người giết sạch.
Phía trước chỉ còn một chốt mai phục cuối cùng, bên trên chốt mai phục ấy có một bức tường đá chắn ngang, mấy mươi gã đại hán áo đen đang lẳng lặng đứng trước bức tường đá và bên phải họ là sáu người tuy cũng y phục đen, song trên cổ mỗi người đều có đeo một bàn tay màu đem bằng kim loại, kích cỡ cũng như bàn tay thật.
Hạng Chân lao tới và quát:
- Các vị bằng hữu Hắc Thủ, kẻ đòi nợ đã đến rồi đây!
Sáu người cổ đeo bàn tay cùng lúc quát vang, chia làm sáu hướng khác nhau vây tới, sáu ngọn binh khí quái dị nhất tề bổ tới.
Hạng Chân buông tiếng cười khảy, một chân co gối chạm đất, ngọn Đại Long Giác trong tay “vù” một tiếng ném ra, chỉ thấy ánh vàng Đại Long Giác trở về đến tay chàng thì sáu người kia đã có bốn ngã gục, thảy đều bị tiện lìa hai chân đến tận háng.
Hai tên còn lại bất giác ngớ người, song chỉ trong khoảnh khắc lại cắn răng xông tới.
“Độc chưởng” Triển Bách Dương lướt tới, một tay vung lên nghênh đón, giọng sắc lạnh nói:
- Bọn Huyết Hồn Đường các ngươi hãy cùng với huyết hồn của mình mà đi về âm phủ đi thôi!
Hai thuộc hạ Huyết Hồn Đường lặng thinh, một ngọn quỷ đầu đao cùng một ngọn đơn câu tới tấp công tới.
Bên kia, “Thiết Đởm” Hồng Tu Trúc cùng “Bán Hổ Thủ” Đề Nghiêu đã lọt vào vòng vây của mấy mươi đại hán áo đen bên bức tường đá. Trong tình thế ấy, ngọn kim trùy năm múi nặng hơn năm mươi cân của “Thiết Đởm” Hồng Tu Trúc lại phát huy uy lực đến tột độ, vung quét đến đâu là đánh bạt hết binh khí của đối phương.
Hạng Chân hai tay đập nhẹ, người vọt thẳng lên thành tường. Song ngay khi chân chàng vừa chạm vào thành tường, trong bóng tối phía đối diện bỗng vang lên tiếng rì rầm của máy móc chuyển động, lập tức vô số tên bắn ra như mưa bấc, phu trùm về phía Hạng Chân.
Hạng Chân quét mắt thật nhanh, từ trên thành tường lộn người hạ xuống và trong cùng lúc ấy ngọn Đại Long Giác đã rời tay phóng đi.
Còn cách mặt đất chừng nửa thước, Hạng Chân hai tay vung mạnh, người liền rẽ lướt sang bên, vững vang đứng ngoài xa hơn hai trượng. Chỉ nghe tiếng kim khí chạm nhau chan chán hòa với tiếng rú thảm liên hồi.
Hạng Chân ung dung đưa tay ra, những thấy ánh vàng lấp loáng, Đại Long Giác lại dính đầy máu trở về trong tay.
Phía trước ngoài mười trượng là một trang viện to lớn được xây toàn bằng những tảng đá màu xám vàng, mỗi tảng đều to cỡ chiếc cối xay. Cổng trang cao to ánh vàng lấp lánh, trước cổng trang là mười bậc cấp bằng đá hoa, mỗi bậc đều rộng hai thước và dài mười trượng, khí thế hết sức hùng tráng.
Lúc này, ngoại trờ hai ngọn đèn lồng to đỏ treo trước cổng hãy còn sáng, tất cả đèn đóm sáng choang trước đây đã hoàn toàn tắt ngóm, khắp trang viện tối mịt.
Nhờ vào ánh sáng của hai ngọn đèn lồng ấy, Hạng Chân trông thấy trên cửa cổng có một tấm biển to nền đỏ chữ đen với bốn chữ to “Vô Úy Sơn Trang”.
Chỗ Hạng Chân đang đứng là một triền dốc trước mặt sơn trang, tên bắn ra từ phía sau một đường đê bên phải chàng, cách chường hai mươi bước.
Hạng Chân bèn thụp người tiến nhanh về phía ấy, song vừa được vài bước, phía sau trong bóng tối bỗng vang lên một giọng gay gắt nói:
- Đại Long Giác, “Hoàng Long” Hạng Chân đó phải không?
Hạng Chân liền quay phắt người, chỉ thấy một bóng người mảnh khảnh đứng trên một mỏm đá cách ngoài năm mươi thước đang lom lom nhìn chàng.
Chàng buông tiếng cười lạnh lùng nói:
- Đã biết Đại Long Giác, sao tôn giá không ra tay cứu thủ hạ?
Người nó giọng đanh lạnh:
- Phen này không cứu được họ, nhưng sớm muộn gì rồi cũng đòi lại được món nợ này!
Hạng Chân nhướn mày quát:
- Vậy thì đòi ngay lúc này đi!
Dứt lời, Đại Long Giác trong tay đã xoay tít bay vút đi và kèm theo tiếng rít ghê rợn. Đối phương như giật mình, thoáng nghiêng người và trong khi ấy một thanh trường kiếm sáng loáng đã chớp nhoáng điểm về phía Đại Long Giác đang bay tới.
Quả là chuẩn xác, thanh trường kiếm điểm trúng ngay lưỡi Đại Long Giác, song Đại Long Giác đã vụt xoay đi, bay chém xuống đùi người ấy.
Chỉ thấy ánh kiếm lấp loáng, Đại Long Giác đã bị đánh bạt ra ba lần, sau cùng “keng” một tiếng rơi xuống đất.
Tưởng chừng như đến từ hư không, chỉ nghe tiếng gió rít vụt vù, lại có hai ngọn Đại Long Giác nhanh như chớp xoay tít bay tới, khi người ấy phát giác thì ánh vàng đã đến gần, khiến hai mắt y chóa lòa.
Vẫn không chút hốt hoảng, đối phương buông tiếng hét vang, bước chân nhanh nhẹn lượn lờ trong phạm vi ba thước hết sức kỳ diệu, trường kiếm trong tay vung lên thành những làn sáng trùng trùng điệp điệp vô cùng chặt chẽ. Chỉ nghe tiếng kim khí chạm nhau chát chúa, Đại Long Giác liên tiếp bị đánh bật ra rồi lại lượn vòng quay trở về.
Hạng Chân âm trầm nói:
- Khá lắm, tôn giá cũng có vài miếng đấy!
Trong khi nói, từng ngọn Đại Long Giác hình bán nguyệt đã lần lượt bay vút ram ánh vàng loang loáng bao phủ khắp người đối phương. Người kia chợt thấy ánh vàng chấp chóa, chín ngọn Đại Long Giác đã từ mọi phía bay tới, hệt như một chiếc lưới vàng phủ trùm xuống.
Một tiếng kêu thảng thốt thì miệng đối phương phát ra, y điên cuồng vung tít trường kiếm trong tay, người càng lượn lách nhanh hơn, tiếng keng kẻng vang lên liên hồi, tia lửa bắn tung tóe.
Rồi thì, một tiếng hự đau đớn vang lên, người sử dụng trường kiếm lảo đảo, mười một ngọn Đại Long Giác đã bị đánh tơi xuống đất hết ba, còn lại tám ngọn thảy đều cắm sâu vào người y, thanh trường kiếm đã vuột khỏi tay, y từ từ ngã lăn ra đất.
Hạng Chân lướt tới, nhanh chóng nhặt lại Đại Long Giác dưới đất cất vào.
Đến gần người kia, tám ngọn Đại Long Giác đều cắm ngập vào người y, chỉ còn lại một đường sống cong cong, toàn thân bê bết máu, mặt mày méo xệch, tay chân go giật liên hồi, ánh mắt đờ đẫn trân trối nhìn Hạng Chân, môi mấp máy như muốn nói gì đó ...
Người này cũng toàn thân hắc y, trướng ngực cũng có đeo một bàn tay đen bằng kim loại, chỉ khác là trong lòng bàn tay có gắn một viên hồng bảo thạch khá to.
Hạng Chân biết ngay đối phương hẳn là người có thân phận rất cao trong Hắc Thủ Đảng, chưa kịp có ý nghĩ gì khác thì chàng đã nhác thấy bóng người thấp thoáng và rồi một giọng thảng thốt la to:
- Ôi chao, các ngươi đâu ... Thất ca ... đã bị đối phương giết chết rồi ...
Thì ra người này là nhân vật đứng hàng thứ bảy trong số mười đầu lĩnh của Hắc Thủ Đảng.
Hạng Chân cúi xuống trầm giọng nói:
- Bằng hữu chết rất oan, nhưng cũng hết sức xứng đáng là một trang hảo hán!
Sắc mặt người ấy đã xám ngắt, y trừng mắt nhìn Hạng Chân, cổ họng kêu lên khùng khục từng hồi. Sau cùng, y nấc lên một tiếng, duỗi người rồi ngoẻo đầu sang bên, song đôi mắt vẫn mở trao tráo. Dưới ánh sáng lờ,mờ, Hạng Chân bỗng sửng người khi phát hiện trên má trái người này có một nốt ruồi xanh.
Ngay khi ấy tiếng ồn ào đã làm kinh động đến chàng, đảo mắt nhìn quanh, đã có hơn trăm đại hán áo đen tay lăm lăm vũ khí sáng loáng tiến tới gần, mặt người nào cũng ngập vẻ căm thù.
Hạng Chân cấp tốc rút hết tám ngọn Đại Long Giác trong tử thi kia ra, chập vào nhau cầm bên tay trái, giọng đanh lạnh nói:
- Hãy gọi đầu lĩnh của các ngươi ra đây, lẩn trốn không giải quyết được gì đây, các ngươi cũng đừng để cho máu của mình làm hoen ố bốn chữ “Vô Úy Sơn Trang”!
Hạng Chân vừa dứt lời đã thấy ba bóng người từ xa phía sau bọn đại han áo đen lao tới nhanh như cắt, trong tay vũ khí lấp lánh.
Cùng lúc ấy, bên kia bức tường đá cũng vang lên tiếng huýt gió lảnh lót, và ba bóng người phóng vút qua, thoáng quét mắt nhìn rồi cũng lao về phía Hạng Chân.