Hướng Nam không chịu đi bệnh viên, sau đó là nhờ Trình Nam gọi bác sĩ riêng của gia đình đến xử lí giúp y.
Mạc Dương đứng một bên nghe bác sĩ dặn dò cẩn thận, Hướng Nam ngẩn ngơ ngồi đó nhìn bàn tay quấn chặt băng trắng của mình, Trình Nam thì ngồi bên nhìn chằm chằm y.
Y không rõ, vì sao mỗi lần cậu lên cơn đều sẽ xảy ra chuyện không hay. Lần trước đã thế, lần này cũng thế.
Hướng Nam hiện đang thấy hối hận.
“Cậu đi đi.” Giọng Hướng Nam có chút vô lực. Trình Nam biết Hướng Nam đang đuổi cậu.
Trình Nam là người có tính trách nhiệm cao, tay Hướng Nam thành ra như vậy là do cậu, cậu cũng không thể mặc kệ.
Hướng Nam thấy cậu không nhúc nhích, nói: “Người tôi vừa rồi cứu là Mạc Dương, không phải cậu.”
Một dao đấy, nếu như đâm xuống…
Hướng Nam lắc đầu: “Tôi không muốn thấy cậu nữa, cậu đi đi.”
Nếu là lúc thường bị Hướng Nam đuổi, Trình Nam sẽ nổi giận, nhưng hiện tại cậu hoàn toàn không thấy vậy.
Cậu chỉ ngồi ở bàn nước, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Hướng Nam nhắm mắt không muốn nhìn mình.
“Tôi thích anh.” Cuối cùng, Trình Nam đột nhiên nói một câu này.
Cậu là một người ngang ngược không biết dỗ dàng người khác, từ trước đến này đều chưa từng quan tâm người khác nghĩ gì, lại càng không biết cách đón ý đối phương mà hành động.
Thái độ Hướng Nam như vậy làm cậu vốn muốn phá vỡ cục diện bế tắc này cảm thấy khó xử.
Suy nghĩ nửa ngày, cậu cũng chỉ biết nói một lời này. Một câu nói này liền khiến Hướng Nam ngước lên nhìn.
Hai người nhìn thẳng vào nhau. Mạc Dương đang nói chuyện với bác sĩ ở bên cạnh nhìn thấy không khỏi nhíu mày.
Mạc Dương sau đó đơn giản vài câu tiễn vị bác sĩ kia đi, gã trở về phòng khách muốn đuổi người, ai ngờ đúng lúc đó chuông điện thoại vang lên.
Gã liếc hai người một cái, đi ra cách đó mấy bước nhận điện thoại, người đầu bên kia ngữ khí bất thiện hỏi: “Ở đâu?”
“Ở khu nhà trọ.”
Giọng nói của Mạc Dương cũng không có chút khách khí.
Người gọi đến là lão phu nhân nhà họ Ngụy, nghe Mạc Dương trả lời đơn giản một câu liền không khỏi nhíu mày.
“Tôi cho người gọi cho cậu bao nhiêu cuộc điện thoại rồi?” Lão phu nhân nói: “Cậu là muốn tôi tự thân đến đón sao?”
“Tôi hiện tại không rảnh, có chuyện gì bà trực tiếp nói qua điện thoại đi.”
Mạc Dương nói rồi mắt liếc về phía Hướng Nam, lão phu nhân “hừ” một tiếng, nói: “Tôi thấy cậu còn chưa biết chuyện gì xảy ra đi? Vậy cũng được, cậu không cần trở về, đến lúc đó cậu đừng hối hận.”
Lão phu nhân nói xong liền trực tiếp dập máy.
Mạc Dương lúc nghe thấy câu kia của bà trong lòng không yên. Sau cùng, gã nghĩ một chút rồi đi về phía Hướng Nam.
“Cậu không có thích tôi.”
Hướng Nam cụp mắt xuống, nói: “Cậu chẳng qua chỉ thích…”
Hướng Nam muốn nói rằng Trình Nam chỉ thích làm chuyện kia với y.
Thế nhưng Hướng Nam không nói nên lời.
Y đang nghĩ: Thôi đi, cái tình tình thích đùa giỡn ấy, mỗi lần tranh cãi lại tức giận, không có cái gì tốt cả.
Mọi chuyện cũng xảy ra cả rồi. Y là một thằng đàn ông, cùng không có gì để truy xét, còn có thể làm gì.
Hướng Nam không muốn làm to nữa. Tính cách Hướng Nam từ trước đến nay luôn thuộc dạng kéo thì không đi, đánh tới lại lùi (chỉ ăn cứng không ăn mềm) trong lòng Trình Nam vừa tức giận vừa khó chịu.
Cậu thường ngày phải là phải, không phải là không phải, cái gì cũng chỉ có hai mặt, chịu không được sự lập lờ giữa mảnh đất màu xám của Hướng Nam.
Cậu vừa định kéo mặt Hướng Nam lại liền bị Mạc Dương cắt ngang, câu tới của gã là dành cho Trình Nam: “Cậu còn chưa đi!”
Thật lòng Mạc Dương muốn nói thẳng là: “Mày còn chưa cút!”
“Vì sao tôi phải đi?” Trình Nam trừng gã.
“Đây là nhà tôi!” Mạc Dương lớn tiếng.
Hướng Nam tỏ ý Mạc Dương không nên cãi vã. Mạc Dương đên ngồi xuống cạnh Hướng Nam.
“Bên nhà họ Ngụy hình như xảy ra chuyện gì, em phải qua đó một chuyến.”
Hướng Nam nhíu mày. “Vậy cậu đi đi.”
Mạc Dương gật gật đầu.
Kỳ thực, gã không yên tâm về Trình Nam. Gã không muốn Hướng Nam ở một mình với Trình Nam. Gã nói với cậu: “Đây là nhà tôi, cậu mau đi đi.”
Trình Nam trừng gã, thế nhưng không nói gì.
Trình Nam biết, Hướng Nam không muốn hai người họ cãi nhau thế nên cậu liền quay đầu đi.
Nếu là bình thường, Mạc Dương chắc chắn đã động thủ kéo Trình Nam ra ngoài. Nhưng gã biết Hướng Nam không muốn nhìn thấy hai người to tiếng nữa. Mạc Dương chỉ đành nhìn.
Gã định đưa Hướng Nam đi cùng, nhưng nơi gã đến là nhà họ Ngụy, không thích hợp. Mạc Dương suy nghĩ một chút, thời gian gấp gáp, gã liền nói với Hướng Nam: “Bên cạnh điện thoại có số em, anh có chuyện gì thì gọi điện cho em.”
Hướng Nam gật đầu.
Mạc Dương lúc đừng dậy khẽ nói bên tai Trình Nam: “Mày cứ thử động vào anh ấy xem.”
Hai mắt Trình Nam nổi lửa giận. Cậu liếc về phía Hướng Nam.
Được, tôi nhịn!
Quyết định như vậy là đúng, Mạc Dương không chọc tức được cậu, liền phải vội vàng rời đi.
Hướng Nam biết Trình Nam cứng đầu. Y biết mình dù có nói gì cũng không đuổi được cậu ta đi, thế nên sau khi Mạc Dương rời đi, y liền coi Trình Nam như người vô hình.
Rất nhanh, Hướng Nam cảm thấy cách làm này của mình gặp trở ngại.
Hướng Nam vào phòng bếp rót nước, Trình Nam liền đi theo. Y đưa tay còn chưa cầm được cái cốc, cậu đã cướp trước một bước rót nước đưa tới tận miệng y.
Hướng Nam còn một bên tay không bị thương vẫn hoạt động bình thường, không cần cậu giúp đỡ, nhìn cũng không thèm nhìn cậu, quay người đi ra.
Hướng Nam xem TV, Trình Nam ngồi bên cạnh cậu.
Hướng Nam thì nhìn TV, Trình Nam thì nhìn y.
Hướng Nam bị cậu nhìn đến cả người không thoải mái, chuyển kênh mấy lượt đều không có gì để xem, liền tắt TV.
Hướng Nam chạy vào nhà vệ sinh, Trình Nam cũng theo sau.
“Đi ra.”
Hướng Nam vốn không muốn để ý đến cậu cuối cùng chịu không nổi mà đuổi cậu.
Trình Nam cười “he he” hai tiếng.
Cậu cũng không rời đi, đứng ở đó nhìn Hướng Nam.
Hướng Nam cảm thấy mình thật thất bại, lại quay người đi ra.
Y cảm thấy người mình so với lúc nãy còn mệt mỏi hơn.
Y vào phòng định đóng cửa ngủ một giấc, Trình Nam lại ngay trước khi cửa chuẩn bị đóng giữ cửa lại. Hướng Nam trong lòng sợ hãi, y định lấy sức nặng của mình ấn giữ cửa nhưng lại thất bại.
Trình Nam thành công vào trong phòng. Hướng Nam sợ cậu sẽ làm gì mình, nhanh chân lướt qua cậu đi ra ngoài, không ngờ bị Trình Nam kéo lại đẩy một cái, y liền ngã ngồi lên giường.
Hướng Nam thấy Trình Nam tiến lại thực sợ hãi. Y liều mạng lùi về sau, bị Trình Nam nắm chân kéo trở về.
Hướng Nam mặc kệ vết thương trên tay, nhấc tay ngăn cậu. Trình Nam giữ lấy tay y, một bên đầu gối quỳ trên giường hỏi: “Anh có phải bị thương không?”
“Cái gì?”
Hướng Nam đờ người. Y nhìn bàn tay quấn đầy băng gạc của mình.
Không phải rõ rành rành đây sao?
Trình Nam thấy Hướng Nam còn chưa nghe hiểu, nói: “Tôi vừa rồi luôn để ý, lúc anh đi lại rất bình thường, nhưng mà…” Cậu liếc mắt xuống phía dưới: “Tôi cứ cảm thấy có gì đó là lạ.”
Hướng Nam nghe vậy, liền hiểu ý Trình Nam là gì.
Ngay lập tức cả mắt, tai, lẫn cổ y đều đỏ bừng.
Dù sao cũng là người thân kinh trăm trận, sự che giấu của Hướng Nam vẫn bị cậu nhìn ra.
Y rút lại cánh tay đang bị Trình Nam nắm lấy, cậu đột nhiên kéo hai chân y gác lên người mình. Hướng Nam bị cậu dọa sợ, thiếu chút nữa thẳng tay tát vào mặt cậu.
Trình Nam giữ lấy tay y, nói: “Tôi chỉ muốn xem vết thương của anh như thế nào, không có ý gì khác.”
Hướng Nam không tin cậu, thấy tay cậu sờ tới eo mình liền căng thẳng: “Nhìn cậu không phải muốn làm sao!”
“Anh cho rằng nhân phẩm của tôi kém đến thế sao?” Trình Nam nghe vậy, nhíu mày, gào: “Chỗ đó của anh bị thương, lão tử làm cái P ý!”
Trình Nam phát hỏa xong liền hối hận.
Hướng Nam mở to mắt chớp chớp, vẻ mặt hoảng sợ nhìn cậu. Trình Nam thực bực bội, ép xuống lửa giận, nói: “Anh đừng nhìn tôi như vậy có được không?”
Hướng Nam liền thu hồi ánh mắt. Y đột nhiên nói: “Cậu bỏ tôi ra. Bụng tôi khó chịu, tôi muốn đi kiếm cái gì đó ăn.”
“Bụng khó chịu?”
Vừa rồi còn định vào phòng đóng cửa mà.
Trình Nam bán tín bán nghi, tay sờ lên bụng Hướng Nam.
Hướng Nam theo phản xạ đè bàn tay đặt trên người mình của cậu. Phản ứng có phần nhạy cảm này giống hệt lần trước khi Trình Nam nhốt giữ y, đầu mày cậu liền nhíu lại.
“Vì sao một lần tôi chạm vào anh liền như vậy?”
“Hả?”
Hướng Nam không hiểu nhìn cậu.
Trình Nam thấy phản ứng này của y cũng không hỏi nữa.
“Tay anh không tiện, để tôi làm là được rồi.” Trình Nam nhấc người xuống giường, hỏi y: “Anh muốn ăn gì?”
Đại thúc cũng không quên Thiếu Kiệt từng bảo Trình Nam là người theo chủ nghĩa đại nam nhân. (chủ nghĩa đại nam nhân: tư tưởng trọng nam khinh nữ, quân tử tránh xa việc bếp núc.)
“Cậu biết nấu cơm?”
“Không biết.” Trình Nam rất thẳng thắn trả lời.
Biết là biết, không biết là không biết, cậu làm người luôn như vậy, không có chuyện biết chút không biết chút.
“Vậy cậu cứ…”
“Anh không phải tay bị thương sao?” Trình Nam lại cúi người áp sát Hướng Nam, hỏi: “Nhanh nói, muốn ăn gì?”
“Sủi cảo….”
Lời còn chưa dứt, môi Hướng Nam đã bị Trình Nam đè lấy. Cậu nghiêng đầu, mâm mê môi y một lúc, sau đó mỉm cười lùi lại. Cậu nhỏ giọng nói với Hướng Nam: “Rất nhanh sẽ được ăn.”
Rất nhanh, nét hạnh phúc trên mặt Trình Nam liền biến mất.
Cậu không tìm thấy sủi cảo trong tủ lạnh.
Cậu quay về phòng, hỏi Hướng Nam: “Sao tôi không thấy thứ anh nói.”
“Tôi chưa từng nói ở đây có.”
Một câu này của Hướng Nam suýt làm Trình Nam nghẹn chết.
“Vậy mà anh còn muốn.” Trình Nam trừng mắt, cuối cùng, cậu đầy nghi ngờ lại gần hỏi Hướng Nam: “Anh không phải định bảo anh rất muốn ăn rồi kêu tôi đi siêu thị mua chứ? Anh không phải định sai tôi đi rồi sau đó không cho tôi vào lại chứ?”
Không cần nói, Hướng Nam thật sự từng nghĩ vậy.
Y chột dạ quay mặt đi, hỏi Trình Nam: “Tôi rất muốn ăn, cậu đi hay không?”
Bản thân cũng không phải tên ngốc, sao có thể làm việc ngu ngốc như vậy. Trình Nam nghĩ rồi, tiến lại.
“Anh thật sự muốn ăn?”
Trình Nam hỏi vậy, mắt Hướng Nam liền bừng sáng. Trong lòng cậu cười mỉa một cái, nói: “Muốn tôi đi mua thì anh hôn tôi một cái.”
Hôn một cái có thể tiễn Trình Nam rời đi, Hướng Nam còn cầu gì nữa
Hướng Nam không cần suy nghĩ lập tức nghiêng đầu hôn lên môi Trình Nam một cái. Trình Nam phản công lại, tàn sát bừa bãi trong miệng Hướng Nam một phen. Sau cùng, cậu đứng dậy hỏi Hướng Nam: “Lấy chìa khóa ra.”
Hướng Nam ngây người.
“Tôi không có chìa khóa chỗ này.”
“Vậy tôi không đi nữa.”
Hướng Nam lại lần nữa ngây người. Thôi rồi, vừa rồi mất công hy sinh rồi.
Y di chuyện, đi xuống giường.
Y thật sự rất đói, vào phòng bếp mở tủ lạnh, tìm một lượt. Cuối cùng, y đành từ bỏ.
“Không phải anh đói sao?”
Trình Nam theo sau y thấy y quay người đi ra liền hỏi.
“Không có thứ muốn ăn.”
Hướng Nam nói rồi đi vào trong phòng. Trình Nam thấy y như vậy liền nhíu mày.
“Sủi cảo sao? Được, muốn ăn nhân gì tôi đi mua cho anh.”
Trình Nam bước nhanh tới kéo Hướng Nam đè y lên tường, nói: “Nghe cho kỹ, đợi tôi quay về thì phải mở cửa cho tôi, nếu không…”
“Anh cứ liệu đấy!”
Lời uy hiếp của Trình Nam khiến Hướng Nam có chút lo lắng. Y biết rõ tính cách của Trình Nam. Lời đe dọa của cậu nghe thật đơn giản. Đến lúc đó thực sự không mở cửa cho cậu vào, cách cậu trừng phạt y lại không có đơn giản như một lời này.
Thấy phản ứng của đại thúc, biết lời mình nói có tác dụng, khóe môi Trình Nam liền cong lên.
Cậu lại hôn lên môi Hướng Nam một cái, sau đó ra khỏi nhà.
Trình Nam không cam lòng ra khỏi cửa, nét bực bội không chút giấu diếm hiện rõ trên mặt.
Cái tủ lạnh to như vậy ngay cả một gói sủi cảo cũng không có. Trong lòng cậu không khỏi %$&@#%#%#$ Mạc Dương một trận, không hề biết, bên nhà Ngụy gia lúc này đang ầm ĩ rung trời.
“Bộp”. Một quyển tạp chí đập mạnh xuống bàn nước.
Lão gia đứng đầu nhà họ Ngụy – Ngụy Tranh Hạ mắt trợn lên như chuông đồng, hét: “Hai anh em chúng mày cư nhiên vì tranh giành một thằng đàn ông mà động thủ với nhau tại nhà họ Cao! Bại hoại gia phong như vậy, bị người ta viết thành thế này…”
Ngón tay Ngụy Tranh Hạ nhấn mạnh vào quyển tạp chí, rống: “Chúng mày còn muốn chút thể diện nào nữa không?”
Mạc Dương nhìn thoáng cái, lúc này mới hiểu vì sao lão phu nhân lại vội vã tìm mình như vậy. Hóa ra là lần đó gã và Thiếu Kiệt đánh nhau bị người ta chụp trộm, cho đăng lên trang bìa.
Bảo vệ ở nhà họ Cao tối hôm đó nghiêm ngặt như vậy, cư nhiên còn có người có thể lẩn vào chụp trộm thế này.
Trong lòng Mạc Dương không khỏi cảm thấy kỳ quái.
Gã nhìn về phía Thiếu Kiệt. Thiếu Kiệt sớm đã quay về cùng dì cậu chuẩn bị sẵn trước, cũng không hoảng nói: “P a. Hôm đó a Đông cũng ở đấy, không phải là đã can ngăn bọn cháu rồi sao. Nói cái gì mà ghen tuông, giành tình nhân, rõ ràng là bịa đặt!”
Ánh mặt lão đầu liếc về phía Thiếu Kiệt bảo bối. Ông hỏi cậu: “Chuyện rốt cục là như thế nào? Nói.”
Mạc Dương ném quyển tạp chí trở lại bàn nước, nói: “Cháu đốt mất cái nơ con bướm của cậu ta.”
“Không sai! Chính là như vậy! Cậu chịu thừa nhận trước mặt ông nội là tốt nhât!” Thiếu Kiệt bảo bối khoa chân múa tay, nói: “Tuyệt đối là khiêu khích! Đáng đánh!”
Hai chữ sau cùng của Thiếu Kiệt bảo bối lập tức làm Mạc Dương tức giận.
Đánh cái gì mà đánh.
Chuyện đại thúc gã còn chưa tìm cậu tính sổ cơ.
Mạc Dương siết chặt nắm tay, chẳng qua y không có làm gì, chỉ âm thầm trừng cậu.
Lão đầu thấy không khí giữa hai anh em họ căng thẳng thì không khỏi nhíu mày.
Lão đầu muốn Mạc Dương nói rõ toàn bộ mọi chuyện. Mạc Dương nhìn lão đầu một cái, sau lại liếc Thiếu Kiệt một cái, không nói lời nào.
Ý của Mạc Dương không thể rõ ràng hơn nữa.
Gã là thấy Thiếu Kiệt không thuận mắt, muốn chém muốn giết thế nào thì tùy.
Nếu đây chẳng qua là hai anh em đùa giỡn nhau thì coi như vẫn ổn.
Sắc mặt lão đầu liền dịu xuống.
Mạc Dương có địch ý đối với Thiếu Kiệt, điều này lão đầu biết rõ.
Lúc trước tiểu Mạc Dương ở bên ngoài chịu khổ cực, khó khăn lắm mới có thể trở về nhận tổ tiên. Lúc trở về căn nhà này, thấy một Thiếu Kiệt tuổi tác không cách biệt mình là bao, lại từ nhỏ nhận được sự chăm sóc khác biệt so với mình một trời một vưc, trong lòng có thể thoải mái sao?
Lão phu nhân vẫn luôn để ý sắc mặt của lão đầu, liếc nhìn nhị lão phu nhân: “Nói cho cùng là hai thằng nhóc con vì chút chuyện mà đánh nhau. Thiếu Kiệt cũng thật là, không phải chỉ là một chiếc nơ con bướm thôi sao, có cần động tay động chân không? Bây giờ hay rồi, bị người ta chụp được còn dựng chuyện đăng báo. Cháu nói xem nhà họ Ngụy chúng ta vì một cái nơ con bướm mà bị người ta nói thành chuyện cười lớn như vậy có biết bao mật mặt.”
Diệp Tâm Dư ở bên cạnh sắc mặt khó coi. Bà muốn bảo vệ con mình, thế nhưng bà là bậc con cháu, không dám nói gì.
Nhị lão phu nhân nghe vậy, mặt cúi xuống.
“Chị cả nói vậy là sai rồi. Ngụy Dương nó vô duyên vô cớ đốt đi nơ con bướm của Thiếu Kiệt. Làm chuyện xấu vậy, Thiếu Kiệt nhà em chỉ muốn đòi chút công đạo mà lại thành đuối lý sao?” Nhị lão thái thái liếc Mạc Dương, trên dưới đánh giá gã, nói: “Em cũng không rõ là người vô tâm nào dạy nó làm như vậy, làm Thiếu Kiệt nhà em mặt cũng theo đó mà mất thế diện!”
Hai vị lão phu nhân không chỉ tuổi tác không nhỏ, đến cả lửa giận cũng không nhỏ.
Thấy hai bà đối chọi gay gắt, sắc mặt lão đầu vừa mới dịu đi một chút liền hơi trầm xuống.
Trong tình huống này, để phòng ngừa mọi chuyện trở nên xấu hơn, lão đầu vẫn luôn im lặng.
Cuối cùng, lão đầu mở miệng nói với Mạc Dương và Thiếu Kiệt: “Hai đứa cháu có phải thừa sức đi đánh nhau không. Được rồi! Từ hôm nay, hai đưa không ai được ăn cơm, lên phòng đóng cửa suy nghĩ!”
Thoát rồi.
Không bị phạt nặng.
Cũng không mang phiền phức đến cho Hướng Nam.
Thiếu Kiệt và Mạc Dương đồng thời thở phào một hơi.
Hai người ngoan ngoãn trở về phòng mình. Không lâu sau, lão phu nhân đi vào phòng Mạc Dương.
“Đến lúc nói thật rồi đi?”
Lão phu nhân ngồi lên ghế sofa, Mạc Dương nhíu mày: “Là sao?”
“Tôi vừa rồi hỏi ông Hồ. Ông ý nói, lần trước cậu bị đánh cũng là vì người kia.”
“Là Hướng Nam phải không?” Lão phu nhân nở một nụ cười cao ngạo, bà không có ý tốt nói: “Tôi hôm này tìm người thúc giục cậu gấp gáp như vậy, cậu cũng không chịu quay về. Cậu ta hiện tại đang ở chỗ của cậu, có phải không?”
Lời này của lão phu nhân khiến Mạc Dương nhíu chặt mày. Gã phòng bị nhìn bà, hỏi: “Bà muốn làm gì?”
Lão phu nhân không nói.
Bà đứng dậy đi ra ngoài.
Mạc Dương không đoán được suy nghĩ của bà, nhìn chằm chằm cánh cửa đang đóng lại, trong mắt hiện lên tia tàn độc.
Mạc Dương bắt đầu gọi điện về nhà, thế nhưng lại không có ai bắt máy.
Không phải thực sự đã xảy ra chuyện gì chứ?
Lòng gã như có lửa đốt, muốn rời đi, nhưng hiện đang bị cấm túc để suy nghĩ, nhất thời không tìm được lý do để trốn ra, không dám cứ vậy làm càn.
“Nhanh nhấc máy!”
Mạc Dương nghe tiếng “tút tút” nhỏ dần, nghiến răng nghiến lợi nhấn gọi lại. Cuối cùng, gã đột nhiên nhớ tới Trình Nam.
Điện thoại không có ai nhấc máy, Hướng Nam không phải lại bị tên nhóc thối Trình Nam kia lừa đi đâu chứ?!
Tuy tức giận, nhưng Mạc Dương lại cảm thấy yên lòng phần nào.
Bị lừa đi cũng tốt, bị lừa đi còn đỡ hơn bị mụ già điên kia tính kế.
Nhớ ra Hướng Nam có Trình Nam ở bên cạnh, Mạc Dương đợt nhiên đợt nhiên thấy may mắn lúc nãy mình không đuổi cậu đi.
Gã ném điện thoại lên đầu giường, cả người nằm xuống, chui vào trong chăn.
Mạc Dương không biết, lúc này Trình Nam lại không có ở bên cạnh Hướng Nam.
Hướng Nam không nghe thấy tiếng điện thoại gã gọi không phải vì ra khỏi nhà, mà vì đúng lúc đó đang trong nhà vệ sinh.
Trong lòng Hướng Nam cho rằng điện thoại chắc chắn là gọi tìm Mạc Dương. Y cho rằng người kia không gọi được bằng số điện thoại này thì sẽ gọi vào di động cho Mạc Dương nên cũng không quá để ý.
Sau khi y đi ra liền định quay về phòng ngủ, ai ngờ tiếng chuông cửa bên ngoài lại reo vang inh ỏi.
Trình Nam nhanh như vậy đã về rồi sao?
Hướng Nam đi lại gần cửa nhìn qua mắt mèo, không thấy bên ngoài có ai.
Y cảm thấy kỳ lạ.
Hướng Nam quay người đi vào trong phòng khách, vừa đi được hai bước, không ngờ chuông cửa lại reo vang.
“Ai vậy?” Hướng Nam lên tiếng hỏi, không có người đáp. Y lại nhìn qua mắt mèo trên cửa, vẫn không thấy ai.
Hướng Nam thấy kỳ lạ liền mở cửa ra.
Cửa vừa mở, y đưa mắt nhìn người đứng trước cửa, vẻ bất ngờ hiện lên trên khuôn mặt, y không khỏi đờ người. <ins class="adsbygoogle"
Mạc Dương đứng một bên nghe bác sĩ dặn dò cẩn thận, Hướng Nam ngẩn ngơ ngồi đó nhìn bàn tay quấn chặt băng trắng của mình, Trình Nam thì ngồi bên nhìn chằm chằm y.
Y không rõ, vì sao mỗi lần cậu lên cơn đều sẽ xảy ra chuyện không hay. Lần trước đã thế, lần này cũng thế.
Hướng Nam hiện đang thấy hối hận.
“Cậu đi đi.” Giọng Hướng Nam có chút vô lực. Trình Nam biết Hướng Nam đang đuổi cậu.
Trình Nam là người có tính trách nhiệm cao, tay Hướng Nam thành ra như vậy là do cậu, cậu cũng không thể mặc kệ.
Hướng Nam thấy cậu không nhúc nhích, nói: “Người tôi vừa rồi cứu là Mạc Dương, không phải cậu.”
Một dao đấy, nếu như đâm xuống…
Hướng Nam lắc đầu: “Tôi không muốn thấy cậu nữa, cậu đi đi.”
Nếu là lúc thường bị Hướng Nam đuổi, Trình Nam sẽ nổi giận, nhưng hiện tại cậu hoàn toàn không thấy vậy.
Cậu chỉ ngồi ở bàn nước, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Hướng Nam nhắm mắt không muốn nhìn mình.
“Tôi thích anh.” Cuối cùng, Trình Nam đột nhiên nói một câu này.
Cậu là một người ngang ngược không biết dỗ dàng người khác, từ trước đến này đều chưa từng quan tâm người khác nghĩ gì, lại càng không biết cách đón ý đối phương mà hành động.
Thái độ Hướng Nam như vậy làm cậu vốn muốn phá vỡ cục diện bế tắc này cảm thấy khó xử.
Suy nghĩ nửa ngày, cậu cũng chỉ biết nói một lời này. Một câu nói này liền khiến Hướng Nam ngước lên nhìn.
Hai người nhìn thẳng vào nhau. Mạc Dương đang nói chuyện với bác sĩ ở bên cạnh nhìn thấy không khỏi nhíu mày.
Mạc Dương sau đó đơn giản vài câu tiễn vị bác sĩ kia đi, gã trở về phòng khách muốn đuổi người, ai ngờ đúng lúc đó chuông điện thoại vang lên.
Gã liếc hai người một cái, đi ra cách đó mấy bước nhận điện thoại, người đầu bên kia ngữ khí bất thiện hỏi: “Ở đâu?”
“Ở khu nhà trọ.”
Giọng nói của Mạc Dương cũng không có chút khách khí.
Người gọi đến là lão phu nhân nhà họ Ngụy, nghe Mạc Dương trả lời đơn giản một câu liền không khỏi nhíu mày.
“Tôi cho người gọi cho cậu bao nhiêu cuộc điện thoại rồi?” Lão phu nhân nói: “Cậu là muốn tôi tự thân đến đón sao?”
“Tôi hiện tại không rảnh, có chuyện gì bà trực tiếp nói qua điện thoại đi.”
Mạc Dương nói rồi mắt liếc về phía Hướng Nam, lão phu nhân “hừ” một tiếng, nói: “Tôi thấy cậu còn chưa biết chuyện gì xảy ra đi? Vậy cũng được, cậu không cần trở về, đến lúc đó cậu đừng hối hận.”
Lão phu nhân nói xong liền trực tiếp dập máy.
Mạc Dương lúc nghe thấy câu kia của bà trong lòng không yên. Sau cùng, gã nghĩ một chút rồi đi về phía Hướng Nam.
“Cậu không có thích tôi.”
Hướng Nam cụp mắt xuống, nói: “Cậu chẳng qua chỉ thích…”
Hướng Nam muốn nói rằng Trình Nam chỉ thích làm chuyện kia với y.
Thế nhưng Hướng Nam không nói nên lời.
Y đang nghĩ: Thôi đi, cái tình tình thích đùa giỡn ấy, mỗi lần tranh cãi lại tức giận, không có cái gì tốt cả.
Mọi chuyện cũng xảy ra cả rồi. Y là một thằng đàn ông, cùng không có gì để truy xét, còn có thể làm gì.
Hướng Nam không muốn làm to nữa. Tính cách Hướng Nam từ trước đến nay luôn thuộc dạng kéo thì không đi, đánh tới lại lùi (chỉ ăn cứng không ăn mềm) trong lòng Trình Nam vừa tức giận vừa khó chịu.
Cậu thường ngày phải là phải, không phải là không phải, cái gì cũng chỉ có hai mặt, chịu không được sự lập lờ giữa mảnh đất màu xám của Hướng Nam.
Cậu vừa định kéo mặt Hướng Nam lại liền bị Mạc Dương cắt ngang, câu tới của gã là dành cho Trình Nam: “Cậu còn chưa đi!”
Thật lòng Mạc Dương muốn nói thẳng là: “Mày còn chưa cút!”
“Vì sao tôi phải đi?” Trình Nam trừng gã.
“Đây là nhà tôi!” Mạc Dương lớn tiếng.
Hướng Nam tỏ ý Mạc Dương không nên cãi vã. Mạc Dương đên ngồi xuống cạnh Hướng Nam.
“Bên nhà họ Ngụy hình như xảy ra chuyện gì, em phải qua đó một chuyến.”
Hướng Nam nhíu mày. “Vậy cậu đi đi.”
Mạc Dương gật gật đầu.
Kỳ thực, gã không yên tâm về Trình Nam. Gã không muốn Hướng Nam ở một mình với Trình Nam. Gã nói với cậu: “Đây là nhà tôi, cậu mau đi đi.”
Trình Nam trừng gã, thế nhưng không nói gì.
Trình Nam biết, Hướng Nam không muốn hai người họ cãi nhau thế nên cậu liền quay đầu đi.
Nếu là bình thường, Mạc Dương chắc chắn đã động thủ kéo Trình Nam ra ngoài. Nhưng gã biết Hướng Nam không muốn nhìn thấy hai người to tiếng nữa. Mạc Dương chỉ đành nhìn.
Gã định đưa Hướng Nam đi cùng, nhưng nơi gã đến là nhà họ Ngụy, không thích hợp. Mạc Dương suy nghĩ một chút, thời gian gấp gáp, gã liền nói với Hướng Nam: “Bên cạnh điện thoại có số em, anh có chuyện gì thì gọi điện cho em.”
Hướng Nam gật đầu.
Mạc Dương lúc đừng dậy khẽ nói bên tai Trình Nam: “Mày cứ thử động vào anh ấy xem.”
Hai mắt Trình Nam nổi lửa giận. Cậu liếc về phía Hướng Nam.
Được, tôi nhịn!
Quyết định như vậy là đúng, Mạc Dương không chọc tức được cậu, liền phải vội vàng rời đi.
Hướng Nam biết Trình Nam cứng đầu. Y biết mình dù có nói gì cũng không đuổi được cậu ta đi, thế nên sau khi Mạc Dương rời đi, y liền coi Trình Nam như người vô hình.
Rất nhanh, Hướng Nam cảm thấy cách làm này của mình gặp trở ngại.
Hướng Nam vào phòng bếp rót nước, Trình Nam liền đi theo. Y đưa tay còn chưa cầm được cái cốc, cậu đã cướp trước một bước rót nước đưa tới tận miệng y.
Hướng Nam còn một bên tay không bị thương vẫn hoạt động bình thường, không cần cậu giúp đỡ, nhìn cũng không thèm nhìn cậu, quay người đi ra.
Hướng Nam xem TV, Trình Nam ngồi bên cạnh cậu.
Hướng Nam thì nhìn TV, Trình Nam thì nhìn y.
Hướng Nam bị cậu nhìn đến cả người không thoải mái, chuyển kênh mấy lượt đều không có gì để xem, liền tắt TV.
Hướng Nam chạy vào nhà vệ sinh, Trình Nam cũng theo sau.
“Đi ra.”
Hướng Nam vốn không muốn để ý đến cậu cuối cùng chịu không nổi mà đuổi cậu.
Trình Nam cười “he he” hai tiếng.
Cậu cũng không rời đi, đứng ở đó nhìn Hướng Nam.
Hướng Nam cảm thấy mình thật thất bại, lại quay người đi ra.
Y cảm thấy người mình so với lúc nãy còn mệt mỏi hơn.
Y vào phòng định đóng cửa ngủ một giấc, Trình Nam lại ngay trước khi cửa chuẩn bị đóng giữ cửa lại. Hướng Nam trong lòng sợ hãi, y định lấy sức nặng của mình ấn giữ cửa nhưng lại thất bại.
Trình Nam thành công vào trong phòng. Hướng Nam sợ cậu sẽ làm gì mình, nhanh chân lướt qua cậu đi ra ngoài, không ngờ bị Trình Nam kéo lại đẩy một cái, y liền ngã ngồi lên giường.
Hướng Nam thấy Trình Nam tiến lại thực sợ hãi. Y liều mạng lùi về sau, bị Trình Nam nắm chân kéo trở về.
Hướng Nam mặc kệ vết thương trên tay, nhấc tay ngăn cậu. Trình Nam giữ lấy tay y, một bên đầu gối quỳ trên giường hỏi: “Anh có phải bị thương không?”
“Cái gì?”
Hướng Nam đờ người. Y nhìn bàn tay quấn đầy băng gạc của mình.
Không phải rõ rành rành đây sao?
Trình Nam thấy Hướng Nam còn chưa nghe hiểu, nói: “Tôi vừa rồi luôn để ý, lúc anh đi lại rất bình thường, nhưng mà…” Cậu liếc mắt xuống phía dưới: “Tôi cứ cảm thấy có gì đó là lạ.”
Hướng Nam nghe vậy, liền hiểu ý Trình Nam là gì.
Ngay lập tức cả mắt, tai, lẫn cổ y đều đỏ bừng.
Dù sao cũng là người thân kinh trăm trận, sự che giấu của Hướng Nam vẫn bị cậu nhìn ra.
Y rút lại cánh tay đang bị Trình Nam nắm lấy, cậu đột nhiên kéo hai chân y gác lên người mình. Hướng Nam bị cậu dọa sợ, thiếu chút nữa thẳng tay tát vào mặt cậu.
Trình Nam giữ lấy tay y, nói: “Tôi chỉ muốn xem vết thương của anh như thế nào, không có ý gì khác.”
Hướng Nam không tin cậu, thấy tay cậu sờ tới eo mình liền căng thẳng: “Nhìn cậu không phải muốn làm sao!”
“Anh cho rằng nhân phẩm của tôi kém đến thế sao?” Trình Nam nghe vậy, nhíu mày, gào: “Chỗ đó của anh bị thương, lão tử làm cái P ý!”
Trình Nam phát hỏa xong liền hối hận.
Hướng Nam mở to mắt chớp chớp, vẻ mặt hoảng sợ nhìn cậu. Trình Nam thực bực bội, ép xuống lửa giận, nói: “Anh đừng nhìn tôi như vậy có được không?”
Hướng Nam liền thu hồi ánh mắt. Y đột nhiên nói: “Cậu bỏ tôi ra. Bụng tôi khó chịu, tôi muốn đi kiếm cái gì đó ăn.”
“Bụng khó chịu?”
Vừa rồi còn định vào phòng đóng cửa mà.
Trình Nam bán tín bán nghi, tay sờ lên bụng Hướng Nam.
Hướng Nam theo phản xạ đè bàn tay đặt trên người mình của cậu. Phản ứng có phần nhạy cảm này giống hệt lần trước khi Trình Nam nhốt giữ y, đầu mày cậu liền nhíu lại.
“Vì sao một lần tôi chạm vào anh liền như vậy?”
“Hả?”
Hướng Nam không hiểu nhìn cậu.
Trình Nam thấy phản ứng này của y cũng không hỏi nữa.
“Tay anh không tiện, để tôi làm là được rồi.” Trình Nam nhấc người xuống giường, hỏi y: “Anh muốn ăn gì?”
Đại thúc cũng không quên Thiếu Kiệt từng bảo Trình Nam là người theo chủ nghĩa đại nam nhân. (chủ nghĩa đại nam nhân: tư tưởng trọng nam khinh nữ, quân tử tránh xa việc bếp núc.)
“Cậu biết nấu cơm?”
“Không biết.” Trình Nam rất thẳng thắn trả lời.
Biết là biết, không biết là không biết, cậu làm người luôn như vậy, không có chuyện biết chút không biết chút.
“Vậy cậu cứ…”
“Anh không phải tay bị thương sao?” Trình Nam lại cúi người áp sát Hướng Nam, hỏi: “Nhanh nói, muốn ăn gì?”
“Sủi cảo….”
Lời còn chưa dứt, môi Hướng Nam đã bị Trình Nam đè lấy. Cậu nghiêng đầu, mâm mê môi y một lúc, sau đó mỉm cười lùi lại. Cậu nhỏ giọng nói với Hướng Nam: “Rất nhanh sẽ được ăn.”
Rất nhanh, nét hạnh phúc trên mặt Trình Nam liền biến mất.
Cậu không tìm thấy sủi cảo trong tủ lạnh.
Cậu quay về phòng, hỏi Hướng Nam: “Sao tôi không thấy thứ anh nói.”
“Tôi chưa từng nói ở đây có.”
Một câu này của Hướng Nam suýt làm Trình Nam nghẹn chết.
“Vậy mà anh còn muốn.” Trình Nam trừng mắt, cuối cùng, cậu đầy nghi ngờ lại gần hỏi Hướng Nam: “Anh không phải định bảo anh rất muốn ăn rồi kêu tôi đi siêu thị mua chứ? Anh không phải định sai tôi đi rồi sau đó không cho tôi vào lại chứ?”
Không cần nói, Hướng Nam thật sự từng nghĩ vậy.
Y chột dạ quay mặt đi, hỏi Trình Nam: “Tôi rất muốn ăn, cậu đi hay không?”
Bản thân cũng không phải tên ngốc, sao có thể làm việc ngu ngốc như vậy. Trình Nam nghĩ rồi, tiến lại.
“Anh thật sự muốn ăn?”
Trình Nam hỏi vậy, mắt Hướng Nam liền bừng sáng. Trong lòng cậu cười mỉa một cái, nói: “Muốn tôi đi mua thì anh hôn tôi một cái.”
Hôn một cái có thể tiễn Trình Nam rời đi, Hướng Nam còn cầu gì nữa
Hướng Nam không cần suy nghĩ lập tức nghiêng đầu hôn lên môi Trình Nam một cái. Trình Nam phản công lại, tàn sát bừa bãi trong miệng Hướng Nam một phen. Sau cùng, cậu đứng dậy hỏi Hướng Nam: “Lấy chìa khóa ra.”
Hướng Nam ngây người.
“Tôi không có chìa khóa chỗ này.”
“Vậy tôi không đi nữa.”
Hướng Nam lại lần nữa ngây người. Thôi rồi, vừa rồi mất công hy sinh rồi.
Y di chuyện, đi xuống giường.
Y thật sự rất đói, vào phòng bếp mở tủ lạnh, tìm một lượt. Cuối cùng, y đành từ bỏ.
“Không phải anh đói sao?”
Trình Nam theo sau y thấy y quay người đi ra liền hỏi.
“Không có thứ muốn ăn.”
Hướng Nam nói rồi đi vào trong phòng. Trình Nam thấy y như vậy liền nhíu mày.
“Sủi cảo sao? Được, muốn ăn nhân gì tôi đi mua cho anh.”
Trình Nam bước nhanh tới kéo Hướng Nam đè y lên tường, nói: “Nghe cho kỹ, đợi tôi quay về thì phải mở cửa cho tôi, nếu không…”
“Anh cứ liệu đấy!”
Lời uy hiếp của Trình Nam khiến Hướng Nam có chút lo lắng. Y biết rõ tính cách của Trình Nam. Lời đe dọa của cậu nghe thật đơn giản. Đến lúc đó thực sự không mở cửa cho cậu vào, cách cậu trừng phạt y lại không có đơn giản như một lời này.
Thấy phản ứng của đại thúc, biết lời mình nói có tác dụng, khóe môi Trình Nam liền cong lên.
Cậu lại hôn lên môi Hướng Nam một cái, sau đó ra khỏi nhà.
Trình Nam không cam lòng ra khỏi cửa, nét bực bội không chút giấu diếm hiện rõ trên mặt.
Cái tủ lạnh to như vậy ngay cả một gói sủi cảo cũng không có. Trong lòng cậu không khỏi %$&@#%#%#$ Mạc Dương một trận, không hề biết, bên nhà Ngụy gia lúc này đang ầm ĩ rung trời.
“Bộp”. Một quyển tạp chí đập mạnh xuống bàn nước.
Lão gia đứng đầu nhà họ Ngụy – Ngụy Tranh Hạ mắt trợn lên như chuông đồng, hét: “Hai anh em chúng mày cư nhiên vì tranh giành một thằng đàn ông mà động thủ với nhau tại nhà họ Cao! Bại hoại gia phong như vậy, bị người ta viết thành thế này…”
Ngón tay Ngụy Tranh Hạ nhấn mạnh vào quyển tạp chí, rống: “Chúng mày còn muốn chút thể diện nào nữa không?”
Mạc Dương nhìn thoáng cái, lúc này mới hiểu vì sao lão phu nhân lại vội vã tìm mình như vậy. Hóa ra là lần đó gã và Thiếu Kiệt đánh nhau bị người ta chụp trộm, cho đăng lên trang bìa.
Bảo vệ ở nhà họ Cao tối hôm đó nghiêm ngặt như vậy, cư nhiên còn có người có thể lẩn vào chụp trộm thế này.
Trong lòng Mạc Dương không khỏi cảm thấy kỳ quái.
Gã nhìn về phía Thiếu Kiệt. Thiếu Kiệt sớm đã quay về cùng dì cậu chuẩn bị sẵn trước, cũng không hoảng nói: “P a. Hôm đó a Đông cũng ở đấy, không phải là đã can ngăn bọn cháu rồi sao. Nói cái gì mà ghen tuông, giành tình nhân, rõ ràng là bịa đặt!”
Ánh mặt lão đầu liếc về phía Thiếu Kiệt bảo bối. Ông hỏi cậu: “Chuyện rốt cục là như thế nào? Nói.”
Mạc Dương ném quyển tạp chí trở lại bàn nước, nói: “Cháu đốt mất cái nơ con bướm của cậu ta.”
“Không sai! Chính là như vậy! Cậu chịu thừa nhận trước mặt ông nội là tốt nhât!” Thiếu Kiệt bảo bối khoa chân múa tay, nói: “Tuyệt đối là khiêu khích! Đáng đánh!”
Hai chữ sau cùng của Thiếu Kiệt bảo bối lập tức làm Mạc Dương tức giận.
Đánh cái gì mà đánh.
Chuyện đại thúc gã còn chưa tìm cậu tính sổ cơ.
Mạc Dương siết chặt nắm tay, chẳng qua y không có làm gì, chỉ âm thầm trừng cậu.
Lão đầu thấy không khí giữa hai anh em họ căng thẳng thì không khỏi nhíu mày.
Lão đầu muốn Mạc Dương nói rõ toàn bộ mọi chuyện. Mạc Dương nhìn lão đầu một cái, sau lại liếc Thiếu Kiệt một cái, không nói lời nào.
Ý của Mạc Dương không thể rõ ràng hơn nữa.
Gã là thấy Thiếu Kiệt không thuận mắt, muốn chém muốn giết thế nào thì tùy.
Nếu đây chẳng qua là hai anh em đùa giỡn nhau thì coi như vẫn ổn.
Sắc mặt lão đầu liền dịu xuống.
Mạc Dương có địch ý đối với Thiếu Kiệt, điều này lão đầu biết rõ.
Lúc trước tiểu Mạc Dương ở bên ngoài chịu khổ cực, khó khăn lắm mới có thể trở về nhận tổ tiên. Lúc trở về căn nhà này, thấy một Thiếu Kiệt tuổi tác không cách biệt mình là bao, lại từ nhỏ nhận được sự chăm sóc khác biệt so với mình một trời một vưc, trong lòng có thể thoải mái sao?
Lão phu nhân vẫn luôn để ý sắc mặt của lão đầu, liếc nhìn nhị lão phu nhân: “Nói cho cùng là hai thằng nhóc con vì chút chuyện mà đánh nhau. Thiếu Kiệt cũng thật là, không phải chỉ là một chiếc nơ con bướm thôi sao, có cần động tay động chân không? Bây giờ hay rồi, bị người ta chụp được còn dựng chuyện đăng báo. Cháu nói xem nhà họ Ngụy chúng ta vì một cái nơ con bướm mà bị người ta nói thành chuyện cười lớn như vậy có biết bao mật mặt.”
Diệp Tâm Dư ở bên cạnh sắc mặt khó coi. Bà muốn bảo vệ con mình, thế nhưng bà là bậc con cháu, không dám nói gì.
Nhị lão phu nhân nghe vậy, mặt cúi xuống.
“Chị cả nói vậy là sai rồi. Ngụy Dương nó vô duyên vô cớ đốt đi nơ con bướm của Thiếu Kiệt. Làm chuyện xấu vậy, Thiếu Kiệt nhà em chỉ muốn đòi chút công đạo mà lại thành đuối lý sao?” Nhị lão thái thái liếc Mạc Dương, trên dưới đánh giá gã, nói: “Em cũng không rõ là người vô tâm nào dạy nó làm như vậy, làm Thiếu Kiệt nhà em mặt cũng theo đó mà mất thế diện!”
Hai vị lão phu nhân không chỉ tuổi tác không nhỏ, đến cả lửa giận cũng không nhỏ.
Thấy hai bà đối chọi gay gắt, sắc mặt lão đầu vừa mới dịu đi một chút liền hơi trầm xuống.
Trong tình huống này, để phòng ngừa mọi chuyện trở nên xấu hơn, lão đầu vẫn luôn im lặng.
Cuối cùng, lão đầu mở miệng nói với Mạc Dương và Thiếu Kiệt: “Hai đứa cháu có phải thừa sức đi đánh nhau không. Được rồi! Từ hôm nay, hai đưa không ai được ăn cơm, lên phòng đóng cửa suy nghĩ!”
Thoát rồi.
Không bị phạt nặng.
Cũng không mang phiền phức đến cho Hướng Nam.
Thiếu Kiệt và Mạc Dương đồng thời thở phào một hơi.
Hai người ngoan ngoãn trở về phòng mình. Không lâu sau, lão phu nhân đi vào phòng Mạc Dương.
“Đến lúc nói thật rồi đi?”
Lão phu nhân ngồi lên ghế sofa, Mạc Dương nhíu mày: “Là sao?”
“Tôi vừa rồi hỏi ông Hồ. Ông ý nói, lần trước cậu bị đánh cũng là vì người kia.”
“Là Hướng Nam phải không?” Lão phu nhân nở một nụ cười cao ngạo, bà không có ý tốt nói: “Tôi hôm này tìm người thúc giục cậu gấp gáp như vậy, cậu cũng không chịu quay về. Cậu ta hiện tại đang ở chỗ của cậu, có phải không?”
Lời này của lão phu nhân khiến Mạc Dương nhíu chặt mày. Gã phòng bị nhìn bà, hỏi: “Bà muốn làm gì?”
Lão phu nhân không nói.
Bà đứng dậy đi ra ngoài.
Mạc Dương không đoán được suy nghĩ của bà, nhìn chằm chằm cánh cửa đang đóng lại, trong mắt hiện lên tia tàn độc.
Mạc Dương bắt đầu gọi điện về nhà, thế nhưng lại không có ai bắt máy.
Không phải thực sự đã xảy ra chuyện gì chứ?
Lòng gã như có lửa đốt, muốn rời đi, nhưng hiện đang bị cấm túc để suy nghĩ, nhất thời không tìm được lý do để trốn ra, không dám cứ vậy làm càn.
“Nhanh nhấc máy!”
Mạc Dương nghe tiếng “tút tút” nhỏ dần, nghiến răng nghiến lợi nhấn gọi lại. Cuối cùng, gã đột nhiên nhớ tới Trình Nam.
Điện thoại không có ai nhấc máy, Hướng Nam không phải lại bị tên nhóc thối Trình Nam kia lừa đi đâu chứ?!
Tuy tức giận, nhưng Mạc Dương lại cảm thấy yên lòng phần nào.
Bị lừa đi cũng tốt, bị lừa đi còn đỡ hơn bị mụ già điên kia tính kế.
Nhớ ra Hướng Nam có Trình Nam ở bên cạnh, Mạc Dương đợt nhiên đợt nhiên thấy may mắn lúc nãy mình không đuổi cậu đi.
Gã ném điện thoại lên đầu giường, cả người nằm xuống, chui vào trong chăn.
Mạc Dương không biết, lúc này Trình Nam lại không có ở bên cạnh Hướng Nam.
Hướng Nam không nghe thấy tiếng điện thoại gã gọi không phải vì ra khỏi nhà, mà vì đúng lúc đó đang trong nhà vệ sinh.
Trong lòng Hướng Nam cho rằng điện thoại chắc chắn là gọi tìm Mạc Dương. Y cho rằng người kia không gọi được bằng số điện thoại này thì sẽ gọi vào di động cho Mạc Dương nên cũng không quá để ý.
Sau khi y đi ra liền định quay về phòng ngủ, ai ngờ tiếng chuông cửa bên ngoài lại reo vang inh ỏi.
Trình Nam nhanh như vậy đã về rồi sao?
Hướng Nam đi lại gần cửa nhìn qua mắt mèo, không thấy bên ngoài có ai.
Y cảm thấy kỳ lạ.
Hướng Nam quay người đi vào trong phòng khách, vừa đi được hai bước, không ngờ chuông cửa lại reo vang.
“Ai vậy?” Hướng Nam lên tiếng hỏi, không có người đáp. Y lại nhìn qua mắt mèo trên cửa, vẫn không thấy ai.
Hướng Nam thấy kỳ lạ liền mở cửa ra.
Cửa vừa mở, y đưa mắt nhìn người đứng trước cửa, vẻ bất ngờ hiện lên trên khuôn mặt, y không khỏi đờ người. <ins class="adsbygoogle"