Nhất Hạ từ lúc lên xe vẫn luôn không nói lời nào. Nhưng không khí cũng không bởi vậy mà xấu hổ.
Đối mặt Sam như vậy Nhất Hạ nhưng thật ra rất thong dong.
Khóe miệng gã vẫn luôn khẽ nhếch, mắt thấy xe sắp chạy đến ngã tư đường, Sam mở miệng: “Trước đưa anh trở về tắm rửa một cái thay quần áo?”
“Ân.”
Vẫn luôn trầm mặc nhìn phố cảnh ngoài cửa sổ xe Nhất Hạ lên tiếng, Sam hơi hơi mỉm cười, đèn đỏ sáng lên, xe dừng lại trên đường.
“Vừa rồi lúc tôi đón anh cảm thấy kỳ quái, như thế nào từ đầu đường một người tạp vụ đi ngang qua cũng không có, kết quả đi tới đó vừa thấy, một đống người sát khí hùng hổ lan tỏa ở đó, tôi nói khó trách……”
Sam nói xong cười, cuối cùng, nhìn về phía Nhất Hạ: “Anh vẫn đang lo lắng vụ án mạng đó sao?”
“Nếu ra được rồi, vậy không cần suy nghĩ, nghe nói cũng đã bắt được nghi phạm mới.”
Nhất Hạ bắt đầu có chút phản ứng, quay đầu qua, cùng Sam nhìn nhau vài giây, chớp mắt: “Ai?”
Sam lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
Nhất Hạ bắt đầu đoán mò.
Nhưng trong lòng không yên.
Y không dám nói có phải bốn gia hỏa kia có tên nào đó tìm người đổi với y hay không, hay là…… Thật sự bắt được ai.
Y miên man suy nghĩ.
Sam thấy y như vậy, tựa như an ủi, thực khẳng định mà nói với y: “Là thật sự bắt được hung thủ. “
Nhất Hạ ngước mắt, lại nhìn về phía gã, đèn xanh đã sáng lên, Sam khởi động xe, không nói.
Trở lại đầu ngõ, Nhất Hạ cũng không có lập tức xuống xe.
Đây là nhà y. Nhưng mỗi lần y trở về đều thực bài xích, bởi vì có áp lực rất lớn.
Y mỗi lần mở cửa sẽ phải đoán, có ai ở bên trong chờ mình, đó là một loại sợ hãi.
Nhưng, y còn phải trở về.
“Làm sao vậy?” Sam thì qua: “Quá mệt mỏi sao?”
“Không có……” Nhất Hạ nhàn nhạt, lắc đầu.
Y tự nói với mình, buổi tối hôm nay, trên đó không có khả năng có người khác.
“Nếu quá mệt mỏi, đợi lát nữa ăn cơm……”
“Không có.”
Nhất Hạ đánh gãy lời Sam, thanh âm thực đạm, nhưng chuyển mắt đối diện ánh mắt của Sam, trong đôi mắt Sam hiện lên rõ ràng quan tâm đột nhiên khiến cho Nhất Hạ cảm thấy ấm áp.
Hốc mắt Nhất Hạ nóng lên.
Sam phát hiện hốc mắt Nhất Hạ có mấy giọt nước mắt đảo quanh, thấp giọng nhu nhu: “Anh không cần như vậy……”
Nhất Hạ cực lực chứng minh mình không có việc gì, cảm thấy mình rất mất mặt, lắc đầu.
Sam đột nhiên ghé sát vào vài phần.
Nhất Hạ sửng sốt.
Sam thấy Nhất Hạ không có đẩy mình ra, ôn nhu cười, giống như an ủi, nghển cổ hôn lên ……
Thời gian từng chút từng chút qua đi, bốn tiểu lang ngồi trên bàn cơm chờ Nhất Hạ, chờ đến không kiên nhẫn.
“Làm cái gì a?” Cổ Nhạc thật sự bực bội, trước hết ngồi không yên, ồn ào: “Đường dài lắm sao a? Hắn không phải là đem người chở đến bắc cực ngắm chim cánh cụt đi?!”
Một câu này, tam tiểu lang đồng loạt liếc hắn.
Liền Tử đang uống nước liền ném ly đi, gào: “Ngươi không tốt nghiệp tiểu học a? Bắc Cực có chim cánh cụt sao? Vậy đặc sản Nam Cực là gấu bắc cực chăng? Không đọc sách thì đừng có mở mồm ra nói thất lễ!”
Tam tiểu lang còn lại vừa nghe, khóe miệng đều nhếch lên, nhưng là, tất cả mọi người đều rất có gia giáo, không cười ra tiếng.
Không giống Thẩm Võ, ở kia ăn đậu phộng, ha ha ha cười.
Hắn là người duy nhất ở chỗ này “Có thể đắc tội một cách chuyên nghiệp”, Cổ Nhạc trừng hắn: “Ngươi chưa thấy qua đĩa bay có phải hay không?”
“Ân?” Thẩm Võ vừa nhấc mắt, một cái đĩa nhắm hướng hắn bay tới.
Thẩm Võ cả kinh, sau đó, cái đĩa đáp tới cái ghế gỗ sang quý của nhà hàng, Liền Tử rủa thầm, chớp mắt, mới vừa uy một tiếng, liền nghe tiếng cahcs, Nhất Hạ vừa lúc đẩy cửa đi vào.
“Làm sao vậy?” Những lời này là do nhân viên dẫn đường hỏi.
Hắn thấy mảnh đĩa vỡ nát đầy đất, vội thông qua bộ đàm, tìm người tới dọn dẹp.
Mọi người thấy Nhất Hạ tới đều an tĩnh trở lại.
Liền Tử tiếp đón Nhất Hạ tới ngồi, Nhất Hạ vừa thấy vị trí kia, mày hơi hơi nhíu.
Vị trí giữa Liền Tử cùng Thi Viêm thực rõ ràng là để lại cho y. Nhưng là vị trí của Sam, lại ở giữa Thẩm Võ cùng Cổ Nhạc.
Nhất Hạ biết bốn tiểu lang cố ý. Chính là muốn ngăn cách y cùng Sam.
Từ bên trái, cách Thi Viêm, King, Cố Gia cùng Cổ Nhạc. Từ bên phải, cách Liền Tử, A Lộ, Thẩm Võ.
Tóm lại, là cách cả nửa vòng bàn.
Sam muốn qua bên kia ngồi, Nhất Hạ duỗi tay ra, kéo gã lại.
Bốn tiểu lang vừa thấy, chớp mắt.
Liền Tử vừa thấy, vui a.
Cô lập tức thức thời, đối A Lộ: “Lui một cái, lui một cái.”
“A?” A Lộ nhìn Liền Tử đoán ý, hiểu được.
Nhưng mà bọn Cổ Nhạc còn đang gườm hắn a, hắn do dự trong chốc lát, thấy Thẩm Võ đã ngoan ngoãn thoái vị, vội thủ thế với các vị tiểu lang phủi sạch quan hệ, sau đó nghe lão bà nói, lui một cái.
Nhất Hạ ở bên cạnh Liền Tử ngồi xuống. Sam ở bên cạnh Nhất Hạ ngồi xuống.
Sam thành tường người, đem Nhất Hạ cùng Thi Viêm cách ra, Thi Viêm bởi vậy thực không vui mà mím môi, Sam còn rất có lễ phép mà đối bốn tiểu lang cười, mặt bốn tiểu lang trầm xuống.
Ăn cơm, bởi vì tâm tình khác nhau, đều thực an tĩnh. Chỉ có Liền Tử, không ngừng nói chuyện.
Thi Viêm kỳ thật vẫn luôn có rất nhiều lời muốn nói với Nhất Hạ. Về chuyện lần này, mặc kệ như thế nào, hắn đều muốn công đạo cho Nhất Hạ vài thứ linh tinh gì đó, nhưng là, hắn vẫn không có cơ hội chen miệng vào.
Sam rất tinh tế.
Nhất Hạ trên cơ bản không cần duỗi quá đôi đũa. Nhất Hạ muốn ăn cái gì, chỉ cần nhìn qua, Sam có thể chuẩn xác không lầm mà đem món Nhất Hạ muốn kẹp cho y, Nhất Hạ dần dần tươi cười, người cũng bắt đầu thả lỏng lại.
“Sam thật sự rất cẩn thận a.” Liền Tử ở một bên yêu thích ngưỡng mộ: “Nếu ngươi thích nữ sinh, ta thật sự sẽ bá chiếm ngươi. Ngươi biết không? Ngươi là loại hình tỷ ta thích nga ~”
A Lộ vừa nghe, chớp mắt, cảnh giác.
Nhất Hạ nhìn phản ứng A Lộ, không khỏi cười.
“Cười cái gì?” Sam thanh âm thực ôn nhu.
Nhất Hạ giật mình xoay mặt, lúc này mới phát hiện Sam ghé thật sự gần.
Kỳ thật Sam lớn lên thực không tồi. Một khuôn mặt lịch sự văn nhã sạch sẽ, nhìn cao cao gầy gầy, kỳ thật một thân rất có lực độ.
Nhất Hạ không có phát hiện, bốn tiểu lang tất cả đều liếc bọn họ, sắc mặt càng thêm khó coi.
Trên tay King chiếc đũa bị vặn đến sắp gãy.
Thi Viêm bất động thanh sắc, môi càng lúc càng mím chặt.
Cố Gia không thèm nhìn bọn họ, rũ mi mắt, cắn chặt hàm răng, nhẫn nại cơn tức.
Cổ Nhạc trực tiếp đem một miếng thịt tắc trong miệng, trừng mắt Sam, tựa như đang nhai chính là thịt tên Sam.
A Lộ thấy bốn tiểu lang như vậy, đề phòng.
Hắn thật sự sợ có người xốc bàn a, cuối cùng, hắn nhìn Liền Tử bụng to, là người duy nhất có thể giúp đỡ ở đây.
Bất đắc dĩ, Thẩm Võ đã uống được mấy chén. Nguyên bản trời sinh thần kinh thô, hiện tại cả người Thẩm Võ càng thêm thả lỏng.
Không muốn chết sẽ không chết, Sam đột nhiên: “Vậy còn anh? Anh thích loại hình thế nào?”
A Lộ cả kinh, giật mạnh người, mặt Nhất Hạ đã có chút nóng, có chút ứng phó không được, cảm thấy không tốt mà giật nhẹ khóe miệng, A Lộ vừa định chuyển đề tài, không nghĩ, Thẩm Võ đột nhiên: “Nhất Hạ sao? Nhất Hạ đối với nam nhân ngoại tình không có hứng thú.”
Thẩm Võ nói xong, cầm lấy chén rượu nhấp một ngụm, yết hầu cay nóng, hắn “A” một tiếng rồi nhăn mặt thở dài, tiếp theo ngẩn ra, lúc này mới phát hiện tất cả mọi người đều nhìn hắn.
“Làm sao?” Thẩm Võ nhìn lại, ánh mắt bốn tiểu lang đặc biệt không tốt.
Nhưng Thẩm Võ là hiểu sai ý. Hắn cho rằng ánh mắt kia đại biểu cho nghi ngờ.
“Vốn dĩ chính là như vậy!” Thẩm Võ không chịu thôi.
Nói như thế nào Nhất Hạ làm bạn với hắn nhiều năm như vậy, chẳng lẽ bằng hữu thích cái gì không thích cái gì hắn còn không biết sao?
Thẩm Võ tích cực lên, kích động, chỉ chỉ Nhất Hạ: “Các ngươi hỏi y a!”
“Những cái đó……” Thẩm Võ vươn đầu ngón tay, đếm số: “Ở nhà như người chết, quay người ra ngoài đã ôm một em!”
Cổ Nhạc sắc mặt trầm xuống.
“Mạnh mồm mạnh miệng, đòi sống đòi chết, kết quả không có một chút lãng mạn!”
King sắc mặt trầm xuống.
“Nói yêu cho lắm vào, nào là đạo lý làm người không được thế này thế kia, đưa mình lên một tầng cao chơi trò bố thí!”
Cố Gia sắc mặt trầm xuống.
“Còn có lý do đầy đủ, cưới một người ôm một người lại muốn một người!”
Thi Viêm đảo mắt, liếc về phía hắn.
Thẩm Võ đếm số xong tay vẫn giơ ở đó, hỏi Nhất Hạ: “Ngươi nói, ngươi có phải đúng là loại phản cảm nhất hay không?”
Nhóm tiểu lang đều liếc về phía Nhất Hạ. A Lộ cùng Liền Tử đều nhìn về phía Nhất Hạ.
Nhất Hạ thực xấu hổ, trong lúc nhất thời cũng không biết nên đáp hắn như thế nào, luống cuống tay chân, thế nhưng không cẩn thận đụng trúng ly nước trái cây, làm ly đổ ra.
Một phát, toàn bộ bắn lên Nhất Hạ.
Ly nước trái cây đó kỳ thật còn chưa có uống qua, áo sơmi cùng quần Nhất Hạ ướt sạch.
Áo sơmi màu trắng bị bịt kín một tầng màu vàng. Quần cũng nhanh chóng bị nước trái cây thấm ướt.
Tất cả mọi người đều bị kinh động, thậm chí mọi người còn không cùng thời điểm đứng lên.
Sam tay thực mau, tiếp được cái ly. Gã lập tức liền đối mọi người: “Không có việc gì, không có việc gì.”
Gã đặt ly xuống, cũng không cố để ý quần mình dính mấy thứ đấy, mà lấy khăn giấy đưa cho Nhất Hạ, cuối cùng: “Chúng ta đi WC rửa một chút.”
Nhất Hạ gật đầu. Hai người cùng nhau vào WC.
Mọi người nhất thời tâm tình khác nhau, đều không ăn nữa, nhóm tiểu lang ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta.
Nhất Hạ ở bên trong thật lâu. Ít nhất, nhóm tiểu lang cảm thấy thật lâu.
King đầu tiên an vị không được, đứng dậy đi đến trước WC, mở miệng: “Anh!”
Bên trong không có thanh âm.
King nhìn về phía ba tiểu lang còn lại.
Tam tiểu lang kỳ thật đều đang nhìn hắn.
Hắn mày nhíu chặt, rất bất mãn, khởi tay muốn gõ cửa, không nghĩ, cửa đột nhiên mở.
Sam bước ra. Gã đối King cười cười, đóng cửa lại.
King thân thủ định đẩy cửa, cửa đã khóa trái.
King mày căng thẳng, rất có ý kiến, phản ứng đầu tiên là ánh mắt đuổi theo Sam, chỉ thấy Sam ở bên tai Liền Tử nói gì đó, thực mau, đi ra ngoài.
Sam lúc trở lại, trong tay có thêm một túi đồ.
Gã chỉ gõ cửa kêu một tiếng, Nhất Hạ mở cửa ra để gã đi vào, Sam ngay sau đó trở lại trước bàn ngồi xuống, ném chìa khóa trong tay, mọi người đều nhận ra là chìa khóa nhà Nhất Hạ, lập tức trong đầu hiện lên mấy ý tưởng.
Xem tiểu lang nhóm toàn nhìn chằm chằm chính mình, Sam lại cười.
“Ngươi vừa rồi nói đi một chút, là đi cho lấy quần áo cho y à?”
“Đúng vậy.” Sam đối Liền Tử gật đầu, nói: “Quần Nhất Hạ ướt hết rooif.”
Nhóm tiểu lang chớp mắt.
“Nhưng là……” Liền Tử chỉ tay vào WC: “Ta vừa rồi thấy LOGO trên túi giấy……”
“Nga.” Sam giải thích: “Ta ban đầu định về nhà y lấy quần áo, nhưng là ta nhớ tới tủ quần áo của y đã bình thường lại già quá, một chút cũng không thích hợp với y, cho nên ta đi đến phòng làm việc cầm một bộ.”
Đã ngênh ngang vào nhà sao?!
Nhóm tiểu lang ẩn nhẫn, ẩn nhẫn.
“Ngươi biết y mặc cỡ nào sao?”
Cố Gia khinh bỉ, trào phúng gã tự cho là thông minh, có điểm hùng hổ doạ người.
Không nghĩ, Sam: “Khẳng định rồi, bởi vì đã sờ qua a.”
Sam ý tứ là, gã là nhà thiết kế, đối với tay nghề của mình thực tự tin.
Nhưng gã không biết, gã nói nghe vào lỗ tai người khác, hiểu lầm.
Sờ ~
Cổ Nhạc “Đăng” một tiếng, đem ly rượu vang đỏ trên tay đặt mạnh xuống bàn.
Vẻ mặt khó chịu, khăn ăn ném xuống bàn, đứng dậy, đại gia trong một cái chớp mắt đều cho rằng hắn bạo hỏa định bỏ đi, không ngờ, hắn đột nhiên: “Vị ca này gọi là gì a?”
A?
Chín mươi độ, đại gia sửng sốt.
Sam cười, không biết hắn muốn làm sao, nói: “Ta tên Sam……”
“Sam ca đúng không?” Cổ Nhạc cũng chưa chờ Sam nói xong, lập tức: “Chỉ hận gặp nhau quá muộn a!”
Chỉ hận gặp nhau quá muộn?
Không có đi……
Cổ Nhạc hào khí: “Tới, nói như thế nào cũng phải làm một ly!”
“A?”
Sam có điểm không thể hiểu được, bởi vì Cổ Nhạc đột nhiên như vậy.
Mặt khác mấy tiểu lang còn lại như là hiểu ra, bởi vì Cổ Nhạc vẫn luôn đối bọn King không ngừng nháy mắt ra dấu.
Tranh thủ lúc Nhất Hạ còn chưa ra, King ồn ào: “Đúng vậy, không sai, chiếu cố anh trai ta như vậy, cũng đã gặp nhau, bằng hữu của anh, như thế nào cũng phải uống một chén a ~~~~”
“……” Sam nhìn về phía Liền Tử.
Bằng hữu bằng hữu, không có khả năng không xã giao, Sam vừa định sờ đến ly rượu vang đỏ của mình, không nghĩ, Cố Gia: “Uống rượu vang đỏ cái gì a, khinh thường người a?”
Thi Viêm giống như biến ma thuật lấy ra một chai rượu mạnh chi dương, đưa đến Sam trước mặt: “Nam nhân muốn uống đương nhiên uống cái này, đúng không?”
Đến cả Thi Viêm cũng theo chân bọn họ lên cơn điên, Liền Tử biết mình giải không đượ.
“Sát khí lớn qua, ta không dám nhìn a.”
Nhất Hạ còn không có ra, cô trợn trắng mắt, coi như mình không phát hiện, mặc kệ, đỡ bụng to đứng lên, cùng A Lộ đi đến chỗ sô pha bên kia.
Đối mặt Sam như vậy Nhất Hạ nhưng thật ra rất thong dong.
Khóe miệng gã vẫn luôn khẽ nhếch, mắt thấy xe sắp chạy đến ngã tư đường, Sam mở miệng: “Trước đưa anh trở về tắm rửa một cái thay quần áo?”
“Ân.”
Vẫn luôn trầm mặc nhìn phố cảnh ngoài cửa sổ xe Nhất Hạ lên tiếng, Sam hơi hơi mỉm cười, đèn đỏ sáng lên, xe dừng lại trên đường.
“Vừa rồi lúc tôi đón anh cảm thấy kỳ quái, như thế nào từ đầu đường một người tạp vụ đi ngang qua cũng không có, kết quả đi tới đó vừa thấy, một đống người sát khí hùng hổ lan tỏa ở đó, tôi nói khó trách……”
Sam nói xong cười, cuối cùng, nhìn về phía Nhất Hạ: “Anh vẫn đang lo lắng vụ án mạng đó sao?”
“Nếu ra được rồi, vậy không cần suy nghĩ, nghe nói cũng đã bắt được nghi phạm mới.”
Nhất Hạ bắt đầu có chút phản ứng, quay đầu qua, cùng Sam nhìn nhau vài giây, chớp mắt: “Ai?”
Sam lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
Nhất Hạ bắt đầu đoán mò.
Nhưng trong lòng không yên.
Y không dám nói có phải bốn gia hỏa kia có tên nào đó tìm người đổi với y hay không, hay là…… Thật sự bắt được ai.
Y miên man suy nghĩ.
Sam thấy y như vậy, tựa như an ủi, thực khẳng định mà nói với y: “Là thật sự bắt được hung thủ. “
Nhất Hạ ngước mắt, lại nhìn về phía gã, đèn xanh đã sáng lên, Sam khởi động xe, không nói.
Trở lại đầu ngõ, Nhất Hạ cũng không có lập tức xuống xe.
Đây là nhà y. Nhưng mỗi lần y trở về đều thực bài xích, bởi vì có áp lực rất lớn.
Y mỗi lần mở cửa sẽ phải đoán, có ai ở bên trong chờ mình, đó là một loại sợ hãi.
Nhưng, y còn phải trở về.
“Làm sao vậy?” Sam thì qua: “Quá mệt mỏi sao?”
“Không có……” Nhất Hạ nhàn nhạt, lắc đầu.
Y tự nói với mình, buổi tối hôm nay, trên đó không có khả năng có người khác.
“Nếu quá mệt mỏi, đợi lát nữa ăn cơm……”
“Không có.”
Nhất Hạ đánh gãy lời Sam, thanh âm thực đạm, nhưng chuyển mắt đối diện ánh mắt của Sam, trong đôi mắt Sam hiện lên rõ ràng quan tâm đột nhiên khiến cho Nhất Hạ cảm thấy ấm áp.
Hốc mắt Nhất Hạ nóng lên.
Sam phát hiện hốc mắt Nhất Hạ có mấy giọt nước mắt đảo quanh, thấp giọng nhu nhu: “Anh không cần như vậy……”
Nhất Hạ cực lực chứng minh mình không có việc gì, cảm thấy mình rất mất mặt, lắc đầu.
Sam đột nhiên ghé sát vào vài phần.
Nhất Hạ sửng sốt.
Sam thấy Nhất Hạ không có đẩy mình ra, ôn nhu cười, giống như an ủi, nghển cổ hôn lên ……
Thời gian từng chút từng chút qua đi, bốn tiểu lang ngồi trên bàn cơm chờ Nhất Hạ, chờ đến không kiên nhẫn.
“Làm cái gì a?” Cổ Nhạc thật sự bực bội, trước hết ngồi không yên, ồn ào: “Đường dài lắm sao a? Hắn không phải là đem người chở đến bắc cực ngắm chim cánh cụt đi?!”
Một câu này, tam tiểu lang đồng loạt liếc hắn.
Liền Tử đang uống nước liền ném ly đi, gào: “Ngươi không tốt nghiệp tiểu học a? Bắc Cực có chim cánh cụt sao? Vậy đặc sản Nam Cực là gấu bắc cực chăng? Không đọc sách thì đừng có mở mồm ra nói thất lễ!”
Tam tiểu lang còn lại vừa nghe, khóe miệng đều nhếch lên, nhưng là, tất cả mọi người đều rất có gia giáo, không cười ra tiếng.
Không giống Thẩm Võ, ở kia ăn đậu phộng, ha ha ha cười.
Hắn là người duy nhất ở chỗ này “Có thể đắc tội một cách chuyên nghiệp”, Cổ Nhạc trừng hắn: “Ngươi chưa thấy qua đĩa bay có phải hay không?”
“Ân?” Thẩm Võ vừa nhấc mắt, một cái đĩa nhắm hướng hắn bay tới.
Thẩm Võ cả kinh, sau đó, cái đĩa đáp tới cái ghế gỗ sang quý của nhà hàng, Liền Tử rủa thầm, chớp mắt, mới vừa uy một tiếng, liền nghe tiếng cahcs, Nhất Hạ vừa lúc đẩy cửa đi vào.
“Làm sao vậy?” Những lời này là do nhân viên dẫn đường hỏi.
Hắn thấy mảnh đĩa vỡ nát đầy đất, vội thông qua bộ đàm, tìm người tới dọn dẹp.
Mọi người thấy Nhất Hạ tới đều an tĩnh trở lại.
Liền Tử tiếp đón Nhất Hạ tới ngồi, Nhất Hạ vừa thấy vị trí kia, mày hơi hơi nhíu.
Vị trí giữa Liền Tử cùng Thi Viêm thực rõ ràng là để lại cho y. Nhưng là vị trí của Sam, lại ở giữa Thẩm Võ cùng Cổ Nhạc.
Nhất Hạ biết bốn tiểu lang cố ý. Chính là muốn ngăn cách y cùng Sam.
Từ bên trái, cách Thi Viêm, King, Cố Gia cùng Cổ Nhạc. Từ bên phải, cách Liền Tử, A Lộ, Thẩm Võ.
Tóm lại, là cách cả nửa vòng bàn.
Sam muốn qua bên kia ngồi, Nhất Hạ duỗi tay ra, kéo gã lại.
Bốn tiểu lang vừa thấy, chớp mắt.
Liền Tử vừa thấy, vui a.
Cô lập tức thức thời, đối A Lộ: “Lui một cái, lui một cái.”
“A?” A Lộ nhìn Liền Tử đoán ý, hiểu được.
Nhưng mà bọn Cổ Nhạc còn đang gườm hắn a, hắn do dự trong chốc lát, thấy Thẩm Võ đã ngoan ngoãn thoái vị, vội thủ thế với các vị tiểu lang phủi sạch quan hệ, sau đó nghe lão bà nói, lui một cái.
Nhất Hạ ở bên cạnh Liền Tử ngồi xuống. Sam ở bên cạnh Nhất Hạ ngồi xuống.
Sam thành tường người, đem Nhất Hạ cùng Thi Viêm cách ra, Thi Viêm bởi vậy thực không vui mà mím môi, Sam còn rất có lễ phép mà đối bốn tiểu lang cười, mặt bốn tiểu lang trầm xuống.
Ăn cơm, bởi vì tâm tình khác nhau, đều thực an tĩnh. Chỉ có Liền Tử, không ngừng nói chuyện.
Thi Viêm kỳ thật vẫn luôn có rất nhiều lời muốn nói với Nhất Hạ. Về chuyện lần này, mặc kệ như thế nào, hắn đều muốn công đạo cho Nhất Hạ vài thứ linh tinh gì đó, nhưng là, hắn vẫn không có cơ hội chen miệng vào.
Sam rất tinh tế.
Nhất Hạ trên cơ bản không cần duỗi quá đôi đũa. Nhất Hạ muốn ăn cái gì, chỉ cần nhìn qua, Sam có thể chuẩn xác không lầm mà đem món Nhất Hạ muốn kẹp cho y, Nhất Hạ dần dần tươi cười, người cũng bắt đầu thả lỏng lại.
“Sam thật sự rất cẩn thận a.” Liền Tử ở một bên yêu thích ngưỡng mộ: “Nếu ngươi thích nữ sinh, ta thật sự sẽ bá chiếm ngươi. Ngươi biết không? Ngươi là loại hình tỷ ta thích nga ~”
A Lộ vừa nghe, chớp mắt, cảnh giác.
Nhất Hạ nhìn phản ứng A Lộ, không khỏi cười.
“Cười cái gì?” Sam thanh âm thực ôn nhu.
Nhất Hạ giật mình xoay mặt, lúc này mới phát hiện Sam ghé thật sự gần.
Kỳ thật Sam lớn lên thực không tồi. Một khuôn mặt lịch sự văn nhã sạch sẽ, nhìn cao cao gầy gầy, kỳ thật một thân rất có lực độ.
Nhất Hạ không có phát hiện, bốn tiểu lang tất cả đều liếc bọn họ, sắc mặt càng thêm khó coi.
Trên tay King chiếc đũa bị vặn đến sắp gãy.
Thi Viêm bất động thanh sắc, môi càng lúc càng mím chặt.
Cố Gia không thèm nhìn bọn họ, rũ mi mắt, cắn chặt hàm răng, nhẫn nại cơn tức.
Cổ Nhạc trực tiếp đem một miếng thịt tắc trong miệng, trừng mắt Sam, tựa như đang nhai chính là thịt tên Sam.
A Lộ thấy bốn tiểu lang như vậy, đề phòng.
Hắn thật sự sợ có người xốc bàn a, cuối cùng, hắn nhìn Liền Tử bụng to, là người duy nhất có thể giúp đỡ ở đây.
Bất đắc dĩ, Thẩm Võ đã uống được mấy chén. Nguyên bản trời sinh thần kinh thô, hiện tại cả người Thẩm Võ càng thêm thả lỏng.
Không muốn chết sẽ không chết, Sam đột nhiên: “Vậy còn anh? Anh thích loại hình thế nào?”
A Lộ cả kinh, giật mạnh người, mặt Nhất Hạ đã có chút nóng, có chút ứng phó không được, cảm thấy không tốt mà giật nhẹ khóe miệng, A Lộ vừa định chuyển đề tài, không nghĩ, Thẩm Võ đột nhiên: “Nhất Hạ sao? Nhất Hạ đối với nam nhân ngoại tình không có hứng thú.”
Thẩm Võ nói xong, cầm lấy chén rượu nhấp một ngụm, yết hầu cay nóng, hắn “A” một tiếng rồi nhăn mặt thở dài, tiếp theo ngẩn ra, lúc này mới phát hiện tất cả mọi người đều nhìn hắn.
“Làm sao?” Thẩm Võ nhìn lại, ánh mắt bốn tiểu lang đặc biệt không tốt.
Nhưng Thẩm Võ là hiểu sai ý. Hắn cho rằng ánh mắt kia đại biểu cho nghi ngờ.
“Vốn dĩ chính là như vậy!” Thẩm Võ không chịu thôi.
Nói như thế nào Nhất Hạ làm bạn với hắn nhiều năm như vậy, chẳng lẽ bằng hữu thích cái gì không thích cái gì hắn còn không biết sao?
Thẩm Võ tích cực lên, kích động, chỉ chỉ Nhất Hạ: “Các ngươi hỏi y a!”
“Những cái đó……” Thẩm Võ vươn đầu ngón tay, đếm số: “Ở nhà như người chết, quay người ra ngoài đã ôm một em!”
Cổ Nhạc sắc mặt trầm xuống.
“Mạnh mồm mạnh miệng, đòi sống đòi chết, kết quả không có một chút lãng mạn!”
King sắc mặt trầm xuống.
“Nói yêu cho lắm vào, nào là đạo lý làm người không được thế này thế kia, đưa mình lên một tầng cao chơi trò bố thí!”
Cố Gia sắc mặt trầm xuống.
“Còn có lý do đầy đủ, cưới một người ôm một người lại muốn một người!”
Thi Viêm đảo mắt, liếc về phía hắn.
Thẩm Võ đếm số xong tay vẫn giơ ở đó, hỏi Nhất Hạ: “Ngươi nói, ngươi có phải đúng là loại phản cảm nhất hay không?”
Nhóm tiểu lang đều liếc về phía Nhất Hạ. A Lộ cùng Liền Tử đều nhìn về phía Nhất Hạ.
Nhất Hạ thực xấu hổ, trong lúc nhất thời cũng không biết nên đáp hắn như thế nào, luống cuống tay chân, thế nhưng không cẩn thận đụng trúng ly nước trái cây, làm ly đổ ra.
Một phát, toàn bộ bắn lên Nhất Hạ.
Ly nước trái cây đó kỳ thật còn chưa có uống qua, áo sơmi cùng quần Nhất Hạ ướt sạch.
Áo sơmi màu trắng bị bịt kín một tầng màu vàng. Quần cũng nhanh chóng bị nước trái cây thấm ướt.
Tất cả mọi người đều bị kinh động, thậm chí mọi người còn không cùng thời điểm đứng lên.
Sam tay thực mau, tiếp được cái ly. Gã lập tức liền đối mọi người: “Không có việc gì, không có việc gì.”
Gã đặt ly xuống, cũng không cố để ý quần mình dính mấy thứ đấy, mà lấy khăn giấy đưa cho Nhất Hạ, cuối cùng: “Chúng ta đi WC rửa một chút.”
Nhất Hạ gật đầu. Hai người cùng nhau vào WC.
Mọi người nhất thời tâm tình khác nhau, đều không ăn nữa, nhóm tiểu lang ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta.
Nhất Hạ ở bên trong thật lâu. Ít nhất, nhóm tiểu lang cảm thấy thật lâu.
King đầu tiên an vị không được, đứng dậy đi đến trước WC, mở miệng: “Anh!”
Bên trong không có thanh âm.
King nhìn về phía ba tiểu lang còn lại.
Tam tiểu lang kỳ thật đều đang nhìn hắn.
Hắn mày nhíu chặt, rất bất mãn, khởi tay muốn gõ cửa, không nghĩ, cửa đột nhiên mở.
Sam bước ra. Gã đối King cười cười, đóng cửa lại.
King thân thủ định đẩy cửa, cửa đã khóa trái.
King mày căng thẳng, rất có ý kiến, phản ứng đầu tiên là ánh mắt đuổi theo Sam, chỉ thấy Sam ở bên tai Liền Tử nói gì đó, thực mau, đi ra ngoài.
Sam lúc trở lại, trong tay có thêm một túi đồ.
Gã chỉ gõ cửa kêu một tiếng, Nhất Hạ mở cửa ra để gã đi vào, Sam ngay sau đó trở lại trước bàn ngồi xuống, ném chìa khóa trong tay, mọi người đều nhận ra là chìa khóa nhà Nhất Hạ, lập tức trong đầu hiện lên mấy ý tưởng.
Xem tiểu lang nhóm toàn nhìn chằm chằm chính mình, Sam lại cười.
“Ngươi vừa rồi nói đi một chút, là đi cho lấy quần áo cho y à?”
“Đúng vậy.” Sam đối Liền Tử gật đầu, nói: “Quần Nhất Hạ ướt hết rooif.”
Nhóm tiểu lang chớp mắt.
“Nhưng là……” Liền Tử chỉ tay vào WC: “Ta vừa rồi thấy LOGO trên túi giấy……”
“Nga.” Sam giải thích: “Ta ban đầu định về nhà y lấy quần áo, nhưng là ta nhớ tới tủ quần áo của y đã bình thường lại già quá, một chút cũng không thích hợp với y, cho nên ta đi đến phòng làm việc cầm một bộ.”
Đã ngênh ngang vào nhà sao?!
Nhóm tiểu lang ẩn nhẫn, ẩn nhẫn.
“Ngươi biết y mặc cỡ nào sao?”
Cố Gia khinh bỉ, trào phúng gã tự cho là thông minh, có điểm hùng hổ doạ người.
Không nghĩ, Sam: “Khẳng định rồi, bởi vì đã sờ qua a.”
Sam ý tứ là, gã là nhà thiết kế, đối với tay nghề của mình thực tự tin.
Nhưng gã không biết, gã nói nghe vào lỗ tai người khác, hiểu lầm.
Sờ ~
Cổ Nhạc “Đăng” một tiếng, đem ly rượu vang đỏ trên tay đặt mạnh xuống bàn.
Vẻ mặt khó chịu, khăn ăn ném xuống bàn, đứng dậy, đại gia trong một cái chớp mắt đều cho rằng hắn bạo hỏa định bỏ đi, không ngờ, hắn đột nhiên: “Vị ca này gọi là gì a?”
A?
Chín mươi độ, đại gia sửng sốt.
Sam cười, không biết hắn muốn làm sao, nói: “Ta tên Sam……”
“Sam ca đúng không?” Cổ Nhạc cũng chưa chờ Sam nói xong, lập tức: “Chỉ hận gặp nhau quá muộn a!”
Chỉ hận gặp nhau quá muộn?
Không có đi……
Cổ Nhạc hào khí: “Tới, nói như thế nào cũng phải làm một ly!”
“A?”
Sam có điểm không thể hiểu được, bởi vì Cổ Nhạc đột nhiên như vậy.
Mặt khác mấy tiểu lang còn lại như là hiểu ra, bởi vì Cổ Nhạc vẫn luôn đối bọn King không ngừng nháy mắt ra dấu.
Tranh thủ lúc Nhất Hạ còn chưa ra, King ồn ào: “Đúng vậy, không sai, chiếu cố anh trai ta như vậy, cũng đã gặp nhau, bằng hữu của anh, như thế nào cũng phải uống một chén a ~~~~”
“……” Sam nhìn về phía Liền Tử.
Bằng hữu bằng hữu, không có khả năng không xã giao, Sam vừa định sờ đến ly rượu vang đỏ của mình, không nghĩ, Cố Gia: “Uống rượu vang đỏ cái gì a, khinh thường người a?”
Thi Viêm giống như biến ma thuật lấy ra một chai rượu mạnh chi dương, đưa đến Sam trước mặt: “Nam nhân muốn uống đương nhiên uống cái này, đúng không?”
Đến cả Thi Viêm cũng theo chân bọn họ lên cơn điên, Liền Tử biết mình giải không đượ.
“Sát khí lớn qua, ta không dám nhìn a.”
Nhất Hạ còn không có ra, cô trợn trắng mắt, coi như mình không phát hiện, mặc kệ, đỡ bụng to đứng lên, cùng A Lộ đi đến chỗ sô pha bên kia.