Mấy ngày nằm trên giường dưỡng thương là khoảng thời gian thoải mái nhất của Tả Tấn Nguyên.
Mấy ngày Tam hoàng nữ ở Hạ phủ.
Nàng đều có thể lấy danh nghĩa dưỡng thương mà không cần gặp mặt Tam hoàng nữ, cũng có thể quang minh chính đại nằm nghỉ.
Huống chi mấy ngày nay Hạ Vân Hoàn đều đối đãi với nàng rất kì quái.
Thái độ của hắn đối với nàng trở nên rất quái dị.
Vừa trở về nhà liền hỏi nàng có thoa thuốc không, có muốn ăn gì không, hoặc liên tục kêu gã sai vặt đến hầu hạ nàng, tất cả đều rất kỳ quái.
Nàng thực sự….
Là thụ sủng nhược kinh.
Càng làm như vậy, càng khiến nàng nghi ngờ ý đồ của Hạ Vân Hoàn, nàng càng hoài nghi, tại sao Hạ Vân Hoàn lại chọn nàng làm thê chủ.
Tuy rằng quản gia luôn cho rằng tiểu thư nhà mình là tốt nhất, nhưng nàng cũng tự mình hiểu lấy, so với Tam hoàng nữ thì nàng hèn mọn như bùn đất, bộ dáng không hơn, thân thủ cũng không, ngay cả tài sản cũng không có dù chỉ một chút, so với các gia đình thương nhân khác, một chút ưu thế nàng cũng không có.
Từ khi gia đình sa sút, Tả Tấn Nguyên luôn uể oải không phấn chấn, thậm chí còn không có lòng tự trọng, thích Hạ Vân Tự nhưng lại nhút nhát như chuột, không chủ động tỏ tình.
So với Hạ Ngọc Sanh lúc trước còn không bằng, ít ra Hạ Ngọc Sanh còn biết chủ động, cho nên Hứa Hàn Ngọc mới bị nàng ôm về nhà.
Nghĩ đến Hứa Hàn Ngọc, biểu tình duy nhất trên mặt nàng cũng biến mất.
Đã lâu rồi nàng không nhớ tới tên này.
Thời gian trôi qua thật nhanh, nhưng giờ nghĩ đến nàng vẫn cảm thấy đau lòng.
Nàng nằm trên giường, nhàn đến đau mông, đến ngày thứ năm mới lặng lẽ xuống đất, mặc quần áo vào, rồi kêu gã sai vặt lấy nước để tắm rửa sạch sẽ, hứng thú bừng bừng bước ra khỏi nhà.
Nàng thường tránh những nơi đông người, thích đi bộ trên những con đường yên tĩnh.
Có lẽ đã lâu rồi không ra khỏi nhà, nhìn khung cảnh bên ngoài kiến nàng cảm thấy xúc động hơn trước.
Chân vẫn còn sưng vù, nàng bước đi chậm rãi, đến khi mỏi chân mới tìm một hòn núi giả tựa vào một chút.
Lúc tựa vào hòn núi giả, nàng đã nhìn thấy những thứ không nên nhìn.
Nàng thận trọng ẩn mình, ánh mắt xuyên qua khe hở của núi giả, không xa phía trước có một đôi tình nhân nhỏ đang dựa sát vào nhau.
Một nam một nữ đều là người mà nàng biết.
Một vị là Tam hoàng nữ.
Người còn lại là thiếp thất của Hạ tể tướng Hạ Vân Tự.
Nàng cảm thấy Tam hoàng nữ và Hạ Vân Tự rất lớn mật, nhưng cũng thấy tò mò về mối quan hệ của họ.
Theo quan sát của nàng, Hạ tể tướng hoàn toàn không phải là người có thể chịu được việc bị người khác đội nón xanh, xem ra họ đã quan hệ với nhau được một thời gian, Hạ tể tướng thông minh như vậy, lẽ nào lại không phát hiện ra sao?
Nàng có chút vui sướng khi thấy người gặp họa, nhất thời quên mất tình cảnh xung quanh.
"Hình như ngươi đang rất vui vẻ?"
Một nam nhân không biết đã đứng bên cạnh nàng từ lúc nào.
Không phải ai khác, mà chính là Hạ Vân Hoàn.
Hạ Vân Hoàn mặc một chiếc áo choàng màu lam nhạt, nghiêng người về phía sau núi giả, nhìn tư thế này, xem ra hắn đã tới đây một lúc rồi.
Hạ Vân Hoàn lười biếng nâng mi mắt lên, liếc nhìn nàng một cái, đem sự vui sướng khi người gặp họa của nàng vào đáy mắt, nụ cười nhàn nhạt trên khóe miệng cũng dần biến mất.
"Nếu ngươi còn muốn giữ mạng nhỏ của mình, thì coi như chưa nhìn thấy gì hết."
Hạ Vân Hoàn lúc nói câu này hoàn toàn khác với Hạ Vân Hoàn thường ngày mà Tả Tấn Nguyên biết, bề ngoài của hắn luôn ôn hòa nho nhã, nhưng giờ phút này Tả Tấn Nguyên lại nhìn thấy ánh mắt của hắn mang theo sát khí lạnh lẽo, khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ lãnh đạm.
Dù đã che giấu rất kỹ, nhưng Tả Tấn Nguyên đã sống qua đời người, vẫn có thể nhìn thấy chỗ sâu nhất trong mắt hắn là hận ý và ghen ghét.
Sự ghen ghét này cũng không phải đối với nàng, mà chính là cặp bích nhân trong đình cách đó không xa.
Nàng vốn luôn cho rằng quan hệ giữa Hạ Vân Hoàn và Tam hoàng nữ không giống như người ngoài đồn đại, nhưng hiện tại xem ra lời đồn đại đôi khi cũng rất đáng tin cậy.
Buổi tối lúc Tả Tấn Nguyên đang ngủ ngon, lại bị một người đánh thức.
Người này mang theo một mùi rượu nhàn nhạt, lẳng lặng đứng trước giường của nàng, quay lưng về phía ánh trăng, ánh mắt sáng quắc, từ trên cao nhìn xuống giường của nàng, vẻ mặt ẩn hiện trong bóng tối, nhìn không ra biểu cảm.
Người này không phải ai khác, mà chính là người cả đêm chưa về Hạ Vân Hoàn, phu lang trên danh nghĩa của nàng.
Nàng thấy hắn vươn tay.
Ngón tay thon dài mịn như sứ trắng, ngày thường hắn thích đánh đàn, thổi sáo, hiện tại lại cầm một vò rượu.
"Uống không?"
Hạ Vân Hoàn hơi nghiêng mặt đi, nửa khuôn mặt lộ ra dưới ánh trăng.
Nàng nhìn thấy trên sườn mặt hắn lộ ra một nụ cười, có vẻ tâm trạng đang rất tốt.
Tả Tấn Nguyên cau mày, né tránh bàn tay của hắn, định tiếp tục giả vờ ngủ, nhưng người uống say là người không thể nói lý.
Hạ Vân Hoàn trực tiếp kéo chăn bông của nàng, ném xuống đất, còn cố ý dùng chân giẫm lên.
Khuôn mặt đang tức giận của nàng bỗng chốc biến thành vẻ bất lực khi thấy Hạ Vân Hoàn gục xuống, chân trần không mang giày.
"Ngươi muốn thế nào đây?"
Nàng thực sự rất buồn ngủ.
Kết quả là người này liên tục đẩy vò rượu đến trước mặt nàng, cả người bò tới ngồi trước mặt nàng.
"Cùng ta uống rượu."
Nàng yên lặng cầm lấy vò rượu trong tay hắn, không uống ngay, đôi mắt nhìn chằm chằm Hạ Vân Hoàn.
Thoạt nhìn Hạ Vân Hoàn có vẻ rất vui, nhưng lúc này nhìn kỹ lại, nàng mới phát hiện nụ cười của hắn không chân thật, cứng ngắc và miễn cưỡng.
Nàng yên lặng ngồi cùng hắn, nhấp hết ngụm này đến ngụm khác, đem rượu chua xót nuốt vào bụng.
Sống lại một đời này, ngoại trừ hỉ yến lúc thành thân trước khi vào Hạ phủ, nàng chưa từng uống rượu.
bg-ssp-{height:px}
Lý do rất đơn giản, bởi vì mỗi lần uống say, nàng luôn mơ thấy một người.
Người này sẽ đứng trước mặt nàng, vẫn luôn lẳng lặng đứng ở một bên, đôi mắt yên lặng nhìn nàng.
Người này, dù có hóa thành tro, nàng cũng sẽ nhận ra.
Đôi lông mày quen thuộc đến vậy, nàng đã từng nghĩ đến việc cùng hắn cử án tề mi, làm một đôi phu thê mà ai cũng phải hâm mộ.
Đáng tiếc, năm đó nàng không biết cách quý trọng.
Nàng thực sự sợ khi nhìn thấy vẻ ai oán trong mắt Hứa Hàn Ngọc.
Nỗi oán niệm này đã quấn lấy nàng nhiều năm, cho dù là lúc tìm hoan mua vui, trong đêm khuya mơ màng, cũng sẽ làm nàng bừng tỉnh, sau đó ngồi trên giường đến rạng sáng.
Mà lần này, dường như nàng lại đang mơ.
Nếu không, tại sao Hứa Hàn Ngọc lại xuất hiện trước mặt nàng? Còn ngồi gần nàng đến vậy?
Nàng loạng choạng đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt của hắn.
Cảm giác rất ấm áp, không còn lạnh băng nữa, biểu hiện cũng không cứng nhắc như trước khi chết.
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi."
Rốt cuộc nàng cũng đem ba chữ này nói ra miệng.
Nàng đến chết vẫn không chịu thừa nhận chính mình đã làm sai, bởi vì nàng đã quen với việc luôn có cường thế trước mặt Hứa Hàn Ngọc, kêu nàng cúi đầu trước hắn, nàng thật sự không làm được.
Nhưng bây giờ người đã chết, nàng còn so đo những chuyện này làm gì.
Nàng thực sự có chút nhớ hắn.
Nếu con họ không chết thì bây giờ hẳn đã được vài tuổi.
Hứa Hàn Ngọc trước khi chết luôn muốn nàng đi tìm con của bọn họ, nhưng nàng vẫn không đi, chắc vì vậy mà Hứa Hàn Ngọc đến chết cũng không nhắm mắt, mới luôn đi tìm nàng.
Tay nàng dừng trên người hắn, ôm hắn thật chặt, thương tiếc hôn lên cái trán lành lạnh của hắn.
Lúc này nàng nhận thấy người trong lòng ngực mình cứng đờ.
Nàng cúi đầu, nhìn vào đôi mắt người trong lòng ngực, đột nhiên tỉnh táo lại.
Người trong ngực không phải Hứa Hàn Ngọc, mà là Hạ Vân Hoàn, một người hoàn toàn khác với Hứa Hàn Ngọc.
Nàng lập tức buông tay, kết quả người nam nhân này còn chủ động dựa vào lòng ngực của nàng, mỉm cười thực vui vẻ.
"A Tây, ngươi đã từng đối với ta dịu dàng như vậy.
Nếu không phải ngươi muốn ngôi vị hoàng đế, chúng ta hiện tại đã sớm song túc song phi rồi, đúng không?"
Lúc này, đến lượt nàng cứng người.
Nàng đương nhiên biết Hạ Vân Hoàn coi mình là ai.
Hạ Vân Hoàn không nhận ra nàng có gì không thích hợp, ánh mắt mê ly, giống như đang nhớ lại điều gì đó, cười dịu dàng, vẻ mặt hạnh phúc, bộ dáng trông rất xúc động.
"A tây, lúc trước ngươi đã nói, chờ ngươi phụ trợ nàng trở thành nữ hoàng, ngươi sẽ đưa ta đi khỏi đây.
Nhưng ngươi đã làm như vậy sao? Ngươi biết không? Ta còn từng đứng ngây ngốc ở ngôi đình mà lần đầu tiên chúng ta gặp mặt đợi ngươi cả một ngày, dầm mưa cả một đêm."
"Ngươi có biết ta đã đau lòng như thế nào không? Ngươi có biết không?"
Giọng điệu của Hạ Vân Hoàn càng ngày càng vui vẻ, nhưng nàng càng nghe lại càng sợ hãi.
"Ngươi cho rằng ta không biết ngươi và tiện nhân Vân Tự kia trộm thông đồng sao? Ngươi thực sự nghĩ rằng ta không biết những việc dơ bẩn mà các ngươi đã làm sao? Ta chỉ không muốn nói mà thôi."
Hạ Vân Hoàn miệng không ngừng lảm nhảm tại sao, tại sao, đột nhiên cúi đầu, há miệng hung hăng cắn cổ tay nàng, mạnh mẽ đem cổ tay của nàng cắn ra một dấu răng làm máu chảy đầm đìa vẫn không chịu dừng lại.
Tả Tấn Nguyên vẫn luôn đau khổ chịu đựng, không kêu lên tiếng.
"Tả Tấn Nguyên, ta biết ngươi vẫn luôn thích tiện nhân Vân Tự kia, đúng không?"
Không biết từ khi nào, người vừa rồi còn say khướt, ánh mắt đã tỉnh táo lại, hàm răng cuối cùng cũng chịu rời khỏi cổ tay đang chảy máu của nàng.
Nàng không trả lời, trong lòng đầy uất hận.
Hạ Vân Hoàn tự nói một việc khiến nàng kinh ngạc không thôi.
"Ngươi có biết tại sao ta lại chọn ngươi làm thê chủ không? Để ngươi làm tấm chắn là lý do thứ nhất, thứ hai, ta thích thâm tình mà ngươi dành cho tiện nhân Vân Tự kia, ta hận thái độ của ngươi đối với hắn đến chết không phai.
Ta biết sở dĩ ngươi đồng ý ở rể là vì vinh hoa phú quý cùng danh lợi, những thứ này ta đều có thể cho ngươi, thậm chí còn nhiều hơn thế nữa."
"Tuy nhiên, ngươi phải đồng ý với ta, đời này ngươi sẽ không bao giờ phản bội ta, ngươi có thể cưới thê thiếp, nhưng chính phu của ngươi chỉ có thể là ta, bằng không ta muốn ngươi sống không bằng chết."
Nàng không trả lời, tiếp tục trầm mặc.
Nàng không phủ nhận, những gì hắn nói đã hấp dẫn nàng, mà nàng ở rể Hạ phủ cũng vì mục đích này.
Nàng biết, với thủ đoạn của Hạ Vân Hoàn, những gì hắn nói, hắn sẽ làm được, dù hắn chỉ là một nam tử.
Thông minh như Hạ Vân Hoàn, lập tức biết nàng im lặng tức là cam chịu.
Khuôn mặt tuấn mỹ cười tươi như hoa, Tả Tấn Nguyên trơ mắt nhìn hắn cúi đầu xuống, bờ môi hắn chạm vào môi nàng, chặt chẽ mà dán sát.
Hạ Vân Hoàn nửa người đứng lên, ngón tay thon dài kéo rớt dải lụa bên hông hắn, cởϊ áσ trong ra, thân thể mịn màng, trắng nõn như hoa như nguyệt.
Biểu cảm trên khuôn mặt hắn rất quyến rũ, cười đến vũ mị mê người.
Tay nàng chỉ chậm rãi xoa đầu vai hắn.
Đêm nay, nàng và Hạ Vân Hoàn đã trở thành phu thê thực sự, cũng là thời điểm bắt đầu hợp tác của họ.
Cuối cùng nàng cũng biết, lúc đầu lúc tỉnh dậy, thứ đầu tiên nàng nhìn thấy, chủ nhân của gương mặt nhìn giống Hứa Hàn Ngọc như đúc kia là ai.
Không phải Vô song công tử, mà là Thập công tử Hạ phủ Hạ Vân Hoàn.
Cũng trong đêm nay, nàng biết được lý do thứ ba khiến Hạ Vân Hoàn chọn nàng làm thê chủ của hắn.
Thân thể của Hạ Vân Hoàn còn cất giấu một bí mật..