Cả người Lục Thanh Không có chút mịt mờ.
Theo hắn, cho dù Bất Húy không tính là ác nhân giết người như ngóe thì cũng là yêu tu tâm cao khí ngạo, sẽ không dễ gì làm bạn với con người, bọn họ qua lại mấy ngày, quan hệ nhiều nhất cũng chỉ tới cỡ gặp mặt thì gật đầu chào hỏi, đánh chết cũng ngờ người này thế mà lại dùng thủ đoạn hung hãn như vậy giúp bọn họ lần nữa.
Lục Thanh Không run rẩy: "Phụ Phụ Phụ Tuyết ơi, đệ nghĩ coi Bất Húy người này rốt cuộc là có ý với đệ hay có ý với huynh vậy? Bây giờ huynh hoảng lắm."
Chu Phụ Tuyết: "..."
Chẳng mấy chốc, Minh Chúc đã chầm chậm đi tới.
Chỉ đi mấy bước, khí thế cả người hắn tiêu tán hết, tới khi đi tới cạnh hai người kia đã lần nữa quay lại khí chất dịu dàng như nước lúc qua lại với bọn họ.
Lục Thanh Không: "..." Má ơi, hình như yêu tu biết trở mặt thật.
Minh Chúc đi qua đưa hai miếng ngọc bài Câu Nguyệt óng ánh cho Lục Thanh Không, mềm giọng nói: "Cho ngươi. Ban nãy ta tiện thể nghe ngóng một chút, đồ quý giá giao dịch hôm nay có một miếng ngọc Linh Lung, tối nay ta có việc, không theo các người vào trong."
Linh lực cả người hắn hao phí cạn rồi, sợ là không chống đỡ được bao lâu, phải biến về nguyên dạng.
Lục Thanh Không mừng rỡ, lập tức quên sạch sẽ dáng vẻ đáng sợ ban nãy của Minh Chúc, mắt sáng rực nhận lấy ngọc bài Câu Nguyệt, phản ứng phấn khích chộp tay hắn, nói: "Thật không, thật là cám ơn ngươi lắm, thật sự ngươi giúp bọn ta nhiều lắm, không biết phải làm sao báo đáp ngươi!"
Hắn mà kích động là tay chẳng biết nặng nhẹ, cầm ngón tay trắng bệch của Minh Chúc chung với ngọc Câu Nguyệt trong tay, lắc tới lắc lui tỏ ý cảm tạ.
Trên ngọc bài Câu Nguyệt khắc hoa văn rườm rà, vì hình dáng ngọc Câu Nguyệt, một đầu nhọn vô ý đâm vào lòng bàn tay Minh Chúc.
Linh lực Minh Chúc vốn là suýt cạn kiệt, lòng bàn tay đau rát từng cơn, thân thể sắp quấy phá theo bản năng, y đẩy cánh tay nắm chặt của Lục Thanh Không ra, hốt hoảng lùi về sau một bước, trong mắt toàn là hoảng sợ và phòng bị.
Lục Thanh Không không dưng bị đẩy ra thì có chút ngờ vực, nhìn lên thấy Minh Chúc mồ hôi lạnh tuôn ra trên trán, cả người loạng choạng thì lập tức bước lên đỡ hắn nhưng chỉ vừa đưa tay ra Minh Chúc càng sợ, dưới thần trí không rõ ràng vậy mà phát tán hàn ý và sự hung tàn do bị bức ép mà ra.
"Đừng… Đừng qua đây…"
Hăn gượng ép khống chế bản năng của cơ thể, hắn không muốn ra tay với người trước mặt, cố cắn chặt khớp hàm. Trong phút chốc, đôi mắt lộ ra con ngươi dựng đứng lạnh căm.
Chu Phụ Tuyết cảm nhận được sự lạnh rét trên người hắn, gần như ngay lập tức y đứng trước người Lục Thanh Không, lạnh lùng nhìn hắn, tay cũng đè lên chuôi kiếm rồi.
Trong cơn hốt hoảng, Minh Chúc thấy động thái kiêng dè này của Chu Phụ Tuyết, hằn có chút thất vọng, đang định mở miệng giải thích mấy câu, nơi không xa bỗng truyền tới một đợt chấn động linh lực.
Giây kế đó, một luồng kiếm quang hung hãn cắt nghiêng đến, lao thẳng về phía đầu hắn.Ánh mắt Minh Chúc có chút hốt hoảng, thân thể mỏi nhừ vô lực, lòng muốn tránh nhưng chẳng có chút sức nào. May mà trước khi mũi kiếm đánh tới, một cánh tay từ bên hông hắn vươn ra ngăn lưỡi kiếm hung hãn ấy lại.
Chỉ nghe thấy tiếng đao kiếm va chạm chói tai, lưỡi kiếm khí thế to lớn ấy được người cản lại trong suýt soát, nhưng gió như đao nhọn do lưỡi kiếm kéo theo vẫn sướt ra vết máu trên cánh tay Minh Chúc.
Người nam chắn một đòn chí mạng này cho Minh Chúc dáng hình mảnh khảnh, hắn như thể xuất hiện từ trong không khí, đến cả Chu Phụ Tuyết cách Minh Chúc gần nhất cũng không cảm giác hắn vội đến từ hướng nào
Lục Thanh Không kinh hồn còn chưa ổn lại, y nhìn thấy người chắn trước mặt Minh Chúc rồi nói: "Kiếm linh?"
Kiếm linh của Minh Chúc người vận đồ đen, thân hình mảnh khảnh đáng sợ, nửa gương mặt được mặt nạ mỏng che lại, ngay cả một tay cũng cũng dùng lụa trắng quấn kín, nhìn hết sức kỳ dị.
Hắn chắn bên người Minh Chúc, đôi mắt hung ác nhìn hai người chỗ xa bay vọt tới, tiếng nói như rỉ sét, chói tai khó nghe: "Đánh lén sau lưng làm người khác bị thương là tác phong núi Nhật Chiếu các người à?"
Rất nhanh, hai người phía xa đã tới, bọn họ chen vào chắn trước mặt Chu Phụ Tuyết với Lục Thanh Không, thanh kiếm làm Minh Chúc bị thương khi nãy được một người nam vận áo đen huyền cầm trong tay.
Lục Thanh Không vừa nhìn lập tức hai mắt tràn lệ: "Ngũ sư huynh! Tam sư huynh! Hai người không sao rồi?"
Thương Yên Phùng nói ngắn gọn vài câu với hắn mới nhìn về phía hai người trước mặt.
"Nếu như sư đệ ta thật sự có chỗ mạo phạm, vẫn mong Bất Húy đại nhân giơ cao đánh khẽ, tha cho họ con đường sống."
Ban nãy từ xa hắn đã thấy cảnh tượng Bất Húy trong truyền thuyết hung ác nhìn hai sư đệ của mình, hắn nghĩ cũng không nghĩ đã vung kiếm qua để cản lại nhưng không ngờ yêu tu Bất Húy đứng trên đỉnh cao vậy mà ngay cả một kiếm của hắn cũng không tiếp được, đánh bậy chạm bạ chịu một vết thương.
Lục Thanh Không nhớ lại cảnh tượng ban nãy, biết ngay Thương Yên Phùng hiểu lầm rồi, hắn vội vã giơ tay nắm tay Thương Yên Phùng nói vội: "Sư huynh, huynh hiểu lầm rồi, y không làm đệ bị thương, huynh thu kiếm lại trước đi!"
Thương Yên Phùng nghe vậy quay đầu, lạnh lùng nhìn hắn một cái, đè thấp giọng, hỏi: "Rốt cuộc đệ biết hắn là ai không?"
Lục Thanh Không: "Đệ biết chứ!"
"Vậy mà đệ còn dám đứng gần hắn đến vậy?!"
Lục Thanh Không phiền muộn: "Ngũ sư huynh sao huynh không nói lý lẽ thế? Ai nói yêu tu là người xấu, y giúp bọn đệ hai lần, huynh làm vậy là lấy oán báo ơn đó!"
Sắc mặt Thương Yên Phùng khó coi lắm rồi.
Lục Thanh Không chẳng để ý tới sư huynh mình, y nhanh chạy tới cạnh Minh Chúc định nhìn hắn thì kiếm linh của Minh Chúc đã nhấc thanh kiếm rỉ sét trong tay để ngang trước mặt, nói: "Không cho phép lại gần hắn."
Cánh tay Minh Chúc bị một vết thương, sâu thấy đến xương, tay áo hắn đỏ cả mảng, sắc mặt tái nhợt. Hắn không chống đỡ nổi nữa, từ từ quỳ xuống, đôi mắt vô thần nhìn thứ rơi trên mặt đất, lát sau mới vươn cánh tay đầm đìa máu tươi ra nhặt.
Lục Thanh Không không đứng gần đành thò đầu qua nhìn, phát hiện Minh Chúc đang dùng cánh tay nhỏ máu nhẹ nhàng nhặt que kẹo đường vỡ nát kia.
Lục Thanh Không ngây người
Kẹo đường hình người đó là ba hôm trước Lục Thanh Không mua cho hắn, còn tưởng hắn ăn hết rồi. Không ngờ hắn vẫn luôn bọc bằng linh lực giấu trong tay áo, ban nãy Thương Yên Phùng chẳng nói chẳng rằng quét kiếm qua làm hắn bị thương thì không nói rồi, còn đánh cho kẹo đường trong tay áo hắn nát vụn, chỉ thừa lại chiếc que trúc với nửa thân bị vỡ.
Minh Chúc run rẩy nhặt nửa que kẹo đường còn thừa lại, hốc mắt ửng đỏ, hơi nước xông cả lên.
Lục Thanh Không chẳng rõ vì sao con tim mình như bị thứ gì bóp nghẹt, chua chát khó chịu. Hắn không đến gần được đành tức giận bừng bừng, nói với Thương Yên Phùng: "Đều tại huynh! Lo chuyện bao đồng gì chứ!"
Thương Yên Phùng: "..."
Hắn nhìn yêu tu đầu bạc chẳng có ý thu tay về còn mình thù bị Lục Thanh Không trừng trộ, bất đắc dĩ thu lại kiếm.
Kiếm linh cũng rút kiếm về, quay người đỡ Minh Chúc: "Chủ tử, quay về nha?"
Hốc mắt Minh Chúc đỏ cả, y vẫn luôn cúi đầu cầm que trúc kia, không nói gì, được kiếm linh đỡ lấy mới nghiêng ngả rời đi.
Nhìn người ta bị thương thành ra như vậy, Lục Thanh Không cũng không còn mặt mũi đuổi theo đành tiếp tục trừng Thương Yên Phùng.
Thương Yên Phùng có chút khó nói, y hỏi: "Đệ thật sự biết hắn là ai à? Thủ lĩnh yêu tu bò lên từ dưới vách Tế Nhật, công chiếm thành Thủ An, chỉ trong nháy mắt là lấy cái mạng nhỏ của đệ rồi. Kẻ như vậy đệ vẫy gọi hắn làm gì?"
Yến Tuyết Ngọc vẫn luôn yên lặng cạnh bên cũng nói theo: "Ở thành Thủ An, suýt nữa bọn huynh đã bị Na Liêm giết, Bất Húy này linh lực có lẽ cao hơn cả Na Liêm, không thể coi thường."
"Đệ nói chuyện với hai người không thông! Không thèm nói với hai người nữa!" Lục Thanh Không lấy chìa khóa khách điếm trong tay áo ra đưa cho Thương Yên Phùng rồi kéo Chu Phụ Tuyết đi, "Hai huynh về khách điếm bọn đệ dừng chân trước đi, đệ với Chu Phụ Tuyết mua ngọc Linh Lung của Lược Nguyệt Lâu trước rồi giải thích với hai người sau."
Thương Yên Phùng với Yến Tuyết Ngọc còn định nói gì đó đã thấy hai người nhanh chóng vào Lược Nguyệt Lâu bằng ngọc bài Câu Nguyệt.
Trong Lược Nguyệt Lâu vẫn trang hoàng lộng lẫy như trước, tính tình Nam Thanh Hà nhìn thì quạnh hiu nhưng rất thích thả đồ vật xa hoa cực kỳ ở chỗ nhìn rõ. Cả Lược Nguyệt Lâu to là thế đều thả dạ minh châu soi sáng, soi cho mớ bảo vật xung quanh sáng rực rỡ, lóe mù mắt người.
Lục Thanh Không vừa vào liền xông tới bức tường trân bảo, ánh mắt nhanh chóng quét tới quét lui đống bảo vật đó, cuối cùng nhìn muốn mù luôn cũng không thấy ngọc Linh Lung trong truyền thuyết kia.
Chu Phụ Tuyết đứng bên cạnh nhìn, nhìn đầu mày của Lục Thanh Không càng cau càng chặt, hỏi: "Sao rồi? Không có sao?"
Lục Thanh Không nói: "Đừng nói chuyện, huynh đang tìm lần thứ mười, sắp nhìn xong rồi."
Chu Phụ Tuyết: "..."
Chu Phụ Tuyết đành đứng đó đợi một chút. Lát sau, Lục Thanh Không xoa mắt, ủ rũ chán nản nói: "Đúng là không có ngọc Lung Linh."
Dù Chu Phụ Tuyết đã sớm có chuẩn bị nhưng nghe những lời này cũng khó tránh có chút thất vọng.
Đúng lúc ấy, một người bên cạnh bỗng dưng nói: "Mấy người muốn mua ngọc Linh Lung à?"
Chu Phụ Tuyết quay người, mặt đen lại ngay lập tức.
Đứng trước mặt thế mà lại là người nam trêu đùa Bất Húy trên chợ đêm mấy hôm trước.
Người nam vẫn ăn diện lộng lẫy như vậy, bên tai còn đính một chiếc khuyên tai lưu ly màu đỏ, nơi khóe môi là nụ cười hết sức phong lưu.
Lục Thanh Không lập tức hỏi: "Ngươi biết ngọc Linh Lung ở đâu à?"
Người nam mò từ tay áo mình ra một chiếc quạt, mở "phạch" ra, khuôn mặt ngập tràn ý cười nói: "Đương nhiên biết, hôm nay Lược Nguyệt Lâu có khối ngọc Thất Khiếu Linh Lung bán giá trên trời. Nhưng ngay trước khi mở, Nam lâu chủ lại nói không bán."
Lục Thanh Không truy hỏi: "Tại sao?"
Người nam nhìn Chu Phụ Tuyết như có ý gì, trao đổi ánh mắt với hắn một cái, cười đáp: "Nể tình ngươi cứu ta mấy ngày trước nên ta có lòng tốt nói tin này cho các người vậy… Nghe nói gần đây có hai vị khách quý tới Lược Nguyệt Lâu, một người trong số đó bỗng dưng nói muốn có ngọc Thất Khiếu Linh Lung khắc chơi, Nam Thanh Hà bèn lấy ngọc Linh Lung về lại."
Lúc này Chu Phụ Tuyết mới thay đổi cách nhìn với người nam như con bướm hoa trước mặt mình. Vốn hắn còn cho là kẻ này phong lưu thành thói, là tên thiếu gia quần áo lụa là đầu óc chỉ có mỹ sắc, không ngờ thế mà còn có chút nhãn lực.
Chu Phụ Tuyết mở miệng hỏi: "Lấy đi khi nào?"
Người nam đáp: "Nửa canh giờ trước đó, nếu động tác nhanh nhẹn chút thì không chừng bây giờ bắt đầu điêu khắc rồi."
Hắn nói xong cũng chẳng ở lại thêm, dường như sốt sắng mua đồ, lắc quạt bỏ đi mất.
Lục Thanh Không chẳng kịp nghĩ nhiều, nói: "Khách quý tới Lược Nguyệt Lâu chắc là Bất Húy với Na Liêm, nhưng nửa canh giờ trước Bất Húy vẫn ở cùng chúng ta, ban nãy nói cho chúng ta biết Lược Nguyệt Lâu có ngọc Lung Linh, chắc không phải là hắn."
Chu Phụ Tuyết nhướng mày: "Huynh có chắc lấy được ngọc Linh Lung từ tay Na Liêm không?"
Lục Thanh Không đáp: "Thử là biết chứ gì."