Vũ Thiên Tường
Mới sáng sớm bước vào trường đã trông thấy cậu ta đứng tồng ngồng trên hành lang. Aaaaaaaa.... chẳng muốn bước lên thật nha, sáng sớm thấy mặt là không ưa rồi. Toan quay lại đi cầu thang bên kia thì tôi đã sớm bị cậu ta trông thấy.
"Tầng trệt"
Âm thanh vang to đầy vẻ thích thú. Tôi ngán ngẩm quay lại, thừ mặt ra một đống.
- Này! Chẳng phải lớp cậu đi đường này sẽ gần hơn sao? Sao không đi?
- Tại cậu đứng đấy đấy.
Tôi thẳng thừng lên tiếng không một chút thương tiếc. Tên họ Vũ nhìn tôi nhíu mày. Gương mặt cậu ta kì cục lắm, nhìn điêu điêu. buồn cười vãi ra.
Cậu ta nhăn mặt hỏi
- Cậu sợ tôi ư?
Tôi tức tối.
- Mắc gì chứ?
- Vậy tại sao lại tính đi cầu bên kia khi trông thấy tôi ở đây?
Trời ơi là trời. Tên này sao hắn rảnh rỗi thế không biết. Một người như tôi có quái gì mà hắn cứ thíchgây sự chứ. Tôi có đi cầu bên kia cũng có liên quan đến miếng cơm, manh áo gì của cậu ta đâu.
Tôi bước đến gần cậu ta, kề mặt mình vào sát mặt cậu ta mà rít lên.
- Tôi ứ sợ cậu đâu nhé! Đừng có mà ảo tưởng.
Cậu ta nghe xong thì gương mặt biến sắc hoàn toàn luôn, nụ cười càng lúc tôi càng thấy nó nham nhở đê tiện, thề là không trăn mật tên khốn này ra cho tới chết mà.
Hứ một tiếng. Tôi hất tay đi thẳng. Cảm giác ghét cậu ta ngày một nhiều. Ấy vậy mà con nhỏ Trương Hy cứ khen lấy khen để. Thật muốn cho nó một lần gặp cậu ta để biết con người thật của cậu ta xấu xa đến độ nào. Đến lúc đó tôi tin rằng, với cái mồm xuyên không của Trương Hy thì cậu ta sẽ thê thảm ra sao. Nhưng ôi!!!! Giấc mơ mãi vẫn chỉ là giấc mơ mà. Sự thật là giờ tôi đang hát, hát bài hát đúng tâm trạng hiện giờ.
"Dẫu chỉ là giấc mơ em xin mơ hoài......="="
_______________
Vũ Thiên Bảo.
Bà Hạ Vy đến công ty, chợt thấy bóng dáng cậu quý tử trước cổng thì vui mừng khôn xiết. Vội vã chạy đến, vừa chạy vừa la hét.
"Bảo, Thiên Bảo, mẹ này, mẹ đây con..."
Hẳn ai nhìn vào sẽ nghĩ ngay Vũ Thiên Tường là một người đàn ông ác vô biên mà đi chia cắt tình mẫu tử. Để vô tình họ gặp lại nhau mới mãnh liệt thế này. Haizzzzz
Nghe tiếng ai đó rú rét tên mình, cậu quay lại mà không khỏi sặc sụa. Mẹ đang một tay núm váy, một tay ôm túi sách, chạy trên đôi giầy cao gót khoảng 10 phân. Hùng dũng lắm!
- Mẹ coi chừng!!!!
Dứt lời cũng là lúc cái tiếng "rầm" vang lên. Bà Hạ Vy ngã chèo quẹo dưới đất. Thiên Bảo đau não xoa xoa thái dương ngán ngẩm nhìn mẹ.
- Này! Sao không mau đỡ mẹ dậy.
Cậu lắc đầu bỏ đi thẳng vào trong, đây không phải chuyện xảy ra hằng ngày hay sao? Mẹ cậu tính khí trẻ con lắm. Không hiểu sao bố nghiêm khắc như vậy, mà mẹ lại lì lợm đến thế mà họ có thể chung sống với nhau gần 20 năm nay, ấy thế mà còn hạnh phúc mấy ai bằng.
Thiên Tường đi vào thang máy, chợt đụng mặt Tuệ Duy, con gái của trưởng phòng Tuệ Lũy, người cũng có chức quyền trong công ty.
Tuệ Duy vừa trông thấy cậu đã cười rất tươi. Và vì hai người đang chung thang máy nên mặt Tuệ Duy cứ đỏ tấy lên. Thiên Bảo vốn không để ý đến cô bé ngay từ đầu. Nên chỉ nhìn thẳng, không hay biết cô bé nào đang đứng cạnh mình nữa.
Tuệ Duy thu hết can đảm. Tiến đến trước mặt Thiên Bảo chìa tay ra, ý đồ muốn bắt tay.
- Chào anh. Anh nhớ em chứ.
Thiên Bảo không hề để ý đến cánh tay vừa chìa ra của cô bé, nhíu mày nhìn người trước mặt.
Cô bé vội giải thích ngay.
- Em là Tuệ Duy, con gái của trưởng phòng Tuệ Lũy.
Thiên Bảo dãn mày ra, tỏ vẻ hiểu.
Con bé vui mừng vội nói tiếp.
- Chúng ta đã gặp nhau vài lần rồi! Anh còn nhớ em chứ?
Thiên Bảo thẳng thừng.
- Không!
Sắc mặt cô bé có chút buồn. Nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ rạng rỡ.
- Không sao... cho em hỏi anh.... Thiên Bảo.... có bạn gái chưa?
Ánh mắt Thiên Bảo có chút vui vẻ, ngước nhìn cánh cửa thang máy. Nhẹ giọng nói.
- Chưa. Nhưng chắc chắn là tầng trệt!
"Ting"
Tiếng cửa thang máy mở, Thiên Bảo bước đi. Để lại cô bé Tuệ Duy tuy không hiểu câu sau của cậu là ý gì, nhưng câu trước là chưa thì không khỏi vui mừng đến nhảy cẫng.
Mới sáng sớm bước vào trường đã trông thấy cậu ta đứng tồng ngồng trên hành lang. Aaaaaaaa.... chẳng muốn bước lên thật nha, sáng sớm thấy mặt là không ưa rồi. Toan quay lại đi cầu thang bên kia thì tôi đã sớm bị cậu ta trông thấy.
"Tầng trệt"
Âm thanh vang to đầy vẻ thích thú. Tôi ngán ngẩm quay lại, thừ mặt ra một đống.
- Này! Chẳng phải lớp cậu đi đường này sẽ gần hơn sao? Sao không đi?
- Tại cậu đứng đấy đấy.
Tôi thẳng thừng lên tiếng không một chút thương tiếc. Tên họ Vũ nhìn tôi nhíu mày. Gương mặt cậu ta kì cục lắm, nhìn điêu điêu. buồn cười vãi ra.
Cậu ta nhăn mặt hỏi
- Cậu sợ tôi ư?
Tôi tức tối.
- Mắc gì chứ?
- Vậy tại sao lại tính đi cầu bên kia khi trông thấy tôi ở đây?
Trời ơi là trời. Tên này sao hắn rảnh rỗi thế không biết. Một người như tôi có quái gì mà hắn cứ thíchgây sự chứ. Tôi có đi cầu bên kia cũng có liên quan đến miếng cơm, manh áo gì của cậu ta đâu.
Tôi bước đến gần cậu ta, kề mặt mình vào sát mặt cậu ta mà rít lên.
- Tôi ứ sợ cậu đâu nhé! Đừng có mà ảo tưởng.
Cậu ta nghe xong thì gương mặt biến sắc hoàn toàn luôn, nụ cười càng lúc tôi càng thấy nó nham nhở đê tiện, thề là không trăn mật tên khốn này ra cho tới chết mà.
Hứ một tiếng. Tôi hất tay đi thẳng. Cảm giác ghét cậu ta ngày một nhiều. Ấy vậy mà con nhỏ Trương Hy cứ khen lấy khen để. Thật muốn cho nó một lần gặp cậu ta để biết con người thật của cậu ta xấu xa đến độ nào. Đến lúc đó tôi tin rằng, với cái mồm xuyên không của Trương Hy thì cậu ta sẽ thê thảm ra sao. Nhưng ôi!!!! Giấc mơ mãi vẫn chỉ là giấc mơ mà. Sự thật là giờ tôi đang hát, hát bài hát đúng tâm trạng hiện giờ.
"Dẫu chỉ là giấc mơ em xin mơ hoài......="="
_______________
Vũ Thiên Bảo.
Bà Hạ Vy đến công ty, chợt thấy bóng dáng cậu quý tử trước cổng thì vui mừng khôn xiết. Vội vã chạy đến, vừa chạy vừa la hét.
"Bảo, Thiên Bảo, mẹ này, mẹ đây con..."
Hẳn ai nhìn vào sẽ nghĩ ngay Vũ Thiên Tường là một người đàn ông ác vô biên mà đi chia cắt tình mẫu tử. Để vô tình họ gặp lại nhau mới mãnh liệt thế này. Haizzzzz
Nghe tiếng ai đó rú rét tên mình, cậu quay lại mà không khỏi sặc sụa. Mẹ đang một tay núm váy, một tay ôm túi sách, chạy trên đôi giầy cao gót khoảng 10 phân. Hùng dũng lắm!
- Mẹ coi chừng!!!!
Dứt lời cũng là lúc cái tiếng "rầm" vang lên. Bà Hạ Vy ngã chèo quẹo dưới đất. Thiên Bảo đau não xoa xoa thái dương ngán ngẩm nhìn mẹ.
- Này! Sao không mau đỡ mẹ dậy.
Cậu lắc đầu bỏ đi thẳng vào trong, đây không phải chuyện xảy ra hằng ngày hay sao? Mẹ cậu tính khí trẻ con lắm. Không hiểu sao bố nghiêm khắc như vậy, mà mẹ lại lì lợm đến thế mà họ có thể chung sống với nhau gần 20 năm nay, ấy thế mà còn hạnh phúc mấy ai bằng.
Thiên Tường đi vào thang máy, chợt đụng mặt Tuệ Duy, con gái của trưởng phòng Tuệ Lũy, người cũng có chức quyền trong công ty.
Tuệ Duy vừa trông thấy cậu đã cười rất tươi. Và vì hai người đang chung thang máy nên mặt Tuệ Duy cứ đỏ tấy lên. Thiên Bảo vốn không để ý đến cô bé ngay từ đầu. Nên chỉ nhìn thẳng, không hay biết cô bé nào đang đứng cạnh mình nữa.
Tuệ Duy thu hết can đảm. Tiến đến trước mặt Thiên Bảo chìa tay ra, ý đồ muốn bắt tay.
- Chào anh. Anh nhớ em chứ.
Thiên Bảo không hề để ý đến cánh tay vừa chìa ra của cô bé, nhíu mày nhìn người trước mặt.
Cô bé vội giải thích ngay.
- Em là Tuệ Duy, con gái của trưởng phòng Tuệ Lũy.
Thiên Bảo dãn mày ra, tỏ vẻ hiểu.
Con bé vui mừng vội nói tiếp.
- Chúng ta đã gặp nhau vài lần rồi! Anh còn nhớ em chứ?
Thiên Bảo thẳng thừng.
- Không!
Sắc mặt cô bé có chút buồn. Nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ rạng rỡ.
- Không sao... cho em hỏi anh.... Thiên Bảo.... có bạn gái chưa?
Ánh mắt Thiên Bảo có chút vui vẻ, ngước nhìn cánh cửa thang máy. Nhẹ giọng nói.
- Chưa. Nhưng chắc chắn là tầng trệt!
"Ting"
Tiếng cửa thang máy mở, Thiên Bảo bước đi. Để lại cô bé Tuệ Duy tuy không hiểu câu sau của cậu là ý gì, nhưng câu trước là chưa thì không khỏi vui mừng đến nhảy cẫng.