Một đêm này, Nhất Hạ bị giữ ở bên cạnh giếng, bị hết sức yêu cầu.
Nhất Hạ cũng là nam nhân, cấm dục đã lâu, vui thích một hồi, dần dần khiến y thả lỏng lại, liên quan đến cảm tình nội tâm cuối cùng cũng cùng nhau phóng thích.
Hai người vẫn luôn giao triền đến hẳn lúc trời hửng sáng.
Nhất Hạ đã không còn nhớ rõ mình là như thế nào trở về phòng, mơ màng sắp ngủ, Cố Gia lại không bởi vì thay đổi địa phương mà buông tha y.
“…… Cậu không mệt sao?” Thanh âm Nhất Hạ thật nhẹ.
Y đã mệt nằm sấp xuống, nhưng Cố Gia còn vẫn còn kích thích thân thể y, không cho y ngủ.
Cố Gia cảm thụ được thân thể Nhất Hạ phản ứng, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Nguyên bản dọc theo phần lưng mút hôn, đôi môi trượt lên cổ Nhất Hạ, hắn nhắm ngay hầu kết, một ngụm cắn xuống, Nhất Hạ bất ngờ đẩy hắn ra, tươi cười trên mặt Cố Gia chợt tắt, cuối cùng, thấy Nhất Hạ trừng mắt nhìn mình, tức khắc cười đến hảo sáng lạn, hỏi: “Chịu để ý tôi rồi?”
“Cậu không cần quá mức như vậy ……” Toàn thân Nhất Hạ đỏ hồng, hô hấp không xong, thanh âm thực sa sút.
Y bắt được cánh tay không nghe lời của Cố Gia, oán giận: “Cậu tốt xấu cũng nên chiếu cố lão già này một chút ……”
Tuy rằng còn chưa tới bốn mươi, nhưng là dù sao cũng sắp.
Không có thể lực như người trẻ tuổi, không thể quá mức kịch liệt i, Nhất Hạ cảm thấy, mình sắp bị đùa chết.
“Anh già chỗ não?” Cố Gia vỗ về y, ở bên tai y ha ha cười, thấp giọng: “Anh chặt như vậy……”
Mặt Nhất Hạ càng hồng thêm.
Y còn không kịp phát giận, đôi môi Cố Gia đã đổ tới, hôn lên thật sâu.
Nhất Hạ ý đồ tránh ra. Lại không tránh được.
Y biết mình trốn không thoát, đành phải xoa lồng ngực dày rộng rắn chắc của Cố Gia, hé mở đôi môi, thuận theo đáp lại.
Ngày cuối tuần, cực nóng, y mĩ. Cơ hồ cả ngày, hai người đều ở trên giường.
Nhất Hạ sau đó nặng nề ngủ mất.
Lúc tỉnh lại, trời đã sáng, Nhất Hạ đột nhiên vừa tỉnh, lại phát hiện không thấy Cố Gia.
Hôm nay đã là ngày thứ Hai.
Nhất Hạ cầm tờ giấy Cố Gia lưu lại, ngay cả Cố Gia khi nào đi cũng không biết.
Nhất Hạ nhìn thời gian, hãi hùng khiếp vía, vội vội vàng vàng đứng dậy tắm rửa, vừa mới tắm xong, thu thập quần áo ướt, đã có hai hài tử tới trường học.
“Lão sư!”
Tới là đứa anh, em trai nhóc vẫn đi theo phía sau, Nhất Hạ nhìn thấy hai đứa lạch cạch lạch cạch chạy tới, sửng sốt, hoảng: “Ngươi vào bằng cách nào?”
Hài tử kỳ quái, đôi mắt chớp chớp, tay nhỏ chỉ ra bên ngoài: “Thầy không phải mở cửa sao?”
Nhất Hạ kỳ quái.
Chẳng lẽ từ trước quên khóa cổng sao?
Nhất Hạ lại nghĩ, chẳng lẽ là lúc Cố Gia đi mở ra?
Nhất Hạ sau lại nhìn đến Ngưu giáo đi tới.
Y muốn chào hỏi, nhưng Ngưu giáo đi tới, ánh mắt quái quái, cũng không chờ y mở miệng, cứ như vậy đi qua.
Nhất Hạ càng mạc danh.
Y suy nghĩ, có phải hay không bởi vì chuyện A Thúy sự thành, đắc tội Ngưu giáo?
Nhưng là ngẫm lại, y biết Ngưu giáo không phải người nhỏ mọn như vậy.
Đáy lòng Nhất Hạ ý thức được khả năng xảy ra vấn đề, trong lòng có dự cảm xấu, hơn nữa dự cảm này rất nhanh được chứng thực.
Những người trong thôn trước khi mỗi lần gặp mặt y đều sẽ chào hỏi nay lại không còn chào nữa.
Có vài người trực tiếp tránh đi, hoặc là kêu cũng không đáp. Có một số lão già, gặp được Nhất Hạ, trực tiếp nhổ nước miếng xuống đất. Có vài người thậm chí không cho hài tử đến trường học, nhìn thấy y, cũng là vẻ mặt khinh bỉ.
Nhất Hạ trong lòng đột nhiên ý thức được cái gì, y nhất thời hỗn loạn vô thố, thẳng đến có một ngày, lớp giấy mỏng manh này bị người đâm thủng.
Hôm nay giữa trưa, đứa anh trai ở dưới tàng cây bên cạnh giếng trong trường học cùng em trai chơi đùa, hỏi Nhất Hạ đang ngồi giặt đồ: “Lão sư, thỏ gia là cái gì?”
Nhất Hạ sửng sốt.
Từ này khá cổ.
Nhất Hạ kỳ quái, hỏi nhóc: “Ngươi hỏi cái này làm gì?”
“Bởi vì mọi người đều nói lão sư là thỏ gia.” Đứa em trai lớn tiếng cướp đáp, nhưng lại cào cào đầu nhỏ của mình, chau mày lại: “Chính là lão sư không có đuôi thỏ a……”
Nhất Hạ ngạc nhiên.
Trong một cái chớp mắt, trong lòng tối lại.
Rốt cuộc là Cố Gia lúc ấy cùng người ta nói cái gì hay là bị ai nhìn thấy gì?!
Nhất Hạ trong lòng kinh hoàng.
Ngẫm lại thái độ mọi người ở đây đối đãi với mình, trong lòng Nhất Hạ bang bang thẳng nhảy.
Y chậm rãi ngồi xuống bên cạnh giếng.
Hai mắt chớp chớp, đột nhiên hiểu được, biết mình đã không có biện pháp tiếp tục ở lại chỗ này nữa.
Nhất Hạ giữa trưa suy nghĩ thật lâu, buổi chiều y đến văn phòng hiệu trưởng, Ngưu giáo nguyên bản đang cùng A Thúy nói chuyện, thấy y tiến vào, tất cả mọi người đều trầm mặc, A Thúy ngay cả gật đầu cũng không làm, liếc y một cái, đi ra ngoài.
“Làm sao vậy?” Ngưu giáo giống như cũng không hoan nghênh y, quăng sách, cũng không liếc y một cái.
Nhất Hạ thấy lão như vậy, nghĩ nghĩ, chỉ nói: “…… Tôi muốn nói với ngài, tôi có chút việc phải rời khỏi nơi này…… Nói một tiếng, về sau sẽ không trở lại.”
Ngưu giáo có chút ngoài ý muốn.
Lão ngẩng đầu, thấy Nhất Hạ rũ mắt đứng ở kia, vốn dĩ định khuyên y lưu lại, nhưng là lại không thốt lên.
Một nơi nghèo như chỗ này, thầy giáo vốn dĩ không đủ, vốn nên vận dụng hết thảy phương pháp giữ giáo viên lại.
Nhưng là Ngưu giáo nghĩ nghĩ, lại không muốn lưu y.
“Tôi ngày mai liền rời khỏi nơi này, tuy rằng thực đường đột, nhưng thật sự rất xin lỗi……”
Nói như thế nào đã ở đây mấy năm, có cảm tình, Nhất Hạ nói xong thấy Ngưu giáo không cho một chút phản ứng, trong lòng rất khó chịu.
Y xoay người muốn đi ra ngoài, lại nghe Ngưu giáo kêu mình, y giật mình quay đầu lại, Ngưu giáo thở dài một hơi, nói: “Cám ơn ngươi mấy năm nay vì này thôn làm hết thảy.”
Nhất Hạ ngẩn ra, hốc mắt nhiệt.
Y nuốt xuống tất cả những lời muốn nói, gật gật đầu, bước ra ngoài.
Ngưu giáo thấy y đi rồi, thở dài một hơi.
Ai cũng không nghĩ tới mọi chuyện sẽ biến thành như vậy.
Ngày đó lão cùng A Thúy ghé thăm, A Thúy phát cáu chạy về nhà, hắn lão chạy theo trở về hỏi, A Thúy nói nam nhân tá túc nói rằng Nhất Hạ là lão bà của hắn.
Ngưu giáo lúc ấy cảm thấy A Thúy là bị người ta đùa giỡn.
Đó là hai nam nhân a, hoang đường như vậy, sao có thể tin?
Buổi tối hôm đó lão đến tìm Nhất Hạ nói chuyện A Thúy, không nghĩ, lại khiến lão nhìn thấy việc lão không nên nhìn.
Ngưu giáo thở dài một hơi.
Cũng thế.
Sự tình đã truyền ra, Nhất Hạ lại ở chỗ này cũng không có gì hay ho, nơi này thuần phác hẻo lánh, dung không được người như vậy, Nhất Hạ lưu còn không bằng đi, miễn bị người xem thường, có thể khiến sinh kế khác.
Ngưu giáo cầm lấy cuốn sổ.
Lão tính toán tiền lương của Nhất Hạ.
Nhất Hạ sau khi tan tầm mượn điện thoại gọi vào số di động Thẩm Võ.
Nguyên bản nói Thẩm Võ một mình tới đón y, không nghĩ đến khi trở về, trở lại địa phương cửu biệt, Nhất Hạ đi ra khỏi nhà ga, không chỉ có Thẩm Võ, ngay cả Liền Tử cùng A Lộ đều ở khu tiếp khách kia chờ y……
Nhất Hạ cũng là nam nhân, cấm dục đã lâu, vui thích một hồi, dần dần khiến y thả lỏng lại, liên quan đến cảm tình nội tâm cuối cùng cũng cùng nhau phóng thích.
Hai người vẫn luôn giao triền đến hẳn lúc trời hửng sáng.
Nhất Hạ đã không còn nhớ rõ mình là như thế nào trở về phòng, mơ màng sắp ngủ, Cố Gia lại không bởi vì thay đổi địa phương mà buông tha y.
“…… Cậu không mệt sao?” Thanh âm Nhất Hạ thật nhẹ.
Y đã mệt nằm sấp xuống, nhưng Cố Gia còn vẫn còn kích thích thân thể y, không cho y ngủ.
Cố Gia cảm thụ được thân thể Nhất Hạ phản ứng, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Nguyên bản dọc theo phần lưng mút hôn, đôi môi trượt lên cổ Nhất Hạ, hắn nhắm ngay hầu kết, một ngụm cắn xuống, Nhất Hạ bất ngờ đẩy hắn ra, tươi cười trên mặt Cố Gia chợt tắt, cuối cùng, thấy Nhất Hạ trừng mắt nhìn mình, tức khắc cười đến hảo sáng lạn, hỏi: “Chịu để ý tôi rồi?”
“Cậu không cần quá mức như vậy ……” Toàn thân Nhất Hạ đỏ hồng, hô hấp không xong, thanh âm thực sa sút.
Y bắt được cánh tay không nghe lời của Cố Gia, oán giận: “Cậu tốt xấu cũng nên chiếu cố lão già này một chút ……”
Tuy rằng còn chưa tới bốn mươi, nhưng là dù sao cũng sắp.
Không có thể lực như người trẻ tuổi, không thể quá mức kịch liệt i, Nhất Hạ cảm thấy, mình sắp bị đùa chết.
“Anh già chỗ não?” Cố Gia vỗ về y, ở bên tai y ha ha cười, thấp giọng: “Anh chặt như vậy……”
Mặt Nhất Hạ càng hồng thêm.
Y còn không kịp phát giận, đôi môi Cố Gia đã đổ tới, hôn lên thật sâu.
Nhất Hạ ý đồ tránh ra. Lại không tránh được.
Y biết mình trốn không thoát, đành phải xoa lồng ngực dày rộng rắn chắc của Cố Gia, hé mở đôi môi, thuận theo đáp lại.
Ngày cuối tuần, cực nóng, y mĩ. Cơ hồ cả ngày, hai người đều ở trên giường.
Nhất Hạ sau đó nặng nề ngủ mất.
Lúc tỉnh lại, trời đã sáng, Nhất Hạ đột nhiên vừa tỉnh, lại phát hiện không thấy Cố Gia.
Hôm nay đã là ngày thứ Hai.
Nhất Hạ cầm tờ giấy Cố Gia lưu lại, ngay cả Cố Gia khi nào đi cũng không biết.
Nhất Hạ nhìn thời gian, hãi hùng khiếp vía, vội vội vàng vàng đứng dậy tắm rửa, vừa mới tắm xong, thu thập quần áo ướt, đã có hai hài tử tới trường học.
“Lão sư!”
Tới là đứa anh, em trai nhóc vẫn đi theo phía sau, Nhất Hạ nhìn thấy hai đứa lạch cạch lạch cạch chạy tới, sửng sốt, hoảng: “Ngươi vào bằng cách nào?”
Hài tử kỳ quái, đôi mắt chớp chớp, tay nhỏ chỉ ra bên ngoài: “Thầy không phải mở cửa sao?”
Nhất Hạ kỳ quái.
Chẳng lẽ từ trước quên khóa cổng sao?
Nhất Hạ lại nghĩ, chẳng lẽ là lúc Cố Gia đi mở ra?
Nhất Hạ sau lại nhìn đến Ngưu giáo đi tới.
Y muốn chào hỏi, nhưng Ngưu giáo đi tới, ánh mắt quái quái, cũng không chờ y mở miệng, cứ như vậy đi qua.
Nhất Hạ càng mạc danh.
Y suy nghĩ, có phải hay không bởi vì chuyện A Thúy sự thành, đắc tội Ngưu giáo?
Nhưng là ngẫm lại, y biết Ngưu giáo không phải người nhỏ mọn như vậy.
Đáy lòng Nhất Hạ ý thức được khả năng xảy ra vấn đề, trong lòng có dự cảm xấu, hơn nữa dự cảm này rất nhanh được chứng thực.
Những người trong thôn trước khi mỗi lần gặp mặt y đều sẽ chào hỏi nay lại không còn chào nữa.
Có vài người trực tiếp tránh đi, hoặc là kêu cũng không đáp. Có một số lão già, gặp được Nhất Hạ, trực tiếp nhổ nước miếng xuống đất. Có vài người thậm chí không cho hài tử đến trường học, nhìn thấy y, cũng là vẻ mặt khinh bỉ.
Nhất Hạ trong lòng đột nhiên ý thức được cái gì, y nhất thời hỗn loạn vô thố, thẳng đến có một ngày, lớp giấy mỏng manh này bị người đâm thủng.
Hôm nay giữa trưa, đứa anh trai ở dưới tàng cây bên cạnh giếng trong trường học cùng em trai chơi đùa, hỏi Nhất Hạ đang ngồi giặt đồ: “Lão sư, thỏ gia là cái gì?”
Nhất Hạ sửng sốt.
Từ này khá cổ.
Nhất Hạ kỳ quái, hỏi nhóc: “Ngươi hỏi cái này làm gì?”
“Bởi vì mọi người đều nói lão sư là thỏ gia.” Đứa em trai lớn tiếng cướp đáp, nhưng lại cào cào đầu nhỏ của mình, chau mày lại: “Chính là lão sư không có đuôi thỏ a……”
Nhất Hạ ngạc nhiên.
Trong một cái chớp mắt, trong lòng tối lại.
Rốt cuộc là Cố Gia lúc ấy cùng người ta nói cái gì hay là bị ai nhìn thấy gì?!
Nhất Hạ trong lòng kinh hoàng.
Ngẫm lại thái độ mọi người ở đây đối đãi với mình, trong lòng Nhất Hạ bang bang thẳng nhảy.
Y chậm rãi ngồi xuống bên cạnh giếng.
Hai mắt chớp chớp, đột nhiên hiểu được, biết mình đã không có biện pháp tiếp tục ở lại chỗ này nữa.
Nhất Hạ giữa trưa suy nghĩ thật lâu, buổi chiều y đến văn phòng hiệu trưởng, Ngưu giáo nguyên bản đang cùng A Thúy nói chuyện, thấy y tiến vào, tất cả mọi người đều trầm mặc, A Thúy ngay cả gật đầu cũng không làm, liếc y một cái, đi ra ngoài.
“Làm sao vậy?” Ngưu giáo giống như cũng không hoan nghênh y, quăng sách, cũng không liếc y một cái.
Nhất Hạ thấy lão như vậy, nghĩ nghĩ, chỉ nói: “…… Tôi muốn nói với ngài, tôi có chút việc phải rời khỏi nơi này…… Nói một tiếng, về sau sẽ không trở lại.”
Ngưu giáo có chút ngoài ý muốn.
Lão ngẩng đầu, thấy Nhất Hạ rũ mắt đứng ở kia, vốn dĩ định khuyên y lưu lại, nhưng là lại không thốt lên.
Một nơi nghèo như chỗ này, thầy giáo vốn dĩ không đủ, vốn nên vận dụng hết thảy phương pháp giữ giáo viên lại.
Nhưng là Ngưu giáo nghĩ nghĩ, lại không muốn lưu y.
“Tôi ngày mai liền rời khỏi nơi này, tuy rằng thực đường đột, nhưng thật sự rất xin lỗi……”
Nói như thế nào đã ở đây mấy năm, có cảm tình, Nhất Hạ nói xong thấy Ngưu giáo không cho một chút phản ứng, trong lòng rất khó chịu.
Y xoay người muốn đi ra ngoài, lại nghe Ngưu giáo kêu mình, y giật mình quay đầu lại, Ngưu giáo thở dài một hơi, nói: “Cám ơn ngươi mấy năm nay vì này thôn làm hết thảy.”
Nhất Hạ ngẩn ra, hốc mắt nhiệt.
Y nuốt xuống tất cả những lời muốn nói, gật gật đầu, bước ra ngoài.
Ngưu giáo thấy y đi rồi, thở dài một hơi.
Ai cũng không nghĩ tới mọi chuyện sẽ biến thành như vậy.
Ngày đó lão cùng A Thúy ghé thăm, A Thúy phát cáu chạy về nhà, hắn lão chạy theo trở về hỏi, A Thúy nói nam nhân tá túc nói rằng Nhất Hạ là lão bà của hắn.
Ngưu giáo lúc ấy cảm thấy A Thúy là bị người ta đùa giỡn.
Đó là hai nam nhân a, hoang đường như vậy, sao có thể tin?
Buổi tối hôm đó lão đến tìm Nhất Hạ nói chuyện A Thúy, không nghĩ, lại khiến lão nhìn thấy việc lão không nên nhìn.
Ngưu giáo thở dài một hơi.
Cũng thế.
Sự tình đã truyền ra, Nhất Hạ lại ở chỗ này cũng không có gì hay ho, nơi này thuần phác hẻo lánh, dung không được người như vậy, Nhất Hạ lưu còn không bằng đi, miễn bị người xem thường, có thể khiến sinh kế khác.
Ngưu giáo cầm lấy cuốn sổ.
Lão tính toán tiền lương của Nhất Hạ.
Nhất Hạ sau khi tan tầm mượn điện thoại gọi vào số di động Thẩm Võ.
Nguyên bản nói Thẩm Võ một mình tới đón y, không nghĩ đến khi trở về, trở lại địa phương cửu biệt, Nhất Hạ đi ra khỏi nhà ga, không chỉ có Thẩm Võ, ngay cả Liền Tử cùng A Lộ đều ở khu tiếp khách kia chờ y……