Tháng sáu trường tổ chức bóng rổ, Thước Nhạc không tham gia, lớp cậu chỉ có mười hai nam, trong đó có hai người tham gia đội bóng rổ, Thước Nhạc ngồi cùng bạn học xem trận đấu, cũng rất thú vị.
Thời gian này bóng rổ rất thịnh hành, chỗ nào cũng chơi, Thước Nhạc ra khỏi thư viện về nhà, lúc này đang là hoàng hôn, là giờ ăn cơm nên trong trường rất náo nhiệt. Sờ sờ bụng, Thước Nhạc cảm thấy hơi đói, nhìn đồng hồ nghĩ có lẽ Khúc Phàm đã tới, Thước Nhạc chạy nhanh đi tắt ra cổng, vừa lúc đi ngang qua sân bóng rổ, Thước Nhạc băng ngang qua sân, đang đi thì đột nhiên có một quả bóng bay thẳng về phía cậu, Thước Nhạc theo bản năng né phần bụng, nghiêng qua một bên, tay trái liền va xuống đất, cơn đau khiến trán cậu đầy mồ hôi.
Mọi người trên sân thấy có người bị thương liền chạy tới, nhìn bộ dáng của Thước Nhạc cũng không dám tiến lên đỡ cậu, “Cậu thế nào, có thể cử động không?” Một nam sinh cao một mét chín ngồi hổm xuống hỏi, là sinh viên y nên đều rất nhạy cảm với người bị thương.
Thước Nhạc nhịn cơn đau, dùng tay túm cánh tay cậu ta từ từ đứng lên, tay trái không thể động, “Hình như là gãy xương rồi.” Thước Nhạc có chút lo lắng nói.
Vừa nghe lời cậu nói người bên cạnh liền sốt ruột, “Lão Tam, lấy xe đạp của ngươi tới, chúng ta chở cậu ta tới bệnh viện.” Người bên cạnh lên tiếng định đi.
Thước Nhạc kéo quần áo cậu ta, “Không cần, cậu phù tôi đứng lên đi.”
Người nọ nghe vậy liền nâng cậu dậy, thấy đầu cậu toàn mồ hôi thì biết cậu đau không nhẹ.
Thước Nhạc dùng tay phải lấy điện thoại ra, gọi cho Khúc Phàm, “Tay em bị thương, anh nhanh đến đón em đi.”
Thước Nhạc gật đầu đối với nam sinh đang giúp đỡ cậu “Không sao, bạn của tôi sắp tới đón tôi rồi.”
“Hay là mình cùng cậu đi bệnh viện đi, nếu không phải tại bọn mình cậu cũng không bị té.” Nam sinh luôn miệng xin lỗi.
Thước Nhạc nhếch môi, trong lòng có chút bực bội “Không sao, không trách mọi người là do tự mình ngã xuống.”
Cậu ta định nói gì thì chợt nghe tiếng phanh kít…, một chiếc SUV dừng bên cạnh, một người đàn ông rất đẹp trai bước xuống đi thẳng tới, “Sao lại thế này, làm sao lại bị thương.” Khúc Phàm chạy tới đỡ Thước Nhạc, tay trái cậu vặn vẹo nhìn rất không tự nhiên.
Thước Nhạc thấy anh đến liền an tâm, “Không sao, chở em đi bệnh viện đi.” Sau đó quay đầu lại, nói với mọi người “Tôi đi bệnh viện, không có chuyện gì, không cần để trong lòng.” Thấy Khúc Phàm định nói gì, Thước Nhạc nhéo nhéo tay anh, giờ cậu chỉ muốn rời đi.
Dọc theo đường đi Thước Nhạc không nói gì, chỉ bảo là do mình không chú ý.
Không đi bệnh viện phụ thuộc trường, Thước Nhạc kiên trì đến bệnh viện gần nhà, chụp phim, cánh tay gãy xương, vấn đề không nghiêm trọng, bất quá vẫn cần nắn lại xương rồi băng bó, vốn bác sĩ định gây tê cho cậu, lại bị Thước Nhạc phản đối, cậu nhất quyết rằng mình có thể chịu được, thậm chí lúc Khúc Phàm khuyên bảo còn bị mắng lại, đây là lần đầu tiên cậu tức giận vô lý với Khúc Phàm, anh lại không để ý mà chỉ lo lắng cho cậu. Bác sĩ nắn xương lại cho Thước Nhạc, đau đến thiếu chút nữa hôn mê, tay phải cậu nắm lấy cánh tay Khúc Phàm tới tím xanh cả lên.
Cánh tay băng bó xong, không đánh thạch cao mà chỉ dùng thước treo lên. Vốn muốn tiêm giảm nhiệt, Thước Nhạc cũng không chịu, hôm nay dường như Thước Nhạc rất kì lạ, Khúc Phàm đau lòng cũng không ép buộc cậu, song vẫn cầm thuốc, về rồi khuyên cậu cũng được. Dù sao mẹ Thước Nhạc rất thành thạo việc này.
Ngồi trên xe Thước Nhạc dựa đầu lên cửa sổ, ngơ ngác nhìn cảnh đêm bên ngoài. Khúc Phàm thường thường lo lắng nhìn cậu.
Trở lại tứ hợp viện, mấy vị cha mẹ thấy bộ dạng của cậu liền hô to gọi nhỏ, Khúc mẫu vẫn mãi nói đi lạy phật, cậu và Khúc Phàm một người thương tay một người thương chân, hay là do cái gì gây ra.
Khúc Phàm thấy Thước Nhạc không có tinh thần, ôm cậu về hậu viện, đặt cậu ngồi xuống sau đó đi mở nước bồn tắm, tuy trên tay không thể dính nước, vẫn có thể ngâm mình trong bồn tắm. Nước đầy, ôm Thước Nhạc vào trong, cởi quần áo đặt cậu vào bồn, một loạt hành động, Thước Nhạc đều ngoan ngoãn phối hợp, đã sớm thấy cậu khác thường, song Khúc Phàm cũng không hỏi gì, chỉ cẩn thận tắm cho cậu.
Thước Nhạc trừng trừng nhìn bụng mình, tay phải nhẹ nhàng sờ, không biết có phải ảo giác của mình hay không, đột nhiên cảm giác hoa sen nóng lên, có cảm giác có sinh mệnh đập.
“Khúc Phàm, anh nói đàn ông có thể mang thai không.” Thước Nhạc mê mang hỏi.
Khúc Phàm sửng sốt, “Sao lại hỏi vậy? Đàn ông đương nhiên không thể mang thai. Em nghĩ cái gì đâu vậy.”
“Nhưng vì sao trong cơ thể em lại có em bé.”
Khúc Phàm đột nhiên bị Thước Nhạc ném một quả bom sửng sờ “Em bé, em bé gì? Trong cơ thể em có em bé?”
Thước Nhạc gật đầu “Hôm nay em đi ngang qua sân bóng rổ, một quả bóng bay về phía mình, em không biết vì sao lại sẽ che bụng lại, chính là bản năng nói là phải làm vậy. Mà lúc em ngã xuống, giống như đi vào một thế giới đỏ như máu, chẳng qua, sương mù như đang tán đi, ở chính giữa là một đóa hoa sen đỏ đang nở, sau đó em liền thấy trung tâm đóa hoa sen lộ ra một đứa trẻ sơ sinh, rất nhỏ rất nhỏ, chưa lộ ra hết, chỉ nhìn thấy mặt đứa bé. Chờ lúc em tỉnh táo lại, em mới biết đứa bé đó thì ra là ở trong đóa hoa sen. Nó tồn tại. Anh sờ chỗ này, có nhịp tim đập của đứa bé.” Thước Nhạc kéo tay Khúc Phàm qua, đặt lên bụng của mình.
Đầu tiên Khúc Phàm cảm nhận được một cảm giác thân thiết, giống như những lần trước đó, tiếp đó anh cảm giác được nhịp tim đập như lời Thước Nhạc nói. Thật là tim đập. Đều, lại rất có lực.
Kinh ngạc mở lớn miệng, Khúc Phàm không biết nên hình dung cảm giác này như thế nào. Quá thần kỳ.
Hơn nửa ngày Khúc Phàm mới tỉnh táo lại, vội ôm Thước Nhạc ra lau người cho cậu, cẩn thận đặt lên giường, rót nước ấm, đưa cho cậu, sau đó đi qua đi lại, trên khuôn mặt vừa vui mừng lại vừa lo lắng.
Thước Nhạc thấy bộ dạng của anh, có chút buồn cười, tâm trạng mê mang cũng trở nên yên ổn hơn.
Khúc Phàm thấy khuôn mặt tươi cười của Thước Nhạc, đi tới trước giường, dựa sát người vào cậu, cảm nhận nhịp tim của đứa bé, tâm anh dần trầm xuống.
Qua một lúc lâu, Khúc Phàm ngồi xuống, nhìn Thước Nhạc giọng nói khàn khàn “Nhạc Nhạc, đứa bé này không thể giữ.”
Thước Nhạc kinh sợ, dường như bụng cũng đau lên, “Vì sao?”
Khúc Phàm nhìn thẳng vào mắt cậu, lo lắng vô hạn “Chưa từng có chuyện thế này, sẽ có nguy hiểm, lần trước hoa sen nở khiến em bệnh thành như vậy, lần này không nhất định là an toàn, chúng ta không biết được sẽ có chuyện gì. Em sẽ có nguy hiểm. Anh không thể mạo hiểm.” Cẩn thận xoa bụng Thước Nhạc, đứa bé này là của anh và Thước Nhạc, anh có tình cảm với nó, thật sự, từ đầu đã có cảm giác huyết mạch tương liên, có điều anh không thể để Thước Nhạc mạo hiểm, kết quả của nó là điều anh không thể nhận nổi. Dường như đứa bé này cũng có thể hiểu suy nghĩ của Khúc Phàm, lúc đầu đập phi thường nhanh, giống như đang giãy dụa, nhưng theo tâm tình của Khúc Phàm, nhịp tim dần dần đều xuống, giống như đang an ủi anh, chậm rãi đạp dưới lòng bàn tay anh. Cái cảm giác huyết thống này khiên này nhịn không được mà rơi nước mắt.
So với Khúc Phàm, Thước Nhạc càng có cảm giác mãnh liệt hơn với đứa bé, từ khi cậu có nó, cảm giác của cậu càng ngày càng rõ ràng, đầy là bản năng huyết thống, đây lại là con của cậu mà Khúc Phàm, cậu thậm chí có thể thông qua đứa bé này, cảm ứng được tình cảm của Khúc Phàm, cảm giác được sự giằng xé thương tiếc và quyết tuyệt của anh, và cả tình yêu của anh đối với mình. Cho dù biết rằng anh yêu mình, nhưng cậu cũng không thể cảm giác được nó rõ ràng.
Đột nhiên cậu cảm thấy thực dễ dàng lựa chọn, cậu muốn đứa bé này, đây là con của cậu và Khúc Phàm. Là ràng buột mà vĩnh viễn cũng không cắt được của cả hai.
Khúc Phàm ngẩng đầu, “Nhạc Nhạc!” Khúc Phàm không biết nói tiếp thế nào, tình cảm của cậu anh cũng thể cảm nhận được, tình cảm dầy đặc khiến anh không thể kiên trì.
Hai người ôm nhau, Thước Nhạc nhắm mắt lại “Lựa chọn này thực dễ dàng, thực ra lúc ở bệnh viện em vẫn còn hơi bối rối, nhưng vẫn theo bản nặng chọn điều tốt cho đứa bé này, kỳ thật lo lắng duy nhất của em chỉ là đàn ông sinh con rất 囧 (biểu cảm khuôn mặt…), cũng may trước đó có hai đóa hoa sen nở, khiến trong lòng em cũng có đáy, không cần có bụng bầu có lẽ là tin tốt nhất, cũng nhờ nó mà em dễ chấp nhận hơn. Anh cũng không cần nghĩ nhiều quá, em có thể cảm giác được sẽ không có chuyện gì. Giờ việc anh phải làm đó là nếu đứa bé này sinh ra thì phải dàn xếp thế nào, không thể nói là do em sinh đi.” Thước Nhạc cảm thấy thoải mái hơn nhiều, lúc này mới thấy hơi mệt mỏi, buồn ngủ.
Khúc Phàm nhăn mày “Anh sẽ nghĩ cách.” Cúi đầu nhìn Thước Nhạc đang muốn ngủ.
Cẩn thận thu xếp cho cậu lên giường, Khúc Phàm thấy khuôn mặt ngủ say của cậu, cảm giác hạnh phúc như thể anh đang nằm mơ vậy.
Tháng sáu trường tổ chức bóng rổ, Thước Nhạc không tham gia, lớp cậu chỉ có mười hai nam, trong đó có hai người tham gia đội bóng rổ, Thước Nhạc ngồi cùng bạn học xem trận đấu, cũng rất thú vị.
Thời gian này bóng rổ rất thịnh hành, chỗ nào cũng chơi, Thước Nhạc ra khỏi thư viện về nhà, lúc này đang là hoàng hôn, là giờ ăn cơm nên trong trường rất náo nhiệt. Sờ sờ bụng, Thước Nhạc cảm thấy hơi đói, nhìn đồng hồ nghĩ có lẽ Khúc Phàm đã tới, Thước Nhạc chạy nhanh đi tắt ra cổng, vừa lúc đi ngang qua sân bóng rổ, Thước Nhạc băng ngang qua sân, đang đi thì đột nhiên có một quả bóng bay thẳng về phía cậu, Thước Nhạc theo bản năng né phần bụng, nghiêng qua một bên, tay trái liền va xuống đất, cơn đau khiến trán cậu đầy mồ hôi.
Mọi người trên sân thấy có người bị thương liền chạy tới, nhìn bộ dáng của Thước Nhạc cũng không dám tiến lên đỡ cậu, “Cậu thế nào, có thể cử động không?” Một nam sinh cao một mét chín ngồi hổm xuống hỏi, là sinh viên y nên đều rất nhạy cảm với người bị thương.
Thước Nhạc nhịn cơn đau, dùng tay túm cánh tay cậu ta từ từ đứng lên, tay trái không thể động, “Hình như là gãy xương rồi.” Thước Nhạc có chút lo lắng nói.
Vừa nghe lời cậu nói người bên cạnh liền sốt ruột, “Lão Tam, lấy xe đạp của ngươi tới, chúng ta chở cậu ta tới bệnh viện.” Người bên cạnh lên tiếng định đi.
Thước Nhạc kéo quần áo cậu ta, “Không cần, cậu phù tôi đứng lên đi.”
Người nọ nghe vậy liền nâng cậu dậy, thấy đầu cậu toàn mồ hôi thì biết cậu đau không nhẹ.
Thước Nhạc dùng tay phải lấy điện thoại ra, gọi cho Khúc Phàm, “Tay em bị thương, anh nhanh đến đón em đi.”
Thước Nhạc gật đầu đối với nam sinh đang giúp đỡ cậu “Không sao, bạn của tôi sắp tới đón tôi rồi.”
“Hay là mình cùng cậu đi bệnh viện đi, nếu không phải tại bọn mình cậu cũng không bị té.” Nam sinh luôn miệng xin lỗi.
Thước Nhạc nhếch môi, trong lòng có chút bực bội “Không sao, không trách mọi người là do tự mình ngã xuống.”
Cậu ta định nói gì thì chợt nghe tiếng phanh kít…, một chiếc SUV dừng bên cạnh, một người đàn ông rất đẹp trai bước xuống đi thẳng tới, “Sao lại thế này, làm sao lại bị thương.” Khúc Phàm chạy tới đỡ Thước Nhạc, tay trái cậu vặn vẹo nhìn rất không tự nhiên.
Thước Nhạc thấy anh đến liền an tâm, “Không sao, chở em đi bệnh viện đi.” Sau đó quay đầu lại, nói với mọi người “Tôi đi bệnh viện, không có chuyện gì, không cần để trong lòng.” Thấy Khúc Phàm định nói gì, Thước Nhạc nhéo nhéo tay anh, giờ cậu chỉ muốn rời đi.
Dọc theo đường đi Thước Nhạc không nói gì, chỉ bảo là do mình không chú ý.
Không đi bệnh viện phụ thuộc trường, Thước Nhạc kiên trì đến bệnh viện gần nhà, chụp phim, cánh tay gãy xương, vấn đề không nghiêm trọng, bất quá vẫn cần nắn lại xương rồi băng bó, vốn bác sĩ định gây tê cho cậu, lại bị Thước Nhạc phản đối, cậu nhất quyết rằng mình có thể chịu được, thậm chí lúc Khúc Phàm khuyên bảo còn bị mắng lại, đây là lần đầu tiên cậu tức giận vô lý với Khúc Phàm, anh lại không để ý mà chỉ lo lắng cho cậu. Bác sĩ nắn xương lại cho Thước Nhạc, đau đến thiếu chút nữa hôn mê, tay phải cậu nắm lấy cánh tay Khúc Phàm tới tím xanh cả lên.
Cánh tay băng bó xong, không đánh thạch cao mà chỉ dùng thước treo lên. Vốn muốn tiêm giảm nhiệt, Thước Nhạc cũng không chịu, hôm nay dường như Thước Nhạc rất kì lạ, Khúc Phàm đau lòng cũng không ép buộc cậu, song vẫn cầm thuốc, về rồi khuyên cậu cũng được. Dù sao mẹ Thước Nhạc rất thành thạo việc này.
Ngồi trên xe Thước Nhạc dựa đầu lên cửa sổ, ngơ ngác nhìn cảnh đêm bên ngoài. Khúc Phàm thường thường lo lắng nhìn cậu.
Trở lại tứ hợp viện, mấy vị cha mẹ thấy bộ dạng của cậu liền hô to gọi nhỏ, Khúc mẫu vẫn mãi nói đi lạy phật, cậu và Khúc Phàm một người thương tay một người thương chân, hay là do cái gì gây ra.
Khúc Phàm thấy Thước Nhạc không có tinh thần, ôm cậu về hậu viện, đặt cậu ngồi xuống sau đó đi mở nước bồn tắm, tuy trên tay không thể dính nước, vẫn có thể ngâm mình trong bồn tắm. Nước đầy, ôm Thước Nhạc vào trong, cởi quần áo đặt cậu vào bồn, một loạt hành động, Thước Nhạc đều ngoan ngoãn phối hợp, đã sớm thấy cậu khác thường, song Khúc Phàm cũng không hỏi gì, chỉ cẩn thận tắm cho cậu.
Thước Nhạc trừng trừng nhìn bụng mình, tay phải nhẹ nhàng sờ, không biết có phải ảo giác của mình hay không, đột nhiên cảm giác hoa sen nóng lên, có cảm giác có sinh mệnh đập.
“Khúc Phàm, anh nói đàn ông có thể mang thai không.” Thước Nhạc mê mang hỏi.
Khúc Phàm sửng sốt, “Sao lại hỏi vậy? Đàn ông đương nhiên không thể mang thai. Em nghĩ cái gì đâu vậy.”
“Nhưng vì sao trong cơ thể em lại có em bé.”
Khúc Phàm đột nhiên bị Thước Nhạc ném một quả bom sửng sờ “Em bé, em bé gì? Trong cơ thể em có em bé?”
Thước Nhạc gật đầu “Hôm nay em đi ngang qua sân bóng rổ, một quả bóng bay về phía mình, em không biết vì sao lại sẽ che bụng lại, chính là bản năng nói là phải làm vậy. Mà lúc em ngã xuống, giống như đi vào một thế giới đỏ như máu, chẳng qua, sương mù như đang tán đi, ở chính giữa là một đóa hoa sen đỏ đang nở, sau đó em liền thấy trung tâm đóa hoa sen lộ ra một đứa trẻ sơ sinh, rất nhỏ rất nhỏ, chưa lộ ra hết, chỉ nhìn thấy mặt đứa bé. Chờ lúc em tỉnh táo lại, em mới biết đứa bé đó thì ra là ở trong đóa hoa sen. Nó tồn tại. Anh sờ chỗ này, có nhịp tim đập của đứa bé.” Thước Nhạc kéo tay Khúc Phàm qua, đặt lên bụng của mình.
Đầu tiên Khúc Phàm cảm nhận được một cảm giác thân thiết, giống như những lần trước đó, tiếp đó anh cảm giác được nhịp tim đập như lời Thước Nhạc nói. Thật là tim đập. Đều, lại rất có lực.
Kinh ngạc mở lớn miệng, Khúc Phàm không biết nên hình dung cảm giác này như thế nào. Quá thần kỳ.
Hơn nửa ngày Khúc Phàm mới tỉnh táo lại, vội ôm Thước Nhạc ra lau người cho cậu, cẩn thận đặt lên giường, rót nước ấm, đưa cho cậu, sau đó đi qua đi lại, trên khuôn mặt vừa vui mừng lại vừa lo lắng.
Thước Nhạc thấy bộ dạng của anh, có chút buồn cười, tâm trạng mê mang cũng trở nên yên ổn hơn.
Khúc Phàm thấy khuôn mặt tươi cười của Thước Nhạc, đi tới trước giường, dựa sát người vào cậu, cảm nhận nhịp tim của đứa bé, tâm anh dần trầm xuống.
Qua một lúc lâu, Khúc Phàm ngồi xuống, nhìn Thước Nhạc giọng nói khàn khàn “Nhạc Nhạc, đứa bé này không thể giữ.”
Thước Nhạc kinh sợ, dường như bụng cũng đau lên, “Vì sao?”
Khúc Phàm nhìn thẳng vào mắt cậu, lo lắng vô hạn “Chưa từng có chuyện thế này, sẽ có nguy hiểm, lần trước hoa sen nở khiến em bệnh thành như vậy, lần này không nhất định là an toàn, chúng ta không biết được sẽ có chuyện gì. Em sẽ có nguy hiểm. Anh không thể mạo hiểm.” Cẩn thận xoa bụng Thước Nhạc, đứa bé này là của anh và Thước Nhạc, anh có tình cảm với nó, thật sự, từ đầu đã có cảm giác huyết mạch tương liên, có điều anh không thể để Thước Nhạc mạo hiểm, kết quả của nó là điều anh không thể nhận nổi. Dường như đứa bé này cũng có thể hiểu suy nghĩ của Khúc Phàm, lúc đầu đập phi thường nhanh, giống như đang giãy dụa, nhưng theo tâm tình của Khúc Phàm, nhịp tim dần dần đều xuống, giống như đang an ủi anh, chậm rãi đạp dưới lòng bàn tay anh. Cái cảm giác huyết thống này khiên này nhịn không được mà rơi nước mắt.
So với Khúc Phàm, Thước Nhạc càng có cảm giác mãnh liệt hơn với đứa bé, từ khi cậu có nó, cảm giác của cậu càng ngày càng rõ ràng, đầy là bản năng huyết thống, đây lại là con của cậu mà Khúc Phàm, cậu thậm chí có thể thông qua đứa bé này, cảm ứng được tình cảm của Khúc Phàm, cảm giác được sự giằng xé thương tiếc và quyết tuyệt của anh, và cả tình yêu của anh đối với mình. Cho dù biết rằng anh yêu mình, nhưng cậu cũng không thể cảm giác được nó rõ ràng.
Đột nhiên cậu cảm thấy thực dễ dàng lựa chọn, cậu muốn đứa bé này, đây là con của cậu và Khúc Phàm. Là ràng buột mà vĩnh viễn cũng không cắt được của cả hai.
Khúc Phàm ngẩng đầu, “Nhạc Nhạc!” Khúc Phàm không biết nói tiếp thế nào, tình cảm của cậu anh cũng thể cảm nhận được, tình cảm dầy đặc khiến anh không thể kiên trì.
Hai người ôm nhau, Thước Nhạc nhắm mắt lại “Lựa chọn này thực dễ dàng, thực ra lúc ở bệnh viện em vẫn còn hơi bối rối, nhưng vẫn theo bản nặng chọn điều tốt cho đứa bé này, kỳ thật lo lắng duy nhất của em chỉ là đàn ông sinh con rất 囧 (biểu cảm khuôn mặt…), cũng may trước đó có hai đóa hoa sen nở, khiến trong lòng em cũng có đáy, không cần có bụng bầu có lẽ là tin tốt nhất, cũng nhờ nó mà em dễ chấp nhận hơn. Anh cũng không cần nghĩ nhiều quá, em có thể cảm giác được sẽ không có chuyện gì. Giờ việc anh phải làm đó là nếu đứa bé này sinh ra thì phải dàn xếp thế nào, không thể nói là do em sinh đi.” Thước Nhạc cảm thấy thoải mái hơn nhiều, lúc này mới thấy hơi mệt mỏi, buồn ngủ.
Khúc Phàm nhăn mày “Anh sẽ nghĩ cách.” Cúi đầu nhìn Thước Nhạc đang muốn ngủ.
Cẩn thận thu xếp cho cậu lên giường, Khúc Phàm thấy khuôn mặt ngủ say của cậu, cảm giác hạnh phúc như thể anh đang nằm mơ vậy.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tháng sáu trường tổ chức bóng rổ, Thước Nhạc không tham gia, lớp cậu chỉ có mười hai nam, trong đó có hai người tham gia đội bóng rổ, Thước Nhạc ngồi cùng bạn học xem trận đấu, cũng rất thú vị.
Thời gian này bóng rổ rất thịnh hành, chỗ nào cũng chơi, Thước Nhạc ra khỏi thư viện về nhà, lúc này đang là hoàng hôn, là giờ ăn cơm nên trong trường rất náo nhiệt. Sờ sờ bụng, Thước Nhạc cảm thấy hơi đói, nhìn đồng hồ nghĩ có lẽ Khúc Phàm đã tới, Thước Nhạc chạy nhanh đi tắt ra cổng, vừa lúc đi ngang qua sân bóng rổ, Thước Nhạc băng ngang qua sân, đang đi thì đột nhiên có một quả bóng bay thẳng về phía cậu, Thước Nhạc theo bản năng né phần bụng, nghiêng qua một bên, tay trái liền va xuống đất, cơn đau khiến trán cậu đầy mồ hôi.
Mọi người trên sân thấy có người bị thương liền chạy tới, nhìn bộ dáng của Thước Nhạc cũng không dám tiến lên đỡ cậu, “Cậu thế nào, có thể cử động không?” Một nam sinh cao một mét chín ngồi hổm xuống hỏi, là sinh viên y nên đều rất nhạy cảm với người bị thương.
Thước Nhạc nhịn cơn đau, dùng tay túm cánh tay cậu ta từ từ đứng lên, tay trái không thể động, “Hình như là gãy xương rồi.” Thước Nhạc có chút lo lắng nói.
Vừa nghe lời cậu nói người bên cạnh liền sốt ruột, “Lão Tam, lấy xe đạp của ngươi tới, chúng ta chở cậu ta tới bệnh viện.” Người bên cạnh lên tiếng định đi.
Thước Nhạc kéo quần áo cậu ta, “Không cần, cậu phù tôi đứng lên đi.”
Người nọ nghe vậy liền nâng cậu dậy, thấy đầu cậu toàn mồ hôi thì biết cậu đau không nhẹ.
Thước Nhạc dùng tay phải lấy điện thoại ra, gọi cho Khúc Phàm, “Tay em bị thương, anh nhanh đến đón em đi.”
Thước Nhạc gật đầu đối với nam sinh đang giúp đỡ cậu “Không sao, bạn của tôi sắp tới đón tôi rồi.”
“Hay là mình cùng cậu đi bệnh viện đi, nếu không phải tại bọn mình cậu cũng không bị té.” Nam sinh luôn miệng xin lỗi.
Thước Nhạc nhếch môi, trong lòng có chút bực bội “Không sao, không trách mọi người là do tự mình ngã xuống.”
Cậu ta định nói gì thì chợt nghe tiếng phanh kít…, một chiếc SUV dừng bên cạnh, một người đàn ông rất đẹp trai bước xuống đi thẳng tới, “Sao lại thế này, làm sao lại bị thương.” Khúc Phàm chạy tới đỡ Thước Nhạc, tay trái cậu vặn vẹo nhìn rất không tự nhiên.
Thước Nhạc thấy anh đến liền an tâm, “Không sao, chở em đi bệnh viện đi.” Sau đó quay đầu lại, nói với mọi người “Tôi đi bệnh viện, không có chuyện gì, không cần để trong lòng.” Thấy Khúc Phàm định nói gì, Thước Nhạc nhéo nhéo tay anh, giờ cậu chỉ muốn rời đi.
Dọc theo đường đi Thước Nhạc không nói gì, chỉ bảo là do mình không chú ý.
Không đi bệnh viện phụ thuộc trường, Thước Nhạc kiên trì đến bệnh viện gần nhà, chụp phim, cánh tay gãy xương, vấn đề không nghiêm trọng, bất quá vẫn cần nắn lại xương rồi băng bó, vốn bác sĩ định gây tê cho cậu, lại bị Thước Nhạc phản đối, cậu nhất quyết rằng mình có thể chịu được, thậm chí lúc Khúc Phàm khuyên bảo còn bị mắng lại, đây là lần đầu tiên cậu tức giận vô lý với Khúc Phàm, anh lại không để ý mà chỉ lo lắng cho cậu. Bác sĩ nắn xương lại cho Thước Nhạc, đau đến thiếu chút nữa hôn mê, tay phải cậu nắm lấy cánh tay Khúc Phàm tới tím xanh cả lên.
Cánh tay băng bó xong, không đánh thạch cao mà chỉ dùng thước treo lên. Vốn muốn tiêm giảm nhiệt, Thước Nhạc cũng không chịu, hôm nay dường như Thước Nhạc rất kì lạ, Khúc Phàm đau lòng cũng không ép buộc cậu, song vẫn cầm thuốc, về rồi khuyên cậu cũng được. Dù sao mẹ Thước Nhạc rất thành thạo việc này.
Ngồi trên xe Thước Nhạc dựa đầu lên cửa sổ, ngơ ngác nhìn cảnh đêm bên ngoài. Khúc Phàm thường thường lo lắng nhìn cậu.
Trở lại tứ hợp viện, mấy vị cha mẹ thấy bộ dạng của cậu liền hô to gọi nhỏ, Khúc mẫu vẫn mãi nói đi lạy phật, cậu và Khúc Phàm một người thương tay một người thương chân, hay là do cái gì gây ra.
Khúc Phàm thấy Thước Nhạc không có tinh thần, ôm cậu về hậu viện, đặt cậu ngồi xuống sau đó đi mở nước bồn tắm, tuy trên tay không thể dính nước, vẫn có thể ngâm mình trong bồn tắm. Nước đầy, ôm Thước Nhạc vào trong, cởi quần áo đặt cậu vào bồn, một loạt hành động, Thước Nhạc đều ngoan ngoãn phối hợp, đã sớm thấy cậu khác thường, song Khúc Phàm cũng không hỏi gì, chỉ cẩn thận tắm cho cậu.
Thước Nhạc trừng trừng nhìn bụng mình, tay phải nhẹ nhàng sờ, không biết có phải ảo giác của mình hay không, đột nhiên cảm giác hoa sen nóng lên, có cảm giác có sinh mệnh đập.
“Khúc Phàm, anh nói đàn ông có thể mang thai không.” Thước Nhạc mê mang hỏi.
Khúc Phàm sửng sốt, “Sao lại hỏi vậy? Đàn ông đương nhiên không thể mang thai. Em nghĩ cái gì đâu vậy.”
“Nhưng vì sao trong cơ thể em lại có em bé.”
Khúc Phàm đột nhiên bị Thước Nhạc ném một quả bom sửng sờ “Em bé, em bé gì? Trong cơ thể em có em bé?”
Thước Nhạc gật đầu “Hôm nay em đi ngang qua sân bóng rổ, một quả bóng bay về phía mình, em không biết vì sao lại sẽ che bụng lại, chính là bản năng nói là phải làm vậy. Mà lúc em ngã xuống, giống như đi vào một thế giới đỏ như máu, chẳng qua, sương mù như đang tán đi, ở chính giữa là một đóa hoa sen đỏ đang nở, sau đó em liền thấy trung tâm đóa hoa sen lộ ra một đứa trẻ sơ sinh, rất nhỏ rất nhỏ, chưa lộ ra hết, chỉ nhìn thấy mặt đứa bé. Chờ lúc em tỉnh táo lại, em mới biết đứa bé đó thì ra là ở trong đóa hoa sen. Nó tồn tại. Anh sờ chỗ này, có nhịp tim đập của đứa bé.” Thước Nhạc kéo tay Khúc Phàm qua, đặt lên bụng của mình.
Đầu tiên Khúc Phàm cảm nhận được một cảm giác thân thiết, giống như những lần trước đó, tiếp đó anh cảm giác được nhịp tim đập như lời Thước Nhạc nói. Thật là tim đập. Đều, lại rất có lực.
Kinh ngạc mở lớn miệng, Khúc Phàm không biết nên hình dung cảm giác này như thế nào. Quá thần kỳ.
Hơn nửa ngày Khúc Phàm mới tỉnh táo lại, vội ôm Thước Nhạc ra lau người cho cậu, cẩn thận đặt lên giường, rót nước ấm, đưa cho cậu, sau đó đi qua đi lại, trên khuôn mặt vừa vui mừng lại vừa lo lắng.
Thước Nhạc thấy bộ dạng của anh, có chút buồn cười, tâm trạng mê mang cũng trở nên yên ổn hơn.
Khúc Phàm thấy khuôn mặt tươi cười của Thước Nhạc, đi tới trước giường, dựa sát người vào cậu, cảm nhận nhịp tim của đứa bé, tâm anh dần trầm xuống.
Qua một lúc lâu, Khúc Phàm ngồi xuống, nhìn Thước Nhạc giọng nói khàn khàn “Nhạc Nhạc, đứa bé này không thể giữ.”
Thước Nhạc kinh sợ, dường như bụng cũng đau lên, “Vì sao?”
Khúc Phàm nhìn thẳng vào mắt cậu, lo lắng vô hạn “Chưa từng có chuyện thế này, sẽ có nguy hiểm, lần trước hoa sen nở khiến em bệnh thành như vậy, lần này không nhất định là an toàn, chúng ta không biết được sẽ có chuyện gì. Em sẽ có nguy hiểm. Anh không thể mạo hiểm.” Cẩn thận xoa bụng Thước Nhạc, đứa bé này là của anh và Thước Nhạc, anh có tình cảm với nó, thật sự, từ đầu đã có cảm giác huyết mạch tương liên, có điều anh không thể để Thước Nhạc mạo hiểm, kết quả của nó là điều anh không thể nhận nổi. Dường như đứa bé này cũng có thể hiểu suy nghĩ của Khúc Phàm, lúc đầu đập phi thường nhanh, giống như đang giãy dụa, nhưng theo tâm tình của Khúc Phàm, nhịp tim dần dần đều xuống, giống như đang an ủi anh, chậm rãi đạp dưới lòng bàn tay anh. Cái cảm giác huyết thống này khiên này nhịn không được mà rơi nước mắt.
So với Khúc Phàm, Thước Nhạc càng có cảm giác mãnh liệt hơn với đứa bé, từ khi cậu có nó, cảm giác của cậu càng ngày càng rõ ràng, đầy là bản năng huyết thống, đây lại là con của cậu mà Khúc Phàm, cậu thậm chí có thể thông qua đứa bé này, cảm ứng được tình cảm của Khúc Phàm, cảm giác được sự giằng xé thương tiếc và quyết tuyệt của anh, và cả tình yêu của anh đối với mình. Cho dù biết rằng anh yêu mình, nhưng cậu cũng không thể cảm giác được nó rõ ràng.
Đột nhiên cậu cảm thấy thực dễ dàng lựa chọn, cậu muốn đứa bé này, đây là con của cậu và Khúc Phàm. Là ràng buột mà vĩnh viễn cũng không cắt được của cả hai.
Khúc Phàm ngẩng đầu, “Nhạc Nhạc!” Khúc Phàm không biết nói tiếp thế nào, tình cảm của cậu anh cũng thể cảm nhận được, tình cảm dầy đặc khiến anh không thể kiên trì.
Hai người ôm nhau, Thước Nhạc nhắm mắt lại “Lựa chọn này thực dễ dàng, thực ra lúc ở bệnh viện em vẫn còn hơi bối rối, nhưng vẫn theo bản nặng chọn điều tốt cho đứa bé này, kỳ thật lo lắng duy nhất của em chỉ là đàn ông sinh con rất 囧 (biểu cảm khuôn mặt…), cũng may trước đó có hai đóa hoa sen nở, khiến trong lòng em cũng có đáy, không cần có bụng bầu có lẽ là tin tốt nhất, cũng nhờ nó mà em dễ chấp nhận hơn. Anh cũng không cần nghĩ nhiều quá, em có thể cảm giác được sẽ không có chuyện gì. Giờ việc anh phải làm đó là nếu đứa bé này sinh ra thì phải dàn xếp thế nào, không thể nói là do em sinh đi.” Thước Nhạc cảm thấy thoải mái hơn nhiều, lúc này mới thấy hơi mệt mỏi, buồn ngủ.
Khúc Phàm nhăn mày “Anh sẽ nghĩ cách.” Cúi đầu nhìn Thước Nhạc đang muốn ngủ.
Cẩn thận thu xếp cho cậu lên giường, Khúc Phàm thấy khuôn mặt ngủ say của cậu, cảm giác hạnh phúc như thể anh đang nằm mơ vậy.