Buổi tối cùng ngày sau khi vận động trên giường xong, Diệp Thì Quang vẻ mặt mê mẩn nói: “Lão Từ, chúng ta có một đứa con đi?”
Từ Định Quốc đang đầu nghiêng qua một bên hút thuốc nghỉ giải lao, cánh tay rủ xuống tại mép giường, sàn nhà vãi đầy bụi tro thuốc, bỗng nhiên nghe Diệp Thì Quang nói xong một câu như thế, y giật mình buông điếu thuốc đang cầm trên tay, rớt xuống giường khiến drap giường bị cháy một lỗ nhỏ, chính bản thân y cũng bị sặc một ngụm thuốc, khiến y ho sặc sụa.
Y đưa tay lên đặt trên trán Diệp Thì Quang, bị Diệp Thì Quang bực bội gạt ngang qua, “Làm gì vậy chứ? tôi không có điên, tôi đâu có nói chính mình sẽ sinh.”
“Tôi cũng đâu có sinh được a!”
“Chúng ta có thể nhận nuôi một đứa.”
“Tôi cũng từng nghĩ qua vấn đề này, không được đâu, việc nhận nuôi một đứa trẻ cần trải qua nhiều khâu nghiêm ngặt lắm, chỉ khi nào chúng ta kết hôn nhiều năm mà không có con, thì mới có tư cách nhận nuôi. Mà tình trạng chúng ta như vậy, sao mà có thể nhận nuôi được chứ?”
Diệp Thì Quang chẳng hề để ý, “Ở trong khu này những đứa trẻ không cha không mẹ nhiều lắm, theo hai ta thế nào cũng sẽ sống sung túc hạnh phúc hơn là lưu lạc? Đầu tiên cứ mang về nuôi dưỡng, đợi đến khi học tiểu học thì nhập hộ khẩu. Tôi quen biết cảnh sát hộ tịch, cảnh sát hình sự, cảnh sát giao thông cũng rất nhiều. Ai, nói chung việc hộ khẩu gì gì đó nếu mà Diệp Thì Quang tôi không làm được, nhờ bọn họ là êm ngay thôi. Nói không chừng ngươi đến hộ nhà trong thôn của cậu, nhiều nhà vẫn còn trọng nam khinh nữ, không thích nuôi bé gái.. Bản thân tôi thích bé gái, bé trai nghịch ngợm lắm, hơn nữa hai ta dưỡng bé trai không thích hợp, tương lai nếu như nó cũng thích đàn ông, thì không biết là do bẩm sinh hay bị ảnh hưởng?”
“Anh muốn nuôi một bé gái? Hai người đàn ôngnuôi một bé gái nũng nịu mềm mại như đậu hủ non, thích hợp không vậy?”
“Có gì mà không hợp? Chờ tới lúc con gái đến tuổi thiếu nữ, tôi với vai trò là cha đi mua băng vệ sinh cũng không thành vấn đề.”
Từ Định Quốc nhìn hắn bằng một ánh mắt xem thường, “Tôi thấy anh là muốn thỏa mãn tâm nguyện được chính mình đi mua băng vệ sinh đó a?”
Diệp Thì Quang nhảy dựng lên, “Lão tử cho tới bây giờ không nghĩ làm đàn ông có cái gì không tốt! Không sai, tôi thích đàn ông, thế nhưng không phải vì tôi thích đàn ông mà hy vọng bản thân mình biến thành phụ nữ. Tôi sống cùng cậu nhiều năm như vậy, thế nào mà cậu còn nghĩ tôi như vậy?”
“Đừng kích động, đừng kích động, chỉ đùa một chút không được sao?” Từ Định Quốc cầm lấy điều thuốc hồi nãy làm rớt đốt trở lại, nghiêm túc suy ngẫm vấn đề này, “Thu nhận một đứa trẻ, tôi cũng nghĩ đến việc này, được!”
Nếu hai người đồng nhất ý kiến, vậy là quyết định đi làm.
Về phía Từ Định Quốc, y chuẩn bị hướng cha mẹ hỏi thăm một chút, xem có nhà nào không muốn nuôi bé gái, thì để y nhận nuôi.
Bất quá Diệp Thì Quang suy nghĩ cặn kẽ, liền bác bỏ đề nghị này. Thứ nhất, những bé gái như vậy, muốn nuôi thì phải đưa tiền cho gia đình người ta, như vậy nếu xem xét bản chất sự việc, không phải là đang buôn bán trẻ con sao, thế là phạm pháp. Thứ hai, bé gái lại đây được rồi, nhưng lỡ sau này cha mẹ con bé hối hận, muốn đưa con bé trở về, thì phải làm sao? Thứ ba, chỉ sợ cha mẹ con bé không thật lòng muốn con bé trở lại, mà dựa vào bé để lấy thêm tiền cấp dưỡng, dù sao tiền bạc là vật ngoài thân, nhưng cũng không muốn biến một đứa trẻ thành vật tư lợi cá nhân.
Diệp Thì Quang nghĩ tới nghĩ lui, rồi hắn tìm được một người bằng hữu, người đó là cảnh sát họ Đại, người này năm ngoái mới phá được một đường dây buôn bán người, lúc đó cũng nhận không ít trẻ con, căn bản không tìm ra được cha mẹ, hoặc là những đứa trẻ này sớm đã bị cha mẹ vứt bỏ … việc nhận nuôi con lần này, có thể hướng y hỏi thăm qua.
Diệp Thì Quang điện thoại đến chỗ y, nói chị hắn không thể sinh con, nên muốn nhận nuôi một đứa trẻ.
Người cảnh sát họ Đại này khi biết được điều đó vô cùng nhiệt tình, giúp đỡ hắn liên lạc nhận nuôi, cuối cùng cũng tìm được một đứa trẻ thích hợp, giữa lúc Từ Định Quốc cùng Diệp Thì Quang chuẩn bị đi nhìn qua đứa trẻ, thì Đại cảnh quan đột ngột gọi điện tới, “Tôi nghe nói, chị anh hình như cũng chưa kết hôn a? Nên không thể làm thủ tục nuôi con được.”
Diệp Thì Quang trong lòng hồi hộp, nhanh chóng gọi điện cho chị ba hắn, “Chị vẫn chưa kết hôn?”
“Vẫn chưa, thì sao?”
“Vậy chị suốt ngày ở nơi làm thụ tinh ống nghiệm là làm cái gì?”
“Không được sao? Những năm gần đây, phụ nữ muốn sinh con cũng không cần đàn ông, hừ, nếu có bản lĩnh, chính em tự mình sinh một đứa đi. “
“Điên à?” Diệp Thì Quang định bụng nguyền rủa nàng đời này khỏi sinh con được, ngẫm lại lại thấy mình ác quá, vì vậy đổi giọng, “Em nguyền rủa chị ngồi hoài sẽ bị trĩ luôn đi!”
Chị banhà họ Diệp cười nhạt, “Thì Quang, nghe nói nếu trù ẻo người khác cái gì, bản thân mình cũng sẽ bị như thế. Chị thì không quan trọng, bị trĩ thì bị trĩ, thế nhưng phía sau của em còn rất cần thiết nha, nếu em mà bị trĩ, cả đời này của em coi như xui xẻo rồi …”
Diệp Thì Quang tức giận đến mức muốn quăng cái điện thoại, đến mức này mà cũng không trót lọt nữa.
Cùng ngày hắn đi làm trở về nhà, đột nhiên ngay giao lộ phía trước bị chắn kẹt lại, là do có một đám người đang vây kín thành một vòng tròn nhìn vào bên trong, hắn mở cửa xe thò đầu ra ngoài nhìn, cho rằng có lẽ là bọn thanh niên đang đánh nhau.
Kết quả là sau khi nghe ngóng, có một bác gái nói: “Không phải đánh nhau, có một phụ nữ bên trong WC sinh một đứa trẻ, thật là không thể tin được tuổi trẻ hiện giờ, chúng tôi lúc trước muốn sinh một đứa cũng chết lên chết xuống, còn bây giờ phụ nữ càng lúc càng lợi hại, sinh con cùng với đại tiện lại đơn giản như nhau.”
Diệp Thì Quang lập tức lấy lại tinh thần, mở cửa xe nhanh chóng chen chân vào trong đám đông, thì thấy đám đông nghẹt cả người, có cả nam lẫn nữ, cửa WC thì bị mở ra phân nửa, từ bên trong thoảng ra mùi Tôinh cùng mùi máu tươi. Mọi người cũng chỉ là đứng nhìn, không ai dám làm gì, chờ cảnh sát đến giải quyết.
Diệp Thì Quang nghĩ thầm nhất định phải ra tay trước khi cảnh sát đến, vì vậy trực tiếp đi vào WC, ngồi chồm hổm trước cái bồn cầu, phát hiện thấy có một khối thịt máu chảy đầm đìa, hắn nhìn trái phải một lượt, rồi lấy tay gạt trái đẩy phải khối thịt, phát hiện thấy khối thịt đầy máu này quả thật là một đứa trẻ sơ sinh, ngực hơi hơi thở gấp, hô hấp đã rất yếu ớt.
Hắn đẩy chân lên, hắc hắc, vừa vặn, là một bé gái.
Vì vậy bất chấp bẩn thối, Diệp Thì Quang cởi áo khoác, mở rộng tay áo, ẵm đưá trẻ lên, để vào trong chiếc áo khoác kẹp vào trong nách, quay đầu bước ra WC, vừa đi vừa thét to, “Được rồi được rồi, tản đi, không có đứa trẻ nào cả.”
Những người khác cảm thấy mơ hồ, có người còn nói, “Kỳ quái, tôi rõ ràng là nhìn thấy mà.”
Bên ngoài xe cảnh sát cùng đài truyền hình cũng vừa mới đến, đang đẩy đoàn người đông đúc này qua một bên, Diệp Thì Quang cúi đầu thấp xuống, lách người tránh qua một bên, nhanh như chớp nhảy lên xe của mình. Hắn có cảm giác hưng phấn y như mới vừa đi cướp ngân hàng thành công trở về, lập tức gọi điện cho Từ Định Quốc, nói hắn vừa mới nhặt được một bé gái.
“Bất quá tôi trước tiên đem bé đi bệnh viện, đứa trẻ này có vẻ rất yếu, cậu đi siêu thị một chuyến, mua sữa bột cho trẻ con, rồi tã giấy gì gì đó.”
Từ Định Quốc đến khi buông điện thoại ra vẫn không tin được những gì mà y mới nghe, gì mà mới nghĩ đến đứa trẻ, đứa trẻ liền lập tức xuất hiện như thế?
Đứa trẻ mới vừa tới bệnh viện, liền lập tức được đem đặt vào ***g giữ ấm, thân thể bé vô cùng suy yếu, lại có dấu hiệu sinh non, trên người còn vươn bẩn nước tiểu lạnh ngắt, chỗ cuống rốn cũng có dấu hiệu bị nhiễm trùng.
Một lát sau Từ Định Quốc mang theo một túi lớn đựng đầy bột sữa cùng tả giấy, Diệp Thì Quang y như người mẹ sắp sinh con, cầm Tay Từ Định Quốc liên tục run, “Chúng ta có con gái rồi! Con bé nhất định không được có chuyện gì!”
“Bình tĩnh, bình tĩnh, lão Diệp, người khác đang nhìn chúng ta kìa!”
“Tôi làm thế nào mà bình tĩnh được chứ.”
Từ Định Quốc linh cơ khẽ động, “Ai, đó không phải là Dương tổng khách hàng của anh sao? Hắn thế nào lại ở đây?”
Diệp Thì Quang vừa nghe, quả nhiên chuyển biến 180°, tay cũng không còn run, thanh cũng không còn rối, thong dong bình tĩnh mà quay đầu lại, “Chỗ nào?”
Nhìn nửa ngày, hắn mới biết là Từ Định Quốc đùa ghẹo hắn, hung hăng trừng mắt Từ Định Quốc, hắn tự cười giễu bản thân, ý thức được chính mình tại nơi công cộng cư xử thất thố, thế nào mà hồi nãy lại không phát hiện.
Diệp Thì Quang bỏ ra một số tiền lớn bằng mọi giá cứu sống đứa trẻ, cũng may đối với hắn tiền bạc không thành vấn đề.
Vấn đề cuối cùng là đặt tên cho đứa trẻ —- Diệp Triển Mi, nhũ danh Niếp Niếp.
“Vì sao không phải là họ Từ?” Từ Định Quốc nghĩ đây là một vấn đề nghiêm trọng, y không ở rể, cái này là liên quan đến vấn đề tôn nghiêm nam tử, không thể nhượng bộ.
“Một, nhà cậu nhiều anh em như vậy, trẻ con nhà họ Từ, cả nam lẫn nữ đều có, không quan tâm đến cậu có hay không. Hai, người nhà họ Diệp chúng tôi đơn bạc, chỉ có vài người, con bé theo họ tôi có gì sai? Ba, đứa trẻ là do tôi nhặt, có bản lĩnh cậu đi nhặt một đứa đi. Bốn, nếu cậu không thỏa mãn, hai ta bye – bye, rồi cậu đi tìm một phụ nữ sinh cho ngươi một đứa, đứa trẻ đó họ Từ, do đích thân cậu sinh.”
Từ Định Quốc biết rằng những lúc hắn kích động không thể nào nói nguyên tắc, được, vậy thì họ “Diệp”.
“Triển Mi, có phải hơi gì đó hay không? Mấy cụ bà cụ ông chỗ chúng tôi có nói qua, quả thật cái tên này có vẻ không tốt. Nếu như gọi cả họ lẫn tên, kì quái sao ấy. Nếu như đứa trẻ đã mang họ của anh, vậy tên là do tôi đặt, gọi là Tú Mai đi?”
“Cậu quả là tên nông dân chết bầm, cậu làm gì mà có thể đặt tên chứ, Triển Mi cùng Tú Mai thì có gì khác nhau, nghe qua cũng chẳng khác biệt, mà ý nghĩa cũng kém xa tên của tôi, đã đặt là Triển Mi, không đổi.”
Hai người ầm ĩ một hồi, cuồi cùng cùng nhau ngả lưng xuống gùường thở phì phò rồi ngủ mất tiêu, quên nói luôn một vấn đề, Từ Định Quốc trên cơ bản không trở về bên Tiên Quốc ngủ nữa, bởi vì có thêm một đứa trẻ, đủ khả năng giày vò hút cạn tinh lực của mười người trưởng thành.
Diệp Thì Quang mời tới một vú nuôi họ Bạch đến chăm sóc đứa trẻ, từ ngày đầu tiên đứa trẻ tới bệnh viện, hắn thật sự không biết không nên kẹp đứa trẻ tại nách, sẽ khiến trẻ bị tổn thương, thế nhưng cho đến ngày xuất viện, đứa trẻ cũng dần khỏe mạnh trở lại, hắn cũng không dám chạm vào con bé.
Đứa trẻ vẫn còn nhỏ, y như một cục thịt, mềm mềm, nộn nộn, ngay cả đầu cũng chưa đủ khí lực nhấc lên, chỉ có thể đưa ra đôi mắt to tròn hết nhìn đông tới nhìn tây, hiếu kỳ mà nhìn thế giới này.
Diệp Thì Quang muốn đưa tay thử xem con bé có thấy hay không, thế nhưng vẫn không dám động tay. Hắn lục tục đi gom mua sách về nhi học cùng rất nhiều tư liệu về trẻ con, trên sách nói những đứa trẻ cỡ tuổi này, kỳ thực thị lực vẫn chưa có phát triển, căn bản không thể nào thấy rõ được mặt hắn, chỉ có thính lực là phát triển khá tốt.
“Tôi có thể cho bé nghe nhạc thiếu nhi không?” Hắn đứng ngay cái nôi chỉ tới thắt lưng, đưa mắt nhìn đứa trẻ.
Vú nuôi họ Bạch, gọi là dì Bạch, là một bác gái trung niên mập mạp, cười nói: “Có thể chứ.”
Vì vậy Diệp Thì Quang bắt đầu cất giọng lên hát: “Ngoài cửa có câu cầu, một đàn vịt bơi qua, anh em ơi mau đếm, hai bốn sáu bảy tám.”
Còn chưa kịp hát xong đoạn cuối, tiểu Niếp Niếp đột nhiên mở to mắt, khóc thét lên.
Từ Định Quốc đặt tay lên vai hắn, “Để tôi thử!’ Y vừa mới nói xong, liền cất giọng hát 《 Thanh Tạng cao nguyên (1)》, đứa trẻ mở to hai con mắt nhìn y một cách khinh khủng, khiến cho Diệp Thì Quang chịu không nổi đuổi y đi chỗ khác, cuối cùng khi hát “Á lạp tác”, đứa trẻ nở nụ cười.
Từ Định Quốc đắc ý dào dạt, “Niếp Niếp ngoan, quả là giống cha mà.”
END 19
(1) Thanh Tạng Cao Nguyên (青藏高原) qing cang gao yuan.
Cái bài này con nít nghe xong không khóc mới sợ, mình người lớn nghe mà còn đứng hình nữa huống chi là tụi nhỏ.
Editor: Mai_kari
Beta: Kaorikawa
Buổi tối cùng ngày sau khi vận động trên giường xong, Diệp Thì Quang vẻ mặt mê mẩn nói: “Lão Từ, chúng ta có một đứa con đi?”
Từ Định Quốc đang đầu nghiêng qua một bên hút thuốc nghỉ giải lao, cánh tay rủ xuống tại mép giường, sàn nhà vãi đầy bụi tro thuốc, bỗng nhiên nghe Diệp Thì Quang nói xong một câu như thế, y giật mình buông điếu thuốc đang cầm trên tay, rớt xuống giường khiến drap giường bị cháy một lỗ nhỏ, chính bản thân y cũng bị sặc một ngụm thuốc, khiến y ho sặc sụa.
Y đưa tay lên đặt trên trán Diệp Thì Quang, bị Diệp Thì Quang bực bội gạt ngang qua, “Làm gì vậy chứ? tôi không có điên, tôi đâu có nói chính mình sẽ sinh.”
“Tôi cũng đâu có sinh được a!”
“Chúng ta có thể nhận nuôi một đứa.”
“Tôi cũng từng nghĩ qua vấn đề này, không được đâu, việc nhận nuôi một đứa trẻ cần trải qua nhiều khâu nghiêm ngặt lắm, chỉ khi nào chúng ta kết hôn nhiều năm mà không có con, thì mới có tư cách nhận nuôi. Mà tình trạng chúng ta như vậy, sao mà có thể nhận nuôi được chứ?”
Diệp Thì Quang chẳng hề để ý, “Ở trong khu này những đứa trẻ không cha không mẹ nhiều lắm, theo hai ta thế nào cũng sẽ sống sung túc hạnh phúc hơn là lưu lạc? Đầu tiên cứ mang về nuôi dưỡng, đợi đến khi học tiểu học thì nhập hộ khẩu. Tôi quen biết cảnh sát hộ tịch, cảnh sát hình sự, cảnh sát giao thông cũng rất nhiều. Ai, nói chung việc hộ khẩu gì gì đó nếu mà Diệp Thì Quang tôi không làm được, nhờ bọn họ là êm ngay thôi. Nói không chừng ngươi đến hộ nhà trong thôn của cậu, nhiều nhà vẫn còn trọng nam khinh nữ, không thích nuôi bé gái.. Bản thân tôi thích bé gái, bé trai nghịch ngợm lắm, hơn nữa hai ta dưỡng bé trai không thích hợp, tương lai nếu như nó cũng thích đàn ông, thì không biết là do bẩm sinh hay bị ảnh hưởng?”
“Anh muốn nuôi một bé gái? Hai người đàn ôngnuôi một bé gái nũng nịu mềm mại như đậu hủ non, thích hợp không vậy?”
“Có gì mà không hợp? Chờ tới lúc con gái đến tuổi thiếu nữ, tôi với vai trò là cha đi mua băng vệ sinh cũng không thành vấn đề.”
Từ Định Quốc nhìn hắn bằng một ánh mắt xem thường, “Tôi thấy anh là muốn thỏa mãn tâm nguyện được chính mình đi mua băng vệ sinh đó a?”
Diệp Thì Quang nhảy dựng lên, “Lão tử cho tới bây giờ không nghĩ làm đàn ông có cái gì không tốt! Không sai, tôi thích đàn ông, thế nhưng không phải vì tôi thích đàn ông mà hy vọng bản thân mình biến thành phụ nữ. Tôi sống cùng cậu nhiều năm như vậy, thế nào mà cậu còn nghĩ tôi như vậy?”
“Đừng kích động, đừng kích động, chỉ đùa một chút không được sao?” Từ Định Quốc cầm lấy điều thuốc hồi nãy làm rớt đốt trở lại, nghiêm túc suy ngẫm vấn đề này, “Thu nhận một đứa trẻ, tôi cũng nghĩ đến việc này, được!”
Nếu hai người đồng nhất ý kiến, vậy là quyết định đi làm.
Về phía Từ Định Quốc, y chuẩn bị hướng cha mẹ hỏi thăm một chút, xem có nhà nào không muốn nuôi bé gái, thì để y nhận nuôi.
Bất quá Diệp Thì Quang suy nghĩ cặn kẽ, liền bác bỏ đề nghị này. Thứ nhất, những bé gái như vậy, muốn nuôi thì phải đưa tiền cho gia đình người ta, như vậy nếu xem xét bản chất sự việc, không phải là đang buôn bán trẻ con sao, thế là phạm pháp. Thứ hai, bé gái lại đây được rồi, nhưng lỡ sau này cha mẹ con bé hối hận, muốn đưa con bé trở về, thì phải làm sao? Thứ ba, chỉ sợ cha mẹ con bé không thật lòng muốn con bé trở lại, mà dựa vào bé để lấy thêm tiền cấp dưỡng, dù sao tiền bạc là vật ngoài thân, nhưng cũng không muốn biến một đứa trẻ thành vật tư lợi cá nhân.
Diệp Thì Quang nghĩ tới nghĩ lui, rồi hắn tìm được một người bằng hữu, người đó là cảnh sát họ Đại, người này năm ngoái mới phá được một đường dây buôn bán người, lúc đó cũng nhận không ít trẻ con, căn bản không tìm ra được cha mẹ, hoặc là những đứa trẻ này sớm đã bị cha mẹ vứt bỏ … việc nhận nuôi con lần này, có thể hướng y hỏi thăm qua.
Diệp Thì Quang điện thoại đến chỗ y, nói chị hắn không thể sinh con, nên muốn nhận nuôi một đứa trẻ.
Người cảnh sát họ Đại này khi biết được điều đó vô cùng nhiệt tình, giúp đỡ hắn liên lạc nhận nuôi, cuối cùng cũng tìm được một đứa trẻ thích hợp, giữa lúc Từ Định Quốc cùng Diệp Thì Quang chuẩn bị đi nhìn qua đứa trẻ, thì Đại cảnh quan đột ngột gọi điện tới, “Tôi nghe nói, chị anh hình như cũng chưa kết hôn a? Nên không thể làm thủ tục nuôi con được.”
Diệp Thì Quang trong lòng hồi hộp, nhanh chóng gọi điện cho chị ba hắn, “Chị vẫn chưa kết hôn?”
“Vẫn chưa, thì sao?”
“Vậy chị suốt ngày ở nơi làm thụ tinh ống nghiệm là làm cái gì?”
“Không được sao? Những năm gần đây, phụ nữ muốn sinh con cũng không cần đàn ông, hừ, nếu có bản lĩnh, chính em tự mình sinh một đứa đi. “
“Điên à?” Diệp Thì Quang định bụng nguyền rủa nàng đời này khỏi sinh con được, ngẫm lại lại thấy mình ác quá, vì vậy đổi giọng, “Em nguyền rủa chị ngồi hoài sẽ bị trĩ luôn đi!”
Chị banhà họ Diệp cười nhạt, “Thì Quang, nghe nói nếu trù ẻo người khác cái gì, bản thân mình cũng sẽ bị như thế. Chị thì không quan trọng, bị trĩ thì bị trĩ, thế nhưng phía sau của em còn rất cần thiết nha, nếu em mà bị trĩ, cả đời này của em coi như xui xẻo rồi …”
Diệp Thì Quang tức giận đến mức muốn quăng cái điện thoại, đến mức này mà cũng không trót lọt nữa.
Cùng ngày hắn đi làm trở về nhà, đột nhiên ngay giao lộ phía trước bị chắn kẹt lại, là do có một đám người đang vây kín thành một vòng tròn nhìn vào bên trong, hắn mở cửa xe thò đầu ra ngoài nhìn, cho rằng có lẽ là bọn thanh niên đang đánh nhau.
Kết quả là sau khi nghe ngóng, có một bác gái nói: “Không phải đánh nhau, có một phụ nữ bên trong WC sinh một đứa trẻ, thật là không thể tin được tuổi trẻ hiện giờ, chúng tôi lúc trước muốn sinh một đứa cũng chết lên chết xuống, còn bây giờ phụ nữ càng lúc càng lợi hại, sinh con cùng với đại tiện lại đơn giản như nhau.”
Diệp Thì Quang lập tức lấy lại tinh thần, mở cửa xe nhanh chóng chen chân vào trong đám đông, thì thấy đám đông nghẹt cả người, có cả nam lẫn nữ, cửa WC thì bị mở ra phân nửa, từ bên trong thoảng ra mùi Tôinh cùng mùi máu tươi. Mọi người cũng chỉ là đứng nhìn, không ai dám làm gì, chờ cảnh sát đến giải quyết.
Diệp Thì Quang nghĩ thầm nhất định phải ra tay trước khi cảnh sát đến, vì vậy trực tiếp đi vào WC, ngồi chồm hổm trước cái bồn cầu, phát hiện thấy có một khối thịt máu chảy đầm đìa, hắn nhìn trái phải một lượt, rồi lấy tay gạt trái đẩy phải khối thịt, phát hiện thấy khối thịt đầy máu này quả thật là một đứa trẻ sơ sinh, ngực hơi hơi thở gấp, hô hấp đã rất yếu ớt.
Hắn đẩy chân lên, hắc hắc, vừa vặn, là một bé gái.
Vì vậy bất chấp bẩn thối, Diệp Thì Quang cởi áo khoác, mở rộng tay áo, ẵm đưá trẻ lên, để vào trong chiếc áo khoác kẹp vào trong nách, quay đầu bước ra WC, vừa đi vừa thét to, “Được rồi được rồi, tản đi, không có đứa trẻ nào cả.”
Những người khác cảm thấy mơ hồ, có người còn nói, “Kỳ quái, tôi rõ ràng là nhìn thấy mà.”
Bên ngoài xe cảnh sát cùng đài truyền hình cũng vừa mới đến, đang đẩy đoàn người đông đúc này qua một bên, Diệp Thì Quang cúi đầu thấp xuống, lách người tránh qua một bên, nhanh như chớp nhảy lên xe của mình. Hắn có cảm giác hưng phấn y như mới vừa đi cướp ngân hàng thành công trở về, lập tức gọi điện cho Từ Định Quốc, nói hắn vừa mới nhặt được một bé gái.
“Bất quá tôi trước tiên đem bé đi bệnh viện, đứa trẻ này có vẻ rất yếu, cậu đi siêu thị một chuyến, mua sữa bột cho trẻ con, rồi tã giấy gì gì đó.”
Từ Định Quốc đến khi buông điện thoại ra vẫn không tin được những gì mà y mới nghe, gì mà mới nghĩ đến đứa trẻ, đứa trẻ liền lập tức xuất hiện như thế?
Đứa trẻ mới vừa tới bệnh viện, liền lập tức được đem đặt vào g giữ ấm, thân thể bé vô cùng suy yếu, lại có dấu hiệu sinh non, trên người còn vươn bẩn nước tiểu lạnh ngắt, chỗ cuống rốn cũng có dấu hiệu bị nhiễm trùng.
Một lát sau Từ Định Quốc mang theo một túi lớn đựng đầy bột sữa cùng tả giấy, Diệp Thì Quang y như người mẹ sắp sinh con, cầm Tay Từ Định Quốc liên tục run, “Chúng ta có con gái rồi! Con bé nhất định không được có chuyện gì!”
“Bình tĩnh, bình tĩnh, lão Diệp, người khác đang nhìn chúng ta kìa!”
“Tôi làm thế nào mà bình tĩnh được chứ.”
Từ Định Quốc linh cơ khẽ động, “Ai, đó không phải là Dương tổng khách hàng của anh sao? Hắn thế nào lại ở đây?”
Diệp Thì Quang vừa nghe, quả nhiên chuyển biến °, tay cũng không còn run, thanh cũng không còn rối, thong dong bình tĩnh mà quay đầu lại, “Chỗ nào?”
Nhìn nửa ngày, hắn mới biết là Từ Định Quốc đùa ghẹo hắn, hung hăng trừng mắt Từ Định Quốc, hắn tự cười giễu bản thân, ý thức được chính mình tại nơi công cộng cư xử thất thố, thế nào mà hồi nãy lại không phát hiện.
Diệp Thì Quang bỏ ra một số tiền lớn bằng mọi giá cứu sống đứa trẻ, cũng may đối với hắn tiền bạc không thành vấn đề.
Vấn đề cuối cùng là đặt tên cho đứa trẻ —- Diệp Triển Mi, nhũ danh Niếp Niếp.
“Vì sao không phải là họ Từ?” Từ Định Quốc nghĩ đây là một vấn đề nghiêm trọng, y không ở rể, cái này là liên quan đến vấn đề tôn nghiêm nam tử, không thể nhượng bộ.
“Một, nhà cậu nhiều anh em như vậy, trẻ con nhà họ Từ, cả nam lẫn nữ đều có, không quan tâm đến cậu có hay không. Hai, người nhà họ Diệp chúng tôi đơn bạc, chỉ có vài người, con bé theo họ tôi có gì sai? Ba, đứa trẻ là do tôi nhặt, có bản lĩnh cậu đi nhặt một đứa đi. Bốn, nếu cậu không thỏa mãn, hai ta bye – bye, rồi cậu đi tìm một phụ nữ sinh cho ngươi một đứa, đứa trẻ đó họ Từ, do đích thân cậu sinh.”
Từ Định Quốc biết rằng những lúc hắn kích động không thể nào nói nguyên tắc, được, vậy thì họ “Diệp”.
“Triển Mi, có phải hơi gì đó hay không? Mấy cụ bà cụ ông chỗ chúng tôi có nói qua, quả thật cái tên này có vẻ không tốt. Nếu như gọi cả họ lẫn tên, kì quái sao ấy. Nếu như đứa trẻ đã mang họ của anh, vậy tên là do tôi đặt, gọi là Tú Mai đi?”
“Cậu quả là tên nông dân chết bầm, cậu làm gì mà có thể đặt tên chứ, Triển Mi cùng Tú Mai thì có gì khác nhau, nghe qua cũng chẳng khác biệt, mà ý nghĩa cũng kém xa tên của tôi, đã đặt là Triển Mi, không đổi.”
Hai người ầm ĩ một hồi, cuồi cùng cùng nhau ngả lưng xuống gùường thở phì phò rồi ngủ mất tiêu, quên nói luôn một vấn đề, Từ Định Quốc trên cơ bản không trở về bên Tiên Quốc ngủ nữa, bởi vì có thêm một đứa trẻ, đủ khả năng giày vò hút cạn tinh lực của mười người trưởng thành.
Diệp Thì Quang mời tới một vú nuôi họ Bạch đến chăm sóc đứa trẻ, từ ngày đầu tiên đứa trẻ tới bệnh viện, hắn thật sự không biết không nên kẹp đứa trẻ tại nách, sẽ khiến trẻ bị tổn thương, thế nhưng cho đến ngày xuất viện, đứa trẻ cũng dần khỏe mạnh trở lại, hắn cũng không dám chạm vào con bé.
Đứa trẻ vẫn còn nhỏ, y như một cục thịt, mềm mềm, nộn nộn, ngay cả đầu cũng chưa đủ khí lực nhấc lên, chỉ có thể đưa ra đôi mắt to tròn hết nhìn đông tới nhìn tây, hiếu kỳ mà nhìn thế giới này.
Diệp Thì Quang muốn đưa tay thử xem con bé có thấy hay không, thế nhưng vẫn không dám động tay. Hắn lục tục đi gom mua sách về nhi học cùng rất nhiều tư liệu về trẻ con, trên sách nói những đứa trẻ cỡ tuổi này, kỳ thực thị lực vẫn chưa có phát triển, căn bản không thể nào thấy rõ được mặt hắn, chỉ có thính lực là phát triển khá tốt.
“Tôi có thể cho bé nghe nhạc thiếu nhi không?” Hắn đứng ngay cái nôi chỉ tới thắt lưng, đưa mắt nhìn đứa trẻ.
Vú nuôi họ Bạch, gọi là dì Bạch, là một bác gái trung niên mập mạp, cười nói: “Có thể chứ.”
Vì vậy Diệp Thì Quang bắt đầu cất giọng lên hát: “Ngoài cửa có câu cầu, một đàn vịt bơi qua, anh em ơi mau đếm, hai bốn sáu bảy tám.”
Còn chưa kịp hát xong đoạn cuối, tiểu Niếp Niếp đột nhiên mở to mắt, khóc thét lên.
Từ Định Quốc đặt tay lên vai hắn, “Để tôi thử!’ Y vừa mới nói xong, liền cất giọng hát 《 Thanh Tạng cao nguyên ()》, đứa trẻ mở to hai con mắt nhìn y một cách khinh khủng, khiến cho Diệp Thì Quang chịu không nổi đuổi y đi chỗ khác, cuối cùng khi hát “Á lạp tác”, đứa trẻ nở nụ cười.
Từ Định Quốc đắc ý dào dạt, “Niếp Niếp ngoan, quả là giống cha mà.”
END
() Thanh Tạng Cao Nguyên (青藏高原) qing cang gao yuan.
Nghe thử: ôing-cao-nguyen.html
Cái bài này con nít nghe xong không khóc mới sợ, mình người lớn nghe mà còn đứng hình nữa huống chi là tụi nhỏ.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Editor: Mai_kari Beta: Kaori0kawa
Buổi tối cùng ngày sau khi vận động trên giường xong, Diệp Thì Quang vẻ mặt mê mẩn nói: “Lão Từ, chúng ta có một đứa con đi?”
Từ Định Quốc đang đầu nghiêng qua một bên hút thuốc nghỉ giải lao, cánh tay rủ xuống tại mép giường, sàn nhà vãi đầy bụi tro thuốc, bỗng nhiên nghe Diệp Thì Quang nói xong một câu như thế, y giật mình buông điếu thuốc đang cầm trên tay, rớt xuống giường khiến drap giường bị cháy một lỗ nhỏ, chính bản thân y cũng bị sặc một ngụm thuốc, khiến y ho sặc sụa.
Y đưa tay lên đặt trên trán Diệp Thì Quang, bị Diệp Thì Quang bực bội gạt ngang qua, “Làm gì vậy chứ? tôi không có điên, tôi đâu có nói chính mình sẽ sinh.”
“Tôi cũng đâu có sinh được a!”
“Chúng ta có thể nhận nuôi một đứa.”
“Tôi cũng từng nghĩ qua vấn đề này, không được đâu, việc nhận nuôi một đứa trẻ cần trải qua nhiều khâu nghiêm ngặt lắm, chỉ khi nào chúng ta kết hôn nhiều năm mà không có con, thì mới có tư cách nhận nuôi. Mà tình trạng chúng ta như vậy, sao mà có thể nhận nuôi được chứ?”
Diệp Thì Quang chẳng hề để ý, “Ở trong khu này những đứa trẻ không cha không mẹ nhiều lắm, theo hai ta thế nào cũng sẽ sống sung túc hạnh phúc hơn là lưu lạc? Đầu tiên cứ mang về nuôi dưỡng, đợi đến khi học tiểu học thì nhập hộ khẩu. Tôi quen biết cảnh sát hộ tịch, cảnh sát hình sự, cảnh sát giao thông cũng rất nhiều. Ai, nói chung việc hộ khẩu gì gì đó nếu mà Diệp Thì Quang tôi không làm được, nhờ bọn họ là êm ngay thôi. Nói không chừng ngươi đến hộ nhà trong thôn của cậu, nhiều nhà vẫn còn trọng nam khinh nữ, không thích nuôi bé gái.. Bản thân tôi thích bé gái, bé trai nghịch ngợm lắm, hơn nữa hai ta dưỡng bé trai không thích hợp, tương lai nếu như nó cũng thích đàn ông, thì không biết là do bẩm sinh hay bị ảnh hưởng?”
“Anh muốn nuôi một bé gái? Hai người đàn ôngnuôi một bé gái nũng nịu mềm mại như đậu hủ non, thích hợp không vậy?”
“Có gì mà không hợp? Chờ tới lúc con gái đến tuổi thiếu nữ, tôi với vai trò là cha đi mua băng vệ sinh cũng không thành vấn đề.”
Từ Định Quốc nhìn hắn bằng một ánh mắt xem thường, “Tôi thấy anh là muốn thỏa mãn tâm nguyện được chính mình đi mua băng vệ sinh đó a?”
Diệp Thì Quang nhảy dựng lên, “Lão tử cho tới bây giờ không nghĩ làm đàn ông có cái gì không tốt! Không sai, tôi thích đàn ông, thế nhưng không phải vì tôi thích đàn ông mà hy vọng bản thân mình biến thành phụ nữ. Tôi sống cùng cậu nhiều năm như vậy, thế nào mà cậu còn nghĩ tôi như vậy?”
“Đừng kích động, đừng kích động, chỉ đùa một chút không được sao?” Từ Định Quốc cầm lấy điều thuốc hồi nãy làm rớt đốt trở lại, nghiêm túc suy ngẫm vấn đề này, “Thu nhận một đứa trẻ, tôi cũng nghĩ đến việc này, được!”
Nếu hai người đồng nhất ý kiến, vậy là quyết định đi làm.
Về phía Từ Định Quốc, y chuẩn bị hướng cha mẹ hỏi thăm một chút, xem có nhà nào không muốn nuôi bé gái, thì để y nhận nuôi.
Bất quá Diệp Thì Quang suy nghĩ cặn kẽ, liền bác bỏ đề nghị này. Thứ nhất, những bé gái như vậy, muốn nuôi thì phải đưa tiền cho gia đình người ta, như vậy nếu xem xét bản chất sự việc, không phải là đang buôn bán trẻ con sao, thế là phạm pháp. Thứ hai, bé gái lại đây được rồi, nhưng lỡ sau này cha mẹ con bé hối hận, muốn đưa con bé trở về, thì phải làm sao? Thứ ba, chỉ sợ cha mẹ con bé không thật lòng muốn con bé trở lại, mà dựa vào bé để lấy thêm tiền cấp dưỡng, dù sao tiền bạc là vật ngoài thân, nhưng cũng không muốn biến một đứa trẻ thành vật tư lợi cá nhân.
Diệp Thì Quang nghĩ tới nghĩ lui, rồi hắn tìm được một người bằng hữu, người đó là cảnh sát họ Đại, người này năm ngoái mới phá được một đường dây buôn bán người, lúc đó cũng nhận không ít trẻ con, căn bản không tìm ra được cha mẹ, hoặc là những đứa trẻ này sớm đã bị cha mẹ vứt bỏ … việc nhận nuôi con lần này, có thể hướng y hỏi thăm qua.
Diệp Thì Quang điện thoại đến chỗ y, nói chị hắn không thể sinh con, nên muốn nhận nuôi một đứa trẻ.
Người cảnh sát họ Đại này khi biết được điều đó vô cùng nhiệt tình, giúp đỡ hắn liên lạc nhận nuôi, cuối cùng cũng tìm được một đứa trẻ thích hợp, giữa lúc Từ Định Quốc cùng Diệp Thì Quang chuẩn bị đi nhìn qua đứa trẻ, thì Đại cảnh quan đột ngột gọi điện tới, “Tôi nghe nói, chị anh hình như cũng chưa kết hôn a? Nên không thể làm thủ tục nuôi con được.”
Diệp Thì Quang trong lòng hồi hộp, nhanh chóng gọi điện cho chị ba hắn, “Chị vẫn chưa kết hôn?”
“Vẫn chưa, thì sao?”
“Vậy chị suốt ngày ở nơi làm thụ tinh ống nghiệm là làm cái gì?”
“Không được sao? Những năm gần đây, phụ nữ muốn sinh con cũng không cần đàn ông, hừ, nếu có bản lĩnh, chính em tự mình sinh một đứa đi. “
“Điên à?” Diệp Thì Quang định bụng nguyền rủa nàng đời này khỏi sinh con được, ngẫm lại lại thấy mình ác quá, vì vậy đổi giọng, “Em nguyền rủa chị ngồi hoài sẽ bị trĩ luôn đi!”
Chị banhà họ Diệp cười nhạt, “Thì Quang, nghe nói nếu trù ẻo người khác cái gì, bản thân mình cũng sẽ bị như thế. Chị thì không quan trọng, bị trĩ thì bị trĩ, thế nhưng phía sau của em còn rất cần thiết nha, nếu em mà bị trĩ, cả đời này của em coi như xui xẻo rồi …”
Diệp Thì Quang tức giận đến mức muốn quăng cái điện thoại, đến mức này mà cũng không trót lọt nữa.
Cùng ngày hắn đi làm trở về nhà, đột nhiên ngay giao lộ phía trước bị chắn kẹt lại, là do có một đám người đang vây kín thành một vòng tròn nhìn vào bên trong, hắn mở cửa xe thò đầu ra ngoài nhìn, cho rằng có lẽ là bọn thanh niên đang đánh nhau.
Kết quả là sau khi nghe ngóng, có một bác gái nói: “Không phải đánh nhau, có một phụ nữ bên trong WC sinh một đứa trẻ, thật là không thể tin được tuổi trẻ hiện giờ, chúng tôi lúc trước muốn sinh một đứa cũng chết lên chết xuống, còn bây giờ phụ nữ càng lúc càng lợi hại, sinh con cùng với đại tiện lại đơn giản như nhau.”
Diệp Thì Quang lập tức lấy lại tinh thần, mở cửa xe nhanh chóng chen chân vào trong đám đông, thì thấy đám đông nghẹt cả người, có cả nam lẫn nữ, cửa WC thì bị mở ra phân nửa, từ bên trong thoảng ra mùi Tôinh cùng mùi máu tươi. Mọi người cũng chỉ là đứng nhìn, không ai dám làm gì, chờ cảnh sát đến giải quyết.
Diệp Thì Quang nghĩ thầm nhất định phải ra tay trước khi cảnh sát đến, vì vậy trực tiếp đi vào WC, ngồi chồm hổm trước cái bồn cầu, phát hiện thấy có một khối thịt máu chảy đầm đìa, hắn nhìn trái phải một lượt, rồi lấy tay gạt trái đẩy phải khối thịt, phát hiện thấy khối thịt đầy máu này quả thật là một đứa trẻ sơ sinh, ngực hơi hơi thở gấp, hô hấp đã rất yếu ớt.
Hắn đẩy chân lên, hắc hắc, vừa vặn, là một bé gái.
Vì vậy bất chấp bẩn thối, Diệp Thì Quang cởi áo khoác, mở rộng tay áo, ẵm đưá trẻ lên, để vào trong chiếc áo khoác kẹp vào trong nách, quay đầu bước ra WC, vừa đi vừa thét to, “Được rồi được rồi, tản đi, không có đứa trẻ nào cả.”
Những người khác cảm thấy mơ hồ, có người còn nói, “Kỳ quái, tôi rõ ràng là nhìn thấy mà.”
Bên ngoài xe cảnh sát cùng đài truyền hình cũng vừa mới đến, đang đẩy đoàn người đông đúc này qua một bên, Diệp Thì Quang cúi đầu thấp xuống, lách người tránh qua một bên, nhanh như chớp nhảy lên xe của mình. Hắn có cảm giác hưng phấn y như mới vừa đi cướp ngân hàng thành công trở về, lập tức gọi điện cho Từ Định Quốc, nói hắn vừa mới nhặt được một bé gái.
“Bất quá tôi trước tiên đem bé đi bệnh viện, đứa trẻ này có vẻ rất yếu, cậu đi siêu thị một chuyến, mua sữa bột cho trẻ con, rồi tã giấy gì gì đó.”
Từ Định Quốc đến khi buông điện thoại ra vẫn không tin được những gì mà y mới nghe, gì mà mới nghĩ đến đứa trẻ, đứa trẻ liền lập tức xuất hiện như thế?
Đứa trẻ mới vừa tới bệnh viện, liền lập tức được đem đặt vào ***g giữ ấm, thân thể bé vô cùng suy yếu, lại có dấu hiệu sinh non, trên người còn vươn bẩn nước tiểu lạnh ngắt, chỗ cuống rốn cũng có dấu hiệu bị nhiễm trùng.
Một lát sau Từ Định Quốc mang theo một túi lớn đựng đầy bột sữa cùng tả giấy, Diệp Thì Quang y như người mẹ sắp sinh con, cầm Tay Từ Định Quốc liên tục run, “Chúng ta có con gái rồi! Con bé nhất định không được có chuyện gì!”
“Bình tĩnh, bình tĩnh, lão Diệp, người khác đang nhìn chúng ta kìa!”
“Tôi làm thế nào mà bình tĩnh được chứ.”
Từ Định Quốc linh cơ khẽ động, “Ai, đó không phải là Dương tổng khách hàng của anh sao? Hắn thế nào lại ở đây?”
Diệp Thì Quang vừa nghe, quả nhiên chuyển biến 180°, tay cũng không còn run, thanh cũng không còn rối, thong dong bình tĩnh mà quay đầu lại, “Chỗ nào?”
Nhìn nửa ngày, hắn mới biết là Từ Định Quốc đùa ghẹo hắn, hung hăng trừng mắt Từ Định Quốc, hắn tự cười giễu bản thân, ý thức được chính mình tại nơi công cộng cư xử thất thố, thế nào mà hồi nãy lại không phát hiện.
Diệp Thì Quang bỏ ra một số tiền lớn bằng mọi giá cứu sống đứa trẻ, cũng may đối với hắn tiền bạc không thành vấn đề.
Vấn đề cuối cùng là đặt tên cho đứa trẻ —- Diệp Triển Mi, nhũ danh Niếp Niếp.
“Vì sao không phải là họ Từ?” Từ Định Quốc nghĩ đây là một vấn đề nghiêm trọng, y không ở rể, cái này là liên quan đến vấn đề tôn nghiêm nam tử, không thể nhượng bộ.
“Một, nhà cậu nhiều anh em như vậy, trẻ con nhà họ Từ, cả nam lẫn nữ đều có, không quan tâm đến cậu có hay không. Hai, người nhà họ Diệp chúng tôi đơn bạc, chỉ có vài người, con bé theo họ tôi có gì sai? Ba, đứa trẻ là do tôi nhặt, có bản lĩnh cậu đi nhặt một đứa đi. Bốn, nếu cậu không thỏa mãn, hai ta bye – bye, rồi cậu đi tìm một phụ nữ sinh cho ngươi một đứa, đứa trẻ đó họ Từ, do đích thân cậu sinh.”
Từ Định Quốc biết rằng những lúc hắn kích động không thể nào nói nguyên tắc, được, vậy thì họ “Diệp”.
“Triển Mi, có phải hơi gì đó hay không? Mấy cụ bà cụ ông chỗ chúng tôi có nói qua, quả thật cái tên này có vẻ không tốt. Nếu như gọi cả họ lẫn tên, kì quái sao ấy. Nếu như đứa trẻ đã mang họ của anh, vậy tên là do tôi đặt, gọi là Tú Mai đi?”
“Cậu quả là tên nông dân chết bầm, cậu làm gì mà có thể đặt tên chứ, Triển Mi cùng Tú Mai thì có gì khác nhau, nghe qua cũng chẳng khác biệt, mà ý nghĩa cũng kém xa tên của tôi, đã đặt là Triển Mi, không đổi.”
Hai người ầm ĩ một hồi, cuồi cùng cùng nhau ngả lưng xuống gùường thở phì phò rồi ngủ mất tiêu, quên nói luôn một vấn đề, Từ Định Quốc trên cơ bản không trở về bên Tiên Quốc ngủ nữa, bởi vì có thêm một đứa trẻ, đủ khả năng giày vò hút cạn tinh lực của mười người trưởng thành.
Diệp Thì Quang mời tới một vú nuôi họ Bạch đến chăm sóc đứa trẻ, từ ngày đầu tiên đứa trẻ tới bệnh viện, hắn thật sự không biết không nên kẹp đứa trẻ tại nách, sẽ khiến trẻ bị tổn thương, thế nhưng cho đến ngày xuất viện, đứa trẻ cũng dần khỏe mạnh trở lại, hắn cũng không dám chạm vào con bé.
Đứa trẻ vẫn còn nhỏ, y như một cục thịt, mềm mềm, nộn nộn, ngay cả đầu cũng chưa đủ khí lực nhấc lên, chỉ có thể đưa ra đôi mắt to tròn hết nhìn đông tới nhìn tây, hiếu kỳ mà nhìn thế giới này.
Diệp Thì Quang muốn đưa tay thử xem con bé có thấy hay không, thế nhưng vẫn không dám động tay. Hắn lục tục đi gom mua sách về nhi học cùng rất nhiều tư liệu về trẻ con, trên sách nói những đứa trẻ cỡ tuổi này, kỳ thực thị lực vẫn chưa có phát triển, căn bản không thể nào thấy rõ được mặt hắn, chỉ có thính lực là phát triển khá tốt.
“Tôi có thể cho bé nghe nhạc thiếu nhi không?” Hắn đứng ngay cái nôi chỉ tới thắt lưng, đưa mắt nhìn đứa trẻ.
Vú nuôi họ Bạch, gọi là dì Bạch, là một bác gái trung niên mập mạp, cười nói: “Có thể chứ.”
Vì vậy Diệp Thì Quang bắt đầu cất giọng lên hát: “Ngoài cửa có câu cầu, một đàn vịt bơi qua, anh em ơi mau đếm, hai bốn sáu bảy tám.”
Còn chưa kịp hát xong đoạn cuối, tiểu Niếp Niếp đột nhiên mở to mắt, khóc thét lên.
Từ Định Quốc đặt tay lên vai hắn, “Để tôi thử!’ Y vừa mới nói xong, liền cất giọng hát 《 Thanh Tạng cao nguyên (1)》, đứa trẻ mở to hai con mắt nhìn y một cách khinh khủng, khiến cho Diệp Thì Quang chịu không nổi đuổi y đi chỗ khác, cuối cùng khi hát “Á lạp tác”, đứa trẻ nở nụ cười.
Từ Định Quốc đắc ý dào dạt, “Niếp Niếp ngoan, quả là giống cha mà.”
END 19
(1) Thanh Tạng Cao Nguyên (青藏高原) qing cang gao yuan.