Thước Nhạc không biết nên an ủi anh thế nào, trong cuộc sống mười chín năm chưa từng tận mắt thấy sinh ly tử biệt, cậu chỉ có thể ôm anh cho anh sự an ủi không âm thanh. Cơ thể căng cứng của Khúc Phàm dần dần bình tĩnh lại, cơ thể mệt nhọc chống không lại cơn buồn ngủ, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm, cẩn thận thoát ra vòng ôm của Khúc Phàm, nhẹ nhàng đứng dậy. E là trước khi phá được vụ án này sẽ có rất nhiều việc bận rộn.
Hấp một tô bánh đậu bao bí đỏ, lấy thịt xông khói từ không gian ra, xắt mỏng một đĩa, hoa quả xếp vào một rổ lớn, suy nghĩ lại bỏ vào không ít trứng vịt muối, trướng gà muối. Bỏ thêm một lọ tương hoa quả, cậu không thể giúp gì cho Khúc Phàm, nghĩ tới anh phá án không để ý ăn uống, chuẩn bị một số thứ đỡ tới lúc muốn ăn thì chỉ có mì ăn liền để ăn. Bỏ nhiều một chút mọi người trong tổ của anh cũng dễ dàng hơn, đêm qua đa số mọi người cũng chưa về nhà.
Lại lấy nấm hương, cà rốt, bắp, đậu phụ, thịt xông khói và cơm chiên lên cho Khúc Phàm ăn, còn làm cá chiên đậu, canh trứng.
Nhìn đồng hồ, sáu giờ rưỡi, lên lầu thấy Khúc Phàm đã tỉnh, mở mắt nhìn trần nhà không biết đang nghĩ gì.
Rót ly nước, lại bên giường, “Tỉnh sao, anh uống miếng nước, rồi đứng lên đi.”
“Sao em dậy sớm vậy?”
“Ngủ đủ rồi thì dậy thôi, em làm bữa sáng, anh rửa mặt rồi xuống ăn cơm.” Nhận lấy ly nước hôn Khúc Phàm chào buổi sáng.
Nhìn hình ảnh Thước Nhạc ra khỏi phòng, tâm Khúc Phàm thực ấm áp.
Xuống lầu, thấy trên bàn bày bữa sáng phong phú, Thước Nhạc đang đứng một bên bỏ đồ vào rổ.
“Sao em làm nhiều đồ ăn vậy, ăn được là được rồi. Em lại đang xếp gì vậy.” Nhìn Thước Nhạc bỏ đồ vào rổ trước mặt, tựa hồ Thước Nhạc có đủ loại kiểu rổ, bình thường rất ít thấy cậu dùng bao nilong đựng đồ.
Thước Nhạc dùng vải thưa che rổ lại, “Em làm ít bánh đậu bao bí đỏ, anh mang lên đơn vị, nếu giữa trưa không có thời gian ăn cơm, thì ăn mấy cái, dùng lò vi ba làm nóng là được rồi, còn có những thứ khác anh để ở đơn vị, ai đói thì ăn.” Cậu để anh nhìn những thứ cậu xếp vào.
Khúc Phàm không nói gì, ngồi vào bàn ăn nhìn Thước Nhạc.
“Nhìn em làm gì? Ăn cơm đi.”
Tiễn Khúc Phàm đi, Thước Nhạc thu dọn nhà cửa, nhìn cảnh yên ắng trong nhà, nghĩ tới hẳn là đem A Phúc về, vì cha mẹ tới, không có thời gian chăm sóc nó, A Phúc lại bị đưa tới chỗ tiểu Vương, A Phúc ở bên đó tính ra lại rất tốt, nói đó có nhiều chó, A Phúc cũng có nhiều bạn hơn.
Thấy hơn tám giờ, hôm nay là ngày báo danh, không có chuyện gì thì qua sớm chút.
Thước Nhạc đến trường, đi báo danh trước, sau đó quay về phòng ngủ, mọi người đều ở phòng, đang quét tước vệ sinh, thấy cậu tới đều nhiệt tình chào hỏi.
Phương Dương buông khăn “Nhà của tiểu Thước Nhạc ở Bắc Kinh đúng không, sao tới trễ vậy, không phải là muốn tránh lao động đi.”
Vương Tôn bên kia cũng ồn ào, “Đúng vậy, vốn hôm qua tới muốn ngươi mang chúng ta đi chơi. Kết quả lại gọi điện thoại không được.”
Thước Nhạc ngượng ngùng cười, “Hôm qua có việc, tắt điện thoại, các ngươi tới sớm như vậy rồi sao. Nếu không chờ bữa nào ta nghỉ thì đi chơi. Nhưng ta cũng không quá quen thuộc Bắc Kinh. Tới lúc đó thì xem sổ tay du lịch đi chơi đi.”
Khương Phong nhìn cậu cười nói “Cũng không cần rồi, mời chúng ta ăn bữa cơm là tốt rồi.” Người bình thường thực ổn trọng lúc này cũng đùa giỡn.
Thước Nhạc sảng khoái đồng ý “Được thôi, đi căn tin một ăn.”
Phương Dương cười hắc hắc “Được rồi tiểu Thước Nhạc, một bữa căn tin là cho qua chúng ta được sao. Quá rẻ. Nói sao cũng phải căn tin năm.” Căn tin năm có phòng riêng, có thể gọi món ăn.
Gật đầu “Được thôi.”
Trở lại trường học liền thực náo nhiệt, giữa trưa đi ăn cơm. Buổi chiều cùng bạn học nghiên cứu tài liệu số năm mươi bốn. Mọi người ngồi bên nhau đùa giỡn cũng rất thú vị, Thước Nhạc cũng có cơ hội trải qua cuộc sống đại học. Nghĩ tới nửa năm lẻ loi một mình, cũng có phần thoát ly quần chúng.
Đang nghe mọi người bàn luận nữ sinh nào đẹp, ai tán được ai và những tin tức nóng nhất trong trường, thì điện thoại cậu vang lên, lấy ra nhìn, là số lạ. Ra hành lang nghe máy, giọng nữ từ trong truyền ra, hình như đã nghe qua “Alo, xin hỏi là Thước Nhạc sao?” Rất mềm mại. Giọng nhỏ nhẹ.
“Là tôi, xin hỏi ai vậy.”
Phía bên kia dừng một lúc, “Mình là Trương Thiến.”
Thước Nhạc hơi ngạc nhiên, Trương Thiến dường như không quá giống thời trung học, nghe giọng thiếu một chút thẳng thắn, “À, Trương Thiến sao, giờ cậu ở đâu? Sao lại có số của mình.”
Trương Thiến nói “Mình lấy từ chỗ Thiến Thiến, mình đang học tại học viện điện ảnh Bắc Kinh.”
Lúc này cậu mới nhớ hôm trước gặp Phạm Thiến Thiến, cô ấy có kể chuyện Trương Thiến, song cậu không quá để ý nên quên, giờ nghĩ tới Phạm Thiến Thiến đưa số của mình cho cô ấy, cậu thực hối hận mình đã quên nhắc Phạm Thiến Thiến. “Học ở học viện điện ảnh Bắc Kinh rất tốt, về sau là ngôi sao lớn.” Nói chuyện không quá hứng thú.
“Uhm, Thước Nhạc cậu có thể đi ra một chút không, chúng ta gặp mặt đi.” Trương Thiến khẩn trương nói.
Thước Nhạc vừa nghe tới gặp mặt, liền nghĩ gặp mặt cái gì chúng ta lại không quá quen thân. Thời trung học Trương Thiến từng tỏ vẻ thích cậu, nhưng cậu không đáp lại, nói ra là có chút làm lơ, cậu không thích tính cách của cô ta, huống chi, trước khi tốt nghiệp trung học, mọi người viết lưu bút, Thước Nhạc cũng chuẩn bị một cuốn, rốt cục Trương Thiến lớn mật viết lời tỏ tình trong đó, lúc cậu chưa biết thì sổ lưu bút đã bị truyền khắp cấp, khiến Thước Nhạc bị động, dường như mọi người đều xem cả hai là một đôi, rất phản cảm.
Nhìn đồng hồ, hơn bốn giờ, không biết Khúc Phàm trở về chưa, buổi sáng không nói, nhưng buổi tối khẳng định sẽ về, dù thế nào cũng phải để anh ăn bữa cơm nóng hổi, trong lòng hơi buồn bực thời gian này cậu dường như đang phát triển theo hướng quản gia, luôn cân nhắc việc ăn uống.
Phục hồi tinh thần lại mới nghĩ tới có người còn chờ trả lời “Trương Thiến, hôm nay vừa quay lại trường, buổi tối mình còn có công chuyện, hôm khác đi, vừa lúc kêu bạn bè ở Bắc Kinh tụ một bữa, nghe nói năm trước có tụ hội, mình cũng không tới.” Gặp một mình thì miễn.
Trương Thiến hơi thất vọng “Được rồi. Vậy lúc nào có thời gian thì gọi điện thoại nói chuyện.”
“Tốt, có thời gian thì liên lạc.” Tốt nhất đừng liên lạc. Nếu là trước kia thì cậu còn có lệ chút, giờ cậu và Khúc Phàm cùng một chỗ, tốt nhất là đừng chọc ra cái gì hiểu lầm.
Buổi tối hơn tám giờ Khúc Phàm mới về, ăn cơm chiều xong, Thước Nhạc ngồi trên sô pha, Khúc Phàm gối lên đùi cậu nằm bên cạnh.
“Có tiến triển gì không.” Đây là lần đầu tiên Thước Nhạc hỏi chuyện vụ án.
Khúc Phàm cau mày, cũng không che giấu, lúc tứ hợp viện trồng cây, Triệu Phỉ còn tới giúp, Thước Nhạc cũng quen anh đã lâu, không xem như người lạ, “Hung thủ xử lý thực sạch sẽ, không có manh mối gì, án phát sinh hơn năm giờ chiều, có thể là lúc Triệu ca vừa từ đơn vị về, Triệu tẩu bị trói trên ghế giết, gáy Triệu ca bị đả thương, có dấu vết bị trói. Trên người Triệu ca có mười lăm vết thương, trong đó mười cái ở chân, năm đao khác đâm vào ngực bụng, đao ngay tim là trí mạng, mấy chỗ khác đều là ngoại thương, không nguy hiểm tính mạng.”
Thước Nhạc nghe Triệu Phỉ chết thê thảm như vậy trong lòng thực đau xót, hai tuần trước anh còn giúp cậu trồng cây, không ngờ giờ đã mất. “Có manh mối về hung thủ không.”
Khúc Phàm cau mày không nói gì, tuy người trong tổ chưa nói nhưng trong lòng mọi người đều có phỏng đoán, ngay thời gian đó, chỉ sợ là người quen gây ra, cũng có thể hắn là cảnh sát. “Ngày mai mặt trên sẽ phái tổ điều tra tới, bọn anh chỉ được phối hợp phá án. Triệu ca dù sao cũng là người của tổ anh, theo lý phải tránh. Sáng mai làm một ít thứ trẻ con thích ăn, anh đi bệnh viện thăm Quả Quả.”
Thước Nhạc cũng nhớ tới con của Triệu ca, “Quả Quả không có chuyện gì sao?”
Lắc đầu “Quả Quả bị tự kỉ, hôm đó cũng nhờ nó mới phát hiện Triệu ca bị giết. Lúc vụ án phát sinh Quả Quả ở trong phòng, có điều là trốn trong tủ quần áo, trước kia Triệu ca rất phiền não vì chuyện này, chứng tự kỉ của Quả Quả ngày càng nặng, cả ngày đắm chìm trong thế giới của mình, không có việc gì liền trốn trong tủ hoặc phòng vệ sinh, chỗ nào nhỏ hẹp, không ngờ tật xấu này lại cứu mạng của nó. Nó một mình đi ra ngoài, trên giầy dính vết máu, mới bị hàng xóm phát hiện. Có lẽ nó đã thấy hung thủ, nhưng hôm nay mọi người thử qua đều không hỏi được gì. Một câu cũng không nói.”
“Nhìn thấy hung thủ? Vậy không phải là rất nguy hiểm sao.” Đứa nhỏ năm tuổi gặp chuyện như vậy, thật là tàn nhẫn.
Xoay mình “Chiều nay đưa nó tới bệnh viện, hy vọng bác sĩ tâm lý ở đó có thể có tác dụng, đồng nghiệp của anh cũng bảo vệ hai mươi bốn giờ, đều là được điều từ cục khác tới, không có vấn đề gì.”
Thước Nhạc nghĩ tới việc người trong tổ anh bị hoài nghi, liền đau lòng cho Khúc Phàm, áp lực của anh khẳng định là rất lớn, chỉ mong vụ án này sớm được phá.
Thước Nhạc không biết nên an ủi anh thế nào, trong cuộc sống mười chín năm chưa từng tận mắt thấy sinh ly tử biệt, cậu chỉ có thể ôm anh cho anh sự an ủi không âm thanh. Cơ thể căng cứng của Khúc Phàm dần dần bình tĩnh lại, cơ thể mệt nhọc chống không lại cơn buồn ngủ, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm, cẩn thận thoát ra vòng ôm của Khúc Phàm, nhẹ nhàng đứng dậy. E là trước khi phá được vụ án này sẽ có rất nhiều việc bận rộn.
Hấp một tô bánh đậu bao bí đỏ, lấy thịt xông khói từ không gian ra, xắt mỏng một đĩa, hoa quả xếp vào một rổ lớn, suy nghĩ lại bỏ vào không ít trứng vịt muối, trướng gà muối. Bỏ thêm một lọ tương hoa quả, cậu không thể giúp gì cho Khúc Phàm, nghĩ tới anh phá án không để ý ăn uống, chuẩn bị một số thứ đỡ tới lúc muốn ăn thì chỉ có mì ăn liền để ăn. Bỏ nhiều một chút mọi người trong tổ của anh cũng dễ dàng hơn, đêm qua đa số mọi người cũng chưa về nhà.
Lại lấy nấm hương, cà rốt, bắp, đậu phụ, thịt xông khói và cơm chiên lên cho Khúc Phàm ăn, còn làm cá chiên đậu, canh trứng.
Nhìn đồng hồ, sáu giờ rưỡi, lên lầu thấy Khúc Phàm đã tỉnh, mở mắt nhìn trần nhà không biết đang nghĩ gì.
Rót ly nước, lại bên giường, “Tỉnh sao, anh uống miếng nước, rồi đứng lên đi.”
“Sao em dậy sớm vậy?”
“Ngủ đủ rồi thì dậy thôi, em làm bữa sáng, anh rửa mặt rồi xuống ăn cơm.” Nhận lấy ly nước hôn Khúc Phàm chào buổi sáng.
Nhìn hình ảnh Thước Nhạc ra khỏi phòng, tâm Khúc Phàm thực ấm áp.
Xuống lầu, thấy trên bàn bày bữa sáng phong phú, Thước Nhạc đang đứng một bên bỏ đồ vào rổ.
“Sao em làm nhiều đồ ăn vậy, ăn được là được rồi. Em lại đang xếp gì vậy.” Nhìn Thước Nhạc bỏ đồ vào rổ trước mặt, tựa hồ Thước Nhạc có đủ loại kiểu rổ, bình thường rất ít thấy cậu dùng bao nilong đựng đồ.
Thước Nhạc dùng vải thưa che rổ lại, “Em làm ít bánh đậu bao bí đỏ, anh mang lên đơn vị, nếu giữa trưa không có thời gian ăn cơm, thì ăn mấy cái, dùng lò vi ba làm nóng là được rồi, còn có những thứ khác anh để ở đơn vị, ai đói thì ăn.” Cậu để anh nhìn những thứ cậu xếp vào.
Khúc Phàm không nói gì, ngồi vào bàn ăn nhìn Thước Nhạc.
“Nhìn em làm gì? Ăn cơm đi.”
Tiễn Khúc Phàm đi, Thước Nhạc thu dọn nhà cửa, nhìn cảnh yên ắng trong nhà, nghĩ tới hẳn là đem A Phúc về, vì cha mẹ tới, không có thời gian chăm sóc nó, A Phúc lại bị đưa tới chỗ tiểu Vương, A Phúc ở bên đó tính ra lại rất tốt, nói đó có nhiều chó, A Phúc cũng có nhiều bạn hơn.
Thấy hơn tám giờ, hôm nay là ngày báo danh, không có chuyện gì thì qua sớm chút.
Thước Nhạc đến trường, đi báo danh trước, sau đó quay về phòng ngủ, mọi người đều ở phòng, đang quét tước vệ sinh, thấy cậu tới đều nhiệt tình chào hỏi.
Phương Dương buông khăn “Nhà của tiểu Thước Nhạc ở Bắc Kinh đúng không, sao tới trễ vậy, không phải là muốn tránh lao động đi.”
Vương Tôn bên kia cũng ồn ào, “Đúng vậy, vốn hôm qua tới muốn ngươi mang chúng ta đi chơi. Kết quả lại gọi điện thoại không được.”
Thước Nhạc ngượng ngùng cười, “Hôm qua có việc, tắt điện thoại, các ngươi tới sớm như vậy rồi sao. Nếu không chờ bữa nào ta nghỉ thì đi chơi. Nhưng ta cũng không quá quen thuộc Bắc Kinh. Tới lúc đó thì xem sổ tay du lịch đi chơi đi.”
Khương Phong nhìn cậu cười nói “Cũng không cần rồi, mời chúng ta ăn bữa cơm là tốt rồi.” Người bình thường thực ổn trọng lúc này cũng đùa giỡn.
Thước Nhạc sảng khoái đồng ý “Được thôi, đi căn tin một ăn.”
Phương Dương cười hắc hắc “Được rồi tiểu Thước Nhạc, một bữa căn tin là cho qua chúng ta được sao. Quá rẻ. Nói sao cũng phải căn tin năm.” Căn tin năm có phòng riêng, có thể gọi món ăn.
Gật đầu “Được thôi.”
Trở lại trường học liền thực náo nhiệt, giữa trưa đi ăn cơm. Buổi chiều cùng bạn học nghiên cứu tài liệu số năm mươi bốn. Mọi người ngồi bên nhau đùa giỡn cũng rất thú vị, Thước Nhạc cũng có cơ hội trải qua cuộc sống đại học. Nghĩ tới nửa năm lẻ loi một mình, cũng có phần thoát ly quần chúng.
Đang nghe mọi người bàn luận nữ sinh nào đẹp, ai tán được ai và những tin tức nóng nhất trong trường, thì điện thoại cậu vang lên, lấy ra nhìn, là số lạ. Ra hành lang nghe máy, giọng nữ từ trong truyền ra, hình như đã nghe qua “Alo, xin hỏi là Thước Nhạc sao?” Rất mềm mại. Giọng nhỏ nhẹ.
“Là tôi, xin hỏi ai vậy.”
Phía bên kia dừng một lúc, “Mình là Trương Thiến.”
Thước Nhạc hơi ngạc nhiên, Trương Thiến dường như không quá giống thời trung học, nghe giọng thiếu một chút thẳng thắn, “À, Trương Thiến sao, giờ cậu ở đâu? Sao lại có số của mình.”
Trương Thiến nói “Mình lấy từ chỗ Thiến Thiến, mình đang học tại học viện điện ảnh Bắc Kinh.”
Lúc này cậu mới nhớ hôm trước gặp Phạm Thiến Thiến, cô ấy có kể chuyện Trương Thiến, song cậu không quá để ý nên quên, giờ nghĩ tới Phạm Thiến Thiến đưa số của mình cho cô ấy, cậu thực hối hận mình đã quên nhắc Phạm Thiến Thiến. “Học ở học viện điện ảnh Bắc Kinh rất tốt, về sau là ngôi sao lớn.” Nói chuyện không quá hứng thú.
“Uhm, Thước Nhạc cậu có thể đi ra một chút không, chúng ta gặp mặt đi.” Trương Thiến khẩn trương nói.
Thước Nhạc vừa nghe tới gặp mặt, liền nghĩ gặp mặt cái gì chúng ta lại không quá quen thân. Thời trung học Trương Thiến từng tỏ vẻ thích cậu, nhưng cậu không đáp lại, nói ra là có chút làm lơ, cậu không thích tính cách của cô ta, huống chi, trước khi tốt nghiệp trung học, mọi người viết lưu bút, Thước Nhạc cũng chuẩn bị một cuốn, rốt cục Trương Thiến lớn mật viết lời tỏ tình trong đó, lúc cậu chưa biết thì sổ lưu bút đã bị truyền khắp cấp, khiến Thước Nhạc bị động, dường như mọi người đều xem cả hai là một đôi, rất phản cảm.
Nhìn đồng hồ, hơn bốn giờ, không biết Khúc Phàm trở về chưa, buổi sáng không nói, nhưng buổi tối khẳng định sẽ về, dù thế nào cũng phải để anh ăn bữa cơm nóng hổi, trong lòng hơi buồn bực thời gian này cậu dường như đang phát triển theo hướng quản gia, luôn cân nhắc việc ăn uống.
Phục hồi tinh thần lại mới nghĩ tới có người còn chờ trả lời “Trương Thiến, hôm nay vừa quay lại trường, buổi tối mình còn có công chuyện, hôm khác đi, vừa lúc kêu bạn bè ở Bắc Kinh tụ một bữa, nghe nói năm trước có tụ hội, mình cũng không tới.” Gặp một mình thì miễn.
Trương Thiến hơi thất vọng “Được rồi. Vậy lúc nào có thời gian thì gọi điện thoại nói chuyện.”
“Tốt, có thời gian thì liên lạc.” Tốt nhất đừng liên lạc. Nếu là trước kia thì cậu còn có lệ chút, giờ cậu và Khúc Phàm cùng một chỗ, tốt nhất là đừng chọc ra cái gì hiểu lầm.
Buổi tối hơn tám giờ Khúc Phàm mới về, ăn cơm chiều xong, Thước Nhạc ngồi trên sô pha, Khúc Phàm gối lên đùi cậu nằm bên cạnh.
“Có tiến triển gì không.” Đây là lần đầu tiên Thước Nhạc hỏi chuyện vụ án.
Khúc Phàm cau mày, cũng không che giấu, lúc tứ hợp viện trồng cây, Triệu Phỉ còn tới giúp, Thước Nhạc cũng quen anh đã lâu, không xem như người lạ, “Hung thủ xử lý thực sạch sẽ, không có manh mối gì, án phát sinh hơn năm giờ chiều, có thể là lúc Triệu ca vừa từ đơn vị về, Triệu tẩu bị trói trên ghế giết, gáy Triệu ca bị đả thương, có dấu vết bị trói. Trên người Triệu ca có mười lăm vết thương, trong đó mười cái ở chân, năm đao khác đâm vào ngực bụng, đao ngay tim là trí mạng, mấy chỗ khác đều là ngoại thương, không nguy hiểm tính mạng.”
Thước Nhạc nghe Triệu Phỉ chết thê thảm như vậy trong lòng thực đau xót, hai tuần trước anh còn giúp cậu trồng cây, không ngờ giờ đã mất. “Có manh mối về hung thủ không.”
Khúc Phàm cau mày không nói gì, tuy người trong tổ chưa nói nhưng trong lòng mọi người đều có phỏng đoán, ngay thời gian đó, chỉ sợ là người quen gây ra, cũng có thể hắn là cảnh sát. “Ngày mai mặt trên sẽ phái tổ điều tra tới, bọn anh chỉ được phối hợp phá án. Triệu ca dù sao cũng là người của tổ anh, theo lý phải tránh. Sáng mai làm một ít thứ trẻ con thích ăn, anh đi bệnh viện thăm Quả Quả.”
Thước Nhạc cũng nhớ tới con của Triệu ca, “Quả Quả không có chuyện gì sao?”
Lắc đầu “Quả Quả bị tự kỉ, hôm đó cũng nhờ nó mới phát hiện Triệu ca bị giết. Lúc vụ án phát sinh Quả Quả ở trong phòng, có điều là trốn trong tủ quần áo, trước kia Triệu ca rất phiền não vì chuyện này, chứng tự kỉ của Quả Quả ngày càng nặng, cả ngày đắm chìm trong thế giới của mình, không có việc gì liền trốn trong tủ hoặc phòng vệ sinh, chỗ nào nhỏ hẹp, không ngờ tật xấu này lại cứu mạng của nó. Nó một mình đi ra ngoài, trên giầy dính vết máu, mới bị hàng xóm phát hiện. Có lẽ nó đã thấy hung thủ, nhưng hôm nay mọi người thử qua đều không hỏi được gì. Một câu cũng không nói.”
“Nhìn thấy hung thủ? Vậy không phải là rất nguy hiểm sao.” Đứa nhỏ năm tuổi gặp chuyện như vậy, thật là tàn nhẫn.
Xoay mình “Chiều nay đưa nó tới bệnh viện, hy vọng bác sĩ tâm lý ở đó có thể có tác dụng, đồng nghiệp của anh cũng bảo vệ hai mươi bốn giờ, đều là được điều từ cục khác tới, không có vấn đề gì.”
Thước Nhạc nghĩ tới việc người trong tổ anh bị hoài nghi, liền đau lòng cho Khúc Phàm, áp lực của anh khẳng định là rất lớn, chỉ mong vụ án này sớm được phá.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Thước Nhạc không biết nên an ủi anh thế nào, trong cuộc sống mười chín năm chưa từng tận mắt thấy sinh ly tử biệt, cậu chỉ có thể ôm anh cho anh sự an ủi không âm thanh. Cơ thể căng cứng của Khúc Phàm dần dần bình tĩnh lại, cơ thể mệt nhọc chống không lại cơn buồn ngủ, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm, cẩn thận thoát ra vòng ôm của Khúc Phàm, nhẹ nhàng đứng dậy. E là trước khi phá được vụ án này sẽ có rất nhiều việc bận rộn.
Hấp một tô bánh đậu bao bí đỏ, lấy thịt xông khói từ không gian ra, xắt mỏng một đĩa, hoa quả xếp vào một rổ lớn, suy nghĩ lại bỏ vào không ít trứng vịt muối, trướng gà muối. Bỏ thêm một lọ tương hoa quả, cậu không thể giúp gì cho Khúc Phàm, nghĩ tới anh phá án không để ý ăn uống, chuẩn bị một số thứ đỡ tới lúc muốn ăn thì chỉ có mì ăn liền để ăn. Bỏ nhiều một chút mọi người trong tổ của anh cũng dễ dàng hơn, đêm qua đa số mọi người cũng chưa về nhà.
Lại lấy nấm hương, cà rốt, bắp, đậu phụ, thịt xông khói và cơm chiên lên cho Khúc Phàm ăn, còn làm cá chiên đậu, canh trứng.
Nhìn đồng hồ, sáu giờ rưỡi, lên lầu thấy Khúc Phàm đã tỉnh, mở mắt nhìn trần nhà không biết đang nghĩ gì.
Rót ly nước, lại bên giường, “Tỉnh sao, anh uống miếng nước, rồi đứng lên đi.”
“Sao em dậy sớm vậy?”
“Ngủ đủ rồi thì dậy thôi, em làm bữa sáng, anh rửa mặt rồi xuống ăn cơm.” Nhận lấy ly nước hôn Khúc Phàm chào buổi sáng.
Nhìn hình ảnh Thước Nhạc ra khỏi phòng, tâm Khúc Phàm thực ấm áp.
Xuống lầu, thấy trên bàn bày bữa sáng phong phú, Thước Nhạc đang đứng một bên bỏ đồ vào rổ.
“Sao em làm nhiều đồ ăn vậy, ăn được là được rồi. Em lại đang xếp gì vậy.” Nhìn Thước Nhạc bỏ đồ vào rổ trước mặt, tựa hồ Thước Nhạc có đủ loại kiểu rổ, bình thường rất ít thấy cậu dùng bao nilong đựng đồ.
Thước Nhạc dùng vải thưa che rổ lại, “Em làm ít bánh đậu bao bí đỏ, anh mang lên đơn vị, nếu giữa trưa không có thời gian ăn cơm, thì ăn mấy cái, dùng lò vi ba làm nóng là được rồi, còn có những thứ khác anh để ở đơn vị, ai đói thì ăn.” Cậu để anh nhìn những thứ cậu xếp vào.
Khúc Phàm không nói gì, ngồi vào bàn ăn nhìn Thước Nhạc.
“Nhìn em làm gì? Ăn cơm đi.”
Tiễn Khúc Phàm đi, Thước Nhạc thu dọn nhà cửa, nhìn cảnh yên ắng trong nhà, nghĩ tới hẳn là đem A Phúc về, vì cha mẹ tới, không có thời gian chăm sóc nó, A Phúc lại bị đưa tới chỗ tiểu Vương, A Phúc ở bên đó tính ra lại rất tốt, nói đó có nhiều chó, A Phúc cũng có nhiều bạn hơn.
Thấy hơn tám giờ, hôm nay là ngày báo danh, không có chuyện gì thì qua sớm chút.
Thước Nhạc đến trường, đi báo danh trước, sau đó quay về phòng ngủ, mọi người đều ở phòng, đang quét tước vệ sinh, thấy cậu tới đều nhiệt tình chào hỏi.
Phương Dương buông khăn “Nhà của tiểu Thước Nhạc ở Bắc Kinh đúng không, sao tới trễ vậy, không phải là muốn tránh lao động đi.”
Vương Tôn bên kia cũng ồn ào, “Đúng vậy, vốn hôm qua tới muốn ngươi mang chúng ta đi chơi. Kết quả lại gọi điện thoại không được.”
Thước Nhạc ngượng ngùng cười, “Hôm qua có việc, tắt điện thoại, các ngươi tới sớm như vậy rồi sao. Nếu không chờ bữa nào ta nghỉ thì đi chơi. Nhưng ta cũng không quá quen thuộc Bắc Kinh. Tới lúc đó thì xem sổ tay du lịch đi chơi đi.”
Khương Phong nhìn cậu cười nói “Cũng không cần rồi, mời chúng ta ăn bữa cơm là tốt rồi.” Người bình thường thực ổn trọng lúc này cũng đùa giỡn.
Thước Nhạc sảng khoái đồng ý “Được thôi, đi căn tin một ăn.”
Phương Dương cười hắc hắc “Được rồi tiểu Thước Nhạc, một bữa căn tin là cho qua chúng ta được sao. Quá rẻ. Nói sao cũng phải căn tin năm.” Căn tin năm có phòng riêng, có thể gọi món ăn.
Gật đầu “Được thôi.”
Trở lại trường học liền thực náo nhiệt, giữa trưa đi ăn cơm. Buổi chiều cùng bạn học nghiên cứu tài liệu số năm mươi bốn. Mọi người ngồi bên nhau đùa giỡn cũng rất thú vị, Thước Nhạc cũng có cơ hội trải qua cuộc sống đại học. Nghĩ tới nửa năm lẻ loi một mình, cũng có phần thoát ly quần chúng.
Đang nghe mọi người bàn luận nữ sinh nào đẹp, ai tán được ai và những tin tức nóng nhất trong trường, thì điện thoại cậu vang lên, lấy ra nhìn, là số lạ. Ra hành lang nghe máy, giọng nữ từ trong truyền ra, hình như đã nghe qua “Alo, xin hỏi là Thước Nhạc sao?” Rất mềm mại. Giọng nhỏ nhẹ.
“Là tôi, xin hỏi ai vậy.”
Phía bên kia dừng một lúc, “Mình là Trương Thiến.”
Thước Nhạc hơi ngạc nhiên, Trương Thiến dường như không quá giống thời trung học, nghe giọng thiếu một chút thẳng thắn, “À, Trương Thiến sao, giờ cậu ở đâu? Sao lại có số của mình.”
Trương Thiến nói “Mình lấy từ chỗ Thiến Thiến, mình đang học tại học viện điện ảnh Bắc Kinh.”
Lúc này cậu mới nhớ hôm trước gặp Phạm Thiến Thiến, cô ấy có kể chuyện Trương Thiến, song cậu không quá để ý nên quên, giờ nghĩ tới Phạm Thiến Thiến đưa số của mình cho cô ấy, cậu thực hối hận mình đã quên nhắc Phạm Thiến Thiến. “Học ở học viện điện ảnh Bắc Kinh rất tốt, về sau là ngôi sao lớn.” Nói chuyện không quá hứng thú.
“Uhm, Thước Nhạc cậu có thể đi ra một chút không, chúng ta gặp mặt đi.” Trương Thiến khẩn trương nói.
Thước Nhạc vừa nghe tới gặp mặt, liền nghĩ gặp mặt cái gì chúng ta lại không quá quen thân. Thời trung học Trương Thiến từng tỏ vẻ thích cậu, nhưng cậu không đáp lại, nói ra là có chút làm lơ, cậu không thích tính cách của cô ta, huống chi, trước khi tốt nghiệp trung học, mọi người viết lưu bút, Thước Nhạc cũng chuẩn bị một cuốn, rốt cục Trương Thiến lớn mật viết lời tỏ tình trong đó, lúc cậu chưa biết thì sổ lưu bút đã bị truyền khắp cấp, khiến Thước Nhạc bị động, dường như mọi người đều xem cả hai là một đôi, rất phản cảm.
Nhìn đồng hồ, hơn bốn giờ, không biết Khúc Phàm trở về chưa, buổi sáng không nói, nhưng buổi tối khẳng định sẽ về, dù thế nào cũng phải để anh ăn bữa cơm nóng hổi, trong lòng hơi buồn bực thời gian này cậu dường như đang phát triển theo hướng quản gia, luôn cân nhắc việc ăn uống.
Phục hồi tinh thần lại mới nghĩ tới có người còn chờ trả lời “Trương Thiến, hôm nay vừa quay lại trường, buổi tối mình còn có công chuyện, hôm khác đi, vừa lúc kêu bạn bè ở Bắc Kinh tụ một bữa, nghe nói năm trước có tụ hội, mình cũng không tới.” Gặp một mình thì miễn.
Trương Thiến hơi thất vọng “Được rồi. Vậy lúc nào có thời gian thì gọi điện thoại nói chuyện.”
“Tốt, có thời gian thì liên lạc.” Tốt nhất đừng liên lạc. Nếu là trước kia thì cậu còn có lệ chút, giờ cậu và Khúc Phàm cùng một chỗ, tốt nhất là đừng chọc ra cái gì hiểu lầm.
Buổi tối hơn tám giờ Khúc Phàm mới về, ăn cơm chiều xong, Thước Nhạc ngồi trên sô pha, Khúc Phàm gối lên đùi cậu nằm bên cạnh.
“Có tiến triển gì không.” Đây là lần đầu tiên Thước Nhạc hỏi chuyện vụ án.
Khúc Phàm cau mày, cũng không che giấu, lúc tứ hợp viện trồng cây, Triệu Phỉ còn tới giúp, Thước Nhạc cũng quen anh đã lâu, không xem như người lạ, “Hung thủ xử lý thực sạch sẽ, không có manh mối gì, án phát sinh hơn năm giờ chiều, có thể là lúc Triệu ca vừa từ đơn vị về, Triệu tẩu bị trói trên ghế giết, gáy Triệu ca bị đả thương, có dấu vết bị trói. Trên người Triệu ca có mười lăm vết thương, trong đó mười cái ở chân, năm đao khác đâm vào ngực bụng, đao ngay tim là trí mạng, mấy chỗ khác đều là ngoại thương, không nguy hiểm tính mạng.”
Thước Nhạc nghe Triệu Phỉ chết thê thảm như vậy trong lòng thực đau xót, hai tuần trước anh còn giúp cậu trồng cây, không ngờ giờ đã mất. “Có manh mối về hung thủ không.”
Khúc Phàm cau mày không nói gì, tuy người trong tổ chưa nói nhưng trong lòng mọi người đều có phỏng đoán, ngay thời gian đó, chỉ sợ là người quen gây ra, cũng có thể hắn là cảnh sát. “Ngày mai mặt trên sẽ phái tổ điều tra tới, bọn anh chỉ được phối hợp phá án. Triệu ca dù sao cũng là người của tổ anh, theo lý phải tránh. Sáng mai làm một ít thứ trẻ con thích ăn, anh đi bệnh viện thăm Quả Quả.”
Thước Nhạc cũng nhớ tới con của Triệu ca, “Quả Quả không có chuyện gì sao?”
Lắc đầu “Quả Quả bị tự kỉ, hôm đó cũng nhờ nó mới phát hiện Triệu ca bị giết. Lúc vụ án phát sinh Quả Quả ở trong phòng, có điều là trốn trong tủ quần áo, trước kia Triệu ca rất phiền não vì chuyện này, chứng tự kỉ của Quả Quả ngày càng nặng, cả ngày đắm chìm trong thế giới của mình, không có việc gì liền trốn trong tủ hoặc phòng vệ sinh, chỗ nào nhỏ hẹp, không ngờ tật xấu này lại cứu mạng của nó. Nó một mình đi ra ngoài, trên giầy dính vết máu, mới bị hàng xóm phát hiện. Có lẽ nó đã thấy hung thủ, nhưng hôm nay mọi người thử qua đều không hỏi được gì. Một câu cũng không nói.”
“Nhìn thấy hung thủ? Vậy không phải là rất nguy hiểm sao.” Đứa nhỏ năm tuổi gặp chuyện như vậy, thật là tàn nhẫn.
Xoay mình “Chiều nay đưa nó tới bệnh viện, hy vọng bác sĩ tâm lý ở đó có thể có tác dụng, đồng nghiệp của anh cũng bảo vệ hai mươi bốn giờ, đều là được điều từ cục khác tới, không có vấn đề gì.”
Thước Nhạc nghĩ tới việc người trong tổ anh bị hoài nghi, liền đau lòng cho Khúc Phàm, áp lực của anh khẳng định là rất lớn, chỉ mong vụ án này sớm được phá.