Mẹ Hướng gọi điện tới kêu Hướng Nam và Sảnh Dực qua nhà ăn cơm.
Hướng Nam gọi cho Sảnh Dực, kết quả là: Tăng ca.
Hướng Nam rất rõ, nếu Sảnh Dực không đi, mẹ Hướng sẽ lại nổi nóng.
Y mềm mỏng khuyên Sảnh Dực tới. Sảnh Dực ban đầu bảo y rằng cô bận, không cách nào cả đến cuối, cô nói thẳng: “Nói thật với anh nhá, nếu có rảnh, em cũng không muốn qua đó.”
“Sảnh Dực.”
“Vốn chính là vậy. Mẹ thấy em thì bà ăn không vô, em cũng ăn không vô, cần gì phải vậy chứ?”
Hướng Nam lặng thinh không nói lời nào. Sảnh Dực biết y đang giận, nhỏ nhẹ nói: “Hướng Nam, anh cũng biết mà, anh thông cảm cho em đi, anh tạm tha cho em đi, được không?”
“Sao thế?” Trình Nam biết chuyện Sảnh Dực với mẹ Hướng không hợp nhau, thấy bộ dạng Hướng Nam như vậy, gác chân lên bàn trà: “Cô ta không đi thì tôi đi.”
Hướng Nam nhíu mày, đặt điện thoại xuống, nói với Trình Nam: “Cậu không được đi.”
Tối nay Mạc Dương cũng có tới.
Nếu Trình Nam đến, hai người bọn mắt to trừng mắt nhỏ, không đánh nhau mới là lạ.
“Ghét bỏ tôi, hừ!” Lòng tự tôn của Trình Nam bị tổn thương.
Cậu vào bếp cầm một cốc mì ăn liền đi ra, nổi giận đùng đùng lườm Hướng Nam.
Hướng Nam đến cuối không cứng rắn được, thấy bộ dạng cô đơn lẻ loi ngồi đó nấu mì ăn liền của cậu, nghĩ ngợi một lúc rồi tịch thu hộp mì mang vào trong bếp.
Trình Nam theo Hướng Nam tới chỗ mẹ Hướng.
Hướng Nam vừa vào cửa, nhóc Diệc Hòa đã bổ nhào vào lòng y.
Hướng Nam cúi người đón lấy, nhấc bổng Diệc Hòa lên, bế vào trong.
Nhóc Diệc Thuận đang tỉ mẩn bóc vỏ kẹo thấy Trình Nam, mắt liền sáng lên, ngoắc ngoắc ngón tay với cậu. Trình Nam lại bên cạnh nó, nó nhấc cánh tay mập mạp lên, nhét viên kẹo đã bóc vỏ vào miệng Trình Nam vừa cúi lưng xuống. Hướng Nam thấy quan hệ một lớn một nhỏ trở nên tốt như vậy thì có chút ngạc nhiên. Trình Nam liếc y, đắc ý: “Hâm mộ đi ”
Hướng Nam khẽ cười không nói, mẹ Hướng từ trong đi ra.
Mẹ Hướng thấy Hướng Nam dẫn khách tới, theo phép ra tiếp đón. Trình Nam rất kính trọng người lớn tuổi, lễ phép đáp lời rồi ôm nhóc Diệc Thuận đang tiếp tục “phấn đấu” (bóc vỏ kẹo)vào lòng, ngồi xuống.
Mẹ Hướng hình như hơi nhận ra Trình Nam.
Bà có ấn tượng mơ hồ nhưng không thực chắc chắn, hỏi cậu: “Chúng ta… đã từng gặp nhau chưa nhỉ?”
Trình Nam hơi kinh ngạc: “Bác gái có trí nhớ thực tốt. Hai bác cháu mình mấy năm trước từng một lần gặp nhau ở bệnh viện.”
“Bệnh viện à…” Nói trí nhớ tốt, mẹ Hướng khiên tốn không dám nhận.
Chi tiết lần gặp mặt ấy bà đã quên sạch, chủ yếu là vì Trình Nam có dáng người to lớn, tướng mạo khí chất dù đứng ở đâu cùng có khí thế kẻ bá vương không thể lẫn được. Bà hiếm hoi nhớ được mình từng gặp qua một người như vậy, nhưng chung quy cũng không nhìn kỹ, thế nên mẹ Hướng mới hỏi có phải cậu hay không.
Lúc hai người nói chuyện, nhóc Diệc Thuận đã lại bóc xong vỏ của một viên kẹo.
Nó ngẩng cổ lên nhìn Trình Nam, Trình Nam há miệng để lộ viên kẹo bên trong cho nó thấy. Nhóc Diệc Thuận leo xuống khỏi lòng cậu, trèo lên đùi mẹ Hướng. Mẹ Hướng kéo nó vào lòng, nó nhấc cánh tay béo tròn lên, đưa viên kẹo đến trước miệng bà: “Bà nội ăn…”
Nhóc Diệc Thuận hiếu thuận như vậy lập tức chọc mẹ Hướng vui vẻ.
“Thuận Thuận thực ngoan ” Mẹ Hướng ngậm viên kẹo vào mồm, xoa xoa khuôn mặt tròn trĩnh của Diệc Thuận. Diệc Thuận được khen ngợi, cười tươi như hoa, xuống khỏi lòng mẹ Hướng rồi chạy tới trước lọ kẹo, lấy một viên kẹo xong chui lại vào lòng Trình Nam, tiếp tục bóc vỏ.
Hướng Nam rót trà cho Trình Nam.
Trình Nam đang cùng mẹ Hướng trò chuyện vui vẻ, thấy Hướng Nam đưa trà nước tới thì kéo y ngồi xuống.
Mẹ Hướng nhìn Trình Nam cầm tay Hướng Nam không buông, cảm thấy có chút kỳ quái.
Hướng Nam thận trọng, thấy mẹ Hướng như vậy thì liền nhẹ nhàng rút tay về.
Mẹ Hướng hỏi Hướng Nam: “Vợ con đâu?”
Hướng Nam giật giật khóe miệng: “Cô ấy không tới được, phải tăng ca.”
“Tăng ca?” Mẹ Hướng lập tức sẩm mặt, có phần không vui: “Là không đến được hay không muốn đến?
“Mẹ…”
“Quên đi, không tới cũng tốt.” Mẹ Hướng thở dài, bỏ cảm giác không vui này qua một bên, khẽ cười, tiếp tục trò chuyện cùng Trình Nam.
Trình Nam nhìn mẹ Hướng rồi lại nhìn Hướng Nam đang ăn bánh quy nhân kem, nhất thời không để ý tới mẹ Hướng vừa hỏi gì, “Dạ?” một tiếng. Hướng Thiện từ phòng bếp đi ra, gọi: “Ăn cơm thôi ”
Mẹ Hướng lập tức đứng dậy mời Trình Nam vào phòng ăn nho nhỏ.
Bà đã khách khí, Trình Nam vội vàng đứng dậy theo bà vào.
Mẹ Hướng kêu Hướng Nam gọi điện cho Mạc Dương, hỏi xem vì sao gã muộn vậy còn chưa tới.
Hướng Nam vừa nhấc điện thoại lên, đã có người đẩy cửa mở. Mạc Dương rút chìa khóa ra, quay sang thấy Trình Nam, ngẩn người.
“Sao cậu lại ở đây?”
Câu này của Mạc Dương tỏ ý có quen Trình Nam. Mẹ Hướng hơi ngạc nhiên nhưng nhìn sắc mặt Mạc Dương, bà còn bất ngờ hơn.
Giọng điệu Mạc Dương không thực ổn.
Nhưng dù sao cũng đang ở trước mặt mẹ Hướng, gã không gây gổ càn rỡ.
Trước khi Trình Nam ra khỏi nhà đã đảm bảo với Hướng Nam, không được cãi cọ, không được đánh nhau.
Trình Nam liếc Hướng Nam vừa đứng dậy đi lại một cái, rồi nói với Mạc Dương: “Tới ăn cơm.”
“Tới… ăn cơm?”
Cặp mắt đan phượng của Mạc Dương lập tức liếc về phía Hướng Nam.
Hướng Nam sợ hai người nói chuyện không hợp lại xảy ra vấn đề, đến bên cạnh Mạc Dương, cười gượng: “Đúng vậy, cậu ấy gần đây ở chỗ tôi.”
?!
Mạc Dương sửng sốt trợn tròn mắt, sau đó, đầu mày dựng thẳng.
Hướng Nam biết gã sẽ thế này.
Hướng Nam vội nắm cánh tay gã, kéo gã tới chỗ bàn cơm, ra hiệu với gã không được cáu giận.
Mạc Dương lách người qua bên, đặt tay lên eo Hướng Nam. Trình Nam thấy vậy, sắc mặt liền sẩm xuống.
Không khí quỷ dị, mẹ Hướng không khỏi cảm thấy kỳ quái.
“Mạc Dương, a Nam, ba đứa……. làm sao vậy?”
Hướng Nam âm thầm siết chặt tay khuyên Mạc Dương. Gã liếc thoáng qua Hướng Nam, nói với mẹ Hướng: “Không có gì ạ, lúc trước có chút hiểu lầm.”
“Hiểu lầm?”
Mẹ Hướng chớp chớp mắt. Hướng Nam thấy bà có xu thế muốn hỏi kỹ càng, miễn cưỡng mỉm cười, nói với mẹ Hướng: “Đúng vậy. Người trẻ tuổi mà, làm mình làm mẩy là rất bình thường…”
Làm mình làm mẩy?
Mẹ Hướng nhìn Trình Nam. Trình Nam chỉ nhìn Hướng Nam cùng Mạc Dương, không nói gì. Mẹ Hướng nghĩ thấy hẳn là mấy người trẻ tuổi gây gổ ẩm ĩ một chút thôi nên mỉm cười.
Bà gọi Trình Nam ngồi xuống, muốn cậu ngồi bên cạnh bà.
Trình Nam vốn muốn kêu Hướng Nam ngồi xuống cạnh cậu, thế như nhóc Diệc Thuận với nhóc Diệc Hòa lại rất tự nhiên chuyển ghế đẩu nhỏ tới chiếm hai ghế bên cạnh Trình Nam.
Như vậy vừa đúng ý Mạc Dương.
Mạc Dương khẽ cười, ngồi xuống cạnh bên Diệc Hòa rồi kéo Hướng Nam ngồi xuống. Lúc này, Trình Nam và Hướng Nam cách nhau một khoảng ba người rất xa.
QQ: mình chỉ muốn nhắc lại 1 lần nữa thôi, đề nghị mn không cmt giục! Mình đã để lịch post rõ ràng rồi, mình chỉ post đại thúc vào 2 ngày T3 và T5 thôi, sẽ ko post vào những ngày khác kể cả có làm xong đi nữa!!!! <ins class="adsbygoogle"
Hướng Nam gọi cho Sảnh Dực, kết quả là: Tăng ca.
Hướng Nam rất rõ, nếu Sảnh Dực không đi, mẹ Hướng sẽ lại nổi nóng.
Y mềm mỏng khuyên Sảnh Dực tới. Sảnh Dực ban đầu bảo y rằng cô bận, không cách nào cả đến cuối, cô nói thẳng: “Nói thật với anh nhá, nếu có rảnh, em cũng không muốn qua đó.”
“Sảnh Dực.”
“Vốn chính là vậy. Mẹ thấy em thì bà ăn không vô, em cũng ăn không vô, cần gì phải vậy chứ?”
Hướng Nam lặng thinh không nói lời nào. Sảnh Dực biết y đang giận, nhỏ nhẹ nói: “Hướng Nam, anh cũng biết mà, anh thông cảm cho em đi, anh tạm tha cho em đi, được không?”
“Sao thế?” Trình Nam biết chuyện Sảnh Dực với mẹ Hướng không hợp nhau, thấy bộ dạng Hướng Nam như vậy, gác chân lên bàn trà: “Cô ta không đi thì tôi đi.”
Hướng Nam nhíu mày, đặt điện thoại xuống, nói với Trình Nam: “Cậu không được đi.”
Tối nay Mạc Dương cũng có tới.
Nếu Trình Nam đến, hai người bọn mắt to trừng mắt nhỏ, không đánh nhau mới là lạ.
“Ghét bỏ tôi, hừ!” Lòng tự tôn của Trình Nam bị tổn thương.
Cậu vào bếp cầm một cốc mì ăn liền đi ra, nổi giận đùng đùng lườm Hướng Nam.
Hướng Nam đến cuối không cứng rắn được, thấy bộ dạng cô đơn lẻ loi ngồi đó nấu mì ăn liền của cậu, nghĩ ngợi một lúc rồi tịch thu hộp mì mang vào trong bếp.
Trình Nam theo Hướng Nam tới chỗ mẹ Hướng.
Hướng Nam vừa vào cửa, nhóc Diệc Hòa đã bổ nhào vào lòng y.
Hướng Nam cúi người đón lấy, nhấc bổng Diệc Hòa lên, bế vào trong.
Nhóc Diệc Thuận đang tỉ mẩn bóc vỏ kẹo thấy Trình Nam, mắt liền sáng lên, ngoắc ngoắc ngón tay với cậu. Trình Nam lại bên cạnh nó, nó nhấc cánh tay mập mạp lên, nhét viên kẹo đã bóc vỏ vào miệng Trình Nam vừa cúi lưng xuống. Hướng Nam thấy quan hệ một lớn một nhỏ trở nên tốt như vậy thì có chút ngạc nhiên. Trình Nam liếc y, đắc ý: “Hâm mộ đi ”
Hướng Nam khẽ cười không nói, mẹ Hướng từ trong đi ra.
Mẹ Hướng thấy Hướng Nam dẫn khách tới, theo phép ra tiếp đón. Trình Nam rất kính trọng người lớn tuổi, lễ phép đáp lời rồi ôm nhóc Diệc Thuận đang tiếp tục “phấn đấu” (bóc vỏ kẹo)vào lòng, ngồi xuống.
Mẹ Hướng hình như hơi nhận ra Trình Nam.
Bà có ấn tượng mơ hồ nhưng không thực chắc chắn, hỏi cậu: “Chúng ta… đã từng gặp nhau chưa nhỉ?”
Trình Nam hơi kinh ngạc: “Bác gái có trí nhớ thực tốt. Hai bác cháu mình mấy năm trước từng một lần gặp nhau ở bệnh viện.”
“Bệnh viện à…” Nói trí nhớ tốt, mẹ Hướng khiên tốn không dám nhận.
Chi tiết lần gặp mặt ấy bà đã quên sạch, chủ yếu là vì Trình Nam có dáng người to lớn, tướng mạo khí chất dù đứng ở đâu cùng có khí thế kẻ bá vương không thể lẫn được. Bà hiếm hoi nhớ được mình từng gặp qua một người như vậy, nhưng chung quy cũng không nhìn kỹ, thế nên mẹ Hướng mới hỏi có phải cậu hay không.
Lúc hai người nói chuyện, nhóc Diệc Thuận đã lại bóc xong vỏ của một viên kẹo.
Nó ngẩng cổ lên nhìn Trình Nam, Trình Nam há miệng để lộ viên kẹo bên trong cho nó thấy. Nhóc Diệc Thuận leo xuống khỏi lòng cậu, trèo lên đùi mẹ Hướng. Mẹ Hướng kéo nó vào lòng, nó nhấc cánh tay béo tròn lên, đưa viên kẹo đến trước miệng bà: “Bà nội ăn…”
Nhóc Diệc Thuận hiếu thuận như vậy lập tức chọc mẹ Hướng vui vẻ.
“Thuận Thuận thực ngoan ” Mẹ Hướng ngậm viên kẹo vào mồm, xoa xoa khuôn mặt tròn trĩnh của Diệc Thuận. Diệc Thuận được khen ngợi, cười tươi như hoa, xuống khỏi lòng mẹ Hướng rồi chạy tới trước lọ kẹo, lấy một viên kẹo xong chui lại vào lòng Trình Nam, tiếp tục bóc vỏ.
Hướng Nam rót trà cho Trình Nam.
Trình Nam đang cùng mẹ Hướng trò chuyện vui vẻ, thấy Hướng Nam đưa trà nước tới thì kéo y ngồi xuống.
Mẹ Hướng nhìn Trình Nam cầm tay Hướng Nam không buông, cảm thấy có chút kỳ quái.
Hướng Nam thận trọng, thấy mẹ Hướng như vậy thì liền nhẹ nhàng rút tay về.
Mẹ Hướng hỏi Hướng Nam: “Vợ con đâu?”
Hướng Nam giật giật khóe miệng: “Cô ấy không tới được, phải tăng ca.”
“Tăng ca?” Mẹ Hướng lập tức sẩm mặt, có phần không vui: “Là không đến được hay không muốn đến?
“Mẹ…”
“Quên đi, không tới cũng tốt.” Mẹ Hướng thở dài, bỏ cảm giác không vui này qua một bên, khẽ cười, tiếp tục trò chuyện cùng Trình Nam.
Trình Nam nhìn mẹ Hướng rồi lại nhìn Hướng Nam đang ăn bánh quy nhân kem, nhất thời không để ý tới mẹ Hướng vừa hỏi gì, “Dạ?” một tiếng. Hướng Thiện từ phòng bếp đi ra, gọi: “Ăn cơm thôi ”
Mẹ Hướng lập tức đứng dậy mời Trình Nam vào phòng ăn nho nhỏ.
Bà đã khách khí, Trình Nam vội vàng đứng dậy theo bà vào.
Mẹ Hướng kêu Hướng Nam gọi điện cho Mạc Dương, hỏi xem vì sao gã muộn vậy còn chưa tới.
Hướng Nam vừa nhấc điện thoại lên, đã có người đẩy cửa mở. Mạc Dương rút chìa khóa ra, quay sang thấy Trình Nam, ngẩn người.
“Sao cậu lại ở đây?”
Câu này của Mạc Dương tỏ ý có quen Trình Nam. Mẹ Hướng hơi ngạc nhiên nhưng nhìn sắc mặt Mạc Dương, bà còn bất ngờ hơn.
Giọng điệu Mạc Dương không thực ổn.
Nhưng dù sao cũng đang ở trước mặt mẹ Hướng, gã không gây gổ càn rỡ.
Trước khi Trình Nam ra khỏi nhà đã đảm bảo với Hướng Nam, không được cãi cọ, không được đánh nhau.
Trình Nam liếc Hướng Nam vừa đứng dậy đi lại một cái, rồi nói với Mạc Dương: “Tới ăn cơm.”
“Tới… ăn cơm?”
Cặp mắt đan phượng của Mạc Dương lập tức liếc về phía Hướng Nam.
Hướng Nam sợ hai người nói chuyện không hợp lại xảy ra vấn đề, đến bên cạnh Mạc Dương, cười gượng: “Đúng vậy, cậu ấy gần đây ở chỗ tôi.”
?!
Mạc Dương sửng sốt trợn tròn mắt, sau đó, đầu mày dựng thẳng.
Hướng Nam biết gã sẽ thế này.
Hướng Nam vội nắm cánh tay gã, kéo gã tới chỗ bàn cơm, ra hiệu với gã không được cáu giận.
Mạc Dương lách người qua bên, đặt tay lên eo Hướng Nam. Trình Nam thấy vậy, sắc mặt liền sẩm xuống.
Không khí quỷ dị, mẹ Hướng không khỏi cảm thấy kỳ quái.
“Mạc Dương, a Nam, ba đứa……. làm sao vậy?”
Hướng Nam âm thầm siết chặt tay khuyên Mạc Dương. Gã liếc thoáng qua Hướng Nam, nói với mẹ Hướng: “Không có gì ạ, lúc trước có chút hiểu lầm.”
“Hiểu lầm?”
Mẹ Hướng chớp chớp mắt. Hướng Nam thấy bà có xu thế muốn hỏi kỹ càng, miễn cưỡng mỉm cười, nói với mẹ Hướng: “Đúng vậy. Người trẻ tuổi mà, làm mình làm mẩy là rất bình thường…”
Làm mình làm mẩy?
Mẹ Hướng nhìn Trình Nam. Trình Nam chỉ nhìn Hướng Nam cùng Mạc Dương, không nói gì. Mẹ Hướng nghĩ thấy hẳn là mấy người trẻ tuổi gây gổ ẩm ĩ một chút thôi nên mỉm cười.
Bà gọi Trình Nam ngồi xuống, muốn cậu ngồi bên cạnh bà.
Trình Nam vốn muốn kêu Hướng Nam ngồi xuống cạnh cậu, thế như nhóc Diệc Thuận với nhóc Diệc Hòa lại rất tự nhiên chuyển ghế đẩu nhỏ tới chiếm hai ghế bên cạnh Trình Nam.
Như vậy vừa đúng ý Mạc Dương.
Mạc Dương khẽ cười, ngồi xuống cạnh bên Diệc Hòa rồi kéo Hướng Nam ngồi xuống. Lúc này, Trình Nam và Hướng Nam cách nhau một khoảng ba người rất xa.
QQ: mình chỉ muốn nhắc lại 1 lần nữa thôi, đề nghị mn không cmt giục! Mình đã để lịch post rõ ràng rồi, mình chỉ post đại thúc vào 2 ngày T3 và T5 thôi, sẽ ko post vào những ngày khác kể cả có làm xong đi nữa!!!! <ins class="adsbygoogle"