Las Vegas Milan sân bay quốc tế.
Thành phố này được xưng là thủ đô của thế giới giải trí, thành phố của tội ác, thành phố cờ bạc, mỗi ngày tiếp đón vô số du khách ngoại quốc.
Hai người nam tử đeo kính râm màu đen, tuổi chừng gần 27, 28 kéo hành lý đơn giản, ngồi vào xe taxi đến Las Vegas.
Nam tử bên phải vóc người khá cao, khóe miệng mang theo tươi cười, vô cùng thân thiết kéo tay một nam tử khác mặc áo sơ mi trắng đơn giản ở bên cạnh hắn, hỏi: “Tiểu Dịch, mệt sao? Nếu mệt chúng ta đi khách sạn nghỉ ngơi trước, ta sai người đặt trước khách sạn rồi.”
Hướng Dịch đi bên cạnh hắn, chiều cao chỉ thấp hơn vài cm, khẽ lắc đầu một cái, sau đó giật nhẹ tay hắn, nhẹ nhàng nói: “Muốn đi sòng bạc.” Ánh mắt của cậu sáng lấp lánh, có thể vượt qua cả ánh sao trong màn đêm, Tiêu đại thiếu gia thấy phiền muộn, mị lực của sòng bạc còn lớn hơn cả hắn.
Bất quá Las Vegas dù sao cũng là thành phố cờ bạc nổi danh nhất thế giới, lúc Hướng Dịch ở trên máy bay còn không chờ được, bây giờ có để cậu đến khách sạn, phỏng chừng cũng không yên lòng ngủ được.
“Được rồi, tất cả nghe theo ngươi.” Tiêu Quân Lâm cười híp mắt nhéo một cái trên mặt cậu, hài lòng thấy người bên cạnh trừng mắt nhìn, lúc này mới cười dùng tiếng anh lưu loát nói với tài xế, “Đi sòng bạc.”
Chờ lúc Hướng Dịch tinh thần sáng lạng thua sạch 500 vạn đại dương mới từ sòng bạc đi ra, thỏa mãn thở dài một hơi.
Thua nhiều tiền thoải mái a, đã lâu không đánh bạc thoải mái như vậy, thế nên ánh mắt nhìn Tiêu Quân Lâm cũng ôn nhu.
Điểm này Tiêu Quân Lâm đương nhiên cảm thấy rõ ràng.
Hơn nữa giống như cha hắn nói, Tiêu gia tiền nhiều xài không hết, có thể có một người vợ giúp tiêu tiền, Tiêu lão thái gia thực ra là rất hài lòng.
Nam nhân không biết kiếm tiền mới ngại lão bà tiêu nhiều.
Như thằng con Tiêu Quân Lâm của ông cái loại tinh lực tràn đầy này, có một lão bà biết tiêu tiền, hắn mới có động lực kiếm tiền a.
Bên kia Tiêu Quân Lâm xuất thần, không chú ý Hướng Dịch đang len lén dùng mắt liếc hắn.
Vừa nãy cậu thua năm trăm vạn, tuy rằng chơi rất thoải mái, nhưng mà… giải thích thế nào với chủ nhân của số tiền thật là một vấn đề lớn.
Trên thế giới hầu hết mọi người cả đời cũng không có cơ hội kiếm được nhiều tiền như vậy, cậu thoáng cái thua nhiều như thế…
Thấy Tiêu Quân Lâm mặt không đổi sắc, dáng vẻ một bộ không sao hết, trên mặt còn cười híp mắt, Hướng Dịch dù có yên tâm thế nào đi nữa lúc này cũng không khỏi nghi hoặc, lập tức kéo tay của Tiêu Quân Lâm, bĩu môi, cẩn thận hỏi: “Ngươi không tức giận sao?”
“Ta tại sao phải tức giận?” Tiêu đại thiếu gia chớp mắt mấy cái, “Ta nên vui vẻ mới đúng, Tiểu Dịch, ngươi thua càng nhiều, sau này ta kiếm được cũng càng nhiều… Lấy bản lãnh của ta, tốc độ kiếm tiền khẳng định nhanh hơn tốc độ thua tiền của ngươi.”
“Hơn nữa, tiền kiếm được không tiêu rất đáng tiếc a.” Tiêu Quân Lâm dừng một chút, yên lặng nhìn Hướng Dịch ở bên người, vòng tay ôm eo cậu, nhẹ nhàng nói, “Ngươi là người ta thích nhất, đời này dù có nói gì ta cũng sẽ không để ngươi chịu ủy khuất.”
Nhìn ánh mắt e thẹn của Hướng Dịch rất là khả ái, Tiêu Quân Lâm cười cười, tâm nóng lên, mặt dày hôn lên mặt Hướng Dịch một cái.
Trước mặt mọi người, Hướng Dịch đỏ mặt.
Hai người nắm tay đi trên đường phố xa lạ, xung quanh người đi lại rộn ràng, Hướng Dịch chỉ lo cúi đầu, thỉnh thoảng dùng ánh mắt liếc trộm Tiêu Quân Lâm.
Lần trước cậu uống say, Tiêu Quân Lâm bồi cậu cả ngày, tuy rằng tức giận vì bị đạp xuống giướng, bất quá thấy Hướng Dịch tính tình vẫn rất tốt lại nổi giận, Tiêu Quân Lâm càng cố gắng chăm sóc.
Mỗi ngày nấu ăn làm cơm không giám mảy may sơ sót, chờ có cơ hội cũng không buông tha tý gì liền hôn trộm lên mặt cậu một cái, hoặc là nhéo nhéo mặt cậu, gặm gặm vành tai cậu.
Hướng Dịch buổi tối ngủ dễ ngủ sâu, Tiêu Quân Lâm lại có chìa khóa phòng cậu, nửa tháng qua, Tiêu đại ma vương kiên nhẫn không thôi đã đem Tiểu Hướng đồng học gặm a gặm a gặm rất nhiều lần.
Có mấy lần ngủ mơ mơ màng màng bị động tác trên người đánh thức, dưới kỹ thuật thuần thục của Tiêu Quân Lâm —— Hướng Dịch đồng học chưa từng nói chuyện với nữ bằng hữu, không có trải qua luyến ái, càng không có hưởng thụ qua ‘tình dục’, thuần khiết không gì sánh được, đâu thể chống đỡ được ‘dụ dỗ’ của người nào đó?
Thỉnh thoảng lúc thanh tỉnh còn chưa hãm sâu vào, Hướng Dịch nghe lời Lăng Ti Hữu đạp Tiêu đại thiếu gia mấy đạp.
Bất quá không tới mười phút, căn cứ nguyên tắc làm việc không được vi phạm chủ đích lúc đầu, Tiêu ma vương lại hăng hái bừng bừng ‘bò lên giường’, tiếp tục lịch trình đem tiểu bạch thỏ nào đó ăn kiền mạt tịnh.
Lúc tỉnh lại, Tiểu Hướng đồng học thường thường nâng cằm suy nghĩ một vấn đề: Nếu như cậu trước đây nghe lời Lăng Ti Hữu, không bị Tiêu Quân Lâm dùng các phúc lợi ở chung tuyệt vời bắt cóc thì tốt rồi.
Bất quá, mỗi lần rời giường ở phòng bếp thấy bóng lưng Tiêu Quân Lâm tỉ mỉ vì cậu chuẩn bị bữa sáng, Hướng Dịch ngực lại hơi hoang mang: Kỳ thực cuộc sống như này, cậu một điểm cũng không ghét, trái lại dần dần thích nó.
Ấm áp, thoải mái cùng tưởng niệm, cảm giác của gia đình trong ký ức.
Ngay cả cái người quen biết trong game kia, cậu cũng dần dần thích nhìn hắn xuất hiện trước mặt mình.
Cái người Tiêu Quân Lâm trước mặt người ngoài thành thục anh tuấn, lãnh khốc, kiêu ngạo, ở trước mặt cậu lại luôn luôn cười híp mắt.
Chưa từng đánh cậu, cũng chưa từng mắng cậu, cho cậu tất cả mọi thứ đều là vô cùng vô cùng tốt.
Hướng Dịch hơn mười tuổi phụ thân bỏ nhà trốn đi, mẫu thân qua đời. Trước khi gặp Lăng Ti Hữu, cậu gần như đã trải qua một khoảng thời gian dài không có chỗ nương tựa. Thời ấu thơ như thế, nói không bị người đánh qua, mắng qua, cô lập qua, là giả.
Thế nhưng, mấy tháng nay cùng Tiêu Quân Lâm sinh hoạt, quả thật là, nửa điểm ủy khuất cũng không bị.
Rất khó tưởng tượng Tiêu Quân Lâm cái dạng người từ nhỏ đã sống trong giàu có, cam nguyện mỗi ngày vì cậu đổi đa dạng món ăn, mỗi ngày buổi tối tỉ mỉ mang đến một bánh ga-tô, còn thường thường dẫn cậu đi sòng bạc chơi, vô luận cậu thua nhiều hay ít, Tiêu Quân Lâm đều chưa từng có trách cứ qua dù chỉ một câu.
Mỗi lần Hướng Dịch thẹn trong lòng, len lén dùng mắt quan sát hắn, Tiêu đại thiếu gia luôn luôn cười híp mắt nhu loạn tóc của cậu, bưng lên càng nhiều món Hướng Dịch thích ăn.
Dần dần, càng thêm quen thuộc.
Cậu chỉ biết là, cùng người này ở một chỗ, thật giống như trong cuộc sống đơn điệu hai màu hắc bạch đột nhiên phủ lên màu sắc rực rỡ sáng lạn. Cậu tuy là ngây thơ, nhưng sau mê man lúc ban đầu, cũng dần dần thích cùng Tiêu Quân Lâm cùng nhau chung sống.
Mặc cậu tự do tự tại, mặc cậu bừa bãi thoải mái.
Đối với Tiêu Quân Lâm mà nói, Hướng Dịch tính tình đơn thuần đáng yêu thế, ở chung lâu sao có thể không thích được?
Nhưng đối với Hướng Dịch mà nói, chẳng phải như vậy?
Cậu không biết tính toán, không biết âm mưu.
Nhưng ai đối với cậu tốt, ai đối với cậu không tốt, tính tình trong sáng như cậu, trái lại so với người bình thường còn biết rõ ràng hơn.
Ánh sáng mặt trời chiếu lên người, Hướng Dịch hơi nhắm mắt. Bên tai nghe được thanh âm quen thuộc: “Tiểu Dịch, ta dẫn ngươi đi đến một chỗ.”
Las Vegas Hướng Dịch chưa quen thuộc, thế nên đến tận lúc Tiêu Quân Lâm đưa cậu đến chỗ thu lệ phí đăng ký kết hôn, nhìn thấy những chữ cái tiếng anh này, Hướng Dịch mới cảnh giác.
Tiêu Quân Lâm cười híp mắt nhéo nhéo mặt cậu, nói: “Tiểu Dịch, nếu tới Las Vegas, ta ‘Không cẩn thận’ lại đem giấy chứng nhận của chúng ta cũng mang tới, không đi kết hôn thì thật là đáng tiếc, ngươi nói xem có đúng không?”
Hướng Dịch hầu kết cuộn xuống, rất có xung động bỏ chạy lập tức.
Trên thực tế thấy đội ngũ thật dài phía trước thì, Hướng Dịch đồng học thực sự bắt đầu chạy.
Đương nhiên, kết quả cuối cùng là bị Tiêu đại ma vương lôi lại.
Tiêu Quân Lâm chỉ nói một câu: “Tiểu Dịch, ngươi hôm nay nếu dám đi, sau này mỗi sáng ta sẽ không dẫn ngươi đi uống sữa đậu nành mặn rắc hành hoa nữa, buổi trưa mỗi ngày tự ngươi nấu mì ăn, buổi tối cũng đừng nghĩ có bánh ga-tô ăn. Còn nữa, ta sẽ không bao giờ … giúp ngươi mua nội khố nữa…”
Một câu uy hiếp rất nhẹ nhàng, Hướng Dịch lập tức dừng chạy, sau đó ngoan ngoãn trở về.
Đợi đến khi hoảng hoảng hốt hốt ký tên xong, Hướng Dịch ngẩng đầu nhìn trời, xoay người kinh bỉ.
Vừa nãy sao lại cảm thấy Tiêu Quân Lâm là người tốt chứ, sao có thể có người tốt nào bá đạo lại thích uy hiếp người khác như vậy?
Trên ngón tay bỗng nhiên bị một đôi tay hơi lạnh đeo lên một cái vòng gì đó, Hướng Dịch cúi đầu nhìn một chút, là một chiếc nhẫn thuần bạc thiết kế tinh xảo.
Tiêu Quân Lâm cười hôn một cái lên môi cậu, nói: “Tiểu Dịch, đeo cái này, sau này ta nuôi ngươi là thiên kinh địa nghĩa.”
Dừng một chút, Tiêu đại thiếu gia sờ sờ đầu cậu, cười xấu xa: “Đời này không đối tốt với ngươi, ta còn có thể đối tốt với ai?”
Rõ ràng nói rất không đứng đắn, thế nhưng lúc này trong lòng Hướng Dịch đột nhiên lại ê ẩm.
Trong ánh mắt cũng ướt ướt cay cay.
Cậu không biết cái gì là mối tình đầu, cái gì là tình yêu.
Hơn hai mươi năm nay chưa từng có người nào giải thích cho cậu.
Thế nhưng giờ này khắc này, nhìn người bên cạnh, tỉnh tỉnh mê mê trong lòng thật giống như đang bị vật gì đó chậm rãi xé ra.
Đời này không đối tốt với ngươi, ta còn có thể đối tốt với ai?
Cậu từ nhỏ rời nhà, từ nam đến bắc.
Trong những người đã gặp qua, cùng sống qua, chỉ có người này, nói những lời như vậy với cậu.
Hướng Dịch xoa xoa mũi, ánh mắt chuyển tới chiếc nhẫn giống nhau như đúc của hai người, tay phải chậm rãi vươn ra, nắm chặt lấy bàn tay của Tiêu Quân Lâm.
…
.Hoàn