Khi Vĩnh Kì tỉnh dậy thì cũng đã quá 3h, anh nhanh chóng thay đồ rồi sang phòng Tuyết Di. Đứng trước cửa nhìn vào, anh thấy một con người trầm ngâm đang ngồi nhìn sợi dây chuyền. Anh cười nhạt rồi gõ cửa.
“Vào đi!”-Tuyết Di ngước mặt nhìn Vĩnh Kì rồi đứng dậy.
“Làm gì mà ngơ ngác vậy?”-Vĩnh Kì thản nhiên kéo ghế ngồi xuống như phòng mình.
Tuyết Di nhìn Vĩnh Kĩ, đôi mắt dâng lên một cảm giác đau đớn, đôi môi mím chặt như thể đang rất kìm nén. Chiếc mũi đã ửng lên và mùi nước mắt tràn ngập trong không khí căng thẳng, Vĩnh Kì khó hiểu nhìn cô, một dự cảm không lành.
“Không có gì!”-Tuyết Di mỉm cười rồi quay mặt đi, cô sắp xếp sách vở trên bàn lại sau đó kéo ghế ngồi cạnh Vĩnh Kì. Cô đưa tay lên khẽ chạm vào mặt anh, Vĩnh Kì đơ người trước hành động của cô.
Một cảm giác thân thuộc, đây chính là suy nghĩ của Tuyết Di, sợi dây chuyền, cảm giác thân thuộc này rốt cuộc là gì...sao nó yên bình quá!
Cuộc sống của Tuyết Di mấy năm nay chủ yếu chỉ quan tâm đến tiền, cô chế tạo vũ khí bán cho chính phủ lẫn các tổ chức phi chính phủ. Vĩnh Kì cũng là một trong những đối tác làm ăn của Tuyết Di, tuy họ chỉ trao đổi qua mạng nhưng lần giao hàng cách đây 6 tháng bọn họ đã gặp nhau, lúc đó đạn trút như mưa, cô và anh cùng núp ở một góc bến tàu chờ thời cơ tấn công. Lần đó bọn họ phối hợp nhau khá ăn ý nên bắt tay làm quen sau đó mới phát hiện cả hai ở cùng trường.
Họ cùng nhận nhiệm vụ điều tra một tên tội phạm khét tiếng ẩn danh trong ngồi trường này, tuy nhiên kẻ đó nổi tiếng nhờ tài hoá trang không ai sánh bằng. Tuyết Di và Vĩnh Kì đều đã tìm ra kẻ đó và giao cho tổ chức cũng như hoàn thành nhiệm vụ, đến lúc về trụ sở chính rồi.
“Tối nay ta sẽ bay chuyến 8h về Việt Nam!”-Vĩnh Kì nhìn Tuyết Di bằng ánh mắt lo lắng, 6 tháng làm việc cùng cô anh biết cô thật sự thay đổi rất nhiều. Anh muốn cô phục hồi kí ức và quay lại với gia đình. Ba mẹ ruột của cô đang rất lo cho cô. Mặc dù tổ chức đã biến cô thành một con người mới nhưng phần nào đó trong cô vẫn là Tuyết Di ngây thơ, đáng yêu ngày nào.
“Tôi đã nghe lệnh, thế Phong và Hân có về cùng không?”-Tuyết Di lập tức lấy balo xếp đồ, cô là vậy, làm việc rất nhanh gọn.
---Việt Nam---
Chi nhánh lớn tập đoàn bất động sản Bilion. Sáng hôm sau,
“Thưa bà tổng giám đốc, đã có thông tin về Tuyết Di. Không có họ, sống trong cô nhi viện Angels Top 5 năm trước, chuyển về ở chung với tiểu thư Ngọc Hân đã một năm, ngoài tiểu thư chẳng có bạn bè gì thân thiết!”-Một người đàn ông cao lớn cung kính nhìn vào chiếc ghế của tổng giám đốc.
“Đốt cô nhi viện đó cho tôi!”-Giọng nói oai nghiệm, khuôn mặt sắc đá và từng trãi làm tên trợ lí rùng mình, không tiếp chuyện lâu hắn liền quay mặt đi, vừa quay đi thì một tên khác chạy vào.
“Tổng giám đốc, cô nhi viện đó là của Diamond!”-Tên vệ vĩ người đầm đìa mồ hôi hấp tấp chạy vào.
Diamond ư? Từ khi nào tập đoàn đá quý tầm cỡ lại đi làm từ thiện? Con bé đó có liên quan gì đến tập đoàn Diamond, hay nó chính là người đó...Chả trách thằng con trai ngỗ nghịch đó lại hấp tấp trốn sang nước ngoài như vậy, muốn bảo vệ người yêu à?
“Thu hồi mệnh lệnh, theo dõi cô ta thật chặt!”-Tổng giám đốc ra lệnh
Từ bên ngoài, một đôi trai gái cùng nhau bước vào. Cả hai người họ ai cũng đẹp, mỗi người một vẻ nhưng ánh mắt đều rất kiên định.
“Không cần!”
Khi Vĩnh Kì tỉnh dậy thì cũng đã quá h, anh nhanh chóng thay đồ rồi sang phòng Tuyết Di. Đứng trước cửa nhìn vào, anh thấy một con người trầm ngâm đang ngồi nhìn sợi dây chuyền. Anh cười nhạt rồi gõ cửa.
“Vào đi!”-Tuyết Di ngước mặt nhìn Vĩnh Kì rồi đứng dậy.
“Làm gì mà ngơ ngác vậy?”-Vĩnh Kì thản nhiên kéo ghế ngồi xuống như phòng mình.
Tuyết Di nhìn Vĩnh Kĩ, đôi mắt dâng lên một cảm giác đau đớn, đôi môi mím chặt như thể đang rất kìm nén. Chiếc mũi đã ửng lên và mùi nước mắt tràn ngập trong không khí căng thẳng, Vĩnh Kì khó hiểu nhìn cô, một dự cảm không lành.
“Không có gì!”-Tuyết Di mỉm cười rồi quay mặt đi, cô sắp xếp sách vở trên bàn lại sau đó kéo ghế ngồi cạnh Vĩnh Kì. Cô đưa tay lên khẽ chạm vào mặt anh, Vĩnh Kì đơ người trước hành động của cô.
Một cảm giác thân thuộc, đây chính là suy nghĩ của Tuyết Di, sợi dây chuyền, cảm giác thân thuộc này rốt cuộc là gì...sao nó yên bình quá!
Cuộc sống của Tuyết Di mấy năm nay chủ yếu chỉ quan tâm đến tiền, cô chế tạo vũ khí bán cho chính phủ lẫn các tổ chức phi chính phủ. Vĩnh Kì cũng là một trong những đối tác làm ăn của Tuyết Di, tuy họ chỉ trao đổi qua mạng nhưng lần giao hàng cách đây tháng bọn họ đã gặp nhau, lúc đó đạn trút như mưa, cô và anh cùng núp ở một góc bến tàu chờ thời cơ tấn công. Lần đó bọn họ phối hợp nhau khá ăn ý nên bắt tay làm quen sau đó mới phát hiện cả hai ở cùng trường.
Họ cùng nhận nhiệm vụ điều tra một tên tội phạm khét tiếng ẩn danh trong ngồi trường này, tuy nhiên kẻ đó nổi tiếng nhờ tài hoá trang không ai sánh bằng. Tuyết Di và Vĩnh Kì đều đã tìm ra kẻ đó và giao cho tổ chức cũng như hoàn thành nhiệm vụ, đến lúc về trụ sở chính rồi.
“Tối nay ta sẽ bay chuyến h về Việt Nam!”-Vĩnh Kì nhìn Tuyết Di bằng ánh mắt lo lắng, tháng làm việc cùng cô anh biết cô thật sự thay đổi rất nhiều. Anh muốn cô phục hồi kí ức và quay lại với gia đình. Ba mẹ ruột của cô đang rất lo cho cô. Mặc dù tổ chức đã biến cô thành một con người mới nhưng phần nào đó trong cô vẫn là Tuyết Di ngây thơ, đáng yêu ngày nào.
“Tôi đã nghe lệnh, thế Phong và Hân có về cùng không?”-Tuyết Di lập tức lấy balo xếp đồ, cô là vậy, làm việc rất nhanh gọn.
---Việt Nam---
Chi nhánh lớn tập đoàn bất động sản Bilion. Sáng hôm sau,
“Thưa bà tổng giám đốc, đã có thông tin về Tuyết Di. Không có họ, sống trong cô nhi viện Angels Top năm trước, chuyển về ở chung với tiểu thư Ngọc Hân đã một năm, ngoài tiểu thư chẳng có bạn bè gì thân thiết!”-Một người đàn ông cao lớn cung kính nhìn vào chiếc ghế của tổng giám đốc.
“Đốt cô nhi viện đó cho tôi!”-Giọng nói oai nghiệm, khuôn mặt sắc đá và từng trãi làm tên trợ lí rùng mình, không tiếp chuyện lâu hắn liền quay mặt đi, vừa quay đi thì một tên khác chạy vào.
“Tổng giám đốc, cô nhi viện đó là của Diamond!”-Tên vệ vĩ người đầm đìa mồ hôi hấp tấp chạy vào.
Diamond ư? Từ khi nào tập đoàn đá quý tầm cỡ lại đi làm từ thiện? Con bé đó có liên quan gì đến tập đoàn Diamond, hay nó chính là người đó...Chả trách thằng con trai ngỗ nghịch đó lại hấp tấp trốn sang nước ngoài như vậy, muốn bảo vệ người yêu à?
“Thu hồi mệnh lệnh, theo dõi cô ta thật chặt!”-Tổng giám đốc ra lệnh
Từ bên ngoài, một đôi trai gái cùng nhau bước vào. Cả hai người họ ai cũng đẹp, mỗi người một vẻ nhưng ánh mắt đều rất kiên định.
“Không cần!”