Tối mùng tám mọi người ra khỏi nhà, lúc trở về đều đã hơn mười một giờ, Khúc Phàm mang men say làm rộn hơn nửa đêm, cho nên đến sáng nhận được điện thoại của Mập hai người vẫn còn chưa rời giường. Nhưng câu đầu tiên của Mập lại khiến Khúc Phàm hoàn toàn tỉnh táo.
“Khúc Phàm, em gái ta bị bắt cóc.”
Chuyện xảy ra vào sáng hôm nay, em gái của Mập tên là Ôn Tương Vân, năm nay mười lăm tuổi, hôm nay là sinh nhật của ông nội Mập, mùng chín mỗi năm cả nhà Mập đều luôn về mừng sinh nhật ông, năm nay cũng không ngoại lệ, nhà ông nội anh ở Thiên Tân, nên từ sáng sớm cả nhà đã chuẩn bị để khởi hành, bữa sáng cũng là ăn ở quán nhỏ bên ngoài, em gái của anh nói đi siêu thị mua vài thứ, liền rời khỏi một mình, cả nhà Mập chờ hoài không thấy, tìm ở siêu thị cả nửa ngày cũng không tìm được, điện thoại cũng không mở, mọi người sốt ruột, tìm kiếm xung quanh, mãi đến lúc nhận được điện thoại của bọn cướp. Người đầu tiên Mập nghĩ tới là Khúc Phàm, liền vội gọi điện thoại cho anh.
Thước Nhạc Khúc Phàm vội vàng chạy tới nhà Mập, “Thế nào, bọn cướp có lại gọi điện thoại không?”
Mập lắc đầu “Bọn cướp đòi năm trăm vạn, buổi tối mới gọi lại.”
Khúc Phàm nhíu mày “Sao lại muốn nhiều như vậy?”
Mập thở dài, “Chỉ sợ là vì thời gian này cửa hàng của ta quá rêu rao. Ta không dám báo cảnh sát, chỗ này đành nhờ ngươi.”
Khúc Phàm gật đầu, cầm điện thoại gọi cho tổ của mình dặn dò một số việc, “Người yên tâm đi, giờ nhanh đi lấy tiền, nếu tối nay bọn cướp gọi điện, tiền cũng không dễ gom đủ. Nhạc Nhạc, em cũng đi lấy tiền đi.” Nghĩ nghĩ lại gọi điện thoại cho Cao Cường, Cao Cường có xử lý qua mấy vụ bắt cóc.
Thước Nhạc gật đầu, xoay người đi ra ngoài, ở chỗ này cậu không giúp được gì nhều. Qua lại mấy chỗ ngân hàng, rút từ tài khoản của hai người được hơn hai trăm bảy mươi vạn, nếu không phải cần trong hôm nay thì muốn bao nhiều tiền cũng có thể lấy ra.
Cầm thùng tiền quay lại nhà Mập, Mập cũng gom góp hơn hai trăm vạn, cộng thêm số tiền Thước Nhạc lấy tổng cộng là năm trăm ba mươi vạn. Không đợi Thước Nhạc ngồi xuống, Bành Vân từ bên ngoài bước vào, trong tay cầm một cái bao, mở ra lại thấy là một đống tiền, “Đây là ba mươi bốn vạn, coi thử có thể góp vào không.” Tiền này của cô là mượn từ cha mẹ đồng nghiệp, có thể mượn đều đã mượn.
Kết quả không bao lâu Thôi Dũng, Tăng Kiến, Phương Chí Minh, góp đông góp tây cũng được hơn ba trăm vạn, phải biết là vào lúc này, cho dù ngân hàng có tiền cũng không thể lấy ra nhiều như vậy.
Cái khác không nói, mấy người bạn của Mập vẫn là bạn chí cốt.
Buổi chiều trong sự lo lắng chờ đợi của mọi người, khoảng hơn bốn giờ chiều bọn cướp lại gọi điện tới, chuyện này giờ giao cho Khúc Phàm bọn họ. Còn lại mọi người lo lắng chờ đợi, tám giờ tối bọn họ mới trở về.
Ôn Tương Vân được cứu trở về, cơ thể của cô gái trẻ cũng không bị thương gì, nhưng bị hoảng sợ, cái này thì cần thời gian để khôi phục.
Bọn cướp là một chủ cửa hàng cách Mập không xa, vì đánh bạc thua tiền, mới nảy lòng tham, bọn cướp tổng cộng có bốn người, lúc bắt cũng tốn một phen suy nghĩ, cũng thực mạo hiểm, Tương Vân nhận ra tên chủ nên nếu cảnh sát đến trễ chút nữa chỉ sợ con tin liền bị giết, mọi người nhớ tới đều nghĩ mà sợ.
Khúc Phàm vì để hoạt động linh hoạt hơn, hủy thạch cao đi, chờ lúc trở về thấy chân sưng lên đến quần cũng cởi không ra, tới bệnh viện bị thầy thuốc mắng to, xương vừa vất vả dài ra thì lại bị nứt. Lần này Thước Nhạc không nói cái gì, tuy rằng đau lòng cho Khúc Phàm, lại không ngăn cản hành động của anh, chỉ có tự thân cảm nhận mới hiểu được đối với dân thường cảnh sát là quan trọng như thế nào.
Về nhà càng đem anh trở thành đại gia mà hầu hạ, mỗi ngày hầm canh xương để bổ, cố gắng để chân anh sớm lành lại.
Hôm mười hai, là ngày họp lớp, theo ý của Thước Nhạc, Khúc Phàm không nên đi, chân anh đã vậy, còn đi lung tung cái gì.
Bạn cao trung của Khúc Phàm học ở kinh thành không ít, một năm có hơn bốn mươi người, lúc còn học đại học một năm đều phải tụ lại một lần, tốt nghiệp đại học rồi không ít người rời Bắc Kinh, còn lại hơn hai mươi người, hàng năm cũng có gặp mặt, nhưng vì công việc của Khúc Phàm, đã ba năm anh không tham gia. Tuy không thích Lưu Tư Doanh nhưng gặp lại bạn học vẫn là muốn.
“Nếu không em đi theo anh đi.”
Thước Nhạc cầm áo khoác của anh tới “Em đi tính cái gì. Anh phải giới thiệu em thế nào, hửm.”
Khúc Phàm vừa mặt quần áo vừa trêu đùa “Giới thiệu thế nào ư, thì là vợ yêu thôi.”
Thước Nhạc liếc anh một cái “Thôi đi, anh có buồn nôn không. Nhanh lên đi, đợi lát nữa Tăng Kiến tới, buổi tối uống rượu ít thôi.”
“Ừ, em yên tâm đi.”
Đem xe lăn ra đến cửa trước, rồi lại đỡ Khúc Phàm xuống, lần này xương nứt ra, cũng không dám đi lại rồi, nếu lại có vấn đề gì, chỉ sợ thực sự có thể què, ở cửa phòng đều có bậc cao, xe lăn không thể qua.
Có Tăng Kiến đi theo Thước Nhạc cũng không lo lắng, vừa lúc chỗ mẫu thân có ba thiếu một, Thước Nhạc bổ sung vào, cùng chơi mạt chược.
Không nói về Thước Nhạc, lúc này Khúc Phàm và Tăng Kiến tới khách sạn Bắc Kinh. Khách sạn Bắc Kinh là chỗ lâu đời ở kinh thành, nơi này ăn gì đều thực đắt.
Hai người đi vào phòng thuê ở tầng bốn, không ít bạn học đều đã tới. Vừa thấy Khúc Phàm được đỡ vào, không ít người chạy nhanh tới ân cần thăm hỏi, lập tức liền náo thiệt lên. Mặc kệ mọi người giờ sống ra sao đều là một thân ngăn nắp. Khúc Phàm thì cơ bản không thay đổi vẫn là áo khoác quần jeans, chẳng qua đổi một thân áo khoác da đính lông màu đen, thoạt nhìn cũng bình thường. Quần áo của anh phần lớn là cho Thước Nhạc chọn, Thước Nhạc cũng không nhìn nhãn hiệu, chỉ là chọn mấy thứ thực dụng lại rắn chắc. Một số bạn học nữ giờ đều mang theo trang sức, cũng là có ý muốn so sánh với nhau.
Lúc ăn cơm Khúc Phàm vẫn rất vui vẻ, tính ra anh thực thích kết bạn, gặp bạn cũ liền vui mừng. Bất quá lúc này lại có người muốn anh bẻ mặt.
Hôm nay hơn mười mấy người tới, không ít đều mang theo bạn trai bạn gái hoặc người nhà tới, khách sạn chuẩn bị hơn hai mươi cái bàn, vừa lúc đều ngồi đầy, như vậy cũng náo nhiệt hơn chút.
Bên cạnh Khúc Phàm là cán bộ học tập thời cao trung, Lí Tễ, năm trước Lí Tễ kết hôn, lần nay cũng mang vợ theo. Thời cao trung anh và Lí Tễ quan hệ khá tốt. Hôm nay vừa gặp cũng uống nhiều hai chén.
“Mai Mai, thời cao trung Khúc Phàm là người anh thân nhất, tiểu tử này một lòng một dạ học tập, thành tích còn tốt hơn anh, lúc thi đại học hoàn toàn có thể đậu Thanh Hoa.”
“Khúc Phàm em có biết anh, Lí Tễ kể về anh không ít lần.”
Khúc Phàm cười nói, “Hai người các ngươi kết hôn ngay lúc ta đang bận rộn, vậy không được, hôm nào cả hai phải để ta mời cơm.”
Lí Tễ cười ha ha đồng ý, năm trước kết hôn lúc cuối năm, Khúc Phàm tuy không tới, nhưng có nhờ Tăng Kiến đem quà đến. Quà Khúc Phàm tặng là một đồ trang sức lan lục phiêu hoa, nói ra thì Thước Nhạc thật đúng là không quá hiểu biết về giá trị của trang sức, tuy lúc trước Mập có nói nhưng cậu cũng không để ý, Khúc Phàm nói muốn tặng quà kết hôn cậu suy nghĩ, liền lấy từ đống trang sức lan lục ra một cái. Sau đó Mập biết mới nói cho cậu thứ đó tuy không phải đặc biết tốt, cũng là đáng giá hơn mười vạn. Từ đó về sau Thước Nhạc không bao giờ dám tùy tiện tặng ai nữa. Chuyện này cũng bị Khúc Phàm quên đi.
Tuy bọn họ không để ý, vợ chồng Lí Tễ lại nhớ kỹ, cũng thực tình cờ, vợ của Lí Tễ vô tình là làm việc tại công ty châu báu, tuy công ty kinh doanh đồ trang sức bằng kim cương vàng, nhưng người trong giới đương nhiên liền nhận ra ngọc bích, biết giá trị của ngọc hai người liền có cái nhìn mới về Khúc Phàm, vốn quan hệ của Lí Tễ và Khúc Phàm đã tốt, giờ lại có ý muốn thân thiết, cho nên hai vợ chồng lần này không ngồi bên chỗ Lưu Tư Doanh, ngược lại ngồi bên Khúc Phàm. Phải biết là ngồi bên chỗ Lưu Tư Doanh tính ra đều là những người có đời sống khá tốt. Bất quá sau khi ngồi xuống vợ của Lí Tễ liền biết hai vợ chồng làm đúng rồi, cái khác không nói, riêng chiếc nhẫn trên tay Khúc Phàm chỉ sợ một ngàn vạn cũng mua không được.
Không thể nói hai vợ chồng là kẻ tư lợi, nói ra giờ Lí Tễ là làm tại nơi giao dịch chứng khoán, công việc của hai vợ chồng đều không tồi cũng không cần nịnh bợ ai, chính là người luôn sẽ chọn bạn bè có lợi đối với mình, bạn trai của Lưu Tư Doanh cho dù trong nhà có công ty mấy ngàn vạn cũng không thể so với một Khúc Phàm đeo trang sức một ngàn vạn.
Khúc Phàm đang nói chuyện đầy hăng hái với mấy người bạn, Lưu Tư Doanh ngồi đối diện đột nhiên nói “Khúc Phàm, cảnh sát các cậu một tháng kiếm được bao nhiêu tiền?” Lưu Tư Doanh một câu nói này, khiến trong phòng đột nhiên yên tĩnh lại.
Khúc Phàm nhíu mày, nghĩ Lưu Tư Doanh này là có ý gì, câu hỏi này cũng quá vô lễ. Không ít bạn học ngồi cùng bạn cũng không vui vẻ, làm sao lại có thể hỏi như vậy chứ, cho dù muốn so sánh cũng phải hàm súc chút, nào có trực tiếp hỏi người ta kiếm được bao nhiêu tiền. Vả lại Khúc Phàm coi như là tốt, chỗ này còn có không ít bạn học công việc còn không bằng anh.
Lưu Tư Doanh làm bộ ngượng ngùng cười “Ai nha, cậu xem, mình không nên hỏi như vậy chứ. Mình cũng không có ý gì, chỉ là nghĩ làm cảnh sát cũng là thực mệt, một tháng lại kiếm không được bao nhiêu, còn có nguy hiểm. Không bằng bỏ đi. Ha ha, vừa lúc công ty Sao Mai thiếu một quản lý bảo vệ, nếu cậu tới, không phải là so với là cảnh sát tốt hơn nhiều sao.” Lưu Tư Doanh bộ dạng đắc ý, còn nhích gần lại phía bạn trai ở bên cạnh.
Lời này vừa thốt ra mọi người trên bàn biểu tình gì cũng có, tuy Khúc Phàm không biết người phụ nữ này sao lại nhằm vào anh, trong lòng lại chán ngán, “Vậy thật đúng là cảm ơn cậu, có điều tôi vẫn là thực thích công việc này, không cần cậu bận tâm.”
Lí Tễ ở bên cạnh hòa giải “Đúng vậy, giờ đãi ngộ của cảnh sát cũng rất tốt, ta nhớ rõ lúc trước thành tích thi vào đại học của Khúc Phàm đều có thể vào Đại học Thanh Hoa, kết quả hắn thế nào cũng phải học Học viện Công an, lúc đó khiến thầy giận điên lên.”
“Ha ha, ta cũng nhớ rõ, lúc đó hiệu trưởng cũng tới lớp chúng ta tìm cậu ta, nói cậu ra sửa nguyện vọng.” Vương Vĩ Nghiệp ngồi ở bên cạnh Tăng Kiến nói tiếp, Tăng Kiến nhưng lại ngồi uống thoải mái, tình trạng của Khúc Phàm anh là rõ ràng nhất, không cần lo lắng cho hắn, phải biết là phụ thân của Khúc Phàm là người giàu nhất ở bên kia, rất nổi danh, bất quá trước kia vì lần bắt cóc đó, Khúc phụ bảo hộ Khúc Phàm rất tốt, cả thời cao trung chỉ có anh là biết tình hình thực tế của gia đình Khúc Phàm. Ngay cả giáo viên đều nghĩ cha mẹ Khúc Phàm là công nhân đâu.
Không ít bạn học lúc này thấy tình thế đều nói tới chuyện cao trung, Khúc Phàm cũng uống miếng rượu định bỏ qua chuyện này.
“Ai, mình cũng không có ý gì khác, thấy bọ dáng của Khúc Phàm xem ra còn chưa có bạn gái đúng không, giờ con gái trong lòng đều có so đo, làm cảnh sát mỗi tháng nhận được một chút tiền, đủ làm cái gì. Nhưng thực ra mình có mấy người chị em tốt, có rảnh giới thiệu cho cậu. Đúng rồi, Sao Mai em nhớ công ty anh có cái văn thư, thực xứng đôi với Khúc Phàm nha.”
Bạn trai cô nói tiếp “À cô ta sao, có phải người từng ly hôn không.” Nói xong cười gian xảo, làm cho người ta nhìn là chỉ muốn đánh.
Lưu Tư Doanh cười nhìn Khúc Phàm “Đúng rồi, cậu đừng để ý, tuy là từng ly hôn, nhưng người ta cũng thực xinh đẹp. Hai người vừa lúc hợp làm một cặp.” Hừ, ai bảo lúc trước ngươi nhìn cũng không thèm nhìn ta.
Lời này của Lưu Tư Doanh khiến mọi người thực chói tai, mấy bạn học bên cạnh cô cũng nhíu mày, nghĩ Lưu Tư Doanh này làm sao có thể nói như vậy, không có tố chất.
Không đợi Khúc Phàm nói cái gì, vợ của Lí Tễ ngồi bên cạnh – Dương Mai đã nói, “Khúc Phàm, em thấy trên tay anh đeo nhẫn, là nhận đính ước đúng không.”
Khúc Phàm theo bản năng sờ sờ nhẫn, nhẫn là đeo từ năm trước, vẫn không từng lấy xuống, “Đúng vậy.” Khúc Phàm gật đầu cười ôn nhu.
“Ha ha, hai người thật đúng là không tiếc, nhẫn quý như vậy cũng dám mang theo. Nếu là em đã sớm bỏ vào két bảo hiểm trong ngân hàng.” Dương Mai cười nói.
Lúc này ánh mắt của mọi người đều tập trung trên tay Khúc Phàm, nhân Khúc Phàm mang trên ngón vô danh tay trái, ngọc lục bảo loại thủy tinh cổ khanh. Tuy rằng cách xa, bất quá có mấy người con gái vẫn kinh hô ra tiếng.
Lưu Tư Doanh cũng thấy được, thuận miệng nói một câu “Không phải là giả đi.”
Khúc Phàm lúc này rõ ràng không thèm nhìn cô ta, đối với lời của cô ta coi như vách tường.
Dương Mai nhìn Lưu Tư Doanh cười mà không cười nói “Người chưa từng thấy qua tưởng giả thực bình thường, có điều nhìn vòng tay loại B ngươi đeo, ngươi không nhận ra cũng là đúng thôi.”
“Cái gì hạng B, ta mua vòng tay này hết mười vạn, hạng A loại thủy tinh cổ khanh đó.” Lưu Tư Doanh nói xong còn nâng cánh tay, kỳ thật cả tối nay cô ta vẫn luôn khoe khoang vòng tay này.
“Không phải chứ, vòng tay loại thủy tinh cổ khanh, mười vạn đồng liền có thể mua.” Một người bạn cao trung ngắt lời.
Dương Mai cười cười “Cái của Khúc Phàm mới là loại thủy tinh cổ khanh, còn là thứ khó tìm trong loại thủy tinh – ngọc lục bảo, xem màu nước của nó, không có ngàn vạn là không mua được. Nếu ngươi không tin, ngươi có thể đem vòng tay tới công ty chúng tôi xem xét.”
Lưu Tư Doanh nghe giá trị chiếc nhẫn của Khúc Phàm hơn ngàn vạn nguyên, liền mở to hai mắt nhìn, khó có thể tin, những bạn học khác cũng thực khiếp sợ, nhưng thực ra Khúc Phàm lại cười khổ, xem ra về sau họp lớp ít đến thì hơn, chiếc nhẫn này chờ trở về đưa Thước Nhạc bỏ vào không gian đi. Không có việc gì mang theo chiếc nhẫn ngàn vạn ra ngoài, anh cũng bị ánh mắt thiêu đốt nha.
Tối mùng tám mọi người ra khỏi nhà, lúc trở về đều đã hơn mười một giờ, Khúc Phàm mang men say làm rộn hơn nửa đêm, cho nên đến sáng nhận được điện thoại của Mập hai người vẫn còn chưa rời giường. Nhưng câu đầu tiên của Mập lại khiến Khúc Phàm hoàn toàn tỉnh táo.
“Khúc Phàm, em gái ta bị bắt cóc.”
Chuyện xảy ra vào sáng hôm nay, em gái của Mập tên là Ôn Tương Vân, năm nay mười lăm tuổi, hôm nay là sinh nhật của ông nội Mập, mùng chín mỗi năm cả nhà Mập đều luôn về mừng sinh nhật ông, năm nay cũng không ngoại lệ, nhà ông nội anh ở Thiên Tân, nên từ sáng sớm cả nhà đã chuẩn bị để khởi hành, bữa sáng cũng là ăn ở quán nhỏ bên ngoài, em gái của anh nói đi siêu thị mua vài thứ, liền rời khỏi một mình, cả nhà Mập chờ hoài không thấy, tìm ở siêu thị cả nửa ngày cũng không tìm được, điện thoại cũng không mở, mọi người sốt ruột, tìm kiếm xung quanh, mãi đến lúc nhận được điện thoại của bọn cướp. Người đầu tiên Mập nghĩ tới là Khúc Phàm, liền vội gọi điện thoại cho anh.
Thước Nhạc Khúc Phàm vội vàng chạy tới nhà Mập, “Thế nào, bọn cướp có lại gọi điện thoại không?”
Mập lắc đầu “Bọn cướp đòi năm trăm vạn, buổi tối mới gọi lại.”
Khúc Phàm nhíu mày “Sao lại muốn nhiều như vậy?”
Mập thở dài, “Chỉ sợ là vì thời gian này cửa hàng của ta quá rêu rao. Ta không dám báo cảnh sát, chỗ này đành nhờ ngươi.”
Khúc Phàm gật đầu, cầm điện thoại gọi cho tổ của mình dặn dò một số việc, “Người yên tâm đi, giờ nhanh đi lấy tiền, nếu tối nay bọn cướp gọi điện, tiền cũng không dễ gom đủ. Nhạc Nhạc, em cũng đi lấy tiền đi.” Nghĩ nghĩ lại gọi điện thoại cho Cao Cường, Cao Cường có xử lý qua mấy vụ bắt cóc.
Thước Nhạc gật đầu, xoay người đi ra ngoài, ở chỗ này cậu không giúp được gì nhều. Qua lại mấy chỗ ngân hàng, rút từ tài khoản của hai người được hơn hai trăm bảy mươi vạn, nếu không phải cần trong hôm nay thì muốn bao nhiều tiền cũng có thể lấy ra.
Cầm thùng tiền quay lại nhà Mập, Mập cũng gom góp hơn hai trăm vạn, cộng thêm số tiền Thước Nhạc lấy tổng cộng là năm trăm ba mươi vạn. Không đợi Thước Nhạc ngồi xuống, Bành Vân từ bên ngoài bước vào, trong tay cầm một cái bao, mở ra lại thấy là một đống tiền, “Đây là ba mươi bốn vạn, coi thử có thể góp vào không.” Tiền này của cô là mượn từ cha mẹ đồng nghiệp, có thể mượn đều đã mượn.
Kết quả không bao lâu Thôi Dũng, Tăng Kiến, Phương Chí Minh, góp đông góp tây cũng được hơn ba trăm vạn, phải biết là vào lúc này, cho dù ngân hàng có tiền cũng không thể lấy ra nhiều như vậy.
Cái khác không nói, mấy người bạn của Mập vẫn là bạn chí cốt.
Buổi chiều trong sự lo lắng chờ đợi của mọi người, khoảng hơn bốn giờ chiều bọn cướp lại gọi điện tới, chuyện này giờ giao cho Khúc Phàm bọn họ. Còn lại mọi người lo lắng chờ đợi, tám giờ tối bọn họ mới trở về.
Ôn Tương Vân được cứu trở về, cơ thể của cô gái trẻ cũng không bị thương gì, nhưng bị hoảng sợ, cái này thì cần thời gian để khôi phục.
Bọn cướp là một chủ cửa hàng cách Mập không xa, vì đánh bạc thua tiền, mới nảy lòng tham, bọn cướp tổng cộng có bốn người, lúc bắt cũng tốn một phen suy nghĩ, cũng thực mạo hiểm, Tương Vân nhận ra tên chủ nên nếu cảnh sát đến trễ chút nữa chỉ sợ con tin liền bị giết, mọi người nhớ tới đều nghĩ mà sợ.
Khúc Phàm vì để hoạt động linh hoạt hơn, hủy thạch cao đi, chờ lúc trở về thấy chân sưng lên đến quần cũng cởi không ra, tới bệnh viện bị thầy thuốc mắng to, xương vừa vất vả dài ra thì lại bị nứt. Lần này Thước Nhạc không nói cái gì, tuy rằng đau lòng cho Khúc Phàm, lại không ngăn cản hành động của anh, chỉ có tự thân cảm nhận mới hiểu được đối với dân thường cảnh sát là quan trọng như thế nào.
Về nhà càng đem anh trở thành đại gia mà hầu hạ, mỗi ngày hầm canh xương để bổ, cố gắng để chân anh sớm lành lại.
Hôm mười hai, là ngày họp lớp, theo ý của Thước Nhạc, Khúc Phàm không nên đi, chân anh đã vậy, còn đi lung tung cái gì.
Bạn cao trung của Khúc Phàm học ở kinh thành không ít, một năm có hơn bốn mươi người, lúc còn học đại học một năm đều phải tụ lại một lần, tốt nghiệp đại học rồi không ít người rời Bắc Kinh, còn lại hơn hai mươi người, hàng năm cũng có gặp mặt, nhưng vì công việc của Khúc Phàm, đã ba năm anh không tham gia. Tuy không thích Lưu Tư Doanh nhưng gặp lại bạn học vẫn là muốn.
“Nếu không em đi theo anh đi.”
Thước Nhạc cầm áo khoác của anh tới “Em đi tính cái gì. Anh phải giới thiệu em thế nào, hửm.”
Khúc Phàm vừa mặt quần áo vừa trêu đùa “Giới thiệu thế nào ư, thì là vợ yêu thôi.”
Thước Nhạc liếc anh một cái “Thôi đi, anh có buồn nôn không. Nhanh lên đi, đợi lát nữa Tăng Kiến tới, buổi tối uống rượu ít thôi.”
“Ừ, em yên tâm đi.”
Đem xe lăn ra đến cửa trước, rồi lại đỡ Khúc Phàm xuống, lần này xương nứt ra, cũng không dám đi lại rồi, nếu lại có vấn đề gì, chỉ sợ thực sự có thể què, ở cửa phòng đều có bậc cao, xe lăn không thể qua.
Có Tăng Kiến đi theo Thước Nhạc cũng không lo lắng, vừa lúc chỗ mẫu thân có ba thiếu một, Thước Nhạc bổ sung vào, cùng chơi mạt chược.
Không nói về Thước Nhạc, lúc này Khúc Phàm và Tăng Kiến tới khách sạn Bắc Kinh. Khách sạn Bắc Kinh là chỗ lâu đời ở kinh thành, nơi này ăn gì đều thực đắt.
Hai người đi vào phòng thuê ở tầng bốn, không ít bạn học đều đã tới. Vừa thấy Khúc Phàm được đỡ vào, không ít người chạy nhanh tới ân cần thăm hỏi, lập tức liền náo thiệt lên. Mặc kệ mọi người giờ sống ra sao đều là một thân ngăn nắp. Khúc Phàm thì cơ bản không thay đổi vẫn là áo khoác quần jeans, chẳng qua đổi một thân áo khoác da đính lông màu đen, thoạt nhìn cũng bình thường. Quần áo của anh phần lớn là cho Thước Nhạc chọn, Thước Nhạc cũng không nhìn nhãn hiệu, chỉ là chọn mấy thứ thực dụng lại rắn chắc. Một số bạn học nữ giờ đều mang theo trang sức, cũng là có ý muốn so sánh với nhau.
Lúc ăn cơm Khúc Phàm vẫn rất vui vẻ, tính ra anh thực thích kết bạn, gặp bạn cũ liền vui mừng. Bất quá lúc này lại có người muốn anh bẻ mặt.
Hôm nay hơn mười mấy người tới, không ít đều mang theo bạn trai bạn gái hoặc người nhà tới, khách sạn chuẩn bị hơn hai mươi cái bàn, vừa lúc đều ngồi đầy, như vậy cũng náo nhiệt hơn chút.
Bên cạnh Khúc Phàm là cán bộ học tập thời cao trung, Lí Tễ, năm trước Lí Tễ kết hôn, lần nay cũng mang vợ theo. Thời cao trung anh và Lí Tễ quan hệ khá tốt. Hôm nay vừa gặp cũng uống nhiều hai chén.
“Mai Mai, thời cao trung Khúc Phàm là người anh thân nhất, tiểu tử này một lòng một dạ học tập, thành tích còn tốt hơn anh, lúc thi đại học hoàn toàn có thể đậu Thanh Hoa.”
“Khúc Phàm em có biết anh, Lí Tễ kể về anh không ít lần.”
Khúc Phàm cười nói, “Hai người các ngươi kết hôn ngay lúc ta đang bận rộn, vậy không được, hôm nào cả hai phải để ta mời cơm.”
Lí Tễ cười ha ha đồng ý, năm trước kết hôn lúc cuối năm, Khúc Phàm tuy không tới, nhưng có nhờ Tăng Kiến đem quà đến. Quà Khúc Phàm tặng là một đồ trang sức lan lục phiêu hoa, nói ra thì Thước Nhạc thật đúng là không quá hiểu biết về giá trị của trang sức, tuy lúc trước Mập có nói nhưng cậu cũng không để ý, Khúc Phàm nói muốn tặng quà kết hôn cậu suy nghĩ, liền lấy từ đống trang sức lan lục ra một cái. Sau đó Mập biết mới nói cho cậu thứ đó tuy không phải đặc biết tốt, cũng là đáng giá hơn mười vạn. Từ đó về sau Thước Nhạc không bao giờ dám tùy tiện tặng ai nữa. Chuyện này cũng bị Khúc Phàm quên đi.
Tuy bọn họ không để ý, vợ chồng Lí Tễ lại nhớ kỹ, cũng thực tình cờ, vợ của Lí Tễ vô tình là làm việc tại công ty châu báu, tuy công ty kinh doanh đồ trang sức bằng kim cương vàng, nhưng người trong giới đương nhiên liền nhận ra ngọc bích, biết giá trị của ngọc hai người liền có cái nhìn mới về Khúc Phàm, vốn quan hệ của Lí Tễ và Khúc Phàm đã tốt, giờ lại có ý muốn thân thiết, cho nên hai vợ chồng lần này không ngồi bên chỗ Lưu Tư Doanh, ngược lại ngồi bên Khúc Phàm. Phải biết là ngồi bên chỗ Lưu Tư Doanh tính ra đều là những người có đời sống khá tốt. Bất quá sau khi ngồi xuống vợ của Lí Tễ liền biết hai vợ chồng làm đúng rồi, cái khác không nói, riêng chiếc nhẫn trên tay Khúc Phàm chỉ sợ một ngàn vạn cũng mua không được.
Không thể nói hai vợ chồng là kẻ tư lợi, nói ra giờ Lí Tễ là làm tại nơi giao dịch chứng khoán, công việc của hai vợ chồng đều không tồi cũng không cần nịnh bợ ai, chính là người luôn sẽ chọn bạn bè có lợi đối với mình, bạn trai của Lưu Tư Doanh cho dù trong nhà có công ty mấy ngàn vạn cũng không thể so với một Khúc Phàm đeo trang sức một ngàn vạn.
Khúc Phàm đang nói chuyện đầy hăng hái với mấy người bạn, Lưu Tư Doanh ngồi đối diện đột nhiên nói “Khúc Phàm, cảnh sát các cậu một tháng kiếm được bao nhiêu tiền?” Lưu Tư Doanh một câu nói này, khiến trong phòng đột nhiên yên tĩnh lại.
Khúc Phàm nhíu mày, nghĩ Lưu Tư Doanh này là có ý gì, câu hỏi này cũng quá vô lễ. Không ít bạn học ngồi cùng bạn cũng không vui vẻ, làm sao lại có thể hỏi như vậy chứ, cho dù muốn so sánh cũng phải hàm súc chút, nào có trực tiếp hỏi người ta kiếm được bao nhiêu tiền. Vả lại Khúc Phàm coi như là tốt, chỗ này còn có không ít bạn học công việc còn không bằng anh.
Lưu Tư Doanh làm bộ ngượng ngùng cười “Ai nha, cậu xem, mình không nên hỏi như vậy chứ. Mình cũng không có ý gì, chỉ là nghĩ làm cảnh sát cũng là thực mệt, một tháng lại kiếm không được bao nhiêu, còn có nguy hiểm. Không bằng bỏ đi. Ha ha, vừa lúc công ty Sao Mai thiếu một quản lý bảo vệ, nếu cậu tới, không phải là so với là cảnh sát tốt hơn nhiều sao.” Lưu Tư Doanh bộ dạng đắc ý, còn nhích gần lại phía bạn trai ở bên cạnh.
Lời này vừa thốt ra mọi người trên bàn biểu tình gì cũng có, tuy Khúc Phàm không biết người phụ nữ này sao lại nhằm vào anh, trong lòng lại chán ngán, “Vậy thật đúng là cảm ơn cậu, có điều tôi vẫn là thực thích công việc này, không cần cậu bận tâm.”
Lí Tễ ở bên cạnh hòa giải “Đúng vậy, giờ đãi ngộ của cảnh sát cũng rất tốt, ta nhớ rõ lúc trước thành tích thi vào đại học của Khúc Phàm đều có thể vào Đại học Thanh Hoa, kết quả hắn thế nào cũng phải học Học viện Công an, lúc đó khiến thầy giận điên lên.”
“Ha ha, ta cũng nhớ rõ, lúc đó hiệu trưởng cũng tới lớp chúng ta tìm cậu ta, nói cậu ra sửa nguyện vọng.” Vương Vĩ Nghiệp ngồi ở bên cạnh Tăng Kiến nói tiếp, Tăng Kiến nhưng lại ngồi uống thoải mái, tình trạng của Khúc Phàm anh là rõ ràng nhất, không cần lo lắng cho hắn, phải biết là phụ thân của Khúc Phàm là người giàu nhất ở bên kia, rất nổi danh, bất quá trước kia vì lần bắt cóc đó, Khúc phụ bảo hộ Khúc Phàm rất tốt, cả thời cao trung chỉ có anh là biết tình hình thực tế của gia đình Khúc Phàm. Ngay cả giáo viên đều nghĩ cha mẹ Khúc Phàm là công nhân đâu.
Không ít bạn học lúc này thấy tình thế đều nói tới chuyện cao trung, Khúc Phàm cũng uống miếng rượu định bỏ qua chuyện này.
“Ai, mình cũng không có ý gì khác, thấy bọ dáng của Khúc Phàm xem ra còn chưa có bạn gái đúng không, giờ con gái trong lòng đều có so đo, làm cảnh sát mỗi tháng nhận được một chút tiền, đủ làm cái gì. Nhưng thực ra mình có mấy người chị em tốt, có rảnh giới thiệu cho cậu. Đúng rồi, Sao Mai em nhớ công ty anh có cái văn thư, thực xứng đôi với Khúc Phàm nha.”
Bạn trai cô nói tiếp “À cô ta sao, có phải người từng ly hôn không.” Nói xong cười gian xảo, làm cho người ta nhìn là chỉ muốn đánh.
Lưu Tư Doanh cười nhìn Khúc Phàm “Đúng rồi, cậu đừng để ý, tuy là từng ly hôn, nhưng người ta cũng thực xinh đẹp. Hai người vừa lúc hợp làm một cặp.” Hừ, ai bảo lúc trước ngươi nhìn cũng không thèm nhìn ta.
Lời này của Lưu Tư Doanh khiến mọi người thực chói tai, mấy bạn học bên cạnh cô cũng nhíu mày, nghĩ Lưu Tư Doanh này làm sao có thể nói như vậy, không có tố chất.
Không đợi Khúc Phàm nói cái gì, vợ của Lí Tễ ngồi bên cạnh – Dương Mai đã nói, “Khúc Phàm, em thấy trên tay anh đeo nhẫn, là nhận đính ước đúng không.”
Khúc Phàm theo bản năng sờ sờ nhẫn, nhẫn là đeo từ năm trước, vẫn không từng lấy xuống, “Đúng vậy.” Khúc Phàm gật đầu cười ôn nhu.
“Ha ha, hai người thật đúng là không tiếc, nhẫn quý như vậy cũng dám mang theo. Nếu là em đã sớm bỏ vào két bảo hiểm trong ngân hàng.” Dương Mai cười nói.
Lúc này ánh mắt của mọi người đều tập trung trên tay Khúc Phàm, nhân Khúc Phàm mang trên ngón vô danh tay trái, ngọc lục bảo loại thủy tinh cổ khanh. Tuy rằng cách xa, bất quá có mấy người con gái vẫn kinh hô ra tiếng.
Lưu Tư Doanh cũng thấy được, thuận miệng nói một câu “Không phải là giả đi.”
Khúc Phàm lúc này rõ ràng không thèm nhìn cô ta, đối với lời của cô ta coi như vách tường.
Dương Mai nhìn Lưu Tư Doanh cười mà không cười nói “Người chưa từng thấy qua tưởng giả thực bình thường, có điều nhìn vòng tay loại B ngươi đeo, ngươi không nhận ra cũng là đúng thôi.”
“Cái gì hạng B, ta mua vòng tay này hết mười vạn, hạng A loại thủy tinh cổ khanh đó.” Lưu Tư Doanh nói xong còn nâng cánh tay, kỳ thật cả tối nay cô ta vẫn luôn khoe khoang vòng tay này.
“Không phải chứ, vòng tay loại thủy tinh cổ khanh, mười vạn đồng liền có thể mua.” Một người bạn cao trung ngắt lời.
Dương Mai cười cười “Cái của Khúc Phàm mới là loại thủy tinh cổ khanh, còn là thứ khó tìm trong loại thủy tinh – ngọc lục bảo, xem màu nước của nó, không có ngàn vạn là không mua được. Nếu ngươi không tin, ngươi có thể đem vòng tay tới công ty chúng tôi xem xét.”
Lưu Tư Doanh nghe giá trị chiếc nhẫn của Khúc Phàm hơn ngàn vạn nguyên, liền mở to hai mắt nhìn, khó có thể tin, những bạn học khác cũng thực khiếp sợ, nhưng thực ra Khúc Phàm lại cười khổ, xem ra về sau họp lớp ít đến thì hơn, chiếc nhẫn này chờ trở về đưa Thước Nhạc bỏ vào không gian đi. Không có việc gì mang theo chiếc nhẫn ngàn vạn ra ngoài, anh cũng bị ánh mắt thiêu đốt nha.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tối mùng tám mọi người ra khỏi nhà, lúc trở về đều đã hơn mười một giờ, Khúc Phàm mang men say làm rộn hơn nửa đêm, cho nên đến sáng nhận được điện thoại của Mập hai người vẫn còn chưa rời giường. Nhưng câu đầu tiên của Mập lại khiến Khúc Phàm hoàn toàn tỉnh táo.
“Khúc Phàm, em gái ta bị bắt cóc.”
Chuyện xảy ra vào sáng hôm nay, em gái của Mập tên là Ôn Tương Vân, năm nay mười lăm tuổi, hôm nay là sinh nhật của ông nội Mập, mùng chín mỗi năm cả nhà Mập đều luôn về mừng sinh nhật ông, năm nay cũng không ngoại lệ, nhà ông nội anh ở Thiên Tân, nên từ sáng sớm cả nhà đã chuẩn bị để khởi hành, bữa sáng cũng là ăn ở quán nhỏ bên ngoài, em gái của anh nói đi siêu thị mua vài thứ, liền rời khỏi một mình, cả nhà Mập chờ hoài không thấy, tìm ở siêu thị cả nửa ngày cũng không tìm được, điện thoại cũng không mở, mọi người sốt ruột, tìm kiếm xung quanh, mãi đến lúc nhận được điện thoại của bọn cướp. Người đầu tiên Mập nghĩ tới là Khúc Phàm, liền vội gọi điện thoại cho anh.
Thước Nhạc Khúc Phàm vội vàng chạy tới nhà Mập, “Thế nào, bọn cướp có lại gọi điện thoại không?”
Mập lắc đầu “Bọn cướp đòi năm trăm vạn, buổi tối mới gọi lại.”
Khúc Phàm nhíu mày “Sao lại muốn nhiều như vậy?”
Mập thở dài, “Chỉ sợ là vì thời gian này cửa hàng của ta quá rêu rao. Ta không dám báo cảnh sát, chỗ này đành nhờ ngươi.”
Khúc Phàm gật đầu, cầm điện thoại gọi cho tổ của mình dặn dò một số việc, “Người yên tâm đi, giờ nhanh đi lấy tiền, nếu tối nay bọn cướp gọi điện, tiền cũng không dễ gom đủ. Nhạc Nhạc, em cũng đi lấy tiền đi.” Nghĩ nghĩ lại gọi điện thoại cho Cao Cường, Cao Cường có xử lý qua mấy vụ bắt cóc.
Thước Nhạc gật đầu, xoay người đi ra ngoài, ở chỗ này cậu không giúp được gì nhều. Qua lại mấy chỗ ngân hàng, rút từ tài khoản của hai người được hơn hai trăm bảy mươi vạn, nếu không phải cần trong hôm nay thì muốn bao nhiều tiền cũng có thể lấy ra.
Cầm thùng tiền quay lại nhà Mập, Mập cũng gom góp hơn hai trăm vạn, cộng thêm số tiền Thước Nhạc lấy tổng cộng là năm trăm ba mươi vạn. Không đợi Thước Nhạc ngồi xuống, Bành Vân từ bên ngoài bước vào, trong tay cầm một cái bao, mở ra lại thấy là một đống tiền, “Đây là ba mươi bốn vạn, coi thử có thể góp vào không.” Tiền này của cô là mượn từ cha mẹ đồng nghiệp, có thể mượn đều đã mượn.
Kết quả không bao lâu Thôi Dũng, Tăng Kiến, Phương Chí Minh, góp đông góp tây cũng được hơn ba trăm vạn, phải biết là vào lúc này, cho dù ngân hàng có tiền cũng không thể lấy ra nhiều như vậy.
Cái khác không nói, mấy người bạn của Mập vẫn là bạn chí cốt.
Buổi chiều trong sự lo lắng chờ đợi của mọi người, khoảng hơn bốn giờ chiều bọn cướp lại gọi điện tới, chuyện này giờ giao cho Khúc Phàm bọn họ. Còn lại mọi người lo lắng chờ đợi, tám giờ tối bọn họ mới trở về.
Ôn Tương Vân được cứu trở về, cơ thể của cô gái trẻ cũng không bị thương gì, nhưng bị hoảng sợ, cái này thì cần thời gian để khôi phục.
Bọn cướp là một chủ cửa hàng cách Mập không xa, vì đánh bạc thua tiền, mới nảy lòng tham, bọn cướp tổng cộng có bốn người, lúc bắt cũng tốn một phen suy nghĩ, cũng thực mạo hiểm, Tương Vân nhận ra tên chủ nên nếu cảnh sát đến trễ chút nữa chỉ sợ con tin liền bị giết, mọi người nhớ tới đều nghĩ mà sợ.
Khúc Phàm vì để hoạt động linh hoạt hơn, hủy thạch cao đi, chờ lúc trở về thấy chân sưng lên đến quần cũng cởi không ra, tới bệnh viện bị thầy thuốc mắng to, xương vừa vất vả dài ra thì lại bị nứt. Lần này Thước Nhạc không nói cái gì, tuy rằng đau lòng cho Khúc Phàm, lại không ngăn cản hành động của anh, chỉ có tự thân cảm nhận mới hiểu được đối với dân thường cảnh sát là quan trọng như thế nào.
Về nhà càng đem anh trở thành đại gia mà hầu hạ, mỗi ngày hầm canh xương để bổ, cố gắng để chân anh sớm lành lại.
Hôm mười hai, là ngày họp lớp, theo ý của Thước Nhạc, Khúc Phàm không nên đi, chân anh đã vậy, còn đi lung tung cái gì.
Bạn cao trung của Khúc Phàm học ở kinh thành không ít, một năm có hơn bốn mươi người, lúc còn học đại học một năm đều phải tụ lại một lần, tốt nghiệp đại học rồi không ít người rời Bắc Kinh, còn lại hơn hai mươi người, hàng năm cũng có gặp mặt, nhưng vì công việc của Khúc Phàm, đã ba năm anh không tham gia. Tuy không thích Lưu Tư Doanh nhưng gặp lại bạn học vẫn là muốn.
“Nếu không em đi theo anh đi.”
Thước Nhạc cầm áo khoác của anh tới “Em đi tính cái gì. Anh phải giới thiệu em thế nào, hửm.”
Khúc Phàm vừa mặt quần áo vừa trêu đùa “Giới thiệu thế nào ư, thì là vợ yêu thôi.”
Thước Nhạc liếc anh một cái “Thôi đi, anh có buồn nôn không. Nhanh lên đi, đợi lát nữa Tăng Kiến tới, buổi tối uống rượu ít thôi.”
“Ừ, em yên tâm đi.”
Đem xe lăn ra đến cửa trước, rồi lại đỡ Khúc Phàm xuống, lần này xương nứt ra, cũng không dám đi lại rồi, nếu lại có vấn đề gì, chỉ sợ thực sự có thể què, ở cửa phòng đều có bậc cao, xe lăn không thể qua.
Có Tăng Kiến đi theo Thước Nhạc cũng không lo lắng, vừa lúc chỗ mẫu thân có ba thiếu một, Thước Nhạc bổ sung vào, cùng chơi mạt chược.
Không nói về Thước Nhạc, lúc này Khúc Phàm và Tăng Kiến tới khách sạn Bắc Kinh. Khách sạn Bắc Kinh là chỗ lâu đời ở kinh thành, nơi này ăn gì đều thực đắt.
Hai người đi vào phòng thuê ở tầng bốn, không ít bạn học đều đã tới. Vừa thấy Khúc Phàm được đỡ vào, không ít người chạy nhanh tới ân cần thăm hỏi, lập tức liền náo thiệt lên. Mặc kệ mọi người giờ sống ra sao đều là một thân ngăn nắp. Khúc Phàm thì cơ bản không thay đổi vẫn là áo khoác quần jeans, chẳng qua đổi một thân áo khoác da đính lông màu đen, thoạt nhìn cũng bình thường. Quần áo của anh phần lớn là cho Thước Nhạc chọn, Thước Nhạc cũng không nhìn nhãn hiệu, chỉ là chọn mấy thứ thực dụng lại rắn chắc. Một số bạn học nữ giờ đều mang theo trang sức, cũng là có ý muốn so sánh với nhau.
Lúc ăn cơm Khúc Phàm vẫn rất vui vẻ, tính ra anh thực thích kết bạn, gặp bạn cũ liền vui mừng. Bất quá lúc này lại có người muốn anh bẻ mặt.
Hôm nay hơn mười mấy người tới, không ít đều mang theo bạn trai bạn gái hoặc người nhà tới, khách sạn chuẩn bị hơn hai mươi cái bàn, vừa lúc đều ngồi đầy, như vậy cũng náo nhiệt hơn chút.
Bên cạnh Khúc Phàm là cán bộ học tập thời cao trung, Lí Tễ, năm trước Lí Tễ kết hôn, lần nay cũng mang vợ theo. Thời cao trung anh và Lí Tễ quan hệ khá tốt. Hôm nay vừa gặp cũng uống nhiều hai chén.
“Mai Mai, thời cao trung Khúc Phàm là người anh thân nhất, tiểu tử này một lòng một dạ học tập, thành tích còn tốt hơn anh, lúc thi đại học hoàn toàn có thể đậu Thanh Hoa.”
“Khúc Phàm em có biết anh, Lí Tễ kể về anh không ít lần.”
Khúc Phàm cười nói, “Hai người các ngươi kết hôn ngay lúc ta đang bận rộn, vậy không được, hôm nào cả hai phải để ta mời cơm.”
Lí Tễ cười ha ha đồng ý, năm trước kết hôn lúc cuối năm, Khúc Phàm tuy không tới, nhưng có nhờ Tăng Kiến đem quà đến. Quà Khúc Phàm tặng là một đồ trang sức lan lục phiêu hoa, nói ra thì Thước Nhạc thật đúng là không quá hiểu biết về giá trị của trang sức, tuy lúc trước Mập có nói nhưng cậu cũng không để ý, Khúc Phàm nói muốn tặng quà kết hôn cậu suy nghĩ, liền lấy từ đống trang sức lan lục ra một cái. Sau đó Mập biết mới nói cho cậu thứ đó tuy không phải đặc biết tốt, cũng là đáng giá hơn mười vạn. Từ đó về sau Thước Nhạc không bao giờ dám tùy tiện tặng ai nữa. Chuyện này cũng bị Khúc Phàm quên đi.
Tuy bọn họ không để ý, vợ chồng Lí Tễ lại nhớ kỹ, cũng thực tình cờ, vợ của Lí Tễ vô tình là làm việc tại công ty châu báu, tuy công ty kinh doanh đồ trang sức bằng kim cương vàng, nhưng người trong giới đương nhiên liền nhận ra ngọc bích, biết giá trị của ngọc hai người liền có cái nhìn mới về Khúc Phàm, vốn quan hệ của Lí Tễ và Khúc Phàm đã tốt, giờ lại có ý muốn thân thiết, cho nên hai vợ chồng lần này không ngồi bên chỗ Lưu Tư Doanh, ngược lại ngồi bên Khúc Phàm. Phải biết là ngồi bên chỗ Lưu Tư Doanh tính ra đều là những người có đời sống khá tốt. Bất quá sau khi ngồi xuống vợ của Lí Tễ liền biết hai vợ chồng làm đúng rồi, cái khác không nói, riêng chiếc nhẫn trên tay Khúc Phàm chỉ sợ một ngàn vạn cũng mua không được.
Không thể nói hai vợ chồng là kẻ tư lợi, nói ra giờ Lí Tễ là làm tại nơi giao dịch chứng khoán, công việc của hai vợ chồng đều không tồi cũng không cần nịnh bợ ai, chính là người luôn sẽ chọn bạn bè có lợi đối với mình, bạn trai của Lưu Tư Doanh cho dù trong nhà có công ty mấy ngàn vạn cũng không thể so với một Khúc Phàm đeo trang sức một ngàn vạn.
Khúc Phàm đang nói chuyện đầy hăng hái với mấy người bạn, Lưu Tư Doanh ngồi đối diện đột nhiên nói “Khúc Phàm, cảnh sát các cậu một tháng kiếm được bao nhiêu tiền?” Lưu Tư Doanh một câu nói này, khiến trong phòng đột nhiên yên tĩnh lại.
Khúc Phàm nhíu mày, nghĩ Lưu Tư Doanh này là có ý gì, câu hỏi này cũng quá vô lễ. Không ít bạn học ngồi cùng bạn cũng không vui vẻ, làm sao lại có thể hỏi như vậy chứ, cho dù muốn so sánh cũng phải hàm súc chút, nào có trực tiếp hỏi người ta kiếm được bao nhiêu tiền. Vả lại Khúc Phàm coi như là tốt, chỗ này còn có không ít bạn học công việc còn không bằng anh.
Lưu Tư Doanh làm bộ ngượng ngùng cười “Ai nha, cậu xem, mình không nên hỏi như vậy chứ. Mình cũng không có ý gì, chỉ là nghĩ làm cảnh sát cũng là thực mệt, một tháng lại kiếm không được bao nhiêu, còn có nguy hiểm. Không bằng bỏ đi. Ha ha, vừa lúc công ty Sao Mai thiếu một quản lý bảo vệ, nếu cậu tới, không phải là so với là cảnh sát tốt hơn nhiều sao.” Lưu Tư Doanh bộ dạng đắc ý, còn nhích gần lại phía bạn trai ở bên cạnh.
Lời này vừa thốt ra mọi người trên bàn biểu tình gì cũng có, tuy Khúc Phàm không biết người phụ nữ này sao lại nhằm vào anh, trong lòng lại chán ngán, “Vậy thật đúng là cảm ơn cậu, có điều tôi vẫn là thực thích công việc này, không cần cậu bận tâm.”
Lí Tễ ở bên cạnh hòa giải “Đúng vậy, giờ đãi ngộ của cảnh sát cũng rất tốt, ta nhớ rõ lúc trước thành tích thi vào đại học của Khúc Phàm đều có thể vào Đại học Thanh Hoa, kết quả hắn thế nào cũng phải học Học viện Công an, lúc đó khiến thầy giận điên lên.”
“Ha ha, ta cũng nhớ rõ, lúc đó hiệu trưởng cũng tới lớp chúng ta tìm cậu ta, nói cậu ra sửa nguyện vọng.” Vương Vĩ Nghiệp ngồi ở bên cạnh Tăng Kiến nói tiếp, Tăng Kiến nhưng lại ngồi uống thoải mái, tình trạng của Khúc Phàm anh là rõ ràng nhất, không cần lo lắng cho hắn, phải biết là phụ thân của Khúc Phàm là người giàu nhất ở bên kia, rất nổi danh, bất quá trước kia vì lần bắt cóc đó, Khúc phụ bảo hộ Khúc Phàm rất tốt, cả thời cao trung chỉ có anh là biết tình hình thực tế của gia đình Khúc Phàm. Ngay cả giáo viên đều nghĩ cha mẹ Khúc Phàm là công nhân đâu.
Không ít bạn học lúc này thấy tình thế đều nói tới chuyện cao trung, Khúc Phàm cũng uống miếng rượu định bỏ qua chuyện này.
“Ai, mình cũng không có ý gì khác, thấy bọ dáng của Khúc Phàm xem ra còn chưa có bạn gái đúng không, giờ con gái trong lòng đều có so đo, làm cảnh sát mỗi tháng nhận được một chút tiền, đủ làm cái gì. Nhưng thực ra mình có mấy người chị em tốt, có rảnh giới thiệu cho cậu. Đúng rồi, Sao Mai em nhớ công ty anh có cái văn thư, thực xứng đôi với Khúc Phàm nha.”
Bạn trai cô nói tiếp “À cô ta sao, có phải người từng ly hôn không.” Nói xong cười gian xảo, làm cho người ta nhìn là chỉ muốn đánh.
Lưu Tư Doanh cười nhìn Khúc Phàm “Đúng rồi, cậu đừng để ý, tuy là từng ly hôn, nhưng người ta cũng thực xinh đẹp. Hai người vừa lúc hợp làm một cặp.” Hừ, ai bảo lúc trước ngươi nhìn cũng không thèm nhìn ta.
Lời này của Lưu Tư Doanh khiến mọi người thực chói tai, mấy bạn học bên cạnh cô cũng nhíu mày, nghĩ Lưu Tư Doanh này làm sao có thể nói như vậy, không có tố chất.
Không đợi Khúc Phàm nói cái gì, vợ của Lí Tễ ngồi bên cạnh – Dương Mai đã nói, “Khúc Phàm, em thấy trên tay anh đeo nhẫn, là nhận đính ước đúng không.”
Khúc Phàm theo bản năng sờ sờ nhẫn, nhẫn là đeo từ năm trước, vẫn không từng lấy xuống, “Đúng vậy.” Khúc Phàm gật đầu cười ôn nhu.
“Ha ha, hai người thật đúng là không tiếc, nhẫn quý như vậy cũng dám mang theo. Nếu là em đã sớm bỏ vào két bảo hiểm trong ngân hàng.” Dương Mai cười nói.
Lúc này ánh mắt của mọi người đều tập trung trên tay Khúc Phàm, nhân Khúc Phàm mang trên ngón vô danh tay trái, ngọc lục bảo loại thủy tinh cổ khanh. Tuy rằng cách xa, bất quá có mấy người con gái vẫn kinh hô ra tiếng.
Lưu Tư Doanh cũng thấy được, thuận miệng nói một câu “Không phải là giả đi.”
Khúc Phàm lúc này rõ ràng không thèm nhìn cô ta, đối với lời của cô ta coi như vách tường.
Dương Mai nhìn Lưu Tư Doanh cười mà không cười nói “Người chưa từng thấy qua tưởng giả thực bình thường, có điều nhìn vòng tay loại B ngươi đeo, ngươi không nhận ra cũng là đúng thôi.”
“Cái gì hạng B, ta mua vòng tay này hết mười vạn, hạng A loại thủy tinh cổ khanh đó.” Lưu Tư Doanh nói xong còn nâng cánh tay, kỳ thật cả tối nay cô ta vẫn luôn khoe khoang vòng tay này.
“Không phải chứ, vòng tay loại thủy tinh cổ khanh, mười vạn đồng liền có thể mua.” Một người bạn cao trung ngắt lời.
Dương Mai cười cười “Cái của Khúc Phàm mới là loại thủy tinh cổ khanh, còn là thứ khó tìm trong loại thủy tinh – ngọc lục bảo, xem màu nước của nó, không có ngàn vạn là không mua được. Nếu ngươi không tin, ngươi có thể đem vòng tay tới công ty chúng tôi xem xét.”
Lưu Tư Doanh nghe giá trị chiếc nhẫn của Khúc Phàm hơn ngàn vạn nguyên, liền mở to hai mắt nhìn, khó có thể tin, những bạn học khác cũng thực khiếp sợ, nhưng thực ra Khúc Phàm lại cười khổ, xem ra về sau họp lớp ít đến thì hơn, chiếc nhẫn này chờ trở về đưa Thước Nhạc bỏ vào không gian đi. Không có việc gì mang theo chiếc nhẫn ngàn vạn ra ngoài, anh cũng bị ánh mắt thiêu đốt nha.