“Với chín trên mười người, ta bước qua vực sâu ngăn cách giữa tuổi thanh niên và sự trưởng thành trên cây cầu xây bằng tiếng thở dài.
Khoảng khắc ấy thường được đánh dấu bởi sự bất hạnh trong cuộc sống hay nỗi thất vọng trong tình cảm.
Chúng ta đứng dậy và thấy mình là một con người mới.
Trí tuệ trở nên rắn chắc hơn sau khi được tôi qua lửa.
Tư tưởng được vun đắp bởi đống hoang tàn của từng niềm đam mê, và ta có thể đo con đường tới sự thông thái bằng những đau khổ mà ta đã chịu đựng.”
-Edward Bulwer Lytton-
***********
Nếu một ngày chính tay em bẻ gãy đôi cánh ác quỷ đang mang trên lưng này.
Em không còn cánh để bay,cũng không còn địa ngục là nhà để về.
Em chỉ còn là một cô gái bình thường với hai bàn tay trắng.
Liệu anh sẽ vì em mà giang tay đón lấy em chứ, thiên thần….?
…..
Do you dare to love me ?
An evil with broken black wings ?
……..
Nó thẫn thờ. Ừ, thì đúng là ngẩn ngơ thật, mấy ngày nay toàn chuyện shock với nó, sao không suy nghĩ cho được.
Cả Hoàng Vũ và Mạnh Quân, nó không tài nào nhớ ra đã gặp ở đâu, vậy mà hai người đó cứ khăng khăng là gặp nó rồi.Càng nghĩ lại càng thấy kì lạ.
“Ê, Thiên Nhi. Bà đang nghĩ gì mà suy tư thế?”
Ngẩng đầu lên nó chợt nhận ra sự hiện diện của Linh, con bé bạn thân.
“Không có gì đâu…có một số chuyện tôi thắc mắc mãi mà vẫn chưa nghĩ ra thôi.”
“Nói xem tôi có giúp được gì không?”
Nó chỉ thở dài, khẽ lắc đầu rồi úp quyển sách đang đọc dở lên mặt. Có cảm giác nó đang càng lúc càng vướng vào con đường vòng quanh co mà đi mãi vẫn không thấy điểm dừng.Cứ nghĩ một người như nó sẽ không có lựa chọn nào khác,liệu nó có cơ hội quay đầu lại ?..
“Nghiêm trọng vậy cơ à?..Mà bà vào làm nhân viên chính thức chưa ? Nhớ hôm nay dẫn tôi đến đó , nghe chưa?”
Nhấc quyển sách trên mặt nó xuống , nhỏ mỉm cười , không giấu sự thích thú.
“Vào thì vào rồi, chẳng qua chỉ là….”
“Thế á??…Chẳng qua là cái gì?”
Nó đáp cụt lủn, xoè tay ra trước mặt nhỏ bạn:
“Lệ phí !”
“Lệ..phí..lệ phí gì?”
“Vì dẫn bà vào đó ngắm trai đẹp chứ còn gì nữa! Đúng là nhỏ khờ.”
“Á à, giờ lại còn thích chơi bài “hối lộ” với cả tôi nữa cơ à? Được,thế bà thích gì?”
“1 cốc trà sữa đầy đủ vị táo,nhớ đó.”
“Ok,không vấn đề.Mà ở đó có ai biết bà là nữ không để tôi còn biết ?”
“Trừ anh quản lí là biết thôi..Mà này, tôi dẫn bà vào đó thì xưng bà có quan hệ gì với tôi?”
“Tôi biết,bà yên tâm đi”
Nụ cười gian gian của nhỏ khiến nó biết mình nên giao số phận mình vào tay bà bạn yêu quý này, nghĩ kế là chuyên môn của nhỏ mà….
…………
Đứng trước quán, nhỏ thì tỏ ra hồi hộp khoác lấy tay nó, phấn khích ra mặt:
“Bà ơi, tôi run quá…”
“Có phải biểu diễn thời trang đâu mà run với chả không run. Đừng có quên kịch bản do bà tự nghĩ ra đấy!”
“Ừ,tôi biết rồi mà!”
Đẩy cửa bước vào, cảnh tượng quen thuộc hiện ra trước mắt nó nhưng nhỏ bạn thì lại phấn khích đến đỏ bừng mặt. Các nam phục vụ ai nấy cũng cười tươi trong bộ âu phục, không khí trong quán vẫn nhộn nhịp như thường. Xem chừng nó đến hơi muộn thì phải.
“Thiên Nhân,mau vào nhanh lên! Có rất nhiều khách đang đợi em đấy….Ủa, mà cô gái này là ai đây? Cũng biết “hốt” khách nhanh thế chú em?”
Anh chủ quán nhanh chóng thúc giục nó, cũng không quên săm soi cô gái đi cùng nó.
“Không phải đâu anh. Bạn gái em đấy!”
Nó vừa nói xong anh quản lý mặt mũi đột nhiên cau có, quay ra thì thầm với nó:
“Này,chẳng lẽ hai đứa…..les à…?..”
“Giời ơi!! Chỉ là nói vậy thôi, em trót hứa với bạn em là sẽ dẫn nó đến đây. Đầu óc anh chỉ toàn nghĩ được những cái linh tinh thế ??”- Anh ta cứ như thế sao lại làm chủ quán này được nhỉ?
“Được…được rồi! Em vào làm đi Nhân, còn em ngồi đợi ở ghế sôfa cạnh chỗ quầy bar kia nhé?”
…………
“Anh Nhân, anh có bạn gái chưa?”
Nó hơi giật mình nhưng cũng cố lảng câu hỏi của cô gái này:
“Em muốn biết sao tiểu thư?…Vậy thử quyến rũ tôi xem để tôi cho em câu trả lời.”
Cái nhìn dịu dàng của nó khiến cô nàng đổ rụp,cười tươi rói:
“Anh đúng là biết đùa thật đấy!….”
“Anh có muốn uống gì không để em lấy ?”
“Mặt anh có gì bẩn kìa,để em lau cho nhé!”
“…..”
Được một lúc,nó xin phép ra ngoài trước. Lại gần chỗ nhỏ bạn , nó mỉm cười:
“Bà thấy thế nào?”
“Đúng là trực tiếp đến đây mới thích thật đấy! Ngày nào cũng được ngắm trai đẹp thế này thì còn gì bằng? Tôi mà được như bà thì tôi đã thấy mãn nguyện lắm rồi.”
Cái mặt,cái mặt kìa.Thấy giai là sáng hết cả mặt mũi lên.
“Nếu không phải vì chuyện đời tư thì tôi sẵn sàng nhường bà luôn đấy. Bà nghĩ tôi thích lắm sao?”
Nới lỏng cà vạt, nó thở dài có phần mệt mỏi. Mới vào đã đụng phải mấy tên không đâu, trong khi cái người nó muốn chạm mặt nhất thì nó vẫn chưa có cơ hội lại gần.
“Khánh Vĩ,anh có biết càng ở gần anh,tôi lại hận anh đến nhường nào không? Tình yêu tôi dành cho anh bị bàn tay anh bóp nghẹt , thiêu rụi chỉ còn lại tàn tro của lòng hận thù.Càng nhớ càng yêu thì lại càng căm phẫn….”
“Lẽ ra tôi không nên yêu anh nhiều đến thế này..Bóng tối đã nuốt trọn cả tôi và anh, chỉ chờ xem phần ác quỷ trong tôi hay anh sẽ lộ diện trước thôi.”
Trong khi nó trầm tư suy nghĩ, cái nhìn lướt qua của Thuỳ Linh bỗng dưng dừng lại khi vô tình bắt gặp một người. Khuôn mặt nhỏ trắng bệch, toàn thân như đóng băng lại trong khoảnh khắc khi anh ta cũng vô tình chạm ánh mắt với nhỏ. Nụ cười mỉm trên môi anh ta vụt tắt…..
“..Thiên Nhi…tôi….”
Giọng nói yếu ớt của nhỏ kéo nó ra khỏi dòng suy nghĩ vu vơ thoáng qua. Không hiểu sao nhỏ này đột nhiên lo sợ điều gì đó, tay run run nắm chặt lấy tay nó không buông.
“Này,bà làm sao thế hả Linh? Có chuyện gì thế ?!?”
“Anh…anh..ta đang đến…Mau…mau đưa tôi ra khỏi đây…Xin bà đấy….”
“Anh ta? Là ai thế ?”. Nó vẫn không hiểu chuyện gì, liền quay lại nhìn theo hướng nhỏ thì chỉ kịp ngạc nhiên nhận ra anh ta là ai.
Đằng Thành Huân! Người còn lại trong top 5 đây mà.
Cái bóng cao lớn của anh ta trước mắt cả hai như nuốt trọn lấy bóng của hai cô gái nhỏ nhắn đang ngồi trên ghế. Gương mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt chỉ dừng lại ở Thuỳ Linh, cái nhìn vô cùng khó hiểu.
“Cậu..cậu định làm gì cô ấy?”-Theo phản xạ phòng vệ, nó cứ nghĩ cô bạn mình từng bị cậu ta bắt nạt nên mạnh bạo che chắn cho nhỏ, cái nhìn giận dữ nhưng cũng đề phòng.
Có vẻ như, lời nó nói chỉ như tiếng ruồi vo ve bên tai cậu ta, thậm chí cậu ta còn không buồn để tâm cũng như nghe nó nói gì. Hắn lẳng lặng nắm lấy cổ tay Linh định kéo tay nhỏ đứng dậy nhưng nhỏ rụt tay lại:
“Anh định làm gì?”
Đôi mắt đỏ hoe của nhỏ ngước lên nhìn anh ta có chút phẫn nộ. Nó biết nhỏ vốn yếu đuối nhưng chưa lần nào nó thấy phản ứng dữ dội đến mức này.
“Em ở đây làm gì?”
“Tôi ở đây thì liên quan gì đến anh?!?… Đừng quên…chúng ta đã chia tay rồi, anh không nhớ sao?”
Đột nhiên nó cảm giác cậu ta trở nên giận dữ thực sự, liền kéo tay Linh đứng lên thật mạnh. Trước con mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người, Huân nắm chật lấy hai cánh tay Linh, ánh mắt đau thương không ngừng hiện hữu:
“Em nghĩ tôi muốn chia tay sao? Nghĩ lại xem người chia tay tôi là ai ?!? Có bao giờ em hiểu được nỗi khổ của tôi không?..Sao chuyện lần đó em không chịu nghe lời tôi giải thích lấy một lần chứ…?Tôi đã tìm em , gọi em bao nhiêu lần mà em không chịu bắt máy??Em…”
“Đủ rồi !!! Anh đừng nói nữa!! Giải thích?? Bằng chứng là đôi mắt tôi đã chứng kiến rồi còn gì nữa!..Lừa gạt tôi? Anh nghĩ làm vậy để biến tôi thành con ngốc sao?? Nói cho anh biết: hiện giờ Thiên Nhân là bạn trai của tôi, chúng tôi đang rất hạnh phúc ! Anh đừng có quấy rầy tôi nữa,cũng đừng có nhắc lại mấy chuyện đó nữa! Tôi chịu đựng đủ rồi!”
Nói xong , nhỏ vừa khóc vừa chạy một mạch ra khỏi cửa , để lại nó và mọi người ngạc nhiên bất động nhìn theo nhỏ. Định đuổi theo Linh , nhưng một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy cổ áo nó , giọng nói lạnh như lớp sương băng như muốn đông cứng lấy nó:
“Cậu..và cô ấy đang quen nhau ?!? Cậu có quyền gì….”
Đừng nghĩ là nó không tức giận , chỉ cần làm cho Linh khóc là nó đã không tha cho kẻ đó rồi.Gạt mạnh tay cậu ta ra , nó cũng sừng sộ lại:
“Tuy tôi không biết chuyện gì xảy ra giữa cậu và cô ấy , nhưng làm cho cô ấy khóc đã là một việc không xứng đáng và không thể chấp nhận đối với một thằng đàn ông rồi! Cậu nghĩ tôi không có quyền ? Vậy thì nhìn lại bản thân mình xem, cậu có quyền gì mà muốn ngăn cản việc cô ấy quen với người khác?!?Đúng, tôi và cô ấy quen nhau đấy, câu trả lời như vậy cậu đã hài lòng rồi chứ ?”
Mặc kệ cho cậu ta phản ứng ra sao , nó liền vội đuổi theo Linh, bỏ dở cả buổi làm đầu tiên của nó…..Chẳng mấy chốc nó nhìn thấy bóng nhỏ ngồi bên vệ đường , đầu cúi xuống vẫn rấm rức khóc một mình…Nó im lặng , chỉ tiến lại gần và ngồi xuống cạnh cô bạn, đôi tay khẽ xoa xoa vai nhỏ…
Lúc này Linh mới nhận ra sự hiện diện của nó , nói khẽ:
“Xin lỗi bà..chỉ vì tôi..mà phá hỏng buổi làm đầu tiên của bà..”
“…Không sao, bà có chuyện buồn , sao tôi có thể bỏ bà ở lại được?..Cảm thấy chuyện gì muốn tâm sự thì cứ nói với tôi.”
Đôi mắt vô hồn của Linh nhìn xa xăm , như thể lạc vào miền kí ức nào đó đã xa xôi lắm rồi. Trầm ngâm một lúc , nhỏ mới nói khẽ:
“Đặng Thành Huân…bà biết anh ấy chứ?”
“..Ừ.”
“Anh ấy…là mối tình đầu của tôi..cũng là người tôi đã quyết định trao cái quý giá nhất đời con gái sau một năm quen nhau…”
Nó không biết nên dùng phản ứng gì , hay nên nói câu gì với nhỏ. Nhưng cũng không ngờ nhỏ dám tiến xa đến mức ấy.
“Nhưng bà biết kết quả là gì không?”
“…..”
“Một lần…anh ấy nói với tôi đi uống rượu bia với bạn….Vì lo lắng , nên tôi đã đến tìm hỏi bạn của anh ta..xem anh ấy có về nhà an toàn không…Thế nhưng…tôi không thể ngờ…khi tìm đến nhà anh ta….tôi bắt gặp anh ấy…nằm trên giường , bên cạnh một đứa con gái khác…Con nhỏ đó còn…không mặc gì…”
Quá đáng !! Thật là quá đáng mà !!!
Nước mắt vẫn lăn dài trên má Linh , nó thở dài lau nước mắt cho nhỏ, ôm nó vào lòng khẽ nói:
“Khóc đi..Đừng cố kìm nén nữa, tôi sẽ không để hắn động đến bà một lần nào nữa!Tôi hứa đấy.”
Những giọt nước mắt vỡ òa rơi trên áo nó , cảm giác như nó cũng đau đớn theo. Vậy mà nó không nghĩ một Thùy Linh hay cười nói, ngây thơ trước m
ặt nó ngày nào lại có những chuyện đau xót đến thế…Đột nhiên nó lại nhớ đên cái lần Khánh Vĩ bước vào khách sạn cùng người phụ nữ đó…
Có lẽ nào…đến cả anh ta cũng đã….
Đôi mắt nó nhắm lại. Nó không muốn nghĩ tiếp, lửa giận trong lòng nó lúc này lại bùng lên dữ dội hơn bao giờ hết…Đàn ông, những kẻ chỉ được cái mã ngoài ấy…nó hận,nó ghét.
Trong mơ hồ , nó chỉ nhìn thấy một màu đen bao trùm lên đôi mắt nó, có phải ác quỷ trong lòng nó đã thức tỉnh rồi không….?
“Với chín trên mười người, ta bước qua vực sâu ngăn cách giữa tuổi thanh niên và sự trưởng thành trên cây cầu xây bằng tiếng thở dài.
Khoảng khắc ấy thường được đánh dấu bởi sự bất hạnh trong cuộc sống hay nỗi thất vọng trong tình cảm.
Chúng ta đứng dậy và thấy mình là một con người mới.
Trí tuệ trở nên rắn chắc hơn sau khi được tôi qua lửa.
Tư tưởng được vun đắp bởi đống hoang tàn của từng niềm đam mê, và ta có thể đo con đường tới sự thông thái bằng những đau khổ mà ta đã chịu đựng.”
-Edward Bulwer Lytton-
Nếu một ngày chính tay em bẻ gãy đôi cánh ác quỷ đang mang trên lưng này.
Em không còn cánh để bay,cũng không còn địa ngục là nhà để về.
Em chỉ còn là một cô gái bình thường với hai bàn tay trắng.
Liệu anh sẽ vì em mà giang tay đón lấy em chứ, thiên thần….?
…..
Do you dare to love me ?
An evil with broken black wings ?
……..
Nó thẫn thờ. Ừ, thì đúng là ngẩn ngơ thật, mấy ngày nay toàn chuyện shock với nó, sao không suy nghĩ cho được.
Cả Hoàng Vũ và Mạnh Quân, nó không tài nào nhớ ra đã gặp ở đâu, vậy mà hai người đó cứ khăng khăng là gặp nó rồi.Càng nghĩ lại càng thấy kì lạ.
“Ê, Thiên Nhi. Bà đang nghĩ gì mà suy tư thế?”
Ngẩng đầu lên nó chợt nhận ra sự hiện diện của Linh, con bé bạn thân.
“Không có gì đâu…có một số chuyện tôi thắc mắc mãi mà vẫn chưa nghĩ ra thôi.”
“Nói xem tôi có giúp được gì không?”
Nó chỉ thở dài, khẽ lắc đầu rồi úp quyển sách đang đọc dở lên mặt. Có cảm giác nó đang càng lúc càng vướng vào con đường vòng quanh co mà đi mãi vẫn không thấy điểm dừng.Cứ nghĩ một người như nó sẽ không có lựa chọn nào khác,liệu nó có cơ hội quay đầu lại ?..
“Nghiêm trọng vậy cơ à?..Mà bà vào làm nhân viên chính thức chưa ? Nhớ hôm nay dẫn tôi đến đó , nghe chưa?”
Nhấc quyển sách trên mặt nó xuống , nhỏ mỉm cười , không giấu sự thích thú.
“Vào thì vào rồi, chẳng qua chỉ là….”
“Thế á??…Chẳng qua là cái gì?”
Nó đáp cụt lủn, xoè tay ra trước mặt nhỏ bạn:
“Lệ phí !”
“Lệ..phí..lệ phí gì?”
“Vì dẫn bà vào đó ngắm trai đẹp chứ còn gì nữa! Đúng là nhỏ khờ.”
“Á à, giờ lại còn thích chơi bài “hối lộ” với cả tôi nữa cơ à? Được,thế bà thích gì?”
“ cốc trà sữa đầy đủ vị táo,nhớ đó.”
“Ok,không vấn đề.Mà ở đó có ai biết bà là nữ không để tôi còn biết ?”
“Trừ anh quản lí là biết thôi..Mà này, tôi dẫn bà vào đó thì xưng bà có quan hệ gì với tôi?”
“Tôi biết,bà yên tâm đi”
Nụ cười gian gian của nhỏ khiến nó biết mình nên giao số phận mình vào tay bà bạn yêu quý này, nghĩ kế là chuyên môn của nhỏ mà….
…………
Đứng trước quán, nhỏ thì tỏ ra hồi hộp khoác lấy tay nó, phấn khích ra mặt:
“Bà ơi, tôi run quá…”
“Có phải biểu diễn thời trang đâu mà run với chả không run. Đừng có quên kịch bản do bà tự nghĩ ra đấy!”
“Ừ,tôi biết rồi mà!”
Đẩy cửa bước vào, cảnh tượng quen thuộc hiện ra trước mắt nó nhưng nhỏ bạn thì lại phấn khích đến đỏ bừng mặt. Các nam phục vụ ai nấy cũng cười tươi trong bộ âu phục, không khí trong quán vẫn nhộn nhịp như thường. Xem chừng nó đến hơi muộn thì phải.
“Thiên Nhân,mau vào nhanh lên! Có rất nhiều khách đang đợi em đấy….Ủa, mà cô gái này là ai đây? Cũng biết “hốt” khách nhanh thế chú em?”
Anh chủ quán nhanh chóng thúc giục nó, cũng không quên săm soi cô gái đi cùng nó.
“Không phải đâu anh. Bạn gái em đấy!”
Nó vừa nói xong anh quản lý mặt mũi đột nhiên cau có, quay ra thì thầm với nó:
“Này,chẳng lẽ hai đứa…..les à…?..”
“Giời ơi!! Chỉ là nói vậy thôi, em trót hứa với bạn em là sẽ dẫn nó đến đây. Đầu óc anh chỉ toàn nghĩ được những cái linh tinh thế ??”- Anh ta cứ như thế sao lại làm chủ quán này được nhỉ?
“Được…được rồi! Em vào làm đi Nhân, còn em ngồi đợi ở ghế sôfa cạnh chỗ quầy bar kia nhé?”
…………
“Anh Nhân, anh có bạn gái chưa?”
Nó hơi giật mình nhưng cũng cố lảng câu hỏi của cô gái này:
“Em muốn biết sao tiểu thư?…Vậy thử quyến rũ tôi xem để tôi cho em câu trả lời.”
Cái nhìn dịu dàng của nó khiến cô nàng đổ rụp,cười tươi rói:
“Anh đúng là biết đùa thật đấy!….”
“Anh có muốn uống gì không để em lấy ?”
“Mặt anh có gì bẩn kìa,để em lau cho nhé!”
“…..”
Được một lúc,nó xin phép ra ngoài trước. Lại gần chỗ nhỏ bạn , nó mỉm cười:
“Bà thấy thế nào?”
“Đúng là trực tiếp đến đây mới thích thật đấy! Ngày nào cũng được ngắm trai đẹp thế này thì còn gì bằng? Tôi mà được như bà thì tôi đã thấy mãn nguyện lắm rồi.”
Cái mặt,cái mặt kìa.Thấy giai là sáng hết cả mặt mũi lên.
“Nếu không phải vì chuyện đời tư thì tôi sẵn sàng nhường bà luôn đấy. Bà nghĩ tôi thích lắm sao?”
Nới lỏng cà vạt, nó thở dài có phần mệt mỏi. Mới vào đã đụng phải mấy tên không đâu, trong khi cái người nó muốn chạm mặt nhất thì nó vẫn chưa có cơ hội lại gần.
“Khánh Vĩ,anh có biết càng ở gần anh,tôi lại hận anh đến nhường nào không? Tình yêu tôi dành cho anh bị bàn tay anh bóp nghẹt , thiêu rụi chỉ còn lại tàn tro của lòng hận thù.Càng nhớ càng yêu thì lại càng căm phẫn….”
“Lẽ ra tôi không nên yêu anh nhiều đến thế này..Bóng tối đã nuốt trọn cả tôi và anh, chỉ chờ xem phần ác quỷ trong tôi hay anh sẽ lộ diện trước thôi.”
Trong khi nó trầm tư suy nghĩ, cái nhìn lướt qua của Thuỳ Linh bỗng dưng dừng lại khi vô tình bắt gặp một người. Khuôn mặt nhỏ trắng bệch, toàn thân như đóng băng lại trong khoảnh khắc khi anh ta cũng vô tình chạm ánh mắt với nhỏ. Nụ cười mỉm trên môi anh ta vụt tắt…..
“..Thiên Nhi…tôi….”
Giọng nói yếu ớt của nhỏ kéo nó ra khỏi dòng suy nghĩ vu vơ thoáng qua. Không hiểu sao nhỏ này đột nhiên lo sợ điều gì đó, tay run run nắm chặt lấy tay nó không buông.
“Này,bà làm sao thế hả Linh? Có chuyện gì thế ?!?”
“Anh…anh..ta đang đến…Mau…mau đưa tôi ra khỏi đây…Xin bà đấy….”
“Anh ta? Là ai thế ?”. Nó vẫn không hiểu chuyện gì, liền quay lại nhìn theo hướng nhỏ thì chỉ kịp ngạc nhiên nhận ra anh ta là ai.
Đằng Thành Huân! Người còn lại trong top đây mà.
Cái bóng cao lớn của anh ta trước mắt cả hai như nuốt trọn lấy bóng của hai cô gái nhỏ nhắn đang ngồi trên ghế. Gương mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt chỉ dừng lại ở Thuỳ Linh, cái nhìn vô cùng khó hiểu.
“Cậu..cậu định làm gì cô ấy?”-Theo phản xạ phòng vệ, nó cứ nghĩ cô bạn mình từng bị cậu ta bắt nạt nên mạnh bạo che chắn cho nhỏ, cái nhìn giận dữ nhưng cũng đề phòng.
Có vẻ như, lời nó nói chỉ như tiếng ruồi vo ve bên tai cậu ta, thậm chí cậu ta còn không buồn để tâm cũng như nghe nó nói gì. Hắn lẳng lặng nắm lấy cổ tay Linh định kéo tay nhỏ đứng dậy nhưng nhỏ rụt tay lại:
“Anh định làm gì?”
Đôi mắt đỏ hoe của nhỏ ngước lên nhìn anh ta có chút phẫn nộ. Nó biết nhỏ vốn yếu đuối nhưng chưa lần nào nó thấy phản ứng dữ dội đến mức này.
“Em ở đây làm gì?”
“Tôi ở đây thì liên quan gì đến anh?!?… Đừng quên…chúng ta đã chia tay rồi, anh không nhớ sao?”
Đột nhiên nó cảm giác cậu ta trở nên giận dữ thực sự, liền kéo tay Linh đứng lên thật mạnh. Trước con mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người, Huân nắm chật lấy hai cánh tay Linh, ánh mắt đau thương không ngừng hiện hữu:
“Em nghĩ tôi muốn chia tay sao? Nghĩ lại xem người chia tay tôi là ai ?!? Có bao giờ em hiểu được nỗi khổ của tôi không?..Sao chuyện lần đó em không chịu nghe lời tôi giải thích lấy một lần chứ…?Tôi đã tìm em , gọi em bao nhiêu lần mà em không chịu bắt máy??Em…”
“Đủ rồi !!! Anh đừng nói nữa!! Giải thích?? Bằng chứng là đôi mắt tôi đã chứng kiến rồi còn gì nữa!..Lừa gạt tôi? Anh nghĩ làm vậy để biến tôi thành con ngốc sao?? Nói cho anh biết: hiện giờ Thiên Nhân là bạn trai của tôi, chúng tôi đang rất hạnh phúc ! Anh đừng có quấy rầy tôi nữa,cũng đừng có nhắc lại mấy chuyện đó nữa! Tôi chịu đựng đủ rồi!”
Nói xong , nhỏ vừa khóc vừa chạy một mạch ra khỏi cửa , để lại nó và mọi người ngạc nhiên bất động nhìn theo nhỏ. Định đuổi theo Linh , nhưng một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy cổ áo nó , giọng nói lạnh như lớp sương băng như muốn đông cứng lấy nó:
“Cậu..và cô ấy đang quen nhau ?!? Cậu có quyền gì….”
Đừng nghĩ là nó không tức giận , chỉ cần làm cho Linh khóc là nó đã không tha cho kẻ đó rồi.Gạt mạnh tay cậu ta ra , nó cũng sừng sộ lại:
“Tuy tôi không biết chuyện gì xảy ra giữa cậu và cô ấy , nhưng làm cho cô ấy khóc đã là một việc không xứng đáng và không thể chấp nhận đối với một thằng đàn ông rồi! Cậu nghĩ tôi không có quyền ? Vậy thì nhìn lại bản thân mình xem, cậu có quyền gì mà muốn ngăn cản việc cô ấy quen với người khác?!?Đúng, tôi và cô ấy quen nhau đấy, câu trả lời như vậy cậu đã hài lòng rồi chứ ?”
Mặc kệ cho cậu ta phản ứng ra sao , nó liền vội đuổi theo Linh, bỏ dở cả buổi làm đầu tiên của nó…..Chẳng mấy chốc nó nhìn thấy bóng nhỏ ngồi bên vệ đường , đầu cúi xuống vẫn rấm rức khóc một mình…Nó im lặng , chỉ tiến lại gần và ngồi xuống cạnh cô bạn, đôi tay khẽ xoa xoa vai nhỏ…
Lúc này Linh mới nhận ra sự hiện diện của nó , nói khẽ:
“Xin lỗi bà..chỉ vì tôi..mà phá hỏng buổi làm đầu tiên của bà..”
“…Không sao, bà có chuyện buồn , sao tôi có thể bỏ bà ở lại được?..Cảm thấy chuyện gì muốn tâm sự thì cứ nói với tôi.”
Đôi mắt vô hồn của Linh nhìn xa xăm , như thể lạc vào miền kí ức nào đó đã xa xôi lắm rồi. Trầm ngâm một lúc , nhỏ mới nói khẽ:
“Đặng Thành Huân…bà biết anh ấy chứ?”
“..Ừ.”
“Anh ấy…là mối tình đầu của tôi..cũng là người tôi đã quyết định trao cái quý giá nhất đời con gái sau một năm quen nhau…”
Nó không biết nên dùng phản ứng gì , hay nên nói câu gì với nhỏ. Nhưng cũng không ngờ nhỏ dám tiến xa đến mức ấy.
“Nhưng bà biết kết quả là gì không?”
“…..”
“Một lần…anh ấy nói với tôi đi uống rượu bia với bạn….Vì lo lắng , nên tôi đã đến tìm hỏi bạn của anh ta..xem anh ấy có về nhà an toàn không…Thế nhưng…tôi không thể ngờ…khi tìm đến nhà anh ta….tôi bắt gặp anh ấy…nằm trên giường , bên cạnh một đứa con gái khác…Con nhỏ đó còn…không mặc gì…”
Quá đáng !! Thật là quá đáng mà !!!
Nước mắt vẫn lăn dài trên má Linh , nó thở dài lau nước mắt cho nhỏ, ôm nó vào lòng khẽ nói:
“Khóc đi..Đừng cố kìm nén nữa, tôi sẽ không để hắn động đến bà một lần nào nữa!Tôi hứa đấy.”
Những giọt nước mắt vỡ òa rơi trên áo nó , cảm giác như nó cũng đau đớn theo. Vậy mà nó không nghĩ một Thùy Linh hay cười nói, ngây thơ trước m
ặt nó ngày nào lại có những chuyện đau xót đến thế…Đột nhiên nó lại nhớ đên cái lần Khánh Vĩ bước vào khách sạn cùng người phụ nữ đó…
Có lẽ nào…đến cả anh ta cũng đã….
Đôi mắt nó nhắm lại. Nó không muốn nghĩ tiếp, lửa giận trong lòng nó lúc này lại bùng lên dữ dội hơn bao giờ hết…Đàn ông, những kẻ chỉ được cái mã ngoài ấy…nó hận,nó ghét.
Trong mơ hồ , nó chỉ nhìn thấy một màu đen bao trùm lên đôi mắt nó, có phải ác quỷ trong lòng nó đã thức tỉnh rồi không….?