Đối với cảm giác thoát ly khống chế của mình, Chu Phụ Tuyết rất không hài lòng, y lạnh nhạt liếc nhìn Minh Chúc, nói: "Không phải ta đang giúp ngươi."
Trong lòng Minh Chúc hiểu rõ sở dĩ đệ ấy đi tới cản ngăn là miễn cho tên dê đó không bị mình giết, chuyện là vậy nhưng hắn vẫn thấy vui lắm.
"Ừa, ta biết chứ."
Chu Phụ Tuyết không biết rốt cuộc thì mình lấy đâu ra lá gan nói như vậy với yêu tu có thể bắn ra mũi tên phá trời, có thể là hắn tỏ ra quá là vô hại hoặc là khí tức trên người hắn vừa quen thuộc lại lạ xa.
Hai người một đêm chỉ nói có hai câu ấy rồi im lặng chẳng nói thêm.
Chỉ lát sau Lục Thanh Không đã ủ rũ cụp đuôi quay về, hắn nhìn muốn mù luôn đôi mắt cũng không thấy ngọc Linh Lung trong truyền thuyết đâu. Sắc trời càng về khuya, bọn họ chỉ đành về khách điếm nghỉ ngơi trước.
Bệnh tình của Thẩm Đệ An quả thật không thể kéo dài thêm, Lục Thanh Không sáng sớm mỗi ngày đều kéo Chu Phụ Tuyết đi phía chợ đen, vừa nghe ngóng xem bao giờ Lược Nguyệt Lâu mở hội vừa tìm ngọc Linh Lung ở gian hàng trong chợ đen.
Mỗi ngày Minh Chúc đều sẽ tìm đủ thứ lý do đi ra ngoài cùng bọn họ. Cứ thế hai, ba ngày nay, Lục Thanh Không với Minh Chúc trò chuyện càng lúc càng vui, mà sắc mặt Chu Phụ Tuyết không biết sao càng ngày càng đen.
Đêm thứ ba, lúc Minh Chúc theo bọn họ về khách điếm, bước chân vẫn luôn vững chắc của y đột ngột lảo đảo, suýt nữa ngã luôn xuống.
Lục Thanh Không đang giận bừng bừng đá vào bậc thang, hôm nay hắn lại kiếm một ngày nhưng chẳng thấy ngọc Linh Lung còn bị mấy chủ gian hàng khi không mắng cho một chặp.
May mà lúc đó không có Minh Chúc, không là nhất định sẽ có một trận mưa máu gió tanh.
Lục Thanh Không cảm nhận được người bên cạnh bỗng nhiên chao đảo, hắn ngờ vực hỏi: "Ngươi sao vậy?"
Minh Chúc gượng chống đỡ bản thân mình, hắn cười nhẹ rồinói: "Không có gì."
Linh lực của hắn từ mấy ngày trước đã hao phí quá nhiều, ba ngày nay chưa từng gián đoạn việc dùng linh lực chống đỡ cho cơ thể mới đi tới bước dầu cạn đèn khô này.
Hắn cố chống đỡ để tạm biệt Lục Thanh Không sau đó nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại. Kế đó chẳng thể nhịn được nữa, hắn đột nhiên ôm ngực phun ra búng máu văng tung tóe như đóa hoa nở rộ trên đất.
Hắn nhẹ nương theo cánh cửa, tê dại ngồi xuống, ánh mắt thất thần nhìn chằm chằm khoảng không, bàng hoàng rất lâu mới từ từ tìm về thần trí.
Hắn hoảng hốt nhìn vết máu bên chân, ngây ra cả buổi vén tay áo rộng lên từng chút một lau đi vết máu trên đất.
Chẳng mấy chốc, áo trắng đã bị hắn lau đầy dấu máu, trong cơn ngẩn ngơ, hắn cảm thấy dòng nước ấm rơi trên mu bàn tay, ngây ngô nhìn đến thì thấy trong miệng mình tràn ra nhiều máu hơn.
Nhìn những giọt máu đó rơi trên tay mình, trên đất, trên quần áo, phản ứng đầu tiên của hắn không phải là "Mình sắp chết rồi." mà là: "Phiền ghê ấy."
"Sống sót phiền thật." Minh Chúc mịt mờ nghĩ, "Mình của khi đó vì cái gì mà nhất thời nghĩ không thông, phải chọn cách sống tạm bợ với thế gian như thế này nhỉ?"
Nghĩ không thông, quả thật nghĩ không thông.
Hắn như chìm vào cơn ác mộng đã nhiều năm, bốn bề đều là khổ sở và tuyệt vọng. Cho đến khi...
Tiếng đập cửa bỗng dưng vang vọng khắp căn phòng quạnh quẽ, Minh Chúc đột nhiên kinh hoàng tỉnh dậy.
Hắn quỳ trên đất, hốt hoảng nhìn máu tươi khắp sàn, nhất thời chẳng kịp phản ứng, mãi đến khi tiếng đập cửa vang lên lần thứ hai mới khàn giọng hỏi: "Ai?"
Bên ngoài cửa yên lặng trong chớp mắt, giọng nói Chu Phụ Tuyết truyền tới: "Ta."
Minh Chúc sững sờ mới hoàn toàn sợ hãi tỉnh táo lại, hắn không đi mở cửa ngay mà có chút gấp gáp dùng tay áo lau lung tung trên đất, muốn lau sạch máu nơi ấy.
Chu Phụ Tuyết nói: "Ta ngửi được mùi máu tanh, ngươi làm cái gì trong đó?"
Minh Chúc có chút vội, động tác trong tay càng thêm hoảng loạn, run giọng đáp: "Không, không làm gì hết."
Chu Phụ Tuyết không rõ gã yêu tu này rốt cuộc là ngụy trang hay thật sự đúng như hắn tỏ ra vô hại hiền lành nên dù có thấy không đúng cũng không dám xông vào dò xét bừa bãi, chỉ đành mở thần thức vào dò thử bên trong, phát hiện trong đấy chỉ có hơi thở của một người mới từ từ thở phào một hơi.
Hắn không nói gì nữa, quay người đi mất.
Sau khi tiếng bước chân rời đi, động tác trong tay Minh Chúc mới dần ngừng lại. Hắn ngây ngốc cúi đầu nhìn vết máu loang lổ chốc lát mới từ từ cúi lưng, đập trán xuống mu bàn tay, lâu thật lâu sau mới phát ra tiếng nức nở thì thầm.
Linh lực Minh Chúc tiêu hao cả rồi, cố gắng tu dưỡng một đêm mới khôi phục lại chút ít, ngày hôm sau mặt hắn tái nhợt, lần nữa cùng đi theo Lục Thanh Không với Chu Phụ Tuyết ra ngoài.
Lục Thanh Không thấy sắc mặt hắn như vậy vẫn luôn lo lắng: "Ngươi không sao chứ? Nhìn mặt ngươi trắng luôn rồi."
Minh Chúc cười, đáp: "Không có gì, da dẻ ta vốn trắng mà."
Lục Thanh Không đành không truy hỏi tiếp, hắn lại nghĩ tới việc khác bèn tò mò hỏi: "Ta nghe nói bổn tướng(1) của yêu tu các người thập phần dũng mãnh, Na Liêm là hồ ly chín đuôi, ngươi là cái gì thế?"
Khuôn mặt tươi cười của Minh Chúc đông cứng lại.
Lục Thanh Không nói: "Cơ mà nhìn ngươi cả người toàn là màu trắng, đến cả lông mi cũng trắng, sẽ không phải là hồ ly chứ? Hay là chồn tuyết?"
Đôi tay giấu trong tay áo Minh Chúc run dữ dội, trên khuôn mặt là nụ cười gượng.
Lục Thanh Không chẳng để ý mà nói: "Ta cảm thấy gì cũng tốt, cơ mà tốt nhất không phải là rắn, không là đại sư nhà ta nhìn thấy ngươi không chừng sẽ hét lên ha ha ha."
Minh Chúc: "..."
Cười không nổi.
Lục Thanh Không quay đầu nhìn hắn, khắp mặt đều là vẻ tò mò: "Thế ngươi rốt cuộc là gì vậy?"
Nếu như kẻ xung quanh hỏi Minh Chúc về vấn đề này, dựa theo tính tình lạnh bạc của hắn bây giờ, mồ kẻ đó đã sớm mọc xanh cỏ rồi, nhưng trong ánh nhìn của Lục Thanh Không chẳng có chút trào phúng hay xem thường, thật sự chỉ là sự tò mò thuần túy.
Môi Minh Chúc càng thêm tái, lông mi run run, khàn giọng nói: "Ta… Ta, ta là…"
Vẻ mặt hắn khó coi tới vậy, cho dù kẻ mắt mù não úng như Lục Thanh Không cũng nhìn ra hắn không muốn bàn về vấn đề này, y vội xua tay: "Xin lỗi, ta không có ý thám thính đâu, chỉ là tò mò mà thôi, ngươi không muốn nói thì ngàn vạn lần đừng miễn cưỡng."
Minh Chúc cảm giác mùi máu tanh trong họng lan tràn, hắn nghiêng đầu che miệng, nhẹ giọng "ừ" một tiếng, không nói thêm nữa.
Lục Thanh Không thấy bản thân mình một câu nói vô ý đã ép người ta thành ra thế này, lập tức áy náy vô cùng, hắn sợ mình nói nhiều sai nhiều chỉ đành ra sức ngậm mồm lại.
Cuối cùng Chu Phụ Tuyết cũng thấy tai mình được yên tịnh.
Dọc đường ba người chẳng nói năng gì.
Không ai nói chuyện, Lục Thanh Không chỉ đành nhòm ngó bốn phía, lúc khóe mắt liếc tới khách điếm hai bên đường thì cau mày nói với Chu Phụ Tuyết: "Khách điếm thành Duyệt Ngọc không phải đều rất bền chắc sao? Sao đổ ngả lắm thế?"
Chu Phụ Tuyết nương theo tầm mắt hắn nhìn sang, phát hiện hàng khách điếm mấy ngày trước hãy còn bình thường biến thành đống đổ nát cả. Ánh mắt Lục Thanh Không sắc bén còn nhìn ra trong số đó có khách điếm mấy ngày trước bọn họ tìm chỗ bị chưởng quầy ở đó đuổi ra.
Thành Duyệt Ngọc không như nơi khác, khách điếm xưa nay đều nằm cùng con phố, bình thường đều là đèn đuốc sáng trưng tiếng người huyên náo thế mà hôm nay cả một hàng khách điếm không biết sao lại ngả đổ cả, toàn là bị người ta dùng sức thô bạo phá hủy, có mấy chỗ còn cháy to, lúc này được dập rồi, cháy đen cả mảng.
Lục Thanh Không nhìn từng cái, cảm thấy hả giận gần chết: "Đúng là báo ứng, mấy bữa trước còn dương dương đắc ý đuổi chúng ta ra, bây giờ nên khóc rồi, may mà chúng ta không ở lại đấy, hừ!"
Người đi đường đều nhỏ giọng bàn tán, tiếng Lục Thanh Không lớn nhất, vênh váo hống hách, có mấy tên sai vặt của khách điếm bị hủy nhận ra hắn, thấy bộ dạng đắc ý này, tức tới suýt ngất luôn.
Lục Thanh Không trào phúng từ đầu đường tới cuối phố, dưới cái trừng mắt tức tối căm hận của quần chúng, cuối cùng trút ra một hơi hung tợn.
Sau cùng hắn tổng kết: "Lẽ trời sáng soi, đáng!"
Minh Chúc bên cạnh cong cả mắt, trong con ngươi toàn là ý cười.
Chu Phụ Tuyết không thù vặt như hắn, dọc đường đi y chẳng nhìn tới, tiếng Lục Thanh Không la lối bị y che hết bên ngoài, mặt vẫn đầy vẻ dửng dưng.
Minh Chúc hỏi: "Vui không?"
Lục Thanh Không ra sức gật đầu: "Vui rồi!"
Minh Chúc đưa tay vén mái tóc dài rơi bên má ra sau tai, khóe môi cong lên.
Chẳng mấy chốc ba người đã tới phố chợ đen, nhưng vừa tới đã thấy Lược Nguyệt Lâu cao chót vót hôm nay vậy mà bất ngờ thắp sáng đèn trường minh trên đỉnh tháp.
Lục Thanh Không phấn khởi ngay lập tức: "Hôm nay Lược Nguyệt Lâu mở cửa rồi!"
Chu Phụ Tuyết cau mày: "Người có thể đi vào Lược Nguyệt Lâu không phú cũng quý, huynh có thể lấy ngọc bài Câu Nguyệt vào trong được sao?"
Lục Thanh Không nóng lòng muốn thử: "Huynh đi xem sao."
Chỉ chốc sau, Lục Thanh Không mặt mày xanh đen quay lại, y tức tối nói: "Không lấy được! Tên trông cửa nói dù Nam Thanh Hà đã giải lệnh cấm ở thành Duyệt Ngọc rồi nhưng Lược Nguyệt Lâu vẫn như cũ không bán buôn thứ gì với người Nhật Chiếu hết."
Linh lực của Minh Chúc đã tiêu hao kha khá rồi, hắn vốn luôn dựa vào tường hơi dốc, hình như nghe được lời Lục Thanh Không mới mệt nhọc nhấc mắt, có chút không bình tĩnh hỏi: "Là ai nói mấy câu này?"
Hắn không còn linh lực, tinh lực hao quá nhiều nên nhất thời quên mất che giấu, đâu chỉ ánh mắt, ngữ khí mà cả giọng nói mười phần y hệt với Minh Chúc.
Lục Thanh Không với Chu Phụ Tuyết hai người sững sờ một hồi, có chút hốt hoảng và nghi ngờ nhìn hắn.
Minh Chúc bị ánh mắt của bọn họ nhìn phát sợ, biểu cảm trên khuôn mặt sụp đổ cả, hắn che miệng ho nhẹ hai tiếng, lại biến về kiểu giọng nói vừa nhẹ vừa mềm của Bất Húy.
"Là ai nói mấy câu này?"
Cùng một câu nói, lúc này lại cho người ta cảm giác hoàn toàn bất đồng rõ ràng, Lục Thanh Không có chút ngây ra, cả buổi sau mới đáp: "Thì, thì là người gác cổng."
Minh Chúc nói: "Đợi ta một chút."
Hắn dịu dàng dặn Lục Thanh Không một câu rồi quay người đi, nụ cười trên khuôn mặt lập tức biến mất, gần như hung tàn đi về phía cửa Lược Nguyệt Lâu.
Lục Thanh Không: "..."
Lục Thanh Không cảm giác biểu cảm này của hắn có hơi quen, phản ứng lại mới nhớ ra lúc ấy hắn giúp bọn họ đòi phòng khách điếm cũng là vẻ mặt hệt như vầy, cả hàn quang trong mắt cũng không chút thay đổi.
Lục Thanh Không hoảng hốt dùng khủy tay chọt Chu Phụ Tuyết, nói: "Ê, không lẽ hắn tính đi giết người hả? Không tới mức đó chứ?"
Chớp mắt, chỗ không xa đấy vang tới tiếng "ầm", một người đâm thẳng vào cột lớn bên ngoài Lược Nguyệt Lâu, phun ra một búng máu.
Mọi người xung quanh ngay lập tức bị dọa, ai cũng sợ hãi nhìn về phía phát ra âm thanh.
Minh Chúc người vận áo trắng, mũi chân nhón thẳng từ từ chạm đất, y đạp lên bậc thang ngọc thạch, tóc dài rơi sau lưng, nhìn từ xa y trông như ác quỷ bò tới từ địa ngục.
Y cười như không cười nhìn hộ vệ đang hoang mang, nói gì đó với bọn họ. Người xem sắc mặt tái mét cả, chốc sau run lẩy bẩy ôm ra hai ngọc bài Câu Nguyệt.
Lục Thanh Không: "..."
Chu Phụ Tuyết: "..."
- --
(1) Bổn tướng - 本相: Nguyên hình, diện mạo vốn có