“Tôi bảo…” Bác sĩ trán nhíu chặt nhìn bảng ghi ca bệnh phía cuối giường, khẽ nâng mắt kính: “Đêm qua các cậu làm gì vậy?”
Bác sĩ vừa hỏi, Cao Hách nhướn mày, mặt Hướng Nam đỏ bừng.
Bác sĩ này không phải bác sĩ lần trước khám cho Cao Hách. Khi Cao Hách được đưa vào đây trước tiên để Hướng Nam giúp hắn gọi điện, nghe cuộc đối thoại trước đó của bọn họ, có vẻ như vị bác sĩ này là người nào đó trong nhà Cao Hách.
Vị bác sĩ đó không nhận được câu trả lời mắt quét từ trên người Hướng Nam sang đến Cao Hách, lật lật bệnh án: “Vốn là vết thương nhỏ, sao lại thành thế này?”
“Chuyển đồ đạc.” Cao Hách mặt không chút biến đáp lời.
“Chuyển đồ đạc.”
Chuyển đồ đạc đến mức sáng sớm phải vào bệnh viện?
Vị bác sĩ kia vẻ mặt khó hiểu.
Mắt hắn liếc về phía Hướng Nam, Hướng Nam chột dạ lảng tránh, Cao Hách nhìn hắn, hỏi: “Rất kỳ quái sao?”
“Có kỳ quái hay không cũng không đến lượt tôi tìm hiểu.”
Vị bác sĩ kia thu lại ánh mắt nhìn đồng hồ đeo tay, nói với Cao Hách: “Qua chào hỏi cậu một chút a. Tôi đã gọi điện cho mẹ cậu rồi, tính thời gian…. Tầm ba, năm phút nữa phòng cậu sẽ chật ních người.”
Nghe vị bác sĩ kia nói vậy, trong mắt Cao Hách nổi gợn sóng, hàng lông mi dài khẽ rung. Sau chuyện tô cháo trắng, đây là lần thứ hai hắn lộ ra bộ dạng gặp phải kẻ địch này.
“Ai cho anh báo bà ấy?”
Giọng nói Cao Hách phập phồng không ti, thế nhưng Hướng Nam nghe ra được hắn đang cực kỳ không vui.
Vị bác sĩ kia bất đắc dĩ nhún nhún vai. Ánh mắt Hướng Nam chuyển về phía Cao Hách, Cao Hách cũng vừa lúc đối mắt lại y. Cao Hách nói với Hướng Nam: “Chỗ tôi lát nữa sẽ có rất nhiều người đến, anh về nghỉ ngơi trước đi, tối hẵng qua.”
Hướng Nam bị giày vò lâu như vậy kỳ thực mệt muốn chết, hơn nữa chỗ đó không thoải mái, y ngồi trên giường đều phải cố gắng chống đỡ tinh thần. Nghe Cao Hách nói vậy, y cũng không nói gì, gật gật đầu, đứng dậy rời đi.
Hường Nam ra đến đại sảnh tầng một lập tức thấy được rất nhiều người trong miệng Cao Hách rốt cuộc là nhiều đến mức nào.
Trước bệnh viện, tầm mười chiếc xe ô tô đủ mọi hình thức nối đuôi nhau chạy vào nhanh chóng chiếm lấy hơn nữa bãi đỗ xe ngoài trời của bệnh viện, kiểu kiểu cao cấp, chiếc chiếc rực rỡ. Trước bệnh viện trong chốc lát biến thành một khu triển lãm xe thu nhỏ, dẫn đến sự chú ý của người khác.
Đám người ăn bận gọn gàng xuống xe xong đều tụ lại trước một chiếc xe đen đang đi tới. Trong đám hơn hai chục con người đang tụ lại đó, Hướng Nam nhìn thấy Lăng Na và Cao Hạo.
Hướng Nam chậm rãi lại gần bọn họ, thấy từ trong xe một người phụ nữ hào hoa phú quý bước ra.
Bà vừa nhìn một người phụ nữ tầm hơn năm mươi tuổi cầm bình giữ nhiệt đứng trong đám người liền hỏi: “Vừa rồi Hà Huy nói Hách Hách ở phòng nào tầng mấy?”
“Tôi…. A Huy vừa nói tôi liền vội vã cho người tìm bà, tôi quên mất rồi.”
“Có thế thôi mà cũng quên.” Người phụ nữ kia trừng mắt vươn tay chỉ cô gái trẻ tuổi đứng đứng: “Nhanh gọi điện cho Hà Huy!”
Cô gái kia gật đầu, lùi ra gọi điện.
Lăng Na đứng một bên nhìn chung quanh liền phát hiện ra Hướng Nam.
Hướng Nam gặp ánh mắt của Lăng Na, định lại nói cho cô biết Cao Hách đang ở đâu, không ngờ Lăng Na lại trừng y, làm như không thấy mà quay đầu đi.
Hướng Nam thấy cô ta như vậy, lông mày cau lại, nghĩ thấy đám người đó nhất định hỏi được rồi, y hạ mí mắt, đi qua đám người đó.
Hướng Nam tuy mệt muốn chết, thế nhưng khi về đến trường y không trực tiếp lên ký túc xá của mình.
Y không quên đêm qua Cao Hách cùng mình có bao nhiêu hoang đường.
Cả một phòng bừa bãi lộn xộn sao có thể để đấy không quan tâm.
Giống như phòng Cao Hách sạch sẽ thì mọi chuyện sẽ chưa từng xảy ra, y trở lại ký túc xá của Cao Hách đeo bao tay vào rồi liều mạng kỳ, liều mạng chà, liều mạng lau, đến ngay cả kẽ hở cực nhỏ giữa tấm gạch y cũng không buông tha. Lăn lộn cả một buổi sáng, y có chút hết sức, ngã lên sofa ngủ.
Y mơ thấy Sảnh Dực bỏ đi cùng người khác.
Mơ thấy tiếng cười nhạo của người xung quanh.
Mơ thấy mình đau lòng lôi kéo Mạc Dương đi uống rượu.
Mơ thấy Mạc Dương không để ý tới sự giãy dụa của y mà hôn y, còn đè mạnh y lên bàn lột quần y ra, phun ra nuốt vào dục vọng của y.
Mơ thấy cha bước vào, gặp phải một màn ô nhục này.
Thảo nào…. Thảo nào con Sảnh Dực nó chạy theo thằng khác!
Thảo nào người ngoài đàm tiếu rằng mày không được!
MÀY…
Hai thằng súc sinh chúng mày!
Cha ngã xuống, Hướng Nam trong mộng kinh hoàng.
Ba, ba làm sao vậy?
Ba!
BA!
BA!
“BA!”
Hướng Nam giật nẩy mình, sợ hãi mở lớn mắt nhìn bốn phía, đầu ướt đẫm mồ hôi.
Cho đến lúc y ý thức được mình đang ở đâu, tim y vẫn không thể trờ lại như cũ, cứ đập thình thịch. Y dựa lưng vào ghế sofa, đầu quay cuồng, rất khó chịu.
Y ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, đã bốn giờ chiều, y lúc này mới nhớ mình chưa ăn gì.
Chẳng trách mình lại thấy hoa mắt chóng mặt….
Hướng Nam cố gắng chống người đứng dậy đi vào phòng bếp. Y vừa vươn tay chạm vào cửa tủ lạnh, chuông cửa đã reo vang.
Động tác y ngừng lại, quay đầu, liền choáng váng một hồi.
Y lắc lắc đầu, tập tễnh ra ngoài mở cửa.
“Đại thúc ”
Cửa vừa mở, nghe thấy một tiếng gọi, Hướng Nam cảm thấy cả đất trời chao đảo. Chân y nhũn ra, cả người nhào vào lòng người trước mắt, ngất đi. <ins class="adsbygoogle"
Bác sĩ vừa hỏi, Cao Hách nhướn mày, mặt Hướng Nam đỏ bừng.
Bác sĩ này không phải bác sĩ lần trước khám cho Cao Hách. Khi Cao Hách được đưa vào đây trước tiên để Hướng Nam giúp hắn gọi điện, nghe cuộc đối thoại trước đó của bọn họ, có vẻ như vị bác sĩ này là người nào đó trong nhà Cao Hách.
Vị bác sĩ đó không nhận được câu trả lời mắt quét từ trên người Hướng Nam sang đến Cao Hách, lật lật bệnh án: “Vốn là vết thương nhỏ, sao lại thành thế này?”
“Chuyển đồ đạc.” Cao Hách mặt không chút biến đáp lời.
“Chuyển đồ đạc.”
Chuyển đồ đạc đến mức sáng sớm phải vào bệnh viện?
Vị bác sĩ kia vẻ mặt khó hiểu.
Mắt hắn liếc về phía Hướng Nam, Hướng Nam chột dạ lảng tránh, Cao Hách nhìn hắn, hỏi: “Rất kỳ quái sao?”
“Có kỳ quái hay không cũng không đến lượt tôi tìm hiểu.”
Vị bác sĩ kia thu lại ánh mắt nhìn đồng hồ đeo tay, nói với Cao Hách: “Qua chào hỏi cậu một chút a. Tôi đã gọi điện cho mẹ cậu rồi, tính thời gian…. Tầm ba, năm phút nữa phòng cậu sẽ chật ních người.”
Nghe vị bác sĩ kia nói vậy, trong mắt Cao Hách nổi gợn sóng, hàng lông mi dài khẽ rung. Sau chuyện tô cháo trắng, đây là lần thứ hai hắn lộ ra bộ dạng gặp phải kẻ địch này.
“Ai cho anh báo bà ấy?”
Giọng nói Cao Hách phập phồng không ti, thế nhưng Hướng Nam nghe ra được hắn đang cực kỳ không vui.
Vị bác sĩ kia bất đắc dĩ nhún nhún vai. Ánh mắt Hướng Nam chuyển về phía Cao Hách, Cao Hách cũng vừa lúc đối mắt lại y. Cao Hách nói với Hướng Nam: “Chỗ tôi lát nữa sẽ có rất nhiều người đến, anh về nghỉ ngơi trước đi, tối hẵng qua.”
Hướng Nam bị giày vò lâu như vậy kỳ thực mệt muốn chết, hơn nữa chỗ đó không thoải mái, y ngồi trên giường đều phải cố gắng chống đỡ tinh thần. Nghe Cao Hách nói vậy, y cũng không nói gì, gật gật đầu, đứng dậy rời đi.
Hường Nam ra đến đại sảnh tầng một lập tức thấy được rất nhiều người trong miệng Cao Hách rốt cuộc là nhiều đến mức nào.
Trước bệnh viện, tầm mười chiếc xe ô tô đủ mọi hình thức nối đuôi nhau chạy vào nhanh chóng chiếm lấy hơn nữa bãi đỗ xe ngoài trời của bệnh viện, kiểu kiểu cao cấp, chiếc chiếc rực rỡ. Trước bệnh viện trong chốc lát biến thành một khu triển lãm xe thu nhỏ, dẫn đến sự chú ý của người khác.
Đám người ăn bận gọn gàng xuống xe xong đều tụ lại trước một chiếc xe đen đang đi tới. Trong đám hơn hai chục con người đang tụ lại đó, Hướng Nam nhìn thấy Lăng Na và Cao Hạo.
Hướng Nam chậm rãi lại gần bọn họ, thấy từ trong xe một người phụ nữ hào hoa phú quý bước ra.
Bà vừa nhìn một người phụ nữ tầm hơn năm mươi tuổi cầm bình giữ nhiệt đứng trong đám người liền hỏi: “Vừa rồi Hà Huy nói Hách Hách ở phòng nào tầng mấy?”
“Tôi…. A Huy vừa nói tôi liền vội vã cho người tìm bà, tôi quên mất rồi.”
“Có thế thôi mà cũng quên.” Người phụ nữ kia trừng mắt vươn tay chỉ cô gái trẻ tuổi đứng đứng: “Nhanh gọi điện cho Hà Huy!”
Cô gái kia gật đầu, lùi ra gọi điện.
Lăng Na đứng một bên nhìn chung quanh liền phát hiện ra Hướng Nam.
Hướng Nam gặp ánh mắt của Lăng Na, định lại nói cho cô biết Cao Hách đang ở đâu, không ngờ Lăng Na lại trừng y, làm như không thấy mà quay đầu đi.
Hướng Nam thấy cô ta như vậy, lông mày cau lại, nghĩ thấy đám người đó nhất định hỏi được rồi, y hạ mí mắt, đi qua đám người đó.
Hướng Nam tuy mệt muốn chết, thế nhưng khi về đến trường y không trực tiếp lên ký túc xá của mình.
Y không quên đêm qua Cao Hách cùng mình có bao nhiêu hoang đường.
Cả một phòng bừa bãi lộn xộn sao có thể để đấy không quan tâm.
Giống như phòng Cao Hách sạch sẽ thì mọi chuyện sẽ chưa từng xảy ra, y trở lại ký túc xá của Cao Hách đeo bao tay vào rồi liều mạng kỳ, liều mạng chà, liều mạng lau, đến ngay cả kẽ hở cực nhỏ giữa tấm gạch y cũng không buông tha. Lăn lộn cả một buổi sáng, y có chút hết sức, ngã lên sofa ngủ.
Y mơ thấy Sảnh Dực bỏ đi cùng người khác.
Mơ thấy tiếng cười nhạo của người xung quanh.
Mơ thấy mình đau lòng lôi kéo Mạc Dương đi uống rượu.
Mơ thấy Mạc Dương không để ý tới sự giãy dụa của y mà hôn y, còn đè mạnh y lên bàn lột quần y ra, phun ra nuốt vào dục vọng của y.
Mơ thấy cha bước vào, gặp phải một màn ô nhục này.
Thảo nào…. Thảo nào con Sảnh Dực nó chạy theo thằng khác!
Thảo nào người ngoài đàm tiếu rằng mày không được!
MÀY…
Hai thằng súc sinh chúng mày!
Cha ngã xuống, Hướng Nam trong mộng kinh hoàng.
Ba, ba làm sao vậy?
Ba!
BA!
BA!
“BA!”
Hướng Nam giật nẩy mình, sợ hãi mở lớn mắt nhìn bốn phía, đầu ướt đẫm mồ hôi.
Cho đến lúc y ý thức được mình đang ở đâu, tim y vẫn không thể trờ lại như cũ, cứ đập thình thịch. Y dựa lưng vào ghế sofa, đầu quay cuồng, rất khó chịu.
Y ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, đã bốn giờ chiều, y lúc này mới nhớ mình chưa ăn gì.
Chẳng trách mình lại thấy hoa mắt chóng mặt….
Hướng Nam cố gắng chống người đứng dậy đi vào phòng bếp. Y vừa vươn tay chạm vào cửa tủ lạnh, chuông cửa đã reo vang.
Động tác y ngừng lại, quay đầu, liền choáng váng một hồi.
Y lắc lắc đầu, tập tễnh ra ngoài mở cửa.
“Đại thúc ”
Cửa vừa mở, nghe thấy một tiếng gọi, Hướng Nam cảm thấy cả đất trời chao đảo. Chân y nhũn ra, cả người nhào vào lòng người trước mắt, ngất đi. <ins class="adsbygoogle"