Trình Nam đưa Lisa tới nhà xong lập tức quay về nhà mình.
Cậu đi qua phòng ăn định lên tầng, không ngờ nghe thấy tiếng bà chủ Hủy đang nói chuyện điện thoại trong phòng ăn.
Nghe thấy hai chữ “Hướng Nam”, cậu lập tức dựng lỗ tai, đứng lại đó.
“Đúng rồi, hình như nghe nói bị đuối nước, đã đưa đến bệnh viện. Dù sao thì bắt đầu từ chiều mai cô đến ở chỗ cửa hàng đồ trang sức số 168 phía Tây đường S làm là được rồi. Rồi, cứ vậy đi.”
Bà chủ Hủy gọi điện xong quay người lại thấy Trình Nam thì ngớ người.
Trình Nam nhìn chằm chằm cô, giận dữ hỏi: “Cô vẫn luôn biết anh ta ở đâu có phải không? Nói cái gì mà đuổi việc, cô vẫn luôn lừa cháu đúng không?”
Bà chủ Hủy định nói gì, thế nhưng sau khi nhìn cậu một lượt từ trên xuống dưới liền nhíu mày.
“Cháu vừa đi đâu?”
Quần áo Trình Nam ướt sũng.
Trên lớp vải thượng hàng đều là vệt nước.
Bà chủ Hủy không bỏ lỡ nét chột dạ chợt lóe lên trong mắt Trình Nam sau khi nghe cô hỏi vậy. Sau đó, Trình Nam tức giận lớn tiếng: “Không phải việc của cô!”
“Cháu vừa gặp Hướng Nam phải không?”
Bà chủ Hủy nhìn thái độ của cậu bắt đầu thấy nghi ngờ.
“Vừa rồi Cao Hách gọi điện bảo Hướng Nam bị đuối nước, cháu rốt cuộc đã làm gì anh ấy?”
“Cháu nói rồi! Không phải việc của cô!” Trình Nam rất hung tợn, cậu đưa tay chỉ thẳng vào bà chủ Hủy: “Cháu cảnh cáo cô, cô đừng có lấy cớ vì tốt cho cháu mà đi làm mấy chuyện vô vị đó nữa. Nếu không cho dù là cô, cũng đừng trách cháu tính sổ!”
Trình Nam nói xong thấy người hầu đi ra mở cửa, quay người lên tầng.
Phu nhân nhà họ Trình Ngô Tuệ Pháp vừa đi vào thấy bóng lưng vội vã của Trình Nam cùng bộ dạng giận dữ của bà chủ Hủy, hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì, nói nó mấy câu thôi.” Bà chủ Hủy che giấu tâm tình, liếc Ngô Tuệ Pháp hờ hững nói: “Chị cũng không phải không biết tính khí con trai chị.”
Trình Nam nổi tiếng tính khí nóng nảy, thế nên Ngô Tuệ Pháp nghe vậy thì cũng không quá để tâm.
Bà sai người vào cùng bà đem túi lớn túi nhỏ giày dép hàng hiệu cầm lên tầng, phát hiện bà chủ Hủy châm thuốc sắc mặt xanh xám, bộ dạng hậm hực, liền hỏi: “Bà cô của tôi, vừa rồi có phải Nam Nam chọc giận em không? Em nói với chị, chị lên dạy dỗ nó?”
“Thôi đi.” Bà chủ Hủy rít lấy một hơi thuốc, thở ra, từ chối: “Chị lên đấy niệm kinh với nó, sau này nó không hận chết em mới lạ.”
“Vậy thôi đi.” Ngô Tuệ Pháp vỗ vỗ cánh tay cô, nói: “Đứa nhỏ này tuy nói năng độc miệng, thế nhưng vô tâm, quan trọng nhất là em đừng để trong lòng, nhé.”
“Vâng.” Bà chủ Hủy liếc lên lầu một cái, gật đầu, bắt đầu có chút lo lắng cho Hướng Nam.
Lo lắng thì lo lắng, bà chủ Hủy quý nhân nhiều việc, sau đó mấy ngày đều bận rộn không dứt, cản bản không có thời gian đi thăm hỏi Hướng Nam.
Chờ đến lúc cô thoát được ra khỏi núi công việc, nhớ tới một nhân vật bị thương tên Hướng Nam, Hướng Nam đã nằm trong viện được hơn một tuần rồi.
Bà chủ Hủy hôm đó ban đầu nghĩ Hướng Nam sắp ra viện rồi, liền quay về thay một bộ đồ thoải mái hơn định đi thẳng đến bệnh viện. Không ngờ vừa ra đến trước cửa, chị Mã người hầu trong nhà vừa quay lại đột nhiên đưa cho cô một bao đồ chuyển phát nhanh nặc danh, lập tức khiến cô dừng bước.
“Ở đâu ra vậy?”
“Đặt trước cổng đại viện. Tôi với a Quyên đi mua thức ăn quay lại thấy ghi tên người nhận là cậu chủ nhà họ Trình nên liền mang nó vào.”
“Không ghi địa chỉ nhà ta, không có tên người gửi mà chị cũng dám nhận sao?”
Bà chủ Hủy vừa giận mắng vừa xé vỏ ngoài: “Nếu trong đó là bom thì sao?”
“Vậy cô còn bóc ra? Đưa cho tôi, tôi cầm ra cho a Hành (bảo vệ) bóc.”
Chị Mã vừa nói đến đây thì món đồ trong bọc đã lộ ra bộ mặt thật của nó.
Chị Mã vừa nhìn thấy là một chiếc đĩa DVD thông thường, liền không nói gì nữa, đi về phía nhà bếp.
Nhìn thấy bốn chữ “băng ghi sự thực” viết trên vỏ đĩa, bà chủ Hủy cảm thấy có chút kỳ quái.
Cô quay vào trong phòng khách, cho đĩa vào trong đầu DVD rồi lấy điều khiển bật lên, vừa nhìn, hình ảnh xuất hiện trên màn hình liền khiến cô sững sờ.
Từ bị giữ lấy hai tay, chạy trốn, bị bắt được, bị ngược đãi, những đoạn phim ngắn được cắt nối từ băng camera giám sát hợp thành hình ảnh Hướng Nam bị Trình Nam cưỡng bức, bị ném vào trong hồ bơi của khách sạn rất thê thảm.
Trình Nam vì nổi điên mà trở nên tàn nhẫn khiến bà chủ Hủy không khỏi cảm thấy khó tin, hơn nữa còn thấy hãi hùng.
“Tứ tiểu thư?”
Bà chủ Hủy hoàn toàn đờ ra ở đó nghe thấy có người gọi cô từ trong phòng ăn, phản ứng đầu tiên chính là tắt TV đi.
Cô ổn định cảm xúc của mình, quay đầu lại: “Có chuyện gì vậy?”
“Tối nay cô có ăn cơm nhà không?”
“Có.”
“Dạ, được rồi.”
Chị Mã lại quay người đi vào trong nhà bếp.
Tống tiền sao?
Bà chủ Hủy không tìm thấy bất cứ một chữ nào khác trong cái bọc kia.
Cô suy nghĩ một chút, đứng lấy cầm lấy chiếc đĩa vừa ra khỏi đầu DVD, ra ngoài.
Bà chủ Hủy đi đến bệnh viện, đứng ở ngoài phòng bệnh tư nhân của Hướng Nam.
Cửa phòng Hướng Nam khép hờ, bà chủ Hủy nhìn vào chỉ thấy bên trong có mình Doanh Doanh và Hướng Nam.
Trong phòng đang bật phim.
Doanh Doanh bóc quýt cho Hướng Nam.
Đối với mùi quýt được đưa tới bên miệng, Hướng Nam hoi lùi lại.
Y ngại ngùng cười cười, đưa tay nhận lấy. Doanh Doanh không biết nói gì với Hướng Nam, khuôn mắt đầy vết bầm tím của y hiện lên chút xấu hổ. Doanh Doanh thấy y như vậy, vui vẻ bật cười.
Bà chủ Hủy đẩy cửa bước vào.
Ánh mắt hai người trong phòng lập tức bị thu hút mà nhìn qua.
Doanh Doanh thấy bà chủ Hủy đầu tiên kêu “Ồ” một tiếng, sau đó: “Chị Hủy, chị đến thăm bệnh sao không mang theo gì cả?”
“Muốn thứ gì?”
“Mấy món đồ bổ kiểu tổ yến thì không dám đòi chị, táo chuối chị cũng nên mang đến hai túi chứ?”
“Được, mai chị cầm hai túi đến tiệm hỏi thăm em.”
“Ề Chị cầm đến thì em cũng nhận ” Bà chủ Hủy trêu như vậy, Doanh Doanh cũng không để ý. Cô ngược lại rất vui vẻ, mắt lập tức liền cong lên: “Nói phải giữ lời nha ”
Bà chủ Hủy cười nhìn cô một cái rồi ngồi xuống bên giường.
Cô hỏi Hướng Nam: “Anh thấy thế nào?”
“Không sao.”
Không sao là nói dối.
Sắc mắt Hướng Nam trắng bệch.
Trong sắc trắng nhợt đó còn lẫn với những vết bầm tím và đóng vẩy, có những vết đã tan bớt lộ ra màu xanh nhạt, còn có những vết bầm nặng màu tím đen. Khóe môi, sống mũi, viền mắt, trán, còn có hai cánh tay lộ ra khỏi tay áo, không nơi nào may mắn thoát được.
Ánh mắt bà chủ Hủy trầm xuống.
“Hướng Nam, xin lỗi.”
Giây phút này, Hướng Nam ngẩn người.
Khuôn mặt trắng bệch càng thêm phần nhợt nhạt.
Y nhìn Doanh Doanh bộ dạng không hiểu chuyện gì, cực lực bảo vệ chút tự tôn còn lại của y, gượng cười: “Sao đột nhiên lại xin lỗi, kỳ quái…”
Hướng Nam đang giả ngốc.
Y biết bà chủ Hủy hẳn đã biết được chuyện gì đã xảy ra.
Trong lòng Hướng Nam hoảng hốt. Y rất sợ, rất sợ bà chủ Hủy nói ra điều gì đó trước mặt Doanh Doanh, sau đó Doanh Doanh được y coi như bạn không biết sẽ đối xử với y như thế nào.
“Không có gì. Ý tôi là bảo anh bị thương nặng đến vậy, thế nhưng tôi là bà chủ mà lúc này mới tới thăm anh.”
Bà chủ Hủy nói rồi nhìn về phía Doanh Doanh: “Hôm nay em không phải đi làm sao?”
“Không cần ạ.” Doanh Doanh nghe cô nói vậy thì cảm thấy kỳ quái: “Không phải là vừa giao ca mới tới đây sao?”
“Dù vậy cũng nên về nhà ngủ đi, chị có chút chuyện muốn nói với Hướng Nam.”
“Như vậy sao, nên nói sớm, làm gì mà hỏi người ta có phải đi làm hay không…” Doanh Doanh cầm lấy chiếc túi đặt ở lưng ghế mình, nói với Hướng Nam: “Vậy anh cứ nghỉ ngơi đi, chờ em rảnh lại qua thăm anh.”
“Được.”
Hướng Nam gật đầu.
Tiễn Doanh Doanh rời đi xong, bà chủ Hủy nói với Hướng Nam: “Hướng Nam, tôi cho anh xem thứ này.”
Bà chủ Hủy lấy chiếc đĩa trong túi ra, sau đó đổi với đĩa phim đang chiếu.
Hướng Nam nhìn thấy những hình ảnh từ camera quan sát thì đờ đẫn.
Ký ức khủng bố mấy ngày nay Thường Triết và Cao Hách dùng trăm phương ngàn kế để xóa mờ lại một lần nữa hiện lên. Hai tay siết chặt ga giường, hai môi run run, bộ dạng giống như sắp bật khóc.
Bà chủ Hủy quan sát phản ứng của y, nhỏ giọng: “Hướng Nam, anh cảm thấy người gửi cái này có thể là ai?”
Hướng Nam nghe bà chủ Hủy hỏi vậy, hàng mi dài khẽ run lên.
Y không rõ bà chủ Hủy hỏi vậy là có ý gì, y nhìn vào mắt cô, miệng mở nửa ngày, mới thốt được ra: “… Không phải tôi…”
Ngón tay Hướng Nam trắng bệch. Bàn tay nắm quá chặt, đầu mũi kim tiêm truyền dịch gắn trên tay trái có dấu hiệu rút máu ngược.
“Tôi không có ý đó.” Bà chủ Hủy thấy y như vậy, vội an ủi giữ y bình tĩnh.
Cô mở ngón tay Hướng Nam ra, nhẹ giọng: “Tôi chỉ muốn hỏi thăm, anh còn nhớ hôm đó ở khách sạn có gặp phải ai, nhìn qua có vẻ giống dạng người muốn tính kế mà lấy được cái này không?”
Hướng Nam nhắm mắt, cắn môi, lắc đầu, cả người run lẩy bẩy.
Bà chủ Hủy thấy y hoảng sợ như vậy, có chút áy náy. Cuối cùng, cô nói: “Tôi biết Trình Nam thực khốn nạn, thế nhưng anh cũng biết, tính cách nó vốn là như vậy.”
“Sau này có việc gì cần anh cứ đến tìm tôi đi. Là nhà họ Trình chúng tôi thiếu nợ anh, có thể giúp anh sẽ nhất định giúp đỡ.”
Cứ như vậy sao?
Bồi thường tổn thất sao?
Hướng Nam mong rằng sau này không nhìn thấy Trình Nam nữa, có thể không?
Hướng Nam không nhìn cô, cũng không nói gì.
Vì y biết, bà chủ Hủy chỉ nói mấy lời khách khí sau khi chuyện đã xảy ra.
Việc làm của Trình Nam bà chủ Hủy cũng đã thấy (qua video), hiện tại Hướng Nam không có phản ứng gì với cô. Qua một lúc, cô cũng không biết nên làm gì.
Bà chủ Hủy chỉ đành khẽ thở dài, đứng dậy cầm đĩa phim rời đi.
Tối đến Hướng Nam nhận được điện thoại của Thường Triết, nói là cha về, tìm y có việc, có thể rất muộn mới tới được.
Vì Hướng Nam bắt đầu từ lúc được cứu tỉnh có ý thức liền không ngừng gặp ác mộng.
Cao Hách và Thường Triết biết trong lòng Hướng Nam bị ám ảnh, hơn một tuần nay, tối nào cũng thay phiên nhau đến ở cùng y.
Tối nay vốn đến lượt Thường Triết, thế nhưng Thường Triết lại có việc, Hướng Nam không muốn y chạy tới chạy lui, liền khuyên y, nói mình ở một mình thực ra cũng không sao, kêu y tối nay không cần tới.
Hướng Nam nằm một mình trên giường xem TV cả tối, buồn chán vô cùng, bắt đầu thiu thiu buồn ngủ.
Y mơ mơ màng màng, cảm thấy không còn tiếng TV nữa.
Y cho rằng Thường Triết nói không đến nhưng lại tới, liền rất tư nhiên nghiêng người nằm ngủ.
Hướng Nam là theo thói quen.
Y ngủ đến mơ màng, cũng không nhìn xem là ai, rất tự nhiên để chừa chỗ sau lưng ra.
Cảm thấy phần chăn phía sau được nhấc lên, một khuôn ngực ấm áp áp lại gần lưng y, Hướng Nam bị ôm vào trong lòng người vừa tới. Y mơ mơ hồ hồ chuyển người, giọng rất nhỏ, nói: “….. Hôm nay bà chủ Hủy tới…”
“Có người lấy đi đoạn phim từ camera giám sát của khách sạn hôm đó… Còn sao ra một bản gửi cho cô ấy…”
“Tôi xem rồi…” Hướng Nam cảm thấy bàn tay đặt trên eo y siết chặt lại. Hướng Nam biết, đó là sợ y sau khi xem xong lại không ngừng nghĩ đến mấy chuyện kia. Tay Hướng Nam luồn vào trong chăn vỗ nhẹ lên bàn tay vuốt một đường từ bụng y lên ngực y, mười ngón đan vào nhau.
“Tôi không sao… Chỉ là… bà chủ Hủy nói có thể là tống tiền…”
Hướng Nam vốn còn định nói một vài chuyện liên quan tới đoạn phim kia. Y nghĩ Thường Triết có thể nghĩ được cách để tra ra, thế nhưng người ôm y từ đăng sau hoàn toàn không nói gì cũng không có phản ứng gì với lời y nói, hơi thở còn càng ngày càng đều đặn. Hướng Nam nghĩ Thường Triết quá mệt mỏi, cũng không nói tiếp nữa, chỉ lầm bầm một câu “Làm sao đây”, điều chỉnh tư thế ngủ, chậm rãi, cũng dần dần tiến vào giấc mộng.”
Những tia nắng đầu tiên của buổi sáng xuất hiện, Hướng Nam theo thói quen mà tỉnh giấc.
Y thả lỏng bàn tay đã nắm cả một đêm ra dụi dụi mắt, ngồi dậy.
Y quay đầu lại nhìn, nhìn rõ người nằm bên cạnh là ai, hai mắt liền trợn tròn.
Thấy người kia cử động, có vẻ như sắp tỉnh dậy, y hoảng hốt lùi lại, bên cạnh là khoảng không trống rỗng, thiếu chút nữa ngã từ mép giường xuống. <ins class="adsbygoogle"
Cậu đi qua phòng ăn định lên tầng, không ngờ nghe thấy tiếng bà chủ Hủy đang nói chuyện điện thoại trong phòng ăn.
Nghe thấy hai chữ “Hướng Nam”, cậu lập tức dựng lỗ tai, đứng lại đó.
“Đúng rồi, hình như nghe nói bị đuối nước, đã đưa đến bệnh viện. Dù sao thì bắt đầu từ chiều mai cô đến ở chỗ cửa hàng đồ trang sức số 168 phía Tây đường S làm là được rồi. Rồi, cứ vậy đi.”
Bà chủ Hủy gọi điện xong quay người lại thấy Trình Nam thì ngớ người.
Trình Nam nhìn chằm chằm cô, giận dữ hỏi: “Cô vẫn luôn biết anh ta ở đâu có phải không? Nói cái gì mà đuổi việc, cô vẫn luôn lừa cháu đúng không?”
Bà chủ Hủy định nói gì, thế nhưng sau khi nhìn cậu một lượt từ trên xuống dưới liền nhíu mày.
“Cháu vừa đi đâu?”
Quần áo Trình Nam ướt sũng.
Trên lớp vải thượng hàng đều là vệt nước.
Bà chủ Hủy không bỏ lỡ nét chột dạ chợt lóe lên trong mắt Trình Nam sau khi nghe cô hỏi vậy. Sau đó, Trình Nam tức giận lớn tiếng: “Không phải việc của cô!”
“Cháu vừa gặp Hướng Nam phải không?”
Bà chủ Hủy nhìn thái độ của cậu bắt đầu thấy nghi ngờ.
“Vừa rồi Cao Hách gọi điện bảo Hướng Nam bị đuối nước, cháu rốt cuộc đã làm gì anh ấy?”
“Cháu nói rồi! Không phải việc của cô!” Trình Nam rất hung tợn, cậu đưa tay chỉ thẳng vào bà chủ Hủy: “Cháu cảnh cáo cô, cô đừng có lấy cớ vì tốt cho cháu mà đi làm mấy chuyện vô vị đó nữa. Nếu không cho dù là cô, cũng đừng trách cháu tính sổ!”
Trình Nam nói xong thấy người hầu đi ra mở cửa, quay người lên tầng.
Phu nhân nhà họ Trình Ngô Tuệ Pháp vừa đi vào thấy bóng lưng vội vã của Trình Nam cùng bộ dạng giận dữ của bà chủ Hủy, hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì, nói nó mấy câu thôi.” Bà chủ Hủy che giấu tâm tình, liếc Ngô Tuệ Pháp hờ hững nói: “Chị cũng không phải không biết tính khí con trai chị.”
Trình Nam nổi tiếng tính khí nóng nảy, thế nên Ngô Tuệ Pháp nghe vậy thì cũng không quá để tâm.
Bà sai người vào cùng bà đem túi lớn túi nhỏ giày dép hàng hiệu cầm lên tầng, phát hiện bà chủ Hủy châm thuốc sắc mặt xanh xám, bộ dạng hậm hực, liền hỏi: “Bà cô của tôi, vừa rồi có phải Nam Nam chọc giận em không? Em nói với chị, chị lên dạy dỗ nó?”
“Thôi đi.” Bà chủ Hủy rít lấy một hơi thuốc, thở ra, từ chối: “Chị lên đấy niệm kinh với nó, sau này nó không hận chết em mới lạ.”
“Vậy thôi đi.” Ngô Tuệ Pháp vỗ vỗ cánh tay cô, nói: “Đứa nhỏ này tuy nói năng độc miệng, thế nhưng vô tâm, quan trọng nhất là em đừng để trong lòng, nhé.”
“Vâng.” Bà chủ Hủy liếc lên lầu một cái, gật đầu, bắt đầu có chút lo lắng cho Hướng Nam.
Lo lắng thì lo lắng, bà chủ Hủy quý nhân nhiều việc, sau đó mấy ngày đều bận rộn không dứt, cản bản không có thời gian đi thăm hỏi Hướng Nam.
Chờ đến lúc cô thoát được ra khỏi núi công việc, nhớ tới một nhân vật bị thương tên Hướng Nam, Hướng Nam đã nằm trong viện được hơn một tuần rồi.
Bà chủ Hủy hôm đó ban đầu nghĩ Hướng Nam sắp ra viện rồi, liền quay về thay một bộ đồ thoải mái hơn định đi thẳng đến bệnh viện. Không ngờ vừa ra đến trước cửa, chị Mã người hầu trong nhà vừa quay lại đột nhiên đưa cho cô một bao đồ chuyển phát nhanh nặc danh, lập tức khiến cô dừng bước.
“Ở đâu ra vậy?”
“Đặt trước cổng đại viện. Tôi với a Quyên đi mua thức ăn quay lại thấy ghi tên người nhận là cậu chủ nhà họ Trình nên liền mang nó vào.”
“Không ghi địa chỉ nhà ta, không có tên người gửi mà chị cũng dám nhận sao?”
Bà chủ Hủy vừa giận mắng vừa xé vỏ ngoài: “Nếu trong đó là bom thì sao?”
“Vậy cô còn bóc ra? Đưa cho tôi, tôi cầm ra cho a Hành (bảo vệ) bóc.”
Chị Mã vừa nói đến đây thì món đồ trong bọc đã lộ ra bộ mặt thật của nó.
Chị Mã vừa nhìn thấy là một chiếc đĩa DVD thông thường, liền không nói gì nữa, đi về phía nhà bếp.
Nhìn thấy bốn chữ “băng ghi sự thực” viết trên vỏ đĩa, bà chủ Hủy cảm thấy có chút kỳ quái.
Cô quay vào trong phòng khách, cho đĩa vào trong đầu DVD rồi lấy điều khiển bật lên, vừa nhìn, hình ảnh xuất hiện trên màn hình liền khiến cô sững sờ.
Từ bị giữ lấy hai tay, chạy trốn, bị bắt được, bị ngược đãi, những đoạn phim ngắn được cắt nối từ băng camera giám sát hợp thành hình ảnh Hướng Nam bị Trình Nam cưỡng bức, bị ném vào trong hồ bơi của khách sạn rất thê thảm.
Trình Nam vì nổi điên mà trở nên tàn nhẫn khiến bà chủ Hủy không khỏi cảm thấy khó tin, hơn nữa còn thấy hãi hùng.
“Tứ tiểu thư?”
Bà chủ Hủy hoàn toàn đờ ra ở đó nghe thấy có người gọi cô từ trong phòng ăn, phản ứng đầu tiên chính là tắt TV đi.
Cô ổn định cảm xúc của mình, quay đầu lại: “Có chuyện gì vậy?”
“Tối nay cô có ăn cơm nhà không?”
“Có.”
“Dạ, được rồi.”
Chị Mã lại quay người đi vào trong nhà bếp.
Tống tiền sao?
Bà chủ Hủy không tìm thấy bất cứ một chữ nào khác trong cái bọc kia.
Cô suy nghĩ một chút, đứng lấy cầm lấy chiếc đĩa vừa ra khỏi đầu DVD, ra ngoài.
Bà chủ Hủy đi đến bệnh viện, đứng ở ngoài phòng bệnh tư nhân của Hướng Nam.
Cửa phòng Hướng Nam khép hờ, bà chủ Hủy nhìn vào chỉ thấy bên trong có mình Doanh Doanh và Hướng Nam.
Trong phòng đang bật phim.
Doanh Doanh bóc quýt cho Hướng Nam.
Đối với mùi quýt được đưa tới bên miệng, Hướng Nam hoi lùi lại.
Y ngại ngùng cười cười, đưa tay nhận lấy. Doanh Doanh không biết nói gì với Hướng Nam, khuôn mắt đầy vết bầm tím của y hiện lên chút xấu hổ. Doanh Doanh thấy y như vậy, vui vẻ bật cười.
Bà chủ Hủy đẩy cửa bước vào.
Ánh mắt hai người trong phòng lập tức bị thu hút mà nhìn qua.
Doanh Doanh thấy bà chủ Hủy đầu tiên kêu “Ồ” một tiếng, sau đó: “Chị Hủy, chị đến thăm bệnh sao không mang theo gì cả?”
“Muốn thứ gì?”
“Mấy món đồ bổ kiểu tổ yến thì không dám đòi chị, táo chuối chị cũng nên mang đến hai túi chứ?”
“Được, mai chị cầm hai túi đến tiệm hỏi thăm em.”
“Ề Chị cầm đến thì em cũng nhận ” Bà chủ Hủy trêu như vậy, Doanh Doanh cũng không để ý. Cô ngược lại rất vui vẻ, mắt lập tức liền cong lên: “Nói phải giữ lời nha ”
Bà chủ Hủy cười nhìn cô một cái rồi ngồi xuống bên giường.
Cô hỏi Hướng Nam: “Anh thấy thế nào?”
“Không sao.”
Không sao là nói dối.
Sắc mắt Hướng Nam trắng bệch.
Trong sắc trắng nhợt đó còn lẫn với những vết bầm tím và đóng vẩy, có những vết đã tan bớt lộ ra màu xanh nhạt, còn có những vết bầm nặng màu tím đen. Khóe môi, sống mũi, viền mắt, trán, còn có hai cánh tay lộ ra khỏi tay áo, không nơi nào may mắn thoát được.
Ánh mắt bà chủ Hủy trầm xuống.
“Hướng Nam, xin lỗi.”
Giây phút này, Hướng Nam ngẩn người.
Khuôn mặt trắng bệch càng thêm phần nhợt nhạt.
Y nhìn Doanh Doanh bộ dạng không hiểu chuyện gì, cực lực bảo vệ chút tự tôn còn lại của y, gượng cười: “Sao đột nhiên lại xin lỗi, kỳ quái…”
Hướng Nam đang giả ngốc.
Y biết bà chủ Hủy hẳn đã biết được chuyện gì đã xảy ra.
Trong lòng Hướng Nam hoảng hốt. Y rất sợ, rất sợ bà chủ Hủy nói ra điều gì đó trước mặt Doanh Doanh, sau đó Doanh Doanh được y coi như bạn không biết sẽ đối xử với y như thế nào.
“Không có gì. Ý tôi là bảo anh bị thương nặng đến vậy, thế nhưng tôi là bà chủ mà lúc này mới tới thăm anh.”
Bà chủ Hủy nói rồi nhìn về phía Doanh Doanh: “Hôm nay em không phải đi làm sao?”
“Không cần ạ.” Doanh Doanh nghe cô nói vậy thì cảm thấy kỳ quái: “Không phải là vừa giao ca mới tới đây sao?”
“Dù vậy cũng nên về nhà ngủ đi, chị có chút chuyện muốn nói với Hướng Nam.”
“Như vậy sao, nên nói sớm, làm gì mà hỏi người ta có phải đi làm hay không…” Doanh Doanh cầm lấy chiếc túi đặt ở lưng ghế mình, nói với Hướng Nam: “Vậy anh cứ nghỉ ngơi đi, chờ em rảnh lại qua thăm anh.”
“Được.”
Hướng Nam gật đầu.
Tiễn Doanh Doanh rời đi xong, bà chủ Hủy nói với Hướng Nam: “Hướng Nam, tôi cho anh xem thứ này.”
Bà chủ Hủy lấy chiếc đĩa trong túi ra, sau đó đổi với đĩa phim đang chiếu.
Hướng Nam nhìn thấy những hình ảnh từ camera quan sát thì đờ đẫn.
Ký ức khủng bố mấy ngày nay Thường Triết và Cao Hách dùng trăm phương ngàn kế để xóa mờ lại một lần nữa hiện lên. Hai tay siết chặt ga giường, hai môi run run, bộ dạng giống như sắp bật khóc.
Bà chủ Hủy quan sát phản ứng của y, nhỏ giọng: “Hướng Nam, anh cảm thấy người gửi cái này có thể là ai?”
Hướng Nam nghe bà chủ Hủy hỏi vậy, hàng mi dài khẽ run lên.
Y không rõ bà chủ Hủy hỏi vậy là có ý gì, y nhìn vào mắt cô, miệng mở nửa ngày, mới thốt được ra: “… Không phải tôi…”
Ngón tay Hướng Nam trắng bệch. Bàn tay nắm quá chặt, đầu mũi kim tiêm truyền dịch gắn trên tay trái có dấu hiệu rút máu ngược.
“Tôi không có ý đó.” Bà chủ Hủy thấy y như vậy, vội an ủi giữ y bình tĩnh.
Cô mở ngón tay Hướng Nam ra, nhẹ giọng: “Tôi chỉ muốn hỏi thăm, anh còn nhớ hôm đó ở khách sạn có gặp phải ai, nhìn qua có vẻ giống dạng người muốn tính kế mà lấy được cái này không?”
Hướng Nam nhắm mắt, cắn môi, lắc đầu, cả người run lẩy bẩy.
Bà chủ Hủy thấy y hoảng sợ như vậy, có chút áy náy. Cuối cùng, cô nói: “Tôi biết Trình Nam thực khốn nạn, thế nhưng anh cũng biết, tính cách nó vốn là như vậy.”
“Sau này có việc gì cần anh cứ đến tìm tôi đi. Là nhà họ Trình chúng tôi thiếu nợ anh, có thể giúp anh sẽ nhất định giúp đỡ.”
Cứ như vậy sao?
Bồi thường tổn thất sao?
Hướng Nam mong rằng sau này không nhìn thấy Trình Nam nữa, có thể không?
Hướng Nam không nhìn cô, cũng không nói gì.
Vì y biết, bà chủ Hủy chỉ nói mấy lời khách khí sau khi chuyện đã xảy ra.
Việc làm của Trình Nam bà chủ Hủy cũng đã thấy (qua video), hiện tại Hướng Nam không có phản ứng gì với cô. Qua một lúc, cô cũng không biết nên làm gì.
Bà chủ Hủy chỉ đành khẽ thở dài, đứng dậy cầm đĩa phim rời đi.
Tối đến Hướng Nam nhận được điện thoại của Thường Triết, nói là cha về, tìm y có việc, có thể rất muộn mới tới được.
Vì Hướng Nam bắt đầu từ lúc được cứu tỉnh có ý thức liền không ngừng gặp ác mộng.
Cao Hách và Thường Triết biết trong lòng Hướng Nam bị ám ảnh, hơn một tuần nay, tối nào cũng thay phiên nhau đến ở cùng y.
Tối nay vốn đến lượt Thường Triết, thế nhưng Thường Triết lại có việc, Hướng Nam không muốn y chạy tới chạy lui, liền khuyên y, nói mình ở một mình thực ra cũng không sao, kêu y tối nay không cần tới.
Hướng Nam nằm một mình trên giường xem TV cả tối, buồn chán vô cùng, bắt đầu thiu thiu buồn ngủ.
Y mơ mơ màng màng, cảm thấy không còn tiếng TV nữa.
Y cho rằng Thường Triết nói không đến nhưng lại tới, liền rất tư nhiên nghiêng người nằm ngủ.
Hướng Nam là theo thói quen.
Y ngủ đến mơ màng, cũng không nhìn xem là ai, rất tự nhiên để chừa chỗ sau lưng ra.
Cảm thấy phần chăn phía sau được nhấc lên, một khuôn ngực ấm áp áp lại gần lưng y, Hướng Nam bị ôm vào trong lòng người vừa tới. Y mơ mơ hồ hồ chuyển người, giọng rất nhỏ, nói: “….. Hôm nay bà chủ Hủy tới…”
“Có người lấy đi đoạn phim từ camera giám sát của khách sạn hôm đó… Còn sao ra một bản gửi cho cô ấy…”
“Tôi xem rồi…” Hướng Nam cảm thấy bàn tay đặt trên eo y siết chặt lại. Hướng Nam biết, đó là sợ y sau khi xem xong lại không ngừng nghĩ đến mấy chuyện kia. Tay Hướng Nam luồn vào trong chăn vỗ nhẹ lên bàn tay vuốt một đường từ bụng y lên ngực y, mười ngón đan vào nhau.
“Tôi không sao… Chỉ là… bà chủ Hủy nói có thể là tống tiền…”
Hướng Nam vốn còn định nói một vài chuyện liên quan tới đoạn phim kia. Y nghĩ Thường Triết có thể nghĩ được cách để tra ra, thế nhưng người ôm y từ đăng sau hoàn toàn không nói gì cũng không có phản ứng gì với lời y nói, hơi thở còn càng ngày càng đều đặn. Hướng Nam nghĩ Thường Triết quá mệt mỏi, cũng không nói tiếp nữa, chỉ lầm bầm một câu “Làm sao đây”, điều chỉnh tư thế ngủ, chậm rãi, cũng dần dần tiến vào giấc mộng.”
Những tia nắng đầu tiên của buổi sáng xuất hiện, Hướng Nam theo thói quen mà tỉnh giấc.
Y thả lỏng bàn tay đã nắm cả một đêm ra dụi dụi mắt, ngồi dậy.
Y quay đầu lại nhìn, nhìn rõ người nằm bên cạnh là ai, hai mắt liền trợn tròn.
Thấy người kia cử động, có vẻ như sắp tỉnh dậy, y hoảng hốt lùi lại, bên cạnh là khoảng không trống rỗng, thiếu chút nữa ngã từ mép giường xuống. <ins class="adsbygoogle"