Lúc Khúc Phàm đến Hoa Cảnh đã hơi trễ, vào đại sảnh thấy không ít sinh viên cũng đang tiến vào, người rất đông, anh thấy cửa bên phải đại sảnh đứng một người, nhìn thấy hình bóng đó, Khúc Phàm đột nhiên thấy phấn khởi, Thước Nhạc đứng ở bậc thang mặc đồ thể thao màu đen, cổ áo hình chữ V, dường như là chuẩn bị lên sân khấu, quần áo rất thỏa đáng, phụ trợ dáng người của cậu càng thêm thon dài, bình thường chỉ cảm thấy Thước Nhạc có chút gầy yếu, nhưng cảm giác hôm nay rất khác, tuy rằng vẫn thực gầy nhưng là làm cho người khác cảm giác rất có lực, cơ thể chặt căng như báo săn chuẩn bị xuất phát, hai chân thon dài như tùy thời chuẩn bị tăng tốc.
Khúc Phàm thả chậm tốc độ, theo khảng cách giữa hai người gần lại anh cảm thấy trái tim đập thật sự nhanh, bang bang giống như muốn rớt ra khỏi ngực, rung động xa lạ từ đáy lòng tràn ra. Thời gian này bởi vì một vụ án vẫn không thể nghỉ ngơi, Thước Nhạc cũng bởi vì học tập không có ra trường, hai người chỉ ngẫu nhiên gọi điện thoại, cũng không có gặp mặt, có lúc nghỉ ngơi Khúc Phàm sẽ cảm thấy nhớ Thước Nhạc, anh không biết là mình bị sao vậy, bạn của anh không nhiều lắm, nhưng là bạn thân cũng có mấy người, chưa từng có ai giống Thước Nhạc, quen biết không lâu, cũng rất quen thuộc, không thấy sẽ nhớ, Khúc Phàm không rõ loại tình cảm này. Có lúc Khúc Phàm cũng nghĩ, chẳng lẽ mình thích cậu ta? Khúc Phàm có chút mơ hồ, trước đó quen vài bạn gái, nhưng lại không có loại cảm giác này, cho dù là bạn gái quen nhau hai năm đều không có. Đối với việc này Khúc Phàm không tiếp tục nghĩ, thậm chí cũng không dám nghĩ tiếp, lý trí nói cho anh không cần chạm vào nó, nếu không có thể vạn kiếp bất phục. Như bây giờ rất tốt.
Thước Nhạc thấy Khúc Phàm, vẫy tay, chờ anh đi đến trước mặt, “Sao giờ mới đến, kẹt xe?”
Khúc Phàm nhìn khuôn mặt tươi cười chói sáng của Thước Nhạc, “Không có, làm vằn thắn ở nhà, bọc cải thìa, có bỏ tôm non, cơm ở căn tin không thể ăn được đúng không.” Nâng tay đưa cặp lồng tới trước mặt Thước Nhạc.
Thước Nhạc mở miệng cười to nói “Ca của ta, anh thật đáng yêu, trưa hôm nay ăn cơm ở căn tin, buổi chiều tập duyệt đến giờ còn chưa ăn, một hồi liền ăn cái bánh mì đỡ đói, anh thật là cơn mưa đúng lúc nha.”
Khúc Phàm thấy Thước Nhạc vui vẻ cũng vui vẻ mà cười ha ha nói “Anh so ra có thể còn cao hơn Tống giang a, đi thôi, vào nhanh lên không phải đói bụng sao.”
Hai người vào trong đại sảnh, lúc này hơi lộn xộn, trừ bỏ ngành lâm sàng tập trung ngồi một chỗ những ngành khác sinh viên hầu như là ngồi lộn xộn, quen không quen ngồi cùng nhau một hồi liền tán gẫu, còn có thấy muội muội xinh đẹp liền đến gần, chạy đông chạy tây rất náo nhiệt.
Thước Nhạc dẫn Khúc Phàm đến lớp 1 lâm sàng, mười bảy người trước sau tập trung hai hàng gần sân khấu, vì lớp ít người nên trong khoa rất chiếu cố, Thước Nhạc bởi vì biểu diễn được xếp ở ngoài rìa, hai người ngồi vào cạnh nhau. Thước Nhạc mới vừa ngồi xuống, phía trước liền chạy lại hỏi chuẩn bị thế nào.
Thước Nhạc cười nói không có vấn đề, sau đó lấy cặp lồng từ tay Khúc Phàm, mở nắp ra, a thực thơm, Khúc Phàm lấy đũa từ túi ra, đưa cho Thước Nhạc.
Thước Nhạc hướng về phía Khúc Phàm cười ha ha, bắt đầu ăn.
“Tiểu Thước Nhạc, ăn ngon không?” Châu Hoa ở phía trước ngửi được mùi quay đầu lại, nuốt nước miếng hỏi.
“Người anh em cho ta nếm một cái đi.” Vương Tôn ngồi bên đáng thương nói.
Thật sự chịu không được ánh mắt của cậu ta, Thước Nhạc gắp cho cậu ta một cái, nhìn đến Châu Hoa gần như là treo ở ghế trên, Thước Nhạc chịu thiệt lại cho một cái. Cảm giác ngày càng nhiều ánh mắt, Thước Nhạc nhanh chóng đứng dậy đổi vị trí với Khúc Phàm.
“Ai u đại ca, bánh chẻo là ngươi bao đúng không, Vậy ngươi thật quá lợi hại, phải biết là miệng của tiểu Thước Nhạc là kén chọn nhất đó.” Vương Tôn thấy Khúc Phàm ngồi vào cạnh mình, lập tức quen thuộc mà nói chuyện.
“Tiểu Thước Nhạc như thế nào?” Khúc Phàm khó hiểu hỏi.
“Ai, là có chuyện như vầy, khai giảng” Được, tên Vương Tôn này đem chuyện từ lúc khai giảng đến giờ cùng Khúc Phàm nói.
Thước Nhạc đang ăn, đột nhiên trên tay không còn, cặp lồng bị lấy đi, ngẩng đầu căm tức.
Chỉ thấy Khương Tân đem bánh chẻo đưa lên miệng nói, “Ai, tiểu Thước Nhạc ta là tốt với ngươi, đợi lát nữa ngươi phải lên sân khấu, lại ăn lỡ đâu không uốn lưng được làm sao bây giờ. Ngươi xem ta đối với ngươi thật tốt.” Ngươi này vừa ăn vừa nói một chút cũng không dừng lại.
Thước Nhạc tức giận nha, tên Khương Tân này giống như là đối nghịch với cậu vậy, làm sao vừa gặp cậu ta liền không có chuyện tốt.
Thước Nhạc vô cùng buồn bực nhìn cặp lồng trống trơn, còn chưa ăn no đâu.
Khúc Phàm ở một bên lại mừng rỡ, không nghĩ tới Thước Nhạc ở trường bị đùa giỡn như vậy, bị cả lớp tính kế cũng không biết, đương nhiên cũng không thể trách đứa nhỏ này, ai làm cho cậu ta cũng không hoạt động cùng mọi người.
Bảy giờ tiệc đón người mới chính thức cử hành, tiết mục của Thước Nhạc ở phía sau, cho nên cậu có thể ở lại chỗ xem tiết mục, sinh viên Hoa Cảnh tố chất thật không tồi, ca hát nhảy múa, diễn tấu, tướng thanh tiểu phẩm, còn có ảo thuật, thật sự là đa tài đa nghệ.
Thời gian xem biểu diễn luôn qua thật sự nhanh, còn hai cái là đến tiết mục của Thước Nhạc, từ chối Khúc Phàm đi cùng mình, Thước Nhạc một người đi vào hậu trường. Trong lòng không quá khẩn trương, cậu rất tự tin về tiết mục của mình, hai ngày nay luyện tập nhiều, nắm giữ tinh thần lực càng sâu, chỉ cần cậu làm những động tác đã luyện tập là tốt rồi, chẳng qua, nhờ sự giúp đỡ của bạn học, tiết mục của Thước Nhạc có vài động tác vũ đạo, vốn cũng không có gì, nhưng là nghĩ đến Khúc Phàm ngồi ở dưới xem Thước Nhạc hơi đỏ mặt.
Trên sân khấu bắt đầu giới thiệu chương trình, bạn học trong lớp hỗ trợ đem đạo cụ đặt lên sân khấu.
Thước Nhạc theo âm nhạc đi lên sân khấu, đèn trên sân khấu rất sáng, cậu không thấy rõ người phía dưới, chỉ thấy một mảnh đông nghìn nghịt.
Biểu diễn bắt đầu, đầu tiên Thước Nhạc làm mấy động tác nhu thuật, không mềm mại như nữ nhân, cũng không cứng ngắt như nam nhân. Một ít đặc điểm của nam nhân nữ nhân tựa hồ dung hòa một cách kỳ lạ trên người cậu, kết hợp cương nhu, trong động có tĩnh, mềm dẻo mạnh mẽ.
Buông chân Thước Nhạc tạm dừng một lát, tiếng vỗ tay phía dưới vang lên nhiệt liệt, có lẽ cậu không có kỹ xảo bất ngờ như diễn viên xiếc, có lẽ thân thể cậu không mềm mại bằng diễn viên xiếc, nhưng trên người Thước Nhạc có mị lực hấp dẫn ánh mắt mọi người, vừa rồi trong lúc biểu diễn, nhìn thấy nam hài trên sân khấu nhảy múa, người xem thấy được chính là sự tự nhiên, từng động tác tựa như giọt mưa tích lạc, hoa tươi nở rộ, quả chín rơi xuống đất một cách tự nhiên.
Khúc Phàm nhìn người trên sân khấu nở rộ xinh đẹp, giống như một thân ông trời cực kỳ sủng ái, tất cả phẩm chất tốt đẹp đều có thể thấy đến. Khúc Phàm cảm giác cậu trên sân khấu cách anh càng xa hơn, giữa bọn họ có khoảng cách thật sâu, có chút tình cảm không đợi sáng tỏ đã bị phán tử hình. Nhìn thấy một Thước Nhạc như vậy, trong tâm Khúc Phàm có chút chua sót.
Thước Nhạc biểu diễn xong, nghe tiếng vỗ tay, Khúc Phàm đứng lên đi ra ngoài, anh không biết đối mặt với cậu thế nào, tình cảm không thể che dấu đối với anh mà nói là bi ai, nếu không đi sáng tỏ, có lẽ còn có thể tiếp tục làm bạn, chính là hiện tại anh chỉ có thể rời xa.
“Uh, vừa rồi đơn vị gọi đến, có án, anh đã xem, rất hay. Ừ, tạm biệt.” Khúc Phàm ngồi trong xe nghe điện thoại của Thước Nhạc, đột nhiên nhớ đến lần đầu tiên gặp mặt Thước Nhạc che mũi mặt đầy nước mắt còn trợn to hai mắt hung hăng trừng anh, đáng tiếc lúc đó ánh mắt cậu đỏ rực đáng yêu như chú thỏ, làm sao cũng không có lực uy hiếp.
Chuẩn bị rời đi, lại đột nhiên phát hiện trí nhớ thì ra rõ ràng như vậy.
Lúc Khúc Phàm đến Hoa Cảnh đã hơi trễ, vào đại sảnh thấy không ít sinh viên cũng đang tiến vào, người rất đông, anh thấy cửa bên phải đại sảnh đứng một người, nhìn thấy hình bóng đó, Khúc Phàm đột nhiên thấy phấn khởi, Thước Nhạc đứng ở bậc thang mặc đồ thể thao màu đen, cổ áo hình chữ V, dường như là chuẩn bị lên sân khấu, quần áo rất thỏa đáng, phụ trợ dáng người của cậu càng thêm thon dài, bình thường chỉ cảm thấy Thước Nhạc có chút gầy yếu, nhưng cảm giác hôm nay rất khác, tuy rằng vẫn thực gầy nhưng là làm cho người khác cảm giác rất có lực, cơ thể chặt căng như báo săn chuẩn bị xuất phát, hai chân thon dài như tùy thời chuẩn bị tăng tốc.
Khúc Phàm thả chậm tốc độ, theo khảng cách giữa hai người gần lại anh cảm thấy trái tim đập thật sự nhanh, bang bang giống như muốn rớt ra khỏi ngực, rung động xa lạ từ đáy lòng tràn ra. Thời gian này bởi vì một vụ án vẫn không thể nghỉ ngơi, Thước Nhạc cũng bởi vì học tập không có ra trường, hai người chỉ ngẫu nhiên gọi điện thoại, cũng không có gặp mặt, có lúc nghỉ ngơi Khúc Phàm sẽ cảm thấy nhớ Thước Nhạc, anh không biết là mình bị sao vậy, bạn của anh không nhiều lắm, nhưng là bạn thân cũng có mấy người, chưa từng có ai giống Thước Nhạc, quen biết không lâu, cũng rất quen thuộc, không thấy sẽ nhớ, Khúc Phàm không rõ loại tình cảm này. Có lúc Khúc Phàm cũng nghĩ, chẳng lẽ mình thích cậu ta? Khúc Phàm có chút mơ hồ, trước đó quen vài bạn gái, nhưng lại không có loại cảm giác này, cho dù là bạn gái quen nhau hai năm đều không có. Đối với việc này Khúc Phàm không tiếp tục nghĩ, thậm chí cũng không dám nghĩ tiếp, lý trí nói cho anh không cần chạm vào nó, nếu không có thể vạn kiếp bất phục. Như bây giờ rất tốt.
Thước Nhạc thấy Khúc Phàm, vẫy tay, chờ anh đi đến trước mặt, “Sao giờ mới đến, kẹt xe?”
Khúc Phàm nhìn khuôn mặt tươi cười chói sáng của Thước Nhạc, “Không có, làm vằn thắn ở nhà, bọc cải thìa, có bỏ tôm non, cơm ở căn tin không thể ăn được đúng không.” Nâng tay đưa cặp lồng tới trước mặt Thước Nhạc.
Thước Nhạc mở miệng cười to nói “Ca của ta, anh thật đáng yêu, trưa hôm nay ăn cơm ở căn tin, buổi chiều tập duyệt đến giờ còn chưa ăn, một hồi liền ăn cái bánh mì đỡ đói, anh thật là cơn mưa đúng lúc nha.”
Khúc Phàm thấy Thước Nhạc vui vẻ cũng vui vẻ mà cười ha ha nói “Anh so ra có thể còn cao hơn Tống giang a, đi thôi, vào nhanh lên không phải đói bụng sao.”
Hai người vào trong đại sảnh, lúc này hơi lộn xộn, trừ bỏ ngành lâm sàng tập trung ngồi một chỗ những ngành khác sinh viên hầu như là ngồi lộn xộn, quen không quen ngồi cùng nhau một hồi liền tán gẫu, còn có thấy muội muội xinh đẹp liền đến gần, chạy đông chạy tây rất náo nhiệt.
Thước Nhạc dẫn Khúc Phàm đến lớp lâm sàng, mười bảy người trước sau tập trung hai hàng gần sân khấu, vì lớp ít người nên trong khoa rất chiếu cố, Thước Nhạc bởi vì biểu diễn được xếp ở ngoài rìa, hai người ngồi vào cạnh nhau. Thước Nhạc mới vừa ngồi xuống, phía trước liền chạy lại hỏi chuẩn bị thế nào.
Thước Nhạc cười nói không có vấn đề, sau đó lấy cặp lồng từ tay Khúc Phàm, mở nắp ra, a thực thơm, Khúc Phàm lấy đũa từ túi ra, đưa cho Thước Nhạc.
Thước Nhạc hướng về phía Khúc Phàm cười ha ha, bắt đầu ăn.
“Tiểu Thước Nhạc, ăn ngon không?” Châu Hoa ở phía trước ngửi được mùi quay đầu lại, nuốt nước miếng hỏi.
“Người anh em cho ta nếm một cái đi.” Vương Tôn ngồi bên đáng thương nói.
Thật sự chịu không được ánh mắt của cậu ta, Thước Nhạc gắp cho cậu ta một cái, nhìn đến Châu Hoa gần như là treo ở ghế trên, Thước Nhạc chịu thiệt lại cho một cái. Cảm giác ngày càng nhiều ánh mắt, Thước Nhạc nhanh chóng đứng dậy đổi vị trí với Khúc Phàm.
“Ai u đại ca, bánh chẻo là ngươi bao đúng không, Vậy ngươi thật quá lợi hại, phải biết là miệng của tiểu Thước Nhạc là kén chọn nhất đó.” Vương Tôn thấy Khúc Phàm ngồi vào cạnh mình, lập tức quen thuộc mà nói chuyện.
“Tiểu Thước Nhạc như thế nào?” Khúc Phàm khó hiểu hỏi.
“Ai, là có chuyện như vầy, khai giảng” Được, tên Vương Tôn này đem chuyện từ lúc khai giảng đến giờ cùng Khúc Phàm nói.
Thước Nhạc đang ăn, đột nhiên trên tay không còn, cặp lồng bị lấy đi, ngẩng đầu căm tức.
Chỉ thấy Khương Tân đem bánh chẻo đưa lên miệng nói, “Ai, tiểu Thước Nhạc ta là tốt với ngươi, đợi lát nữa ngươi phải lên sân khấu, lại ăn lỡ đâu không uốn lưng được làm sao bây giờ. Ngươi xem ta đối với ngươi thật tốt.” Ngươi này vừa ăn vừa nói một chút cũng không dừng lại.
Thước Nhạc tức giận nha, tên Khương Tân này giống như là đối nghịch với cậu vậy, làm sao vừa gặp cậu ta liền không có chuyện tốt.
Thước Nhạc vô cùng buồn bực nhìn cặp lồng trống trơn, còn chưa ăn no đâu.
Khúc Phàm ở một bên lại mừng rỡ, không nghĩ tới Thước Nhạc ở trường bị đùa giỡn như vậy, bị cả lớp tính kế cũng không biết, đương nhiên cũng không thể trách đứa nhỏ này, ai làm cho cậu ta cũng không hoạt động cùng mọi người.
Bảy giờ tiệc đón người mới chính thức cử hành, tiết mục của Thước Nhạc ở phía sau, cho nên cậu có thể ở lại chỗ xem tiết mục, sinh viên Hoa Cảnh tố chất thật không tồi, ca hát nhảy múa, diễn tấu, tướng thanh tiểu phẩm, còn có ảo thuật, thật sự là đa tài đa nghệ.
Thời gian xem biểu diễn luôn qua thật sự nhanh, còn hai cái là đến tiết mục của Thước Nhạc, từ chối Khúc Phàm đi cùng mình, Thước Nhạc một người đi vào hậu trường. Trong lòng không quá khẩn trương, cậu rất tự tin về tiết mục của mình, hai ngày nay luyện tập nhiều, nắm giữ tinh thần lực càng sâu, chỉ cần cậu làm những động tác đã luyện tập là tốt rồi, chẳng qua, nhờ sự giúp đỡ của bạn học, tiết mục của Thước Nhạc có vài động tác vũ đạo, vốn cũng không có gì, nhưng là nghĩ đến Khúc Phàm ngồi ở dưới xem Thước Nhạc hơi đỏ mặt.
Trên sân khấu bắt đầu giới thiệu chương trình, bạn học trong lớp hỗ trợ đem đạo cụ đặt lên sân khấu.
Thước Nhạc theo âm nhạc đi lên sân khấu, đèn trên sân khấu rất sáng, cậu không thấy rõ người phía dưới, chỉ thấy một mảnh đông nghìn nghịt.
Biểu diễn bắt đầu, đầu tiên Thước Nhạc làm mấy động tác nhu thuật, không mềm mại như nữ nhân, cũng không cứng ngắt như nam nhân. Một ít đặc điểm của nam nhân nữ nhân tựa hồ dung hòa một cách kỳ lạ trên người cậu, kết hợp cương nhu, trong động có tĩnh, mềm dẻo mạnh mẽ.
Buông chân Thước Nhạc tạm dừng một lát, tiếng vỗ tay phía dưới vang lên nhiệt liệt, có lẽ cậu không có kỹ xảo bất ngờ như diễn viên xiếc, có lẽ thân thể cậu không mềm mại bằng diễn viên xiếc, nhưng trên người Thước Nhạc có mị lực hấp dẫn ánh mắt mọi người, vừa rồi trong lúc biểu diễn, nhìn thấy nam hài trên sân khấu nhảy múa, người xem thấy được chính là sự tự nhiên, từng động tác tựa như giọt mưa tích lạc, hoa tươi nở rộ, quả chín rơi xuống đất một cách tự nhiên.
Khúc Phàm nhìn người trên sân khấu nở rộ xinh đẹp, giống như một thân ông trời cực kỳ sủng ái, tất cả phẩm chất tốt đẹp đều có thể thấy đến. Khúc Phàm cảm giác cậu trên sân khấu cách anh càng xa hơn, giữa bọn họ có khoảng cách thật sâu, có chút tình cảm không đợi sáng tỏ đã bị phán tử hình. Nhìn thấy một Thước Nhạc như vậy, trong tâm Khúc Phàm có chút chua sót.
Thước Nhạc biểu diễn xong, nghe tiếng vỗ tay, Khúc Phàm đứng lên đi ra ngoài, anh không biết đối mặt với cậu thế nào, tình cảm không thể che dấu đối với anh mà nói là bi ai, nếu không đi sáng tỏ, có lẽ còn có thể tiếp tục làm bạn, chính là hiện tại anh chỉ có thể rời xa.
“Uh, vừa rồi đơn vị gọi đến, có án, anh đã xem, rất hay. Ừ, tạm biệt.” Khúc Phàm ngồi trong xe nghe điện thoại của Thước Nhạc, đột nhiên nhớ đến lần đầu tiên gặp mặt Thước Nhạc che mũi mặt đầy nước mắt còn trợn to hai mắt hung hăng trừng anh, đáng tiếc lúc đó ánh mắt cậu đỏ rực đáng yêu như chú thỏ, làm sao cũng không có lực uy hiếp.
Chuẩn bị rời đi, lại đột nhiên phát hiện trí nhớ thì ra rõ ràng như vậy.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lúc Khúc Phàm đến Hoa Cảnh đã hơi trễ, vào đại sảnh thấy không ít sinh viên cũng đang tiến vào, người rất đông, anh thấy cửa bên phải đại sảnh đứng một người, nhìn thấy hình bóng đó, Khúc Phàm đột nhiên thấy phấn khởi, Thước Nhạc đứng ở bậc thang mặc đồ thể thao màu đen, cổ áo hình chữ V, dường như là chuẩn bị lên sân khấu, quần áo rất thỏa đáng, phụ trợ dáng người của cậu càng thêm thon dài, bình thường chỉ cảm thấy Thước Nhạc có chút gầy yếu, nhưng cảm giác hôm nay rất khác, tuy rằng vẫn thực gầy nhưng là làm cho người khác cảm giác rất có lực, cơ thể chặt căng như báo săn chuẩn bị xuất phát, hai chân thon dài như tùy thời chuẩn bị tăng tốc.
Khúc Phàm thả chậm tốc độ, theo khảng cách giữa hai người gần lại anh cảm thấy trái tim đập thật sự nhanh, bang bang giống như muốn rớt ra khỏi ngực, rung động xa lạ từ đáy lòng tràn ra. Thời gian này bởi vì một vụ án vẫn không thể nghỉ ngơi, Thước Nhạc cũng bởi vì học tập không có ra trường, hai người chỉ ngẫu nhiên gọi điện thoại, cũng không có gặp mặt, có lúc nghỉ ngơi Khúc Phàm sẽ cảm thấy nhớ Thước Nhạc, anh không biết là mình bị sao vậy, bạn của anh không nhiều lắm, nhưng là bạn thân cũng có mấy người, chưa từng có ai giống Thước Nhạc, quen biết không lâu, cũng rất quen thuộc, không thấy sẽ nhớ, Khúc Phàm không rõ loại tình cảm này. Có lúc Khúc Phàm cũng nghĩ, chẳng lẽ mình thích cậu ta? Khúc Phàm có chút mơ hồ, trước đó quen vài bạn gái, nhưng lại không có loại cảm giác này, cho dù là bạn gái quen nhau hai năm đều không có. Đối với việc này Khúc Phàm không tiếp tục nghĩ, thậm chí cũng không dám nghĩ tiếp, lý trí nói cho anh không cần chạm vào nó, nếu không có thể vạn kiếp bất phục. Như bây giờ rất tốt.
Thước Nhạc thấy Khúc Phàm, vẫy tay, chờ anh đi đến trước mặt, “Sao giờ mới đến, kẹt xe?”
Khúc Phàm nhìn khuôn mặt tươi cười chói sáng của Thước Nhạc, “Không có, làm vằn thắn ở nhà, bọc cải thìa, có bỏ tôm non, cơm ở căn tin không thể ăn được đúng không.” Nâng tay đưa cặp lồng tới trước mặt Thước Nhạc.
Thước Nhạc mở miệng cười to nói “Ca của ta, anh thật đáng yêu, trưa hôm nay ăn cơm ở căn tin, buổi chiều tập duyệt đến giờ còn chưa ăn, một hồi liền ăn cái bánh mì đỡ đói, anh thật là cơn mưa đúng lúc nha.”
Khúc Phàm thấy Thước Nhạc vui vẻ cũng vui vẻ mà cười ha ha nói “Anh so ra có thể còn cao hơn Tống giang a, đi thôi, vào nhanh lên không phải đói bụng sao.”
Hai người vào trong đại sảnh, lúc này hơi lộn xộn, trừ bỏ ngành lâm sàng tập trung ngồi một chỗ những ngành khác sinh viên hầu như là ngồi lộn xộn, quen không quen ngồi cùng nhau một hồi liền tán gẫu, còn có thấy muội muội xinh đẹp liền đến gần, chạy đông chạy tây rất náo nhiệt.
Thước Nhạc dẫn Khúc Phàm đến lớp 1 lâm sàng, mười bảy người trước sau tập trung hai hàng gần sân khấu, vì lớp ít người nên trong khoa rất chiếu cố, Thước Nhạc bởi vì biểu diễn được xếp ở ngoài rìa, hai người ngồi vào cạnh nhau. Thước Nhạc mới vừa ngồi xuống, phía trước liền chạy lại hỏi chuẩn bị thế nào.
Thước Nhạc cười nói không có vấn đề, sau đó lấy cặp lồng từ tay Khúc Phàm, mở nắp ra, a thực thơm, Khúc Phàm lấy đũa từ túi ra, đưa cho Thước Nhạc.
Thước Nhạc hướng về phía Khúc Phàm cười ha ha, bắt đầu ăn.
“Tiểu Thước Nhạc, ăn ngon không?” Châu Hoa ở phía trước ngửi được mùi quay đầu lại, nuốt nước miếng hỏi.
“Người anh em cho ta nếm một cái đi.” Vương Tôn ngồi bên đáng thương nói.
Thật sự chịu không được ánh mắt của cậu ta, Thước Nhạc gắp cho cậu ta một cái, nhìn đến Châu Hoa gần như là treo ở ghế trên, Thước Nhạc chịu thiệt lại cho một cái. Cảm giác ngày càng nhiều ánh mắt, Thước Nhạc nhanh chóng đứng dậy đổi vị trí với Khúc Phàm.
“Ai u đại ca, bánh chẻo là ngươi bao đúng không, Vậy ngươi thật quá lợi hại, phải biết là miệng của tiểu Thước Nhạc là kén chọn nhất đó.” Vương Tôn thấy Khúc Phàm ngồi vào cạnh mình, lập tức quen thuộc mà nói chuyện.
“Tiểu Thước Nhạc như thế nào?” Khúc Phàm khó hiểu hỏi.
“Ai, là có chuyện như vầy, khai giảng” Được, tên Vương Tôn này đem chuyện từ lúc khai giảng đến giờ cùng Khúc Phàm nói.
Thước Nhạc đang ăn, đột nhiên trên tay không còn, cặp lồng bị lấy đi, ngẩng đầu căm tức.
Chỉ thấy Khương Tân đem bánh chẻo đưa lên miệng nói, “Ai, tiểu Thước Nhạc ta là tốt với ngươi, đợi lát nữa ngươi phải lên sân khấu, lại ăn lỡ đâu không uốn lưng được làm sao bây giờ. Ngươi xem ta đối với ngươi thật tốt.” Ngươi này vừa ăn vừa nói một chút cũng không dừng lại.
Thước Nhạc tức giận nha, tên Khương Tân này giống như là đối nghịch với cậu vậy, làm sao vừa gặp cậu ta liền không có chuyện tốt.
Thước Nhạc vô cùng buồn bực nhìn cặp lồng trống trơn, còn chưa ăn no đâu.
Khúc Phàm ở một bên lại mừng rỡ, không nghĩ tới Thước Nhạc ở trường bị đùa giỡn như vậy, bị cả lớp tính kế cũng không biết, đương nhiên cũng không thể trách đứa nhỏ này, ai làm cho cậu ta cũng không hoạt động cùng mọi người.
Bảy giờ tiệc đón người mới chính thức cử hành, tiết mục của Thước Nhạc ở phía sau, cho nên cậu có thể ở lại chỗ xem tiết mục, sinh viên Hoa Cảnh tố chất thật không tồi, ca hát nhảy múa, diễn tấu, tướng thanh tiểu phẩm, còn có ảo thuật, thật sự là đa tài đa nghệ.
Thời gian xem biểu diễn luôn qua thật sự nhanh, còn hai cái là đến tiết mục của Thước Nhạc, từ chối Khúc Phàm đi cùng mình, Thước Nhạc một người đi vào hậu trường. Trong lòng không quá khẩn trương, cậu rất tự tin về tiết mục của mình, hai ngày nay luyện tập nhiều, nắm giữ tinh thần lực càng sâu, chỉ cần cậu làm những động tác đã luyện tập là tốt rồi, chẳng qua, nhờ sự giúp đỡ của bạn học, tiết mục của Thước Nhạc có vài động tác vũ đạo, vốn cũng không có gì, nhưng là nghĩ đến Khúc Phàm ngồi ở dưới xem Thước Nhạc hơi đỏ mặt.
Trên sân khấu bắt đầu giới thiệu chương trình, bạn học trong lớp hỗ trợ đem đạo cụ đặt lên sân khấu.
Thước Nhạc theo âm nhạc đi lên sân khấu, đèn trên sân khấu rất sáng, cậu không thấy rõ người phía dưới, chỉ thấy một mảnh đông nghìn nghịt.
Biểu diễn bắt đầu, đầu tiên Thước Nhạc làm mấy động tác nhu thuật, không mềm mại như nữ nhân, cũng không cứng ngắt như nam nhân. Một ít đặc điểm của nam nhân nữ nhân tựa hồ dung hòa một cách kỳ lạ trên người cậu, kết hợp cương nhu, trong động có tĩnh, mềm dẻo mạnh mẽ.
Buông chân Thước Nhạc tạm dừng một lát, tiếng vỗ tay phía dưới vang lên nhiệt liệt, có lẽ cậu không có kỹ xảo bất ngờ như diễn viên xiếc, có lẽ thân thể cậu không mềm mại bằng diễn viên xiếc, nhưng trên người Thước Nhạc có mị lực hấp dẫn ánh mắt mọi người, vừa rồi trong lúc biểu diễn, nhìn thấy nam hài trên sân khấu nhảy múa, người xem thấy được chính là sự tự nhiên, từng động tác tựa như giọt mưa tích lạc, hoa tươi nở rộ, quả chín rơi xuống đất một cách tự nhiên.
Khúc Phàm nhìn người trên sân khấu nở rộ xinh đẹp, giống như một thân ông trời cực kỳ sủng ái, tất cả phẩm chất tốt đẹp đều có thể thấy đến. Khúc Phàm cảm giác cậu trên sân khấu cách anh càng xa hơn, giữa bọn họ có khoảng cách thật sâu, có chút tình cảm không đợi sáng tỏ đã bị phán tử hình. Nhìn thấy một Thước Nhạc như vậy, trong tâm Khúc Phàm có chút chua sót.
Thước Nhạc biểu diễn xong, nghe tiếng vỗ tay, Khúc Phàm đứng lên đi ra ngoài, anh không biết đối mặt với cậu thế nào, tình cảm không thể che dấu đối với anh mà nói là bi ai, nếu không đi sáng tỏ, có lẽ còn có thể tiếp tục làm bạn, chính là hiện tại anh chỉ có thể rời xa.
“Uh, vừa rồi đơn vị gọi đến, có án, anh đã xem, rất hay. Ừ, tạm biệt.” Khúc Phàm ngồi trong xe nghe điện thoại của Thước Nhạc, đột nhiên nhớ đến lần đầu tiên gặp mặt Thước Nhạc che mũi mặt đầy nước mắt còn trợn to hai mắt hung hăng trừng anh, đáng tiếc lúc đó ánh mắt cậu đỏ rực đáng yêu như chú thỏ, làm sao cũng không có lực uy hiếp.
Chuẩn bị rời đi, lại đột nhiên phát hiện trí nhớ thì ra rõ ràng như vậy.