Ngọc Kiều Oa tung mình lên trên ngôi mộ, ngăn cả lỗ hổng đã bị Tiêu Lộng Ngọc đánh phá trước khi xuống mộ, cất giọng lạnh lùng, cười nham hiểm nói :
- Tiêu Lộng Ngọc, cổ nhân vẫn thường nói: “Được chết dưới mẫu đơn hoa dù làm ma cũng được thỏa lòng”. Nay ta biến đổi đó thành: “Được chết dưới kiếm tình nhân, dù biến ra quỷ cũng cam tấm lòng” Vậy ngươi có phản đối gì không?
Tiêu Lộng Ngọc không ngờ tình thế lại hóa ra nông nỗi này. Nàng một mặt ứng phó với những kiếm thế mãnh liệt của Tư Đồ Ngọc, một mặt nghĩ cách đối phó.
Hiện giờ cách cuối cùng là chỉ có thể bắt được một trong hai người Thần Châu tứ hung để làm điều kiện trao đổi lấy Tư Đồ Ngọc.
Nhưng nhận xét này chỉ là việc tính toán trong đầu óc thôi, chứ còn hiện giờ thì không có cách nào mà thực hiện được.
Bởi vì Tư Đồ Ngọc tấn công như vũ bão, toàn sử dụng những tuyệt chiêu của bổn môn, lại ra tay không một chút nương tình, mỗi lúc lại khiến cho Tiêu Lộng Ngọc càng lâm vào trong tình thế nguy ngập.
Tiêu Lộng Ngọc hơn nữa lại chỉ thủ mà không dám đánh trả lại, cho nên hiện giờ nàng đã biến thành một vị Bồ Tát đất qua sông, tự mình không thể giữ nổi mình. Thì làm sao lại có thừa sức để bắt bọn Ngọc Kiều Oa, thực hiện cách trao đổi người.
Giữa lúc Tiêu Lộng Ngọc đang lâm vào một hoàn cảnh vô cùng nguy ngập, thì chợt có một tiếng “Hừ” nhỏ như tiếng muỗi kêu, rồi một giọng nói truyền vào tai nàng :
- Chạy trốn! Cứ để mặc cho cá sống ở dưới hồ đi, đừng buồn, rồi cá sẽ phải cắn câu!
Thật đúng vậy, cứ xem tình thế hiện giờ, chỉ còn một cách là “Tẩu vi thượng sách” mà thôi.
Thế nhưng Tiêu Lộng Ngọc không nỡ bỏ Tư Đồ Ngọc. Hơn nữa nàng lại nghe Ngọc Kiều Oa nói tối nay bọn họ bốn người sẽ hiến thân cho chàng được thỏa tình một phen.
Cho nên đáng lẽ phải trốn nhưng nàng vẫn chưa chịu bỏ chạy, trong lòng vẫn nuôi ảo tưởng đợi dịp may sẽ đến.
Tiêu Lộng Ngọc nghe có người dùng truyền âm mật nhập nói bên tai, liền trấn tĩnh tinh thần. Trong chớp mắt...
Tư Đồ Ngọc rú lên một tiếng lanh lảnh, tay vung kiếm mỗi lúc một nhanh, kiếm quang như mưa, kiếm khí như một chiếc cầu vồng, nhằm Tiêu Lộng Ngọc liên tiếp sử dụng luôn tám thế kiếm.
Tám thế kiếm này vô cùng lợi hại, toàn thân chàng lại cực kỳ nhanh nhẹn, khiến người khó có thể ra tai chống đỡ.
Tiêu Lộng Ngọc vội tung mình nhảy lên cao, nhưng vẫn bị thế kiếm cuối cùng của Tư Đồ Ngọc đánh rách một mảnh áo.
Lúc bấy giờ bên tai nàng có tiếng người nói tiếp :
- Chạy! Chạy mau! Ngươi đừng có chần chờ nữa, mau đi thôi!
Liền theo đó có tiếng “ầm ầm” vang lên, một bên góc mộ lại bị người dùng công lực thượng thừa phá vỡ một lỗ hổng lớn.
Tư Đồ Ngọc như bị oai lực của tiếng động này làm cho chàng giật mình. Thanh Ngọc Long nhuyễn kiếm trong tay liền chậm dần lại.
Tiêu Lộng Ngọc hai lần được người nhắc nhở, biết rằng lúc này không chạy thì còn chờ đến bao giờ?
Nếu mình chết dưới thanh Ngọc Long nhuyễn kiếm của Tư Đồ Ngọc, chẳng những là một việc vô ích, mà ngay sau khi thần trí của Tư Đồ Ngọc đã tỉnh lại, thì chàng ắt phải thương tâm vô hạn mà ôm hận trọn đời.
Nghĩ vậy, Tiêu Lộng Ngọc liền chỉ thở dài một tiếng, cau mày nói :
- Ngọc đệ đệ! Hiền đệ nên bảo trọng thân thể, tỷ tỷ không còn biết tính sao hơn, đành phải từ biệt ra đi đây!
Tiêu Lộng Ngọc một mặt nuốt lệ nói, một mặt khẽ lạng người, biến thành một sợi khói trắng, bay ra khỏi lỗ hổng nơi đỉnh mộ vừa mới bị người phá vỡ.
Lúc bấy giờ Thiên Ma Băng Nữ Ngọc Kiều Oa đứng bên ngoài cửa động lúc ban đầu chuẩn bị chờ Tiêu Lộng Ngọc trở lên là nàng sẽ ra tay hạ độc thủ.
Tất nhiên là nàng ta không rõ bên trong đã có biến cố gì nên không kịp ngăn cản.
Thế nhưng Thiên Ma Yêu Nữ Ngọc Kiều Nga, Diêm Tiểu Thanh, Hùng Thuần Thuần ba người đâu có chịu để cho Tiêu Lộng Ngọc chạy trốn một cách dễ dàng như thế? Cả ba la hét om sòm rồi ùn ùn đuổi theo.
Tiêu Lộng Ngọc trong lòng đau xót vô hạn. Nàng liền nổi sát cơ, trong lúc hoảng hốt song chưởng cùng đưa lên, sử dụng ngay tuyệt nghệ của sư môn là Tuyệt Tình trảm, vận đủ mười thành công lực đánh thẳng vào bọn ba tên hung nữ.
Tuyệt Tình trảm lợi hại là chẳng những khi đánh ra không nghe thấy một tiếng động lại có thể khiến cho người bị đả thương, bên ngoài không lộ vẻ gì khác lạ, nhưng bên trong đã bị trấn nát cả.
Tiêu Lộng Ngọc đang lúc thân hình sắp lao ra cửa động, cho nên không có cách nào dùng hết toàn lực, nhưng với mười thành công lực nàng đánh ra cũng đủ khiến cho ba tên hung nữ đang đuổi theo đều bị bắn văng xuống, ít ra cũng bị thương nhẹ.
Ngọc Kiều Nga, Diêm Tiểu Thanh, Hùng Thuần Thuần đang luôn miệng quát tháo, khí thế dữ dằn, giờ đây chỉ nghe bọn họ luôn miệng kêu rên thảm thiết.
Tiêu Lộng Ngọc cũng không còn đủ thì giờ để xem thương thế của bọn họ. Nàng thừa lúc đối phương bị mình đánh rớt xuống, vội vàng tung mình ra khỏi ngôi mộ.
Nàng vừa ra khỏi ngôi mộ, vội thủ thế vận công đưa mắt nhìn xung quanh.
Điều này chẳng phải Tiêu Lộng Ngọc hốt hoảng hay lo sợ gì mà chính là một điểm tinh tế của nàng. Bởi vì nàng đã biết rõ bên ngoài ngôi mộ còn có một đối thủ lợi hại không kém gì mình là Thiên Ma Băng Nữ Ngọc Kiều Oa đang chờ sẵn.
Thế nhưng thật là kỳ lạ, Tiêu Lộng Ngọc mở to đôi mắt, quét nhìn bốn phía, chỉ thấy trong Thanh Tùng cốc khẩu, ngoài tiếng gió xào xạc, tuyệt không có một bóng người, ngay cả Thiên Ma Băng Nữ Ngọc Kiều Oa.
Tiêu Lộng Ngọc thoạt đầu rất kinh ngạc, nhưng nghĩ ngợi một hồi lâu, nàng mới hiểu ra, chắc là Ngọc Kiều Oa thấy bọn tỷ tỷ của nàng ta bị mình dùng Tuyệt Tình trảm đả thương nên đã trở lại ngôi mộ để cứu giúp bọn họ rồi.
Nàng nghĩ tới Thiên Ma Băng Nữ Ngọc Kiều Oa, liền lại lo lắng đến một người.
Người này chắc phải là Tư Đồ Ngọc, nhưng thật chẳng phải bởi nàng biết rõ là Tư Đồ Ngọc thần trí bị hôn mê, thân còn ở trong vòng nguy hiểm, lúc này có nghĩ tới cũng chỉ vô ích mà thôi.
Tiêu Lộng Ngọc trong đầu óc cũng nổi lên hai vấn đề :
- Vấn đề thứ nhất: Người đó là ai?
- Vấn đề thứ hai: Người đó ở nơi nào?
Nàng đang miên man suy nghĩ, vừa đưa mắt nhìn hai bên một cách kỹ lưỡng. Ngay lúc đó, ở một tảng đá cách chỗ nàng chừng bảy tám trượng bỗng xuất hiện một bóng người.
Tiêu Lộng Ngọc tuy giật mình kinh sợ nhưng nàng liền nghĩ ngay tới người đã cứu giúp mình trong bóng tối.
Có điều là tại nơi này không có thể lại xuất hiện một nhân vật có dính dáng gì tới mình.
Bóng đen đưa lưng về phía Tiêu Lộng Ngọc, trái với hướng của ngôi mộ kỳ dị này, chậm rãi bước đi.
Hai bên khoảng cách rất xa, đã không tiện dùng Truyền âm mật ngữ cũng không tiếng kêu gọi, Tiêu Lộng Ngọc đành phải tung mình đuổi theo.
Bóng đen mặc áo trượng bào, dáng đi rất ung dung thong thả, Tiêu Lộng Ngọc liền đề khí đuổi theo. Chỉ còn cách có bảy tám trượng cộng với công lực của nàng, thì chỉ vài cái tung mình là đuổi kịp.
Thế nhưng Tiêu Lộng Ngọc đã bảy lần tung người mà vẫn còn cách người đó bảy tám trượng.
Thật là kỳ là, từ lúc bắt đầu đuổi theo, nàng đã chăm chú nhìn người đó, thấy y vẫn ung dung không có một cử chỉ nào chứng tỏ là đã gia tăng tốc lực cả.
Thấy vậy, Tiêu Lộng Ngọc giật mình kinh hãi, hiểu rằng nàng đã gặp phải cao nhân sử dụng thân pháp thượng thừa là Hồ Công túc địa.
Lúc bấy giờ nàng đã chạy xa ngôi mộ, lại biết rằng với chút võ công của mình thì không thể nào đuổi kịp vị cao nhân kia. Nàng liền vận chân khí gọi lớn :
- Xin tiền bối hãy tạm dừng bước, để cho Tiêu Lộng Ngọc này được yết kiến tôn giá, và cũng để cảm ơn sự giúp đỡ trong lúc nguy khốn của tiểu nữ.
Nàng vừa nói dứt lời thì bóng người đi ở phía trước liền dừng lại chờ đợi.
Lần này Tiêu Lộng Ngọc chỉ sử dụng một thức “Phi Hồng Đệ Hải” đã hạ thân xuống trước mặt người đó.
Nàng thấy người ấy là một vị trung niên, tuổi độ ngoài bốn mươi, mình mặc một chiếc ái bào màu xanh.
Nàng liền vòng tay, định nghiêng mình thi lễ, thì người áo xanh đã xua tay cười nói :
- Ta là người vốn chỉ thích ngao du đây đó, không mấy thích những nghĩa lẽ thường tình. Xin cô nương đừng nên làm thế.
Tiêu Lộng Ngọc thấy người áo xanh vừa xua tay, liền có một luồng lực vô hình ngăn lấy không cho nàng làm lễ.
Nàng biết đây là một vị kỳ nhân dị khách có lẽ không cần những lễ nghi phiền phức, đành chỉ gật đầu cười nói :
- Vãn bối xin tạ ơn lão tiền bối đã ra tay cứu giúp. Xin thỉnh giáo tiền bối...
- Tiêu cô nương chẳng nên quá khách khí như thế! Ta không dám nhận hai tiếng “tiền bối”. Ta tên gọi là Đoàn Thiên Hùng, tên họ này chắc cô nương cũng đã từng nghe qua rồi chứ?
Ba chữ “Đoàn Thiên Hùng” khiến cho Tiêu Lộng Ngọc giật mình sửng sốt, sắc mặt lộ vẻ kinh ngạc lạ thường. Thấy vậy Đoàn Thiên Hùng hiểu ý cười nói :
- Tiêu cô nương, có phải cô nương đã được nghe Tư Đồ Ngọc lão đệ nhắc đến tên ta rồi chăng?
Tiêu Lộng Ngọc liền mỉm cười gật đầu đáp :
- Tư Đồ hiền đệ đội ơn đức của Đoàn... Đoàn huynh, không có lúc nào mà không nhớ tới. Đoàn huynh sao biết được Tiêu Lộng Ngọc này với Tư Đồ Ngọc hiền đệ gặp nạn ở trong ngôi mộ mà ra tay cứu giúp?
Nàng đối với thân phận của Đoàn Thiên Hùng, tuy vẫn còn nghi ngờ, nhưng y đã không chịu nhận hai chữ “tiền bối” cho nên Tiêu Lộng Ngọc nhận thấy cung kính cũng không bằng tuân lệnh, tạm thời cứ gọi là Đoàn huynh. Đoàn Thiên Hùng cười nói :
- Ta đã phát giác trong võ lâm có một bọn đại gian ác, thế lực rất là lớn mạnh, cần phải tìm cách diệt trừ. Nếu không thì để cho bọn chúng tung hoành, thêm vây kết cánh trên giang hồ thì sẽ vô cùng tai hại, cho nên không một lúc nào là ta không để ý đến hành động của bọn chúng.
Tiêu Lộng Ngọc mỉm cười nói :
- Đoàn huynh dùng Truyền Âm Mật Nhập nói bên tai tiểu muội đã nhắc nhở tới ân sư của muội, chắc là Đoàn huynh quen biết với người, phải không?
Đoàn Thiên Hùng mỉm cười nói :
- Ta đối với lệnh sư, Nhu Tình Tiên Tử, vẫn một lòng kính ngưỡng.
Đoàn Thiên Hùng ăn nói rất hoạt bát, năm chữ “vẫn một lòng kính ngưỡng” đã thay cho sự thừa nhận là có quen biết. Nói như vậy là còn bao hàm sự kính trọng đối với Mạnh Băng Tâm.
Tiêu Lộng Ngọc nghe xong, liền biết rằng thân phận của Đoàn Thiên Hùng không phải là tầm thường, trong đó lại hàm chứa một sự bí mật vô cùng.
Đoàn Thiên Hùng chăm chú nhìn Tiêu Lộng Ngọc mỉm cười nói :
- Tiêu cô nương, xin cô nương đem hết mọi chuyện lúc vào trong ngôi mộ kể cho ta nghe qua một lượt?
Tiêu Lộng Ngọc bèn đem việc Tư Đồ Ngọc vào trong ngôi mộ rồi sau khi nghe thấy những tiếng động lạch cạch ở bên trong, hỏi thì không thấy có ai lên tiếng đáp, nàng thấy không yên lòng nên mới xuống mộ thì thấy trong đó có ba cỗ quan tài bằng gỗ.
Đoàn Thiên Hùng nghe tới đây ngạc nhiên hỏi :
- Ngôi mộ kỳ dị này là nơi an táng của vị Chưởng môn Câu Lậu phái Độc Chỉ Thần Quân Du Nhất Phi, tại sao trong mộ lại có đến ba cỗ quan tài?
Tiêu Lộng Ngọc đáp :
- Tiểu muội cũng rất lấy làm lạ bởi vì hai chiếc quan tài ở hai bên đều không đóng đinh.
Đoàn Thiên Hùng có vẻ rất quan tâm, đưa mắt nhìn Tiêu Lộng Ngọc vội vàng hỏi :
- Tiêu cô nương, cô nương có thấy di hài của Độc Chỉ Thần Quân Du Nhất Phi trong cỗ quan tài chính giữa không?
Tiêu Lộng Ngọc khẽ lắc đầu đáp :
- Trong quan tài của Độc Chỉ Thần Quân Du Nhất Phi rỗng không, dưới đáy lại có một địa đạo bí mật, chẳng hiểu ăn thông tới nơi nào? Nhưng trong hai cỗ quan tài hai bên lại có những thi hài giả bằng gỗ ruột gan đã bị móc hết cả.
Đoàn Thiên Hùng “À” lên một tiếng, cau mày nói :
- Trong quan tài của Độc Chỉ Thần Quân Du Nhất Phi rỗng không là có ý gì nhỉ?
Tiêu Lộng Ngọc tức giận nói :
- Thật là kỳ lạ và đáng tiếc quá! Hai cái thi thể giả đều làm bằng gỗ rất tinh xảo. Đối với ân sư tiểu muội và ân sư Tư Đồ hiền đệ dung mạo thật chẳng sai chút nào.
Đoàn Thiên Hùng khẽ đảo đôi mắt, cau mày hỏi :
- Tiểu cô nương nói là hai cái thây giả đó đều bị móc hết tim gan có phải là một hình phạt vô cùng thảm khốc đó không?
- Đúng là như thế.
Đoàn Thiên Hùng khẽ nhíu mày, vẻ mặt trầm tư suy nghĩ. Tiêu Lộng Ngọc hỏi :
- Đoàn huynh, Đoàn huynh đang nghĩ gì vậy?
Đoàn Thiên Hùng nói :
- Ta đang nghĩ, theo Tiêu cô nương đã tả tình hình trong ngôi mộ thì vị Độc Chỉ Thần Quân Du Nhất Phi năm xưa chắc cũng chưa bị kẻ thù giết hại đâu! Có điều y là một người rất có mưu cơ, cố tình phao tin thất thiệt đó thôi.
Tiêu Lộng Ngọc “Hừ” lên một tiếng, sau mày nói :
- Đoàn huynh qua Câu Lậu sơn, Thanh Tùng cốc khẩu này, chắc là cũng vì ngôi mộ của Độc Chỉ Thần Quân Du Nhất Phi? Nếu không phải là tiểu muội và Tư Đồ hiền đệ đã vào bên trong trước thì Đoàn huynh có lẽ cũng định xuống mộ để xem xét chuyện gì.
Đoàn Thiên Hùng gật đầu cười nói :
- Quả thật là ta cũng có ý định đó. Tiêu cô nương thật là thông minh quá.
Tiêu Lộng Ngọc lúc đó mới nói tiếp về Tư Đồ Ngọc. Nàng cau mày, sắc mặt lộ vẻ rất lo lắng, gượng cười nói :
- Đoàn huynh, vừa rồi tiểu muội tuy được ơn của Đoàn huynh nhắc nhở rồi lại còn ra tay cứu giúp mới may thoát được nơi nguy hiểm. Thế nhưng Tư Đồ hiền đệ vẫn còn ở trong tay bọn họ...
Đoàn Thiên Hùng thấy nàng quá lo lắng buồn rầu, nói tới đây đã long lanh ngấn lệ như muốn khóc, liền đỡ lời cười nói :
- Tiêu cô nương cứ yên lòng, Tư Đồ lão đệ quyết vẫn được an toàn, không có gì là đáng lo ngại đâu.
Tiêu Lộng Ngọc nghe xong liền cau mày hỏi :
- Đoàn huynh căn cứ vào đâu mà đoán chắc như vậy?
Đoàn Thiên Hùng mỉm cười nói :
- Đứng ở bên ngoài ngôi mộ ta có nghe trộm nên được biết rằng Tư Đồ lão đệ đã bị bọn họ cho dùng một thứ độc dược làm cho thần trí hôn mê.
Tiêu Lộng Ngọc gật đầu đáp :
- Tư Đồ Ngọc như không nhận ra được tiểu muội, vẫn cứ ra tay không một chút thương tình đối với tiểu muội.
Đoàn Thiên Hùng cười nói :
- Tiêu cô nương, đối với việc này có ý định gì thế?
Tiêu Lộng Ngọc buồn bã nói :
- Tình hình tự nhiên là khiến cho tiểu muội phải lo lắng, chứ làm sao mà yên lòng?
Nàng nói chưa dứt lời thì Đoàn Thiên Hùng đã lắc đầu cười đáp :
- Không đúng thế, tình hình này, Tiêu cô nương phải rất yên lòng mới được.
Tiêu Lộng Ngọc là người thông minh thế mà lần này nghe Đoàn Thiên Hùng nói một cách lạ lùng như thế, nàng càng ngạc nhiên hỏi :
- Rất yên lòng? Đoàn... Đoàn huynh nói vậy là có thâm ý gì?
Đoàn Thiên Hùng xua tay mỉm cười nói :
- Cổ nhân có câu: “Dầu việc có như thế nào cũng không nên lo lắng quá, vì lo lắng ắt phải sinh ra rối trí” Đó là Tiêu cô nương vì quá quan tâm đến Tư Đồ lão đệ cho nên đầu óc mất đi sự sáng suốt, chữ không phải là lời nói của ta có thâm ý gì đâu.
Tiêu Lộng Ngọc tỏ vẻ bẽn lẽn, gật đầu cười nói :
- Tiểu muội quả thật hôm nay đang bối rối trong lòng, cho nên không có được sự nhận xét sáng suốt, Đoàn huynh xin hãy chỉ điểm cho tiểu muội rõ sự mê muội đó đi?
Đoàn Thiên Hùng cười nói :
- Tư Đồ lão đệ là người thông minh anh tuấn, dẫu có ở trong hang hùm, bọn họ cũng chưa làm gì đâu...
Tiêu Lộng Ngọc nghe đến đây thở dài một tiếng rồi nói :
- Tiểu muội cũng đang lo tới việc đó.
Đoàn Thiên Hùng thản nhiên mỉm cười nói :
- Thế nhưng Tiêu cô nương đừng quên là Tư Đồ lão đệ hiện đang trúng phải chất kỳ độc, tâm thần còn đang hôn mê, thì Tư Đồ lão đệ không còn vẻ thông minh anh tuấn như trước nữa đâu.
Thấy Tiêu Lộng Ngọc có vẻ hoảng hốt, Đoàn Thiên Hùng liền nói tiếp :
- Nói một cách khác, là bọn họ đã đạt được bước đầu là khiến cho Tư Đồ lão đệ vì chất thuốc mà sẽ biến thành một người giúp việc rất hiệu quả cho họ.
Tiêu Lộng Ngọc nói :
- Tiểu muội đã hiểu rõ là Tư Đồ hiền đệ đã bị lu mờ mất bản tính cho nên bọn họ cũng không muốn hại ngay đâu.
Đoàn Thiên Hùng cau mày cười nói :
- Chính vì không muốn hại ngay cho nên bọn họ mới lợi dụng đến Tư Đồ lão đệ, xem đó cũng đủ biết là tên đầu sỏ của bọn gian ác này thật là người nham hiểm. Y đã biết được cái lẽ dùng mâu của người để công lại cái thuẫn của người.
Tiêu Lộng Ngọc nói :
- Đoàn huynh thật là người cao minh, đoán chẳng sai chút nào. Tình hình trong mộ vừa rồi, rõ ràng là đối phương tưởng rằng tiểu muội đã chết dưới thanh Ngọc Long nhuyễn kiếm của Tư Đồ hiền đệ rồi.
Nàng nói xuống đây cúi đầu xuống đất nhìn miễng vải đã bị mũi kiếm của Tư Đồ Ngọc rạch rách. Đoàn Thiên Hùng mỉm cười nói :
- Há chỉ như thế thôi sao? Tên đầu sỏ của bọn gian ác tuyệt không phải chỉ sai khiến Tư Đồ lão đệ giết Tiêu cô nương mà y còn muốn lời dụng Tư Đồ lão đệ trong lúc thần trí hôn mê, ra tay sát hại những người đồng đạo. Trong lúc đó thì y nấp một bên không mất một chút hơi sức nào mà lại được xem cảnh náo nhiệt.
Tiêu Lộng Ngọc gật đầu lia lịa như đối với những nhận xét của Đoàn Thiên Hùng là hoàn toàn đồng ý.
Đoàn Thiên Hùng mỉm cười nói tiếp :
- Tiêu cô nương thử nghĩ xem, Tư Đồ lão đệ đâu chỉ giá trị lợi dụng như thế. Người trong bọn họ còn xem Tư Đồ lão đệ như một bảo vật sống cho nên không thể làm hại đến lão đệ được.
Tiêu Lộng Ngọc thở dài nói :
- Đoàn huynh bình luận như là thấy rõ ruột gan của đối phương vậy. Xem ra việc của Tư Đồ Ngọc tiểu muội có thể bớt được phần nào lo nghĩ, nhưng cần phải dè dặt với tên đầu sỏ đó.
Đoàn Thiên Hùng lắc đầu cười nói :
- Không đúng hẳn, chúng ta nếu không biết sự tình quả thật là nguy hiểm thì thôi, nay đã biết thì phải dùng tương kế tựu kế mà lợi dụng lại chứ.
Tiêu Lộng Ngọc khẽ nhíu mày gượng cười nói :
- Tiểu muội còn có mấy điểm đáng lo...
Đoàn Thiên Hùng thấy nàng nói chưa dứt lời mà đã ngừng lại, bất giác ngạc nhiên hỏi :
- Điểm đáng lo nào? Tiêu cô nương sao không nói tiếp đi?
Tiêu Lộng Ngọc vẫn ngập ngừng không nói. Đoàn Thiên Hùng “À” lên một tiếng, tỏ vẻ hiểu ý, cười hỏi :
- Tiêu cô nương có phải đang lo lắng đến Tư Đồ lão đệ lạc vào mê hồn trận của bọn Thiên Ma Băng Nữ Ngọc Kiều Oa có phải không?
Tiêu Lộng Ngọc gật đầu đáp :
- Bọn ma đầu vô sỉ này đứa nào cũng đều là dâm nữ bại hoại trong võ lâm. Đoàn huynh thấy chuyện này có đáng lo hay không?
Đoàn Thiên Hùng cười nói :
- Tiêu cô nương quả thật là một trang hiệp nữa hiểu rộng thấy xa không như những kẻ má phấn bình thường, bụng dạ hẹp hòi. Tiêu cô nương chắc phải biết đến câu: “Kẻ dù ác đến đâu nhưng mà biết hối lỗi thì cũng không nên chấp nhất làm gì”.
Tiêu Lộng Ngọc gật đầu, Đoàn Thiên Hùng nói tiếp :
- Con người ở trên đời đã từng trải qua những chuyện hiểm nguy đều có khát vọng bình an. Tư Đồ hiền đệ sau khi đã thoát khỏi ràng buộc của bọn hung nữ vô sỉ đó, thì về sau đối với nữ lang trong sạch như Tiêu cô nương, chắc chắn sẽ càng thêm yêu mến.
Tiêu Lộng Ngọc mỉm cười nói :
- Tiểu muội biết rằng lời nói của Đoàn huynh là rất ngay thẳng chí lý. Thế nhưng tiểu muội vẫn chỉ sợ là Tư Đồ lão đệ bổn tính bị hôn mê quá đỗi, một ngày nào đó cũng không thể có thuốc nào mà chữa trị được.
Đoàn Thiên Hùng khẽ lắc đầu nói :
- Không sao, đối với việc này, ta đã có chuẩn bị sẵn.
Tiêu Lộng Ngọc cảm thấy kỳ lạ, buột miệng hỏi :
- Đã có chuẩn bị? Đoàn huynh chuẩn bị như thế nào?
Đoàn Thiên Hùng mỉm cười đáp :
- Ngày trước ta vì Tư Đồ lão đệ mà tìm cách đả thông Nhâm Đốc hai mạch, xung phá hai huyệt Sinh Tử Huyền Quan, đã có dụng ý là trong võ lâm hiện nay bọn yêu ma gian ác rất lộng hành. Ngoại trừ võ công lợi hại và những cơ mưu hiểm độc, bọn họ còn giỏi cả môn dùng những thứ độc dược, có thể khiến cho con ngươi phải đổi tâm tính, cho nên trong lúc lão đệ đang mơ màng ta đã lấy một viên Thái Ất Hoạch Tâm đơn cho Tư Đồ lão đệ uống rồi.
Tiêu Lộng Ngọc hỏi :
- Công dụng của Thái Ất Hoạch Tâm đơn ra sao?
Đoàn Thiên Hùng cười nói :
- Xem tên mà đoán nghĩa thì công dụng của nó ở chỗ hoạch tâm. Tư Đồ lão đệ tạm thời bị chất cực độc nhiễm vào người nên mới bị hôn mê như thế, nhưng đến lúc chất thuốc phát tác mạnh thì Thái Ất Hoạch Tâm đơn mới có công dụng hoạch tâm thần kỳ của nó.
Tiêu Lộng Ngọc nghe Đoàn Thiên Hùng nói vậy thì vẻ mặt buồn trên gương mặt của nàng biến dần. Nàng mỉm cười nói :
- Đoàn huynh thật mới là người nhìn xa hiểu rộng, có thủ đoạn cao minh thì tiểu muội khi vào hang ma để cứu Tư Đồ hiền đệ mới đỡ lo đi nhiều.
Đoàn Thiên Hùng cau mày nói :
- Tư Đồ lão đệ tuy ở trong hang ma vẫn được an toàn, tạm thời không đáng lo ngại, nhưng nếu cứ để cho Tư Đồ Ngọc chìm đắm mãi ở trong đó thì cũng không phải là một điều tốt đâu.
Tiêu Lộng Ngọc gượng cười nói :
- Đoàn huynh nói rất phải, tiểu muội... tiểu muội cũng có nhận xét như thế.
Đoàn Thiên Hùng suy nghĩ một chút rồi cau mày nói :
- Chúng ta muốn cứu Tư Đồ lão đệ ắt cần phải vào tận sào huyệt để đại phá một phen.
Tiêu Lộng Ngọc nói :
- Bọn họ rất đông người, Đoàn huynh không nói thì ngay cả tiểu muội cũng đủ sức đương cự. thế nhưng bọn chúng có một địa thế tiện lợi thì chúng ta chỉ sợ...
Đoàn Thiên Hùng đỡ lời nói :
- Chỉ bằng với hai người chúng ta thì tự nhiên là thực lực rất mỏng manh. Ta muốn đến Hoành Sơn và Thái Sơn một phen để thỉnh cầu cả ân sư của Tư Đồ lão đệ và cả ân sư của cô nương là Nhu Tình Tiên Tử luôn một thể.
Tiêu Lộng Ngọc lắc đầu nói :
- Kế của Đoàn huynh tuy hay, nhưng có điều cũng rất khó khăn.
Đoàn Thiên Hùng cau mày hỏi :
- Khó khăn ở chỗ nào?
Tiêu Lộng Ngọc đáp :
- Ân sư của Tư Đồ hiền đệ Lương sư bá vốn mười năm về trước đã bị trúng kỳ độc ở Thủy Tín phong, bị tê bại đã lâu...
Nàng chưa nói dứt lời, Đoàn Thiên Hùng đã xua tay nói :
- Mối lo đó có thể giải được vì Địa Linh Thần Y Thái Thúc Hòa đã một mình đến Thủy Tín phong để chữa cho Hải Nhạc Du Tiên Lương sư bá rồi.
Tiêu Lộng Ngọc gượng cười nói :
- Kể ra căn bệnh của Lương sư bá đã khỏi, nhưng đối với ân sư của tiểu muội chỉ sợ... còn vấn đề là người đã thề không lý tới việc giang hồ nên mới đổi thành Tuyệt Tình động chủ Uẩn Không sư thái.
Đoàn Thiên Hùng cười nói :
- Ân sư của cô nương làm thế là vì quá đau lòng với phẫn uất, chứ nếu người mà thực biết chuyện ở Bắc Thiên Sơn năm cưa là Lương Thiên Kỳ quả thật là bị hàm oan. Độc Chỉ Thần Quân Du Nhất Phi phao tin là chết giả thì chắc là người có thể đổi ý mà đích thân tới đây.
Tiêu Lộng Ngọc mừng rỡ nói :
- Được như vậy thì tiểu muội xin phiên Đoàn huynh đến Hoàng Sơn và Thái Sơn. Đoàn... Đoàn huynh có biết chỗ ở của ân sư tiểu muội ở Tuyệt Tình cốc không?
Đoàn Thiên Hùng lắc đầu, nói :
- Ta tuy không biết nhưng chỉ cần Tiêu cô nương vẽ lối thì ta có thể tìm ra. thế nhưng chúng ta đối với chuyện chết giả của Độc Chỉ Thần Quân Du Nhất Phi thì vẫn còn thiếu nhiều bằng chứng trực tiếp.
Tiêu Lộng Ngọc “À” lên một tiếng rồi nói :
- Y không có ở trong quan tài dưới ngôi mộ, đó chẳng phải rõ ràng là chết giả sao, mà cần gì phải bằng chứng trực tiếp?
Đoàn Thiên Hùng cười nói :
- Trong quan tài trống không chỉ sợ là vẫn chưa đủ tin tưởng. Ân sư của tiểu muội vốn là người cẩn thận, chỉ trong khi chưa có bằng chứng cho nên việc vu oan giá họa của bọn gian ác cho Hải Nhạc Du Tiên Lương Thiên Kỳ, người vẫn chưa chịu tin chắc, nhưng mà đối với Lương Thiên Kỳ vẫn còn có phần kính nể, nên mới không báo thù ngay.
Tiêu Lộng Ngọc hỏi :
- Đoàn huynh gọi là bằng chứng trực tiếp là muốn...
Đoàn Thiên Hùng đỡ lời, cười nói :
- Chúng ta cần phải tìm cách gặp mặt Độc Chỉ Thần Quân Du Nhất Phi.
Tiêu Lộng Ngọc cau mày nói :
- Muốn gặp mặt Độc Chỉ Thần Quân Du Nhất Phi chỉ sợ không phải là chuyện dễ dàng, trừ cách là xâm nhập vào sào huyệt của bọn họ.
Đoàn Thiên Hùng cười nói :
- Chúng ta phân công như thế này nhé! Ta phụ trách việc đi Hoàng Sơn và Thái Sơn, còn Tiêu cô nương gánh vác việc xâm nhập bang ma để tìm xem Độc Chỉ Thần Quân Du Nhất Phi có thật là chưa chết hay không?
Tiêu Lộng Ngọc vốn nặng tình với Tư Đồ Ngọc, trước kia đã thề đồng sinh đồng tử nên nghe thấy vậy liền nói :
- Việc xâm nhập bang ma, tiểu muội không sợ, xin đảm nhận ngay nhưng xin hỏi Đoàn huynh là phải vào sào huyệt của bọn họ bằng cách nào vậy?
Đoàn Thiên Hùng mỉm cười nói :
- Nếu Tiêu cô nương đã nhận lời thì ta đã có cách là dùng kế khổ nhục.
Tiêu Lộng Ngọc thản nhiên nói :
- Xin Đoàn huynh cứ nói ra, Tiêu Lộng Ngọc vốn xem cái chết nhẹ như lông hồng, thì có kể gì chút đau khổ đó.
Đoàn Thiên Hùng nói :
- Tiêu cô nương thử đoán xem khi ta tới có để vật gì ở trong đám cây kia?
Đoàn Thiên Hùng nói dứt lời, liền dẫn Tiêu Lộng Ngọc bay vút vào trong một bụi cây rậm rạp cách đó hơn hai mươi trượng.
Tiêu Lộng Ngọc vừa tới đám rừng tùng liền thấy ngay Thiên Ma Băng Nữ Ngọc Kiều Oa đã bị điểm huyệt nằm sóng soài trên mặt đất.
Tiêu Lộng Ngọc liền vỡ lẽ tại sao trong lúc nàng nhảy ra khỏi ngôi mộ thì chẳng hiểu sao mà Thiên Ma Băng Nữ Ngọc Kiều Oa đã mất tung mất tích.
Tuy nhiên Thiên Ma Băng Nữ không phải là đối thủ mình, nhưng cũng có một thân võ học rất cao siêu. Nếu muốn bắt sống y thị thì cũng không phải là chuyện dễ. Giờ đây nàng thấy Đoàn Thiên Hùng ra tay điểm huyệt y thị mà không gây ra một tiếng động nhỏ. Điều đó cũng đủ chứng tỏ là công lực của Đoàn Thiên Hùng đã cao đến mức khôn lường.
Hơn nữa, lại còn có một thân thế rất kỳ bí, không cách nào đoán ra được.