“Vì vỏ bọc công chúa này mà ta thống khổ, mặc kệ ta cố gắng bao nhiêu vẫn thủy chung không thể đến được với ngươi…Kỳ thật ta muốn nói cho ngươi biết điều này, nguyện vọng lớn nhất đời ta chính là cùng ngươi ở một chỗ ngắm mặt trời mọc, lại chờ mặt trời lặn, thủy triều lên xuống, chỉ tiếc là ta không phải nữ tử mà ngươi chờ đợi, ngươi cũng không có khả năng cũng ta lãng quên thiên hạ, thế nhưng là ta vẫn chấp nhất không từ bỏ! Ta tuyệt đối không hối hận, chỉ cần trong trái tim ta có ngươi là đủ rồi…” Tiểu Tịch mỉm cười thỏa mãn rồi chậm rãi nhắm hai mắt. “Thương, cuộc đời này của ta gặp được ngươi thật tốt!”
Thương đột nhiên cảm thấy tayTiểu Tịch ngày càng trở nên lạnh giá, động tác cũng trở nên vô lực, cả người nàng cuộn lại áp sát lồng ngực hắn hơn như thể nàng đang rất lạnh…Nhưng là trong làn nước hồ thì nàng có xích lại hắn bao nhiêu cũng không thấy ấm hơn. Thương thương tiếc ôm chặt nàng vào lòng, không muốn nữ tử trong lòng hắn phải hao tổn khí lực thêm nữa.
Cô bé này vẫn luôn đáng yêu như vậy, cho tới nay nàng trong lòng hắn vẫn luôn luôn là một tiểu muội muội cố chấp mà lại hoạt bát đáng yêu, hắn bất đắc dĩ mà tùy hứng bao bọc nàng.
Thương cuối cùng cũng trồi lên trên mặt nước vui vẻ nói: “Tiểu Tịch, chúng ta ra ngoài rồi!”
Đám người Miên Miên kinh ngạc nhìn về phía Tiểu Tịch đang yên ổn trong lòng ngực Thương. Miên Miên nhịn không được khóc lớn, Vô Tình cũng chảy nước mắt theo, một màn này khiến Thương ngây người, giờ phút này hắn mới để ý đến Tiểu Tịch ở trong lòng hắn vì cái gì đột nhiên nặng hơn rất nhiều?
Một chút sức nặng này cao thủ như hắn đương nhiên sẽ không phát hiện ra nhưng là thời khắc mà hắn ngẩng đầu nhìn đám Miên Miên, Tiểu Tịch theo chuyển động của hắn mà dựa cả vào cổ hắn hồi lâu cũng không ngẩng lên. Thương lập tức cảm thấy có gì đó sụp đổ trong lòng hắn.
Hắn bối rồi nâng đầu nàng, thiếu nữ trước mặt hắn ướt sũng, tóc tai cùng lông mày thấm nước càng trở nên đen nhánh lạ thường, hàng lông mi dài mượt nhắm chặt, rũ xuống mà hai má nàng lúc này trắng bệch không chút huyết sắc, đôi môi hồng tím tái không còn mọng đỏ mà khóe môi nàng vẫn còn khẽ cong lên thành nụ cười thỏa mãn.
Thương nhìn chằm chằm vào gương mặt bình yên của Tiểu Tịch, một người vốn trầm ổn lạnh lùng bất giác run rẩy, ngón tay hắn run rẩy đưa lên dò xét hơi thở nàng.
“Tiểu Tịch!” Thương lúc này giống như người đang hạnh phúc vì tự do thì lại bị người khác đẩy xuống hầm băng sâu vạn trượng, thống khổ kêu lên!
Miên Miên nước mắt lã chã nhìn về phía Tiểu Tiểu Tịch, tay phải nàng đã bị chặt đứt, vết thương lúc này vẫn còn chảy máu, những giọt máu đỏ tươi rơi xuống mặt nước rất nhanh chóng tan đi…
Không có ai biết thời điểm Tiểu Tịch đó suy nghĩ cái gì mà lại quyết định như vậy nhưng mà kết cục như vậy thật sự làm cho Miên Miên thương tâm, nàng quì dưới đất ôm ngực đau đớn. Tiểu Tịch đơn thuần, thiện lương biết bao, nàng đã vì cứu các nàng mà nhiều lần bị Nữ hoàng trách phạt, có thể trước kia nàng là cố chấp nhưng là nàng thật sự quá yêu Thương rồi, yêu hắn đến độ có thể hi sinh cả bản thân hoàn thành những việc hắn muốn làm.
“Nếu là ngươi yêu thích hắn thì phải tranh thủ đi, đừng vì bị ngăn trở mà buông tay, nhưng là ngươi nhất định phải nhớ kỹ, có một thứ tình yêu gọi là có duyên không phận, cũng có thứ tình yêu gọi là hy sinh để thành toàn cho người khác, bất kể thế nào thì ngươi nhất định phải nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được khóc bởi vì cho dù ngươi có khóc hết nước mắt cũng không thể đổi lấy được tình yêu của hắn!”
“Thương ca ca, ta về sau sẽ không khóc nữa, ta cũng sẽ không buông tay. Ta thích ngươi, ta vĩnh viễn chỉ yêu thích mình ngươi, cho dù ngươi không thích ta thì ta cũng sẽ không vì vậy mà khóc đâu!”
Nguyên lai tưởng rằng nàng kiên cường như vậy thì nhất định sẽ có được hạnh phúc thật không thể ngờ kết cục của sự kiên cường kia lại phải trả giá bằng cả tính mạng của mình, yêu như vậy thật quá mức tàn nhẫn với nàng rồi!
“Vì vỏ bọc công chúa này mà ta thống khổ, mặc kệ ta cố gắng bao nhiêu vẫn thủy chung không thể đến được với ngươi…Kỳ thật ta muốn nói cho ngươi biết điều này, nguyện vọng lớn nhất đời ta chính là cùng ngươi ở một chỗ ngắm mặt trời mọc, lại chờ mặt trời lặn, thủy triều lên xuống, chỉ tiếc là ta không phải nữ tử mà ngươi chờ đợi, ngươi cũng không có khả năng cũng ta lãng quên thiên hạ, thế nhưng là ta vẫn chấp nhất không từ bỏ! Ta tuyệt đối không hối hận, chỉ cần trong trái tim ta có ngươi là đủ rồi…” Tiểu Tịch mỉm cười thỏa mãn rồi chậm rãi nhắm hai mắt. “Thương, cuộc đời này của ta gặp được ngươi thật tốt!”
Thương đột nhiên cảm thấy tayTiểu Tịch ngày càng trở nên lạnh giá, động tác cũng trở nên vô lực, cả người nàng cuộn lại áp sát lồng ngực hắn hơn như thể nàng đang rất lạnh…Nhưng là trong làn nước hồ thì nàng có xích lại hắn bao nhiêu cũng không thấy ấm hơn. Thương thương tiếc ôm chặt nàng vào lòng, không muốn nữ tử trong lòng hắn phải hao tổn khí lực thêm nữa.
Cô bé này vẫn luôn đáng yêu như vậy, cho tới nay nàng trong lòng hắn vẫn luôn luôn là một tiểu muội muội cố chấp mà lại hoạt bát đáng yêu, hắn bất đắc dĩ mà tùy hứng bao bọc nàng.
Thương cuối cùng cũng trồi lên trên mặt nước vui vẻ nói: “Tiểu Tịch, chúng ta ra ngoài rồi!”
Đám người Miên Miên kinh ngạc nhìn về phía Tiểu Tịch đang yên ổn trong lòng ngực Thương. Miên Miên nhịn không được khóc lớn, Vô Tình cũng chảy nước mắt theo, một màn này khiến Thương ngây người, giờ phút này hắn mới để ý đến Tiểu Tịch ở trong lòng hắn vì cái gì đột nhiên nặng hơn rất nhiều?
Một chút sức nặng này cao thủ như hắn đương nhiên sẽ không phát hiện ra nhưng là thời khắc mà hắn ngẩng đầu nhìn đám Miên Miên, Tiểu Tịch theo chuyển động của hắn mà dựa cả vào cổ hắn hồi lâu cũng không ngẩng lên. Thương lập tức cảm thấy có gì đó sụp đổ trong lòng hắn.
Hắn bối rồi nâng đầu nàng, thiếu nữ trước mặt hắn ướt sũng, tóc tai cùng lông mày thấm nước càng trở nên đen nhánh lạ thường, hàng lông mi dài mượt nhắm chặt, rũ xuống mà hai má nàng lúc này trắng bệch không chút huyết sắc, đôi môi hồng tím tái không còn mọng đỏ mà khóe môi nàng vẫn còn khẽ cong lên thành nụ cười thỏa mãn.
Thương nhìn chằm chằm vào gương mặt bình yên của Tiểu Tịch, một người vốn trầm ổn lạnh lùng bất giác run rẩy, ngón tay hắn run rẩy đưa lên dò xét hơi thở nàng.
“Tiểu Tịch!” Thương lúc này giống như người đang hạnh phúc vì tự do thì lại bị người khác đẩy xuống hầm băng sâu vạn trượng, thống khổ kêu lên!
Miên Miên nước mắt lã chã nhìn về phía Tiểu Tiểu Tịch, tay phải nàng đã bị chặt đứt, vết thương lúc này vẫn còn chảy máu, những giọt máu đỏ tươi rơi xuống mặt nước rất nhanh chóng tan đi…
Không có ai biết thời điểm Tiểu Tịch đó suy nghĩ cái gì mà lại quyết định như vậy nhưng mà kết cục như vậy thật sự làm cho Miên Miên thương tâm, nàng quì dưới đất ôm ngực đau đớn. Tiểu Tịch đơn thuần, thiện lương biết bao, nàng đã vì cứu các nàng mà nhiều lần bị Nữ hoàng trách phạt, có thể trước kia nàng là cố chấp nhưng là nàng thật sự quá yêu Thương rồi, yêu hắn đến độ có thể hi sinh cả bản thân hoàn thành những việc hắn muốn làm.
“Nếu là ngươi yêu thích hắn thì phải tranh thủ đi, đừng vì bị ngăn trở mà buông tay, nhưng là ngươi nhất định phải nhớ kỹ, có một thứ tình yêu gọi là có duyên không phận, cũng có thứ tình yêu gọi là hy sinh để thành toàn cho người khác, bất kể thế nào thì ngươi nhất định phải nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được khóc bởi vì cho dù ngươi có khóc hết nước mắt cũng không thể đổi lấy được tình yêu của hắn!”
“Thương ca ca, ta về sau sẽ không khóc nữa, ta cũng sẽ không buông tay. Ta thích ngươi, ta vĩnh viễn chỉ yêu thích mình ngươi, cho dù ngươi không thích ta thì ta cũng sẽ không vì vậy mà khóc đâu!”
Nguyên lai tưởng rằng nàng kiên cường như vậy thì nhất định sẽ có được hạnh phúc thật không thể ngờ kết cục của sự kiên cường kia lại phải trả giá bằng cả tính mạng của mình, yêu như vậy thật quá mức tàn nhẫn với nàng rồi!