“Anh bắn súng thực chính xác.” Thước Nhạc nằm ở trên giường, nói với Khúc Phàm trong bóng tối.
Rời khỏi bệnh viện hai người cùng nhau đi vào nhà Khúc Phàm, phòng khách không thể ở lại, dù sao giường của Khúc Phàm cũng lớn, hai người ngủ cũng không chật “Đương nhiên, từ năm hai đại học tôi chính là quán quân bắn súng của trường. Nhưng mà lá gan của em cũng lớn đấy, nếu em chỉ chậm một chút liền nguy hiểm.” Khúc Phàm nghĩ lại mà sợ, nếu lúc nổ súng mà tay hơi run, có thể liền bắn trúng Thước Nhạc, tốc độ của Thước Nhạc lúc đó thật sự rất nhanh, mà chính mình cũng ngẫu nhiên phát huy khả năng vượt mức bình thường, lúc sau xem lại băng ghi hình, từ lúc Thước Nhạc cúi đầu đến lúc anh nổ súng, cách nhau chỉ một giây, thật quá điên cuồng.
Thước Nhạc ừ một tiếng, nhắm mắt lại không nói gì, kỳ thật năm đó trải qua chuyện đó về sau thân thể của cậu rất tốt, tố chất ở mọi mặt đều đề cao, chẳng qua Thước Nhạc cũng không muốn làm cái gì siêu nhân liền không cần đi thử nghiệm, lúc đó cậu phải tránh ra một cách nhanh chóng đồng thời làm cho viên đạn đúng hướng đến mục tiêu, cậu biết mình có thể làm được, cậu rất tin tưởng điều đó, thực ra cậu càng lo chính là Khúc Phàm có thể nắm lấy cơ hội hay không, bởi vì cơ hội đó chỉ có một lần, cậu chọn tin tưởng anh, quả thực bọn họ đã thành công. Kỳ thực Thước Nhạc còn muốn nói, lúc Khúc Phàm nổ súng cậu thấy rất rõ ràng, kiên quyết quả đoán, nam nhân này lúc đó thực gợi cảm. Thước Nhạc biết có lẽ đời này cậu cũng không quên được dáng vẻ lúc Khúc Phàm híp mắt nổ súng. Nghĩ nghĩ Thước Nhạc đỏ mặt, thầm khinh bỉ một cái, nghĩ cái gì vậy chứ.
Khúc Phàm thấy Thước Nhạc không nói gì thì nói “Em nên đi học chút Sanda (còn được gọi là võ chiến đấu tay không tự do) hoặc là Taewondo vân…vân…, tố chất cơ thể em rất tốt có điều không được huấn luyện bài bản, về sau gặp chuyện như vầy cũng có thể tự bảo vệ mình tốt. Nếu em muốn học tôi giới thiệu thầy giáo cho, thế nào?”
Thước Nhạc có phần mệt mỏi “Học cái gì nha, ngày mai khai giảng tôi liền bận rộn, làm sao có thời gian học nha, nói sau, làm gì xui xẻo như vậy, đụng tới một lần, hai lần còn có thể đụng tới lần thứ ba nha.” Thực ra là Thước Nhạc rất lười, không thích vận động.
Khúc Phàm nghe giọng của Thước Nhạc liền biết tên nhóc này muốn ngủ, cũng không nói nữa, hôm nay cứ vậy đi, dù sao cũng không nóng lòng nhất thời.
Ăn bữa sáng xong Khúc Phàm chở Thước Nhạc đến trường, sau đó chính mình đi làm. Vừa đến đơn vị, đội viên trong đội liền xông tới “Đội trưởng, nhóc con hôm qua là ai vậy, anh biết sao.” Đám người ở đội ba đều rất hiếu kì, hôm qua sau khi tên tội phạm bị hạ gục, đội trưởng liền mang con tin đi, thậm chí công việc kết thúc đều giao cho đội phó, điều này rất khác thường.
Khúc Phàm đẩy đội viên ra, “Nhóc con cái gì, người ta là sinh viên, đã sớm qua mười tám tuổi.” Khúc Phàm không biết vì cái gì không muốn người khác nói Thước Nhạc nhỏ tuổi, thực giống như lúc nào cũng nhắc chính anh đã già rồi vậy.
Không tiếp tục thỏa mãn lòng hiếu kì của đám người này, chính mình đi vào phòng. Để lại một đám tiếp tục xầm xì quỷ dị.
Tiết đầu tiên của Thước Nhạc ở đại học là sinh vật học, giảng viên là một nữ giáo viên hơn bốn mươi tuổi. Đại học hiển nhiên không giống với trung học, học đại học chính là lên lớp, giáo viên giảng thứ gì cũng không tỉ mỉ như trước, chương trình học rất nhanh, bọn họ học ở phòng học nhỏ, đại học y và đại học khác không giống nhau, ở đại học bình thường sinh viên có thể tự do chọn tiết, còn ở đại học y nhất là khoa lâm sàng hệ tám năm của họ, tiết học đều được xếp sẵn, chương trình học của họ rất nhiều, trong tám năm cần nắm được cơ sở về nhân thể giải phẫu học, tổ chức phôi thai học, sinh lý học, sinh vật hóa học, sinh vật vật lý học, tế bào sinh vật học, miễn dịch học, di truyền học, nguyên nhân gây bệnh học, bệnh lý sinh lý học, bệnh lý giải phẫu học, dược lý học, sinh vật y học thực tiễn, chẩn đoán bệnh học, nội khoa học, ngoại khoa học, khoa phụ sản học, nhi khoa học, tinh thần y học, dự phòng y học, khang phục học. Còn có đại cương căn bản như tiếng anh, hóa học, vật lý, toán học, tin học ứng dụng, phương pháp biện chứng y học tự nhiên, thống kê sinh vật, tâm lý học, triết học, luật.
Tuy rằng lúc trước khi ghi nguyện vọng Thước Nhạc muốn học trung y, song nếu đã chọn lâm sàng y học vậy nhất định phải học tốt, hơn nữa còn hơn những người khác Thước Nhạc có nhiều ưu thế hơn, y học cần học thuộc rất nhiều, điều này với Thước Nhạc thì rất nhẹ nhàng. Dù Thước Nhạc là kiểu người dễ thích ứng ở mọi hoàn cảnh, không có chí tiến thủ, nhưng cậu biết chính mình cần cái gì, đã làm thì phải làm tốt, nếu phải ở trường học tám năm, vậy thì học nhiều kiến thức hơn đi. Về phần nghề nghiệp tương lai, Thước Nhạc không nghĩ nhiều, đến chỗ nào hài lòng là được. Đương nhiên nếu thời gian làm việc ít, độc lập, ngày nghỉ nhiều thì ưu tiên suy xét.
Một tuần đi học chính thức Thước Nhạc rất nhanh thì tiến nhập trạng thái, mỗi ngày đi học ăn cơm đến thư viện, vào không gian trồng trọt, nuôi gà thu trứng, đào giống cây. Cơm ở căn tin trường cậu chỉ ăn một chút thì từ bỏ, vị đậm không nói, đồ ăn ở đó quả là vô vị, sau đó Thước Nhạc sẽ nấu cơm trong không gian, nên vừa đến giờ cơm cậu liền mất tích, làm cho anh em cả phòng mãi kỳ quái. Gà trong không gian đã bắt đầu đẻ trứng, ổ gà là tự Thước Nhạc đan, dùng cành lá hương bồ và lá bắp, tròn tròn, vì cậu cũng không đi mò trứng, bốn gà mái già đã bắt đầu ấp trứng. Vịt cũng đã gần đến lúc đẻ trứng, nhưng ngan dù đẻ trứng song lại hoàn toàn không có ý muốn ấp, Thước Nhạc đối với ngan không biết nhiều, chỉ có thể thuận theo tự nhiên, mua bốn đôi thỏ đều là lớn, ở ngày thứ ba tiến vào không gian liền mang thai, chỉ e không vài ngày là sinh.
Ở khu đàn hương đã bắt đầu nhú lá non, Thước Nhạc còn phát hiện cây đào và cây lựu bên cạnh khu đàn hương, liền đào vài cây đào trồng trong vườn trái cây, còn tưới một ít nước hồ. Hy vọng có thể sớm được ăn. Hiện tại vườn trái cây đã có hơn mười loại hoa quả, trừ cây táo và lê còn lại cây ăn quả đều là từ trong rừng tìm rồi nhổ trồng.
Cuộc sống mỗi ngày của Thước Nhạc vui vẻ mà lại đầy đủ.
“Anh bắn súng thực chính xác.” Thước Nhạc nằm ở trên giường, nói với Khúc Phàm trong bóng tối.
Rời khỏi bệnh viện hai người cùng nhau đi vào nhà Khúc Phàm, phòng khách không thể ở lại, dù sao giường của Khúc Phàm cũng lớn, hai người ngủ cũng không chật “Đương nhiên, từ năm hai đại học tôi chính là quán quân bắn súng của trường. Nhưng mà lá gan của em cũng lớn đấy, nếu em chỉ chậm một chút liền nguy hiểm.” Khúc Phàm nghĩ lại mà sợ, nếu lúc nổ súng mà tay hơi run, có thể liền bắn trúng Thước Nhạc, tốc độ của Thước Nhạc lúc đó thật sự rất nhanh, mà chính mình cũng ngẫu nhiên phát huy khả năng vượt mức bình thường, lúc sau xem lại băng ghi hình, từ lúc Thước Nhạc cúi đầu đến lúc anh nổ súng, cách nhau chỉ một giây, thật quá điên cuồng.
Thước Nhạc ừ một tiếng, nhắm mắt lại không nói gì, kỳ thật năm đó trải qua chuyện đó về sau thân thể của cậu rất tốt, tố chất ở mọi mặt đều đề cao, chẳng qua Thước Nhạc cũng không muốn làm cái gì siêu nhân liền không cần đi thử nghiệm, lúc đó cậu phải tránh ra một cách nhanh chóng đồng thời làm cho viên đạn đúng hướng đến mục tiêu, cậu biết mình có thể làm được, cậu rất tin tưởng điều đó, thực ra cậu càng lo chính là Khúc Phàm có thể nắm lấy cơ hội hay không, bởi vì cơ hội đó chỉ có một lần, cậu chọn tin tưởng anh, quả thực bọn họ đã thành công. Kỳ thực Thước Nhạc còn muốn nói, lúc Khúc Phàm nổ súng cậu thấy rất rõ ràng, kiên quyết quả đoán, nam nhân này lúc đó thực gợi cảm. Thước Nhạc biết có lẽ đời này cậu cũng không quên được dáng vẻ lúc Khúc Phàm híp mắt nổ súng. Nghĩ nghĩ Thước Nhạc đỏ mặt, thầm khinh bỉ một cái, nghĩ cái gì vậy chứ.
Khúc Phàm thấy Thước Nhạc không nói gì thì nói “Em nên đi học chút Sanda (còn được gọi là võ chiến đấu tay không tự do) hoặc là Taewondo vân…vân…, tố chất cơ thể em rất tốt có điều không được huấn luyện bài bản, về sau gặp chuyện như vầy cũng có thể tự bảo vệ mình tốt. Nếu em muốn học tôi giới thiệu thầy giáo cho, thế nào?”
Thước Nhạc có phần mệt mỏi “Học cái gì nha, ngày mai khai giảng tôi liền bận rộn, làm sao có thời gian học nha, nói sau, làm gì xui xẻo như vậy, đụng tới một lần, hai lần còn có thể đụng tới lần thứ ba nha.” Thực ra là Thước Nhạc rất lười, không thích vận động.
Khúc Phàm nghe giọng của Thước Nhạc liền biết tên nhóc này muốn ngủ, cũng không nói nữa, hôm nay cứ vậy đi, dù sao cũng không nóng lòng nhất thời.
Ăn bữa sáng xong Khúc Phàm chở Thước Nhạc đến trường, sau đó chính mình đi làm. Vừa đến đơn vị, đội viên trong đội liền xông tới “Đội trưởng, nhóc con hôm qua là ai vậy, anh biết sao.” Đám người ở đội ba đều rất hiếu kì, hôm qua sau khi tên tội phạm bị hạ gục, đội trưởng liền mang con tin đi, thậm chí công việc kết thúc đều giao cho đội phó, điều này rất khác thường.
Khúc Phàm đẩy đội viên ra, “Nhóc con cái gì, người ta là sinh viên, đã sớm qua mười tám tuổi.” Khúc Phàm không biết vì cái gì không muốn người khác nói Thước Nhạc nhỏ tuổi, thực giống như lúc nào cũng nhắc chính anh đã già rồi vậy.
Không tiếp tục thỏa mãn lòng hiếu kì của đám người này, chính mình đi vào phòng. Để lại một đám tiếp tục xầm xì quỷ dị.
Tiết đầu tiên của Thước Nhạc ở đại học là sinh vật học, giảng viên là một nữ giáo viên hơn bốn mươi tuổi. Đại học hiển nhiên không giống với trung học, học đại học chính là lên lớp, giáo viên giảng thứ gì cũng không tỉ mỉ như trước, chương trình học rất nhanh, bọn họ học ở phòng học nhỏ, đại học y và đại học khác không giống nhau, ở đại học bình thường sinh viên có thể tự do chọn tiết, còn ở đại học y nhất là khoa lâm sàng hệ tám năm của họ, tiết học đều được xếp sẵn, chương trình học của họ rất nhiều, trong tám năm cần nắm được cơ sở về nhân thể giải phẫu học, tổ chức phôi thai học, sinh lý học, sinh vật hóa học, sinh vật vật lý học, tế bào sinh vật học, miễn dịch học, di truyền học, nguyên nhân gây bệnh học, bệnh lý sinh lý học, bệnh lý giải phẫu học, dược lý học, sinh vật y học thực tiễn, chẩn đoán bệnh học, nội khoa học, ngoại khoa học, khoa phụ sản học, nhi khoa học, tinh thần y học, dự phòng y học, khang phục học. Còn có đại cương căn bản như tiếng anh, hóa học, vật lý, toán học, tin học ứng dụng, phương pháp biện chứng y học tự nhiên, thống kê sinh vật, tâm lý học, triết học, luật.
Tuy rằng lúc trước khi ghi nguyện vọng Thước Nhạc muốn học trung y, song nếu đã chọn lâm sàng y học vậy nhất định phải học tốt, hơn nữa còn hơn những người khác Thước Nhạc có nhiều ưu thế hơn, y học cần học thuộc rất nhiều, điều này với Thước Nhạc thì rất nhẹ nhàng. Dù Thước Nhạc là kiểu người dễ thích ứng ở mọi hoàn cảnh, không có chí tiến thủ, nhưng cậu biết chính mình cần cái gì, đã làm thì phải làm tốt, nếu phải ở trường học tám năm, vậy thì học nhiều kiến thức hơn đi. Về phần nghề nghiệp tương lai, Thước Nhạc không nghĩ nhiều, đến chỗ nào hài lòng là được. Đương nhiên nếu thời gian làm việc ít, độc lập, ngày nghỉ nhiều thì ưu tiên suy xét.
Một tuần đi học chính thức Thước Nhạc rất nhanh thì tiến nhập trạng thái, mỗi ngày đi học ăn cơm đến thư viện, vào không gian trồng trọt, nuôi gà thu trứng, đào giống cây. Cơm ở căn tin trường cậu chỉ ăn một chút thì từ bỏ, vị đậm không nói, đồ ăn ở đó quả là vô vị, sau đó Thước Nhạc sẽ nấu cơm trong không gian, nên vừa đến giờ cơm cậu liền mất tích, làm cho anh em cả phòng mãi kỳ quái. Gà trong không gian đã bắt đầu đẻ trứng, ổ gà là tự Thước Nhạc đan, dùng cành lá hương bồ và lá bắp, tròn tròn, vì cậu cũng không đi mò trứng, bốn gà mái già đã bắt đầu ấp trứng. Vịt cũng đã gần đến lúc đẻ trứng, nhưng ngan dù đẻ trứng song lại hoàn toàn không có ý muốn ấp, Thước Nhạc đối với ngan không biết nhiều, chỉ có thể thuận theo tự nhiên, mua bốn đôi thỏ đều là lớn, ở ngày thứ ba tiến vào không gian liền mang thai, chỉ e không vài ngày là sinh.
Ở khu đàn hương đã bắt đầu nhú lá non, Thước Nhạc còn phát hiện cây đào và cây lựu bên cạnh khu đàn hương, liền đào vài cây đào trồng trong vườn trái cây, còn tưới một ít nước hồ. Hy vọng có thể sớm được ăn. Hiện tại vườn trái cây đã có hơn mười loại hoa quả, trừ cây táo và lê còn lại cây ăn quả đều là từ trong rừng tìm rồi nhổ trồng.
Cuộc sống mỗi ngày của Thước Nhạc vui vẻ mà lại đầy đủ.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
“Anh bắn súng thực chính xác.” Thước Nhạc nằm ở trên giường, nói với Khúc Phàm trong bóng tối.
Rời khỏi bệnh viện hai người cùng nhau đi vào nhà Khúc Phàm, phòng khách không thể ở lại, dù sao giường của Khúc Phàm cũng lớn, hai người ngủ cũng không chật “Đương nhiên, từ năm hai đại học tôi chính là quán quân bắn súng của trường. Nhưng mà lá gan của em cũng lớn đấy, nếu em chỉ chậm một chút liền nguy hiểm.” Khúc Phàm nghĩ lại mà sợ, nếu lúc nổ súng mà tay hơi run, có thể liền bắn trúng Thước Nhạc, tốc độ của Thước Nhạc lúc đó thật sự rất nhanh, mà chính mình cũng ngẫu nhiên phát huy khả năng vượt mức bình thường, lúc sau xem lại băng ghi hình, từ lúc Thước Nhạc cúi đầu đến lúc anh nổ súng, cách nhau chỉ một giây, thật quá điên cuồng.
Thước Nhạc ừ một tiếng, nhắm mắt lại không nói gì, kỳ thật năm đó trải qua chuyện đó về sau thân thể của cậu rất tốt, tố chất ở mọi mặt đều đề cao, chẳng qua Thước Nhạc cũng không muốn làm cái gì siêu nhân liền không cần đi thử nghiệm, lúc đó cậu phải tránh ra một cách nhanh chóng đồng thời làm cho viên đạn đúng hướng đến mục tiêu, cậu biết mình có thể làm được, cậu rất tin tưởng điều đó, thực ra cậu càng lo chính là Khúc Phàm có thể nắm lấy cơ hội hay không, bởi vì cơ hội đó chỉ có một lần, cậu chọn tin tưởng anh, quả thực bọn họ đã thành công. Kỳ thực Thước Nhạc còn muốn nói, lúc Khúc Phàm nổ súng cậu thấy rất rõ ràng, kiên quyết quả đoán, nam nhân này lúc đó thực gợi cảm. Thước Nhạc biết có lẽ đời này cậu cũng không quên được dáng vẻ lúc Khúc Phàm híp mắt nổ súng. Nghĩ nghĩ Thước Nhạc đỏ mặt, thầm khinh bỉ một cái, nghĩ cái gì vậy chứ.
Khúc Phàm thấy Thước Nhạc không nói gì thì nói “Em nên đi học chút Sanda (còn được gọi là võ chiến đấu tay không tự do) hoặc là Taewondo vân…vân…, tố chất cơ thể em rất tốt có điều không được huấn luyện bài bản, về sau gặp chuyện như vầy cũng có thể tự bảo vệ mình tốt. Nếu em muốn học tôi giới thiệu thầy giáo cho, thế nào?”
Thước Nhạc có phần mệt mỏi “Học cái gì nha, ngày mai khai giảng tôi liền bận rộn, làm sao có thời gian học nha, nói sau, làm gì xui xẻo như vậy, đụng tới một lần, hai lần còn có thể đụng tới lần thứ ba nha.” Thực ra là Thước Nhạc rất lười, không thích vận động.
Khúc Phàm nghe giọng của Thước Nhạc liền biết tên nhóc này muốn ngủ, cũng không nói nữa, hôm nay cứ vậy đi, dù sao cũng không nóng lòng nhất thời.
Ăn bữa sáng xong Khúc Phàm chở Thước Nhạc đến trường, sau đó chính mình đi làm. Vừa đến đơn vị, đội viên trong đội liền xông tới “Đội trưởng, nhóc con hôm qua là ai vậy, anh biết sao.” Đám người ở đội ba đều rất hiếu kì, hôm qua sau khi tên tội phạm bị hạ gục, đội trưởng liền mang con tin đi, thậm chí công việc kết thúc đều giao cho đội phó, điều này rất khác thường.
Khúc Phàm đẩy đội viên ra, “Nhóc con cái gì, người ta là sinh viên, đã sớm qua mười tám tuổi.” Khúc Phàm không biết vì cái gì không muốn người khác nói Thước Nhạc nhỏ tuổi, thực giống như lúc nào cũng nhắc chính anh đã già rồi vậy.
Không tiếp tục thỏa mãn lòng hiếu kì của đám người này, chính mình đi vào phòng. Để lại một đám tiếp tục xầm xì quỷ dị.
Tiết đầu tiên của Thước Nhạc ở đại học là sinh vật học, giảng viên là một nữ giáo viên hơn bốn mươi tuổi. Đại học hiển nhiên không giống với trung học, học đại học chính là lên lớp, giáo viên giảng thứ gì cũng không tỉ mỉ như trước, chương trình học rất nhanh, bọn họ học ở phòng học nhỏ, đại học y và đại học khác không giống nhau, ở đại học bình thường sinh viên có thể tự do chọn tiết, còn ở đại học y nhất là khoa lâm sàng hệ tám năm của họ, tiết học đều được xếp sẵn, chương trình học của họ rất nhiều, trong tám năm cần nắm được cơ sở về nhân thể giải phẫu học, tổ chức phôi thai học, sinh lý học, sinh vật hóa học, sinh vật vật lý học, tế bào sinh vật học, miễn dịch học, di truyền học, nguyên nhân gây bệnh học, bệnh lý sinh lý học, bệnh lý giải phẫu học, dược lý học, sinh vật y học thực tiễn, chẩn đoán bệnh học, nội khoa học, ngoại khoa học, khoa phụ sản học, nhi khoa học, tinh thần y học, dự phòng y học, khang phục học. Còn có đại cương căn bản như tiếng anh, hóa học, vật lý, toán học, tin học ứng dụng, phương pháp biện chứng y học tự nhiên, thống kê sinh vật, tâm lý học, triết học, luật.
Tuy rằng lúc trước khi ghi nguyện vọng Thước Nhạc muốn học trung y, song nếu đã chọn lâm sàng y học vậy nhất định phải học tốt, hơn nữa còn hơn những người khác Thước Nhạc có nhiều ưu thế hơn, y học cần học thuộc rất nhiều, điều này với Thước Nhạc thì rất nhẹ nhàng. Dù Thước Nhạc là kiểu người dễ thích ứng ở mọi hoàn cảnh, không có chí tiến thủ, nhưng cậu biết chính mình cần cái gì, đã làm thì phải làm tốt, nếu phải ở trường học tám năm, vậy thì học nhiều kiến thức hơn đi. Về phần nghề nghiệp tương lai, Thước Nhạc không nghĩ nhiều, đến chỗ nào hài lòng là được. Đương nhiên nếu thời gian làm việc ít, độc lập, ngày nghỉ nhiều thì ưu tiên suy xét.
Một tuần đi học chính thức Thước Nhạc rất nhanh thì tiến nhập trạng thái, mỗi ngày đi học ăn cơm đến thư viện, vào không gian trồng trọt, nuôi gà thu trứng, đào giống cây. Cơm ở căn tin trường cậu chỉ ăn một chút thì từ bỏ, vị đậm không nói, đồ ăn ở đó quả là vô vị, sau đó Thước Nhạc sẽ nấu cơm trong không gian, nên vừa đến giờ cơm cậu liền mất tích, làm cho anh em cả phòng mãi kỳ quái. Gà trong không gian đã bắt đầu đẻ trứng, ổ gà là tự Thước Nhạc đan, dùng cành lá hương bồ và lá bắp, tròn tròn, vì cậu cũng không đi mò trứng, bốn gà mái già đã bắt đầu ấp trứng. Vịt cũng đã gần đến lúc đẻ trứng, nhưng ngan dù đẻ trứng song lại hoàn toàn không có ý muốn ấp, Thước Nhạc đối với ngan không biết nhiều, chỉ có thể thuận theo tự nhiên, mua bốn đôi thỏ đều là lớn, ở ngày thứ ba tiến vào không gian liền mang thai, chỉ e không vài ngày là sinh.
Ở khu đàn hương đã bắt đầu nhú lá non, Thước Nhạc còn phát hiện cây đào và cây lựu bên cạnh khu đàn hương, liền đào vài cây đào trồng trong vườn trái cây, còn tưới một ít nước hồ. Hy vọng có thể sớm được ăn. Hiện tại vườn trái cây đã có hơn mười loại hoa quả, trừ cây táo và lê còn lại cây ăn quả đều là từ trong rừng tìm rồi nhổ trồng.
Cuộc sống mỗi ngày của Thước Nhạc vui vẻ mà lại đầy đủ.