Đã có chủ định, Trình Di Siêu liền mỉm cười nói với Tư Đồ Ngọc :
- Tư Đồ huynh, lần này chúng ta tới Hội Kê sơn Lạc Hồn nhai đường đất đã không gần, mà tiểu đệ lại nóng lòng muốn trả thù cho người anh, muốn biết Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ hiện giờ ở đâu, vậy chúng ta cũng nên ra sức nhanh chân lên một chút, Tư Đồ huynh nghĩ sao?
Tư Đồ Ngọc gật đầu cười, hai người bèn thi triển khinh công vùn vụt lướt đi.
Trình Di Siêu vốn là cao đồ danh sư, hằng ngày gắng công luyện tập, cho nên lúc đầu chỉ sợ bỏ Tư Đồ Ngọc lại phía sau quá xa khiến cho người bạn mới buồn lòng, nên chỉ dùng có tám thành công lực để lướt đi thôi.
Hai mươi dặm đường phút chốc đã vượt qua, Tư Đồ Ngọc không vượt lên trước mà cũng không để bị bỏ lại đằng sau, cứ tiếp tục chạy song song với Trình Di Siêu không rời nửa bước, thành ra hai người đi song song với nhau.
Trình Di Siêu rất lấy làm lạ, bèn đề khí ra sức chân chạy, tám thành công lực đã tăng lên đến mười thành.
Lại vượt qua thêm ba chục dặm đường nữa, Tư Đồ Ngọc vẫn giữ được tư thế như trước, vẫn tươi cười như thường không lộ chút mệt mỏi nào cả.
Thoạt tiên Trình Di Siêu rất lấy làm lạ nhưng bây giờ thì lại kinh ngạc khôn tả, từ chỗ kinh ngạc đâm ra không phục, Tư Đồ Ngọc đã chạm vào tính tự kiêu của chàng ta.
Lòng tự ái bị tổn thương Trình Di Siêu không còn e dè thận trọng gì nữa, liền giở hết mười hai thành công lực ra lướt đi như bay tức thì.
Gần năm chục dặm đường nữa lại vượt qua, như thế hai người chạy được vào khoảng trăm dặm. Tư Đồ Ngọc vẫn ngang vai với Trình Di Siêu trước sau vẫn không vượt lên trước, hay là bị bỏ lại đằng sau nửa đường.
Xét theo bề ngoài công lực của hai người như vậy là tương đương nhau, nhưng Trình Di Siêu đã vận hết toàn lực lên để mong thắng, mặt đỏ bừng lên, trống ngực đã đập thính thịch, cổ họng đã khô, trong khi Tư Đổ Ngọc vẫn thản nhiên, hơi thở vẫn đều đặn như thường, cặp mày lưỡi kiếm vẫn dựng đứng rất hiên ngang.
Trình Di Siêu dừng chân lại, thở dài nói :
- Tư Đồ huynh thực là cao minh, Trình Di Siêu này chỉ là con đom đóm nhỏ so với vầng trăng rằm sáng chói, tiểu đệ rất lấy làm xấu hổ.
Lúc ấy Tư Đồ Ngọc đã nhận ra nguyên nhân tại sao đột nhiên Trình Di Siêu lại đổi tốc chạy thực mau như vậy.
Chàng bèn mỉm cười nói :
- Tiểu đệ vốn sinh trưởng ở miền sơn dã, quen leo trèo từ thuở nhỏ, suốt ngày vượt suối trèo non, nên về phương diện khinh công có thể nói là khá, còn về các môn học võ học khác, thì tự lấy làm hổ thẹn và rất kém cỏi, khi trước ở Nghi Sơn Tam Ác trang, may mắn lắm mới hạ được Thiết Tý Phi Long Lư Minh và Thiết Toán Tú Tài Ngô Hồng Liệt, có lẽ sự may mắn này cũng do bầu máu nóng thấy việc chính nghĩa phải làm, thay trời trừng trị kẻ ác cho nên mới được chút kiêu hãnh như vậy.
Tư Đồ Ngọc ăn nói khiêm tốn vô cùng, không tỏ vẻ kiêu ngạo và cũng không tự hạ thấp mình.
Đoạn đầu câu nói của chàng có vẻ nhún mình, nhưng ở đoạn sau chàng lại nhắc đến việc đánh chết Lư Minh và Thiết Toán Tú Tài Ngô Hồng Liệt, để cho Trình Di Siêu biết rằng, về phương diện chưởng pháp và kiếm pháp, chàng cũng đã đạt đến mức thâm hậu rồi.
Tư Đồ Ngọc làm như vậy, thực tâm chàng không có ý lừa bịp người bạn đồng hành mới gặp mà chỉ muốn cho người bạn yên tâm, khỏi lo lắng về chuyến hành trình đến nơi hang hùm nọc rắn.
Trình Di Siêu cũng là người thông minh tuyệt đỉnh, tất nhiên là qua lời nói của Tư Đồ Ngọc, chàng ta đã hiểu rõ hết, không sợ việc đi lên Lạc Hồn nhai khó khăn nữa. Nhưng có điều Trình Di Siêu vẫn lấy làm lạ thầm, là không hiểu được lai lịch của Tư Đồ Ngọc ra sao.
Suốt nửa đoạn đường sau, hai người không ai nói với ai nên chẳng mấy chốc đã đi tới dưới chân Lạc Hồn nhai ở trong Hội Sơn.
Lạc Hồn nhai đại trại là bản bảo doanh của lục lâm bảy tỉnh, tất nhiên quy mô rộng lớn và khí thế oai vũ.
Trình Di Siêu và Tư Đồ Ngọc vừa tới chân Lạc Hồn nhai, đã gặp ngay hai đại hán cất tiếng quát hỏi :
- Hai người định tới đây có việc chi, có biết rằng Lạc Hồn nhai này ghê gớm chẳng khác gì Diêm La điện và Quỷ Môn quan không?
Di Siêu quắt mắt buông tiếng cười ha hả nói :
- Nếu có là Diêm La điện thì ta sẽ lấy vài viên gạch xem sao. Trình mỗ đã đi khắp tam sơn ngũ nhạc rong chơi ở miền bát hoang bồng bềnh trên tứ hải, đâu có phải lả kẻ quê mùa chưa cất bước đi xa bao giờ đâu. Tôn huynh đừng có cáo mượn oai hùm, mau truyền tín hiệu cho nhân vật có tên tuổi ở trong đại trại bảo có bạn tốt đến kiếm.
Mấy câu nói của Di Siêu quả nhiên đã có khí thế làm cho hai tay đại hán không dám ngông cuồng như trước nữa, đại hán đứng bên tay trái liền dương cung bắn lên trời một mũi tên tín hiệu tức thì.
Chỉ trong chớp mắt sau, một lão già y phục đen, tuổi trạc lục tuần đã từ trên Đoạn Hồn nhai chạy như bay xuống, thân pháp khá mau lẹ và công lực đã đến mức khá tinh thâm rồi.
Lão già áo đen nọ đưa mắt nhìn Di Siêu và Tư Đồ Ngọc đã biết ngay hai người không phải là tay tầm thường, liền chắp tay vái chào nói :
- Tại hạ là Lỗ Phong, biệt hiệu là Câu Hồn Phán, xin nhị vị bằng hữu cho biết quý tính phương danh?
Tư Đồ Ngọc đang định trả lời, thì Di Siêu đã trợn mắt nói trước :
- Lỗ đương gia trước hết tôi xin hỏi, đương gia ở trong đại trại này, có phải là thủ lãnh hay là Phó thủ lãnh, hoặc là thân phận như thế nào?
Câu Hồn Phán Lỗ Phong đỏ mặt lắc đầu đáp :
- Lạc Hồn nhai đại trại là nơi chất vàng tích ngọc, hổ nằm rồng ẩn, Lỗ Phong này chỉ là thủ hạ dưới trướng Tổng trại chủ và Phó trại chủ mà là một trong mười hai đầu lãnh mà thôi.
Trình Di Siêu nhìn Lỗ Phong nói :
- Hai anh em chúng ta đây muốn được biết thế nào gọi bằng hổ nằm rồng ẩn, chất vàng tích ngọc. Lỗ đầu lãnh có thể dẫn đường cho chúng tôi vào tổng trại được không, còn về phương diện danh tánh lại lịch thì lúc gặp Tổng trại chủ của đầu lãnh rồi chúng tôi sẽ tự xin thông báo.
Mấy câu nói của Trình Di Siêu cũng đã hơi nặng nề, vì nói thế chàng chỉ coi Câu Hồn Phán Lỗ Phong là một kẻ đầu lãnh xoàng ở trong tổng trại, không có đủ tư cách để hỏi tính danh và lai lịch của chàng.
Bọn người như Lỗ Phong này thường tánh tình rất hung bạo, hai tay dính đầy máu tanh, giết người không chớp mắt, nhưng có điều kinh nghiệm ở trong giang hồ rất phong phú, vẫn còn con mắt để nhận xét người.
Lỗ Phong thấy Trình Di Siêu với Tư Đồ Ngọc tuổi tuy còn nhỏ thực nhưng hào khí cao ngạo, nên không dám chọc giận mà chỉ tươi cười đáp :
- Lạc Hồn nhai đại trại này xưa nay đâu có phải là nơi cửa đóng then gài kín mít suốt ngày, Tổng trại chủ và Phó trại chủ của chúng tôi lại rất thích được kết giao với các vị cao nhân trong võ lâm. Nhị vị đã có ý dạo chơi phong cảnh một vòng, thì tất nhiên Lỗ Phong này phải dẫn đường cho quý vị.
Dứt lời Lỗ Phong vòng tay, xoay người tung mình nhảy lên con đường núi hiểm trở luôn, cái tung mình ấy của Lỗ Phong đã lên cao được bốn năm trượng, khinh công như vậy cũng đã kể được là rất có căn bản. Trình Di Siêu đưa mắt nháy Tư Đồ Ngọc mỉm cười nói :
- Tư Đồ huynh, chúng ta mau chân một chút đi, Lỗ đầu lãnh chạy mau như thế kia, chỉ sợ chúng ta theo không kịp mất.
Tư Đồ Ngọc hội ý gật đầu, hai người liền vận chân khí tung mình một cái, đề lướt lên hơn năm trượng nhẹ nhàng hạ chân xuống trước mặt Lỗ Phong.
Lỗ Phong thấy hai người lạ phong thái khác thường, nhưng thấy tuổi còn quá nhỏ, trong lòng không khỏi có ý khinh thị, nên muốn đem phương pháp leo núi ra thi thố, để xem đối phương có bản lãnh cao siêu gì không.
Chẳng dè Lỗ Phong vừa mới bắt đầu, thì đã thấy bị thua rõ rệt lúc ấy Lỗ Phong mới hiểu câu nói: “Không phải rồng thì không quá giang”.
Lỗ Phong hết còn dám coi thường, liền đàng hoàng lại ngay, dẫn khách lên núi, một mặt mở miệng huýt sáo hai tiếng thực lớn để ra hiệu cho người ở trên Lạc Hồn nhai.
Tư Đồ Ngọc và Trình Di Siêu đưa mắt nhìn nhau một cái, Trình Di Siêu dùng “Nghĩ ngữ truyền thanh” cười và nói với Tư Đồ Ngọc rằng :
- “Có lẽ tên đầu lãnh này đã biết chúng ta lợi hại, nên mới huýt sáo báo động cho các người ở trên núi biết không được thất lễ với chúng ta. Cứ xem cung cách này thì khi chúng ta lên tới cổng trại, thế nào cũng gặp được Phó tổng trại Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh rồi đây”.
Với thân pháp siêu việt của hai người, chẳng bao lâu đã lên tới đỉnh núi, quả nhiên thấy địa thế nơi đó thực là ghê gớm, một tòa sơn trại hùng vĩ được thiết lập sừng sững trên núi cao, khí thế oai phong vô cùng.
Trước cửa trại có năm người đứng, trừ người đứng ở giữa vẻ mặt vẻ nham hiểm, tuổi trạc bốn mươi ra, còn bốn người kia thì đều mặc áo đen giống hệt như Lỗ Phong.
Trình Di Siêu và Tư Đồ Ngọc chỉ thoáng nhìn cũng biết ngay Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh đã xuất lãnh bốn tên đầu mục đứng đợi mình ở trước cửa trại.
Thấy có khách lên núi, nhân vật trung niên có vẻ mặt nham hiểm liền bước tới hai bước, vòng tay chào Trình Di Siêu và Tư Đồ Ngọc cười nói :
- Quý khách giáng lâm không ra đón được, xin chư vị thứ lỗi cho Tra mỗ về tội quá sơ sài trong việc rước.
Lỗ Phong đứng bên cười nói :
- Vị này là Phó tổng trại của chúng tôi.
Trình Di Siêu vòng tay đáp lễ cười :
- Tại hạ là Trình Di Siêu, còn người bạn đây là Tư Đồ Ngọc từ lâu vẫn ngưỡng mộ đại danh của Lãnh Huyết Lang Quân, hôm nay được gặp mặt thực là vô cùng hân hạnh.
Tra Nhị Minh đối với cái tên Tư Đồ Ngọc có vẻ không lưu ý lắm nhưng khi nghe đến ba chữ Trình Di Siêu thì giật nẩy mình mỉm cười nói :
- Trình bằng hữu có phải là người mới đây danh tiếng đã trấn động trên giang hồ được người đời phong tặng cho mỹ hiệu Âm Dương Bảo Phiến Thiết thư sinh đấy chăng?
Tra Nhị Minh vừa nói, vừa chăm chú nhìn vào cây quạt Tương Phi chưa xòe ra ở trong tay Trình Di Siêu.
Trình Di Siêu cười nói :
- Đấy chẳng qua là do những kẽ hữu sự trong giang hồ quá khen mà ban tặng cho đấy thôi, xin Phó tổng trại chủ chớ chê cười.
Tra Nhị Minh thấy đối phương đúng là Âm Dương Bảo Phiến Thiết thư sinh bất giác biến sắc nghiêng mình nói :
- Cao nhân giáng lâm trại cỏ này cũng được thơm lây, xin mời Trình đại hiệp vào trong sảnh để tại hạ được đãi trà nước đã.
Di Siêu không khách sáo bèn cầm tay Tư Đồ Ngọc ung dung đi vào trong Lạc Hồn Trại luôn.
Lúc Tư Đồ Ngọc cất bước đi, thì đã dùng Nghĩ Ngữ Truyền Thanh nói với Trình Di Siêu rằng :
- Trình huynh, quả đúng như người ta nói, tiếng tăm của con người: Tra Nhị Minh mà mới nghe tới tên hiệu Âm Dương Bảo Phiến Thiết thư sinh của Trình huynh đã có thái độ rất cung kính gọi Trình huynh bằng Trình đại hiệp ngay rồi.
Di Siêu lườm Tư Đồ Ngọc một cái rồi cũng dùng Nghĩ Ngữ Truyền Thanh đáp :
- Tư Đồ huynh đừng có mắng người như thế, cái tiếng đại hiệp mà người ta gán cho tiểu đệ chỉ là để lừa bịp những hạng tục khách ở trong võ lâm thôi, còn dưới tay Tư Đồ huynh thì không đến trăm hiệp cái người được ban cho cái danh hiệu là Thiết thư sinh đã biến ngay thành Chỉ thư sinh rồi.
Tư Đồ Ngọc bật cười không lên tiếng nói nữa, mà đưa mắt liếc nhìn quang cảnh địa thế của Lạc Hồn nhai.
Dưới con mắt người thường thì tòa nhà Lạc Hồn nhai đại trại chỉ là tòa sơn trại được kiến trúc rất hùng vĩ gồm nhiều phòng, nhưng dưới con mắt của Tư Đồ Ngọc và Trình Di Siêu thì những phòng kia không phải kiến trúc một cách bừa bãi mà bên trong đã sắp xếp theo lối Âm Dương sinh khắc, Kỳ Môn độn giáp.
Vào đến Tụ Nghĩa sảnh, hai bên phân chia chủ khách xong, liền ngồi xuống ghế, rồi lâu la đem trà dâng lên. Tra Nhị Minh mỉm cười hỏi :
- Trình đại hiệp với vị Tư Đồ huynh đây chân đã rảo khắp tam sơn ngũ nhạc, thì quyết không coi cái Lạc Hồn nhai cảnh sắc tầm thường nào vào đâu, chư vị tới đây...
Trình Di Siêu không đợi Tra Nhị Minh nói hết câu đã cười cướp lời ngay :
- Tra phó tổng trại chủ hà tất phải dùng lời quanh co để hỏi vặn như thế, người đời thường có câu, trước mặt người ngay không nên nói dối. Trình Di Siêu này với người bạn Tư Đồ huynh tất nhiên phải có chuyện mới tới đây chứ không phải nhàn rỗi gì mà tìm đến quấy nhiễu Phó tổng trại chủ đâu.
Tra Nhị Minh có vẻ khâm phục, gật đầu cười nói :
- Trình đại hiệp quả nhiên là người nhanh miệng khiến Tra Nhị Minh khâm phục vô cùng, nhị vị tới đây có chuyện gì xin chỉ giáo cho tại hạ được biết?
Trình Di Siêu nói :
- Quý Tổng trại chủ ở đâu, xin cho chúng tôi gặp mặt.
Tra Nhị Minh cười đáp :
- Tổng trại chủ chúng tôi phải đi xa để nghênh đón quý khách vẫn chưa trở về, nếu không thì Tổng trại chủ chúng tôi đã sớm ra nghênh đón chư vị rồi, đâu dám để thất lễ như thế này.
Trình Di Siêu nghe nói Tổng trại chủ của Lạc Hồn nhai đại trại không có mặt ở nhà thì cau mày lại tỏ vẻ khó chịu.
Tra Nhị Minh rót trà mời khách, mỉm cười hỏi :
- Nhị vị có chuyện gì khỏi cần phải gặp mặt Tổng trại chủ của chúng tôi, Tra Nhị Minh này cũng có thể thay mặt được rồi.
Tư Đồ Ngọc cười đáp :
- Lần này chúng tôi tới đây là vì chính nghĩa của võ lâm.
Tra Nhị Minh ngạc nhiên hỏi lại :
- Chính nghĩa của võ lâm? Thế... là nghĩa lý gì...
Trình Di Siêu xen lời nói :
- Tra phó tổng trại chủ, ngài có biết vị Vô Ưu Tiều Tử ẩn cư ở trong Thiên Hà lãnh không?
Tra Nhị Minh gật đầu đáp :
- Đó là một vị tiền bối giang hồ trong võ lâm, đã gác kiếm trở về quy ẩn không tranh đua với người đời nữa.
Trình Di Siêu cười nhạt nói :
- Vị giang hồ tiền bối trong võ lâm, đã phong kiếm quy ẩn, không tranh đua với người đời nữa đó, đã bị chết thảm dưới tay kẻ gian ác, và ngay cả chòi tranh của vị ấy ở cũng bị đốt cháy ra tro.
Tra Nhị Minh nói :
- Lại có chuyện như thế thực sao, nhưng việc này với việc nhị vị tới đây có liên quan gì tới cái gọi là chính nghĩa của võ lâm?
Trình Di Siêu trợn mắt, ánh mắt tia ra những luồng ánh sáng như điện chớp, và cất tiếng sang sảng nói :
- Nếu đã là người trong võ lâm, thì phải đưa ra chính nghĩa trong võ lâm, mỗi khi thấy việc bất bình, thì phải ra tay giải cứu. Phó tổng trại chủ có nhận thấy là anh em chúng tôi phải báo thù cho Vô Ưu Tiều Tử lão tiền bối không?
Tra Nhị Minh không chần chừ, liền gật đầu đáp ngay :
- Tất nhiên là phải làm như vậy chứ, đó là việc bảo vệ chính nghĩa của võ lâm...
Trình Di Siêu không đợi y nói dứt lời, liền cất tiếng nói ngay :
- Đúng lắm, đúng lắm! Anh em chúng tôi cũng vì việc bảo vệ chính nghĩa cho võ lâm, cho nên mới tới đây để gặp Tổng trại chủ của quý trại đấy.
Tra Nhị Minh cau mày nói :
- Tại hạ vẫn chưa hiểu ý của Trình đại hiệp, cái việc kia có liên quan gì tới Tổng trại chủ của chúng tôi?
Trình Di Siêu cười vang nói :
- Tại sao lại không có liên quan, Vô Ưu Tiều Tử lão tiền bối đã chết vì ngọn lửa quái dị, mà Tổng trại chủ của quý trại là người danh trấn giang hồ về tài nghệ xử dụng lửa, cái biệt hiệu Hỏa Long chân nhân.
Tra Nhị Minh nghe nói tới đây, nét mặt bỗng hóa ra tươi tỉnh, cười khì luôn mồm.
Trình Di Siêu đã biết y cười gì rồi, nhưng chàng vẫn cất tiếng hỏi :
- Tại sao Tra phó tổng trại chủ lại cười như vậy?
Tra Nhị Minh lắc đầu nói :
- Trình đại hiệp, đại hiệp tới trễ và đã nhầm rồi, Hỏa Long chân nhân chỉ là vị Tổng trại chủ hồi trước bổn trại, có thể giản dị gọi là tiền Tổng trại chủ...
Trình Di Siêu làm ra vẻ kinh hãi nói :
- Tiền Tổng trại chủ, chẳng lẻ Hỏa Long chân nhân đã sớm....
Tra Nhị Minh thở dài cướp lời :
- Người ta sống ở trên đời thọ hay chết yểu, đều do thiên dịch cả, tiền Tổng trại chủ của chúng tôi đã về chốn tiên cảnh rồi.
Trình Di Siêu giật nẩy mình, đăm đăm nhìn Tra Nhị Minh trợn mắt to hỏi :
- Tra phó tổng trại chủ, vừa rồi ngài chẳng nói là Tổng trại chủ của quý trại đã đi xa để nghênh đón khách quý, thế mà nay sao...
Tra Nhị Minh cười nói :
- Lời tại hạ vừa nói là nói đến vị tân nhậm Tổng trại chủ của bổn trại.
Trình Di Siêu hỏi :
- Vậy vị Tổng trại chủ của quý trại là vị nào thế?
Tra Nhị Minh có vẻ đắc ý mỉm cười đáp :
- Cửu Độc Phong Vương Mộ Dung Lâm.
Tư Đồ Ngọc quay sang nói với Trình Di Siêu :
- Trình huynh, chúng ta đi kiếm Cửu Độc Phong Vương Mộ Dung Lâm đi.
Trình Di Siêu gật đầu nói :
- Được, chúng ta đi tìm y cũng được.
Tra Nhị Minh ngạc nhiên hỏi :
- Mộ Dung tổng trại chủ mới của bổn trại vốn không phải là người nổi tiếng trên giang hồ về việc dùng lửa, vậy chẳng lẽ đối với cái chết của Vô Ưu Tiều Tử cũng có quan hệ hay sao mà chư vị lại nghi ngờ như vậy?
Tư Đồ Ngọc trợn mắt nói :
- Tại hạ có một câu hỏi muốn hỏi, chẳng hay các vị bằng hữu trong lục lâm bảy tỉnh có phải là đều do quý trại thống lãnh cả đấy không?
Tra Nhị Minh gật đáp :
- Đúng thế!
Tư Đồ Ngọc lại nói :
- Thiên Hà lãnh có phải thuộc ở trong phạm vi bảy tỉnh của Thiên Nam không?
Tra Nhị Minh gật đầu đáp :
- Phải, nhưng không hiểu Tư Đồ huynh hỏi như vậy để làm chi?
Tư Đồ Ngọc hơi tức bực trong lòng, vì khi nói với Trình Di Diêu thì đối phương gọi là Trình đại hiệp, còn đối với mình thì y chỉ gọi là Tư Đồ huynh thôi, rõ ràng có sự phận biệt. Chàng bèn cười nhạt quắc mắc lên nói :
- Sự việc đã xảy ra ở trong phạm vi bảy tỉnh phương Nam, thì nay chúng tôi tìm Cửu Độc Phong Vương Mộ Dung Lâm là người cai quản lục lâm bảy tỉnh nơi đây hiển nhiên là đúng lắm rồi, chứ có điều gì sai hay quấy đâu?
Tra Nhị Minh ngơ ngác nhìn chòng chọc vào Tư Đồ Ngọc rồi vòng tay hỏi :
- Tư Đồ huynh định bảo Tổng trại chủ của chúng tôi phải làm như thế nào?
Tư Đồ Ngọc đáp ngay :
- Giản dị lắm, tôi chỉ muốn Tổng trại chủ của quý trại gánh vác trách nhiệm là thủ lãnh của lục lâm bảy tỉnh đưa ra hoặc tìm cho ra ánh sáng kẻ gian ác đã phóng hỏa giết chết Vô Ưu Tiều Tử và chòi tranh ở Thiên Hà lãnh của vị tiền bối ấy, Mộ Dung tổng trại chủ trao kẻ sát nhân ấy cho tôi và Trình đại ca xử trí để làm sáng tỏ chính nghĩa của võ lâm.
Tra Nhị Minh hơi biến sắc, nhưng vẫn cố gượng cười nói :
- Câu nói của Tư Đồ huynh là làm sáng tỏ chính nghĩa của võ lâm cố nhiên là rất phải, nhưng Tư Đồ huynh quên rằng bổn trại tuy có thống lãnh nhân vật lục lâm của bảy tỉnh phương Nam thực, nhưng vạn nhất kẻ đốt Thiên Hà ấy lại không phải là người ở trong lục lâm.
Tư Đồ Ngọc không để cho Tra Nhị Minh nói dứt câu liền cố ý gây hấn, cười sằng sặc nói :
- Tra phó tổng trại chủ, các hạ đã là người trong lục lâm đáng lý phải không nên kỵ cái việc ở trong lục lâm chứ, cứ coi hành vi của kẻ đã phóng hỏa giết người kia, thì trừ các nhân vật cường hào ở trong lục lâm ra, còn có ai lại...
Tra Nhị Minh không nhịn nổi nữa, liền cướp lời :
- Chẳng lẽ Tư Đồ huynh cho rằng, phàm đã là cường hào ở trong lục lâm là phải phóng hỏa giết người hay sao?
Tư Đồ Ngọc lắc đầu cười nói :
- Tra phó tổng trại chủ hà tất muốn tại hạ phải xúc phạm đến tất cả các vị như vậy, Tư Đồ Ngọc nay không có ý nói đã là những kẻ cường hào ở trong lục lâm thì tất nhiên là kẻ phóng hỏa giết người, mà tại hạ chỉ nói phàm những kẻ đã phóng hỏa giết người thì đa số là những cường hào của lục lâm.
Tra Nhị Minh cau mày nói :
- Hai cách nói ấy chẳng qua chỉ là lấy đầu làm đuôi lấy đuôi làm đầu đảo ngược lại thôi chứ có khác gì nhau đâu?
Tư Đồ Ngọc cười nhạt đáp :
- Dĩ nhiên phải khác nhau lắm chứ, ý tôi muốn nói là ở trong lục lâm vẫn còn có người tốt và trong sạch, còn cách nói của Tra phó tổng trại chủ thì cứ nhất quyết cho rằng những nhân vật lục lâm đều là những kẻ gian ác xấu xa cả.
Trình Di Siêu đứng ở bên gật đầu lia lịa tỏ vẻ rất thích cách nói của Tư Đồ Ngọc.
Tra Nhị Minh không biết làm sao, ánh mat đã lộ đẩy vẻ hung ác, vòng tay nói :
- Tư Đồ huynh đã trách chúng tôi như vậy thì Tra mỗ chỉ có cách là tuân mạng ra lệnh cho các thuộc hạ điều tra cẩn thận, khi nào có kết quả xác thực, thì Tra mỗ sẽ báo cho nhị vị biết.
Mấy câu nói của Tra Nhị Minh bề ngoài có vẻ nhượng bộ lắm nhưng bên trong lại có ý coi thường Trình Di Siêu và Tư Đồ Ngọc.
Kinh nghiệm giang hồ của Tư Đồ Ngọc tuy không được già dặn bằng Trình Di Siêu, nhưng khi nghe giọng nói của Tra Nhị Minh thì chàng cũng đã biết y có ý thoái thác từ chối, bèn mỉm cười nói :
- Quý trại đã có khả năng lãnh đạo lục lâm cả bảy tỉnh thì tự nhiên là một lệnh của quý trại đưa ra thì quỷ ma đều phải than khóc, nhưng không hiểu độ mấy ngày thì...
Tư Đồ Ngọc mới nói tới đây thì Tra Nhị Minh cả cười cướp lời :
- Vụ án không có đầu mối kia khó mà hẹn một thời gian nào để có thể điều tra ra. Trình đại hiệp đã nổi tiếng Âm Dương Bảo Phiến Thiết thư sinh, danh tiếng đã lừng lẫy trong võ lâm, chân đã đi khắp giang hồ, thì cũng chẳng ngại không tìm ra Trình đại hiệp, về việc Thiên Hà lãnh nếu có kết quả đích xác do bọn thuộc hạ báo cáo lên thì Tra Nhị Minh này sẽ...
Tư Đồ Ngọc xua tay nói :
- Tra phó tổng trại chủ khỏi cần phải sai người đi tìm kiếm, tại hạ với Trình Di Siêu huynh thế nào cũng còn tới Lạc Hồn nhai này.
Mấy câu nói của Tư Đồ Ngọc có ý châm biếm đối phương và chàng hy vọng Tra Nhị Minh sẽ quắc mắt đáp: “Lạc Hồn nhai này tuy không phải là nơi đầm rồng hang hổ thực nhưng cũng không phải là một nơi để cho ai muốn ra hay vào như thế nào cũng được đâu”. Nếu đối phương nói như chàng nghĩ, thì Tư Đồ Ngọc sẽ có cớ để thăm dò chỗ ẩn náu của Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ, xem y thị có ở Lạc Hồn nhai đại trại này không?
Không ngờ Tra Nhị Minh tuy là người khét tiếng hung ác, nhưng đối với Trình Di Siêu và Tư Đồ Ngọc lại không tỏ vẻ tức giận chút nào cả. Y nghe Tư Đồ Ngọc nói xong chỉ mỉm cười đáp :
- Xin nhị vị thỉnh thoảng ghé lại Lạc Hồn nhai đại trại này, nếu chúng tôi thường được nghênh đón chư vị hiệp giá tới đây thăm cảnh đẹp, thì đó là vinh dự vô cùng cho chúng tôi.
Tư Đồ Ngọc bực bội, vì kế của chàng thành ra vô hiệu, chàng không còn cách gì để cho đối phương phải để lộ ra chỗ sơ sót cho chàng nắm lấy nữa.
Tư Đồ Ngọc cau mày suy nghĩ, Trình Di Siêu bỗng đứng thẳng người dậy vòng tay nhìn Tra Nhị Minh cười nói :
- Việc này phải phiền đến Phó tổng trại chủ quá, Trình Di Siêu này xin thay mặt Vô Ưu Tiều Tử lão tiền bối ở dưới suối vàng cám ơn Phó tổng trại chủ và chúng tôi cũng xin cáo từ nơi đây.
Tư Đồ Ngọc thấy Trình Di Siêu bỗng nhiên muốn ra về, biết ngay chàng ta chắc phải có chủ ý, nên chàng cũng đành đứng thẳng người dậy.
Tra Nhị Minh từ đầu đến cuối đã hết sưc nhẫn nhịn, cũng là vì có ý muốn đuổi hai chàng thiếu niên có bản lãnh kia đi cho khuất mắt, nay y thấy Trình Di Siêu đã đứng lên cáo từ thì rất mừng rỡ, mặt làm ra vẻ cung kính đứng dậy để tiễn khách.
Sau khi ra khỏi trại xuống tới chân Lạc Hồn nhai rồi, Tư Đồ Ngọc mới quay sang hỏi Trình Di Siêu :
- Trình huynh mục đích của chúng ta tới đây vẫn chưa đạt được, tại sao huynh lại cáo biệt Tra Nhị Minh ngay như vậy?
Trình Di Siêu cười đáp :
- Chúng ta không đi thì còn ở đây làm chi nữa, dù cho Tư Đồ huynh có dùng lời lẽ châm chọc khích bác như thế nào, Lãnh Huyết Lang Quân cũng cứ giả ngây giả điếc như không nghe thấy gì, rồi cứ giữ mãi thái độ cung kính thì chúng ta cũng chả làm gì hơn được. Người đời thường nói: “Dù mình giỏi võ, cũng không thể nào bỗng dưng đánh người đang vui được”, rõ ràng Tư Đồ huynh về kinh nghiệm giang hồ vẫn còn non nớt hơn tiểu đệ đôi chút.
Tư Đồ Ngọc cau mày nói :
- Chúng ta chỉ mới nói chuyện vẩn vơ ở ngoài đề chứ trước sau vẫn chưa đi vào vấn đề chính là thăm dò xem Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ ở đâu.
Trình Di Siêu mỉm cười nói :
- Cứ nhìn cái thái độ giữ miệng của Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh, thì dù chúng ta có lên tiếng hỏi cũng vô ích thôi, thì chẳng bằng chúng ta cứ giữ cho bí mật, không để cho Tra Nhị Minh biết rõ ý của chúng ta tới đây để làm chi.
Tư Đồ Ngọc nhìn Trình Di Siêu rồi trợn mắt cười nói :
- Trình huynh, theo tiểu đệ nhận xét thì việc này phải trách huynh mới được.
Trình Di Siêu ngạc nhiên hỏi :
- Tại sao lại trách tiểu đệ?
Tư Đồ Ngọc cười đáp :
- Trách Trình huynh bởi vì oai danh Âm Dương Bảo Phiến Thiết thư sinh của Trình huynh quá lớn, nếu như không thế thì Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh đã không phải hết sức đề phòng chúng ta và chúng ta sẽ có thể tìm ra được chỗ sơ hở của y một cách dễ dàng.
Trình Di Siêu mỉm cười nói :
- Tư Đồ huynh đừng trách tiểu đệ, kế này không xong thì chúng ta lại bày kế khác chứ lo gì.
Tư Đồ Ngọc cười nói :
- Tiểu đệ biết huynh thế nào cũng có kế gì đây, chứ huynh đang nóng lòng trả thù cho anh mà bỗng nhiên lại chịu ra về tay không như vậy.
Trình Di Siêu trợn mắt mỉm cười nói :
- Tư Đồ huynh, huynh có biết kế của tôi bắt đầu từ đâu không?
Tư Đồ Ngọc cười đáp :
- Đoán ý người ta là một chuyện khó khăn nhất tuy vậy tiểu đệ cũng cho là Trình huynh sẽ bắt đầu cái kế của huynh từ chữ khó.
Trình Di Siêu cau mày nói :
- Bây giờ hóa ra tiểu đệ lại phải đoán ý của Tư Đồ huynh, bởi vì bắt đầu bằng chữ khó thì người ta có thể nghĩ nhiều cách lắm. Chẳng hạn như trên đời này chẳng có việc gì là khó cả chỉ sợ không có lòng mà thôi...
Tư Đồ Ngọc xua tay nói :
- Trình huynh hà tất phải nhọc công như vậy, ý đệ nghĩ rằng Trình huynh sẽ thi hành cái kế đao kiếm trước mặt để tránh, nhưng tên bắn lén khó phòng hờ để đối phó với Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh....
Trình Di Siêu không đợi Tư Đồ Ngọc nói dứt câu đã gật đầu cười nói ngay :
- Dĩ nhiên là như vậy, sở dĩ tiểu đệ không tiết lộ cái kế này trước với huynh ngay, là cũng bởi cái công việc dọ thám ban đêm phải cần hết sức bí mật, nếu chúng ta chưa lộ hình tính thì có thể tha hồ mà tìm kiếm, vạn nhất có lộ chân tướng, phải đấu với Tra Nhị Minh, thì cũng không đến nỗi gì chịu mất thân phận là Phó tổng trại chủ và y sẽ vẫn đối đãi tử tế với chúng ta.
Tư Đồ Ngọc mỉm cười nói :
- Ý của Trình huynh rất hợp ý tiểu đệ, chúng ta...
Tư Đồ Ngọc chưa dứt lời, bỗng nhiên nghe thấy trên lộ ở phía sau núi có tiếng chân người rất nhanh vọng lại.
Trình Di Siêu quay lại ra hiệu cho Tư Đồ Ngọc. Tư Đồ Ngọc mỉm cười gật đầu. rồi hai người mép mình vào trong một bụi cây.
Tư Đồ Ngọc, Trình Di Siêu vừa ẩn mình xong, thì ở phía sơn lộ phía sau núi đã có hai bóng người lướt tới.
Hai người lạ chạy song bước nhau, vai sát vai, người đi bên phải là một thiếu nữ mặc áo đen tướng mạo có vẻ yêu tà khoảng chừng ba mươi bốn, ba mươi lăm tuổi còn người đi bên trái là một lão già ngoại lục tuần, người lùn, mập ú.
Một nam một nữ đó rất vội vã dấn bước, cứ theo con đường của họ chạy, thì đúng là họ chạy về hướng Lạc Hồn nhai.
Trình Di Siêu ánh mắt sáng ngời, quay sang nói nhỏ với Tư Đồ Ngọc :
- Tư Đồ huynh, huynh có chú ý đến điểm đặc biệt của hai người nọ không?
Tư Đồ Ngọc đáp :
- Hai người đó người nào cũng có thân pháp thượng thừa, xem chừng võ học cũng cao siêu lắm, mà họ lại đi về hướng Lạc Hồn nhai đại trại, người đàn ông thì vừa lùn vừa béo, mặt bóng nhoáng, còn người đàn bà thì vẻ mặt có vẻ yêu mị và ánh mắt rất hung ác...
Trình Di Siêu vừa nghe vừa lắc đầu lia lịa.
Tư Đồ Ngọc thấy cử chỉ của người bạn đường, ngạc nhiên hỏi :
- Tại sao Trình huynh lại lắc đầu như thế, hay là Trình huynh thấy sự quan sát của tiểu đệ có chút sai lầm?
Trình Di Siêu cười nói :
- Sự quan sát của tiểu huynh rất sắc bén và chính xác, nhưng chỉ tiếc là không đáp đúng câu hỏi của tiểu đệ.
Tư Đồ Ngọc nói :
- Trình huynh bảo đặc điểm của hai người lạ kia là huynh có ý nói như thế nào?
Trình Di Siêu mỉm cười đáp :
- Tư Đồ huynh vừa thoáng nhìn, có phát hiện thấy ở trên đầu của thiếu phụ áo đen có cài một đôi kẹp tóc kỳ dị không? Còn trước ngực chiếc áp dài của lão già lùn mập cũng có thêu một cái đồ hình kỳ dị không?
Tư Đồ Ngọc kêu “Ồ” một tiếng gật đầu đáp :
- Thì ra Trình huynh hỏi về phương diện này, tiểu đệ thấy rồi, trên đầu của thiếu phụ áo đen có gài một con ong mật bạc to bằng hột đào, còn ở trước ngực lão già mập lùn có thêm một chữ thọ màu trắng.
Trình Di Siêu khen ngợi :
- Đúng đấy, Tư Đồ huynh chỉ mới thoáng nhìn, mà đã thấy rõ được hết cách phục sức, tướng mạo, vẻ mặt,. công lực ngay cả đặc điểm trang sức của họ, thực là huynh lợi hại lắm.
Tư Đồ Ngọc xua tay cười nói :
- Trình huynh chớ quá khen tiểu đệ như thế, Trình huynh phải mau nói cho tiểu đệ biết, tại sao huynh lại hỏi tới đặc điểm phục sức ấy?