Mẹ Hướng phải nhập viện.
Mạc Dương biết tin tức tốc chạy tới, chuyển mẹ Hướng tới bệnh viện tốt nhất.
Người đầu tiên mẹ Hướng muốn gặp sau khi tỉnh lại là Hướng Nam.
Hướng Nam đứng trước giường, nhìn đôi mắt già nua của bà ngập nước liền nhẹ giọng: “Mẹ, người nghỉ ngơi cho khỏe đi. Chuyện của con… con sẽ tự giải quyết.”
Bà gật đầu chầm chậm, nhắm mắt vào rồi thiếp đi.
Em trai em gái ở lại trông coi, còn Hướng Nam và Trình Nam về nhà.
Sảnh Dực đã trang điểm xinh đẹp, thu dọn hành lý, dắt tay hai con, ngồi ở sofa trong phòng khách, chờ y.
Hai đứa nhỏ vừa thấy Hướng Nam liền nhảy xuống khỏi ghế lao qua đòi ôm.
Trình Nam giữ hai đứa lại, nhìn thoáng qua Hướng Nam rồi dắt chúng vào phòng.
Sảnh Dực đưa mắt nhìn theo, thấy cửa phòng đóng lại, mới nhỏ giọng nói với Hướng Nam đang đi lại: “Chúng ta ly hôn.”
“Được.”
Hướng Nam dứt khoát, Sảnh Dực ngớ người.
Sảnh Dực cảm thấy Hướng Nam không nên như vậy.
Cả đời y làm người luôn mềm lòng như vậy, thiếu quyết đoán như vậy hành động vừa rồi của Trình Nam tỏ rõ ý Hướng Nam không muốn mẹ con cô rời đi, nên sẽ giữ bọn họ lại.
Vì sao… lại dứt khoát như vậy?
“Anh không hỏi em sao? Không hỏi người đàn ông kia là ai? Không hỏi em rốt cục là có chuyện gì? Anh… thậm chí một chút cũng không muốn giữ em lại sao? Hướng Nam…” Sảnh Dực kích động đứng bật dậy: “Tình cảm vợ chồng bao năm nay của chúng ta, nhẽ nào anh thật sự không hề quan tâm sao?”
“Vậy còn cô?” Hướng Nam nhìn cô: “Cô thì quan tâm đến mức nào?”
Câu hỏi của Hướng Nam khiến Sảnh Dực sững sờ.
Đúng vậy.
Cô quan tâm đến mức nào chứ?
Lúc Hướng Nam ở nhà chăm con, cô đang ở bãi nuôi ngựa thân thiết cùng người đàn ông khác cưỡi chung một con ngựa.
Lúc Hướng Nam quay trở về từ chỗ làm cùng khu chợ, cô đang ở sân gôn nắm tay nắm chân đánh bóng với người khác.
Đừng kể tới đêm cô cãi nhau với Hướng Nam rồi bỏ đi, cô cùng người khác đi uống rượu say, bị phóng viên chụp được, rồi còn đi đua tốc độ.
Càng đừng kể đến buổi tối hôm tiệc rượu, khi Hướng Nam ở nhà tắm rửa thay quần áo cho hai con, cô đang ở khách sạn lăn lộn trên giường với người khác.
Sảnh Dực ngồi thụp xuống sofa.
Giọng cô lí nhí, lắc đầu: “Em không muốn ly hôn…..”
Lời này của cô là thật lòng.
Cô mê đắm những món đồ xa xỉ cùng khoái cảm da thịt người đàn ông bên ngoài trao cho, nhưng cùng lúc ấy, cô cũng luyến tiếc những tốt đẹp Hướng Nam dành cho mình.
Hướng Nam tuy chưa từng chạm vào cô, cũng không có tài năng gì, nhưng y chịu thương chịu khó, luôn thuận theo ý cô.
Nếu tờ giấy dán cửa sổ mỏng manh này không bị người ta chọc thủng, cô tình nguyện giấu diếm cả đời, tận hưởng mọi thứ. (giấy dán cửa sổ bị chọc thủng = bí mật bị tiết lộ. Mọi người xem phim cổ trang Trung Quốc cũng thấy, cửa sổ trong nhà TQ xưa thường có một lớp giấy dán mỏng che chắn thường có cảnh một nhóm người ở trong phòng bàn chuyện bí mật rồi có một người lấy ngón tay chọc qua lớp giấy dán kia để nghe trộm thông tin bên trong)
Vì cô biết, người kia không thể cho cô danh phận, tất cả chỉ là mây bay. Hướng Nam bên này buông tay thì cả đời cô cũng sẽ không tìm được một người đàn ông tốt như vậy nữa.
“Hướng Nam…” Sảnh Dực bật khóc.
Cô nắm lấy tay Hướng Nam, quỳ xụp xuống đất, khóc lóc: “Chúng ta làm một đôi vợ chồng đúng nghĩa, vợ chồng đúng nghĩa được không?”
“Em biết sai rồi, em có thể thay đổi. Em thật sự có thể thay đổi….” Sảnh Dực vừa khóc vừa hứa hẹn với Hướng Nam, cầu xin y: “Chúng ta đừng ly hôn, đừng ly hôn được không?”
Hướng Nam im lặng.
Sảnh Dực cứ khóc nức nở ở đó chờ đọi. Hướng Nam vẫn lặng thinh.
Cô mất hết hy vọng rồi.
Cô biết, Hướng Nam sẽ không tha thứ cho cô.
Cô gạt nước mắt, nghẹn ngào đứng lên khỏi nền đất, kéo hành lý, lại gõ cửa phòng, muốn dẫn hai con đi.
Hướng Nam đột nhiên gọi cô. Cô quay đầu lại. Hướng Nam nhìn ánh mắt chờ mong của cô, mím môi, nhàn nhạt nói: “Đứa nhỏ… để lại.”
“Cái gì?”
Sảnh Dực đờ người.
Hai đứa nhỏ này không phải ruột thịt của Hướng Nam. Sảnh Dực không đoán được hành động này của y là có ngụ ý gì.
Sảnh Dực không đồng ý.
Sau đó cô cãi cọ với Hướng Nam mấy câu, lời lẽ rất dữ dội.
Hướng Nam cứ trơ mắt như vậy nhìn Sảnh Dực kéo hai đứa nhỏ không ngừng nức nở đi.
Y đuổi theo ra ngoài nhưng sợ làm con bị thương nên không dám giành lại.
Hai đứa nhỏ bị nhét vào trong taxi, đập đập cửa sổ, gào khóc gọi bố.
Hướng Nam nhìn xe lăn bánh rời đi, nắm tay siết chặt, khóe mặt ướt nhoèn.
“Tôi thực không hiểu anh đang nghĩ gì nữa?” Trình Nam vẫn luôn đi theo Hướng Nam đứng sau lưng y nói: “Anh không phải nói muốn giữ hai đứa nhỏ sao?”
Trình Nam vừa rồi nhìn cảnh ấy mà thấy tức giận.
Cậu định qua kéo hai đứa nhỏ về nhưng bị Hướng Nam cản lại, bảo đừng.
Ánh mắt Hướng Nam nhìn theo bóng chiếc xe mãi cho đến khi nó biến mất, lắc đầu: “Vô dụng. Hai đứa nhỏ không phải con ruột tôi. Nếu Sảnh Dực không tự nguyện giao con cho tôi, cho dù kiện lên tòa án, hai đứa nó vẫn sẽ bị trả về cho cô ấy.”
Điều này, Trình Nam cảm thấy cũng phải.
“Vậy anh định thế nào?” Trình Nam hỏi.
“Đợi.” Hướng Nam thu lại tầm mắt, bình tĩnh nói: “Sảnh Dực… Sau này cô ấy nhất định sẽ đưa trả con về đây…”
Tối đó, Hướng Nam ôm cái gối Diệc Hòa thích nhất nhìn chằm chằm lọ kẹo Diệc Thuận thích nhất, ngồi thừ người cả đêm.
Hôm sau, y vội tới bệnh viên đổi ca cho Hướng Bắc, nghiêng nghiêng ngả ngả đi vào phòng tắm.
Lúc Hướng Nam đang rửa mặt chải đầu, Trình Nam mơ mơ màng màng cầm ví tiền của Hướng Nam đứng tựa bên cửa phòng tắm.
“… Không cần nữa?”
Hướng Nam làm rơi cái này ở chỗ sofa. Trình Nam vừa rồi ra khỏi phòng, qua chỗ sofa tìm Hướng Nam, không ngờ lại nhặt được cái này.
Hướng Nam vươn tay định lấy lại, nào ngờ Trình Nam lại né người.
Trình Nam trêu chọc nói nhặt được bảo bối, phải xem có những gì. Vừa lục, liền tìm được bức ảnh được gấp ngay ngắn đút trong đó.
Trình Nam xem thử, nhướn mày, phất phất trước mặt Hướng Nam: “Ở đâu ra vậy?”
“Đồng nghiệp cho.”
“Đồng nghiệp của anh thật giỏi, cư nhiên có thể chụp ảnh mang ra.”
Hướng Nam khẽ cười, giặt khăn rồi nói: “Để lại vào đi. Không phải chỉ là một bức ảnh thôi sao.”
“Đúng vậy, một bức ảnh…” Kỳ thực Trình Nam cũng đã nhìn ra được điểm đặc biệt của bức ảnh này.
Cậu không thực thích việc Hướng Nam giữ nó lại, nên hỏi y: “Chỉ là một tờ giấy rách, anh giữ lại làm gì?”
“Trên đời này không có bữa tiệc nào là không tàn…” Lời này của Hướng Nam là đang nói với chính mình. Sau đó, y ngân cao giọng, cười nói với bản thân trong gương: “Cũng nên lưu lại chút kỷ niệm.”
Hướng Nam không thấy Trình Nam đáp lại, quay sang nhìn cậu, thấy cậu đang nhìn mình chằm chằm thì ngẩn người.
“Cậu sao vậy?”
“Không có gì.” Trình Nam thản nhiên nhìn lại về phía mảnh giấy, để bức ảnh cùng ví tiền lên giá đồ trước gương rồi đi ra. <ins class="adsbygoogle"
Mạc Dương biết tin tức tốc chạy tới, chuyển mẹ Hướng tới bệnh viện tốt nhất.
Người đầu tiên mẹ Hướng muốn gặp sau khi tỉnh lại là Hướng Nam.
Hướng Nam đứng trước giường, nhìn đôi mắt già nua của bà ngập nước liền nhẹ giọng: “Mẹ, người nghỉ ngơi cho khỏe đi. Chuyện của con… con sẽ tự giải quyết.”
Bà gật đầu chầm chậm, nhắm mắt vào rồi thiếp đi.
Em trai em gái ở lại trông coi, còn Hướng Nam và Trình Nam về nhà.
Sảnh Dực đã trang điểm xinh đẹp, thu dọn hành lý, dắt tay hai con, ngồi ở sofa trong phòng khách, chờ y.
Hai đứa nhỏ vừa thấy Hướng Nam liền nhảy xuống khỏi ghế lao qua đòi ôm.
Trình Nam giữ hai đứa lại, nhìn thoáng qua Hướng Nam rồi dắt chúng vào phòng.
Sảnh Dực đưa mắt nhìn theo, thấy cửa phòng đóng lại, mới nhỏ giọng nói với Hướng Nam đang đi lại: “Chúng ta ly hôn.”
“Được.”
Hướng Nam dứt khoát, Sảnh Dực ngớ người.
Sảnh Dực cảm thấy Hướng Nam không nên như vậy.
Cả đời y làm người luôn mềm lòng như vậy, thiếu quyết đoán như vậy hành động vừa rồi của Trình Nam tỏ rõ ý Hướng Nam không muốn mẹ con cô rời đi, nên sẽ giữ bọn họ lại.
Vì sao… lại dứt khoát như vậy?
“Anh không hỏi em sao? Không hỏi người đàn ông kia là ai? Không hỏi em rốt cục là có chuyện gì? Anh… thậm chí một chút cũng không muốn giữ em lại sao? Hướng Nam…” Sảnh Dực kích động đứng bật dậy: “Tình cảm vợ chồng bao năm nay của chúng ta, nhẽ nào anh thật sự không hề quan tâm sao?”
“Vậy còn cô?” Hướng Nam nhìn cô: “Cô thì quan tâm đến mức nào?”
Câu hỏi của Hướng Nam khiến Sảnh Dực sững sờ.
Đúng vậy.
Cô quan tâm đến mức nào chứ?
Lúc Hướng Nam ở nhà chăm con, cô đang ở bãi nuôi ngựa thân thiết cùng người đàn ông khác cưỡi chung một con ngựa.
Lúc Hướng Nam quay trở về từ chỗ làm cùng khu chợ, cô đang ở sân gôn nắm tay nắm chân đánh bóng với người khác.
Đừng kể tới đêm cô cãi nhau với Hướng Nam rồi bỏ đi, cô cùng người khác đi uống rượu say, bị phóng viên chụp được, rồi còn đi đua tốc độ.
Càng đừng kể đến buổi tối hôm tiệc rượu, khi Hướng Nam ở nhà tắm rửa thay quần áo cho hai con, cô đang ở khách sạn lăn lộn trên giường với người khác.
Sảnh Dực ngồi thụp xuống sofa.
Giọng cô lí nhí, lắc đầu: “Em không muốn ly hôn…..”
Lời này của cô là thật lòng.
Cô mê đắm những món đồ xa xỉ cùng khoái cảm da thịt người đàn ông bên ngoài trao cho, nhưng cùng lúc ấy, cô cũng luyến tiếc những tốt đẹp Hướng Nam dành cho mình.
Hướng Nam tuy chưa từng chạm vào cô, cũng không có tài năng gì, nhưng y chịu thương chịu khó, luôn thuận theo ý cô.
Nếu tờ giấy dán cửa sổ mỏng manh này không bị người ta chọc thủng, cô tình nguyện giấu diếm cả đời, tận hưởng mọi thứ. (giấy dán cửa sổ bị chọc thủng = bí mật bị tiết lộ. Mọi người xem phim cổ trang Trung Quốc cũng thấy, cửa sổ trong nhà TQ xưa thường có một lớp giấy dán mỏng che chắn thường có cảnh một nhóm người ở trong phòng bàn chuyện bí mật rồi có một người lấy ngón tay chọc qua lớp giấy dán kia để nghe trộm thông tin bên trong)
Vì cô biết, người kia không thể cho cô danh phận, tất cả chỉ là mây bay. Hướng Nam bên này buông tay thì cả đời cô cũng sẽ không tìm được một người đàn ông tốt như vậy nữa.
“Hướng Nam…” Sảnh Dực bật khóc.
Cô nắm lấy tay Hướng Nam, quỳ xụp xuống đất, khóc lóc: “Chúng ta làm một đôi vợ chồng đúng nghĩa, vợ chồng đúng nghĩa được không?”
“Em biết sai rồi, em có thể thay đổi. Em thật sự có thể thay đổi….” Sảnh Dực vừa khóc vừa hứa hẹn với Hướng Nam, cầu xin y: “Chúng ta đừng ly hôn, đừng ly hôn được không?”
Hướng Nam im lặng.
Sảnh Dực cứ khóc nức nở ở đó chờ đọi. Hướng Nam vẫn lặng thinh.
Cô mất hết hy vọng rồi.
Cô biết, Hướng Nam sẽ không tha thứ cho cô.
Cô gạt nước mắt, nghẹn ngào đứng lên khỏi nền đất, kéo hành lý, lại gõ cửa phòng, muốn dẫn hai con đi.
Hướng Nam đột nhiên gọi cô. Cô quay đầu lại. Hướng Nam nhìn ánh mắt chờ mong của cô, mím môi, nhàn nhạt nói: “Đứa nhỏ… để lại.”
“Cái gì?”
Sảnh Dực đờ người.
Hai đứa nhỏ này không phải ruột thịt của Hướng Nam. Sảnh Dực không đoán được hành động này của y là có ngụ ý gì.
Sảnh Dực không đồng ý.
Sau đó cô cãi cọ với Hướng Nam mấy câu, lời lẽ rất dữ dội.
Hướng Nam cứ trơ mắt như vậy nhìn Sảnh Dực kéo hai đứa nhỏ không ngừng nức nở đi.
Y đuổi theo ra ngoài nhưng sợ làm con bị thương nên không dám giành lại.
Hai đứa nhỏ bị nhét vào trong taxi, đập đập cửa sổ, gào khóc gọi bố.
Hướng Nam nhìn xe lăn bánh rời đi, nắm tay siết chặt, khóe mặt ướt nhoèn.
“Tôi thực không hiểu anh đang nghĩ gì nữa?” Trình Nam vẫn luôn đi theo Hướng Nam đứng sau lưng y nói: “Anh không phải nói muốn giữ hai đứa nhỏ sao?”
Trình Nam vừa rồi nhìn cảnh ấy mà thấy tức giận.
Cậu định qua kéo hai đứa nhỏ về nhưng bị Hướng Nam cản lại, bảo đừng.
Ánh mắt Hướng Nam nhìn theo bóng chiếc xe mãi cho đến khi nó biến mất, lắc đầu: “Vô dụng. Hai đứa nhỏ không phải con ruột tôi. Nếu Sảnh Dực không tự nguyện giao con cho tôi, cho dù kiện lên tòa án, hai đứa nó vẫn sẽ bị trả về cho cô ấy.”
Điều này, Trình Nam cảm thấy cũng phải.
“Vậy anh định thế nào?” Trình Nam hỏi.
“Đợi.” Hướng Nam thu lại tầm mắt, bình tĩnh nói: “Sảnh Dực… Sau này cô ấy nhất định sẽ đưa trả con về đây…”
Tối đó, Hướng Nam ôm cái gối Diệc Hòa thích nhất nhìn chằm chằm lọ kẹo Diệc Thuận thích nhất, ngồi thừ người cả đêm.
Hôm sau, y vội tới bệnh viên đổi ca cho Hướng Bắc, nghiêng nghiêng ngả ngả đi vào phòng tắm.
Lúc Hướng Nam đang rửa mặt chải đầu, Trình Nam mơ mơ màng màng cầm ví tiền của Hướng Nam đứng tựa bên cửa phòng tắm.
“… Không cần nữa?”
Hướng Nam làm rơi cái này ở chỗ sofa. Trình Nam vừa rồi ra khỏi phòng, qua chỗ sofa tìm Hướng Nam, không ngờ lại nhặt được cái này.
Hướng Nam vươn tay định lấy lại, nào ngờ Trình Nam lại né người.
Trình Nam trêu chọc nói nhặt được bảo bối, phải xem có những gì. Vừa lục, liền tìm được bức ảnh được gấp ngay ngắn đút trong đó.
Trình Nam xem thử, nhướn mày, phất phất trước mặt Hướng Nam: “Ở đâu ra vậy?”
“Đồng nghiệp cho.”
“Đồng nghiệp của anh thật giỏi, cư nhiên có thể chụp ảnh mang ra.”
Hướng Nam khẽ cười, giặt khăn rồi nói: “Để lại vào đi. Không phải chỉ là một bức ảnh thôi sao.”
“Đúng vậy, một bức ảnh…” Kỳ thực Trình Nam cũng đã nhìn ra được điểm đặc biệt của bức ảnh này.
Cậu không thực thích việc Hướng Nam giữ nó lại, nên hỏi y: “Chỉ là một tờ giấy rách, anh giữ lại làm gì?”
“Trên đời này không có bữa tiệc nào là không tàn…” Lời này của Hướng Nam là đang nói với chính mình. Sau đó, y ngân cao giọng, cười nói với bản thân trong gương: “Cũng nên lưu lại chút kỷ niệm.”
Hướng Nam không thấy Trình Nam đáp lại, quay sang nhìn cậu, thấy cậu đang nhìn mình chằm chằm thì ngẩn người.
“Cậu sao vậy?”
“Không có gì.” Trình Nam thản nhiên nhìn lại về phía mảnh giấy, để bức ảnh cùng ví tiền lên giá đồ trước gương rồi đi ra. <ins class="adsbygoogle"