"Ta không thích ngươi, ta chán ghét ngươi!" thanh âm này không phải của ai khác mà chính là Tư nhi, nàng giận dữ nhìn Ngải Vân đang nịnh nọt trước mặt lớn tiếng nói.
"Con…con chán ghét ta?" Ngải Vân vì câu nói này của Tư nhi mà suy sụp ngã ngồi trên đất, vì cái gì chứ, nàng làm sai chuyện gì sao? Vì sao Tư nhi lại chán ghét nàng đến vậy?
“Đúng vậy, ta chán ghét ngươi, ngươi tối qua làm gì mà cứ ôm lấy ta ngủ, ta thật vất vả mới có thể gặp lại mẫu thân, ngươi theo chúng ta ngủ thì lo mà ngủ đi, ôm lấy ta làm gì chứ, thật đáng ghét!” đối với việc ba người tối qua ngủ chung một giường, Ngải Vân cứ ôm chặt lấy mình ngủ khiến nàng không gần được Miên Miên hiển nhiên là có chút bất mãn.
"Ta... Ta là mẹ ruột của ngươi a!" Ngải Vân vội vàng nói.
“Ngươi mới không phải mẹ ta, ta nhìn sơ cũng thấy ngươi là người xấu rồi, bất quá ta cũng không muốn so đo với ngươi, mẫu thân ta nói làm người thì phải độ lượng, hơn nữa ta cũng biết con gái ngươi đã đi Thiên quốc nên chuyện tối ta bỏ qua, thỉnh ngươi về sau đừng coi ta như con gái ngươi, được không?” Tư nhi vẻ hiểu chuyện nói, tuy còn nhỏ nhưng suy nghĩ lại không hề ngây thơ chút nào.
"Tư nhi..." Ngải Vân nhìn nữ nhi của mình đã trở thành người xa lạ mà không khỏi đau đớn.
“Tư nhi không được vô lễ!” Miên Miên vừa đi tản bộ về đã chứng kiến Ngải Vân ngồi trên đất, ánh mắt mờ mịt hiển nhiên là do bị đả kích quá lớn.
“Mẫu thân, người đã đi đâu vậy?” Tư nhi nhìn thấy Miên Miên liền cười vui vẻ, thân hình nhỏ xinh vội chạy tới cạnh nàng.
Miên Miên ôm lấy nàng có chút không vui hỏi: “Tư nhi vừa nãy đang nói gì?”
"Không có... Không có gì!" Tư nhi le lưỡi bộ dáng hài hước nói.
“Yêu nữ này, ngươi rốt cuộc là muốn giở trò gì hả? Ngươi đã làm gì tiểu công chúa?” Linh Chi rốt cuộc cũng nhịn không được lên tiếng xen vào. Từ hôm qua nhìn thấy tiểu hài tử giống tiểu công chúa như hệt này, Nương nương liền thay đổi, một chút quyết đoán cũng không còn nữa rồi.
“Ta không làm gì cả, nàng ta là tự làm tự chịu thôi!” Miên Miên ôm Tư nhi đi tới chiếc bàn gần đó đặt nàng ngồi xuống rồi quay lại nhìn Ngải Vân nói: “Ngươi nhìn rõ rồi chứ, nàng gọi ta là mẫu thân chứ không phải gọi ngươi!”
Ngải Vân vội ngước nhìn nàng, đáy mắt hiện lên tia đau đớn cùng bất đắc dĩ.
“Linh Chi, ngươi mang Tư nhi ra ngoài chơi một chút đi, ta có chuyện muốn nói với Nương nương của ngươi, chắc hẳn Xà hậu cũng muốn biết chuyện gì đã xảy ra rồi!” Miên Miên không quay đầu nói.
“Ngươi đang ra lệnh cho ta?” Linh Chi lầm bầm nói.
“Đưa Tư nhi ra ngoài đi!” Ngải Vân đưa mắt về phía Linh Chi kiên định nói, các nàng đợi ngày này đã lâu lắm rồi, sự việc của Tư nhi thật sự khiến nàng ta suy nghĩ đến nhức não, đau đến không thở nổi rồi.
Linh Chi nghe vậy có chút sửng sốt nhưng vẫn tuân lệnh mang theo Tư nhi đi ra ngoài, tuy rất không tình nguyện nhưng là Nương nương đã muốn vậy thì nàng ta cũng không thể nào làm khác được.
“Như thế nào, nữ nhi của ta khiến cho ngươi hoài niệm sao?” Miên Miên nhìn trong phòng chỉ còn lại hai người liền nhìn về phía Ngải Vân hỏi.
“Nàng thật sự là Tư nhi, đúng không? Nàng là nữ nhi của ta có đúng không?” Ngải Vân mong chờ nhìn Miên Miên, nàng ta thật sự muốn biết đáp án, nàng ta sắp bị bức điên rồi.
“Lúc trước chính là ngươi tự tay giết chết nàng, ngươi chẳng lẽ lại mau quên như vậy? Hơn nữa, chẳng phải chính ngươi đã tự tay ôm nàng hạ táng sao? Hiện tại ngươi nói nữ nhi ta là con gái của ngươi không phải là buồn cười lắm sao?” Miên Miên nhìn bộ dáng khẩn trương của Ngải Vân không khỏi trào phúng nói.
“Nhưng mà… ta khẳng định đứa bé đó chính là Tư nhi của ta, ta khó nhọc sinh ra nàng, chăm sóc nàng đâu phải ngày một ngày hai, ta sao có thể không nhận ra nàng chứ?” Ngải Vân có chút khó chịu nói, đúng vậy, đây chắc chắn chính là Tư nhi của nàng, nhưng mà… chuyện lúc trước nên giải thích thế nào đây? Nàng ta đích xác đã cố tình giết chết Tư nhi, còn tự tay mình hạ táng nàng, hôm nay mọi chuyện như thế nào lại thành như vậy được?
"Làm sao vậy? Đang nghĩ tới ngày ngươi giết chết nàng sao?” Miên Miên nhìn Ngải Vân khổ sở mà không khỏi mỉa mai, Ngải Vân nha Ngải Vân, không thể tưởng được kẻ máu lạnh như ngươi cũng có ngày vì một người nào đó mà lung lay, xem ra vương bài này của nàng thật sự có hiệu quả rồi!
“Van cầu ngươi nói cho ta biết được không, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với nàng?” Ngải Vân bò vội đến ôm lấy chân Miên Miên sốt ruột hỏi, dựa vào trực giác của một người mẹ, nàng ta tin chắc Tư nhi là con ruột của mình, thế nhưng mà ai có thể cho nàng ta một lời giải thích về chuyện Tư nhi còn sống và không nhận ra nàng ta đâu này?
Miên Miên đưa mắt nhìn xuống nàng ta hỏi: “Nếu như cho ngươi một cơ hội, ngươi có chọn giết nàng lần nữa?”
“Sẽ không!” Ngải Vân không cần suy nghĩ đã dứt khoát trả lời, đúng vậy, nếu ông trời cho nàng một cơ hội lần nữa, nàng nhất định sẽ không mù quáng như vậy, mất đi Tư nhi rồi nàng mới nhận Tư nhi quan trọng biết bao, dù sao cũng là máu thịt nàng mang nặng đẻ đau sinh ra!
Miên Miên nghe vậy hạ người ngồi xuống nhìn Ngải Vân cười cười rồi ghé sát tai nàng ta nói nhỏ: “Ngươi nói đúng, nàng đúng là con gái ruột của ngươi, Tư nhi!”
“Cái gì?” tuy đã đoán được đáp án nhưng chính tai nghe được vẫn khiến cho Ngải Vân kinh hãi, đôi mắt mở lớn nhìn Miên Miên vẻ không thể tin được.
“Sau khi ta bắt gặp ngươi cùng Vạn Toàn có gian tình, Vô Tình nói với ta rằng ngươi nhất định sẽ giết người diệt khẩu nhưng là ta không tin, dù sao nàng cũng là cốt nhục của ngươi, ngươi dù căm ghét ta đến mấy cũng không thể hại tới con gái của mình được. Thế nhưng ta đã sai, ngươi quả nhiên vì danh lợi của bản thân mà bất chấp cả việc hi sinh con gái mình, nếu không phải ta cùng với Vô Tình kịp thời cứu thoát đứa bé kia thì nàng thật sự đã xuống địa ngục rồi!” Miên Miên nhìn Ngải Vân lạnh giọng nói, Ngải Vân thật sự là quá độc ác rồi.
"Làm sao có thể, làm sao có thể... Lúc trước nàng rõ ràng đã chết rồi mà?" Ngải Vân nhảy dựng lên, nàng ta muốn biết tất cả mọi chuyện.
“Đúng vậy, lúc Vô Tình tới thì nàng thực sự đã tắt thở rồi nhưng chẳng qua là tình trạng chết lâm sàng mà thôi, Vô Tình đã hô hấp nhân tạo cứu sống nàng. Đứa bé ngươi ôm đi hạ táng chẳng qua là thế thân chúng ta tìm được thôi, tuy Tư nhi không chết nhưng hiện tại nàng đã không còn nhận ra ngươi nữa rồi!” Miên Miên nhấn mạnh nói.
"Vì cái gì? Ngươi đã làm gì Tư nhi? Tại sao nàng lại không nhận ra ta?” Ngải Vân nắm lấy tay Miên Miên kích động hét lên.
“Mặc kệ ta làm gì thì cũng không thể độc ác bằng ngươi được, không đúng sao?” Miên Miên cười lạnh nói.
Ngải Vân kinh hãi nhìn nàng rồi cay đắng cười nói: “Ngươi từ khi nào lại trở nên có tâm cơ như vậy? Từ khi nào đã biết uy hiếp người khác rồi?”
“Ở chung với ngươi lâu như vậy không học được bảy tám phần thủ đoạn của ngươi thì ta thật khiến ngươi thất vọng rồi!” Miên Miên châm chọc nói, phải biết rằng so với sự ngoan độc của Ngải Vân thì nàng vẫn còn rất nhân từ!
“Ngươi muốn như thế nào? Ngươi muốn dùng Tư nhi ép ta làm gì?” Ngải Vân nhìn Miên Miên lạnh giọng hỏi.
"Làm cái gì? Ngươi rất nhanh sẽ hiểu thôi!" khóe miệng Miên Miên giương lên nụ cười lạnh rồi rất nhanh ngồi xuống đất, lớn tiếng kêu lên: “A…đau…”
Trong lúc Ngải Vân còn chưa hiểu dụng ý của Miên Miên thì Tư nhi ở bên ngoài đã nhanh chóng chạy vào, nhìn thấy Miên Miên ngồi dưới đất, vẻ mặt đầy thống khổ thì khóc lớn: “Mẫu thân, người làm sao vậy? Làm sao vậy? Ô ô…”
"Không có... Không có việc gì!" Miên Miên nhíu mày trấn an Tư nhi.
Tư nhi đột nhiên quay đầu nhìn Ngải Vân rồi lớn tiếng kêu lên: “Ngươi xấu nữ nhân này đã làm gì mẫu thân ta? Ngươi đại phôi đản, đại phôi đản…” bàn tay nhỏ bé không ngừng đánh lên người Ngải Vân, mà Ngải Vân lúc này không tự chủ được rơi nước mắt nhìn nữ nhi của mình, tại sao có thể như vậy được, tại sao?
“Tư nhi… không được như vậy, Xà hậu không phải cố ý đẩy ngã mẫu thân đâu…” Miên Miên vội kéo Tư nhi ra nói, mà tay kia của nàng ôm lấy chân, bộ dáng đau đớn không thôi. Tư nhi nhìn nàng mà không khỏi đau lòng, điều duy nhất nàng có thể làm là lớn tiếng mắng Ngải Vân rồi bóng dáng nhỏ nhắn vội dìu Miên Miên đi tới giường.
Ngải Vân ngây ngốc nhìn theo không biết nên nói gì hay làm gì lúc này mới đúng. Miên Miên nhìn bộ dáng bi thương của Ngải Vân không khỏi nghĩ thầm: Ngải Vân, ngươi đừng trách ta nhẫn tâm, những điều này đều là ta học từ ngươi đấy, ta biết rõ Dạ Mị đã không còn đợi được nữa rồi mà thời gian của ta cũng không còn nữa. Nếu ngươi còn sống thì ta không thể nào yên tâm rời đi được, cho nên ta nhất định phải tiễn ngươi đi trước.
"Tư nhi... Tư nhi..." Khi Tư nhi dìu Miên Miên tới được giường, Ngải Vân giống như là người điên lao đến nắm chặt cánh tay nhỏ của nàng kêu lên: “Tư nhi, ta mới là mẹ ruột của con, nữ nhân này không phải, nàng ta lừa con đó, có phải con bị nàng ta hạ độc nên mới không nhận ra mẹ?” Ngải Vân khóc rống lên như thể muốn dùng tiếng khóc để thức tỉnh Tư nhi.
Tư nhi ngây ngốc nhìn Ngải Vân như người xa lạ, im lặng không nói gì.
"Nương nương... Nương nương..." Linh Chi từ bên ngoài chạy lại lớn tiếng nói: “Nương nương, không tốt rồi, Dạ Mị đem người xông vào cung, đã vào đến Tôn Loan điện rồi!”
Miên Miên giật mình kinh hãi, làm sao có thể chứ, Dạ Mị sao có thể nhanh như vậy đã vào cung rồi? Miên Miên vội vàng xuống giường chạy đi. Ngải Vân thấy nàng bỏ đi thì không khỏi cười lớn, “Tư nhi, con nhìn xem, nữ nhân kia căn bản không bị thương, nàng gạt con đó!” Nàng ta nói gấp, cuối cùng thì nàng ta cũng có cơ hội để Tư nhi nhìn rõ sự thật rồi.
"Mẫu thân..." Tư nhi căn bản không nghe được lời Ngải Vân, nàng sốt ruột chạy theo Miên Miên kêu lớn. Ngải Vân thấy vậy vội vàng đứng dậy lớn tiếng gọi theo: “Tư nhi, con đi đâu vậy?”
"Nương nương... Nương nương..." Linh Chi thấy Ngải Vân chạy đi cũng vội vàng đuổi theo.
Như thế nào có thể như vậy được, chẳng phải đã dặn bọn họ không được nóng vội rồi sao? Dạ Mị sao có thể tùy hứng như vậy được? Miên Miên trên đường chạy tới Tôn Loan điện không ngừng lo lắng, nàng căn bản chỉ chạy đi mà không hề nghĩ tới kết quả mọi chuyện.
--- -------Tôn Loan điện---- ------
Miên Miên từ đằng xa đã trông thấy tầng tầng lớp lớp thị vệ bao vây bên ngoài Tôn Loan điện, xem ra Dạ Mị nhất định là ở bên trong rồi, Dạ Phong nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, bọn họ sao có thể manh động như vậy này?
“Mẫu thân…” Tư nhi từ xa cũng chạy tới.
Miên Miên thấy nàng thì có chút sửng sốt nhưng cũng rất nhanh chóng ôm nàng vào lòng, thị vệ bên ngoài thấy Miên Miên cũng không dám ngăn trở nên hai người thuận lợi tiến vào đại điện, nhưng bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mắt nàng.
“Mẹ…” Tử Tử mắt sáng rỡ kêu lên, ánh mắt dừng lại trên người Tư nhi đang có chút ngây ngẩn, chẳng lẽ lại đúng như lời A Tình cô cô nói, nàng còn sống sao?
“Tử Tử!” Miên Miên vội đi tới cạnh hắn rồi buông Tư nhi xuống, sủng nịch vuốt tóc hắn.
“Tỷ tỷ…” Vô Tình nhìn Miên Miên muốn nói rất nhiều điều nhưng lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu, tiểu công chúa trong lòng nàng bật cười khanh khách giống như cũng cảm nhận được Miên Miên đang ở gần. Miên Miên nhìn tiểu công chúa trong lòng thập phần vui mừng cùng hạnh phúc.
Miên Miên hôn nhẹ lên má tiểu công chúa, chia cách đã rất lâu rồi, Miên Miên thật sự rất nhớ mọi người. Nàng đưa mắt nhìn Dạ Mị cùng Thương gần đó, trách cứ nói: “Hai người các ngươi tại sao lại hồ đồ như vậy, không phải đã nói với hai người chờ rồi sao?”
“Vô Tình nói cho ta hay chuyện của Tư nhi, ta lo lắng cho nàng nên hành động sớm.” Dạ Mị nhìn Miên Miên, đã lâu rồi hai người không gặp, hắn thật sự muốn ôm nàng vào lòng, thế nhưng hắn cũng biết, hiện tại không phải lúc thích hợp cho những chuyện như vậy.
“Đừng lo lắng, chúng ta không phải vẫn rất hoàn hảo đó sao?” Thương nhìn nàng mỉm cười nói, dáng vẻ tươi cười này của hắn khiến Miên Miên cảm thấy án náy vô cùng.
“Tốt lắm, các ngươi rốt cuộc đã đến rồi!” Dạ Phong ngồi trên ghế cao cất tiếng cười nói.
Miên Miên ngước nhìn Dạ Phong trên cao, đứng bên cạnh hắn lúc này là Lôi Ảnh, hai bên đại điện là hai hàng thị vệ thân thủ không hề thua kém Lôi Ảnh. Xem ra là bọn họ đã bị bao vây rồi.
“Ta rất cao hứng vì ngươi đã đến, tất cả ân oán của chúng ta hôm nay đều mang ra giải quyết một lần đi, ta chờ đợi ngày này thật sự đã rất lâu rồi!” Dạ Phong nhìn xuống Dạ Mị trên đại điện, đáy mắt hiện lên tia quang mang. Dạ Phong như vậy lại khiến cho Miên Miên vô cùng lo lắng, nàng biết rõ Dạ Phong trở nên như ngày hôm nay tất cả đều vì một chữ hận, mà mấu chốt của mọi chuyện lại chính là Dạ Mị. Hôm nay Dạ Mị lại xuất hiện trước mặt hắn như vậy chỉ sợ tâm ma trong lòng hắn khó cách nào khống chế được.
“Dạ Phong, ta biết rõ là ta đã khiến ngươi chịu nhiều uất ức nhưng là… ngươi cũng không nên mang hết những oán hận đó đổ lên đầu dân chúng vô tội như vậy!” Dạ Mị nhìn đệ đệ duy nhất từ nhỏ lớn lên cạnh mình mà không khỏi cảm khái.
“Ha ha ha… chê cười rồi! Những việc ta muốn làm lại còn cần ngươi chỉ dạy sao?” Dạ Phong khinh thường cười lớn nói.
“Mặc kệ ngươi oán hận ta thế nào, ta chỉ hi vọng ngươi đừng tổn hại đến những người vô tội, Tuyết vương gia được dân chúng yêu mến trước kia không nên trở thành người cuồng sát như vậy!” Dạ Mị cố gắng khuyên bảo Dạ Phong, hắn thật sự không hi vọng đệ đệ duy nhất của mình tiếp tục sai lầm nữa.
Dạ Phong nghe vậy không khỏi cười lạnh, khinh bỉ nói: “Như ngươi nói thì người khiến dân chúng yêu mến là Tuyết vương gia, ta hiện tại đã là Thụy Tuyết xà vương, ngươi không cần phải so sánh nữa!”
"Thế nhưng..."
“Không có thế nhưng, ta cho ngươi biết, tất cả những sai lầm trong quá khứ là không thể bào bù đắp được, ngươi hiểu không?” nói rồi đưa mắt nhìn qua thị vệ gần đó nói: “Dẫn bà ta tới đây!”
“Vâng!” thị vệ kia nhận lệnh vội vàng rời đi từ cửa bên cạnh, đám người Dạ Mị có chút khó hiểu, hắn là muốn dẫn ai tới?
Khi tên thị vệ kia quay lại cùng với một người nữa, mọi người lại được một phen kinh ngạc, đây chẳng phải là Thái hậu sao?
"Mẫu hậu..." Dạ Mị nhìn thấy Thái hậu không kìm được lên tiếng gọi.
Thái hậu thấy có người gọi mình liền ngước mắt nhìn, một khắc khi nhìn thấy Dạ Mị, nước mắt bà không kìm được rơi xuống. Tên thị vệ kia sau khi dẫn người tới liền buông tay hành lễ với Dạ Phong rồi quay trở về vị trí cũ. Thái hậu bởi vì mệt nhọc trong một thời gian dài cộng thêm ăn không đủ no vô lực ngồi trên đại điện, “Thực xin lỗi… Mẫu hậu thật xin lỗi hai ngươi…”
Dạ Mị thấy vậy lập tức đi tới, những tên thị vệ thấy vậy lập tức tiến đến ngăn cản, Miên Miên vội vàng nắm lấy tay áo Dạ Mị kéo lại, nàng không muốn hắn hành động thiếu suy nghĩ.
“Ngươi vì sao có thể đối xử với người như vậy được?” Dạ Mị nhìn Dạ Phong lớn tiếng hỏi, đáy mắt xuất hiện vài tia nộ khí.
"Như thế nào? Ngươi lo lắng cho bà ta? Chẳng lẽ ngươi đã quên là chính bà ta đã giết chết mẫu thân của ngươi khiến ngươi từ nhỏ đã không có cơ hội thấy người sao? Ngươi như thế nào lại thương xót kẻ thù của mình chứ?” Dạ Phong mỉa mai nhìn Dạ Mị nói.
Dạ Mị nghe vậy không khỏi trầm mặc, một lát sau nói: “Những ân oán kia đều là trong quá khứ, tuy ta không có cách nào quên được những việc người đã làm nhưng nếu nói tới hận, ta cũng không có cách nào hận được, dù sao thì người cũng đã chiếu cố ta rất nhiều năm…” Dạ Mị ngay thẳng nói.
"Dạ Mị..." Thái hậu nghe hắn nói vậy không kìm được khóc nấc, những tháng ngày bị đày đọa này đã làm bà ta hiểu được rất nhiều đạo lý, nghĩ lại những hành vi vô lối ngày trước của mình mà không khỏi cảm thấy xấu hổ.
Dạ Phong ngồi trên cao đột nhiên vỗ tay vang dội như thể nhìn thấy thứ gì thú vị lắm vậy.
“Thật cảm động a, một màn mẫu tử tình thâm a!” giọng nói mang đậm hàm ý châm chọc.
"Tư nhi..." Ngải Vân lúc này cũng đã đuổi đến nơi, nàng ta nhìn một lượt những người có mặt mà không khỏi sửng sốt rồi rất nhanh chóng thu lại ánh nhìn đi đến bên cạnh Tư nhi. Tử Tử thấy nàng ta tới vội vàng đem Tư nhi đẩy ra sau lưng bảo hộ.
“Rất tốt, thật đông đủ, xem ra hôm nay nhất định sẽ rất náo nhiệt a!” Dạ Phong lạnh giọng nói khiến cho đám người Dạ Mị bỗng dưng cảm thấy bất lực, xem ra mọi chuyện đã sớm nằm trong dự tính của hắn rồi.
"Dạ Phong..." Miên Miên nhìn thấy ánh mắt Dạ Phong hiện lên tia hồng sắc không khỏi kêu lên. Từ ngày biết được thân phận nàng tới nay tử nhãn của hắn chưa từng xuất hiện ánh hồng, hôm nay xuất hiện chứng tỏ hắn nhất định sắp nổi giận rồi.
“Phong nhi, mọi sai lầm đều là do ta sai, trước kia là ta không đúng, ta không nên đối xử với con tàn độc như vậy, ta sai rồi…” thanh âm Thái hậu mang theo đau thương, bất đắc dĩ cùng sự ân hận vang lên trong đại điện.
Dạ Phong nghe vậy cũng không chút xúc động, lạnh lùng nhìn Thái hậu nói: “Ngươi cho rằng chỉ cần nói xin lỗi là xong sao?”
Thái hậu nghe vậy lập tức bò tới chính diện rồi ngước lên nhìn hắn nói: “Tất cả lỗi lầm đều là do ta gây nên, là ta thiếu nợ con, ta sẽ dùng phần đời còn lại đền bù cho con, nhưng là hai huynh đệ các con không thể nào tương tàn như vậy được, dù sao trên người hai con cũng chảy chung một dòng máu a!”
Dạ Phong nhìn Thái hậu trước mặt, nội tâm có chút lay động, mới có một thời gian không gặp mà bà ta giờ đây đã thay đổi rất nhiều, tóc bạc nhiều hơn, tiều tụy hơn rất nhiều,… nhưng như vậy vẫn không đủ để hắn tha thứ cho bà ta, hắn không có cách nào quên được những thống khổ hắn phải chịu do bà ta mạng lại, không thể!
“Đừng nói nữa, ngươi có nói gì thì ta cũng không tha thứ cho ngươi!” Dạ Phong trực tiếp phản bác.
"Phong nhi..."
“Câm miệng, ngươi cho rằng những lời này của ngươi có thể khiến nỗi oán hận của ta tan biến sao? Ta cho ngươi biết, ngươi quá ngây thơ rồi, ta để ngươi sống chính là để cho ngươi chứng kiến hắn chết dưới tay ta như thế nào, không phải là để ngươi nói những lời vô nghĩa này, hiểu chưa?” Dạ Phong âm lãnh nói, hắn chờ đợi lâu như vậy không phải là để nghe những lời xám hối của bà ta, phải biết rằng những chuyện của quá khứ, bà ta có xin lỗi cũng không thể nào khác đi được!
"Tư nhi!" Ngải Vân căn bản không chú ý tới bất cứ kẻ nào khác, ánh mắt đau thương cùng mong chờ của nàng ta chỉ tập trung trên người Tư nhi, đây là nữ nhi của nàng ta, tại sao nàng lại không nhận ra nàng ta chứ?
Miên Miên thấy vậy liền đưa tiểu công chúa trong lòng cho Vô Tình rồi đi đến cạnh Ngải Vân nói: “Ta đã nói, nàng là nữ nhi của ta, ngươi đừng nói những lời không đâu nữa!”
"Không phải, nàng không phải con gái của ngươi, ta biết rõ ngươi hận ta đã giết ngươi tỷ tỷ đúng không? Nhưng mà ngươi không được phép làm vậy, ta vốn muốn để cho ngươi sống thêm mấy ngày không ngờ ngươi lại dám lợi dụng Tư nhi đối phó với ta, nàng không nhận ra ta thì ta liều mạng với ngươi!” Ngải Vân kích động nói rồi không biết lấy từ đâu ra một thanh đoản kiếm hướng về phía Miên Miên đâm tới.
Tư nhi thấy vậy không chút do dự chạy tới ngăn cản, mà Ngải Vân lúc này thấy Tư nhi đột ngột chạy tới muốn thu tay cũng không còn kịp nữa, đoản kiếm rạch một đường trên cánh tay nhỏ của Tư nhi,
“Nữ nhân lòng lang dạ sói!” Thương một đạp đá văng Ngải Vân ra xa.
"Nương nương…" Linh Chi vội vàng chạy tới đỡ Ngải Vân dậy.
“Tư nhi, con như thế nào rồi? Có đau lắm không?” Miên Miên vội vàng bịt vết thương trên tay Tư nhi lo lắng hỏi.
"Mẫu thân... Không có việc gì…" Tư nhi mỉm cười trấn an nàng.
Thương lấy từ trong người ra một lọ kim sang dược rắc lên vết thương của nàng rồi vùng vải bó lại, “Đừng lo lắng, chỉ là vết thương ngoài da thôi!” Thương trấn an Miên Miên.
Ngải Vân bò dậy muốn tiến tới nhưng lại bị Thương chặn lại, “Tư nhi…Tư nhi, mẫu thân không phải cố ý, ô ô…” Ngải Vân thấy bản thân mình lần nữa tổn thương tới Tư nhìn không khỏi đau đớn.
Những chuyện này xảy ra quá đột ngột khiến cho Dạ Phong ngồi trên cao cũng không biết nói gì, hắn biết rõ, ân oán giữa các nàng nên để cho các nàng tự mình chấm dứt thì hơn.
“Ngải Vân, ngươi thật độc ác, ngươi còn muốn giết nàng lần nữa sao?” Miên Miên ôm Tư nhi trong lòng giận dữ nhìn Ngải Vân quát.
“Không có… không có… Tư nhi, mẫu thân không phải cố ý, con hãy nghe mẫu thân nói, nghe mẫu thân nói a…”
“Không cần nói nữa, ta đã biết!” Tư nhi đột ngột giãy ra khỏi lòng Miên Miên đứng dậy nhìn Ngải Vân lạnh giọng nói.
Lời nói này của nàng khiến những người có mặt khó hiểu nhìn lại, nàng đã biết chuyện gì?
"Tư nhi..." Ngải Vân nhẹ giọng gọi, Tư nhi, con mau nhớ lại đi, ta mới là mẹ ruột của con a!
"Mẫu hậu..." Tư nhi đi đến trước nàng ta nhẹ giọng gọi, một tiếng này của nàng khiến mọi người ngây ngẩn, chẳng lẽ nàng khôi phục trí nhớ rồi sao? Mà Ngải Vân nghe thấy Tư nhi gọi mình là mẫu thân thì không giấu được vẻ vui sướng, “Tư nhi, con nhớ ra điều gì rồi đúng không? Mẫu thân biết rõ là con sẽ nhớ được mà!” nói rồi vươn tay ôm Tư nhi vào lòng khóc lớn.
"Ta chưa bao giờ mất trí nhớ cả!" Tư nhi lần nữa khiến những người có mặt rung động, Ngải Vân vội vàng buông nàng ra hỏi: “Con không có mất trí nhớ? Vậy chẳng lẽ… bấy lâu nay con diễn kịch sao? Con là muốn trợ giúp mẫu thân, đúng không?” Nghĩ tới đây, Ngải Vân không khỏi vui sướng, nàng biết mà, nữ nhi của nàng làm sao có thể không nhận ra nàng chứ?
Tư nhi lặng lẽ gạt tay nàng ta qua một bên rồi nói: “Một tiếng vừa rồi là lần cuối cùng ta gọi ngươi như vậy, từ lúc ngươi dùng chăn cố giết ta, ta đã không còn là con gái của ngươi nữa rồi!”
"Cái gì?" Ngải Vân kinh hãi, một giây sau vội vàng kêu lên: “Con đừng nghe bọn chúng nói bậy, con chính là vô ý rớt xuống hồ nước rồi bị các nàng tráo đi a, con không được nghe bọn họ nói bậy…” Ngải Vân luống cuống tay chân, đúng vậy, nàng ta thật sự sợ hãi, thật khó khăn mới gặp lại được Tư nhi, nàng ta không muốn mất nàng lần nữa.
"Ngươi không cần gạt ta ta, ngươi cho rằng chuyện gì ta cũng không biết ư? Có trách thì trách ngươi, lẽ ra lúc giết ta ngươi không nên nhắm mắt lại!” Tư nhi nói rồi cũng khóc lớn, bị chính mẹ ruột của mình giết chết mà phải làm ra vẻ không biết gì hết thật khiến tâm hồn ngây thơ của nàng đau đớn.
"Nhắm mắt?" Ngải Vân lẩm bẩm rồi đột ngột trừng lớn hai mắt, đúng vậy, lúc che chết Tư nhi nàng ta vì không đành lòng nên đã nhắm mắt lại, chẳng lẽ…
“Ngày đó ngươi động thủ, ta mở mắt ra muốn cầu xin ngươi không cần đối với ta như vậy, thế nhưng mà… ngươi lại nhắm mắt, ngươi căn bản không thấy được sự cầu xin của ta, ngươi căn bản không thấy được ta đã thống khổ biết bao, ta muốn nói nhưng lại không nói nên lời, cảm giác thống khổ cùng đau đớn khi ấy cả đời này ta vĩnh viễn không quên, cho nên ta hận ngươi, ta thật sự rất hận ngươi, ngươi căn bản chưa từng muốn có một nữ nhi như ta… ô ô…” Tư nhi khóc rống lên.
Miên Miên thấy vậy vội đi tới trước ôm nàng vào lòng, giờ phút này nàng rốt cuộc cũng minh bạch mọi chuyện rồi, đại phu đã từng nói, dù một người có quên đi ký ức thì cũng không dễ gì thay đổi tính tình, Tư nhi ngày đó lại thay đổi nhiều như vậy, nguyên lai là nàng đã sớm biết mọi chuyện, nàng chỉ là vờ như không biết, rốt cuộc thì nỗi đau đớn, thống khổ ngày đó phải lớn đến đâu mà có thể khiến một tiểu hài tử trở thành như vậy?
Những lời nói của Tư nhi khiến mọi người kinh ngạc không thôi, Dạ Phong ở trên cao nhíu chặt mày, đúng vậy, hắn là đang nhớ lại những tháng ngày thống khổ năm xưa.
"Tư nhi..." thanh âm Ngải Vân mang theo run rẩy, nàng ta không thể tin được là Tư nhi đã biết hết mọi chuyện, lòng nàng ta đau như thể bị nghiền nát.
“Ngươi vì sao phải đối xử với ta như vậy? Nếu là ta không ngoan… không nghe lời thì ta có thể sửa đấy… Ngươi tại sao lại muốn giết chết ta? Ta là con gái của ngươi kia mà… ô ô…” Tư nhi càng nói càng khóc dữ hơn.
Không khí trên đại điện có chút áp lực cùng khó chịu, những người có mặt không ai nói tiếng nào bởi vì bọn họ căn bản cũng không biết nên nói gì lúc này.
“Mẫu thân không cố ý… mẫu thân không cố ý mà…” Ngải Vân không ngừng lập đi lập lại những lời này, đúng vậy, nàng không cố ý, chuyện này cũng đã khiến nàng dày vò trong một khoảng thời gian dài, nàng thật sự hối hận mà!
Miên Miên nghe vậy không khỏi giận dữ: “Nghìn tính vạn tính ta cũng không nghĩ tới sẽ tính ra kết quả này. Ta càng không nghĩ đến Tư nhi sớm đã biết hết mọi chuyện, nếu có thể, ta tình nguyện tin nàng mất đi trí nhớ, ngươi xem, sự ngây thơ của nàng đã bị ngươi tổn thương sâu sắc, ngươi bảo nàng sau này làm sao có thể quên được đây?” thanh âm Miên Miên có chút bất đắc dĩ.
"Nương nương..." Linh Chi thấy Ngải Vân càng lúc càng thương tâm thì không khỏi nhỏ giọng gọi, chứng kiến ánh mắt khinh bỉ của những người xung quanh nhìn Ngải Vân mà không khỏi kêu lên: “Các ngươi tưởng Nương nương không hối hận ư? Tối nào người cũng gặp ác mộng mà ngủ không yên giấc, người thật sự hối hận mà!”
“Ngải Vân, ta đã sớm nói qua, chúng ta không nên tới đây, thật sự không nên, những chuyện này đều là trừng phạt dành cho chúng ta!” Miên Miên ôm Tư hạ giọng nói.
Ngải Vân nghe vậy bất giác cười lớn, ánh mắt chăm chú nhìn vào Miên Miên lớn tiếng nói: “Ngươi thắng! Ngươi ngay cả một tia hi vọng cuối cùng cũng không để lại cho ta, ta không ngờ một kẻ ngốc như ngươi cũng có ngày thông minh đến vậy!” thanh âm nàng ta có chút cay đắng cùng bất đắc dĩ, thật không ngờ bao nhiêu năm nàng ta thông minh cuối cùng lại rơi vào tình huống thân bại danh liệt, không người quan tâm như vậy, bao nhiêu cố gắng của nàng ta là để đổi lấy những ánh mắt khinh thường này sao?
“Ta không thắng, ta chỉ là so với ngươi thì hạnh phúc hơn mà thôi! Mặc kệ cuộc đời này có bao nhiêu khó khăn thì ta cũng sẽ không bỏ rơi những người bên cạnh mình, con người ta không thể chỉ sống cho riêng mình, chúng ta có nhiều chuyện thân bất do kỷ cùng nhiều áp lực khác nhau nhưng ta muốn nói với ngươi rằng, cho dù ngươi có bao nhiêu áp lực thì cũng không nên lựa chọn con đường cực đoan như vậy, đứa bé này là cốt nhục của ngươi, bất kể không mang dòng máu của ngươi nhưng cũng là do ngươi sinh ra, nàng là người thân duy nhất của ngươi ở thế giới này, không phải sao? Ngươi dù thế nào cũng không nên vứt bỏ nàng a!” Miên Miên nhìn Ngải Vân chậm rãi nói.
Ngải Vân lặng không nói gì, nàng ta chính là đang suy nghĩ những lời nói này của Miên Miên. Ngải Vân đưa mắt nhìn Tư nhi trong lòng Miên Miên, nhìn nàng nhìn mình bằng đôi mắt xa lạ, u oán cùng cừu hận, sâu trong thâm tâm Ngải Vân dâng lên một niềm đau xót, nàng ta không muốn vậy…
“Mẫu hậu, Tư nhi rất yêu người!
“Mẫu hậu, người xem, Tư nhi lại cao hơn rồi!”
“Mẫu hậu, người không thoải mái sao? Tư nhi sẽ không làm loạn nữa, ngươi mau khỏe lại được không? Tư nhi nhất định sẽ ngoan!”
“Mẫu hậu là mẫu hậu tốt nhất trên đời này!”
Năm năm, hài tử luôn nhìn nàng bằng đôi mắt ấm áp cùng qaun tâm giờ đây không còn gọi nàng là mẫu hậu nữa, nàng dựa vào người khác rồi, chẳng lẽ nàng thật sự thua rồi ư? Thật sự xấu đến nỗi đến cả nữ nhi của nàng cũng không muốn nhận nàng nữa?
“Nữ nhân độc ác như vậy nên chết hết đi thì hơn!” Dạ Phong trên cao đột ngột lên tiếng, thanh âm rét lạnh đến thấu xương.
Mọi người kinh hãi nhìn về phía Dạ Phong, đôi mắt của hắn lúc này đã bị nhuộm đỏ. Miên Miên thấy vậy không khỏi run rẩy, chẳng lẽ những hành động của Ngải Vân chọc giận hắn rồi sao?
“Người tới, đem nữ nhân độc ác này ra ngoài chém cho ta!” Dạ Phong lạnh lùng hạ lệnh, thanh âm cứng rắn như thể không cho phép ai căn thiệp vào.
“Vâng!” một vài thị vệ nghe lệnh lập tức đi đến cạnh Ngải Vân, Linh Chi thấy vậy vội bò tới trước cầu xin: “Bệ hạ tha mạng a, Nương nương không phải cố ý, bệ hạ tha mạng…”
Tuy Miên Miên vẫn muốn Ngải Vân phải chết nhưng khi vừa nghe Dạ Phong hạ lệnh, lòng của nàng vẫn có chút không nỡ…
"Dừng tay!" Thái hậu từ nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng ngăn cản khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn qua.
"Phong nhi, ngươi không thể giết nàng a!"
"Như thế nào? Ngươi còn muốn bảo hộ nàng hay sao?"
"Phong nhi, ngươi tuyệt đối không thể giết nàng, bởi vì... nàng là thân muội muội của ngươi nha!"