Hạ ra đến bên ngoài, Cố Gia lưng dựa trụ đèn, chờ cậu.
Cố Gia thấy Nhất Hạ tới, xoay người đi, Nhất Hạ chậm rãi đuổi kịp, cho đến khi tới chỗ đỗ xe, Cố Gia đem chìa khóa lôi ra.
Nhất Hạ dừng lại bước chân, giữa một đống xe máy, một chiếc xe màu vàng mật ong, nổi bật chọc vào mắt người nhìn.
Cố Gia bước đến bên cửa xe, Nhất Hạ thấy cậu cúi đầu tra chìa khó, không khỏi đến gần, đối cậu khen: “trông oách a ~”
“Ách?”
Cố Gia còn nghĩ rằng anh sẽ nói tiếp.
-Cậu nhấc mi mắt, ngẩng đầu, thấy Nhất Hạ khép mắt nhìn xuống, nhìn nhìn chiếc xe, hiểu ra, ha hả cười lạnh: “Soái đúng không?”
Nói xong, Cố Gia hai tay duỗi ra, hướng chiếc xe bên cạnh nhìn một cái, lôi một chiếc xe đạp ra, Nhất Hạ vừa thấy, trợn tròn mắt.
“Soái liền lên xe đi.”
Cố Gia nói, thật đúng là chỉ lên cái xe đạp.
Nhất Hạ nhìn, nhìn nhìn lại chiếc xe hơi khí chất kia, lùi một bước.
“Làm sao vậy?”
Cố Gia thấy anh như vậy, trên dưới quét mắt một cái: “Con buôn đúng không?”
Nhất Hạ nhìn lại chiếc xe sang chảnh kia, nhìn nhìn lại cái xe đạp, lại lui một bước.
Con buôn chưa nói tới.
Bởi vì Nhất Hạ không phải loại nhìn xe phán người.
Bất quá……
Không biết là đi xe gì, cũng sẽ không ăn mặc một thân tây trang sang trọng chỉnh tề nhảy lên xe đạp đạp đến chỗ hẹn đi hả?
Hơn nữa, anhlại không phải mắc bệnh thần kinh, đường xá xa xôi như vậy, anh không lẽ cứ như vậy ngồi ở phía sau tùy ý để Cố Gia dẫn đi đâu thì đi, nguyên một đường bị mấy dì mấy cô chạy ra xem xì xào bàn tán, đường đường là một nam nhân hơn 30 tuổi về sau còn muốn ở đây yên bình sống qua ngày hay không.
Nhất Hạ cười gượng.
Anh chỉ chỉ ngón tay: “Tôi chờ cậu, tôi đạp xe.”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Cố Gia còn không kịp mở miệng phản ứng, Nhất Hạ bước thẳng đến chiếc xe, đẩy cậu ra, nghênh ngang mà đi.
Xe đạp chạy được vài mét, Cố Gia “Đừng a, đừng a” mà chạy đuổi theo, thấy Nhất Hạ thật sự bỏ lại mình, hãn……
“Ai muốn phản đối?!”
Cố Gia nhìn theo, xuống xe đem xe đạp đẩy trở về chỗ cũ khóa lại.
“Đùa một chút cũng không được! Còn bỏ rơi ta…… Ai nói với anh rằng chúng ta đi xe đạp tới chứ……”
Tiểu Cố Gia đem chiếc xe sang chảnh kia đánh tới trước mặt anh, ngửa mặt lên trời thét dài: “Lên ~~~”
Nhất Hạ bước vào cũng là lúc Cố Gia đang ngồi đó chờ anh.
Nhất Hạ ngạc nhiên.
Nếu không phải anh đứng ngay bên cạnh Cố Gia để quan sát, anh còn tưởng rằng, trước mắt Cố Gia trước mắt này trong nhà còn có huynh đệ sinh đôi đi.
“Hiện tại xe đạp tính năng đều tốt như vậy sao?”
Nhất Hạ vừa hỏi, chọc đến Cố Gia, ngay sau đó cậu như tỏa ra sát khí có thể giết người.
Nhất Hạ kỳ thật không phải cố ý.
Nhất Hạ hoàn toàn không có đắn đo ý tứ của cậu.
Nhất Hạ chỉ là tò mò.
Tò mò là Cố Gia làm cách nào tới chỗ này được.
Nhất Hạ đôi mắt chớp chớp, có điểm vô tội, có điểm khó hiểu, vừa muốn mở miệng, bả vai đột nhiên bị người kéo mạnh một cái, vừa quay đầy lại, tiểu niếp cứu giá dường như đối Cố Gia cười, đem một quyển tử tư liệu đưa đến trước mặt Nhất Hạ, một phen đem Nhất Hạ từ ghế trên kéo lên, đẩy uqa một bên, đem Nhất Hạ “đoạt” đi mất.
“Hôm nay cuối tuần, khách nhân tới chọn đối tượng nhiều, anh nên tự lực cánh sinh, tự mình chiếu cố chính mình a.”
Tiểu niếp cấp Nhất Hạ lật vài tờ, chỉ vào quyển vở vỗ vỗ, Nhất Hạ thấy mấy cô gái có vẻ vội vã, gật gật đầu, cho qua.
Tiểu niếp đi rồi, Nhất Hạ ở kia nhìn thật lâu.
Cuối cùng, anh cảm thấy có điểm nhàm chán, ánh mắt đảo qua chung quanh, nhìn đến bàn uống trà, bước tới.
Tiểu niếp không phải nói mình tự chiếu cố mình sao?
Nhất Hạ muốn uống nước, không nghĩ làm phiền các nàng, chính mình động thủ đi.
Vào phòng trà, Nhất Hạ lấy ra một cái ly giấy sạch sẽ, vừa muốn rót nước, Cố Gia như âm hồn bất tán, bước tới đứng cạnh anh.
Nhất Hạ động tác ngưng lại.
Anh liếc mắt nhìn cậu, hỏi: “Cậu muốn sao?”
Cố Gia sắc mặt không tốt, không nóng không lạnh nói: “Lại đây hoàn thiện một chút tư liệu.”
Thì ra là thế.
Nhất Hạ gật đầu, cấp Cố Gia lấy ly nước, bước tới chỗ bàn tròn nhỏ ngồi xuống.
“Cao bao nhiêu?”
Nhất Hạ trả lời.
“Bằng cấp đâu?”
Nhất Hạ cũng khai ra đầy đủ.
Cố Gia nhấc mắt, giương mắt: “Anh bằng cấp tầm tầm như vậy, lại có thể làm ở một công ty lớn như vật sao?”
Nhất Hạ giật mình, ha hả cười, lấy một cái ly giấy mới, nói: “Này có cái gì kì quái sao.”
“Tôi chỉ là ăn theo cha mà thôi, cha tôi trước đây làm ở đó.”
Kỳ thật công ty đó trước khi bị thu mua, cũng không có quy mô như hiện tại.
Cha anh thời trẻ làm ở đó, thực ganh đua, thực được thưởng thức, vì công ty đã làm rất nhiều việc cống hiến.
Khi đó mắt thấy cha mình lên chức vù vù, sinh hoạt cứ như thế tăng lên, không nghĩ, ngoài ý muốn, cha mình mất đi khả năng lao động, sinh hoạt trong nháy mắt sụp đổ, thế giới của anh, thật sự, từ đó thay đổi.
Bởi vì không có khả năng nuôi thêm tiểu Kỷ Hạo, không nghĩ tới tiểu Kỷ Hạo bởi vì trong nhà thiếu tiền, Nhất Hạ đành phải tìm một gia đình có tiền, đem tiểu Kỷ Hạo mà anh vẫn luôn bế trong vòng tay, đưa cho người khác.
Bởi vì vẫn là anh chăm sóc, mẹ Kỷ vẫn biết anh vất vả như thế nào, cho nên nước mắt rơi trong lòng nhưng lại không có phản đối.
Tiễn đi tiểu Kỷ Hạo, thế giới của anh sụp đổ.
Anh cầm lấy hồng bao của người ta. Tất cả đều dồn vào tiền viện phí cho cha.
Anh mỗi lần nhớ tới tiểu Kỷ Hạo liền khóc rất thương tâm, nhưng lại không dám để người nhà biết, vẫn luôn trốn tới chỗ không có ai để khóc.
Những năm tháng đó, anh như người mất hồn cứ thế sinh hoạt.
Ở trong nhà sinh hoạt, anh từ sáng đến tối, chạy tới chạy lui đổi từ việc này đến việc khác.
Tổng giám đốc công ty cha tới thăm, thấy anh vất vả như vậy, liền thu lưu anh, ở công ty, vì anhan bài một vị trí.
Một thằng nhóc hơn mười tuổi, kỳ thật làm không được cái gì.
Lão tổng khiến cho anh trên danh nghĩa ở công ty, ở công ty chạy qua chạy lại thông báo, đưa văn kiện, một chân chạy vặt.
Nhất Hạ làm ba năm, bắt đầu báo danh học lớp học ban đêm.
Mấy năm sau, khi đã có bằng cấp, thấy công ty tuyển người, liền cầm hồ sơ đi phỏng vấn.
Lão tổng thấy anh chăm chỉ, liền nhận.
Sau lại làm thật lâu, công ty bị người thu mua, Nhất Hạ cho rằng chính mình sẽ phải thất nghiệp, sau biết nhân sự vẫn không có cái biến động, nhưng là những người tới sau tất cả đều là nhân tài, công ty cũng vì thế mà ngày một phát triển, Nhất Hạ thành lão thần, không thể đuổi lại không đủ tư cách lên chức, cứ giậm chân tại chỗ đến bây giờ.
Tất cả đều là chuyện trước đây, đối với hiện tại, Nhất Hạ vân đạm phong khinh, không có gì đáng khiếu nại.
Anh thanh âm thực đạm, tươi cười cũng thực đạm, anh tự rót cho mình một ly nước, uống xong quay người lại, sửng sốt.
Cố Gia đứng ở trước mặt anh.
Mắt to trừng mắt nhỏ.
Nhất Hạ xem cậu càng lúc càng gần, lùi về phía tủ ngày một gần cho đến khi chạm đến tủ, một trận khẩn trương.
“Cậu muốn làm gì?”
“Anh…… Thật là xử nam?”
Nhất Hạ lại sửng sốt.
Nhất Hạ khẽ cau mày, nhìn Cố Gia, không biết Cố Gia hỏi như vậy là có ý tứ gì, hỏi: “Này rất quan trọng sao?”
“Anh có phải hay không cho rằng, không / thượng / qua nữ nhân, chính là xử nam?”
Nhất Hạ lại sửng sốt, nghĩ nghĩ, hai mắt chớp chớp, ngước mắt: “Có ý tứ gì?”
Cố Gia đem di động của mình lôi ra.
Cậu đưa cho Nhất Hạ nhìn một tấm ảnh chụp.
Nhất Hạ không thèm để ý mà liếc mắt một cái, ngạc nhiên.
“Cậu……”
Nhất Hạ sắc mặt đột biến.
Tiểu Cố Gia xem trên mặt anh biến hóa mấy lượt, khóe miệng hơi hơi nhếch, xấu xa mà mỉm cười.
Cố Gia thấy Nhất Hạ tới, xoay người đi, Nhất Hạ chậm rãi đuổi kịp, cho đến khi tới chỗ đỗ xe, Cố Gia đem chìa khóa lôi ra.
Nhất Hạ dừng lại bước chân, giữa một đống xe máy, một chiếc xe màu vàng mật ong, nổi bật chọc vào mắt người nhìn.
Cố Gia bước đến bên cửa xe, Nhất Hạ thấy cậu cúi đầu tra chìa khó, không khỏi đến gần, đối cậu khen: “trông oách a ~”
“Ách?”
Cố Gia còn nghĩ rằng anh sẽ nói tiếp.
-Cậu nhấc mi mắt, ngẩng đầu, thấy Nhất Hạ khép mắt nhìn xuống, nhìn nhìn chiếc xe, hiểu ra, ha hả cười lạnh: “Soái đúng không?”
Nói xong, Cố Gia hai tay duỗi ra, hướng chiếc xe bên cạnh nhìn một cái, lôi một chiếc xe đạp ra, Nhất Hạ vừa thấy, trợn tròn mắt.
“Soái liền lên xe đi.”
Cố Gia nói, thật đúng là chỉ lên cái xe đạp.
Nhất Hạ nhìn, nhìn nhìn lại chiếc xe hơi khí chất kia, lùi một bước.
“Làm sao vậy?”
Cố Gia thấy anh như vậy, trên dưới quét mắt một cái: “Con buôn đúng không?”
Nhất Hạ nhìn lại chiếc xe sang chảnh kia, nhìn nhìn lại cái xe đạp, lại lui một bước.
Con buôn chưa nói tới.
Bởi vì Nhất Hạ không phải loại nhìn xe phán người.
Bất quá……
Không biết là đi xe gì, cũng sẽ không ăn mặc một thân tây trang sang trọng chỉnh tề nhảy lên xe đạp đạp đến chỗ hẹn đi hả?
Hơn nữa, anhlại không phải mắc bệnh thần kinh, đường xá xa xôi như vậy, anh không lẽ cứ như vậy ngồi ở phía sau tùy ý để Cố Gia dẫn đi đâu thì đi, nguyên một đường bị mấy dì mấy cô chạy ra xem xì xào bàn tán, đường đường là một nam nhân hơn 30 tuổi về sau còn muốn ở đây yên bình sống qua ngày hay không.
Nhất Hạ cười gượng.
Anh chỉ chỉ ngón tay: “Tôi chờ cậu, tôi đạp xe.”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Cố Gia còn không kịp mở miệng phản ứng, Nhất Hạ bước thẳng đến chiếc xe, đẩy cậu ra, nghênh ngang mà đi.
Xe đạp chạy được vài mét, Cố Gia “Đừng a, đừng a” mà chạy đuổi theo, thấy Nhất Hạ thật sự bỏ lại mình, hãn……
“Ai muốn phản đối?!”
Cố Gia nhìn theo, xuống xe đem xe đạp đẩy trở về chỗ cũ khóa lại.
“Đùa một chút cũng không được! Còn bỏ rơi ta…… Ai nói với anh rằng chúng ta đi xe đạp tới chứ……”
Tiểu Cố Gia đem chiếc xe sang chảnh kia đánh tới trước mặt anh, ngửa mặt lên trời thét dài: “Lên ~~~”
Nhất Hạ bước vào cũng là lúc Cố Gia đang ngồi đó chờ anh.
Nhất Hạ ngạc nhiên.
Nếu không phải anh đứng ngay bên cạnh Cố Gia để quan sát, anh còn tưởng rằng, trước mắt Cố Gia trước mắt này trong nhà còn có huynh đệ sinh đôi đi.
“Hiện tại xe đạp tính năng đều tốt như vậy sao?”
Nhất Hạ vừa hỏi, chọc đến Cố Gia, ngay sau đó cậu như tỏa ra sát khí có thể giết người.
Nhất Hạ kỳ thật không phải cố ý.
Nhất Hạ hoàn toàn không có đắn đo ý tứ của cậu.
Nhất Hạ chỉ là tò mò.
Tò mò là Cố Gia làm cách nào tới chỗ này được.
Nhất Hạ đôi mắt chớp chớp, có điểm vô tội, có điểm khó hiểu, vừa muốn mở miệng, bả vai đột nhiên bị người kéo mạnh một cái, vừa quay đầy lại, tiểu niếp cứu giá dường như đối Cố Gia cười, đem một quyển tử tư liệu đưa đến trước mặt Nhất Hạ, một phen đem Nhất Hạ từ ghế trên kéo lên, đẩy uqa một bên, đem Nhất Hạ “đoạt” đi mất.
“Hôm nay cuối tuần, khách nhân tới chọn đối tượng nhiều, anh nên tự lực cánh sinh, tự mình chiếu cố chính mình a.”
Tiểu niếp cấp Nhất Hạ lật vài tờ, chỉ vào quyển vở vỗ vỗ, Nhất Hạ thấy mấy cô gái có vẻ vội vã, gật gật đầu, cho qua.
Tiểu niếp đi rồi, Nhất Hạ ở kia nhìn thật lâu.
Cuối cùng, anh cảm thấy có điểm nhàm chán, ánh mắt đảo qua chung quanh, nhìn đến bàn uống trà, bước tới.
Tiểu niếp không phải nói mình tự chiếu cố mình sao?
Nhất Hạ muốn uống nước, không nghĩ làm phiền các nàng, chính mình động thủ đi.
Vào phòng trà, Nhất Hạ lấy ra một cái ly giấy sạch sẽ, vừa muốn rót nước, Cố Gia như âm hồn bất tán, bước tới đứng cạnh anh.
Nhất Hạ động tác ngưng lại.
Anh liếc mắt nhìn cậu, hỏi: “Cậu muốn sao?”
Cố Gia sắc mặt không tốt, không nóng không lạnh nói: “Lại đây hoàn thiện một chút tư liệu.”
Thì ra là thế.
Nhất Hạ gật đầu, cấp Cố Gia lấy ly nước, bước tới chỗ bàn tròn nhỏ ngồi xuống.
“Cao bao nhiêu?”
Nhất Hạ trả lời.
“Bằng cấp đâu?”
Nhất Hạ cũng khai ra đầy đủ.
Cố Gia nhấc mắt, giương mắt: “Anh bằng cấp tầm tầm như vậy, lại có thể làm ở một công ty lớn như vật sao?”
Nhất Hạ giật mình, ha hả cười, lấy một cái ly giấy mới, nói: “Này có cái gì kì quái sao.”
“Tôi chỉ là ăn theo cha mà thôi, cha tôi trước đây làm ở đó.”
Kỳ thật công ty đó trước khi bị thu mua, cũng không có quy mô như hiện tại.
Cha anh thời trẻ làm ở đó, thực ganh đua, thực được thưởng thức, vì công ty đã làm rất nhiều việc cống hiến.
Khi đó mắt thấy cha mình lên chức vù vù, sinh hoạt cứ như thế tăng lên, không nghĩ, ngoài ý muốn, cha mình mất đi khả năng lao động, sinh hoạt trong nháy mắt sụp đổ, thế giới của anh, thật sự, từ đó thay đổi.
Bởi vì không có khả năng nuôi thêm tiểu Kỷ Hạo, không nghĩ tới tiểu Kỷ Hạo bởi vì trong nhà thiếu tiền, Nhất Hạ đành phải tìm một gia đình có tiền, đem tiểu Kỷ Hạo mà anh vẫn luôn bế trong vòng tay, đưa cho người khác.
Bởi vì vẫn là anh chăm sóc, mẹ Kỷ vẫn biết anh vất vả như thế nào, cho nên nước mắt rơi trong lòng nhưng lại không có phản đối.
Tiễn đi tiểu Kỷ Hạo, thế giới của anh sụp đổ.
Anh cầm lấy hồng bao của người ta. Tất cả đều dồn vào tiền viện phí cho cha.
Anh mỗi lần nhớ tới tiểu Kỷ Hạo liền khóc rất thương tâm, nhưng lại không dám để người nhà biết, vẫn luôn trốn tới chỗ không có ai để khóc.
Những năm tháng đó, anh như người mất hồn cứ thế sinh hoạt.
Ở trong nhà sinh hoạt, anh từ sáng đến tối, chạy tới chạy lui đổi từ việc này đến việc khác.
Tổng giám đốc công ty cha tới thăm, thấy anh vất vả như vậy, liền thu lưu anh, ở công ty, vì anhan bài một vị trí.
Một thằng nhóc hơn mười tuổi, kỳ thật làm không được cái gì.
Lão tổng khiến cho anh trên danh nghĩa ở công ty, ở công ty chạy qua chạy lại thông báo, đưa văn kiện, một chân chạy vặt.
Nhất Hạ làm ba năm, bắt đầu báo danh học lớp học ban đêm.
Mấy năm sau, khi đã có bằng cấp, thấy công ty tuyển người, liền cầm hồ sơ đi phỏng vấn.
Lão tổng thấy anh chăm chỉ, liền nhận.
Sau lại làm thật lâu, công ty bị người thu mua, Nhất Hạ cho rằng chính mình sẽ phải thất nghiệp, sau biết nhân sự vẫn không có cái biến động, nhưng là những người tới sau tất cả đều là nhân tài, công ty cũng vì thế mà ngày một phát triển, Nhất Hạ thành lão thần, không thể đuổi lại không đủ tư cách lên chức, cứ giậm chân tại chỗ đến bây giờ.
Tất cả đều là chuyện trước đây, đối với hiện tại, Nhất Hạ vân đạm phong khinh, không có gì đáng khiếu nại.
Anh thanh âm thực đạm, tươi cười cũng thực đạm, anh tự rót cho mình một ly nước, uống xong quay người lại, sửng sốt.
Cố Gia đứng ở trước mặt anh.
Mắt to trừng mắt nhỏ.
Nhất Hạ xem cậu càng lúc càng gần, lùi về phía tủ ngày một gần cho đến khi chạm đến tủ, một trận khẩn trương.
“Cậu muốn làm gì?”
“Anh…… Thật là xử nam?”
Nhất Hạ lại sửng sốt.
Nhất Hạ khẽ cau mày, nhìn Cố Gia, không biết Cố Gia hỏi như vậy là có ý tứ gì, hỏi: “Này rất quan trọng sao?”
“Anh có phải hay không cho rằng, không / thượng / qua nữ nhân, chính là xử nam?”
Nhất Hạ lại sửng sốt, nghĩ nghĩ, hai mắt chớp chớp, ngước mắt: “Có ý tứ gì?”
Cố Gia đem di động của mình lôi ra.
Cậu đưa cho Nhất Hạ nhìn một tấm ảnh chụp.
Nhất Hạ không thèm để ý mà liếc mắt một cái, ngạc nhiên.
“Cậu……”
Nhất Hạ sắc mặt đột biến.
Tiểu Cố Gia xem trên mặt anh biến hóa mấy lượt, khóe miệng hơi hơi nhếch, xấu xa mà mỉm cười.