Một hoặc hai tên liên thủ hắn không sợ, nhưng nếu như Trình Cung, Vũ Thân Vương, Vân Vô Hình, Phong Vô Ảnh thậm chí Chu Dật Phàm liên thủ với nhau, sẽ đủ khả năng uy hiếp hắn, đối với tồn tại có thể uy hiếp mình, thái độ của Côn Bằng thái tử sẽ khác.
Nhưng hắn lại không nghĩ tới, sau khi đi vào, Trình Cung lại biến mất.
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, vẻ mặt mờ mịt.
- Trên người hắn nhất định cũng cóđạo khí, ta cũng đã sớm nghĩ tới, rất có thểđạo khí này có hiệu quả ẩn nấp hơn nữa khẳng định là ở xung quanh đây, mọi người ra tay đánh nát không gian chung quanh đây một lần, cũng không tin tìm không ra hắn.
Chu Dật Phàm tiến vào bảo tàng Đan Tông rồi, đương nhiên là ham bảo tàng của Càn Khôn Đan Tông lưu lại, đối với chiến đấu thế tục hắn đã an bài thỏa đáng, trong thời gian ngắn, thế tục chiến đấu mất đi Trình Cung chỉ huy hắn cũng an bài thỏa đáng, còn một mục đích khác quan trọng hơn là, hắn muốn thừa dịp ở trong không gian bảo tàng Càn Khôn Đan Tông tiêu diệt Trình Cung, triệt để diệt trừ hắn, lần này tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội này.
Bên canh, thủ hạ của Chu Dật Phàm nghe hắn nói không ngừng dùng thần niệm tìm kiếm, đồng thời dùng lực lượng oanh kích không gian chung quanh, nếu như sử dụng đạo khí che dấu không gian, một khi không gian mất đi ổn định sẽ hiện ra.
Bọn người Vũ Thân Vương, Nguyệt Minh thái tử cũng cho người động thủ, Côn Bằng thái tử suy nghĩ rồi gật đầu, cũng cho thủ hạđộng thủ.
Thủ hạ của Vân Vô Hình, Phong Vô Ảnh cũng động thủ, Côn Bằng thái tử, Vũ Thân Vương, Chu Dật Phàm, Vân Vô Hình, Phong Vô Ảnh, Nguyệt Minh thái tửđứng ở một phương vị, thủ hạ thìđang nháo động, không ngừng oanh kích không gian, sử dụng thần niệm dò xét, muốn bức Trình Cung đang trốn hiện ra.
Nhưng thủ hạ của Vân Vô Hình, Phong Vô Ảnh lại khác, bọn hắn hoàn họ chỉ tùy ý ứng phó cho qua chuyện, Chu Dật Phàm và Vũ Thân Vương nhìn thấy rất khó chịu, nhưng bọn họ cũng nhìn ra thực lực của Vân Vô Hình, Phong Vô Ảnh, còn chưa dám khinh thị hắn.
Bọn họ vừa mới bắt đầu điều tra, chín khỏa Cửu Chuyển Càn Khôn Đan trên bầu trời đột nhiên bắt đầu co rút lại, chín khỏa Cửu Chuyển Càn Khôn Đan bắt đầu vỡ vụn, cánh cửa không gian càng lúc càng nhỏ.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên một đạo quang mang, trực tiếp từ bên ngoài bay vào, thần kinh của mọi người hiện giờđã căng cứng, đối với việc cánh cửa không gian co rút lại rất lưu ý, đồng thời cũng cảm nhận được có khí tức đang bay vào, không, không phải nhiều, mà là rất nhiều.
- Người nào, cút ra ngoài.
Vũ Thân Vương là người quát lên trước hết, Long Hoang Kích đánh ra, một đầu Thủy Long đánh ra ngoài.
Nếu đã dám tiến vào, lúc trước mọi người đề phòng có người tiến vào, cố ý bố trí trận pháp ở chung quanh, chủ yếu dùng mê hoặc làm chủ. Bởi vì biết rõ Cửu Chuyển Càn Khôn Đan mở đi cánh cửa không gian nhất định không có khả năng duy trùy trong thời gian quá dài, thời điểm bọn họ chuẩn bị không phát hiện cái gì, cho dù sao khi bọn họ đi vào và có người phát hiện dị thường chạy tới, trong thời gian ngắn cũng không có biện pháp tập trung vị trí, đến lúc đó cánh cửa không gian cũng đãđóng lại.
Nhưng không nghĩ tới, trong thời gian ngắn như thế, cánh cửa không gian cơ hồ đãđạt tới giới hạn lớn nhất, mà bắt đầu sụp đổ, trước sau cũng chỉ có mười nhịp nhổ, bọn họ bắt đầu tìm kiếm tung tích của Trình Cung, nhưng không ngờ lại có người xông vào. Đương nhiên mọi người không hi vọng có người tiến vào, cơ hồ tất cả mọi người làm tốt chuẩn bị ra tay, Vũ Thân Vương là người phản ứng kịch liệt nhất.
Mẹ kiếp, bảo tàng Càn Khôn Đan Tông vốn là của mình, hiện tại bị nhiều người phân chia như thế, vốn đã thương lượng tốt việc giết chết Trình Cung, hiện tại không tìm thấy Trình Cung. Lại có người muốn chiếm tiện nghi, quả thực không biết chết sống. Mặc kệđối phương rất mạnh, một kích này đánh vào cánh cửa không gian của Cửu Chuyển Càn Khôn Đan, nếu đối phương khư khư cố chắp xông tới, rất có thể sẽ bị cuốn vào cánh cửa không gian, tiến vào trong không gian loạn lưu, không có pháp bảo đặc thù, công pháp hoặc thực lực Thiên Anh, trong không gian loạn lưu chỉ có con đường chết.
- Oanh!
Nhưng vào lúc này, lại có chuyện xảy ra, bên cạnh Chu Dật Phàm là một lão già nhảy ra, thét dài một tiếng, nhẹ nhõm ngăn cản công kích của Vũ Thân Vương.
- Chu Dật Phàm, con mẹ nó ngươi còn dám chơi ngầm, ngươi muốn chết...
Vũ Thân Vương nhìn thấy người của Chu Dật Phàm ngăn cản, màđạo quang mang bay vào trước khi Cửu Chuyển Càn Khôn Đan vỡ vụn, cánh cửa không gian triệt để sụp đổ, cho nên hắn rất tức giận.
Vốn tìm tòi Trình Cung, tất cả mọi người dừng lại, đột nhiên thế cục phát sinh biến hóa.
- Phí lão, ngươi đang làm gìđó?
Chu Dật Phàm cũng phát mộng, nhìn thấy Nguyệt Minh thái tử, Vân Vô Hình, Phong Vô Ảnh, Côn Bằng thái tử còn có Vũ Thân Vương đang nhìn hắn chằm chắm, tùy thời có khả năng động thủ, hắn cũng sợ. Không có biện pháp, nếu những người này đồng thời ra tay với hắn, hắn tuyệt đối khó thoát khỏi cái chết, trọng yếu nhất chính là hắn không biết xảy ra chuyện gì. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Làm gì? Ha ha... Chu Dật Phàm, ngươi còn tự xưng là mình thông minh, chẳng lẽ ngươi cũng chưa rõ sao, hắn là người của bổn thiểu chủ. Ngươi thực sự cho rằng tính toán của mình, có thểđại biểu cho Thất Âm Cầm Cung sao, bảo ngươi đến làm quân sư quạt mo, quả thực làm mất hết mặt mũi của Thất Âm Cầm Cung rồi.
Đạo hào quang này bay đi được mấy dặm nữa rồi dừng lại, mọi người nhìn thấy đây là một đầu cự thú có hỏa diễm màu đen bao bọc, bởi vì tốc độ quá nhanh cho nên mọi người chưa nhìn rõ hình dáng của nó, cho nên chỉ nhìn thấy một đạo ánh sáng thôi.
Màđứng trên người cự thúđược hỏa diễm bao bọc không phỉa là người khác, chính là thiếu cung chủ Thất Âm Cầm Cung Tần Vô Ngân, vào lúc này vô cùng đắc ý, càn rỡ cươi to, ở phía sau hắn có mười mấy người, người hắn dẫn theo, cơ hồ hơn phân nửa người ở đây mang theo.
Hiển nhiên tên Phí lão kia dùng phương pháp đặc thù nào đó dẫn đường cho Tần Vô Ngân, làm cho hắn vào lúc cuối cùng có nhìn tìm đúng phương hướng, mọi người đề phòng lẫn nhau, trước khi mở cửa không gian đã bố trí tất cả kỹ càng, nhưng không nghĩ tới lại bị người ta tính toán.
Bởi vì trong linh hồn huyết thệ, nếu có người vi phạm ước định sẽ bị liên thủ đánh chết, tập kích hoặc mang thêm người tiến vào, đều bị mọi người vây công.
- Tần... Vô... Ngân...
Chu Dật Phàm cũng không nghĩ tới, mình lại bị Tần Vô Ngân tính toán.
Lúc này, thân hình mấy trưởng lão Thất Âm Cầm Cung trên không trung cũng khẽ động, liền nghĩđến Tần Vô Ngân bên kia, bởi vì hắn vô cùng rõ ràng, hắn vào lúc này chọc người ta giận dữ, đứng ở bên cạnh hắn cũng không tốt, nhất là vào thời điểm đối mặt với lợi ích cực lớn.
- Ngươi còn muốn đi.
Hắn vừa mới động, Vũ Thân Vương đã tức giận gầm lên một tiếng.
Một hoặc hai tên liên thủ hắn không sợ, nhưng nếu như Trình Cung, Vũ Thân Vương, Vân Vô Hình, Phong Vô Ảnh thậm chí Chu Dật Phàm liên thủ với nhau, sẽ đủ khả năng uy hiếp hắn, đối với tồn tại có thể uy hiếp mình, thái độ của Côn Bằng thái tử sẽ khác.
Nhưng hắn lại không nghĩ tới, sau khi đi vào, Trình Cung lại biến mất.
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, vẻ mặt mờ mịt.
- Trên người hắn nhất định cũng cóđạo khí, ta cũng đã sớm nghĩ tới, rất có thểđạo khí này có hiệu quả ẩn nấp hơn nữa khẳng định là ở xung quanh đây, mọi người ra tay đánh nát không gian chung quanh đây một lần, cũng không tin tìm không ra hắn.
Chu Dật Phàm tiến vào bảo tàng Đan Tông rồi, đương nhiên là ham bảo tàng của Càn Khôn Đan Tông lưu lại, đối với chiến đấu thế tục hắn đã an bài thỏa đáng, trong thời gian ngắn, thế tục chiến đấu mất đi Trình Cung chỉ huy hắn cũng an bài thỏa đáng, còn một mục đích khác quan trọng hơn là, hắn muốn thừa dịp ở trong không gian bảo tàng Càn Khôn Đan Tông tiêu diệt Trình Cung, triệt để diệt trừ hắn, lần này tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội này.
Bên canh, thủ hạ của Chu Dật Phàm nghe hắn nói không ngừng dùng thần niệm tìm kiếm, đồng thời dùng lực lượng oanh kích không gian chung quanh, nếu như sử dụng đạo khí che dấu không gian, một khi không gian mất đi ổn định sẽ hiện ra.
Bọn người Vũ Thân Vương, Nguyệt Minh thái tử cũng cho người động thủ, Côn Bằng thái tử suy nghĩ rồi gật đầu, cũng cho thủ hạđộng thủ.
Thủ hạ của Vân Vô Hình, Phong Vô Ảnh cũng động thủ, Côn Bằng thái tử, Vũ Thân Vương, Chu Dật Phàm, Vân Vô Hình, Phong Vô Ảnh, Nguyệt Minh thái tửđứng ở một phương vị, thủ hạ thìđang nháo động, không ngừng oanh kích không gian, sử dụng thần niệm dò xét, muốn bức Trình Cung đang trốn hiện ra.
Nhưng thủ hạ của Vân Vô Hình, Phong Vô Ảnh lại khác, bọn hắn hoàn họ chỉ tùy ý ứng phó cho qua chuyện, Chu Dật Phàm và Vũ Thân Vương nhìn thấy rất khó chịu, nhưng bọn họ cũng nhìn ra thực lực của Vân Vô Hình, Phong Vô Ảnh, còn chưa dám khinh thị hắn.
Bọn họ vừa mới bắt đầu điều tra, chín khỏa Cửu Chuyển Càn Khôn Đan trên bầu trời đột nhiên bắt đầu co rút lại, chín khỏa Cửu Chuyển Càn Khôn Đan bắt đầu vỡ vụn, cánh cửa không gian càng lúc càng nhỏ.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên một đạo quang mang, trực tiếp từ bên ngoài bay vào, thần kinh của mọi người hiện giờđã căng cứng, đối với việc cánh cửa không gian co rút lại rất lưu ý, đồng thời cũng cảm nhận được có khí tức đang bay vào, không, không phải nhiều, mà là rất nhiều.
- Người nào, cút ra ngoài.
Vũ Thân Vương là người quát lên trước hết, Long Hoang Kích đánh ra, một đầu Thủy Long đánh ra ngoài.
Nếu đã dám tiến vào, lúc trước mọi người đề phòng có người tiến vào, cố ý bố trí trận pháp ở chung quanh, chủ yếu dùng mê hoặc làm chủ. Bởi vì biết rõ Cửu Chuyển Càn Khôn Đan mở đi cánh cửa không gian nhất định không có khả năng duy trùy trong thời gian quá dài, thời điểm bọn họ chuẩn bị không phát hiện cái gì, cho dù sao khi bọn họ đi vào và có người phát hiện dị thường chạy tới, trong thời gian ngắn cũng không có biện pháp tập trung vị trí, đến lúc đó cánh cửa không gian cũng đãđóng lại.
Nhưng không nghĩ tới, trong thời gian ngắn như thế, cánh cửa không gian cơ hồ đãđạt tới giới hạn lớn nhất, mà bắt đầu sụp đổ, trước sau cũng chỉ có mười nhịp nhổ, bọn họ bắt đầu tìm kiếm tung tích của Trình Cung, nhưng không ngờ lại có người xông vào. Đương nhiên mọi người không hi vọng có người tiến vào, cơ hồ tất cả mọi người làm tốt chuẩn bị ra tay, Vũ Thân Vương là người phản ứng kịch liệt nhất.
Mẹ kiếp, bảo tàng Càn Khôn Đan Tông vốn là của mình, hiện tại bị nhiều người phân chia như thế, vốn đã thương lượng tốt việc giết chết Trình Cung, hiện tại không tìm thấy Trình Cung. Lại có người muốn chiếm tiện nghi, quả thực không biết chết sống. Mặc kệđối phương rất mạnh, một kích này đánh vào cánh cửa không gian của Cửu Chuyển Càn Khôn Đan, nếu đối phương khư khư cố chắp xông tới, rất có thể sẽ bị cuốn vào cánh cửa không gian, tiến vào trong không gian loạn lưu, không có pháp bảo đặc thù, công pháp hoặc thực lực Thiên Anh, trong không gian loạn lưu chỉ có con đường chết.
- Oanh!
Nhưng vào lúc này, lại có chuyện xảy ra, bên cạnh Chu Dật Phàm là một lão già nhảy ra, thét dài một tiếng, nhẹ nhõm ngăn cản công kích của Vũ Thân Vương.
- Chu Dật Phàm, con mẹ nó ngươi còn dám chơi ngầm, ngươi muốn chết...
Vũ Thân Vương nhìn thấy người của Chu Dật Phàm ngăn cản, màđạo quang mang bay vào trước khi Cửu Chuyển Càn Khôn Đan vỡ vụn, cánh cửa không gian triệt để sụp đổ, cho nên hắn rất tức giận.
Vốn tìm tòi Trình Cung, tất cả mọi người dừng lại, đột nhiên thế cục phát sinh biến hóa.
- Phí lão, ngươi đang làm gìđó?
Chu Dật Phàm cũng phát mộng, nhìn thấy Nguyệt Minh thái tử, Vân Vô Hình, Phong Vô Ảnh, Côn Bằng thái tử còn có Vũ Thân Vương đang nhìn hắn chằm chắm, tùy thời có khả năng động thủ, hắn cũng sợ. Không có biện pháp, nếu những người này đồng thời ra tay với hắn, hắn tuyệt đối khó thoát khỏi cái chết, trọng yếu nhất chính là hắn không biết xảy ra chuyện gì. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
- Làm gì? Ha ha... Chu Dật Phàm, ngươi còn tự xưng là mình thông minh, chẳng lẽ ngươi cũng chưa rõ sao, hắn là người của bổn thiểu chủ. Ngươi thực sự cho rằng tính toán của mình, có thểđại biểu cho Thất Âm Cầm Cung sao, bảo ngươi đến làm quân sư quạt mo, quả thực làm mất hết mặt mũi của Thất Âm Cầm Cung rồi.
Đạo hào quang này bay đi được mấy dặm nữa rồi dừng lại, mọi người nhìn thấy đây là một đầu cự thú có hỏa diễm màu đen bao bọc, bởi vì tốc độ quá nhanh cho nên mọi người chưa nhìn rõ hình dáng của nó, cho nên chỉ nhìn thấy một đạo ánh sáng thôi.
Màđứng trên người cự thúđược hỏa diễm bao bọc không phỉa là người khác, chính là thiếu cung chủ Thất Âm Cầm Cung Tần Vô Ngân, vào lúc này vô cùng đắc ý, càn rỡ cươi to, ở phía sau hắn có mười mấy người, người hắn dẫn theo, cơ hồ hơn phân nửa người ở đây mang theo.
Hiển nhiên tên Phí lão kia dùng phương pháp đặc thù nào đó dẫn đường cho Tần Vô Ngân, làm cho hắn vào lúc cuối cùng có nhìn tìm đúng phương hướng, mọi người đề phòng lẫn nhau, trước khi mở cửa không gian đã bố trí tất cả kỹ càng, nhưng không nghĩ tới lại bị người ta tính toán.
Bởi vì trong linh hồn huyết thệ, nếu có người vi phạm ước định sẽ bị liên thủ đánh chết, tập kích hoặc mang thêm người tiến vào, đều bị mọi người vây công.
- Tần... Vô... Ngân...
Chu Dật Phàm cũng không nghĩ tới, mình lại bị Tần Vô Ngân tính toán.
Lúc này, thân hình mấy trưởng lão Thất Âm Cầm Cung trên không trung cũng khẽ động, liền nghĩđến Tần Vô Ngân bên kia, bởi vì hắn vô cùng rõ ràng, hắn vào lúc này chọc người ta giận dữ, đứng ở bên cạnh hắn cũng không tốt, nhất là vào thời điểm đối mặt với lợi ích cực lớn.
- Ngươi còn muốn đi.
Hắn vừa mới động, Vũ Thân Vương đã tức giận gầm lên một tiếng.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Một hoặc hai tên liên thủ hắn không sợ, nhưng nếu như Trình Cung, Vũ Thân Vương, Vân Vô Hình, Phong Vô Ảnh thậm chí Chu Dật Phàm liên thủ với nhau, sẽ đủ khả năng uy hiếp hắn, đối với tồn tại có thể uy hiếp mình, thái độ của Côn Bằng thái tử sẽ khác.
Nhưng hắn lại không nghĩ tới, sau khi đi vào, Trình Cung lại biến mất.
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, vẻ mặt mờ mịt.
- Trên người hắn nhất định cũng cóđạo khí, ta cũng đã sớm nghĩ tới, rất có thểđạo khí này có hiệu quả ẩn nấp hơn nữa khẳng định là ở xung quanh đây, mọi người ra tay đánh nát không gian chung quanh đây một lần, cũng không tin tìm không ra hắn.
Chu Dật Phàm tiến vào bảo tàng Đan Tông rồi, đương nhiên là ham bảo tàng của Càn Khôn Đan Tông lưu lại, đối với chiến đấu thế tục hắn đã an bài thỏa đáng, trong thời gian ngắn, thế tục chiến đấu mất đi Trình Cung chỉ huy hắn cũng an bài thỏa đáng, còn một mục đích khác quan trọng hơn là, hắn muốn thừa dịp ở trong không gian bảo tàng Càn Khôn Đan Tông tiêu diệt Trình Cung, triệt để diệt trừ hắn, lần này tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội này.
Bên canh, thủ hạ của Chu Dật Phàm nghe hắn nói không ngừng dùng thần niệm tìm kiếm, đồng thời dùng lực lượng oanh kích không gian chung quanh, nếu như sử dụng đạo khí che dấu không gian, một khi không gian mất đi ổn định sẽ hiện ra.
Bọn người Vũ Thân Vương, Nguyệt Minh thái tử cũng cho người động thủ, Côn Bằng thái tử suy nghĩ rồi gật đầu, cũng cho thủ hạđộng thủ.
Thủ hạ của Vân Vô Hình, Phong Vô Ảnh cũng động thủ, Côn Bằng thái tử, Vũ Thân Vương, Chu Dật Phàm, Vân Vô Hình, Phong Vô Ảnh, Nguyệt Minh thái tửđứng ở một phương vị, thủ hạ thìđang nháo động, không ngừng oanh kích không gian, sử dụng thần niệm dò xét, muốn bức Trình Cung đang trốn hiện ra.
Nhưng thủ hạ của Vân Vô Hình, Phong Vô Ảnh lại khác, bọn hắn hoàn họ chỉ tùy ý ứng phó cho qua chuyện, Chu Dật Phàm và Vũ Thân Vương nhìn thấy rất khó chịu, nhưng bọn họ cũng nhìn ra thực lực của Vân Vô Hình, Phong Vô Ảnh, còn chưa dám khinh thị hắn.
Bọn họ vừa mới bắt đầu điều tra, chín khỏa Cửu Chuyển Càn Khôn Đan trên bầu trời đột nhiên bắt đầu co rút lại, chín khỏa Cửu Chuyển Càn Khôn Đan bắt đầu vỡ vụn, cánh cửa không gian càng lúc càng nhỏ.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên một đạo quang mang, trực tiếp từ bên ngoài bay vào, thần kinh của mọi người hiện giờđã căng cứng, đối với việc cánh cửa không gian co rút lại rất lưu ý, đồng thời cũng cảm nhận được có khí tức đang bay vào, không, không phải nhiều, mà là rất nhiều.
- Người nào, cút ra ngoài.
Vũ Thân Vương là người quát lên trước hết, Long Hoang Kích đánh ra, một đầu Thủy Long đánh ra ngoài.
Nếu đã dám tiến vào, lúc trước mọi người đề phòng có người tiến vào, cố ý bố trí trận pháp ở chung quanh, chủ yếu dùng mê hoặc làm chủ. Bởi vì biết rõ Cửu Chuyển Càn Khôn Đan mở đi cánh cửa không gian nhất định không có khả năng duy trùy trong thời gian quá dài, thời điểm bọn họ chuẩn bị không phát hiện cái gì, cho dù sao khi bọn họ đi vào và có người phát hiện dị thường chạy tới, trong thời gian ngắn cũng không có biện pháp tập trung vị trí, đến lúc đó cánh cửa không gian cũng đãđóng lại.
Nhưng không nghĩ tới, trong thời gian ngắn như thế, cánh cửa không gian cơ hồ đãđạt tới giới hạn lớn nhất, mà bắt đầu sụp đổ, trước sau cũng chỉ có mười nhịp nhổ, bọn họ bắt đầu tìm kiếm tung tích của Trình Cung, nhưng không ngờ lại có người xông vào. Đương nhiên mọi người không hi vọng có người tiến vào, cơ hồ tất cả mọi người làm tốt chuẩn bị ra tay, Vũ Thân Vương là người phản ứng kịch liệt nhất.
Mẹ kiếp, bảo tàng Càn Khôn Đan Tông vốn là của mình, hiện tại bị nhiều người phân chia như thế, vốn đã thương lượng tốt việc giết chết Trình Cung, hiện tại không tìm thấy Trình Cung. Lại có người muốn chiếm tiện nghi, quả thực không biết chết sống. Mặc kệđối phương rất mạnh, một kích này đánh vào cánh cửa không gian của Cửu Chuyển Càn Khôn Đan, nếu đối phương khư khư cố chắp xông tới, rất có thể sẽ bị cuốn vào cánh cửa không gian, tiến vào trong không gian loạn lưu, không có pháp bảo đặc thù, công pháp hoặc thực lực Thiên Anh, trong không gian loạn lưu chỉ có con đường chết.
- Oanh!
Nhưng vào lúc này, lại có chuyện xảy ra, bên cạnh Chu Dật Phàm là một lão già nhảy ra, thét dài một tiếng, nhẹ nhõm ngăn cản công kích của Vũ Thân Vương.
- Chu Dật Phàm, con mẹ nó ngươi còn dám chơi ngầm, ngươi muốn chết...
Vũ Thân Vương nhìn thấy người của Chu Dật Phàm ngăn cản, màđạo quang mang bay vào trước khi Cửu Chuyển Càn Khôn Đan vỡ vụn, cánh cửa không gian triệt để sụp đổ, cho nên hắn rất tức giận.
Vốn tìm tòi Trình Cung, tất cả mọi người dừng lại, đột nhiên thế cục phát sinh biến hóa.
- Phí lão, ngươi đang làm gìđó?
Chu Dật Phàm cũng phát mộng, nhìn thấy Nguyệt Minh thái tử, Vân Vô Hình, Phong Vô Ảnh, Côn Bằng thái tử còn có Vũ Thân Vương đang nhìn hắn chằm chắm, tùy thời có khả năng động thủ, hắn cũng sợ. Không có biện pháp, nếu những người này đồng thời ra tay với hắn, hắn tuyệt đối khó thoát khỏi cái chết, trọng yếu nhất chính là hắn không biết xảy ra chuyện gì. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Làm gì? Ha ha... Chu Dật Phàm, ngươi còn tự xưng là mình thông minh, chẳng lẽ ngươi cũng chưa rõ sao, hắn là người của bổn thiểu chủ. Ngươi thực sự cho rằng tính toán của mình, có thểđại biểu cho Thất Âm Cầm Cung sao, bảo ngươi đến làm quân sư quạt mo, quả thực làm mất hết mặt mũi của Thất Âm Cầm Cung rồi.
Đạo hào quang này bay đi được mấy dặm nữa rồi dừng lại, mọi người nhìn thấy đây là một đầu cự thú có hỏa diễm màu đen bao bọc, bởi vì tốc độ quá nhanh cho nên mọi người chưa nhìn rõ hình dáng của nó, cho nên chỉ nhìn thấy một đạo ánh sáng thôi.
Màđứng trên người cự thúđược hỏa diễm bao bọc không phỉa là người khác, chính là thiếu cung chủ Thất Âm Cầm Cung Tần Vô Ngân, vào lúc này vô cùng đắc ý, càn rỡ cươi to, ở phía sau hắn có mười mấy người, người hắn dẫn theo, cơ hồ hơn phân nửa người ở đây mang theo.
Hiển nhiên tên Phí lão kia dùng phương pháp đặc thù nào đó dẫn đường cho Tần Vô Ngân, làm cho hắn vào lúc cuối cùng có nhìn tìm đúng phương hướng, mọi người đề phòng lẫn nhau, trước khi mở cửa không gian đã bố trí tất cả kỹ càng, nhưng không nghĩ tới lại bị người ta tính toán.
Bởi vì trong linh hồn huyết thệ, nếu có người vi phạm ước định sẽ bị liên thủ đánh chết, tập kích hoặc mang thêm người tiến vào, đều bị mọi người vây công.
- Tần... Vô... Ngân...
Chu Dật Phàm cũng không nghĩ tới, mình lại bị Tần Vô Ngân tính toán.
Lúc này, thân hình mấy trưởng lão Thất Âm Cầm Cung trên không trung cũng khẽ động, liền nghĩđến Tần Vô Ngân bên kia, bởi vì hắn vô cùng rõ ràng, hắn vào lúc này chọc người ta giận dữ, đứng ở bên cạnh hắn cũng không tốt, nhất là vào thời điểm đối mặt với lợi ích cực lớn.
- Ngươi còn muốn đi.
Hắn vừa mới động, Vũ Thân Vương đã tức giận gầm lên một tiếng.