Nhất Hạ không có ngốc đến độ thật sự ngoan ngoãn giúp cậu thu thập phòng ở.
Nhất Hạ tìm ra một tập giấy, lấy bút, viết một câu “Tân Tam Tự Kinh”, trực tiếp đem dán trước màn hình TV.
Nhất Hạ nổi giận đùng đùng trở về văn phòng.
Tràn đầy cơn tức, ngồi ở văn phòng nguyên một buổi chiều.
Tất cả mọi người đều không biết y bị làm sao.
Mọi người xem sắc mặt của y, muốn tiến lên hỏi một chút, lại đều bị Thẩm Võ lấy phương thức ám chỉ chặn lại.
Nhất Hạ vẫn luôn đắm chìm trong cơn giận dỗi Cố Gia.
Thẳng đến khi Thẩm Võ vỗ vỗ bàn làm việc của mình, chỉ chỉ đồng hồ trên cổ tay, Nhất Hạ mới đột nhiên phát hiện, thế nhưng đã tới thời gian tan tầm.
Nhất Hạ đột nhiên luống cuống.
Y lúc này, mới nhớ tới Kỷ Hạo.
Y không muốn trở về.
Không muốn đối mặt Kỷ Hạo.
Y thấy Thẩm Võ phải đi, vội vàng đứng dậy gọi hắn lại.
“Ngươi đêm nay bồi ta ăn cơm, được không?”
“A?” Thẩm Võ hơi hơi sửng sốt, trên mặt hiện ra tia khó xử.
“Ngươi có hẹn rồi?”
“…… Hẹn……” Thẩm Võ chỉ tay tới một chỗ, Nhất Hạ minh bạch, hắn là hẹn nữ hài ở phòng môi giới kết hôn.
“Ngươi đi đi.”
Nhất Hạ không làm khó hắn.
Chính là Thẩm Võ lại cảm thấy như vậy giống như quá không trượng nghĩa, lấy ra di động muốn hủy bỏ cuộc hẹn, nhưng Nhất Hạ ngăn cản hắn, nói: “Đừng, ta không có việc gì, ngươi đi đi, thật vất vả mới hẹn được lại hủy đi sau này hẹn lại cũng khó khăn.”
Thẩm Võ ngượng ngùng cười cười.
Hắn vỗ vai Nhất Hạ, nói: “Nếu không như vậy đi, ta cùng cô ấy cơm nước xong xuôi ta liền tới bồi ngươi, được không?”
Nhất Hạ gật đầu.
Nhất Hạ kỳ thật không trông cậy vào việc Thẩm Võ có thể bồi mình.
Bất quá nếu Nhất Hạ không đáp ứng, Thẩm Võ lo lắng, khẳng định lại muốn gọi điện thoại hủy cuộc hẹn.
Thẩm Võ ôm lấy bả vai y lắc lắc mấy cái: “Đợi lát nữa ta sẽ gọi điện thoại liên hệ nga.”
“Được.”
Nhất Hạ lại gật đầu, đuổi hắn đi.
Nhất Hạ ngồi ở văn phòng một hồi lâu, không có việc gì làm, cảm thấy mình có nên hay không đánh gọi điện thoại kêu 1 phần cơm hộp, mới vừa cầm lấy di động, liền nghe tiếng chuông.
Người gọi điện thoại tới chính là Kỷ Hạo.
Di động cầm ở trong tay, Nhất Hạ bất an, nội tâm hoảng loạn, không muốn tiếp, lại không dám tắt máy, tùy ý để nó vang.
Di động vang thật lâu.
Cuối cùng, thật vất vả mới an tĩnh lại, Nhất Hạ vừa muốn thở ra một hơi, không nghĩ, điện thoại công ở công ty lại vang lên.
Thanh âm điện thoại trong văn phòng tĩnh lặng thực vang dội.
Nhất Hạ nhìn một chút số điện thoại trên màn hình, thấy lại là Kỷ Hạo, phi thường vô thố.
Nhất Hạ trong lòng thực hoảng.
Cả người run rẩy.
Tiếng chuông điện thoại kia giống như là muốn đòi mạng, Nhất Hạ nghe nó không ngừng ở kia vang lên, đứng ngồi không yên, muốn uống nước lại làm nghiêng cái ly, hoảng loạn thu dọn, chịu không nổi, cầm cái ly đi vào phòng trà.
Nhất Hạ ở phòng trà ngồi thật lâu.
Tiếng điện thoại ở chỗ này vẫn có thể nghe được, tuy rằng thanh âm không lớn, nhưng là vẫn luôn vang, chưa từng dừng lại.
Nhất Hạ cảm thấy mình bị trói đến không thở nổi.
Y thực buồn rầu.
Y ngồi ở kia vò đầu tóc.
Cuối cùng, y đột nhiên đứng dậy, đi ra ngoài.
Y bước vào thang máy.
Đi xuống lầu dưới của công ty.
Ngựa xe như nước, xem người đi đường bước chân vội vàng, y trong lúc nhất thời hoảng loạn, suy nghĩ có nên quay trở vào hay không.
Nhất Hạ ngồi xổm xuống giữa con đường lớn.
Trên đường, người đi đường thấy y như vậy, không biết y đã xảy ra chuyện gì, hơi hơi né tránh, ghé mắt hóng hớt.
Nhất Hạ không muốn trở về.
Y không đối mặt Kỷ Hạo được.
Y không biết nên làm cái gì bây giờ, y cảm thấy bất lực, rất muốn khóc, lúc hai mắt dần mơ hồi, bị người nhẹ giọng gọi một tiếng.
Nhất Hạ luống cuống.
Nhất Hạ hai mắt mạnh mẽ chớp chớp, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Cổ Nhạc, nao nao, đứng lên.
“Đang làm gì?”
Cổ Nhạc chỉ có một mình, trên mặt tràn đầy tò mò.
Nhất Hạ thực vô thố, cũng thực hoảng, cười cười, nói: “Không có, bị rớt đồ.”
“……” Cổ Nhạc không nói gì.
Bởi vì cậu thấy Nhất Hạ hai mắt hồng hồng.
Nhất Hạ thấy cậu giống như tìm tòi nghiên cứu nhìn chằm chằm chính mình, có ý tứ không tốt, há miệng lại muốn dùng tuyệt chiêu đã dùng để tống cổ Thi Viêm (…… Còn có việc), không nghĩ, Cổ Nhạc nói trước: “Tôi tới là muốn tìm riêng anh.”
Nhất Hạ nghe vậy, giật mình.
Nếu người ta đã nói như vậy, y lại đáp có việc đi trước lại không ra làm sao.
Hai người bọn họ không có giao tình gì, cũng không có điểm gì chung, Nhất Hạ không muốn cùng cậu có thêm bất cứ can hệ gì, cũng cảm thấy Cổ Nhạc tìm y không có khả năng là có việc gì to tát.
Nhất Hạ rũ mắt, lại nâng lên, có điểm mất tự nhiên, hỏi: “Cậu…… Tìm tôi có chuyện gì?”
Cổ Nhạc vẫn luôn nhìn y.
Không nói gì.
Nhất Hạ bị cậu nhìn chằm chằm một hồi lâu, trong lòng không yên, có chút khẩn trương, càng mất tự nhiên, hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì?”
Cổ Nhạc khóe miệng nhếch lên, nói: “Đi, đi ăn cơm.”
Nhất Hạ nghe xong sửng sốt, mày hơi hơi giật giật.
Nhất Hạ lắc đầu.
Y muốn nói Cổ Nhạc có việc gì thì trực tiếp nói ở chỗ này, thấy Cổ Nhạc thân thủ muốn nắm lấy tay mình, y vội vàng tránh tay ra, lui ra sau một bước, tránh đi.
Cổ Nhạc thấy y cự tuyệt rõ ràng đến như vậy. Trong lòng thoáng không vui.
Nhưng là cậu không có biểu hiện ra bên ngoài, vẻ mặt mang ý cười như cũ, hỏi: “Vừa ăn vừa nói không được sao?”
Nhất Hạ phỏng đoán, nhìn ra.
Cổ Nhạc tìm mình hẳn là không có chuyện gì cả.
Nhất Hạ suy nghĩ, người này như thế nào lại thích mời mình ăn cơm, lắc đầu, nói: “Tôi có hẹn người khác rồi, sắp đến thời gian. Nếu không phải có việc gì gấp, vậy thỉnh hôm khác đi.”
“Ngượng ngùng.” Nhất Hạ đối Cổ Nhạc cười xin lỗi, thấy không xa có tắc xi vừa lúc tới, vội vàng ngăn lại, lên xe chạy lấy người.
Cổ Nhạc nhìn theo, trên mặt như cũ cười, nhưng sau khi Nhất Hạ đi rồi, Cổ Nhạc sắc mặt trầm xuống, hai tròng mắt nháy mắt như bị lệ khí che lấp.
Nhất Hạ ngồi xe kỳ thật đi không xa.
Chỉ trong chốc lát, y đã y xuống xe, ở trên phố lang thang không có mục tiêu.
Y đột nhiên nhìn trúng một tiệm cơm nhỏ.
Một cửa hàng mặt tiền nho nhỏ, tiếng người ầm ỹ, mỗi người một kiểu, có văn nhã, có người xăm hình, những người đi qua đường, tiến vào một đống.
Nhất Hạ thấy có vẻ tốt, đi vào.
Y tìm một chỗ tương đối yên lặng kéo ghế ngồi xuống, gọi món, tiếp nhận chén, lấy đũa dùng một lần chờ đồ ăn, ngắm trái ngắm phải, đột nhiên có một người đi lại phía bàn của mình ngồi xuống, Nhất Hạ thu hồi ánh mắt nhìn qua, thấy là Cổ Nhạc, có một chút ngoài ý muốn.
Nhất Hạ tìm ra một tập giấy, lấy bút, viết một câu “Tân Tam Tự Kinh”, trực tiếp đem dán trước màn hình TV.
Nhất Hạ nổi giận đùng đùng trở về văn phòng.
Tràn đầy cơn tức, ngồi ở văn phòng nguyên một buổi chiều.
Tất cả mọi người đều không biết y bị làm sao.
Mọi người xem sắc mặt của y, muốn tiến lên hỏi một chút, lại đều bị Thẩm Võ lấy phương thức ám chỉ chặn lại.
Nhất Hạ vẫn luôn đắm chìm trong cơn giận dỗi Cố Gia.
Thẳng đến khi Thẩm Võ vỗ vỗ bàn làm việc của mình, chỉ chỉ đồng hồ trên cổ tay, Nhất Hạ mới đột nhiên phát hiện, thế nhưng đã tới thời gian tan tầm.
Nhất Hạ đột nhiên luống cuống.
Y lúc này, mới nhớ tới Kỷ Hạo.
Y không muốn trở về.
Không muốn đối mặt Kỷ Hạo.
Y thấy Thẩm Võ phải đi, vội vàng đứng dậy gọi hắn lại.
“Ngươi đêm nay bồi ta ăn cơm, được không?”
“A?” Thẩm Võ hơi hơi sửng sốt, trên mặt hiện ra tia khó xử.
“Ngươi có hẹn rồi?”
“…… Hẹn……” Thẩm Võ chỉ tay tới một chỗ, Nhất Hạ minh bạch, hắn là hẹn nữ hài ở phòng môi giới kết hôn.
“Ngươi đi đi.”
Nhất Hạ không làm khó hắn.
Chính là Thẩm Võ lại cảm thấy như vậy giống như quá không trượng nghĩa, lấy ra di động muốn hủy bỏ cuộc hẹn, nhưng Nhất Hạ ngăn cản hắn, nói: “Đừng, ta không có việc gì, ngươi đi đi, thật vất vả mới hẹn được lại hủy đi sau này hẹn lại cũng khó khăn.”
Thẩm Võ ngượng ngùng cười cười.
Hắn vỗ vai Nhất Hạ, nói: “Nếu không như vậy đi, ta cùng cô ấy cơm nước xong xuôi ta liền tới bồi ngươi, được không?”
Nhất Hạ gật đầu.
Nhất Hạ kỳ thật không trông cậy vào việc Thẩm Võ có thể bồi mình.
Bất quá nếu Nhất Hạ không đáp ứng, Thẩm Võ lo lắng, khẳng định lại muốn gọi điện thoại hủy cuộc hẹn.
Thẩm Võ ôm lấy bả vai y lắc lắc mấy cái: “Đợi lát nữa ta sẽ gọi điện thoại liên hệ nga.”
“Được.”
Nhất Hạ lại gật đầu, đuổi hắn đi.
Nhất Hạ ngồi ở văn phòng một hồi lâu, không có việc gì làm, cảm thấy mình có nên hay không đánh gọi điện thoại kêu 1 phần cơm hộp, mới vừa cầm lấy di động, liền nghe tiếng chuông.
Người gọi điện thoại tới chính là Kỷ Hạo.
Di động cầm ở trong tay, Nhất Hạ bất an, nội tâm hoảng loạn, không muốn tiếp, lại không dám tắt máy, tùy ý để nó vang.
Di động vang thật lâu.
Cuối cùng, thật vất vả mới an tĩnh lại, Nhất Hạ vừa muốn thở ra một hơi, không nghĩ, điện thoại công ở công ty lại vang lên.
Thanh âm điện thoại trong văn phòng tĩnh lặng thực vang dội.
Nhất Hạ nhìn một chút số điện thoại trên màn hình, thấy lại là Kỷ Hạo, phi thường vô thố.
Nhất Hạ trong lòng thực hoảng.
Cả người run rẩy.
Tiếng chuông điện thoại kia giống như là muốn đòi mạng, Nhất Hạ nghe nó không ngừng ở kia vang lên, đứng ngồi không yên, muốn uống nước lại làm nghiêng cái ly, hoảng loạn thu dọn, chịu không nổi, cầm cái ly đi vào phòng trà.
Nhất Hạ ở phòng trà ngồi thật lâu.
Tiếng điện thoại ở chỗ này vẫn có thể nghe được, tuy rằng thanh âm không lớn, nhưng là vẫn luôn vang, chưa từng dừng lại.
Nhất Hạ cảm thấy mình bị trói đến không thở nổi.
Y thực buồn rầu.
Y ngồi ở kia vò đầu tóc.
Cuối cùng, y đột nhiên đứng dậy, đi ra ngoài.
Y bước vào thang máy.
Đi xuống lầu dưới của công ty.
Ngựa xe như nước, xem người đi đường bước chân vội vàng, y trong lúc nhất thời hoảng loạn, suy nghĩ có nên quay trở vào hay không.
Nhất Hạ ngồi xổm xuống giữa con đường lớn.
Trên đường, người đi đường thấy y như vậy, không biết y đã xảy ra chuyện gì, hơi hơi né tránh, ghé mắt hóng hớt.
Nhất Hạ không muốn trở về.
Y không đối mặt Kỷ Hạo được.
Y không biết nên làm cái gì bây giờ, y cảm thấy bất lực, rất muốn khóc, lúc hai mắt dần mơ hồi, bị người nhẹ giọng gọi một tiếng.
Nhất Hạ luống cuống.
Nhất Hạ hai mắt mạnh mẽ chớp chớp, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Cổ Nhạc, nao nao, đứng lên.
“Đang làm gì?”
Cổ Nhạc chỉ có một mình, trên mặt tràn đầy tò mò.
Nhất Hạ thực vô thố, cũng thực hoảng, cười cười, nói: “Không có, bị rớt đồ.”
“……” Cổ Nhạc không nói gì.
Bởi vì cậu thấy Nhất Hạ hai mắt hồng hồng.
Nhất Hạ thấy cậu giống như tìm tòi nghiên cứu nhìn chằm chằm chính mình, có ý tứ không tốt, há miệng lại muốn dùng tuyệt chiêu đã dùng để tống cổ Thi Viêm (…… Còn có việc), không nghĩ, Cổ Nhạc nói trước: “Tôi tới là muốn tìm riêng anh.”
Nhất Hạ nghe vậy, giật mình.
Nếu người ta đã nói như vậy, y lại đáp có việc đi trước lại không ra làm sao.
Hai người bọn họ không có giao tình gì, cũng không có điểm gì chung, Nhất Hạ không muốn cùng cậu có thêm bất cứ can hệ gì, cũng cảm thấy Cổ Nhạc tìm y không có khả năng là có việc gì to tát.
Nhất Hạ rũ mắt, lại nâng lên, có điểm mất tự nhiên, hỏi: “Cậu…… Tìm tôi có chuyện gì?”
Cổ Nhạc vẫn luôn nhìn y.
Không nói gì.
Nhất Hạ bị cậu nhìn chằm chằm một hồi lâu, trong lòng không yên, có chút khẩn trương, càng mất tự nhiên, hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì?”
Cổ Nhạc khóe miệng nhếch lên, nói: “Đi, đi ăn cơm.”
Nhất Hạ nghe xong sửng sốt, mày hơi hơi giật giật.
Nhất Hạ lắc đầu.
Y muốn nói Cổ Nhạc có việc gì thì trực tiếp nói ở chỗ này, thấy Cổ Nhạc thân thủ muốn nắm lấy tay mình, y vội vàng tránh tay ra, lui ra sau một bước, tránh đi.
Cổ Nhạc thấy y cự tuyệt rõ ràng đến như vậy. Trong lòng thoáng không vui.
Nhưng là cậu không có biểu hiện ra bên ngoài, vẻ mặt mang ý cười như cũ, hỏi: “Vừa ăn vừa nói không được sao?”
Nhất Hạ phỏng đoán, nhìn ra.
Cổ Nhạc tìm mình hẳn là không có chuyện gì cả.
Nhất Hạ suy nghĩ, người này như thế nào lại thích mời mình ăn cơm, lắc đầu, nói: “Tôi có hẹn người khác rồi, sắp đến thời gian. Nếu không phải có việc gì gấp, vậy thỉnh hôm khác đi.”
“Ngượng ngùng.” Nhất Hạ đối Cổ Nhạc cười xin lỗi, thấy không xa có tắc xi vừa lúc tới, vội vàng ngăn lại, lên xe chạy lấy người.
Cổ Nhạc nhìn theo, trên mặt như cũ cười, nhưng sau khi Nhất Hạ đi rồi, Cổ Nhạc sắc mặt trầm xuống, hai tròng mắt nháy mắt như bị lệ khí che lấp.
Nhất Hạ ngồi xe kỳ thật đi không xa.
Chỉ trong chốc lát, y đã y xuống xe, ở trên phố lang thang không có mục tiêu.
Y đột nhiên nhìn trúng một tiệm cơm nhỏ.
Một cửa hàng mặt tiền nho nhỏ, tiếng người ầm ỹ, mỗi người một kiểu, có văn nhã, có người xăm hình, những người đi qua đường, tiến vào một đống.
Nhất Hạ thấy có vẻ tốt, đi vào.
Y tìm một chỗ tương đối yên lặng kéo ghế ngồi xuống, gọi món, tiếp nhận chén, lấy đũa dùng một lần chờ đồ ăn, ngắm trái ngắm phải, đột nhiên có một người đi lại phía bàn của mình ngồi xuống, Nhất Hạ thu hồi ánh mắt nhìn qua, thấy là Cổ Nhạc, có một chút ngoài ý muốn.