Vốn dĩ bọn họ không phát hiện ra Trình Cung, bất luận là Bành Dũng hay là Phùng Lăng, tuy rằng thần niệm của họ bất cứ lúc nào cũng có thể tản ra chú ý xung quanh, nhưng lúc không có chuyện gì mà cứ căng thần niệm ra dò la chung quanh, vậy thì hao tổn sẽ rất lớn.
Mà một khi thần niệm bị mệt mỏi, tổn thương, muốn khôi phục lại cũng là điều vô cùng khó khăn, những lúc bình thường, cho dù là Lục Địa Thần Tiên, cùng lắm cũng chỉ lưu ý tình trạng xung quanh cách mình mấy mươi dặm thôi.
Bây giờ thân đang ở Nam Hoang, cộng thêm không thông thuộc đối với địa hình nơi này, dọc đường đi chỉ dựa vào mỗi tấm bản đồ mua được, thần niệm của Phùng Lăng cũng đang tìm hiểu phạm vi trái phải cách đó trăm dặm.
Lúc Trình Cung phát hiện ra bọn họ, bọn họ căn bản chưa phát giác ra Trình Cung, nhưng Trình Cung dốc toàn lực bay về Đan Thành, động tĩnh cũng tương đối lớn. Thân là Lục Địa Thần Tiên thuộc cảnh giới Nhân Anh Kỳ, trong thoáng chốc Phùng Lăng phát hiện ra có điều bất ổn, tăng cường thần niệm đồng thời cũng hơi gia tăng tốc độ tiến về phía trước. Gã tăng tốc như vậy, cũng đồng nghĩa hai bên đang đồng thời hướng về một nơi.
Nếu là lúc bình thường, chỉ cần bản thân Trình Cung muốn trốn tránh, cho dù cách xa mấy km chỉ cần hắn lẩn trốn kỹ, không muốn để Phùng Lăng phát hiện, Phùng Lăng cũng chẳng tài nào phát hiện ra được đâu. Nhưng lúc này đây, hắn đang dồn toàn lực lao đi, một khi cự ly hai bên nhích lại gần nhau một chút, Phùng Lăng lập tức cảm nhận được sức mạnh cường hoành trong cơ thể của Trình Cung.
- Sức mạnh lớn thật, đây là ai, hướng đi của hắn sao lại cùng đường với chúng ta, nguyên khí bên phía Đan Thành cũng không bình thường, chẳng lẽ bên trong thành đã xảy ra chuyện gì ư?
Phùng Lăng cũng là giang hồ lão luyện rồi, cảm nhận được luồng sức mạnh to lớn đang chạy nhanh về cùng hướng, phút tiếp theo gã liền dẫn theo Bành Dũng tăng tốc đi đến Đan Thành.
Xảy ra chuyện gì vậy? Sao tự nhiên đại trưởng lão lại tăng tốc nhanh như vậy? Tam trưởng lão Bành Dũng bị Phùng Lăng dẫn đi lập tức cảm giác có điều bất thường, nhưng giờ đại trưởng lão uy thế quá mạnh, Bành Dũng cũng không dám tùy tiện mở lời chất vấn.
Lúc mới bắt đầu Trình Cung phát giác ra Bành Dũng và Phùng Lăng. Bởi vì bọn họ cách xa nên căn bản không phát giác ra Trình Cung. Về sau hướng đi tương đồng, dần dần cự ly được kéo lại gần, Phùng Lăng cảm nhận được luồng sức mạnh to lớn của Trình Cung.
Tiếp đó Phùng Lăng tăng tốc, bởi vì mục tiêu đều là Đan Thành, do đó khoảng cách giữa Phùng Lăng và Trình Cung càng lúc càng gần hơn. Lúc này Trình Cung đang chạy hết tốc lực bay đến Đan Thành, vận chuyển Xuyên Vân Xoa, thân người bên trong Xuyên Vân Xoa, dần dần tốc độ vượt qua cả Phùng Lăng.
- Xuyên Vân Xoa? Chẳng lẽ là người của Nam Cương Thần Giáo, trong phạm vi gần đây có thể để đệ tử chưa đạt cấp độ Lục Địa Thần Tiên sử dụng Xuyên Vân Xoa, cũng chỉ có Nam Cương Thần Giáo mà thôi. Chỉ là linh khí Xuyên Vân Xoa hạ phẩm, tốc độ không ngờ có thể đạt đến trình độ này, e rằng cũng chỉ có Lục Địa Thần Tiên mới làm được, nếu không thì phải tiêu hao lượng lớn đan dược mới được. Rốt cuộc là chuyện gì, ở đó đã xảy ra chuyện gì?
Tuy rằng giờ phút này thần niệm của Phùng Lăng đã có thể tập trung vượt qua bọn họ, Trình Cung muốn tới Đan Thành trước một bước, chỉ là giờ Trình Cung đang bị bao bọc bởi Xuyên Vân Xoa. Hắn không phải giống như Đoan Mộc Nhất Lâm, ngay cả một phần sức mạnh của Xuyên Vân Xoa cũng chẳng phát huy ra được, lúc này sức mạnh của Xuyên Vân Xoa đã được Trình Cung phát huy ra ngoài, tình trạng bên trong ngay cả Lục Địa Thần Tiên như Phùng Lăng cũng không tài nào dò xét ra được.
Đương nhiên, đây chủ yếu cũng do thần niệm của Phùng Lăng không có gì xuất sắc, nó chỉ ở mức căn bản bình thường, nếu đổi lại là Trình Cung trở thành Lục Địa Thần Tiên tầng thứ năm thì lại khác, cho dù đối phương có linh khí trung phẩm đi nữa, thần niệm của hắn vẫn có thể dò la ra được một ít.
-Bùng!
Bởi lẽ tốc độ quá nhanh, bất thình lình dừng lên trên không Đan Thành, nguyên khí xung quanh Trình Cung cứ như bị bùng nổ ra vậy, cùng lúc đó, ở phía xa trong đám người Man Tộc, có một số người thần niệm cường đại cùng lúc ngẩng đầu nhìn lên trên trời.
-Đại Thiếu…là Đại Thiếu đã về…. Nguồn truyện:
Man Ngu Vương Lý Hằng đang bị ba tên người Man có thân thể cao to hơn mình ba phần vây đánh, lúc này thấy Trình Cung đã đến liền vui mừng hớn hở, cây rìu Man Vương trong tay chợt toát ra sức mạnh còn cường hoành hơn cả ban nãy, trực tiếp chấn động hất bay ba tên Man tộc kia.
Bản thân y cũng bị chấn động đến miệng thổ ra huyết đỏ, hai vai khẽ run rẫy, còn ba người kia thì thảm hơn y nhiều, trên người ít nhiều đều bị cây rìu Man Vương đả thương, miệng phun ngụm máu to, thậm chí linh khí hạ phẩm trên tay một tên trong số đó trực tiếp bị hủy mất.
Phải biết rằng ba tên này chính là Hộ Pháp của Man Thần Giáo, Hộ Pháp của Man Thần Giáo cũng tương đương với trưởng lão của Nam Cương Thần Giáo vậy, chỉ có Bán Bộ Thần Tiên mới có tư cách trở thành Hộ Pháp. Mới đầu Man Ngưu Vương Lý Hằng không dám bộc phát, nhưng trong phút giây phát hiện ra Trình Cung đã quay lại, Lý Hằng lập tức bùng phát thế tấn công mạnh nhất. Kỳ thật trong lòng y cũng rất hiếu kỳ, không hiểu tại sao, trong lòng y cứ như an tâm hơn, có thứ nguyện vọng muốn bùng phát hết tất cả những nỗi ức chế, uất ức vừa rồi .
- Đại Thiếu quay về rồi, đám khốn kiếp này xui xẻo rồi.
- Mẹ kiếp, chuẩn bị khai sát giới.
- Đúng, Đại Thiếu về rồi, Đại tướng quân bọn họ hẳn cũng đã về rồi, chúng ta nội ứng ngoại hợp, giết sạch đám Man Tử này đi.
- Ngay ca triều yêu thú cũng đã tiêu diệt sạch, huống chi một đám người Man Tộc hoang dại này, có thể xông lên giết bất cứ lúc nào.
………………….Giờ Trình Cung thân ở trên không, đã sớm trông thấy tình hình bên trong Đan Thành, vòng ngoài Đan Thành hoàn toàn bị bao vây bởi một đám người Man, đám người này thân hình cao to, sức mạnh hung hãn, nhất là cơ thể cường tráng phi thường. Chỉ có điều lúc này đám người trong Đan Thành đều co rút lại vào trong nội thành, với đỉnh núi này Trình Cung bảo Huyết Y Lão Tổ ngưng tụ một trận pháp làm trung tâm, phát động phòng ngự tường thành mới gầy dựng của nội thành lên.
Trên tường thành này, phủ đầy trận pháp, những trận pháp này rất đặc biệt, nó có thể hút sức mạnh khác nhau của người ta vào trong, mà một khi trăm ngàn trận pháp nhỏ bao vây tường thành được khởi động đến một trình độ nhất định nào đó, trận pháp ở đỉnh núi sẽ hình thành một lồng trảo phòng ngự khổng lồ, hoàn toàn bao trùm lấy hạt nhân của Đan Thành.
Lúc này ở bên dưới có trên mười ngàn hung thần kỳ binh, đem sức mạnh của mình nạp vào trong đó, chống đỡ và duy trì lấy màn phòng ngự này. Hiển nhiên khi cuộc chiến đấu được mở màn, đa số hung thần kỳ binh tu luyện trong nội thành cũng sẽ ra tay.
Những người khác thì lại phát động đủ loại tấn công, phòng ngự tráo (màn phòng ngự) này đặc biệt ở chỗ, bên trong có thể không chịu ảnh hưởng gì mà tấn công ra bên ngoài, còn bên ngoài muốn tấn công, thì phải xông vào, phải nhận được cản trở từ phòng ngự tráo.
Cứ như vậy mà cầm cự được, đợi Trình Cung đến, trong Đan Thành không ai bị thương vong, trái lại người của Man Thần Giáo lại tử thương không nhỏ.
Lúc này nghe thấy Lý Hằng cao giọng gầm lên một tiếng, người trong Đan Thành tất cả đều phấn chấn rạng rỡ, xoa quyền lắc cổ chuẩn bị liều mình một trận.
- Chắc hẳn ngươi tên là Trình Cung phải không, giờ hãy mau chóng đưa ra bảo tàng mà ngươi đã cướp được trước đó, bổn Phó Giáo Chủ có thể nương tay cho ngươi chết toàn thây.
Man Thần Giáo phái ra gần sáu mươi ngàn người, vừa rồi tham gia tấn công tầm ba mươi ngàn người hơn, còn có ba tên Hộ Pháp nữa. Mà trong số ba mươi ngàn Man Thần Giáo còn lại, có một gã thân hình cao to gấp đôi những người trong đám, đã vượt ra khỏi tưởng tượng thông thường, một gã người Man y hệt như yêu thú không lồ vậy đang đứng ngay ra đó.
Điều khác biệt so với số người Man còn lại đó là, gã không chỉ che phần dưới cơ thể, những chỗ khác thì để trần, phần trên cơ thể gã mặc một bộ khôi giáp như những bộ nội giáp thông thường, che chắn cả ngực và sau lưng, trông càng toát lên khí thế uy vũ. Bên cạnh gã này, còn có ba tên Hộ Pháp tay cầm linh khí hạ phẩm, những binh khí bọn họ sử dụng cũng to như kích cỡ thân hình của họ, căn bản chẳng hề có đoản đao, đoản kiếm gì cả….
Trông thấy Trình Cung xuất hiện, gã dẫn theo ba tên Hộ Pháp, thân thể chậm rãi bay lên.
- Vèo!
Một luồng sáng thanh kiếm xoẹt ngang qua, phút tiếp theo từ hướng khác, Phùng Lăng dẫn theo Bành Dũng cũng đã đuổi đến nơi, vị trí họ đứng vừa hay tạo thành hình tam giác với Trình Cung và gã Man Tộc kia.
Tuy rằng Trình Cung toàn lực thúc đẩy Xuyên Vân Xoa bay đến nơi trước, nhưng Phùng Lăng dù gì cũng là một đại trưởng lão của Phong Vân Kiếm Tông, đường đường là một Lục Địa Thần Tiên tầng thứ năm, Phong Vân Kiếm Tông xưa nay luôn nổi tiếng bởi kiếm, đương nhiên có ngự kiếm chuyên môn tăng tốc chi pháp. Do đó Phùng Lăng có trễ, cũng chỉ trễ mất một chút mà thôi.
Bọn họ vừa mới đến, Bành Dũng trông thấy Trình Cung liền lập tức ngẩn người đong cứng, tiếp đó há hốc mồm, vô cùng kích động mà chỉ về phía Trình Cung nói:
- Là hắn, đại….trưởng lão….chính là hắn, là hắn đã giết Phùng Tuấn Kiệt, giết Âm Huy con trai của Thái Thượng Trưởng Lão, giết hai đồ đệ của ta và rất nhiều trưởng lão của Phong Vân Kiếm Tông, hắn…hắn chính là Trình Cung.
Bành Dũng không ngờ mới vừa đuổi đến, người đều tiên gặp lại là Trình Cung, những chuyện trong quá khứ lần lượt hiển hiện ra trước mắt.
Pháo hoa trên bầu trời Vân Ca Thành, những chữ đó cứ bám riết lấy y, tất thẩy mọi chuyện trong Vân Ca Thành cứ như một cơn ác mộng. Vốn chỉ là dẫn theo đồ đệ, nghĩ sẽ trải qua chuyện như thường lệ thôi, không ngờ cuối cùng lại bị hắn càn quét sạch sẽ.
Lúc này tuy trong cơ thể y đã ngập tràn sức mạnh, nhưng bản thân y hiểu rất rõ, ngày chết của y sắp đến gần rồi. Tất cả những việc này, toàn bộ đều là do tên Trình Đại Thiếu khốn kiếp này gây nên.
Phùng Tuấn Kiệt là đồ đệ mà Đại trưởng lão Phùng Lăng yêu thích nhất, lúc này Bành Dũng đột nhiên kích động chỉ sang Trình Cung, nói hắn là hung thủ giết chết Phùng Tuấn Kiệt, cơ thể Phùng Lăng ngay tức thì trào lên sát khí hoang dại, chỉ là gã không lên tiếng, trái lại dùng ánh mắt lạnh lùng chiếu sang Trình Cung.
Người vừa rồi đi nhanh hơn mình một bước, không ngờ chính là hắn, sao lại có thể thế được.
Nếu hắn sớm trở thành Lục Địa Thần Tiên, Phong Vân Kiếm Tông cũng không có khả năng phái Bành Dũng đi Vân Ca Thành, hơn nữa Bành Dũng cũng có thể chạy thoát được. Chẳng lẽ hắn đã nâng cấp lên sau khi Bành Dũng bỏ đi? Điều này lại càng khó tin hơn nữa, phải biết rằng Bành Dũng chạy từ Vân Ca Thành trở về, cũng chẳng tốn bao nhiêu thời gian cả.
Tuy cũng tiêu tốn khá nhiều thời gian, nhưng tính thế nào đi nữa cũng chỉ mất thời gian có mấy tháng, sao hắn có thể đạt tới trình độ này được. Cho dù hắn có Nguyên Thủy Ma Tông ủng hộ, cũng không thể đạt tới cảnh giới này nhanh như vậy, mình cũng là sau khi đột phá lên Lục Địa Thần Tiên, Âm Thái Thượng Trưởng Lão mới giúp mình một tay. Có một số chỗ ngoại lực giúp được, nhưng có một số chỗ thì không, nhưng sao hắn lại nâng cấp nhanh đến nhường này được vậy?
Vừa rồi tuy rằng mượn trợ lực của Xuyên Vân Xoa, nhưng cho dù là Lục Địa Thần Tiên tầng ba thông thường, cũng chưa hẳn đã đạt được tốc độ đó, cũng không thể phát huy Xuyên Vân Xoa nhuần nhuyễn như vậy được.
Có được sự tương trợ của Thái Thượng Trưởng Lão, gã Phùng Lăng đã đạt tới Nhân Anh Kỳ tầng 5 đỉnh phong cảm thấy dương dương tự đắc, nhưng lại không ngờ khi gã vừa đến nơi gặp phải Trình Cung, hơn nữa còn đã vô hình đọ sức một phen, điều quan trọng là đã thua nữa. Lúc này tâm trạng Phùng Lăng vô bùng bấn loạn, gã không hiểu, Trình Cung rõ ràng hôm đó hắn nói chỉ mới ở Thoát Tục Kỳ tầng sáu thôi mà, sao giờ lại thấy đã đạt Thoát Tục Kỳ đỉnh phong rồi.
Đạt tới Thoát Tục Kỳ đỉnh phong cũng không nói gì, thân là Lục Địa Thần Tiên, xưa nay luôn có khả năng giết chóc đối với Thoát Tục Kỳ đỉnh phong tồn tại. Nhưng tốc độ vừa rồi của Trình Cung, thật sự khiến cho Phùng Lăng thầm kiêng kị, chẳng lẽ Xuyên Vân Xoa kia không phải linh khí hạ phẩm, nếu là Xuyên Vân Xoa linh khí trung phẩm, hắn lại sử dụng thêm một số ngoại lực phụ trợ. …..Trong đầu Phùng Lăng không ngừng phân tích, cho rằng cũng chỉ còn có khả năng này thôi, tốc độ của Trình Cung mới đạt được trình độ này.