“Bệnh tình của Nghi phi dạo này thế nào rồi?” Dạ Mị nhàn nhã cầm tách trà mở miệng hỏi.
“Hồi bệ hạ, ngự y có cho người đến báo bệnh tình nương nương hiện nay đã tạm ổn định rồi ạ!”
“n, ngày mai truyền ý chỉ của trầm ban cho Nghi phi Thiên sơn tuyết liên, nhân sâm ngàn năm!” Dạ Mị phân phó.
“Vâng!” Đức công công cúi người nhận lệnh.
“Đúng rồi, dạo này nữ nhân ngốc kia đang làm gì rồi?” Dạ Mị đưa mắt nhìn xa xăm.
Đức công công hơi sửng sốt trong chốc lát, sau đó liền hiểu ý bệ hạ đang nhắc tới Miên Miên, hắn biết dạo này nàng có hơi thất thường, nhưng là hắn nên nói thế nào cho phải đây?
Thấy hắn không có phản ứng, Dạ Mị quay đầu về phía hắn hỏi: “Làm sao? Tên ngốc kia lại đã xảy ra chuyện gì hay sao?”
“Bệ hạ, theo lời Nguyên ma ma thì những ngày này Nguyễn Miên Miên luôn thần thần bí bí biến đi đâu mất không đến giờ Tý là chưa trở về, nhưng là đi nơi nào thì Nguyên ma ma cũng không có biết!” Đức công công lo lắng nói.
“Sao?” Dạ Mị nghe Đức công công nói mà nhíu mày đứng dậy, tên ngốc này đến tột cùng là đang làm cái gì?
“Bệ hạ…” Nhìn thấy hắn quay người đi, Đức công công vội vàng chạy theo.
“Câu chuyện hôm qua ngươi kể còn chưa có xong, tiểu Nhân ngư kia cuối cùng như thế nào?” Dạ Phong hiếu kỳ hỏi.
“A, nàng cuối cùng vì yêu mà hóa thành bọt biển…” Miên Miên có chút thương cảm nói.
Dạ Phong nghe đoạn kết như vậy cũng không khỏi xót thương, đôi mắt màu tím nhạt tựa như có một lớp sương mù giăng lên. Miên Miên thấy hắn như vậy không khỏi đau lòng, cuối cùng thì hắn nghĩ gì về câu chuyện Nàng tiên cá này? Vì sao hắn lại thương cảm như vậy?
“Nàng ta khẳng định rất hối hận…” Dạ Phong nhìn về phía xa xăm ưu thương nói nhỏ.
“Sẽ không đấy, nàng không có hối hận, nàng là tự nguyện, nàng cũng rất hạnh phúc…” thấy hắn ưu thương nàng vội vàng an ủi.
“Vậy sao? Sao ta lại cảm thấy nàng ta hối hận…” Dạ Phong vẫn giữ ý nghĩ của mình.
Miên Miên thấy thế rất khó chịu, khẽ nắm tay hắn cười cười: “Nàng thật sự không có hối hận!” nói xong không chờ Dạ Phong phản ứng đã cất tiếng hát: “Sâu trong cổ tích ngàn xưa, có nàng mỹ nhân ngư thường ngoi lên mặt biển ngắm nhìn thế giới, ngẫu nhiên cùng hoàng tử gặp mặt mới hiểu được thế nào là tình yêu, nụ cười của người luôn hiện hữu trong tâm trí, vội vã ly khai biển cả tìm đến trong cơn mưa giông, là do ta tự mình quyết định nên may mắn gặp được người, cho dù chỉ là yêu nhau trong giây phút, ta cũng sẽ vĩnh viễn không quên… ”
Thanh âm của Miên Miên trong vắt, Dạ Phong dần dần buông lỏng tâm tình, hắn đã nghe được câu trả lời mà hắn muốn… là do ta tự mình quyết định nên may mắn gặp được người, cho dù chỉ là yêu nhau trong giây phút, ta cũng sẽ vĩnh viễn không quên…nguyên lai tình yêu lại có thể vĩ đại đến vậy.
Miên Miên thấy hắn nở nụ cười thì tâm tình cũng thoải mái hơn rất nhiều, giờ phút này nàng không có cách nào lý giải nổi vì sao nàng lại vì hắn đau mà khó chịu không thôi, vì một con rắn mà cố gắng để hắn cười, não nàng hỏng rồi sao?
"Bệ... Bệ hạ..." đứng đằng xa, Đức công công thấy sắc mặt Dạ Mị đã sớm đen thui liền bị hù cho thót tim. Vừa mới đi tìm nàng thì trong vô tình lại nghe được tiếng hát ở phía này, theo tiếng nàng tìm đến thì lại thấy một màn nàng cầm tay Tuyết vương gia nói cười, nha đầu này muốn chết rồi hay sao?
Giờ phút này Dạ Mị sớm đã đóng băng, gân xanh nổi lên cuồn cuộn. Xú nữ nhân này luôn miệng nói sợ rắn, hiện tại nàng ta đang làm cái gì đây? Cùng đệ đệ của hắn chỗ này tình chàng ý thiếp, nói nói cười cười nắm tay nhau, đây là bộ dáng sợ rắn sao? Dám lừa gạt hắn, hắn tuyệt đối không thể tha cho xú nữ nhân này mà!
"Đức Công công! "
"Nô... Nô tài chờ lệnh!" Đức Công công run như cầy sấy đứng sau Dạ Mị.
"Truyền nàng đêm nay thị tẩm!" Dạ Mị nghiến răng nghiến lợi nói rồi phất tay áo bỏ đi. Nguyễn Miên Miên, đêm nay trẫm cho người nếm thử tư vị dám lừa gạt trẫm!
“Bệnh tình của Nghi phi dạo này thế nào rồi?” Dạ Mị nhàn nhã cầm tách trà mở miệng hỏi.
“Hồi bệ hạ, ngự y có cho người đến báo bệnh tình nương nương hiện nay đã tạm ổn định rồi ạ!”
“n, ngày mai truyền ý chỉ của trầm ban cho Nghi phi Thiên sơn tuyết liên, nhân sâm ngàn năm!” Dạ Mị phân phó.
“Vâng!” Đức công công cúi người nhận lệnh.
“Đúng rồi, dạo này nữ nhân ngốc kia đang làm gì rồi?” Dạ Mị đưa mắt nhìn xa xăm.
Đức công công hơi sửng sốt trong chốc lát, sau đó liền hiểu ý bệ hạ đang nhắc tới Miên Miên, hắn biết dạo này nàng có hơi thất thường, nhưng là hắn nên nói thế nào cho phải đây?
Thấy hắn không có phản ứng, Dạ Mị quay đầu về phía hắn hỏi: “Làm sao? Tên ngốc kia lại đã xảy ra chuyện gì hay sao?”
“Bệ hạ, theo lời Nguyên ma ma thì những ngày này Nguyễn Miên Miên luôn thần thần bí bí biến đi đâu mất không đến giờ Tý là chưa trở về, nhưng là đi nơi nào thì Nguyên ma ma cũng không có biết!” Đức công công lo lắng nói.
“Sao?” Dạ Mị nghe Đức công công nói mà nhíu mày đứng dậy, tên ngốc này đến tột cùng là đang làm cái gì?
“Bệ hạ…” Nhìn thấy hắn quay người đi, Đức công công vội vàng chạy theo.
“Câu chuyện hôm qua ngươi kể còn chưa có xong, tiểu Nhân ngư kia cuối cùng như thế nào?” Dạ Phong hiếu kỳ hỏi.
“A, nàng cuối cùng vì yêu mà hóa thành bọt biển…” Miên Miên có chút thương cảm nói.
Dạ Phong nghe đoạn kết như vậy cũng không khỏi xót thương, đôi mắt màu tím nhạt tựa như có một lớp sương mù giăng lên. Miên Miên thấy hắn như vậy không khỏi đau lòng, cuối cùng thì hắn nghĩ gì về câu chuyện Nàng tiên cá này? Vì sao hắn lại thương cảm như vậy?
“Nàng ta khẳng định rất hối hận…” Dạ Phong nhìn về phía xa xăm ưu thương nói nhỏ.
“Sẽ không đấy, nàng không có hối hận, nàng là tự nguyện, nàng cũng rất hạnh phúc…” thấy hắn ưu thương nàng vội vàng an ủi.
“Vậy sao? Sao ta lại cảm thấy nàng ta hối hận…” Dạ Phong vẫn giữ ý nghĩ của mình.
Miên Miên thấy thế rất khó chịu, khẽ nắm tay hắn cười cười: “Nàng thật sự không có hối hận!” nói xong không chờ Dạ Phong phản ứng đã cất tiếng hát: “Sâu trong cổ tích ngàn xưa, có nàng mỹ nhân ngư thường ngoi lên mặt biển ngắm nhìn thế giới, ngẫu nhiên cùng hoàng tử gặp mặt mới hiểu được thế nào là tình yêu, nụ cười của người luôn hiện hữu trong tâm trí, vội vã ly khai biển cả tìm đến trong cơn mưa giông, là do ta tự mình quyết định nên may mắn gặp được người, cho dù chỉ là yêu nhau trong giây phút, ta cũng sẽ vĩnh viễn không quên… ”
Thanh âm của Miên Miên trong vắt, Dạ Phong dần dần buông lỏng tâm tình, hắn đã nghe được câu trả lời mà hắn muốn… là do ta tự mình quyết định nên may mắn gặp được người, cho dù chỉ là yêu nhau trong giây phút, ta cũng sẽ vĩnh viễn không quên…nguyên lai tình yêu lại có thể vĩ đại đến vậy.
Miên Miên thấy hắn nở nụ cười thì tâm tình cũng thoải mái hơn rất nhiều, giờ phút này nàng không có cách nào lý giải nổi vì sao nàng lại vì hắn đau mà khó chịu không thôi, vì một con rắn mà cố gắng để hắn cười, não nàng hỏng rồi sao?
"Bệ... Bệ hạ..." đứng đằng xa, Đức công công thấy sắc mặt Dạ Mị đã sớm đen thui liền bị hù cho thót tim. Vừa mới đi tìm nàng thì trong vô tình lại nghe được tiếng hát ở phía này, theo tiếng nàng tìm đến thì lại thấy một màn nàng cầm tay Tuyết vương gia nói cười, nha đầu này muốn chết rồi hay sao?
Giờ phút này Dạ Mị sớm đã đóng băng, gân xanh nổi lên cuồn cuộn. Xú nữ nhân này luôn miệng nói sợ rắn, hiện tại nàng ta đang làm cái gì đây? Cùng đệ đệ của hắn chỗ này tình chàng ý thiếp, nói nói cười cười nắm tay nhau, đây là bộ dáng sợ rắn sao? Dám lừa gạt hắn, hắn tuyệt đối không thể tha cho xú nữ nhân này mà!
"Đức Công công! "
"Nô... Nô tài chờ lệnh!" Đức Công công run như cầy sấy đứng sau Dạ Mị.
"Truyền nàng đêm nay thị tẩm!" Dạ Mị nghiến răng nghiến lợi nói rồi phất tay áo bỏ đi. Nguyễn Miên Miên, đêm nay trẫm cho người nếm thử tư vị dám lừa gạt trẫm!