Tình cảm của Nguyên Sơ Chân và Hạng Duật ngày càng tốt đẹp, nàng rất nghe lời những người trong Kim Bảo trang, ai có mắt đều có thể nhìn thấy. Mà càng ngày nàng càng thích ứng với việc sống tại đây, đã không còn nghĩ đến kế hoạch tung hoành thiên hạ đáng buồn cười kia nữa.
Nhưng vẫn còn một việc khiến nàng luôn canh cánh trong lòng... Từ lúc nàng đào hôn, cha mẹ liền không biết tung tích của nàng, không biết họ sẽ lo lắng cho nàng đến mức nào?
- Tiểu Chân nhi – Hạng Duật đưa ly trà lạnh trong tay đến trước mặt nàng, nhìn nàng thất thần – Nàng sao vậy?
Nàng nâng đôi mắt đẹp, vội lắc đầu. Nàng không dám cho Hạng Duật biết suy nghĩ trong lòng mình, bởi vì hắn đã hứa với nàng, chỉ cần nàng muốn đi đến bất cứ đâu hắn đều sẽ đi cùng nàng đến đó.
Nhưng mà... Trong lòng nàng lo lắng khi phụ thân biết nàng bị người của Kim Bảo trang bắt đi, nhất định ông sẽ báo quan bắt hắn!
Dù người đứng đầu Kim Bảo trang lai lịch không đơn giản, nhưng Ngọc Châu thành dù sao cũng do hoàng đế người Hán cai quản, đã đặt chân vào lãnh thổ Trung Nguyên thì hắn vẫn sẽ bị quốc pháp định tội.
Tình thế khó xử này khiến trong lòng nàng có một nút thắt.
Nàng lại không dám mở miệng nói cho hắn biết, bởi vì hắn còn có suy nghĩ liều chết hơn cả nàng.
Chỉ cần có thể làm cho nàng vui, hắn sẽ không tiếc thân mình vì nàng làm mọi thứ, coi như là mất đi tính mạng hắn cũng sẽ không nhíu mày một cái.
- Ta không sao – Nàng lúng túng nở nụ cười, muốn che giấu sự bất an trong ánh mắt.
- thật không?
hắn và nàng cùng ngồi trong đại sảnh, còn đang định mở miệng, ngoài cửa đã xuất hiện một bóng dáng yểu điệu.
- Hừ! – Kim Đan Đan vừa đến đại sảnh, gương mặt đã tràn đầy vẻ bất mãn – Ta biết ngay Thành Đại Hùng không có lòng tốt mà, dám dùng hàng giả gạt ta.
Mấy ngày nay, rốt cuộc Kim Đan Đan cũng cháy nhà ra mặt chuột.
Đôi ngựa bằng ngọc cẩm thạch cũng là do Thành Đại Hùng dùng để gán nợ, cũng may Nguyên Sơ Chân vạch trần sự gian trá này, nếu không Kim Đan Đan thật không biết phải làm công tử Bạc Liêu bao lâu. Sau đó nàng phái người âm thầm điều tra, nghe ngóng xem đống hàng giả kia xuất phát từ đâu, thì ra tất cả đều bắt nguồn từ Thành phủ Ngọc Khí Thương Hành (Tiệm làm ngọc Thành phủ)
Vì muốn tránh trả tiền vốn và lợi tức, hắn mới cố ý dựa vào uy tín của Kim Bảo trang và Thành thị Ngọc Hành để làm ra loại chuyện khiến Kim Đan Đan phát điên thế này.
Cũng bởi chuyện tốt này, nàng đã chấm dứt việc cho Thành phủ vay tiền, sau đó lấy khế ước, bắt đầu thu hồi tiền nợ.
Người ở Kim Sa thành đều biết, người nào cũng có thể nợ, riêng Kim Đan Đan thì không thể nợ được!
Khi ba người trò chuyện được một lúc, nô bộc báo Thành Đại Hùng đích thân đến Kim Bảo trang muốn trao đổi với Kim Đan Đan thậm chí tự mình chuộc tội.
Kim Đan Đan cũng không phải là một đứa trẻ đơn thuần. rõ ràng lần này Thành Đại Hùng đến là chồn thay gà chúc tết, không hề có lòng tốt.
(*) Chồn thay gà chúc tết: nghĩa là một người làm một điều gì đó ngoài mặt thì là ý tốt nhưng thật ra trong lòng đang âm mưu xấu xa.
Nhưng dù sao món nợ này nàng vẫn phải thanh toán với Thành Đại Hùng.
Sau đó nàng sai nô bộc đưa Thành Đại Hùng vào đại sảnh, nàng dự định xem con chồn này rốt cuộc dùng cách nào để trả xong số nợ mà hắn thiếu ngân hàng tư nhân.
không lâu sau, Thành Đại Hùng và Thành Hoan bước vào đại sảnh, Thành Hoan ôm trong tay một đôi ngọc như ý, gương mặt cúi gầm.
Kim Đan Đan vừa nhìn thấy đôi ngọc như ý trên tay Thành Hoan, vẻ mặt lập tức sa sầm.
- Thành lão gia, không phải ta đã nói chỉ thu tiền mặt, không nhận đồ cầm cố của ngươi rồi sao?! – Kim Đan Đan trước nhìn người sau nhìn mặt, một lát lại thấy hắn nở một nụ cười trơ trẽn.
- Ta đến để tạ lỗi – Thành Đại Hùng quả nhiên là một con cáo già, luôn khiến cho người khác nghĩ không ra bước kế tiếp mà hắn đi là gì – Trong phủ ta có nội tặc, đem hết số ngọc ta sản xuất đánh tráo thành hàng giả, ta đã trừng phạt nghiêm khắc những tên đó rồi.
nói nghe rất hay. Kim Đan Đan cười hì hì, bước đến ghế chủ tọa ngồi xuống:
- Vậy không biết hôm nay Thành lão gia đến Kim Bảo trang là có ý gì? – Tiền không trả đến đây làm gì?
- Ta đến là để tạ tội.
Thành Đại Hùng dùng ánh mắt ra hiệu, dâng ngọc như ý lên:
- Đây là chút tâm ý nho nhỏ của Thành mỗ, xin Kim lão bản nhận cho.
Kim Đan Đan nhíu mày, cuối cùng cũng cười to:
- À, ra là vậy! – Kim Đan Đan đáp lời xong, cuối cùng liếc mắt đến Nguyên Sơ Chân – Sơ Chân, ngươi giúp ta kiểm tra đôi ngọc như ý kia đi.
Kim Đan Đan không hề quanh co, muốn trực tiếp kiểm chứng.
- Phải phải, nên thế - Thành Đại Hùng cũng không chột dạ, gật gù nói – thì ra ngày đó lão phu có mắt không tròng, cô nương trước mặt đây chính là thiên kim Nguyên phủ ở Ngọc Châu thành đúng không?
Nguyên Sơ Chân cắn môi kinh ngạc, không biết tại sao Thành Đại Hùng có thể nhận ra nàng?
- Lão phu và Nguyên lão gia cũng có vài năm giao tình, không phải Nguyên cô nương đã được gả vào Trần phủ sao?
Kim Đan Đan nheo mắt, không thích người ngoài quản việc nhà của nàng:
- Thành lão gia, chuyện này và chuyện ông đến đây có liên quan gì sao?
Giọng điệu của Thành Đại Hùng hơi kinh ngạc, hắn nói:
- Ha ha, đúng rồi! – Thành Đại Hùng cười sang sảng vài tiếng, cũng không chấp nhất chuyện này – Vậy thì mời Nguyên cô nương theo Thành Hoan đi giám định ngọc khí, để chứng minh hôm nay lão phu đến đây rất có thành ý.
Hạng Duật muốn đi theo Nguyên Sơ Chân, nhưng nàng lắc đầu từ chối.
Bây giờ các chưởng quỹ trong Kim Bảo trang đều đã ra ngoài thu nợ, chỉ còn lại Kim Đan Đan và hắn. Nguyên Sơ Chân muốn Hạng Duật ở lại đại sảnh tiếp khách với Kim Đan Đan. Dù sao Thành Đại Hùng cũng là một lão hồ ly quỷ kế đa đoan, e là Kim Đan Đan đấu không lại lão tặc này.
Cứ như vậy, Nguyên Sơ Chân dẫn Thành Hoan đi sang một phòng nhỏ hơn, để Hạng Duật và Kim Đan Đan cùng nhau đối mặt với Thành Đại Hùng.
trên đường đi tới sảnh khác, Nguyên Sơ Chân và Thành Hoan chẳng ai mở miệng nói với ai câu nào. Mãi đến khi vào phòng, Thành Hoan đặt ngọc như ý trên tay lên bàn, sau đó đứng sang một bên nhìn chằm chằm Nguyên Sơ Chân.
Nguyên Sơ Chân chăm chú xem xét ngọc như ý. Trong lòng Thành Hoan có một luồng sát khí dâng trào, nhưng nàng ta cố gắng nhịn xuống. Thành Đại Hùng đã dặn không được phép làm hỏng chuyện, nhất định phải bình tĩnh hoàn thành kế hoạch, thành công cứu vớt tình thế lúc này của Thành phủ Ngọc Hành.
Thành Hoan đè nén tức giận, ép mình không được để lộ sơ hở:
- Ngươi vừa mới nghe cha ta nói đó! Chúng ta dò hỏi thân phận của ngươi mới biết được ngươi chính là thiên kim của Nguyên phủ.
Nguyên Sơ Chân chấn động trong lòng, mím môi im lặng.
Thành Hoan nhún vai:
- Ngươi nhận cũng được, không nhận cũng được. Có điều mấy ngày trước cha ta có đến Nguyên phủ mượn tiền, thấy Nguyên phu nhân thật đáng thương, mỗi ngày đều vì nữ nhi mất tích mà lấy nước mắt rửa mặt, lại không hề ngờ rằng thiên kim bảo bối của bọn họ hiện đang trốn ở Kim Bảo trang sống vui vẻ.
- Cha và mẹ ta... bọn họ... – Quả nhiên đúng như kế hoạch đã bày ra, sau khi Nguyên Sơ Chân nghe Thành Hoan nói những lời này, trong lòng bắt đầu bất an – Họ sống không tốt sao?
- Con gái của mình mất tích, bọn họ còn có thể sống tốt sao?
Thành Hoan lạnh lùng xùy một tiếng. thì ra sau khi Nguyên Sơ Chân vạch trần vụ gian dối và rời khỏi Thành phủ, Thành Đại Hùng đã phái người âm thầm điều tra lai lịch thật sự của Nguyên Sơ Chân mới phát hiện nàng chính là thiên kim của một thương nhân buôn ngọc lớn nhất ở Ngọc Châu thành, tên Nguyên Sơ Chân.
Cùng đường bí lối, cuối cùng dã tâm hiểm độc của Thành Đại Hùng trổi dậy.
hắn nghĩ, phải tìm cách lợi dụng Trình Giảo Kim này, làm cho hắn được lợi ích từ cả hai bên Kim Bảo trang và Nguyên phủ. Như thế chẳng những hắn có thể hoàn trả số nợ với Kim Bảo trang, mà còn cứu được Thành phủ Ngọc Hành của mình.
Bởi vậy, hôm nay Thành Đại Hùng tới đây chính là muốn cùng Thành Hoan diễn một vở tuồng, ở trước mặt Nguyên Sơ Chân nhắc tới phụ mẫu nàng.
- Ta... – Nguyên Sơ Chân cắn môi.
Nghĩ đến nước mắt của cha mẹ nàng yêu thương, trong lòng chợt có một cảm giác không nói thành lời được.
Nhưng nàng không thể về nhà, bởi vì nếu về, nàng và Hạng Duật nhất định sẽ bị chia cắt...
Nghĩ đến đây, lòng nàng lại bắt đầu giãy dụa.
- Có điều cũng khó trách ngươi! – Thành Hoan cười nhạo – Ngươi đào hôn, cùng Hạng Duật định chung thân, sao còn nghĩ đến cha mẹ mình chứ!!
- Ta... Ta không hề quên cha mẹ mình! – Nàng cắn môi, lớn tiếng bác bỏ.
- Vậy sao? – Thành Hoan lạnh lùng nhìn Nguyên Sơ Chân.
Nàng ta cho rằng nếu không phải tại Nguyên Sơ Chân xuất hiện, có lẽ nguyện vọng bấy lâu nay của nàng ta đã trở thành hiện thực, đó chính là được cùng với Hạng Duật phu thê ân ái, còn có thể giúp cho nhà nàng ta mượn thêm được nhiều tiền hơn.
Nhưng từ khi nữ nhân này xuất hiện, thế giới của nàng ta dường như vỡ vụn.
Hạng Duật bị cướp mất, trong mắt cha, nàng ta cũng chỉ là công cụ kiếm lợi, bởi vậy, Thành Đại Hùng muốn gả Thành Hoan cho Giang lão gia ở thành Tây làm tiểu thiếp. Bởi vì Giang lão gia đã đồng ý giúp Thành phủ trả hết khoản nợ còn lại với Kim Bảo trang nếu như Thành Hoan chịu hạ mình làm thiếp của hắn...
Thành Hoan thà chết không theo, thế là cuối cùng nàng ta và cha mình âm mưu sử dụng thủ đoạn. Dù sao sính kim Giang lão gia đưa ra cũng chỉ đủ trả hết nợ cho Kim Bảo trang, không đủ để cứu vớt Ngọc Hành thoát khỏi nguy cơ đóng cửa. Thế nên cuối cùng Thành Hoan nghĩ ra một biện pháp. Chính là xuống tay với Nguyên Sơ Chân.
--- ------ ------ ------ ------ ---------
Nguyên Sơ Chân nhỏ giọng hỏi:
- Cha mẹ ta... sống không tốt sao?
Thành Hoan cười khẽ một tiếng, xem ra con cá đã mắc câu rồi:
- Chỉ sợ không bao lâu nữa sẽ vì quá lo lắng cho nữ nhi của mình mà sinh bệnh.
Nguyên Sơ Chân cắn môi, lúc này nàng lâm vào tâm trạng tự trách. không biết phải làm thế nào để thoát khỏi tình trạng bị giằng co giữa hai bên như thế này.
Thành Hoan thấy nàng đang suy nghĩ, quyết định thừa thắng xông lên, mở miệng nói:
- Chẳng lẽ ngươi không muốn quay về gặp cha mẹ mình ư?
Nguyên Sơ Chân kinh hãi, ngước mắt nhìn Thành Hoan:
- Vẫn... chưa phải lúc.... – Sợ lúc này quay về, cha mẹ nàng sẽ không tha thứ cho nàng và Hạng Duật.
- Vậy ngươi nhẫn tâm nhìn cha mẹ ngươi mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt sao? – Thành Hoan tiếp tục công kích, gây áp lực cho Nguyên Sơ Chân.
- Ta... – Nàng nên làm như thế nào cho phải đây?!
- Nếu như ngươi cảm thấy tạm thời không thể gặp mặt cha mẹ vậy thì ít nhất ngươi cũng phải viết một lá thư báo cho họ biết tình hình của ngươi chứ.
Thành Hoan cười xấu bụng, lại nói tiếp:
- Như vậy đi! Coi như ta giúp ngươi lần này, ngươi cứ viết thư cho họ. Ngày mai đúng lúc ta định ra Thiên Hạ trà lâu, chúng ta hẹn nhau ở trước cửa quán, ta sẽ giúp ngươi chuyển thư cho cha mẹ ngươi.
Thư? Nguyên Sơ Chân bừng tỉnh. Sao nàng lại không nghĩ đến biện pháp này?!
Dù nàng không thể về nhà, nhưng vẫn có thể viết thư báo cho cha mẹ biết nàng vẫn bình an vô sự, để hai người họ không phải lo lắng cho an nguy của nàng.
- Ngươi... thật sự đồng ý giúp ta?
Nguyên Sơ Chân đơn thuần như đứa trẻ, ngàn lần không nghĩ đến mục đích mà Thành Hoan muốn giúp nàng.
Thành Hoan cứng ngắt gật đầu.
Nếu như không dùng cách này, kế hoạch đã tính sẵn sẽ khó lòng thành công. Đương nhiên trước hết phải lấy được lòng tin của cô nàng Nguyên Sơ Chân ngu ngốc này.
- Vậy thì tốt quá!
Nguyên Sơ Chân gật đầu. Lúc trước nàng ta hung dữ như thế mà không ngờ bây giờ lại muốn giúp nàng chuyển hộ thư cho cha mẹ nàng. Chẳng những có thể báo cho cha mẹ để họ an tâm, hơn nữa cũng có thể dò trước xem phản ứng của họ thế nào. không chừng sau này còn có thể dẫn cha mẹ đến Kim Sa thành thăm nàng. Làm cách này... Hạng Duật cũng sẽ không gặp nguy hiểm gì.
- Ngày mai ngươi nhớ đi một mình đến gặp ta – Thành Hoan dặn dò – Dù sao đây cũng là việc nhà của ngươi và Kim Bảo trang, sợ đến lúc đó Kim lão bản trách tội xuống, ta và cha ta lúc đó sẽ khó ăn nói.
- Ta biết – Nguyên Sơ Chân gật đầu, nàng hiểu rõ sự lo lắng của Thành Hoan.
Dù sao thì nàng cũng là tân nương do Kim Đan Đan lên kế hoạch cướp đoạt về, nếu như tự mình viết thư gửi về Ngọc Châu thành, dựa vào cá tính thổ phỉ của Kim Đan Đan chỉ e sẽ tức giận đến giậm chân, cho rằng nàng mơ tưởng trốn về nhà.
- Ngươi phải nhớ kĩ lời hẹn đó – Thành Hoan trước khi đi vẫn không quên dặn dò thêm lần nữa.
Sau khi Thành Hoan rời khỏi phòng, Nguyên Sơ Chân liền cao hứng xoay vòng vòng tại chỗ.
Bây giờ nàng sẽ viết ngay một lá thư để ngày mai chuyển cho cha mẹ, như vậy cha mẹ nàng sẽ hoàn toàn yên tâm, không còn vì lo lắng cho an nguy của nàng mà rơi nước mắt nữa.
thật đáng khâm phục! Nàng thật sự là một đứa con gái biết săn sóc, hiếu thuận với cha mẹ đó nha!
Sáng sớm hôm sau, Nguyên Sơ Chân lén lút nhét phong thư tối qua đã viết vào tay áo, sau đó nhõng nhẽo đòi Hạng Duật dẫn nàng ra ngoài. thật ra hôm nay Hạng Duật phải ra ngoài thu lợi tức, dù dẫn theo nàng cũng không hề hấn gì, nhưng Nguyên Sơ Chân cứ khăng khăng muốn ở trong phòng được thuê ở trà lâu đợi hắn.
Ở một phòng trên lầu hai của trà lâu. Nguyên Sơ Chân trịnh trọng hứa:
- Ta sẽ ngoan ngoãn ở chỗ này đợi chàng, nhất định sẽ không đi đâu hết.
- Nhưng mà... – hắn nhíu mày, nhìn gương mặt chân thành của nàng.
hắn không sợ nàng bỏ trốn khỏi Kim Sa thành, dù sao nàng cũng không có cách để ra khỏi sa mạc cát vàng kia.
- Ta hứa sẽ không đi lung tung – Nàng níu chặt ống tay áo của hắn – Chàng yên tâm đi thu nợ đi, ta ở đây ăn điểm tâm uống trà, sau đó ngoan ngoãn chờ chàng trở về, được không?
Nàng sợ bị hắn phát hiện ra bí mật giữa nàng và Thành Hoan. Nàng cũng sợ Thành Hoan đổi ý không chịu giúp nàng chuyển thư cho cha mẹ nữa.
- Bốn phía Kim Sa thành đều là sa mạc, dù sao nàng cũng không thể một mình vượt qua sa mạc kia – hắn vỗ nhẹ lên gương mặt nàng, lo lắng nói cho nàng biết – Nên nếu như nàng thật sự muốn về nhà, cứ trực tiếp nói với ta, ta sẽ dẫn nàng về, nàng không cần phải chạy trốn, biết chưa.
Tuy trong lòng hơi sợ hãi, nhưng hắn vẫn chọn tin nàng. hắn biết mình không có cách trói nàng bên cạnh cả đời, hắn chỉ muốn được ở bên cạnh nàng, chỉ cần nàng không bỏ rơi hắn.
- Ta sẽ không chạy trốn – Nàng nói rất nghiêm túc – thật ra ta đã quyết định một thời gian nữa, để cha ta biết ta ở Kim Bảo trang rất hạnh phúc, lúc đó ta sẽ nói chàng dẫn ta về. Có điều bây giờ không phải lúc, cho nên ta sẽ không trở về Ngọc Châu thành.
hắn cười ôn nhu hỏi:
- Nàng thật sự đồng ý dẫn ta về nhà sao?
- Tất nhiên – Nàng dùng sức gật đầu – Chàng là phu quân của ta, đương nhiên ta phải dẫn chàng về bái kiến cha mẹ ta!
hắn ôm nàng vào ngực, chặt đến mức như muốn ép thân thể nàng hòa vào xương cốt mình.
hắn thì thầm bên tai nàng:
- Ta kêu tiểu tỳ đem điểm tâm thức uống nàng cần lên lầu hai. Nàng không được một mình xuống lầu một, ngoan ngoãn ở đây chờ ta về. Ta sợ sẽ có người lại đến ức hiếp nàng.
Nàng cười khanh khách vài tiếng:
- Lần trước cái tên kia bị chàng đánh cho gần chết, bây giờ ở Kim Sa thành có ai mà không biết ta là nương tử của chàng, họ còn dám chọc đến ta sao.
hắn hôn nhẹ lên gò má của nàng:
- Chỉ sợ những gã có mắt mà không có tròng thôi. Ngoan ngoãn chờ ta về, sau đó ta sẽ dẫn nàng đi dạo phố.
- Ta biết rồi. – Nàng thuận theo ý hắn gật đầu, dù sao nàng cũng không bước ra khỏi trà lâu này, chỉ đứng trước cửa thôi mà.
Hạng Duật vẫn không buông tha, cứ hôn lên vành tai và tóc mai của nàng một hồi lâu, mới sai bảo tiểu tỳ tiếp đãi nàng chu đáo, sau đó rời khỏi trà lâu.
Nàng ở lầu hai nhìn thấy rõ Hạng Duật rời khỏi trà lâu, sau đó mượn cớ sai bảo tiểu tỳ xong, một mình kéo vạt váy đi xuống cửa quán.
Nhìn trái nhìn phải, nàng cho rằng Thành Hoan đã quên giờ hẹn.
một hồi sau, Thành Hoan đứng ở chỗ rẽ của con đường vẫy tay với nàng, giống như đang muốn che dấu tai mắt, muốn nàng đi về phía đó.
Nguyên Sơ Chân thật sự cảm thấy việc này có chút khác thường. rõ ràng chỉ là giao một phong thư thôi mà làm gì phải thần bí như thế chứ?! Nhưng vì nàng muốn nhờ vả Thành Hoan, rời khỏi trà lâu cũng chỉ vài bước, nàng thầm nghĩ sẽ không có vấn đề gì. Thế nên nàng nâng gót ngọc bước ra ngưỡng cửa.
Thành Hoan vừa thấy con cá nhỏ cắn câu, liền nín thở chờ nàng đi đến.
không bao lâu, Nguyên Sơ Chân xuất hiện trước mặt nàng ta, trong tay còn cầm một phong thư, vẻ mặt thoáng hiện sự mong đợi.
- Thành cô nương...
Lời còn chưa dứt, phía sau thân thể nhỏ xinh xuất hiện một gã đại hán, hung hăng dùng sức đập vào gáy Nguyên Sơ Chân.
Trước mắt nàng tối om, ngay lập tức bất tỉnh.
Thành Hoan trốn trong góc khuất, chỉ còn gã đại hán bên ngoài đang luống cuống tay chân nhét Nguyên Sơ Chân vào trong một túi vải bố.
- Nhanh lên
Thành Hoan ra lệnh, muốn bọn đại hán khiêng nàng nhanh đi đến trước cổng thành. không sai! Đây chính là kế hoạch của nàng và cha. Bắt cóc Nguyên Sơ Chân, rồi sau đó muốn Kim Bảo trang và Nguyên phủ phải đưa ra khoản chuộc, như vậy cha nàng có thể song phương đắc lợi(*), lấy được một khoản chuộc kha khá. Chẳng những sau này sẽ chẳng còn nợ nần gì Kim Bảo trang nữa, mà còn có đủ vốn để vực dậy Ngọc Khí Thương Hành.
(*) Được lời từ hai phía
Thành Hoan cũng không ngờ dụ dỗ Nguyên Sơ Chân lại dễ dàng như vậy. Kế tiếp chỉ cần đưa ra khoản chuộc giao người với Kim Bảo trang và Nguyên phủ xong, Nguyên Sơ Chân sẽ không còn giá trị lợi dụng nữa.
Đến lúc đó....
Hừ!! Chỉ cần nữ nhân nào dám cướp Hạng Duật của nàng ta đều đáng chết cả!!
Tình cảm của Nguyên Sơ Chân và Hạng Duật ngày càng tốt đẹp, nàng rất nghe lời những người trong Kim Bảo trang, ai có mắt đều có thể nhìn thấy. Mà càng ngày nàng càng thích ứng với việc sống tại đây, đã không còn nghĩ đến kế hoạch tung hoành thiên hạ đáng buồn cười kia nữa.
Nhưng vẫn còn một việc khiến nàng luôn canh cánh trong lòng... Từ lúc nàng đào hôn, cha mẹ liền không biết tung tích của nàng, không biết họ sẽ lo lắng cho nàng đến mức nào?
- Tiểu Chân nhi – Hạng Duật đưa ly trà lạnh trong tay đến trước mặt nàng, nhìn nàng thất thần – Nàng sao vậy?
Nàng nâng đôi mắt đẹp, vội lắc đầu. Nàng không dám cho Hạng Duật biết suy nghĩ trong lòng mình, bởi vì hắn đã hứa với nàng, chỉ cần nàng muốn đi đến bất cứ đâu hắn đều sẽ đi cùng nàng đến đó.
Nhưng mà... Trong lòng nàng lo lắng khi phụ thân biết nàng bị người của Kim Bảo trang bắt đi, nhất định ông sẽ báo quan bắt hắn!
Dù người đứng đầu Kim Bảo trang lai lịch không đơn giản, nhưng Ngọc Châu thành dù sao cũng do hoàng đế người Hán cai quản, đã đặt chân vào lãnh thổ Trung Nguyên thì hắn vẫn sẽ bị quốc pháp định tội.
Tình thế khó xử này khiến trong lòng nàng có một nút thắt.
Nàng lại không dám mở miệng nói cho hắn biết, bởi vì hắn còn có suy nghĩ liều chết hơn cả nàng.
Chỉ cần có thể làm cho nàng vui, hắn sẽ không tiếc thân mình vì nàng làm mọi thứ, coi như là mất đi tính mạng hắn cũng sẽ không nhíu mày một cái.
- Ta không sao – Nàng lúng túng nở nụ cười, muốn che giấu sự bất an trong ánh mắt.
- thật không?
hắn và nàng cùng ngồi trong đại sảnh, còn đang định mở miệng, ngoài cửa đã xuất hiện một bóng dáng yểu điệu.
- Hừ! – Kim Đan Đan vừa đến đại sảnh, gương mặt đã tràn đầy vẻ bất mãn – Ta biết ngay Thành Đại Hùng không có lòng tốt mà, dám dùng hàng giả gạt ta.
Mấy ngày nay, rốt cuộc Kim Đan Đan cũng cháy nhà ra mặt chuột.
Đôi ngựa bằng ngọc cẩm thạch cũng là do Thành Đại Hùng dùng để gán nợ, cũng may Nguyên Sơ Chân vạch trần sự gian trá này, nếu không Kim Đan Đan thật không biết phải làm công tử Bạc Liêu bao lâu. Sau đó nàng phái người âm thầm điều tra, nghe ngóng xem đống hàng giả kia xuất phát từ đâu, thì ra tất cả đều bắt nguồn từ Thành phủ Ngọc Khí Thương Hành (Tiệm làm ngọc Thành phủ)
Vì muốn tránh trả tiền vốn và lợi tức, hắn mới cố ý dựa vào uy tín của Kim Bảo trang và Thành thị Ngọc Hành để làm ra loại chuyện khiến Kim Đan Đan phát điên thế này.
Cũng bởi chuyện tốt này, nàng đã chấm dứt việc cho Thành phủ vay tiền, sau đó lấy khế ước, bắt đầu thu hồi tiền nợ.
Người ở Kim Sa thành đều biết, người nào cũng có thể nợ, riêng Kim Đan Đan thì không thể nợ được!
Khi ba người trò chuyện được một lúc, nô bộc báo Thành Đại Hùng đích thân đến Kim Bảo trang muốn trao đổi với Kim Đan Đan thậm chí tự mình chuộc tội.
Kim Đan Đan cũng không phải là một đứa trẻ đơn thuần. rõ ràng lần này Thành Đại Hùng đến là chồn thay gà chúc tết, không hề có lòng tốt.
() Chồn thay gà chúc tết: nghĩa là một người làm một điều gì đó ngoài mặt thì là ý tốt nhưng thật ra trong lòng đang âm mưu xấu xa.
Nhưng dù sao món nợ này nàng vẫn phải thanh toán với Thành Đại Hùng.
Sau đó nàng sai nô bộc đưa Thành Đại Hùng vào đại sảnh, nàng dự định xem con chồn này rốt cuộc dùng cách nào để trả xong số nợ mà hắn thiếu ngân hàng tư nhân.
không lâu sau, Thành Đại Hùng và Thành Hoan bước vào đại sảnh, Thành Hoan ôm trong tay một đôi ngọc như ý, gương mặt cúi gầm.
Kim Đan Đan vừa nhìn thấy đôi ngọc như ý trên tay Thành Hoan, vẻ mặt lập tức sa sầm.
- Thành lão gia, không phải ta đã nói chỉ thu tiền mặt, không nhận đồ cầm cố của ngươi rồi sao?! – Kim Đan Đan trước nhìn người sau nhìn mặt, một lát lại thấy hắn nở một nụ cười trơ trẽn.
- Ta đến để tạ lỗi – Thành Đại Hùng quả nhiên là một con cáo già, luôn khiến cho người khác nghĩ không ra bước kế tiếp mà hắn đi là gì – Trong phủ ta có nội tặc, đem hết số ngọc ta sản xuất đánh tráo thành hàng giả, ta đã trừng phạt nghiêm khắc những tên đó rồi.
nói nghe rất hay. Kim Đan Đan cười hì hì, bước đến ghế chủ tọa ngồi xuống:
- Vậy không biết hôm nay Thành lão gia đến Kim Bảo trang là có ý gì? – Tiền không trả đến đây làm gì?
- Ta đến là để tạ tội.
Thành Đại Hùng dùng ánh mắt ra hiệu, dâng ngọc như ý lên:
- Đây là chút tâm ý nho nhỏ của Thành mỗ, xin Kim lão bản nhận cho.
Kim Đan Đan nhíu mày, cuối cùng cũng cười to:
- À, ra là vậy! – Kim Đan Đan đáp lời xong, cuối cùng liếc mắt đến Nguyên Sơ Chân – Sơ Chân, ngươi giúp ta kiểm tra đôi ngọc như ý kia đi.
Kim Đan Đan không hề quanh co, muốn trực tiếp kiểm chứng.
- Phải phải, nên thế - Thành Đại Hùng cũng không chột dạ, gật gù nói – thì ra ngày đó lão phu có mắt không tròng, cô nương trước mặt đây chính là thiên kim Nguyên phủ ở Ngọc Châu thành đúng không?
Nguyên Sơ Chân cắn môi kinh ngạc, không biết tại sao Thành Đại Hùng có thể nhận ra nàng?
- Lão phu và Nguyên lão gia cũng có vài năm giao tình, không phải Nguyên cô nương đã được gả vào Trần phủ sao?
Kim Đan Đan nheo mắt, không thích người ngoài quản việc nhà của nàng:
- Thành lão gia, chuyện này và chuyện ông đến đây có liên quan gì sao?
Giọng điệu của Thành Đại Hùng hơi kinh ngạc, hắn nói:
- Ha ha, đúng rồi! – Thành Đại Hùng cười sang sảng vài tiếng, cũng không chấp nhất chuyện này – Vậy thì mời Nguyên cô nương theo Thành Hoan đi giám định ngọc khí, để chứng minh hôm nay lão phu đến đây rất có thành ý.
Hạng Duật muốn đi theo Nguyên Sơ Chân, nhưng nàng lắc đầu từ chối.
Bây giờ các chưởng quỹ trong Kim Bảo trang đều đã ra ngoài thu nợ, chỉ còn lại Kim Đan Đan và hắn. Nguyên Sơ Chân muốn Hạng Duật ở lại đại sảnh tiếp khách với Kim Đan Đan. Dù sao Thành Đại Hùng cũng là một lão hồ ly quỷ kế đa đoan, e là Kim Đan Đan đấu không lại lão tặc này.
Cứ như vậy, Nguyên Sơ Chân dẫn Thành Hoan đi sang một phòng nhỏ hơn, để Hạng Duật và Kim Đan Đan cùng nhau đối mặt với Thành Đại Hùng.
trên đường đi tới sảnh khác, Nguyên Sơ Chân và Thành Hoan chẳng ai mở miệng nói với ai câu nào. Mãi đến khi vào phòng, Thành Hoan đặt ngọc như ý trên tay lên bàn, sau đó đứng sang một bên nhìn chằm chằm Nguyên Sơ Chân.
Nguyên Sơ Chân chăm chú xem xét ngọc như ý. Trong lòng Thành Hoan có một luồng sát khí dâng trào, nhưng nàng ta cố gắng nhịn xuống. Thành Đại Hùng đã dặn không được phép làm hỏng chuyện, nhất định phải bình tĩnh hoàn thành kế hoạch, thành công cứu vớt tình thế lúc này của Thành phủ Ngọc Hành.
Thành Hoan đè nén tức giận, ép mình không được để lộ sơ hở:
- Ngươi vừa mới nghe cha ta nói đó! Chúng ta dò hỏi thân phận của ngươi mới biết được ngươi chính là thiên kim của Nguyên phủ.
Nguyên Sơ Chân chấn động trong lòng, mím môi im lặng.
Thành Hoan nhún vai:
- Ngươi nhận cũng được, không nhận cũng được. Có điều mấy ngày trước cha ta có đến Nguyên phủ mượn tiền, thấy Nguyên phu nhân thật đáng thương, mỗi ngày đều vì nữ nhi mất tích mà lấy nước mắt rửa mặt, lại không hề ngờ rằng thiên kim bảo bối của bọn họ hiện đang trốn ở Kim Bảo trang sống vui vẻ.
- Cha và mẹ ta... bọn họ... – Quả nhiên đúng như kế hoạch đã bày ra, sau khi Nguyên Sơ Chân nghe Thành Hoan nói những lời này, trong lòng bắt đầu bất an – Họ sống không tốt sao?
- Con gái của mình mất tích, bọn họ còn có thể sống tốt sao?
Thành Hoan lạnh lùng xùy một tiếng. thì ra sau khi Nguyên Sơ Chân vạch trần vụ gian dối và rời khỏi Thành phủ, Thành Đại Hùng đã phái người âm thầm điều tra lai lịch thật sự của Nguyên Sơ Chân mới phát hiện nàng chính là thiên kim của một thương nhân buôn ngọc lớn nhất ở Ngọc Châu thành, tên Nguyên Sơ Chân.
Cùng đường bí lối, cuối cùng dã tâm hiểm độc của Thành Đại Hùng trổi dậy.
hắn nghĩ, phải tìm cách lợi dụng Trình Giảo Kim này, làm cho hắn được lợi ích từ cả hai bên Kim Bảo trang và Nguyên phủ. Như thế chẳng những hắn có thể hoàn trả số nợ với Kim Bảo trang, mà còn cứu được Thành phủ Ngọc Hành của mình.
Bởi vậy, hôm nay Thành Đại Hùng tới đây chính là muốn cùng Thành Hoan diễn một vở tuồng, ở trước mặt Nguyên Sơ Chân nhắc tới phụ mẫu nàng.
- Ta... – Nguyên Sơ Chân cắn môi.
Nghĩ đến nước mắt của cha mẹ nàng yêu thương, trong lòng chợt có một cảm giác không nói thành lời được.
Nhưng nàng không thể về nhà, bởi vì nếu về, nàng và Hạng Duật nhất định sẽ bị chia cắt...
Nghĩ đến đây, lòng nàng lại bắt đầu giãy dụa.
- Có điều cũng khó trách ngươi! – Thành Hoan cười nhạo – Ngươi đào hôn, cùng Hạng Duật định chung thân, sao còn nghĩ đến cha mẹ mình chứ!!
- Ta... Ta không hề quên cha mẹ mình! – Nàng cắn môi, lớn tiếng bác bỏ.
- Vậy sao? – Thành Hoan lạnh lùng nhìn Nguyên Sơ Chân.
Nàng ta cho rằng nếu không phải tại Nguyên Sơ Chân xuất hiện, có lẽ nguyện vọng bấy lâu nay của nàng ta đã trở thành hiện thực, đó chính là được cùng với Hạng Duật phu thê ân ái, còn có thể giúp cho nhà nàng ta mượn thêm được nhiều tiền hơn.
Nhưng từ khi nữ nhân này xuất hiện, thế giới của nàng ta dường như vỡ vụn.
Hạng Duật bị cướp mất, trong mắt cha, nàng ta cũng chỉ là công cụ kiếm lợi, bởi vậy, Thành Đại Hùng muốn gả Thành Hoan cho Giang lão gia ở thành Tây làm tiểu thiếp. Bởi vì Giang lão gia đã đồng ý giúp Thành phủ trả hết khoản nợ còn lại với Kim Bảo trang nếu như Thành Hoan chịu hạ mình làm thiếp của hắn...
Thành Hoan thà chết không theo, thế là cuối cùng nàng ta và cha mình âm mưu sử dụng thủ đoạn. Dù sao sính kim Giang lão gia đưa ra cũng chỉ đủ trả hết nợ cho Kim Bảo trang, không đủ để cứu vớt Ngọc Hành thoát khỏi nguy cơ đóng cửa. Thế nên cuối cùng Thành Hoan nghĩ ra một biện pháp. Chính là xuống tay với Nguyên Sơ Chân.
--- ------ ------ ------ ------ ---------
Nguyên Sơ Chân nhỏ giọng hỏi:
- Cha mẹ ta... sống không tốt sao?
Thành Hoan cười khẽ một tiếng, xem ra con cá đã mắc câu rồi:
- Chỉ sợ không bao lâu nữa sẽ vì quá lo lắng cho nữ nhi của mình mà sinh bệnh.
Nguyên Sơ Chân cắn môi, lúc này nàng lâm vào tâm trạng tự trách. không biết phải làm thế nào để thoát khỏi tình trạng bị giằng co giữa hai bên như thế này.
Thành Hoan thấy nàng đang suy nghĩ, quyết định thừa thắng xông lên, mở miệng nói:
- Chẳng lẽ ngươi không muốn quay về gặp cha mẹ mình ư?
Nguyên Sơ Chân kinh hãi, ngước mắt nhìn Thành Hoan:
- Vẫn... chưa phải lúc.... – Sợ lúc này quay về, cha mẹ nàng sẽ không tha thứ cho nàng và Hạng Duật.
- Vậy ngươi nhẫn tâm nhìn cha mẹ ngươi mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt sao? – Thành Hoan tiếp tục công kích, gây áp lực cho Nguyên Sơ Chân.
- Ta... – Nàng nên làm như thế nào cho phải đây?!
- Nếu như ngươi cảm thấy tạm thời không thể gặp mặt cha mẹ vậy thì ít nhất ngươi cũng phải viết một lá thư báo cho họ biết tình hình của ngươi chứ.
Thành Hoan cười xấu bụng, lại nói tiếp:
- Như vậy đi! Coi như ta giúp ngươi lần này, ngươi cứ viết thư cho họ. Ngày mai đúng lúc ta định ra Thiên Hạ trà lâu, chúng ta hẹn nhau ở trước cửa quán, ta sẽ giúp ngươi chuyển thư cho cha mẹ ngươi.
Thư? Nguyên Sơ Chân bừng tỉnh. Sao nàng lại không nghĩ đến biện pháp này?!
Dù nàng không thể về nhà, nhưng vẫn có thể viết thư báo cho cha mẹ biết nàng vẫn bình an vô sự, để hai người họ không phải lo lắng cho an nguy của nàng.
- Ngươi... thật sự đồng ý giúp ta?
Nguyên Sơ Chân đơn thuần như đứa trẻ, ngàn lần không nghĩ đến mục đích mà Thành Hoan muốn giúp nàng.
Thành Hoan cứng ngắt gật đầu.
Nếu như không dùng cách này, kế hoạch đã tính sẵn sẽ khó lòng thành công. Đương nhiên trước hết phải lấy được lòng tin của cô nàng Nguyên Sơ Chân ngu ngốc này.
- Vậy thì tốt quá!
Nguyên Sơ Chân gật đầu. Lúc trước nàng ta hung dữ như thế mà không ngờ bây giờ lại muốn giúp nàng chuyển hộ thư cho cha mẹ nàng. Chẳng những có thể báo cho cha mẹ để họ an tâm, hơn nữa cũng có thể dò trước xem phản ứng của họ thế nào. không chừng sau này còn có thể dẫn cha mẹ đến Kim Sa thành thăm nàng. Làm cách này... Hạng Duật cũng sẽ không gặp nguy hiểm gì.
- Ngày mai ngươi nhớ đi một mình đến gặp ta – Thành Hoan dặn dò – Dù sao đây cũng là việc nhà của ngươi và Kim Bảo trang, sợ đến lúc đó Kim lão bản trách tội xuống, ta và cha ta lúc đó sẽ khó ăn nói.
- Ta biết – Nguyên Sơ Chân gật đầu, nàng hiểu rõ sự lo lắng của Thành Hoan.
Dù sao thì nàng cũng là tân nương do Kim Đan Đan lên kế hoạch cướp đoạt về, nếu như tự mình viết thư gửi về Ngọc Châu thành, dựa vào cá tính thổ phỉ của Kim Đan Đan chỉ e sẽ tức giận đến giậm chân, cho rằng nàng mơ tưởng trốn về nhà.
- Ngươi phải nhớ kĩ lời hẹn đó – Thành Hoan trước khi đi vẫn không quên dặn dò thêm lần nữa.
Sau khi Thành Hoan rời khỏi phòng, Nguyên Sơ Chân liền cao hứng xoay vòng vòng tại chỗ.
Bây giờ nàng sẽ viết ngay một lá thư để ngày mai chuyển cho cha mẹ, như vậy cha mẹ nàng sẽ hoàn toàn yên tâm, không còn vì lo lắng cho an nguy của nàng mà rơi nước mắt nữa.
thật đáng khâm phục! Nàng thật sự là một đứa con gái biết săn sóc, hiếu thuận với cha mẹ đó nha!
Sáng sớm hôm sau, Nguyên Sơ Chân lén lút nhét phong thư tối qua đã viết vào tay áo, sau đó nhõng nhẽo đòi Hạng Duật dẫn nàng ra ngoài. thật ra hôm nay Hạng Duật phải ra ngoài thu lợi tức, dù dẫn theo nàng cũng không hề hấn gì, nhưng Nguyên Sơ Chân cứ khăng khăng muốn ở trong phòng được thuê ở trà lâu đợi hắn.
Ở một phòng trên lầu hai của trà lâu. Nguyên Sơ Chân trịnh trọng hứa:
- Ta sẽ ngoan ngoãn ở chỗ này đợi chàng, nhất định sẽ không đi đâu hết.
- Nhưng mà... – hắn nhíu mày, nhìn gương mặt chân thành của nàng.
hắn không sợ nàng bỏ trốn khỏi Kim Sa thành, dù sao nàng cũng không có cách để ra khỏi sa mạc cát vàng kia.
- Ta hứa sẽ không đi lung tung – Nàng níu chặt ống tay áo của hắn – Chàng yên tâm đi thu nợ đi, ta ở đây ăn điểm tâm uống trà, sau đó ngoan ngoãn chờ chàng trở về, được không?
Nàng sợ bị hắn phát hiện ra bí mật giữa nàng và Thành Hoan. Nàng cũng sợ Thành Hoan đổi ý không chịu giúp nàng chuyển thư cho cha mẹ nữa.
- Bốn phía Kim Sa thành đều là sa mạc, dù sao nàng cũng không thể một mình vượt qua sa mạc kia – hắn vỗ nhẹ lên gương mặt nàng, lo lắng nói cho nàng biết – Nên nếu như nàng thật sự muốn về nhà, cứ trực tiếp nói với ta, ta sẽ dẫn nàng về, nàng không cần phải chạy trốn, biết chưa.
Tuy trong lòng hơi sợ hãi, nhưng hắn vẫn chọn tin nàng. hắn biết mình không có cách trói nàng bên cạnh cả đời, hắn chỉ muốn được ở bên cạnh nàng, chỉ cần nàng không bỏ rơi hắn.
- Ta sẽ không chạy trốn – Nàng nói rất nghiêm túc – thật ra ta đã quyết định một thời gian nữa, để cha ta biết ta ở Kim Bảo trang rất hạnh phúc, lúc đó ta sẽ nói chàng dẫn ta về. Có điều bây giờ không phải lúc, cho nên ta sẽ không trở về Ngọc Châu thành.
hắn cười ôn nhu hỏi:
- Nàng thật sự đồng ý dẫn ta về nhà sao?
- Tất nhiên – Nàng dùng sức gật đầu – Chàng là phu quân của ta, đương nhiên ta phải dẫn chàng về bái kiến cha mẹ ta!
hắn ôm nàng vào ngực, chặt đến mức như muốn ép thân thể nàng hòa vào xương cốt mình.
hắn thì thầm bên tai nàng:
- Ta kêu tiểu tỳ đem điểm tâm thức uống nàng cần lên lầu hai. Nàng không được một mình xuống lầu một, ngoan ngoãn ở đây chờ ta về. Ta sợ sẽ có người lại đến ức hiếp nàng.
Nàng cười khanh khách vài tiếng:
- Lần trước cái tên kia bị chàng đánh cho gần chết, bây giờ ở Kim Sa thành có ai mà không biết ta là nương tử của chàng, họ còn dám chọc đến ta sao.
hắn hôn nhẹ lên gò má của nàng:
- Chỉ sợ những gã có mắt mà không có tròng thôi. Ngoan ngoãn chờ ta về, sau đó ta sẽ dẫn nàng đi dạo phố.
- Ta biết rồi. – Nàng thuận theo ý hắn gật đầu, dù sao nàng cũng không bước ra khỏi trà lâu này, chỉ đứng trước cửa thôi mà.
Hạng Duật vẫn không buông tha, cứ hôn lên vành tai và tóc mai của nàng một hồi lâu, mới sai bảo tiểu tỳ tiếp đãi nàng chu đáo, sau đó rời khỏi trà lâu.
Nàng ở lầu hai nhìn thấy rõ Hạng Duật rời khỏi trà lâu, sau đó mượn cớ sai bảo tiểu tỳ xong, một mình kéo vạt váy đi xuống cửa quán.
Nhìn trái nhìn phải, nàng cho rằng Thành Hoan đã quên giờ hẹn.
một hồi sau, Thành Hoan đứng ở chỗ rẽ của con đường vẫy tay với nàng, giống như đang muốn che dấu tai mắt, muốn nàng đi về phía đó.
Nguyên Sơ Chân thật sự cảm thấy việc này có chút khác thường. rõ ràng chỉ là giao một phong thư thôi mà làm gì phải thần bí như thế chứ?! Nhưng vì nàng muốn nhờ vả Thành Hoan, rời khỏi trà lâu cũng chỉ vài bước, nàng thầm nghĩ sẽ không có vấn đề gì. Thế nên nàng nâng gót ngọc bước ra ngưỡng cửa.
Thành Hoan vừa thấy con cá nhỏ cắn câu, liền nín thở chờ nàng đi đến.
không bao lâu, Nguyên Sơ Chân xuất hiện trước mặt nàng ta, trong tay còn cầm một phong thư, vẻ mặt thoáng hiện sự mong đợi.
- Thành cô nương...
Lời còn chưa dứt, phía sau thân thể nhỏ xinh xuất hiện một gã đại hán, hung hăng dùng sức đập vào gáy Nguyên Sơ Chân.
Trước mắt nàng tối om, ngay lập tức bất tỉnh.
Thành Hoan trốn trong góc khuất, chỉ còn gã đại hán bên ngoài đang luống cuống tay chân nhét Nguyên Sơ Chân vào trong một túi vải bố.
- Nhanh lên
Thành Hoan ra lệnh, muốn bọn đại hán khiêng nàng nhanh đi đến trước cổng thành. không sai! Đây chính là kế hoạch của nàng và cha. Bắt cóc Nguyên Sơ Chân, rồi sau đó muốn Kim Bảo trang và Nguyên phủ phải đưa ra khoản chuộc, như vậy cha nàng có thể song phương đắc lợi(), lấy được một khoản chuộc kha khá. Chẳng những sau này sẽ chẳng còn nợ nần gì Kim Bảo trang nữa, mà còn có đủ vốn để vực dậy Ngọc Khí Thương Hành.
() Được lời từ hai phía
Thành Hoan cũng không ngờ dụ dỗ Nguyên Sơ Chân lại dễ dàng như vậy. Kế tiếp chỉ cần đưa ra khoản chuộc giao người với Kim Bảo trang và Nguyên phủ xong, Nguyên Sơ Chân sẽ không còn giá trị lợi dụng nữa.
Đến lúc đó....
Hừ!! Chỉ cần nữ nhân nào dám cướp Hạng Duật của nàng ta đều đáng chết cả!!