Hóa ra muốn tránh mặt người kia cũng không phải chuyện khó. Lịch nghỉ ngơi và làm việc đối lập, sở thích trái ngược, tính cách khác xa, ngoại trừ giây lát vào hoàng hôn thì không còn khả năng xuất hiện trong cùng một khung cảnh nữa, tách biệt rõ ràng.
Zero Kiryuu đứng trên thiên thai, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn về phía cái cửa sổ sát đất có che rèm nhung đỏ tía. Đang đọc sách sao? Cut! Tên đó đang nghĩ gì chứ? Cửa sổ vắng vẻ, không hề mở, ánh đèn vàng cam nổi bật giữa màn đêm đen sậm, yên tĩnh và thanh bình trái ngược hoàn toàn với tâm trạng của người đang ngắm nhìn từ bên dưới.
Buồn bực vô lý.
Rõ ràng là không muốn nhìn thấy cặp mắt màu rượu đỏ kia nhưng đáy lòng như phập phồng ngọn lửa nhỏ bé, chờ mong đọc được suy nghĩ của hắn, nhất là… về ngày đó. Đây là lòng hiếu kì bẩm sinh của con người sao? Zero Kiryuu nhếch nhếch môi, vô thức ngẩng đầu lần thứ một trăm hai mươi sáu để ngó chừng.
“Zero~~~” – Tiếng gọi ngọt ngào của cô gái vang lên bên tai cậu, mang theo tí xíu bất mãn, “Mấy hôm nay cậu bị sao vậy? Lúc thì đứng dựa vào tường bất an, lúc thì nằm lười trong chuồng ngựa, một mình tớ sao mà quản lý được cả khối Ngày chứ!”
“Vậy khỏi quản.” – Zero Kiryuu xoay đầu đón từng làn gió đêm mát mẻ, thoải mái đáp.
“Vớ vẩn! Trách nhiệm của sao đỏ chúng ta là duy trì trật tự của học viện và đảm bảo an toàn cho mọi học sinh!”
“Dù sao cũng chỉ là ra vẻ thế thôi. Nếu đám quái vật kia muốn kiếm ăn thì chúng ta cũng bó tay.”
“Không phải, nếu học sinh khối Ngày cứ chạy lung tung thì Kaname-senpai và những người khác sẽ bị làm phiền!”
“Thì cứ để cho hắn bị làm phiền đi!” – Gắt lên, cô gái nhỏ sợ đến mức nhảy lùi về sau vài bước, ngay đến tiếng gió đang thổi cuốn lá cây dường như cũng ngưng bặt.
Zero Kiryuu cau mày, cậu khẽ chống hai tay lên thiên thai nhảy xuống, gió đêm xào xạc truyền câu nói của cuối cùng của cậu cho Yuuki. “Để tôi tuần tra, cậu về đi!”
Xoa xoa lỗ tai bị đau, Yuuki liếc nhìn thiên thai rồi lẩm bẩm. “Làm gì mà tự nhiên giống con mèo xù lông vì bị giẫm phải đuôi?”
Cái đuôi bị giẫm phải ấy tên là: “Kaname Kuran aka kẻ luôn quấy nhiễu Zero Kiryuu.”
Đôi khi người chậm hiểu ở vào vài trường hợp đặc biệt sẽ vô thức đến gần với sự thật nhất, cái này gọi là Đại Trí Nhược Ngu(1) …
(1): Đại Trí Nhược Ngu: Kẻ có đại trí huệ cũng giống như người ngu dốt. – Trích trong “Lục Tổ Đàn Kinh”. Xem thêm giải thích ở .
Đi lại lung tung trong khu rừng ven ký túc xá Mặt Trăng, trăng thanh gió mát, sương đêm xen lẫn mùi gỗ thông phả vào mặt cậu, ấy thế nhưng không giải tỏa được sự buồn bực trong lòng. Zero Kiryuu thở dài, dứt khoát ngồi xuống một gốc cây khô, nhắm mắt lại không thèm nghĩ gì sất.
“Chậc, cậu còn định trốn tránh tới lúc nào?” – Giọng nói du dương bay bổng lọt hết vào tai, mềm mại dịu dàng.
Ngay từ từ đầu tiên, Zero đã nhận ra giọng điệu quen thuộc ấy. Cậu nhíu nhíu mày, cố gắng kiềm chế xúc động, không chịu mở mắt.
“Dù có chôn đầu trong cát thì sự thật cũng không thể thay đổi.” – Ý cười mười mười biểu thị tâm trạng tốt đẹp của chủ nhân.
“Hừ!” Zero Kiryuu hung hăng trừng hắn, sau đó quay nhanh đi không thèm để ý nữa.
“Lại nói, ta thực sự đang có chuyện cần tìm cậu đây, sao đỏ.” – Kaname Kuran cúi lưng, dựa vào bên tai Zero Kiryuu thì thầm, “Cả đêm đều có cảm giác bị người khác rình rập, khiến cho sinh hoạt hàng ngày rất khó khăn…”
Thấy cậu không phản ứng lại, cặp mắt rượu đỏ giảo hoạt, “Dường như còn phiền hơn cả một đàn nữ sinh khối Ngày nữa. Cậu thấy sao, Zero?”
Bị phát hiện rồi! Ban nãy ở thiên thai…
Rốt cuộc, Zero Kiryuu kích động quay lại nhìn thẳng vào đôi mắt nồng đậm ý cười của hắn, không thèm do dự rút Bloody Rose bên hông ra, “Anh nói đủ chưa?”
Rũ mắt nhìn thứ vũ khí đặt trước ngực mình, Kaname Kuran lộ vẻ thất vọng, thuận tay đẩy họng súng ra, “Thỉnh thoảng cũng nên đổi mới phương pháp đi!”
“Đối với đám quái vật thích đi lung tung vào đêm khuya thì vũ lực chính là phương pháp giải quyết duy nhất!” – Ghét bỏ hất tay hắn ra, Zero Kiryuu cất Bloody Rose, đứng dậy chuẩn bị đi. Bước được vài bước chợt dừng lại.
“Tôi đi đây.” – Từng âm tiết êm ái bị gió đêm chôn vùi, như có như không, chẳng qua vẫn không thoát được thính lực của đối phương.
“Zero, ngày đó không phải là ảo giác!” – Những ngón tay thanh mảnh, khô ấm nắm chặt lấy cổ tay cậu, kiên định mà mạnh mẽ, thậm chí cậu có thể cảm thấy mạch máu dưới da đập rộn ràng, “Chẳng lẽ ngay cả lòng mình mà em cũng không muốn tin tưởng?”
“Câm miệng!” – Zero Kiryuu giãy khỏi bàn tay mê hoặc cậu, trái tim hình như đập nhanh hơn rồi.
“Em… hận vampire đến thế ư?” – Hắn đè nén tiếng thở dài, giây sau chợt nói một câu thân chú ngọt ngào mê hoặc lòng người, “Ta hi vọng, trong mắt em, ta chỉ là Kaname Kuran…”
Thật sự là lời nói dối ngọt ngào. Nhắm mắt lại, Zero Kiryuu cố gắng thuyết phục chính mình tin tưởng, cho dù đây chẳng qua là thứ vọng tưởng hão huyền không thể chạm tới, nhưng lý trí của cậu lại một mực không chịu khuất phục. “Kuran, lời dối trá đến cả anh cũng không thể tin thì cần gì phải nói ra?” – Không có vampire và hunter? Nếu vậy, Zero Kiryuu và Kaname Kuran sẽ chẳng bước vào cái cục diện tiến thoái lưỡng nan mờ mịt như thế này.
“Aizzz, quả nhiên là cách của Ichijou không hiệu quả!”
Cố ý thở dài tiếc nuối, Kaname Kuran đi tới, tự nhiên khoác tay lên phần hồng mảnh khảnh dẻo dai của thiếu niên, cúi đầu kể lể, “Nhưng mà, ta không thể quên được vị máu của em, không thể ngừng nhớ đến cảm giác nóng bỏng khi máu máu chảy vào tim.”
Chưa từng ngừng khát vọng rút đi dòng máu dịu dàng, tao nhã, hương thuần ấy… Giống như đã từng quen thuộc. Vô thức đặt tay lên ngực, Zero Kiryuu hít sâu một hơi nhằm giấu diếm cảm xúc phập phồng.
Nhận ra cơ thể người nọ rung động, cặp mắt rượu đỏ lóe lên ý cười thỏa mãn. Hắn tỉnh bơ tới gần, nắm lấy bàn tay lành lạnh của cậu, mười ngón đan xen, ôm trọn dáng dấp phong phanh ngơ ngác vào lòng.
“Hừ, dã thú khát máu!” – Ngoảnh mặt cố né hơi thở ấm áp phía sau, Zero Kiryuu cúi đầu mắng nhưng không cố đẩy cái ôm khiến cậu an tâm kia ra.
“Zero, dã thú kiếm ăn xung quanh bằng bản năng, còn ta, chỉ cần mình em thôi.” – Tiếng nói bị đè nén vừa thanh lịch vừa quyến rũ, dù có là lời dối trá cũng khiến người ta không thể nghi ngờ…
Zero không nhịn được xoay lại, chăm chú nhìn vào đôi ngươi rượu đỏ sâu hút, cắn răng giữ vững tia lý trí cuối cùng, “Đồ vampire chỉ biết nói lời ngon tiếng ngọt!”
“Còn hơn hunter lừa mình dối người.” – Hắn cười nhẹ, ngón tay mảnh dài vuốt đôi mắt tím biếc trong trẻo lạnh lùng, dịu dàng nói, “Muốn biết có phải lời ngon tiếng ngọt hay không, nhìn bằng mắt thôi chưa đủ, phải dùng tim để cảm nhận, không bằng để em tự xác nhận một lần, thế nào?”
“Kuran…” –Bàn tay quấn bên hông cậu dùng sức đặt Zero Kiryuu lên thân cây, lưng dán sát vào lớp vỏ gồ ghề, cách một lớp áo quần vẫn đủ đau. Theo bản năng muốn vùng vẫy thoát ra, tay vung lên chợt rơi vào một bàn tay khác, ấm áp. Bốn mắt nhìn nhau, tình cảm của đối phương dũng mãnh chạy vào tim cậu, kháng cự phản đối gì gì đó đều không còn ý nghĩa.
Lần đầu tiên, nụ hôn không hề chứa mùi máu hấp dẫn và hỗn loạn, mang theo hơi thở tao nhã, không mãnh liệt, lại khiến cho Zero Kiryuu quên mất phải phản kháng. Bờ môi khô ráo cẩn thận thăm dò, đụng nhẹ vào rồi buông ra, chờ khi người kia ngây ngô đáp lại mới dám tăng thêm, từ từ liếm mút, đổi sang cắn, mê hoặc để đối phương thả lỏng cảnh giác cho mình tiến quân thần tốc.
Tiếng rên rỉ nhỏ vụn vỡ ra, đứt quãng, gió đêm lạnh lùng không sao xóa được cái nóng ẩn giấu bên trong nó. Phấn đấu quên mình để đến gần đối phương, cho dù có bị bỏng cũng không hề hối hận. Chung một nhịp tim, không sao nói được với nhau.
Quên đi lập trường, quên đi thời gian, quên đi cách thở… Không thể chịu được áp lực, càng lúc càng ép Zero Kiryuu đến ngạt thở. Cậu lưu luyến đẩy nhẹ hắn, người kia hiểu ra bèn buông tha.
“Kuran…” – Xoa nhẹ cánh môi sung đỏ, ướt át mát lành, Zero tránh nhìn vào cặp mắt rượu đỏ hấp dẫn của hắn, cố hít thật sâu, “Đứng trên lập trường của tôi, tôi không thể hoàn toàn tin tưởng anh.” – Cho dù đã gần gũi đến mức này, cũng không thể…
“Uhm.” – Môi hôn mềm mại đậu lên vành tai không bị vạt tóc bạch kim che khuất, lướt qua. Có thể cho lúc này, cũng chỉ là những ủi an tạm thời.
Vực thẳm giữa hai người, không phải chỉ một cái ôm hay một nụ hôn liền được lấp đầy. Quá nhiều thứ vướng bận, quá nhiều những tâm nguyện, quá nhiều người ngăn trở,… Chỉ có khi nào trong trời đất còn lại mình họ, hai người mới có thể vô tư mà ở bên nhau. Không cần nói, lòng đều rõ.
“Về thôi!” – Đẩy Kaname Kuran ra, Zero nói.
“Zero, dù gặp bất cứ tình huống nào cũng nên thử tin theo trái tim mình.”
“Biết rồi…”
Ấm áp còn sót lại trên người, gió thổi qua, hóa lạnh.
Hóa ra muốn tránh mặt người kia cũng không phải chuyện khó. Lịch nghỉ ngơi và làm việc đối lập, sở thích trái ngược, tính cách khác xa, ngoại trừ giây lát vào hoàng hôn thì không còn khả năng xuất hiện trong cùng một khung cảnh nữa, tách biệt rõ ràng.
Zero Kiryuu đứng trên thiên thai, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn về phía cái cửa sổ sát đất có che rèm nhung đỏ tía. Đang đọc sách sao? Cut! Tên đó đang nghĩ gì chứ? Cửa sổ vắng vẻ, không hề mở, ánh đèn vàng cam nổi bật giữa màn đêm đen sậm, yên tĩnh và thanh bình trái ngược hoàn toàn với tâm trạng của người đang ngắm nhìn từ bên dưới.
Buồn bực vô lý.
Rõ ràng là không muốn nhìn thấy cặp mắt màu rượu đỏ kia nhưng đáy lòng như phập phồng ngọn lửa nhỏ bé, chờ mong đọc được suy nghĩ của hắn, nhất là… về ngày đó. Đây là lòng hiếu kì bẩm sinh của con người sao? Zero Kiryuu nhếch nhếch môi, vô thức ngẩng đầu lần thứ một trăm hai mươi sáu để ngó chừng.
“Zero~~~” – Tiếng gọi ngọt ngào của cô gái vang lên bên tai cậu, mang theo tí xíu bất mãn, “Mấy hôm nay cậu bị sao vậy? Lúc thì đứng dựa vào tường bất an, lúc thì nằm lười trong chuồng ngựa, một mình tớ sao mà quản lý được cả khối Ngày chứ!”
“Vậy khỏi quản.” – Zero Kiryuu xoay đầu đón từng làn gió đêm mát mẻ, thoải mái đáp.
“Vớ vẩn! Trách nhiệm của sao đỏ chúng ta là duy trì trật tự của học viện và đảm bảo an toàn cho mọi học sinh!”
“Dù sao cũng chỉ là ra vẻ thế thôi. Nếu đám quái vật kia muốn kiếm ăn thì chúng ta cũng bó tay.”
“Không phải, nếu học sinh khối Ngày cứ chạy lung tung thì Kaname-senpai và những người khác sẽ bị làm phiền!”
“Thì cứ để cho hắn bị làm phiền đi!” – Gắt lên, cô gái nhỏ sợ đến mức nhảy lùi về sau vài bước, ngay đến tiếng gió đang thổi cuốn lá cây dường như cũng ngưng bặt.
Zero Kiryuu cau mày, cậu khẽ chống hai tay lên thiên thai nhảy xuống, gió đêm xào xạc truyền câu nói của cuối cùng của cậu cho Yuuki. “Để tôi tuần tra, cậu về đi!”
Xoa xoa lỗ tai bị đau, Yuuki liếc nhìn thiên thai rồi lẩm bẩm. “Làm gì mà tự nhiên giống con mèo xù lông vì bị giẫm phải đuôi?”
Cái đuôi bị giẫm phải ấy tên là: “Kaname Kuran aka kẻ luôn quấy nhiễu Zero Kiryuu.”
Đôi khi người chậm hiểu ở vào vài trường hợp đặc biệt sẽ vô thức đến gần với sự thật nhất, cái này gọi là Đại Trí Nhược Ngu() …
(): Đại Trí Nhược Ngu: Kẻ có đại trí huệ cũng giống như người ngu dốt. – Trích trong “Lục Tổ Đàn Kinh”. Xem thêm giải thích ở ĐÂY.
Đi lại lung tung trong khu rừng ven ký túc xá Mặt Trăng, trăng thanh gió mát, sương đêm xen lẫn mùi gỗ thông phả vào mặt cậu, ấy thế nhưng không giải tỏa được sự buồn bực trong lòng. Zero Kiryuu thở dài, dứt khoát ngồi xuống một gốc cây khô, nhắm mắt lại không thèm nghĩ gì sất.
“Chậc, cậu còn định trốn tránh tới lúc nào?” – Giọng nói du dương bay bổng lọt hết vào tai, mềm mại dịu dàng.
Ngay từ từ đầu tiên, Zero đã nhận ra giọng điệu quen thuộc ấy. Cậu nhíu nhíu mày, cố gắng kiềm chế xúc động, không chịu mở mắt.
“Dù có chôn đầu trong cát thì sự thật cũng không thể thay đổi.” – Ý cười mười mười biểu thị tâm trạng tốt đẹp của chủ nhân.
“Hừ!” Zero Kiryuu hung hăng trừng hắn, sau đó quay nhanh đi không thèm để ý nữa.
“Lại nói, ta thực sự đang có chuyện cần tìm cậu đây, sao đỏ.” – Kaname Kuran cúi lưng, dựa vào bên tai Zero Kiryuu thì thầm, “Cả đêm đều có cảm giác bị người khác rình rập, khiến cho sinh hoạt hàng ngày rất khó khăn…”
Thấy cậu không phản ứng lại, cặp mắt rượu đỏ giảo hoạt, “Dường như còn phiền hơn cả một đàn nữ sinh khối Ngày nữa. Cậu thấy sao, Zero?”
Bị phát hiện rồi! Ban nãy ở thiên thai…
Rốt cuộc, Zero Kiryuu kích động quay lại nhìn thẳng vào đôi mắt nồng đậm ý cười của hắn, không thèm do dự rút Bloody Rose bên hông ra, “Anh nói đủ chưa?”
Rũ mắt nhìn thứ vũ khí đặt trước ngực mình, Kaname Kuran lộ vẻ thất vọng, thuận tay đẩy họng súng ra, “Thỉnh thoảng cũng nên đổi mới phương pháp đi!”
“Đối với đám quái vật thích đi lung tung vào đêm khuya thì vũ lực chính là phương pháp giải quyết duy nhất!” – Ghét bỏ hất tay hắn ra, Zero Kiryuu cất Bloody Rose, đứng dậy chuẩn bị đi. Bước được vài bước chợt dừng lại.
“Tôi đi đây.” – Từng âm tiết êm ái bị gió đêm chôn vùi, như có như không, chẳng qua vẫn không thoát được thính lực của đối phương.
“Zero, ngày đó không phải là ảo giác!” – Những ngón tay thanh mảnh, khô ấm nắm chặt lấy cổ tay cậu, kiên định mà mạnh mẽ, thậm chí cậu có thể cảm thấy mạch máu dưới da đập rộn ràng, “Chẳng lẽ ngay cả lòng mình mà em cũng không muốn tin tưởng?”
“Câm miệng!” – Zero Kiryuu giãy khỏi bàn tay mê hoặc cậu, trái tim hình như đập nhanh hơn rồi.
“Em… hận vampire đến thế ư?” – Hắn đè nén tiếng thở dài, giây sau chợt nói một câu thân chú ngọt ngào mê hoặc lòng người, “Ta hi vọng, trong mắt em, ta chỉ là Kaname Kuran…”
Thật sự là lời nói dối ngọt ngào. Nhắm mắt lại, Zero Kiryuu cố gắng thuyết phục chính mình tin tưởng, cho dù đây chẳng qua là thứ vọng tưởng hão huyền không thể chạm tới, nhưng lý trí của cậu lại một mực không chịu khuất phục. “Kuran, lời dối trá đến cả anh cũng không thể tin thì cần gì phải nói ra?” – Không có vampire và hunter? Nếu vậy, Zero Kiryuu và Kaname Kuran sẽ chẳng bước vào cái cục diện tiến thoái lưỡng nan mờ mịt như thế này.
“Aizzz, quả nhiên là cách của Ichijou không hiệu quả!”
Cố ý thở dài tiếc nuối, Kaname Kuran đi tới, tự nhiên khoác tay lên phần hồng mảnh khảnh dẻo dai của thiếu niên, cúi đầu kể lể, “Nhưng mà, ta không thể quên được vị máu của em, không thể ngừng nhớ đến cảm giác nóng bỏng khi máu máu chảy vào tim.”
Chưa từng ngừng khát vọng rút đi dòng máu dịu dàng, tao nhã, hương thuần ấy… Giống như đã từng quen thuộc. Vô thức đặt tay lên ngực, Zero Kiryuu hít sâu một hơi nhằm giấu diếm cảm xúc phập phồng.
Nhận ra cơ thể người nọ rung động, cặp mắt rượu đỏ lóe lên ý cười thỏa mãn. Hắn tỉnh bơ tới gần, nắm lấy bàn tay lành lạnh của cậu, mười ngón đan xen, ôm trọn dáng dấp phong phanh ngơ ngác vào lòng.
“Hừ, dã thú khát máu!” – Ngoảnh mặt cố né hơi thở ấm áp phía sau, Zero Kiryuu cúi đầu mắng nhưng không cố đẩy cái ôm khiến cậu an tâm kia ra.
“Zero, dã thú kiếm ăn xung quanh bằng bản năng, còn ta, chỉ cần mình em thôi.” – Tiếng nói bị đè nén vừa thanh lịch vừa quyến rũ, dù có là lời dối trá cũng khiến người ta không thể nghi ngờ…
Zero không nhịn được xoay lại, chăm chú nhìn vào đôi ngươi rượu đỏ sâu hút, cắn răng giữ vững tia lý trí cuối cùng, “Đồ vampire chỉ biết nói lời ngon tiếng ngọt!”
“Còn hơn hunter lừa mình dối người.” – Hắn cười nhẹ, ngón tay mảnh dài vuốt đôi mắt tím biếc trong trẻo lạnh lùng, dịu dàng nói, “Muốn biết có phải lời ngon tiếng ngọt hay không, nhìn bằng mắt thôi chưa đủ, phải dùng tim để cảm nhận, không bằng để em tự xác nhận một lần, thế nào?”
“Kuran…” –Bàn tay quấn bên hông cậu dùng sức đặt Zero Kiryuu lên thân cây, lưng dán sát vào lớp vỏ gồ ghề, cách một lớp áo quần vẫn đủ đau. Theo bản năng muốn vùng vẫy thoát ra, tay vung lên chợt rơi vào một bàn tay khác, ấm áp. Bốn mắt nhìn nhau, tình cảm của đối phương dũng mãnh chạy vào tim cậu, kháng cự phản đối gì gì đó đều không còn ý nghĩa.
Lần đầu tiên, nụ hôn không hề chứa mùi máu hấp dẫn và hỗn loạn, mang theo hơi thở tao nhã, không mãnh liệt, lại khiến cho Zero Kiryuu quên mất phải phản kháng. Bờ môi khô ráo cẩn thận thăm dò, đụng nhẹ vào rồi buông ra, chờ khi người kia ngây ngô đáp lại mới dám tăng thêm, từ từ liếm mút, đổi sang cắn, mê hoặc để đối phương thả lỏng cảnh giác cho mình tiến quân thần tốc.
Tiếng rên rỉ nhỏ vụn vỡ ra, đứt quãng, gió đêm lạnh lùng không sao xóa được cái nóng ẩn giấu bên trong nó. Phấn đấu quên mình để đến gần đối phương, cho dù có bị bỏng cũng không hề hối hận. Chung một nhịp tim, không sao nói được với nhau.
Quên đi lập trường, quên đi thời gian, quên đi cách thở… Không thể chịu được áp lực, càng lúc càng ép Zero Kiryuu đến ngạt thở. Cậu lưu luyến đẩy nhẹ hắn, người kia hiểu ra bèn buông tha.
“Kuran…” – Xoa nhẹ cánh môi sung đỏ, ướt át mát lành, Zero tránh nhìn vào cặp mắt rượu đỏ hấp dẫn của hắn, cố hít thật sâu, “Đứng trên lập trường của tôi, tôi không thể hoàn toàn tin tưởng anh.” – Cho dù đã gần gũi đến mức này, cũng không thể…
“Uhm.” – Môi hôn mềm mại đậu lên vành tai không bị vạt tóc bạch kim che khuất, lướt qua. Có thể cho lúc này, cũng chỉ là những ủi an tạm thời.
Vực thẳm giữa hai người, không phải chỉ một cái ôm hay một nụ hôn liền được lấp đầy. Quá nhiều thứ vướng bận, quá nhiều những tâm nguyện, quá nhiều người ngăn trở,… Chỉ có khi nào trong trời đất còn lại mình họ, hai người mới có thể vô tư mà ở bên nhau. Không cần nói, lòng đều rõ.
“Về thôi!” – Đẩy Kaname Kuran ra, Zero nói.
“Zero, dù gặp bất cứ tình huống nào cũng nên thử tin theo trái tim mình.”
“Biết rồi…”
Ấm áp còn sót lại trên người, gió thổi qua, hóa lạnh.