“Mọi nỗ lực đều cần đến khả năng bước dặm cuối cùng, lên kế hoạch cuối cùng, chịu đựng những giờ cuối cùng trôi qua. Chiến đấu tới cuối cùng… là đặc tính chúng ta cần có để đối diện với tương lai như những người kết thúc.”
-Henry David Thoreau-
**********
Lá rơi đầy trên con đường xưa cũ
Mỗi bước chân âm thầm ngóng trông ai
Gió thu đông thổi hồn này lạnh lẽo
Người xa rồi ,người còn nhớ nơi đây…?
……………..
Tôi không có gì nổi bật.
Tôi chỉ là một chàng trai bình thường như biết bao người khác.
Ngoại trừ 1 bí mật mà tôi luôn âm thầm giấu : tôi là con trai của Nguyễn Mạnh Cường-giám đốc tập đoàn nước hoa Nezzen đồng là ông trùm giấu mặt trong băng đảng xã hội đen Rồng Đen (Black Dragon là biệt hiệu của ông) , một trong bốn băng đảng đình đảm trong thế giới ngầm.
Mọi người nghĩ một người như tôi sẽ có ngoại hình nổi trội hay có điểm gì đặc biệt lắm, nhưng không phải vậy.
Tôi đã từng là một người yếu đuối , vì sự tự ti mặc cảm về gia thế của mình nên đã che giấu bằng vỏ bọc của một người con trai xấu xí , nhút nhát: mái tóc bù xù , cặp kính to ụ che lấy gương mặt thực chất vốn thanh tú , quần áo lôi thôi. Thực sự thì nhìn tôi lúc đó thậm chí chẳng lọt vào mắt xanh của bất cứ cô gái nào vì ngoại hình của mình.
Nhưng tôi lại không buồn để tâm, vì ít nhất không quen biết với tôi thì họ sẽ không phải chịu bất kì áp lực nào chỉ vì gia thế của bố tôi.
Thế mà ai ngờ đâu, người tính không bằng trời tính. Có một người con gái đã bước chân vào cuộc đời tôi nhẹ nhàng như cơn gió thoảng qua…khiến một thằng con trai như tôi phải thay đổi cả ngoại hình của mình chỉ để có thể khiến cô ấy chú ý đến.
Trớ trêu làm sao.
………
Nơi tôi thường hay lui tới là thư viện. Cũng phải thôi, một người có ngoại hình chẳng mấy nổi bật như tôi, nhìn lại càng giống con mọt sách, có lẽ những chỗ thế này hợp với tôi hơn là những nơi ồn ào.
Đó cũng trở thành sở thích hàng tuần của một thằng con trai lầm lì , mỗi tuần tôi đến đây tầm 2-3 buổi để đọc sách. Chí ít nó sẽ khiến tôi thấy bình tâm và không phải nghĩ đến những gì mà bố tôi đã nói với tôi:
“Sau này con sẽ kế nghiệp sự nghiệp của ta, nên mau tập trung học hành cho tốt , rồi sau đó ra nước ngoài du học .Mà con cũng mau bỏ ngay cái cách ăn mặc quê mùa ấy đi ! Là con trai của một ông trùm thì ít nhất con cũng nên chứng minh cho mọi người thấy cái phong thái của một người sẽ kế nghiệp sự nghiệp lãnh đạo của ta.”
“Quân, dù có muốn che giấu thân phận của mình thì con cũng đừng quên: mọi thế lực đối địch với ta đều đã biết mặt con. Nếu không chịu thay đổi ngoại hình của mình và đi học võ, con sẽ không thể phòng thân nếu không có người của ta bảo vệ đâu!Nhớ cho kĩ những lời ta nói.”
Chết tiệt !! Sao tôi không thể tự quyết định được cuộc đời của mình cơ chứ ?? Tôi biết một khi ông ấy đã nói như thế thì kiểu gì tôi cũng bị ông ta dùng đủ mọi cách ép cho bằng được..Nằm dài trên bàn, tôi úp quyển sách lên che đầu mình , không để ý có người đã tiến gần tôi từ lúc nào:
“Này,anh gì ơi…Anh không sao đấy chứ ?”
Ngước đầu nhìn lên, thì ra là một cô gái. Mái tóc đen dài bện hai bên, cặp kính cận to sụ che mất nửa mặt, xem chừng cũng có người giống tôi chút ít về ngoại hình thì phải.Đưa tay lên day day vầng thái dương,trong giọng nói có phần mệt mỏi:
“À..không, tôi không sao. Chỉ là hơi buồn ngủ chút thôi..”
Cô gái có phần hơi ngập ngừng một lúc, rồi mới quay ra nhìn tôi, rụt rè chỉ vào thứ tôi cầm trên tay:
“Tôi…tôi muốn mượn sách anh đang cầm trên tay ấy. Người thủ thư nói chỉ còn đúng quyển này ở thư viện mà có người mượn trước rồi, chợt tôi thấy anh cầm trên tay mà cũng không đọc…Anh có thể cho tôi mượn một lúc được không, giờ tôi đang cần gấp vì có việc..”
Lật lại bìa sách mà tôi đang cầm trên tay có tựa là “Cây xương rồng” của dịch giả Dương Ngọc Hiệp, tôi cũng chẳng hiểu sao tôi lại vớ phải quyển này nữa. Đầu óc không tập trung khiến tôi không tỉnh táo thế này. Tôi mỉm cười, đưa quyển sách cho cô gái trước mắt:
“Cô cầm lấy đi. Dù sao tôi cũng không đọc…Chắc cô cần gấp quyển này lắm?”
“Chút nữa tôi đi mua cây xương rồng nên muốn tìm hiểu trước. Tôi định tặng cho người đặc biệt thôi!”
Kéo ghế xuống ngồi đối diện tôi, cô gái nở nụ cười viên mãn khiến tôi thấy có chút bất ngờ.Chỉ là một nụ cười mà tôi đã có ấn tượng, ắt hẳn đằng sau cặp kính ấy là một gương mặt thanh tú lắm, sao cô ấy lại phải che giấu gương mặt mình nhỉ ?
Vốn tính có phần nhút nhát,nhưng vì tò mò nên tôi vẫn đánh bạo hỏi tiếp:
“Người đặc biệt ? Không phải là bạn trai của cô chứ?”
“….”
Lần này thì cô gái im lặng , cố gắng giấu mặt vào đằng sau quyển sách. Nhưng đôi tai cứ đỏ ửng dần lại khiến tôi chắc chắn dự đoán của mình. Tôi khẽ bật cười, dù có nói hay không thì tôi vẫn biết “người đặc biệt” của cô là ai mà.
“Ủa, anh thử bỏ kính ra xem nào.”
Tôi chỉ vừa kịp định thần lại thì cô nhỏ đã chồm về phía tôi, đồng thời gỡ luôn cặp kính tôi đang đeo trên mặt xuống một cách tự nhiên, đôi mắt to tròn ngạc nhiên thốt lên:
“Sao anh lại phải che giấu gương mặt thật của mình chứ ? Gương mặt anh đẹp thế này mà không tận dụng thì phí quá! Thế anh có bạn gái chưa?”
“Tôi..tôi..”
Cô gái này…quả nhiên đúng là rất kì lạ! Chưa ai từng dám tiếp xúc gần với tôi thế này, thế mà chỉ mới gặp nhỏ đã phản ứng tự nhiên như thể đã biết tôi từ rất lâu.
“Ấp úng như thế thì chắc là có rồi hả ? Hay là anh..định thổ lộ với cô nào ?? Có cần tôi giúp không, tôi sẽ làm quân sư cho! Nhưng trước hết..anh phải thay đổi ngoại hình của mình trước đã.”
“Ê..này, tôi và cô…có quen nhau đâu ??..”
“À..xin lỗi, tôi lỡ miệng…Hì hì..”
Gương mặt có phần hơi lạnh lùng nhưng xem chừng phản ứng của cô gái này có vẻ như là hào hứng quá mức thì phải.Ít nhất thì tôi cũng bắt đầu thấy cô ấy có nét gì đó rất thú vị.
“Thế tên cô là…”
“Tôi tên là Lưu Thiên Nhi…còn anh..?”
“Tôi…”
Chợt nhớ ra nếu chẳng may cô ấy biết tôi là ai thì tôi khó lòng mà giữ kín thân phận của mình mất,nên tôi lúng túng không biết nói sao. Cô gái trước mắt tôi ngẫm nghĩ một hồi, rồi nhanh chóng cướp lấy lời tôi:
“Hay tôi gọi anh là Nobita nhé ? Nhìn anh khá giống nhân vật đó đó, đùa thôi, tôi không có ý chê anh đâu!”
“Tôi..tôi..giống…”
Nhưng khoảnh khắc ấy tôi ngẩn ngơ, nhìn theo nụ cười trên gương mặt cô gái ấy. Có cảm giác gương mặt hài hòa cùng với nụ cười tươi tắn, chẳng hiểu sao tôi đã có một suy nghĩ thoáng qua rất kì lạ : nếu..cô ấy chú ý đến tôi..liệu cô ấy..có nở nụ cười này mãi không…?
…………
Những ngày sau đó tôi thường thấy cô gái đấy lui đến thư viện hơn, chúng tôi đã chuyện trò rất hợp nhau về một số vấn đề. Có vẻ như cuộc sống tinh thần của tôi đã bớt tẻ nhạt hơn, trở nên sống động hơn hết..Có phải tôi đã nghĩ đây có phải là mơ không…?
Chưa một ai cho tôi cái cảm giác hạnh phúc đến thế này, dù chỉ là những câu nói vu vơ không đầu không cuối chỉ vì tôi vụng về trong khoản ăn nói, dù cô ấy nhiều lúc có mắng tôi sao không mạnh dạn nói ra suy nghĩ của mình…nhưng tôi vẫn cảm thấy yêu khoảng thời gian bên cạnh cô ấy hơn bao giờ hết.
Nhưng hạnh phúc thường mong manh ngắn ngủi lắm.
Càng hi vọng lại chỉ càng thấy thời gian ít đi.
……
Ngày hôm đó khi tôi bước vào thư viện, đột nhiên tôi nhìn thấy một đám người mặc toàn vest đen , giọng điệu có phần lạnh lùng hỏi cô thủ thư chuyện gì đó.Tôi nhận ra bọn chúng. Bọn chúng là tay sai của từ người đàn bà có biệt danh là Ngọc Trai Đen.
Từ lâu, tuy hội bà ta cũng mạnh ngang ngửa với băng đản của ba tôi nhưng cả hai vẫn không ngừng thù ghét nhau..có lẽ là vì mối tư thù cá nhân giữa ba nó và người đàn bà tên Triệu Khắc Dung ấy.
Linh cảm có chuyện không lành, tôi định quay người bước đi trước để tránh bọn họ thì đột nhiên , Thiên Nhi từ đằng sau xuất hiện, vỗ vai tôi thật mạnh khiến tôi giật mình:
“Này, Nobita! Cậu định đi đâu đấy ? Sao không vào bên trong mà lại đi ra vậy ? Có gì..
Giọng nói của Nhi không lớn nhưng đủ làm bọn chúng chú ý, liền chỉ trỏ rồi định đuổi theo chúng tôi:
“Này, là hắn đấy! Mau bắt lấy hắn đi !!”
“Chạy đi với tôi! Nhanh lên!!”
“Cậu…sao tôi không hiểu ?!? Bọn họ là ai ???”
Tôi liền kéo tay cô ấy chạy thật nhanh, trong đầu gần như là trống rỗng. Biết trả lời với cô ấy thế nào ? Rằng tôi là con một ông trùm mafia ư ? Cô ấy liệu có tin tôi qua cái dáng vẻ bây giờ không ?…Bao nhiêu câu hỏi cứ bủa vây lấy đầu tôi nhưng đôi chân thì cứ chạy miết , vô định..Chỉ cần tìm được nơi an toàn cho cô ấy thì tôi không cần bất cứ một cái gì khác hết…
“Mau đi theo tôi đi, chỗ này an toàn đấy !!”
Thiên Nhi nhanh chóng kéo lấy tay tôi, đôi mắt tinh tường vẫn liếc nhìn mọi ngóc ngách để tìm chỗ núp, nhanh chóng kéo tay tôi núp vào một con ngõ nhỏ hẹp tối tăm vừa đủ cho chúng tôi lách vào….
“Bọn nó đi đâu hết rồi ?!? Nếu không tìm được thằng đó thế nào bà chủ cũng sẽ giết chúng ta mất!..Mau lục soát kĩ đi tụi bay!!”
…..
Một lúc sau, bọn chúng đi khỏi. Không còn nghe thấy tiếng chân hay tiếng nói của ai nữa, tôi liền bước ra cùng cô ấy, vẫn thở mạnh sau cuộc chạy rượt đuổi mệt nhoài. Kéo tay cô ấy nhưng cô ấy đã nhanh chóng rụt tay lại, cứ lùi lại như trong tư thế phòng vệ, ánh mắt có phần sợ hãi:
“Cậu…rốt cuộc..cậu..là ai?”
Im lặng.
Mọi việc chỉ diễn ra trong tích tắc ngay sau đó.
Chỉ bằng vài ngón đòn cơ bản mà tôi đã đi học của ông võ sư theo chỉ định của ba tôi, tôi nhanh nhẹn tiến lại gần cô ấy, thụi mạnh vào gáy cô khiến cô gái nhanh chóng ngất đi trong vòng tay của tôi. Nhìn cô ấy ngủ say, đôi mắt tối đen lại như bầu trời đêm, cái nhìn đau đáu nhưng cũng đau đớn không kém.
“Thiên Nhi, cho tôi xin lỗi..”
…………
Đưa cô ấy trở về thư viện, tôi biết chuyện ngày hôm nay khiến tôi không thể ở gần cô ấy được nữa. Khi tôi phát hiện ra tình cảm của mình dành cho cô ấy thì cũng là lúc tôi phải rời xa..thật xa khỏi cô ấy, điều ấy lạ khiến tôi khổ tâm hơn bao giờ hết..Cuối cùng tôi cũng quyết định…
………..
“Ba,con hứa sẽ theo ý nguyện của ba. Con muốn xin chuyển sang trường khác có thể đảm bảo danh tính của con không bị lộ. Con cũng sẽ thay đổi cả ngoại hình này không chỉ vì ba mà còn cho bản thân con
nữa. Con muốn được trở nên mạnh mẽ, xin ba hãy chấp nhận yêu cầu của con!”
Đứng trước bàn làm việc của ba tôi, tôi cúi đầu trang trọng, cái nhìn cương quyết không hề suy chuyển chờ lời hồi đáp của ông. Dưới màn đêm, ánh trăng yếu ớt le lói qua khung cửa kính lớn đằng sau ghế ông ngồi, cái dáng vẻ nghiêm nghị ấy vẫn không hề suy chuyển. Ông vẫn đăm chiêu nhìn thằng con mình , rốt cuộc nó vì cái gì mà thay đổi ý kiến nhanh đến thế ? Trước nó vẫn nghe theo lời ông nhưng lần này mới là lúc ông thấy được vẻ khao khát và quyết tâm đến vậy trên gương mặt cậu.
“..Được, ta hiểu. Mai ta sẽ nhờ người giúp con đến tiệm bạn thân của ta để thay đổi ngoại hình..Mà con nói là hội của mụ Ngọc Trai Đen đã đuổi bắt con hôm nay, phải không..?”
“Dạ, đúng vậy thưa ba. Cái hình xăm cây đinh ba trên cổ bọn hắn khiến con chắc chắn tin là do bà ấy nhúng tay vào. Nhưng rốt cuộc vì mục đích gì hả ba? Sao bà ta lại muốn bắt con?”
Ông trầm ngâm suy nghĩ, làn khói thuốc mờ mờ vẩn quanh người ông như khiến ông chìm sâu vào suy nghĩ mông lung. “Triệu Khắc Dung, mối thù năm đó ta tuyệt đối sẽ không tha cho bà! Bà dám cướp đi sinh mạng người phụ nữ ta hết lòng thương yêu, khiến gia cảnh nhà ta khi đó chồng mất vợ, con mất mẹ, không nỗi đau nào có thể sánh nổi. Chờ đến khi chính tay ta chĩa mũi súng này trước mặt bà thì ta-Nguyễn Mạnh Cường này mới yên lòng nhắm mắt!”
Bóng ông hơi động đậy, ông vẩy tay ra hiệu cho tôi lui về, nhưng tôi vẫn cố nán lại một lúc để thỉnh cầu ông:
“Ba..còn một yêu cầu này nữa, ba có thể đáp ứng..được không ? Về chuyện kết hôn hay tương lai của con sau này, việc con quen ai con sẽ được tự quyết định lấy, được không ba?”
“….Sao con lại nó thế?”
“Con…”
“Ta hiểu rồi. Có phải con đã để ý ai phải không?”
Tôi cúi đầu lúng túng, chuyện gì ông cũng có thể nhìn thấu tôi dễ dàng đến vậy.Người đàn ông mái tóc điểm bạc đã được vuốt keo gọn gàng khẽ thở dài:
“Mạnh Quân, ta không muốn con lặp lại sai lầm của ta hồi trước. Nạn khổ đời ta, một mình ta chịu là đủ rồi. Con xứng đáng được nhận lấy những gì nên thuộc về mình, ta chỉ mong con sau này sẽ tìm được người khiến con toàn tâm toàn ý yêu thương, bảo vệ cô ấy. Thuyền đã cập bến, sóng gió trời mây biển lặng sẽ phù hộ con..”
“Con..con cám ơn ba!”
Như vậy, tức là ông ấy đã đồng ý cho tôi rồi sao?..Hình ảnh Thiên Nhi chợt thoáng ra trước mắt tôi….có hơi đau nhói nhưng tôi vẫn hi vọng mong manh có thể gặp lại cô ấy..
………
Chuyển vào trường mới không lâu, được giới thiệu vào làm thêm ở host club “Heaven 4 Ladies” mà tôi đã quen và chơi thân với Hoàng Vũ.
Nhưng tôi cũng không ngờ.
Người yêu Thiên Nhi học cùng trường cô ấy lại cũng làm ở đây, nhưng hồi đó mới vào, anh ta nắm giữ vị trí số 1, tên là Khánh Vĩ. Tôi được nghe qua lời kể của Hoàng Vũ , cậu ta đã tìm hiểu rất kĩ về cô.
Tôi biết Hoàng Vũ cũng thích cô ấy, nhưng ý muốn muốn được gặp lại cô ấy vẫn luôn hiện hữu trong tâm trí tôi, tôi chưa muốn từ bỏ, tôi cũng chưa muốn dừng lại khi biết tin cô ấy và anh chàng kia đã chia tay nhau….
Có duyên thì sẽ gặp lại thôi.
Tôi tin vào điều đó và ông trời cũng đã không phụ lòng mong mỏi của tôi.
Ngày hôm đó, khi tôi vô tình va vào em trước cửa lớp khiến em rơi kính, khoảnh khắc tôi nhìn em, tôi đã biết định mệnh đã đưa đẩy chúng ta lại gần nhau.
Lần này em sẽ được nhìn thấy một cái “tôi” khác , không còn giống như cậu bạn “Nobita” em biết từ ngày xưa nữa. Tôi đã trở nên mạnh mẽ, trưởng thành chỉ để có thể xuất hiện trước mắt em với tư cách là “một người đàn ông”.
Tôi biết hành trình của mình chỉ vừa mới bắt đầu.
“Mọi nỗ lực đều cần đến khả năng bước dặm cuối cùng, lên kế hoạch cuối cùng, chịu đựng những giờ cuối cùng trôi qua. Chiến đấu tới cuối cùng… là đặc tính chúng ta cần có để đối diện với tương lai như những người kết thúc.”
-Henry David Thoreau-
Lá rơi đầy trên con đường xưa cũ
Mỗi bước chân âm thầm ngóng trông ai
Gió thu đông thổi hồn này lạnh lẽo
Người xa rồi ,người còn nhớ nơi đây…?
……………..
Tôi không có gì nổi bật.
Tôi chỉ là một chàng trai bình thường như biết bao người khác.
Ngoại trừ bí mật mà tôi luôn âm thầm giấu : tôi là con trai của Nguyễn Mạnh Cường-giám đốc tập đoàn nước hoa Nezzen đồng là ông trùm giấu mặt trong băng đảng xã hội đen Rồng Đen (Black Dragon là biệt hiệu của ông) , một trong bốn băng đảng đình đảm trong thế giới ngầm.
Mọi người nghĩ một người như tôi sẽ có ngoại hình nổi trội hay có điểm gì đặc biệt lắm, nhưng không phải vậy.
Tôi đã từng là một người yếu đuối , vì sự tự ti mặc cảm về gia thế của mình nên đã che giấu bằng vỏ bọc của một người con trai xấu xí , nhút nhát: mái tóc bù xù , cặp kính to ụ che lấy gương mặt thực chất vốn thanh tú , quần áo lôi thôi. Thực sự thì nhìn tôi lúc đó thậm chí chẳng lọt vào mắt xanh của bất cứ cô gái nào vì ngoại hình của mình.
Nhưng tôi lại không buồn để tâm, vì ít nhất không quen biết với tôi thì họ sẽ không phải chịu bất kì áp lực nào chỉ vì gia thế của bố tôi.
Thế mà ai ngờ đâu, người tính không bằng trời tính. Có một người con gái đã bước chân vào cuộc đời tôi nhẹ nhàng như cơn gió thoảng qua…khiến một thằng con trai như tôi phải thay đổi cả ngoại hình của mình chỉ để có thể khiến cô ấy chú ý đến.
Trớ trêu làm sao.
………
Nơi tôi thường hay lui tới là thư viện. Cũng phải thôi, một người có ngoại hình chẳng mấy nổi bật như tôi, nhìn lại càng giống con mọt sách, có lẽ những chỗ thế này hợp với tôi hơn là những nơi ồn ào.
Đó cũng trở thành sở thích hàng tuần của một thằng con trai lầm lì , mỗi tuần tôi đến đây tầm - buổi để đọc sách. Chí ít nó sẽ khiến tôi thấy bình tâm và không phải nghĩ đến những gì mà bố tôi đã nói với tôi:
“Sau này con sẽ kế nghiệp sự nghiệp của ta, nên mau tập trung học hành cho tốt , rồi sau đó ra nước ngoài du học .Mà con cũng mau bỏ ngay cái cách ăn mặc quê mùa ấy đi ! Là con trai của một ông trùm thì ít nhất con cũng nên chứng minh cho mọi người thấy cái phong thái của một người sẽ kế nghiệp sự nghiệp lãnh đạo của ta.”
“Quân, dù có muốn che giấu thân phận của mình thì con cũng đừng quên: mọi thế lực đối địch với ta đều đã biết mặt con. Nếu không chịu thay đổi ngoại hình của mình và đi học võ, con sẽ không thể phòng thân nếu không có người của ta bảo vệ đâu!Nhớ cho kĩ những lời ta nói.”
Chết tiệt !! Sao tôi không thể tự quyết định được cuộc đời của mình cơ chứ ?? Tôi biết một khi ông ấy đã nói như thế thì kiểu gì tôi cũng bị ông ta dùng đủ mọi cách ép cho bằng được..Nằm dài trên bàn, tôi úp quyển sách lên che đầu mình , không để ý có người đã tiến gần tôi từ lúc nào:
“Này,anh gì ơi…Anh không sao đấy chứ ?”
Ngước đầu nhìn lên, thì ra là một cô gái. Mái tóc đen dài bện hai bên, cặp kính cận to sụ che mất nửa mặt, xem chừng cũng có người giống tôi chút ít về ngoại hình thì phải.Đưa tay lên day day vầng thái dương,trong giọng nói có phần mệt mỏi:
“À..không, tôi không sao. Chỉ là hơi buồn ngủ chút thôi..”
Cô gái có phần hơi ngập ngừng một lúc, rồi mới quay ra nhìn tôi, rụt rè chỉ vào thứ tôi cầm trên tay:
“Tôi…tôi muốn mượn sách anh đang cầm trên tay ấy. Người thủ thư nói chỉ còn đúng quyển này ở thư viện mà có người mượn trước rồi, chợt tôi thấy anh cầm trên tay mà cũng không đọc…Anh có thể cho tôi mượn một lúc được không, giờ tôi đang cần gấp vì có việc..”
Lật lại bìa sách mà tôi đang cầm trên tay có tựa là “Cây xương rồng” của dịch giả Dương Ngọc Hiệp, tôi cũng chẳng hiểu sao tôi lại vớ phải quyển này nữa. Đầu óc không tập trung khiến tôi không tỉnh táo thế này. Tôi mỉm cười, đưa quyển sách cho cô gái trước mắt:
“Cô cầm lấy đi. Dù sao tôi cũng không đọc…Chắc cô cần gấp quyển này lắm?”
“Chút nữa tôi đi mua cây xương rồng nên muốn tìm hiểu trước. Tôi định tặng cho người đặc biệt thôi!”
Kéo ghế xuống ngồi đối diện tôi, cô gái nở nụ cười viên mãn khiến tôi thấy có chút bất ngờ.Chỉ là một nụ cười mà tôi đã có ấn tượng, ắt hẳn đằng sau cặp kính ấy là một gương mặt thanh tú lắm, sao cô ấy lại phải che giấu gương mặt mình nhỉ ?
Vốn tính có phần nhút nhát,nhưng vì tò mò nên tôi vẫn đánh bạo hỏi tiếp:
“Người đặc biệt ? Không phải là bạn trai của cô chứ?”
“….”
Lần này thì cô gái im lặng , cố gắng giấu mặt vào đằng sau quyển sách. Nhưng đôi tai cứ đỏ ửng dần lại khiến tôi chắc chắn dự đoán của mình. Tôi khẽ bật cười, dù có nói hay không thì tôi vẫn biết “người đặc biệt” của cô là ai mà.
“Ủa, anh thử bỏ kính ra xem nào.”
Tôi chỉ vừa kịp định thần lại thì cô nhỏ đã chồm về phía tôi, đồng thời gỡ luôn cặp kính tôi đang đeo trên mặt xuống một cách tự nhiên, đôi mắt to tròn ngạc nhiên thốt lên:
“Sao anh lại phải che giấu gương mặt thật của mình chứ ? Gương mặt anh đẹp thế này mà không tận dụng thì phí quá! Thế anh có bạn gái chưa?”
“Tôi..tôi..”
Cô gái này…quả nhiên đúng là rất kì lạ! Chưa ai từng dám tiếp xúc gần với tôi thế này, thế mà chỉ mới gặp nhỏ đã phản ứng tự nhiên như thể đã biết tôi từ rất lâu.
“Ấp úng như thế thì chắc là có rồi hả ? Hay là anh..định thổ lộ với cô nào ?? Có cần tôi giúp không, tôi sẽ làm quân sư cho! Nhưng trước hết..anh phải thay đổi ngoại hình của mình trước đã.”
“Ê..này, tôi và cô…có quen nhau đâu ??..”
“À..xin lỗi, tôi lỡ miệng…Hì hì..”
Gương mặt có phần hơi lạnh lùng nhưng xem chừng phản ứng của cô gái này có vẻ như là hào hứng quá mức thì phải.Ít nhất thì tôi cũng bắt đầu thấy cô ấy có nét gì đó rất thú vị.
“Thế tên cô là…”
“Tôi tên là Lưu Thiên Nhi…còn anh..?”
“Tôi…”
Chợt nhớ ra nếu chẳng may cô ấy biết tôi là ai thì tôi khó lòng mà giữ kín thân phận của mình mất,nên tôi lúng túng không biết nói sao. Cô gái trước mắt tôi ngẫm nghĩ một hồi, rồi nhanh chóng cướp lấy lời tôi:
“Hay tôi gọi anh là Nobita nhé ? Nhìn anh khá giống nhân vật đó đó, đùa thôi, tôi không có ý chê anh đâu!”
“Tôi..tôi..giống…”
Nhưng khoảnh khắc ấy tôi ngẩn ngơ, nhìn theo nụ cười trên gương mặt cô gái ấy. Có cảm giác gương mặt hài hòa cùng với nụ cười tươi tắn, chẳng hiểu sao tôi đã có một suy nghĩ thoáng qua rất kì lạ : nếu..cô ấy chú ý đến tôi..liệu cô ấy..có nở nụ cười này mãi không…?
…………
Những ngày sau đó tôi thường thấy cô gái đấy lui đến thư viện hơn, chúng tôi đã chuyện trò rất hợp nhau về một số vấn đề. Có vẻ như cuộc sống tinh thần của tôi đã bớt tẻ nhạt hơn, trở nên sống động hơn hết..Có phải tôi đã nghĩ đây có phải là mơ không…?
Chưa một ai cho tôi cái cảm giác hạnh phúc đến thế này, dù chỉ là những câu nói vu vơ không đầu không cuối chỉ vì tôi vụng về trong khoản ăn nói, dù cô ấy nhiều lúc có mắng tôi sao không mạnh dạn nói ra suy nghĩ của mình…nhưng tôi vẫn cảm thấy yêu khoảng thời gian bên cạnh cô ấy hơn bao giờ hết.
Nhưng hạnh phúc thường mong manh ngắn ngủi lắm.
Càng hi vọng lại chỉ càng thấy thời gian ít đi.
……
Ngày hôm đó khi tôi bước vào thư viện, đột nhiên tôi nhìn thấy một đám người mặc toàn vest đen , giọng điệu có phần lạnh lùng hỏi cô thủ thư chuyện gì đó.Tôi nhận ra bọn chúng. Bọn chúng là tay sai của từ người đàn bà có biệt danh là Ngọc Trai Đen.
Từ lâu, tuy hội bà ta cũng mạnh ngang ngửa với băng đản của ba tôi nhưng cả hai vẫn không ngừng thù ghét nhau..có lẽ là vì mối tư thù cá nhân giữa ba nó và người đàn bà tên Triệu Khắc Dung ấy.
Linh cảm có chuyện không lành, tôi định quay người bước đi trước để tránh bọn họ thì đột nhiên , Thiên Nhi từ đằng sau xuất hiện, vỗ vai tôi thật mạnh khiến tôi giật mình:
“Này, Nobita! Cậu định đi đâu đấy ? Sao không vào bên trong mà lại đi ra vậy ? Có gì..
Giọng nói của Nhi không lớn nhưng đủ làm bọn chúng chú ý, liền chỉ trỏ rồi định đuổi theo chúng tôi:
“Này, là hắn đấy! Mau bắt lấy hắn đi !!”
“Chạy đi với tôi! Nhanh lên!!”
“Cậu…sao tôi không hiểu ?!? Bọn họ là ai ???”
Tôi liền kéo tay cô ấy chạy thật nhanh, trong đầu gần như là trống rỗng. Biết trả lời với cô ấy thế nào ? Rằng tôi là con một ông trùm mafia ư ? Cô ấy liệu có tin tôi qua cái dáng vẻ bây giờ không ?…Bao nhiêu câu hỏi cứ bủa vây lấy đầu tôi nhưng đôi chân thì cứ chạy miết , vô định..Chỉ cần tìm được nơi an toàn cho cô ấy thì tôi không cần bất cứ một cái gì khác hết…
“Mau đi theo tôi đi, chỗ này an toàn đấy !!”
Thiên Nhi nhanh chóng kéo lấy tay tôi, đôi mắt tinh tường vẫn liếc nhìn mọi ngóc ngách để tìm chỗ núp, nhanh chóng kéo tay tôi núp vào một con ngõ nhỏ hẹp tối tăm vừa đủ cho chúng tôi lách vào….
“Bọn nó đi đâu hết rồi ?!? Nếu không tìm được thằng đó thế nào bà chủ cũng sẽ giết chúng ta mất!..Mau lục soát kĩ đi tụi bay!!”
…..
Một lúc sau, bọn chúng đi khỏi. Không còn nghe thấy tiếng chân hay tiếng nói của ai nữa, tôi liền bước ra cùng cô ấy, vẫn thở mạnh sau cuộc chạy rượt đuổi mệt nhoài. Kéo tay cô ấy nhưng cô ấy đã nhanh chóng rụt tay lại, cứ lùi lại như trong tư thế phòng vệ, ánh mắt có phần sợ hãi:
“Cậu…rốt cuộc..cậu..là ai?”
Im lặng.
Mọi việc chỉ diễn ra trong tích tắc ngay sau đó.
Chỉ bằng vài ngón đòn cơ bản mà tôi đã đi học của ông võ sư theo chỉ định của ba tôi, tôi nhanh nhẹn tiến lại gần cô ấy, thụi mạnh vào gáy cô khiến cô gái nhanh chóng ngất đi trong vòng tay của tôi. Nhìn cô ấy ngủ say, đôi mắt tối đen lại như bầu trời đêm, cái nhìn đau đáu nhưng cũng đau đớn không kém.
“Thiên Nhi, cho tôi xin lỗi..”
…………
Đưa cô ấy trở về thư viện, tôi biết chuyện ngày hôm nay khiến tôi không thể ở gần cô ấy được nữa. Khi tôi phát hiện ra tình cảm của mình dành cho cô ấy thì cũng là lúc tôi phải rời xa..thật xa khỏi cô ấy, điều ấy lạ khiến tôi khổ tâm hơn bao giờ hết..Cuối cùng tôi cũng quyết định…
………..
“Ba,con hứa sẽ theo ý nguyện của ba. Con muốn xin chuyển sang trường khác có thể đảm bảo danh tính của con không bị lộ. Con cũng sẽ thay đổi cả ngoại hình này không chỉ vì ba mà còn cho bản thân con
nữa. Con muốn được trở nên mạnh mẽ, xin ba hãy chấp nhận yêu cầu của con!”
Đứng trước bàn làm việc của ba tôi, tôi cúi đầu trang trọng, cái nhìn cương quyết không hề suy chuyển chờ lời hồi đáp của ông. Dưới màn đêm, ánh trăng yếu ớt le lói qua khung cửa kính lớn đằng sau ghế ông ngồi, cái dáng vẻ nghiêm nghị ấy vẫn không hề suy chuyển. Ông vẫn đăm chiêu nhìn thằng con mình , rốt cuộc nó vì cái gì mà thay đổi ý kiến nhanh đến thế ? Trước nó vẫn nghe theo lời ông nhưng lần này mới là lúc ông thấy được vẻ khao khát và quyết tâm đến vậy trên gương mặt cậu.
“..Được, ta hiểu. Mai ta sẽ nhờ người giúp con đến tiệm bạn thân của ta để thay đổi ngoại hình..Mà con nói là hội của mụ Ngọc Trai Đen đã đuổi bắt con hôm nay, phải không..?”
“Dạ, đúng vậy thưa ba. Cái hình xăm cây đinh ba trên cổ bọn hắn khiến con chắc chắn tin là do bà ấy nhúng tay vào. Nhưng rốt cuộc vì mục đích gì hả ba? Sao bà ta lại muốn bắt con?”
Ông trầm ngâm suy nghĩ, làn khói thuốc mờ mờ vẩn quanh người ông như khiến ông chìm sâu vào suy nghĩ mông lung. “Triệu Khắc Dung, mối thù năm đó ta tuyệt đối sẽ không tha cho bà! Bà dám cướp đi sinh mạng người phụ nữ ta hết lòng thương yêu, khiến gia cảnh nhà ta khi đó chồng mất vợ, con mất mẹ, không nỗi đau nào có thể sánh nổi. Chờ đến khi chính tay ta chĩa mũi súng này trước mặt bà thì ta-Nguyễn Mạnh Cường này mới yên lòng nhắm mắt!”
Bóng ông hơi động đậy, ông vẩy tay ra hiệu cho tôi lui về, nhưng tôi vẫn cố nán lại một lúc để thỉnh cầu ông:
“Ba..còn một yêu cầu này nữa, ba có thể đáp ứng..được không ? Về chuyện kết hôn hay tương lai của con sau này, việc con quen ai con sẽ được tự quyết định lấy, được không ba?”
“….Sao con lại nó thế?”
“Con…”
“Ta hiểu rồi. Có phải con đã để ý ai phải không?”
Tôi cúi đầu lúng túng, chuyện gì ông cũng có thể nhìn thấu tôi dễ dàng đến vậy.Người đàn ông mái tóc điểm bạc đã được vuốt keo gọn gàng khẽ thở dài:
“Mạnh Quân, ta không muốn con lặp lại sai lầm của ta hồi trước. Nạn khổ đời ta, một mình ta chịu là đủ rồi. Con xứng đáng được nhận lấy những gì nên thuộc về mình, ta chỉ mong con sau này sẽ tìm được người khiến con toàn tâm toàn ý yêu thương, bảo vệ cô ấy. Thuyền đã cập bến, sóng gió trời mây biển lặng sẽ phù hộ con..”
“Con..con cám ơn ba!”
Như vậy, tức là ông ấy đã đồng ý cho tôi rồi sao?..Hình ảnh Thiên Nhi chợt thoáng ra trước mắt tôi….có hơi đau nhói nhưng tôi vẫn hi vọng mong manh có thể gặp lại cô ấy..
………
Chuyển vào trường mới không lâu, được giới thiệu vào làm thêm ở host club “Heaven Ladies” mà tôi đã quen và chơi thân với Hoàng Vũ.
Nhưng tôi cũng không ngờ.
Người yêu Thiên Nhi học cùng trường cô ấy lại cũng làm ở đây, nhưng hồi đó mới vào, anh ta nắm giữ vị trí số , tên là Khánh Vĩ. Tôi được nghe qua lời kể của Hoàng Vũ , cậu ta đã tìm hiểu rất kĩ về cô.
Tôi biết Hoàng Vũ cũng thích cô ấy, nhưng ý muốn muốn được gặp lại cô ấy vẫn luôn hiện hữu trong tâm trí tôi, tôi chưa muốn từ bỏ, tôi cũng chưa muốn dừng lại khi biết tin cô ấy và anh chàng kia đã chia tay nhau….
Có duyên thì sẽ gặp lại thôi.
Tôi tin vào điều đó và ông trời cũng đã không phụ lòng mong mỏi của tôi.
Ngày hôm đó, khi tôi vô tình va vào em trước cửa lớp khiến em rơi kính, khoảnh khắc tôi nhìn em, tôi đã biết định mệnh đã đưa đẩy chúng ta lại gần nhau.
Lần này em sẽ được nhìn thấy một cái “tôi” khác , không còn giống như cậu bạn “Nobita” em biết từ ngày xưa nữa. Tôi đã trở nên mạnh mẽ, trưởng thành chỉ để có thể xuất hiện trước mắt em với tư cách là “một người đàn ông”.
Tôi biết hành trình của mình chỉ vừa mới bắt đầu.