Ai cũng biết, trong thành Hỏa Vân có lẽ không có tồn tại cường đại, nhưng khẳng định không đến mức không có tồn tại Thiên Anh, tuy chuyện này xảy ra rất nhanh, nhưng chắc chắn tổng bộ của Đông Phương gia tộc cũng đã nhận được tin tức này rồi, ngay cả những người đứng ở ngoài quan sát cũng bị kích động không thôi, ứng với câu cách ngôn kia, xem náo nhiệt vĩnh viễn không sợ việc lớn!
- Đứng tới đây, tại sao ngươi lại ngốc như thế, tại sao lại tới đây!
Đông Phương Linh Lung đứng ở trước cửa sổ, vị trí của nàng ở rất cao, có thể quan sát mấy trăm dặm chung quanh. Tuy lực lượng của nàng bị phong ấn, nhưng nàng vẫn có thể đứng trên đỉnh cung điện mà nhìn thấy Trình Cung dẫn theo mập mạp, sắc quỷ, Túy Miêu cùng Đông Phương Ngọc Sanh đi tới gần.
Tâm tình của Đông Phương Linh Lung vào lúc này vô cùng phức tạp, nhìn thấy người mình yêu thương nhất xuất hiện, còn suất khí, bá đạo, cường thế giết vào, đây là mộng tưởng của bất cứ nữ nhân nào.
Nhưng lý trí của nàng không dám suy nghĩ nhiều, bởi vì đây không phải là Đông Bắc Đan Châu trước kia, hoàn toàn là một mớ hỗn độn, cho dù các thế lực lớn của Cửu Châu cũng không dám dính vào, nhưng hết lần này tới lần khác, hắn lại nhảy trong đó.
- Bành!
Đông Phương Nhất Minh âm thầm bóp nát một khối tinh thạch trong tay, đồng thời trong lòng của hắn đang tức muốn điên lên.
Chẳng lẽ những tên quản tình báo trong gia tộc đã chết hết rồi sao, thành Hỏa Vân xảy ra chuyện lớn như vậy, chẳng lẽ bọn chúng không biết, trận pháp thành Hỏa Vân bị phá, chẳng lẽ bọn chúng còn không nhanh chóng đi báo cáo với trưởng lão và Thái Thượng trưởng lão.
Phụ thân mình đang ở ngọn núi chính, cách thành Hỏa Vân quá xa xôi, phải biết rằng khoảng cách từ thành Hỏa Vân đi tới tổng bộ của Đông Phương gia tộc còn cách vài ngàn dặm, mà khoảng cách và phạm vi thế lực của tám mươi mốt ngọn núi cũng vượt qua vạn dặm, mỗi ngọn núi có diện tích ít nhất là mấy ngàn dặm, nhiều thì vạn dặm, tám mươi mốt ngọn núi, nhưng kỳ thật phải nói là một tòa sơn mạch to lớn mấy chục vạn dặm.
Đó mới là căn cơ chân chính của Đông Phương gia tộc, cũng là phạm vi thế lực hạch tâm của Đông Phương gia tộc tại Đông Bắc Đan Châu này.
Tuy gần với ngọn núi chính, nhưng thành Hỏa Vân với tư cách là yếu địa chiến lược của Đông Phương gia tộc, đồng thời cũng chẳng là cái gì cả, hôm nay Bắc Minh Triều sắp tới đón dâu, làm sao có thể phản ưng chậm như thế, rơi vào đường cùng Đông Phương Nhất Minh chỉ có thể bóp nát khối nguyên tinh, thông tri cho phụ thân của hắn.
Mặc dù hắn háo sắc nhưng hắn không ngu, đám người kia khí thế hung ác, ngay cả thủ hạ của gia gia vừa rồi liên thủ lại cũng không làm gì được bọn chúng, nhất định phải kinh động Thiên Anh Thái Thượng trưởng lão. Thái Thượng trưởng lão lại có một cách nhìn khác, hơn nữa Đông Phương Nhất Minh cho rằng đám Thái Thượng trưởng lão không thèm để ý, bọn chúng cũng không gây với Đông Phương Nhất Minh. Nhưng trong tòa thành thị này, thành Hỏa Vân chỉ là một thành thị đặc thù mà thôi, hoặc cũng chỉ có những yếu địa chiến lược tiếp giáp với Bắc Minh gia tộc mới có Thiên Anh Thái Thượng trưởng lão.
Dù sao tồn tại Thiên Anh cao cao tại thượng, một bước lên trời, cho dù là Thái Thượng trưởng lão đang trực cũng không quản quá nhiều tục sự, trừ phi nhận được mệnh lệnh.
- Thiếu gia, ngài nên chạy trốn trước đi...
Tên Thái Thượng trưởng lão kia nhìn thấy bọn ngươi Trình Cung khí thế hung ác, đã biết sợ, muốn bảo Đông Phương Nhất Minh đào tẩu.
- Trốn, phải chạy trốn là bọn chúng...
Đông Phương Nhất Minh nói xong liền phun một ngụm máu, hung ác nói:
- Lão già nhát gan kia, bọn chúng tính là cái gì chứ, dám hung hăng càn quấy trên địa bàn của Đông Phương gia tộc, bọn chúng cho rằng mình thái tôn sao, bọn chúng chết chắc rồi...
Nhưng vào lúc này, không gian bên cạnh Đông Phương Nhất Minh bị xé rách, hai người từ bên trong đi tới, một gã lão giả tóc dài, tóc cùng lông mi đều có máu vàng đất, giống như bị chôn dưới đất nhiều năm. Một người khác có bộ dáng da bọc xương, một lớp da bao lấy bộ xương, con mắt trong hốc mắt chuyển động, có cảm giác như nó sắp rơi xuống đất, vừa nhìn liền thấy vô cùng khủng bố.
- Khô Cốt gia gia, không ngờ ngài lại ở thành Hỏa Vân, quá tốt. Đám hỗn đản này dám phá thành thị của Đông Phương gia tộc, làm ta bị thương, ngài giúp ta giết hắn, không, bắt lấy hắn, ta muốn hảo hảo tra tấn hắn. Ta muốn cho hắn nhìn tận mắt, ta chơi chết nữ nhân của hắn như thế nào.
Nhìn thấy hai người này xuất hiện, tâm thần của Đông Phương Nhất Minh lập tức buông lỏng.
Tên lão giả kia nhìn thấy Đông Phương Nhất Minh mặc quần áo và trang sức của Đông Phương gia tộc, hiển nhiên cũng mơ hồ có chút ấn tượng về hắn, lão giả hiển nhiên bế quan thật lâu, hôm nay vừa đi ra thấy Đông Phương Nhất Minh nói như thế, hắn khẽ chau mày. Vãn bối Đông Phương gia tộc, từ khi nào không chịu được như thế, nghe lời nói sau đó, càng làm ánh mắt hắn nhìn Đông Phương Nhất Minh vô cùng không đúng.
- Bái kiến Thái Thượng trưởng lão, bái kiến Khô Cốt đạo nhân.
Tên trưởng lão Địa Anh đỉnh phong vừa thấy hai vị này, tâm lý cũng an tâm hơn rất nhiều. Hai người này trước khi hắn chưa đạt tới Địa Anh đã nhìn thấy qua, lúc đó đã là Thiên Anh tầng ba, hôm nay đã qua trăm năm, không nghĩ tới vẫn một mực tu luyện trong thành Hỏa Vân, đó là Đông Phương Cốc Thái Thượng trưởng lão.
Mà vị tên Khô Cốt đạo nhân này chính là tâm phúc của Đông Phương Thiên Báo, thời điểm Đông Phương Thiên Báo bị đuổi ra khỏi gia tộc, hắn đã là người lập nên nhiều công lao hãn mã. Hai đại Thiên Anh xuất hiện, cuối cùng đã làm cho tên trưởng lão Địa Anh đỉnh phong yên lòng.
- Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, tại sao người một nhà lại đánh nhau thành thế này?
Đông Phương Cốc nhìn đám người ở phía sau Trình Cung, người hắn nhận ra không có bao nhiêu, nhưng quần áo và trang sức của Đông Phương gia tộc của hơn trăm người đó đang mặc hắn lại nhận ra, đều là người Đông Phương gia tộc.
Đông Phương Nhất Minh nghe xong liền tức giận, nổi giận mắng:
- Cái gì mẹ nó người một nhà, mấy gia hỏa này từ Nam Chiêm Bộ Châu đến, không biết trời cao đất rộng, đã giết hơn trăm người của Đông Phương gia tộc chúng ta, trong đó có nhiều tên Địa Anh đỉnh phong, còn có trận pháp phòng ngự của thành Hỏa Vân, Về phần tên Đông Phương Ngọc Sanh bởi vì không có được vị trí gia chủ, đã kích động mọi người nháo sự, đáng chết.
- Đáng chết nhất chính là ngươi đấy!
Lúc này, Trình Cung mang theo mọi người đi tới gần, thời điểm cách bọn họ trăm mét liền dừng lại, sát khí trong mắt đã thu liễm, nhưng đôi mắt vẫn lạnh như băng, nhìn Đông Phương Nhất Minh như nhìn người chết.
Đông Phương Nhất Minh vốn đang tức giận, nghe được Trình Cung nói ra lời này, lại nhớ tới mình vừa bị hắn làm bị thương, vừa định ngẩng đầu giận dữ mắng mỏ, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Trình Cung, những lời định nói nuốt trở lại, giống như rơi vào hầm băng.
- Chê cười, ta mà cần tranh đoạt vị trí gia chủ với các ngươi sao, đến bây giờ Đông Phương Thiên Ngạo cũng chỉ là đại gia chủ mà thôi, còn chưa phải là gia chủ, còn nói cái gì mà cạnh tranh chứ.