“Nơi này đồ ăn ngon sao?”
Cổ Nhạc vừa hỏi, Nhất Hạ lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
Nhất Hạ không biết cậu muốn làm gì, vẫn luôn nhìn cậu.
Cổ Nhạc lấy menu, nhìn một chút, vẫy tay gọi người, muốn cầm giấy viết vài món ăn.
Người vừa tới quần áo cũng không gọn gàng, ngoài ý muốn một phen, liếc mắt nhìn Nhất Hạ một cái, lại nhìn Cổ Nhạc, thấy Cổ Nhạc mở miệng, vội vàng lấy bút giắt trên lỗ tai đưa ra.
Cổ Nhạc ghi xong, thấy người nọ tránh ra, liền lấy một đôi đũa, xé bao, ngồi đó chờ.
Lúc này, đồ ăn Nhất Hạ lên trước.
Chỗ này dù sao cũng là chỗ người ta mở cửa làm ăn buôn bán, Nhất Hạ dù không thích Cổ Nhạc, cũng không có khả năng bá đạo đem cậu đuổi đi.
Nhất Hạ nghĩ nếu không chính mình bỏ của chạy lấy người, nhưng đồ ăn lại được mang lên, Nhất Hạ cũng không có khả năng nói không ăn liền chạy lấy người tặng không tiền cho người ta hưởng, nghĩ nghĩ, Nhất Hạ ngồi ăn đồ của mình.
Nhất Hạ chỉ kêu một phần thịt, y gắp một miếng bỏ vào trong miệng, thấy Cổ Nhạc nhìn nhìn, đột nhiên cảm thấy, có điểm xấu hổ.
Bởi vì thế này không phải cách đối nhân xử thế a.
Nói như thế nào thì người trước mắt cũng có quen biết, Nhất Hạ làm như vậy, cảm thấy mình giống như đang làm quá.
Nhất Hạ đem đồ ăn đẩy về phía Cổ Nhạc, nói: “Đồ của cậu còn chưa lên, ăn cái này đi.”
“Nga.”
Cổ Nhạc nhưng thật ra không có khách khí, duỗi chiếc đũa lại, trực tiếp gắp.
Cổ Nhạc tự nhiên lại không tỏ vẻ kiêu căng khiến Nhất Hạ có điểm ngoài ý muốn.
Một tiệm cơm nhỏ như cậy, khói dầu đầy đất, gạch men sứ lát sàn nhà gập ghềnh, dính bẩn.
Nước cùng tro bụi cùng với cặn dầu, từng đường từng đường, người lại nhiều, lại ồn ào, lại tạp nham, điều kiện vệ sinh cùng hoàn cảnh kỳ thật đều chẳng ra gì.
Kiểu thiếu gia như Cổ Nhạc ăn mặc trang nhã lại mang một vẻ ngạo khí không phải kiểu người sẽ tới nơi này.
Nhưng là, Cổ Nhạc cái gì cũng không ngại, thoải mái hào phóng, không chọn bát cơm không lau đũa, thực tự nhiên mà an vị ở nơi này.
Nhất Hạ đột nhiên cảm thấy người trẻ tuổi này kỳ thật còn xài được.
Ít nhất, cậu không phải phần tử ngạo khí nũng nịu.
Đồ ăn Cổ Nhạc lục tục được mang lên, Cổ Nhạc đem tất cả đồ ăn đẩy đến trước mặt Nhất Hạ, tiếp đón Nhất Hạ.
Nhất Hạ thấy cậu khách khí như vậy, rất ngượng ngùng, đạm đạm cười, gật gật đầu, tiếp tục ăn.
Chầu cơm này, thật ra không khiến Nhất Hạ cảm thấy nén giận.
Rốt cuộc hai lần ăn cơm trước đều không lưu lại hồi ức tốt đẹp gì, Nhất Hạ cảm thấy so sánh với lần đó, lần này còn tốt chán.
“Về sau tôi hẹn anh, anh sẽ ra sao?”
Ăn xong, Nhất Hạ ra đến ngoài cửa tiệm, Cổ Nhạc đột nhiên hỏi như vậy.
Nhất Hạ giật mình, nhìn cậu một cái, hỏi: “Ra tới làm cái gì?”
“Ăn cơm.”
Nhất Hạ nghe, đột nhiên lòng hiếu kỳ liền tràn lên.
“Vì cái gì cậu luôn tìm tôi hẹn ăn cơm?”
Đây là điều Nhất Hạ vẫn luôn muốn hỏi.
Y muốn đáp án, Cổ Nhạc nghe lại hơi hơi mỉm cười, nói: “Người không phải đều cần ăn cơm sao?”
Như thế thôi hả.
Nhất Hạ không nói.
Nhất Hạ bắt đầu do dự, nên lựa chọn phương hướng rời đi.
Y nghĩ nghĩ, nhìn về phía bên trái, vẫy tay cùng Cổ Nhạc nói từ biệt, bỏ đi.
Cổ Nhạc kéo kéo khóe miệng, đi theo sau, Nhất Hạ đi qua một con phố, cảm thấy không đúng, quay đầu, thấy Cổ Nhạc vẫn ở phía sau, hỏi: “Người của cậu đâu?”
“Không có tới.”
Không có tới không phải nên đứng yên ở một chỗ chờ sao?
Nhất Hạ nghĩ nghĩ, lại tiếp tục đi, đi thật lâu, y phát hiện Cổ Nhạc vẫn đi theo sau mình, mày nhăn lại.
“Cậu đi theo tôi làm gì?”
“Muốn hay không đi uống một chén?”
Nhất Hạ mày nhếch lên rõ cao, cự tuyệt: “Không cần.”
“Không chịu đi, là bởi vì tửu lượng rất kém cỏi sao?”
Nhất Hạ quay đầu lại: “Cái gọi là tửu lượng kém là bởi vì tôi chỉ uống bia, không uống được rượu.”
Này nghe vào lỗ tai Cổ Nhạc, tựa như đang lấy cớ.
Cổ Nhạc nói: “Không đơn thuần chỉ là tửu lượng kém, lại còn rất dễ dàng mắc mưu.”
Những lời này của Cổ Nhạc chọc đến Nhất Hạ đứng yên tại chỗ.
Nhất Hạ nghe cậu nói vậy, cơ hồ lập tức có thể khẳng định, lần trước nước trái cây xác thật là kiệt tác của cậu.
“Cái gì gọi là rất dễ mắc mưu? Lần trước sở dĩ như vậy là bởi vì tôi nhất thời đối với cậu không cảnh giác!”
Nhất Hạ trên mặt nổi lên tức giận, chất vấn: “Cậu lần trước rốt cuộc muốn làm gì?”
“Không thể hiểu được sao lại mời tôi ăn, hiện tại lại quấn lấy tôi như vậy. Tôi đã từng này tuổi, ăn muối nói không chừng so với cậu ăn cơm còn nhiều, đã bị cậu chơi đến như vậy, tôi ở trong mắt cậu rất đơn thuần sao?”
Cổ Nhạc nhìn ra, không đơn thuần chỉ cách biệt tuổi tác, hay cùng trải qua những mối quan hệ phức tạp.
Cho nên……
Cậu cười.
“Kia…… Anh không đơn thuần, lại không phải thực dễ dàng say, hơn nữa hoàn toàn không có mục đích sẽ đi đâu, có dám hay không……” Cổ Nhạc cúi đầu dừng ý cười, lại ngẩng đầu lên, nhàn nhạt: “Cùng tôi đi uống một chén?”
Nhất Hạ giật mình.
Hoàn toàn không có mục đích ……
Trên mặt y có biểu hiện rõ ràng đến như vậy sao?
Nhất Hạ buồn bực.
Cổ Nhạc đang chờ đợi Nhất Hạ cấp ra phản ứng.
Nhất Hạ nhìn nhìn cậu, cảm thấy kỳ thật nếu chịu để ý, hẳn là sẽ không có chuyện gì.
Nhất Hạ gật đầu.
Đôi môi xinh đẹp của Cổ Nhạc dương lên.
Cậu bước tới mấy bước, cùng Nhất Hạ sóng vai.
Cổ Nhạc vừa hỏi, Nhất Hạ lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
Nhất Hạ không biết cậu muốn làm gì, vẫn luôn nhìn cậu.
Cổ Nhạc lấy menu, nhìn một chút, vẫy tay gọi người, muốn cầm giấy viết vài món ăn.
Người vừa tới quần áo cũng không gọn gàng, ngoài ý muốn một phen, liếc mắt nhìn Nhất Hạ một cái, lại nhìn Cổ Nhạc, thấy Cổ Nhạc mở miệng, vội vàng lấy bút giắt trên lỗ tai đưa ra.
Cổ Nhạc ghi xong, thấy người nọ tránh ra, liền lấy một đôi đũa, xé bao, ngồi đó chờ.
Lúc này, đồ ăn Nhất Hạ lên trước.
Chỗ này dù sao cũng là chỗ người ta mở cửa làm ăn buôn bán, Nhất Hạ dù không thích Cổ Nhạc, cũng không có khả năng bá đạo đem cậu đuổi đi.
Nhất Hạ nghĩ nếu không chính mình bỏ của chạy lấy người, nhưng đồ ăn lại được mang lên, Nhất Hạ cũng không có khả năng nói không ăn liền chạy lấy người tặng không tiền cho người ta hưởng, nghĩ nghĩ, Nhất Hạ ngồi ăn đồ của mình.
Nhất Hạ chỉ kêu một phần thịt, y gắp một miếng bỏ vào trong miệng, thấy Cổ Nhạc nhìn nhìn, đột nhiên cảm thấy, có điểm xấu hổ.
Bởi vì thế này không phải cách đối nhân xử thế a.
Nói như thế nào thì người trước mắt cũng có quen biết, Nhất Hạ làm như vậy, cảm thấy mình giống như đang làm quá.
Nhất Hạ đem đồ ăn đẩy về phía Cổ Nhạc, nói: “Đồ của cậu còn chưa lên, ăn cái này đi.”
“Nga.”
Cổ Nhạc nhưng thật ra không có khách khí, duỗi chiếc đũa lại, trực tiếp gắp.
Cổ Nhạc tự nhiên lại không tỏ vẻ kiêu căng khiến Nhất Hạ có điểm ngoài ý muốn.
Một tiệm cơm nhỏ như cậy, khói dầu đầy đất, gạch men sứ lát sàn nhà gập ghềnh, dính bẩn.
Nước cùng tro bụi cùng với cặn dầu, từng đường từng đường, người lại nhiều, lại ồn ào, lại tạp nham, điều kiện vệ sinh cùng hoàn cảnh kỳ thật đều chẳng ra gì.
Kiểu thiếu gia như Cổ Nhạc ăn mặc trang nhã lại mang một vẻ ngạo khí không phải kiểu người sẽ tới nơi này.
Nhưng là, Cổ Nhạc cái gì cũng không ngại, thoải mái hào phóng, không chọn bát cơm không lau đũa, thực tự nhiên mà an vị ở nơi này.
Nhất Hạ đột nhiên cảm thấy người trẻ tuổi này kỳ thật còn xài được.
Ít nhất, cậu không phải phần tử ngạo khí nũng nịu.
Đồ ăn Cổ Nhạc lục tục được mang lên, Cổ Nhạc đem tất cả đồ ăn đẩy đến trước mặt Nhất Hạ, tiếp đón Nhất Hạ.
Nhất Hạ thấy cậu khách khí như vậy, rất ngượng ngùng, đạm đạm cười, gật gật đầu, tiếp tục ăn.
Chầu cơm này, thật ra không khiến Nhất Hạ cảm thấy nén giận.
Rốt cuộc hai lần ăn cơm trước đều không lưu lại hồi ức tốt đẹp gì, Nhất Hạ cảm thấy so sánh với lần đó, lần này còn tốt chán.
“Về sau tôi hẹn anh, anh sẽ ra sao?”
Ăn xong, Nhất Hạ ra đến ngoài cửa tiệm, Cổ Nhạc đột nhiên hỏi như vậy.
Nhất Hạ giật mình, nhìn cậu một cái, hỏi: “Ra tới làm cái gì?”
“Ăn cơm.”
Nhất Hạ nghe, đột nhiên lòng hiếu kỳ liền tràn lên.
“Vì cái gì cậu luôn tìm tôi hẹn ăn cơm?”
Đây là điều Nhất Hạ vẫn luôn muốn hỏi.
Y muốn đáp án, Cổ Nhạc nghe lại hơi hơi mỉm cười, nói: “Người không phải đều cần ăn cơm sao?”
Như thế thôi hả.
Nhất Hạ không nói.
Nhất Hạ bắt đầu do dự, nên lựa chọn phương hướng rời đi.
Y nghĩ nghĩ, nhìn về phía bên trái, vẫy tay cùng Cổ Nhạc nói từ biệt, bỏ đi.
Cổ Nhạc kéo kéo khóe miệng, đi theo sau, Nhất Hạ đi qua một con phố, cảm thấy không đúng, quay đầu, thấy Cổ Nhạc vẫn ở phía sau, hỏi: “Người của cậu đâu?”
“Không có tới.”
Không có tới không phải nên đứng yên ở một chỗ chờ sao?
Nhất Hạ nghĩ nghĩ, lại tiếp tục đi, đi thật lâu, y phát hiện Cổ Nhạc vẫn đi theo sau mình, mày nhăn lại.
“Cậu đi theo tôi làm gì?”
“Muốn hay không đi uống một chén?”
Nhất Hạ mày nhếch lên rõ cao, cự tuyệt: “Không cần.”
“Không chịu đi, là bởi vì tửu lượng rất kém cỏi sao?”
Nhất Hạ quay đầu lại: “Cái gọi là tửu lượng kém là bởi vì tôi chỉ uống bia, không uống được rượu.”
Này nghe vào lỗ tai Cổ Nhạc, tựa như đang lấy cớ.
Cổ Nhạc nói: “Không đơn thuần chỉ là tửu lượng kém, lại còn rất dễ dàng mắc mưu.”
Những lời này của Cổ Nhạc chọc đến Nhất Hạ đứng yên tại chỗ.
Nhất Hạ nghe cậu nói vậy, cơ hồ lập tức có thể khẳng định, lần trước nước trái cây xác thật là kiệt tác của cậu.
“Cái gì gọi là rất dễ mắc mưu? Lần trước sở dĩ như vậy là bởi vì tôi nhất thời đối với cậu không cảnh giác!”
Nhất Hạ trên mặt nổi lên tức giận, chất vấn: “Cậu lần trước rốt cuộc muốn làm gì?”
“Không thể hiểu được sao lại mời tôi ăn, hiện tại lại quấn lấy tôi như vậy. Tôi đã từng này tuổi, ăn muối nói không chừng so với cậu ăn cơm còn nhiều, đã bị cậu chơi đến như vậy, tôi ở trong mắt cậu rất đơn thuần sao?”
Cổ Nhạc nhìn ra, không đơn thuần chỉ cách biệt tuổi tác, hay cùng trải qua những mối quan hệ phức tạp.
Cho nên……
Cậu cười.
“Kia…… Anh không đơn thuần, lại không phải thực dễ dàng say, hơn nữa hoàn toàn không có mục đích sẽ đi đâu, có dám hay không……” Cổ Nhạc cúi đầu dừng ý cười, lại ngẩng đầu lên, nhàn nhạt: “Cùng tôi đi uống một chén?”
Nhất Hạ giật mình.
Hoàn toàn không có mục đích ……
Trên mặt y có biểu hiện rõ ràng đến như vậy sao?
Nhất Hạ buồn bực.
Cổ Nhạc đang chờ đợi Nhất Hạ cấp ra phản ứng.
Nhất Hạ nhìn nhìn cậu, cảm thấy kỳ thật nếu chịu để ý, hẳn là sẽ không có chuyện gì.
Nhất Hạ gật đầu.
Đôi môi xinh đẹp của Cổ Nhạc dương lên.
Cậu bước tới mấy bước, cùng Nhất Hạ sóng vai.