“Đây là…” – Hoàn toàn không có khái niệm đối với những đồ dùng bình dân, ám dạ vua cũng đâu phải cái gì cũng biết.
“Cái gì á hả? Đây chính là vũ khí bí mật chuẩn bị cho một gia đình ấm áp lúc vào đông đó ~”. Vị cha già nãy còn buồn rười rượi giờ đã lại sinh động cực kỳ, vẻ mặt say mê khoe khoang đồ tốt. “Cứ tưởng tượng đến cảnh cùng với con trai con gái quây quần ăn cơm trên bàn sưởi, daddy đã cảm thấy mình hạnh phúc tựa như đang ở chốn thiên đường ~”
“Chưa từng đi đến đó thì đừng có lấy ra mà so sánh vớ vẩn!” – Zero Kiryuu thuần thục pha hồng trà, nhanh chóng nhét vào tay Kurosu Kaien, thành công chấm dứt mọi tiếng ồn.
“Zero-chan, daddy thích trà xanh cơ ~~~” – Cha già bị tổn thương đang phụng phịu ôm tách trà như một tiểu tức phụ.
“Ta thì cảm thấy rất thú vị!” – Người nào đó thích hồng trà mỉm cười thanh lịch, sâu sa liếc nhìn Zero Kiryuu đang trợn mắt với hắn.
“Thế hả, ta cũng thấy vậy đó, Kaname-kun ~~~” – Cha già bi thương lập tức sống lại, kéo Kaname và Yuuki ngồi xuống quanh bàn sưởi, bốn phía nở rộ hồng hoa, “Thật ấm áp >w<”
“Đủ lắm rồi! Tùy ông đấy!” – Chuyện đến nước này, lại có người tốt làm chỗ dựa, Zero Kiryuu không thể làm gì hơn là thở dài. Quyền lực khống chế của cậu bị phá hoại, bực dọc nói, “Không phải đơn thuần là đến xem trò vui đó chứ, Kuran?”
Khoát tay với vẻ mặt lo lắng của Yuuki, Kaname Kuran vẫn tiếp tục mỉm cười, né thoát lời châm chọc sắc sảo của cậu, “Kiryuu-kun cũng lại đây ngồi đi!”
Rất nhanh, Kaname đã phát hiện ra chỗ thú vị của bàn sưởi. Chăn bông phủ kín nửa thân dưới, khiến cho người đối diện hoàn toàn không thể nhận ra sự mờ ám ở phía bên này.
Tỉnh bơ nắm tay Zero Kiryuu, Kaname ôn hòa nói với Yuuki, “Yuuki, năm nay em sẽ tham gia vũ hội chứ?” – Đoán chừng cũng là một lần cuối cùng…
<Zero.> – Ngón tay thon dài tinh tế viết lên lòng bàn tay của Zero Kiryuu, chạm vào da thịt dấy lên một cơn tê dại vì ngứa.
“Kaname-senpai…” – Yuuki không kìm được liếc nhìn cậu trai tóc bạc, rồi nhanh chóng đỏ mặt gật đầu. Cô gái nào mà chẳng ảo tưởng qua một lần được mặc váy áo xinh đẹp, khiêu một khúc cùng hoàng tử trong mơ của mình tại vũ hội?
<Làm gì đó?> – Không khách khí vẽ loằng ngoằng đáp lại lên lòng bàn tay đối phương, Zero Kiryuu chưa chú ý đến chút tư tâm nhỏ nhoi của cô gái.
“Vậy em nhận lễ vật này đi.” – Chẳng biết từ bao giờ, trên bàn đã đặt một hộp dài được gói cẩn thận ngay trước mặt Yuuki, sợi ruy băng to màu đỏ kéo dài xoắn cuộn điểm xuyết thanh lịch.
<Hồng trà ban nãy…> – Đầu ngón tay tiếp tục không rảnh rỗi.
“Em mở ra được chứ?” – Thử chạm vào bề mặt tinh xảo của chiếc hộp, Yuuki cẩn thận hỏi.
“Ừ.” – Mỉm cười hoàn mỹ không sơ hở.
<Tự mình đa tình.> – Không đợi Kaname viết nốt, Zero đã chuyển tay, vội vã phản bác.
Mở hộp ra, bên trong là một bộ váy dài màu trắng, giống như một đóa hồng bạch, lại giống như ánh sáng trong trẻo êm đềm thanh nhã, đường cắt tinh tế phóng khoáng ngắn gọn cùng đường may tỉ mỉ đều thể hiện khí chất cao quý điềm tĩnh.
“Đẹp quá…” – Yuuki tán thưởng.
<Giấu đầu hở đuôi.> – Từ tốn viết xong, Kaname Kuran thỏa mãn nhìn cậu trai bên cạnh kích động đứng dậy, người nào đó không thèm… che giấu ý định đuổi khách, “Không còn sớm nữa, người không liên quan nên về đi thôi!”
“Zero~~~” – Câu nói vô lễ đột ngột vang lên giữa một bầu không khí chan hòa vui vẻ, nghe có vẻ phá lệ chói tai. Tuy rằng Yuuki hiểu được mâu thuẫn thâm căn cố đế giữa vampire và hunter, song cô vẫn không thể giải thích được nguyên nhân gây rối này của cậu, bèn kiên định đứng ở phe thoạt nhìn rất ngây thơ vô tội là Kaname Kuran.
“Nào đến đây, đến đây ~~ Nếu đã muộn chi bằng Kaname-kun hãy ở lại ăn cơm luôn thể!” – Cha già đứng ra hòa giải hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt nguy hiểm của Zero Kiryuu, trên mặt tràn đầy một loại tươi cười hạnh phúc tựa mộng ảo, “Zero-chan cũng đồng ý chứ?”
“Hừ!” – Từ chối cho ý kiến. Sau khi từ từ suy nghĩ kĩ càng, Zero cũng biết mình đã mắc bẫy của đối phương. Trong mắt người khác, hành động vừa rồi của cậu chẳng khác nào cố tình sinh sự. Zero oán hận liếc kẻ gây họa chân chính đang bình tĩnh ngồi bên cạnh, xoay người ra khỏi phòng khách.
“Zero đi đâu đó?”
“Nấu cơm!” – Nghiến răng nghiến lợi trả lời hai chữ, văng vẳng.
“Aizz…” – Kurosu Kaien bất lực thở dài, đảo mắt một cái đã thành vẻ hứng phấn lôi kéo Yuuki vây quanh bàn cơm, hoàn toàn không thấy Kaname Kuran cũng nối đuôi bước theo Zero. “Yuuki cùng daddy bày một bàn cơm gia đình ấm áp hạnh phúc nào!”
“Thì ra vì vậy mà người mới giữ Kaname-senpai ở lại ăn cơm hả…” – Cô con gái rượu đen mặt.
“Zero…” – Giọng nói quyến rũ mang theo sự dịu dàng mạnh mẽ không cho phép kháng cự, cố tình lên cao khiến Zero hoảng hốt.
“Ừm.” – Ngu ngơ đáp lại.
Sau đó là một khoảng ăn ý cùng im lặng.
Kaname Kuran nghiêng người dựa vào cạnh cửa ngắm Zero Kiryuu bận rộn ngược xuôi. Đôi tay thường ngày cầm Bloody Rose hóa ra khi sử dụng đồ làm bếp lại nhẹ nhàng thuần thục như vậy, động tác ưu mỹ.
“Đã lâu rồi chưa thấy cảnh này…” – Nhanh chóng bước qua, hắn dùng một tay vòng quanh thắt lưng mềm dẻo của cậu, tay kia tùy tiện nhặt lên một miếng nguyên liệu mới được thái mỏng nằm trên thớt, cười nhẹ. “Mẹ ta cũng từng thái cà chua như vậy, ngày trước thấy nó rất đẹp nên hay lén ăn vụng.”
Mặt cắt ngang, thịt quả trong suốt nhìn rõ cả sợi tơ mỏng đan chéo. Màu đỏ ấm áp, màu vàng diễm lệ, màu xanh mềm mại giao hòa với nhau, khiến tầm mắt choáng ngợp, vẻ đẹp khéo léo tùy tiện.
“Kuran…” – Zero chưa từng nghĩ đến lúc Kaname sẽ đề cập tới gia tộc của hắn, cậu hơi nghi hoặc, dừng tay quay sang, ánh vào mắt là đôi con người màu rượu đỏ sâu thẳm.
Nụ hôn dịu dàng mang theo vị chua chua ngọt ngọt của cà chua, nhẹ nhàng chạm vào, chốc lát rời đi khi Zero Kiryuu còn chưa kịp phản ứng.
“Đã là ký ức xa xôi sắp sửa lãng quên.” – Lời trần thuận sâu kín nói không rõ bi thương. – “Có đôi khi ta thậm chí cảm thấy được hạnh phúc ấy dường như chưa từng tồn tại.”
Mở to miệng không biết nên an ủi ám dạ vua trong ấn tượng vốn luôn bình tĩnh này như thế nào, Zero Kiryuu chỉ biết ngốc nghếch vươn tay ra ôm chặt lấy hắn.
“Mẹ ta thích mặc váy dài màu trắng thuần.” – Hắn tiếp tục. – “Bà ấy là người phụ nữ đẹp nhất mà ta từng thấy, dịu dàng, mạnh mẽ. Ở bên bà ấy rất ấm áp, cũng rất yên bình.”
“Ừm.” – Cậu cúi đầu đáp lại, không rõ là đồng ý hay thở dài.
Thật lâu sau, Kaname không nói thêm nữa, lẳng lặng ôm nhau, tựa như có thể từ cái ôm này mà hồi tưởng lại tất cả ấm áp yên bình ngày trước.
“Ta biết, đây là sự thực tàn khốc đối với em.” – Giữa hai người đang xuất hiện một vết rạch bất tận mà sớm muộn cũng sẽ bị vạch trần, chỉ biết theo thời gian hoãn lại càng ngày càng sâu, không có thuốc nào cứu được. “Vì sao không trực tiếp hỏi ta?”
Không hề phòng bị. Sau khi vừa chiếm được sự dịu dàng của cậu, đối phương lại đột nhiên thay đổi đề tại, một dao đâm thẳng vào ngực, không có cả cơ hội tránh né.
“Hành động của anh bây giờ chính là phạm quy!”
Zero Kiryuu biết, sự thực tàn khốc mà Kaname nói đến, cặp sinh đôi bị nguyền rủa.
Cuộc đối thoại với Ichiru vào sáng sớm hôm đó, bảo cậu không thèm để ý có chăng chỉ là lừa mình dối người mà thôi.
Tuy đã tách biệt lâu ngày, nhưng Zero Kiryuu hiểu con người Ichiru. Khi còn nhỏ, cơ thể nó gầy yếu, dần dần hình thành thái độ khinh thị và trào phúng tự ngược với cái chết. Chỉ cần là thứ nó muốn có, nó sẽ không tiếc dùng sinh mạng của mình để đánh đổi.
Liên hệ với ý tứ trong lời nói của Ichiru, không khó để phát hiện sự nhúng tay thao túng của chủ nhân ván cờ này, Zero cảm thấy có vài phần ngọc nát đá tan. Giáp mặt chất vấn Kaname Kuran, hiển nhiên không phải chuyện tốt.
Trải qua cân nhắc tính toán, Zero Kiryuu vẫn quyết định chiếm lấy đáp án từ chỗ Kurosu Kaien: Song sinh trong gia tộc hunter cần phải ăn thịt đối phương để giành quyền sống sót. Mà với đôi song sinh được cho là kỳ tích của gia đình Kiryuu, lời nguyền đó sợ rằng chỉ càng tàn nhẫn và đẫm máu.
“Ta đã chờ em rất lâu.” Nhưng em lại không xuất hiện. Kaname nói, “Nói cho ta quyết định của em, ta nghĩ em sẽ không muốn ta giúp em lựa chọn đâu nhỉ.”
Vốn cho rằng chỉ cần cậu chủ động cắt đứt tơ hồng ràng buộc giữa hai người, đôi bên sẽ ngầm tự hiểu. Kaname Kuran và Zero Kiryuu lại trở về điểm xuất phát, trở thành người lạ qua đường, trở thành quan hệ lợi dụng và bị lợi dụng. Thế nhưng thật không ngờ đến, đối phương sẽ áp dụng hành động can thiệp ngay trước mặt. Kaname Kuran, niềm kiêu ngạo vương giả của anh ở đâu? Chậm chạp án binh bất động, chỉ là vì chờ đợi một quyết định vô nghĩa của tôi?
“Quyết định của tôi không quan trọng.” – Hít sâu một hơi, Zero đẩy Kaname ra, xoay người lạnh lùng đáp. “Tôi cũng không có nghĩa vụ phải nói cho anh biết.”
“Em nghĩ là chỉ cần đoạn tuyệt quan hệ với ta, bàn cờ có thể lập lại bố cục ban đầu ư?” – Phỏng đoán hoàn mỹ, không hề sai lệch.
“Tôi và anh vốn dĩ không hề có quan…” hệ.
Chữ ‘hệ’ biến mất trong nụ hôn thô bạo, mất đi dịu dàng thương tiếc của dĩ vãng, cái lưỡi linh hoạt cạy mở khớp hàm, nhanh chóng công thành đoạt đất, tuyên bố quyền làm chủ lãnh địa. Ngón tay thon dài chui vào vạt áo rộng thùng thình, quen thuộc mà vuốt ve từng nơi từng chỗ mẫn cảm, khiến đối phương không kiềm được vuột ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn.
Mạnh mẽ giữ chặt chân tay còn cố gắng phản kháng của cậu, Kaname thoáng nhìn cánh cửa mở rộng bên ngoài, hài hước cười khẽ: “Ta không sợ phải mời người khác đến thẩm định mối quan hệ của chúng ta đâu.”
“Cút!” – Vừa mới kịp lấy hơi, Zero Kiryuu bất chấp tất cả phát tiết sự bức xúc trong lòng.
“Đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước…” – Nâng cằm đối phương, hắn nhìn thẳng vào đôi mắt tím nhạt phủ một tầng hơi nước. Ngoài ý muốn, trong đó không hề có phẫn nộ. Vì thế chưa dứt câu, hắn đã chuyển sang thở dài, “Lại cố ép buộc chính mình rồi, đáng nhẽ ta nên sớm đoán được mới đúng…”
Lúc nghe xong lời giải thích của Kaien, ý định đầu tiên hiện lên trong đầu Zero Kiryuu chính là đi tìm Kaname. Cậu lao ra ngoài cửa, gió thổi qua bừng tỉnh lại. Người nói sẽ không tin tưởng Kaname chẳng phải chính là cậu sao? Rốt cuộc có tư cách gì để mắng hắn? Lừa gạt? Phản bội? Hay là đùa giỡn? Là cậu, Zero Kiryuu, đã quên mất bổn phận làm một quân cờ của mình.
Ván cờ này vốn phải là Kaname Kuran làm chủ, đưa cậu – một quân cờ nhỏ – ra giết chết quân cờ của đối phương, để cậu trở thành một quân cờ mạnh mẽ, bất chấp việc hai quân cờ cùng được tạo ra từ một khối ngà voi…
“Là anh, quá tham lam.” – Đã muốn ăn quân vua đen mà lại còn ước ao giữ được cờ của mình, trên đời làm gì có chuyện dễ dàng đến vậy, làm bất cứ điều gì cũng cần phải trả giá.
Nếu nhìn tổng thể ván cờ, kế hoạch của Kaname Kuran có thể nói là hoàn mỹ không kẽ hở. Chỉ cần hai người không dây dưa với nhau, không nảy sinh tình cảm, tất cả sẽ thuận lợi tiến hành.
“Nhưng ta có lý do để trở nên tham lam.” – Kaname đứng thẳng dậy, vuốt ve nếp gấp trên áo khoác, dần dần khôi phục bình tĩnh, “Chỉ cần chấp nhận trả giá nhiều hơn nữa, thì tham lam một chút cũng không có gì đáng trách.”
“Kuran…” – Tôi không hiểu ý anh. Chần chờ trong khoảnh khắc, Zero không kiềm được lòng gọi tên người kia, lại không biết muốn nói với hắn những gì. Cậu không biết mình phải làm sao.
“Zero, cứ đứng ở vị trí ban đầu rồi chờ xem!” – Hắn cười dịu dàng. – “Một ván cờ trăm phần trăm thắng lợi thì có gì thú vị, nên đổi lại cách chơi thôi!”