Lúc này đây, lớp sáng có thể nói là gà bay chó nhảy, Lục Thanh Không như chó dại cắn người khắp nơi, cắn chỗ này cắn cái kia, tất cả đệ tử nội môn của Nhật Chiếu, kể cả Chu Phụ Tuyết vô tội cũng bị cắn một phát.
Chu Phụ Tuyết: "..."
Từ sau cái ngày Minh Chúc trở về từ chỗ Quy Ninh chân nhân, Chu Phụ Tuyết đã yên lặng dọn tới nơi xa nhất của núi Nhật Chiếu, Lạc Hoa cư. Ngày ngày không gặp ai, lớp buổi sáng hôm nay hắn cũng mang tâm tình tới nghe giảng, không biết mấy ngày ngắn ngủi qua núi Nhật Chiếu lại xảy ra chuyện như vậy.
Ngay khi khắp mặt hắn còn đầy mê mang đã bị Lục Thanh Không "gâu" một tiếng, ác độc cắn cho, bị ép kéo lên bục giảng nhận tội.
Thương Yên Phùng, Dịch Phụ Cư, Yến Tuyết Ngọc, cả Thẩm Đệ An cũng bị bắt lên nhận tội. May mà bọn họ ở chung Minh Chúc thành quen, da mặt dày vô cùng, dăm ba câu nhận sai xong thì thong thả bước xuống.
Chu Phụ Tuyết nào có như bọn họ không biết xấu hổ, luống cuống tay chân đứng trên bục, đối diện ánh mắt của mọi người đầy nghi hoặc.
Có người kêu vang: "Thập Tam sư huynh, nói đi chứ!"
Mặt mày Chu Phụ Tuyết trắng bệch, ấp úng nửa ngày, một chữ cũng không nói ra được.
Minh Chúc thấy vậy thì nhẹ thở dài, chẳng coi ai vào mắt mà bước tới nắm tay Chu Phụ Tuyết, hơi dùng sức kéo hắn khỏi bục, bản thân thì vui vẻ đứng lên đó, cười mỉm nói: "Quậy lâu như thế rồi, nghe sư huynh đây nói một câu đi."
Chu Phụ Tuyết nhẹ nhõm thở ra, vội về chỗ ngồi.
Mọi người quên cả kêu Chu Phụ Tuyết, cất giọng nói với Minh Chúc: "Đại sư huynh ơi, rốt cuộc huynh thấy mấy lời đồn đại này như thế nào?"
Minh Chúc cười đáp: "Phản ứng đầu tiên của huynh là xong đời nghé non, chắc chắn sư phụ sẽ phạt huynh."
Mọi người cười vang.
Chuyện Quy Ninh chân nhân đó giờ không thích Minh Chúc là chuyện mọi người ai cũng biết nhưng không ai nói ra.
"Nói sao nghe vậy, ba người thành hổ, đối với mọi người mấy thứ này chắc chỉ là lời môi dưới chạm môi trên, nhưng với đương sự bị mọi người áp vào mà nói có khi trở thành vết nhơ cả đời họ," Minh Chúc chớp mắt với bọn họ, mềm giọng nói: "nên mọi người sau này phải ngoan ngoãn, đừng có nghe gió kêu thành mưa, biết chưa?"
"Nghe lời sư huynh!"
Ngay lúc này duyên qua đường của Minh Chúc hiện rõ, hắn nói gì dường như chẳng ai phản bác, tất cả đều gật đầu hô phải.
Minh Chúc cười cười.
Đột nhiên có người hỏi: "Đại sư huynh dung mạo khuynh thành, núi Nhật Chiếu chắc chắn có người đem lòng ngưỡng mộ, bọn đệ vẫn luôn muốn biết đối với sự ái mộ của nam nhân, huynh có cách nhìn như thế nào?"
Lời vừa nói ra, ai nấy mắt đều sáng rực mà nhìn hắn, tựa như luôn có điều băn khoăn về vấn đề này từ lâu. Dù sao Bắc, Tây hai núi xưa nay không thông, cả ngày ngẩng đầu cúi đầu toàn nam nhân, khó tránh khỏi có ai đó sinh ra tình cảm không thể nói với khuôn mặt khó phân nam nữ của đại sư huynh.Chu Phụ Tuyết ở trong góc cũng ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn hắn.
Minh Chúc chẳng chút biến sắc, hắn chống khủy tay lên bàn, hơi thấp lưng, cúi người, mái tóc dài trượt khỏi vai, khóe mắt có loại mị hoặc đẹp đẽ tự nhiên. Hắn nháy mắt với đệ tử nam kia, ái muội nói: "Sao nào? Đệ cũng ái mộ huynh?"
Tức thì đệ tử đó đỏ bừng mặt: "Đệ đệ đệ đệ không có."
Quy Hà đứng bên ho khan, nhắc hắn chú ý thuần phong mỹ tục(1).
Bấy giờ Minh Chúc mới thu hồi ánh mắt ái muội, cười nói: "Sự ái mộ của nam nhân à, nói thật thì huynh không tiếp nhận được. Đừng thấy sư huynh mỗi ngày phón,g đãng... phóng túng không chịu trói buộc, thật ra huynh là kẻ bảo thủ dung tục cứng nhắc đấy, dù sao thì âm dương giao thoa mới là chính đạo, hai người nam ở cạnh nhau thì thành cái dạng gì. Đại sư huynh đây chỉ có khuôn mặt là coi được, nếu có ngày huynh tuổi già sắc tàn, mấy đệ còn ái mộ nổi gương mặt đó không?"
Trong chớp mắt, mặt Chu Phụ Tuyết trắng bệch vì hắn biết lời này của Minh Chúc là nói với mình.
Minh Chúc chẳng nhìn đến hắn, chốt lại vấn đề: "Nên là đại sư huynh yên tĩnh làm đóa hoa xinh đẹp cho mọi người ngắm là được, cơ mà đừng động tay động chân à."
Mọi người kêu cả.
Minh Chúc cười, nói: "Được rồi, ồn ào cả buổi rồi, chúng ta học tiếp đi."
Nói xong hắn cười với Quy Hà, vui vẻ về chỗ ngồi.
Thẩm Đệ An quay sang cười với hắn, nhỏ giọng nói: "Đại sư huynh, được à nha, công lực nói nói năng linh tinh chỉ tăng chứ không giảm!"
Minh Chúc quay sang cười với hắn, ánh mắt liếc qua chỗ Chu Phụ Tuyết mặt xám mày tro, hơi ngẩn ra, sau đó mới thu tầm nhìn lại.
Hắn biết mấy lời hôm nay quả có hơi quá đáng, nhưng lời này hắn không thể không nói.
Trong mắt Minh Chúc, lần đó Chu Phụ Tuyết mạo phạm hắn chỉ là do nhất thời váng đầu. Thiếu niên từ bé bị đưa tới núi Nhật Chiếu, mấy năm nay cũng chỉ vây quanh hắn nên chắc cũng chẳng phân rõ cái gì là mến yêu cái gì ham , chỉ cần rời khỏi hắn một quãng thời gian, tự nhiên sẽ bình tĩnh quay về đường ngay.
Hắn lặng yên, không tiếng động thở dài, đưa tay gõ hai cái lên tay Thẩm Đệ An: Có thời gian đi ngồi nói chuyện với Phụ Tuyết.
Thẩm Đệ An liếc mắt nhìn sắc mặt khó coi của Chu Phụ Tuyết, đáp: Đệ đã muốn hỏi từ trước rồi, hai người các người có chuyện gì, từ sau khi gặp sư phụ đã thấy không đúng rồi, đệ ấy còn dọn thẳng tới Lạc Hoa cư, cả ngày không thấy bóng dáng đâu.
Minh Chúc: Không có gì, sẽ ổn thôi, đệ đừng hỏi nhiều.
Thẩm Đệ An là kẻ thức thời nhất, gật nhẹ, không hỏi thêm.
Trò cười trong buổi học sáng này được hai viên Lưu Ảnh Châu kia ghi lại trọn vẹn, Minh Chúc thích lắm, hễ đệ tử nội môn tụ tập lại là phải lấy ra cười cợt một phen.
Nửa năm, mấy người gần nhau thì ít mà cách xa lại nhiều, mỗi lần tụ tập đều không có mặt Chu Phụ Tuyết, hỏi tới Thẩm Đệ An đều nói: "Hình như đệ ấy bế quan, lần nào đi cũng không thấy người."
Minh Chúc vừa nghe là đánh Thương Yên Phùng ngay, không vui nói: "Đệ lại nói gì với đệ ấy hả? Bế quan, bế quan, cả ngày chỉ bế quan, học đệ bế quan bế cho váng đầu luôn!"
Thương Yên Phùng rất vô tội: "Đệ có nói gì với đệ ấy đâu."
Yến Tuyết Ngọc nói: "Chắc là vì cuộc so tài tông môn tháng sau nhỉ? Không phải đã nói người có tu vi tiến bộ có thể theo Đao tiên sinh ra ngoài rèn luyện à? Nghe nói lần này đi tới Hàng Lâu Quốc đó, ồ, Phụ Tuyết có phải xuất thân từ Chu Gia của Hàng Lâu không?"
Minh Chúc nói: "Ừa"
"Vậy đúng rồi, để về nhà một chuyến, đệ ấy tất phải tu luyện cho tốt, mọi người đừng nhọc lòng, tháng sau hẳn là gặp thôi."
Minh Chúc quay đầu đi, không tự nhiên xoa mặt: "Huynh không có... nhọc lòng."
Mấy tháng trôi qua, vết sẹo trên mặt hắn biến mất chẳng để lại dấu vết, ngược lại còn bị Thẩm Đệ An thoa thuốc cả ngày trắng ra một tông, tùy tiện chọc vào cũng đỏ một rặng.
Hắn ghé vào bàn, híp mắt nghĩ: "Hàng Lâu Quốc à, đệ ấy thật sự muốn về nhà ư?"
Bởi vì cuộc so tài tông môn này các đệ tử đều tới xem, Minh Chúc cũng không tiện để thua quá thảm, vậy là được một lần hiếm hoi theo Thương Yên Phùng bế quan ở hàn đàm. Rốt cuộc đêm trước ngày diễn ra so tài tông môn, tu vi hắn cũng nâng đến hậu kỳ Kim Đan, miễn cưỡng có thể dùng đến.
Lúc nửa đêm, Minh Chúc khoác áo choàng lông hạc sóng vai đi cùng Thương Yên Phùng còn đang xách đèn lồng khắc hoa. Khu rừng ở Nhật Chiếu vào mùa thu sớm hơn dưới chân núi một chút. Vào cuối thu, mặt đất đã kết tầng sương mỏng, ánh nến rọi xuống làm hắt lên ánh sáng trong suốt nhạt nhòa.
Cũng do trời tối, rừng cây nổi lên sương mù dày đặc, khói sương xộc lên, che khuất con đường nhỏ sâu thẳm lặng yên.
Minh Chúc hít sâu một hơi, khí lạnh chui vào cả phổi khiến hắn không khỏi rùng mình.
Thương Yên Phùng nói: "So tài ngày mai huynh chỉ cần lên trận đầu là được, đừng ỷ mạnh."
Minh Chúc nhún vai: "Huynh tự biết sức mình, biết chừng mực, huống hồ dù huynh có hạng nhất sư phụ cũng sẽ không đồng ý cho huynh xuống núi, đã vậy rồi huynh còn phí sức làm gì, đánh nhau là chuyện mà chỉ có kẻ dã man mới làm ra được."
Thương - kẻ dã man - Yên Phùng lạnh lùng liếc hắn, đang định nói thì thì Minh Chúc đã biến sắc, quay đầu tông vào ngực hắn, cả người phát run.
Thương Yên Phùng cũng quen rồi, chẳng nhìn tới mà đưa tay ra trước rồi thả ra tia linh lực, một con rắn dài nho nhỏ bị đánh lăn vào bụi cỏ, chớp mắt đã không thấy đâu.
Minh Chúc rúc nửa ngày mới nhẹ nhàng thở ra, bất mãn mà thì thầm: "Bao giờ mới vào đông đây, a, hù chết huynh mất."
Thương Yên Phùng đi trước hắn, nói: "Còn gặp ác mộng à?"
Minh Chúc "ừa" một tiếng, nói: "Ngày mai huynh qua chỗ lão Thập lấy ít thuốc, tốt nhất làm huynh ngất luôn, đỡ mất công..."
Giọng hắn bỗng im bặt, Thương Yên Phùng ngẩng đầu nhìn theo tầm mắt hắn đã thấy Chu Phụ Tuyết cầm đèn đứng trước cửa Bất Tri Nhã.
Chắc là Chu Phụ Tuyết đợi lâu lắm rồi, bên trên tấm áo choàng xanh quét đất còn đọng lại lớp mỏng băng sương. Nghe tiếng bước chân hắn hơi ngẩng đầu, đôi mắt như giếng cổ không gợn sóng sâu chẳng thấy đáy, ánh mắt xa xăm nhìn về phía Minh Chúc.
Minh Chúc bước tới vài bước, đầu cũng chẳng ngoái lại đã nói: "Đệ về trước đi, mai gặp."
Thương Yên Phùng bị hắn dùng xong thì vứt cũng không giận, hơi gật đầu rồi quay người biến mất vào màn sương mù dày đặc.
Minh Chúc bước nhanh lên trước, khẽ cười: "Trễ thế này sao đệ còn tới đây?"
Nụ cười hắn chẳng chút vướng mắc gì, tựa như những lời làm người khác tổn thương vào nửa năm trước nào phải do hắn nói ra.
Vẻ mặt Chu Phụ Tuyết lãnh đạm nhìn hắn, thầm nghĩ: "Sao huynh ấy lại như chẳng có gì xảy ra mà ở đây với mình? Chẳng lẽ đối với huynh ấy, chuyện mạo phạm đó thật sự có thể xem như chưa từng xảy ra ư?"
Chu Phụ Tuyết không nói gì, Minh Chúc cũng không thấy xấu hổ, nghiêng đầu mở cửa, nói: "Đến cũng đến rồi, vào nói chuyện không?"
Chu Phụ Tuyết vẫn không nói gì, chỉ có bước chân thành thật theo Minh Chúc đi vào.
Không có Chu Phụ Tuyết, Minh Chúc lần nữa biến về cuộc sống lôi thôi lếch thếch ban đầu, trừ mấy lúc rảnh rỗi Thương Yên Phùng có qua giúp hắn dọn dẹp, những lúc còn lại đều bừa bộn như ổ chó.
Minh Chúc không thấy ngại, sau khi đốt đèn thì quét tay áo làm đống đồ vặt vãnh trên bàn rơi cả xuống đất, phủi sạch đồ trên đệm mềm để trên ghế, vỗ vỗ lên, nói: "Đến đây, ngồi đi, huynh đi pha ít trà cho đệ."
Từ khi vào phòng, Chu Phụ Tuyết đã bắt đầu chau mày, nhìn Minh Chúc mặt không đổi sắc pha trà giữa đống lộn xộn, biểu tình vốn không gì lay chuyển được(2) của hắn có chút vặn vẹo.
Hắn nghẹn cả buổi, rốt cuộc không nhịn được, mở miệng nói: "Huynh không thể tự chăm sóc bản thân cho tốt sao?"
Minh Chúc đang ngồi xổm bên ngăn tủ kiếm lá trà, nghe vậy thì ngẩng đầu, mịt mở nói: "Hả?"
Chu Phụ Tuyết tức tới không nói nên lời, phải lát sau mới nói: "Đừng tìm nữa, buổi tối uống trà huynh cũng không sợ ngủ không được à."
Lời này thân thiết quá, Chu Phụ Tuyết nói xong thì thấy không ổn ngay, đành ngậm miệng không nói nữa.
Minh Chúc cầm lá trà tìm được trong tay, có chút mịt mờ ngồi xổm trên đất, ngẩng đầu không biết sao cho phải mà nhìn hắn.
- --
(1) Phong hóa: Phong tục và giáo hóa
(2) Gốc là Bát phong bất động: giáo dưỡng đến cấp độ khi có một trong tám cơn gió [利 (lợi - lợi ích), 衰 (suy - sa sút), 毁 (hủy - phá hủy), 誉 (dự - khen ngợi), 称 (xưng - thanh danh), 讥 (ki - giễu cợt), 苦 (khổ - khó khăn, bệnh tật), 乐 (lạc - niềm vui)] thổi qua cũng không suy chuyển.