Kí túc xá đại học A
“Nhạc Quân, nghe nói người thân trong nhà cậu bệnh, giờ như thế nào rồi?” Đặng San San vừa thấy Nhạc Quân vào phòng, mắt liền sáng lên, không giấu nỗi vui mừng.
“Bà bệnh đã qua đời được nữa tháng rồi.
Tớ ổn.” Lúc đầu Nhạc Quân thật sự gần như kiệt sức vì khóc, vì quá đau buồn nhưng có mọi người bên cạnh, có Trần Cảnh Vũ động viên cô nên dần dần đã ổn định hơn.
Đến lúc này cô cũng đã bình thường trở lại.
“Ừm.” Mọi người sợ cô buồn nên nhìn nhau hiểu ý không nhắc tới chuyện này nữa.
“Nhạc Quân mọi người hẹn tối nay đi ăn cùng nhau, cậu nhất định không được từ chối nha.” Liễu Gia Nghi thấy không khí im lặng, lại nhớ tới buổi hẹn mà ba người đã dự tính từ trước nên đánh vỡ bầu không khí này.
“Được.”
Nhà hàng Lover…
“Chúng ta gọi một phần lẩu bò bốn người nhé?” Âu Dương Tịch xem qua menu thấy lẩu khá ổn.
“Mình không có ý kiến.” Nhạc Quân đang xem điện thoại liếc mắt nhìn Âu Dương Tịch một cái, cả ngày nay không thấy Trần Cảnh Vũ nhắn tin hay gọi điện, chắc anh đang rất bận.
Đặng San San: “Vậy chọn lẩu bò đi.”
Liễu Gia Nghi: “Tớ cũng không có ý kiến.”
Âu Dương Tịch: “OK.
Phục vụ.” Cô nàng giơ tay gọi phục vụ tới gọi món.
Bốn người ăn uống no nê, lúc rời đi vừa ra đến cửa, Âu Dương Tịch nhìn thấy người quen: “Ơ anh hai.” Chính là ông anh quý hóa của mình.
“Em ăn cùng bạn?” Âu Dương Cát nhìn cô em gái nhiều ngày không về nhà của mình, lại nhìn lướt qua mấy cô gái bên cạnh.
Chợt ánh mắt anh có hơi biến đổi khi nhìn đến Tần Nhạc Quân.
“Vâng, để em giới thiệu một chút.
Đây là bạn cùng phòng kí túc của em” Âu Dương Tịch chỉ từng người một: “ Đặng San San.
Liễu Giai Nghi.
Tần Nhạc Quân.
Đây là anh trai của mình Âu Dương Cát.”
ADC gật đầu: “Chào các em, cảm ơn ba đứa đã chiếu cố Dương Tịch.” Lúc này anh đã hồi hồn lại, nhìn qua ba người.
Ánh mắt vẫn như vô tình nhìn Nhạc Quân lâu hơn một chút liền thu hồi lại tầm mắt mà không ai phát hiện được biến đổi trên nét mặt anh.
Cả ba người đều lịch sử chào hỏi ADC, Đặng San San lại bị cái đẹp thu hút.
Cô nhìn ADC đến thất thần.
“Anh à, anh nổi tiếng lắm ạ.
Em có thấy anh trên hình, nhưng ngoài đời vẫn là đẹp trai hơn nhiều.” ĐSS chớp chớp cặp mắt to tròn, nhìn ADC không rời.
ADC: “Ồ, vậy cảm ơn em đã khen anh nhé.” ADC thấy bạn bè Dương Tịch cũng nói chuyện thoải mái nên tất nhiên không ngại mà đáp lại.
Nhưng cô bé Nhạc Quân ngoại trừ lúc đầu chào anh một tiếng cũng không nói thêm gì nữa.
Nhưng khí chất của cô lại khiến người khác không tự chủ được mà nhìn cô thêm nhiều lần.
“Vậy tụi em về trước nhé, cuối tuần em về nhà.” ADT thấy chào hỏi vậy được rồi, đứng ngoài cửa thế này cũng không tiện.
“Ừm, cũng cả tháng em không về rồi...!Có cần anh gọi xe không?”
“Thôi đi, tụi em tự gọi được rồi.
Vậy nhé, tụi em đi trước đây.” Dứt lời ADT kéo tay ba người rời đi.
ADC: “Mấy đứa về cẩn thận.” Anh không đi liền mà đứng đó nhìn theo bóng lưng cô gái như tiểu tiên nữ kia.
“Tần Nhạc Quân.” Anh thì thầm tên cô như có điều suy ngẫm.
Trước đây đều là con gái theo đuổi anh, sau đó thấy cũng ổn nên đồng ý yêu đương.
Nhưng chưa có người nào khiến anh bị thu hút từ cái nhìn đầu tiên.
Cho đến cách đây khoảng mười phút, anh mới hiểu thế nào mới gọi là động tâm.
Bốn người Nhạc Quân ăn xong lúc trên xe đột nhiên Âu Dương Tịch muốn đến trung tâm thương mại.
Thế là cả bọn kéo nhau đến càn quét Sinsoledad.
“Các cậu chắc biết người tên Trần Cảnh Vũ chứ? Người siêu nổi tiếng đẹp trai, giàu có đó.
Biết không, biết không hả?” ADT là em gái ADC đương nhiên cũng quen biết Trần Cảnh Vũ, cô còn thầm mến anh lâu nay nữa là đằng khác.
Nhắc tới trai đẹp, gái xinh sẽ không thể thiếu cô nàng Đặng San San: “Đương nhiên biết rồi, anh ấy siêu siêu đẹp trai nha.
Tớ mới thấy trên tạp chí với trên tivi thôi nhưng thật sự không cưỡng lại được nhan sắc đó.”
Liễu Gia Nghi cũng góp vài câu: “Tớ cũng biết anh ấy, IQ vô cùng cao.
À trung tâm thương mại này cũng là của anh ấy nè.
Gì chứ tập đoàn Sinsoledad trong nước ai mà không biết chứ.
Người quen mình cũng chuộng hàng của thương hiệu SLD (viết tắt của Sinsoledad) này lắm, tuy giá cao nhưng hàng chất lượng.
Tập đoàn này cũng phát triển ra cả thế giới chứ không phải chỉ trong nước không đâu.” Cô nàng học kinh tế nên những tập đoàn, công ty lớn, nhãn hiệu uy tín trong nước đều đã tìm hiểu qua.
“Tớ ước được gặp anh ấy một lần để thỏa mãn đôi mắt của tớ.
huhu” cô nàng háo sắc mang giấc mơ của nhiều cô gái đang gào thét ở đây.
“Cậu thì sao Nhạc Quân? Cậu biết anh ấy không?” ADT không thấy Nhạc Quân nói gì bèn quay sang hỏi cô.
“Ờ, tớ rời nước mười năm nay, chỉ mới về nên không rõ lắm.
Nhưng có nghe gia đình nói tới anh ấy.” Nhạc Quân nói dối mắt không đảo, tim không đập loạn.
Hừ, xem ra cô cần phải tìm hiểu chồng mình nhiều hơn mới được.
Cô cảm thấy xung quanh cô luôn có người nhắc đến anh, à cũng thầm mến anh.
Công cuộc giữ chồng của cô sẽ khó khăn hơn những người bình thường rồi.
ADT: “Đúng rồi, tớ lại quên cậu mới về nước thôi.”
ADT đột nhiên nở nụ cười e thẹn, chớp chớp cặp mặt như hoa si nói: “Nói mọi người nghe, anh tớ là bạn thân của Trần Cảnh Vũ nên tớ đã gặp anh ấy nhiều lần rồi.
À là từ lúc tớ học cấp đã quen anh ấy, hình ảnh trên mạng không miêu tả hết được vẻ đẹp của anh ấy đâu.
Tớ say mê anh ấy từ lần gặp đầu tiên đó.”
“Wow, sao cậu lại có ông anh cực phẩm vậy chứ.
Huhu tớ cũng muốn gặp được anh ấy.” Đặng San San ghen tị chết mất thôi, sao cô không có phúc như vậy chứ.
Liễu Gia Nghi và cả Tần Nhạc Quân cũng không ngờ ADT thế mà quen với Trần Cảnh Vũ.
Hai người đều mở to mắt nhìn ADT.
LGN: “Tớ tuy không phải người mê sắc đẹp, nhưng mà nếu có thể tớ cũng muốn gặp nhân vật xuất chúng như anh ấy một lần.”
ĐSS: “Dương Tịch, kể lần đầu gặp anh ấy đi.
Có phải tim cậu muốn nhảy khỏi lồng ngực không hả, rồi cả mặt đỏ bừng như trái cà chua phải không?”
Cả bốn cô gái đi đến cửa hàng túi xách, lúc này ADT mới vừa xem giày vừa kể: “Thật ra cũng đơn giản thôi.
Khi đó mình mới mười lăm tuổi, hôm đó bố mẹ đều vắng nhà nên anh tớ mang đi chơi cùng.
À thật ra là do tớ chán nên nài nỉ anh dẫn theo.
Đó cũng là lần đầu tiên tớ tới quán Bar, lúc anh tớ dẫn lên phòng Vip tầng hai, vừa bước vào phòng một người con con trai tầm hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi tướng mạo và khí chất như vương tử vô cùng xuất chúng đập vào mắt tớ.
Tớ vẫn nhớ rõ, hôm đó anh mặc một chiếc áo thun cổ rộng màu đen, quần Jean xanh đen bó sát, giày boot đen cao cổ.
Ôi vừa quyến rũ lại vừa không mất đi vẻ lạnh lùng, cao ngạo của người lãnh đạo.
Khi ấy anh chỉ mới về nước hai năm để quản lý tập đoàn.
Nhưng cả về sự sắc bén, thông minh và tài lãnh đạo, dùng người khiến những kẻ ban đầu không phục anh chỉ qua một năm, nhân viên từ trên xuống dưới đều phục tùng anh vô điều kiện.
Những điều này đều là từ anh tớ nói.”
“Thật hoàn hảo, sao lại có người đàn ông xuất sắc như vậy chứ.
Tớ thật sự ghen tị với cô gái được anh ấy yêu.
Haizz” Đặng San San nghe ADT kể về Trần Cảnh Vũ như vậy, cô nàng càng tỏ vẻ si mê như một fangirl.
“Ừm, người đàn này không biết phải cô gái thế nào mới có thể xứng với anh ấy nhỉ?” LGN thật sự chưa từng thấy một người nào kể từ khi cô sinh ra lại hoàn mĩ đến vậy.
ADT bỗng thở dài giọng rầu rỉ: “Tớ cũng gặp anh ấy vài lần thông qua anh trai nhưng anh ấy ngoại trừ lần đầu gặp còn chào một tiếng, thì sau đó anh không hề nhìn tớ lấy một lần.
Tớ nghe anh bảo rằng Trần Cảnh Vũ là người cuồng công việc, không có hứng thú yêu đương.
Cũng chưa từng rung động với bất kỳ người phụ nữ nào.
Tớ biết bản thân sẽ không được anh yêu thích, nhưng mỗi lần anh tớ hẹn bạn, tớ đều cố tìm cách để được đi cùng, chỉ muốn được nhìn thấy anh ấy.
Tớ có coi là thất tình không?”
ĐSS vỗ vai cô bạn an ủi: “Không phải chỉ có cậu đâu, bao nhiêu cô gái đều ao ước được anh ấy để ý đó.
À các cậu có nhớ cách đây ba năm trước cô gái đăng quang Hoa hậu của nước mình không.
Năm đó tớ cũng theo dõi chương trình này, cuộc thi hoa hậu này vô cùng cao quý.
Chức vị Hoa hậu tượng trưng cho sắc đẹp và tại năng của phụ nữ nước ta.
Năm đó cô gái đó mới mười tám tuổi đã đăng quang, à cô ta tên là Khúc Từ Giai.
Cô ta yêu Trần Cảnh Vũ chết đi sống lại, vì tình yêu mà không màng đến hình tượng.
Là một hoa hậu nhưng cô ta lại quên đi trách nhiệm của mình phá vỡ hình tượng trong mắt công chúng.
Cô ta năm đó nói nhỏ cũng không nhỏ, mười tám tuổi có thể suy nghĩ trưởng thành rồi.
Nhưng lại dùng mạng xã hội công khai tỏ tình Trần Cảnh Vũ, mà anh ấy đâu phải kiểu mê sắc đẹp.
Cô ta đẹp thì đẹp nhưng thật sự tính cách không xứng đáng với ngôi vị cao quý này.
Sau đó bị cư dân mạng ném đá, chửi khắp nơi, đến cả ban tổ chức giám khảo cuộc thi năm đó cũng bị chửi lây vì chọn người đăng quang không thuyết phục.
Thật ra ngay từ lúc đầu mọi người đã nghĩ Á hậu mới là người đăng quang, nhưng kết quả lại ngược lại.
Mãi đến sau này cô ta vì Trần Cảnh Vũ mà bất chấp không để ý tới người chống lưng phía sau, bị người đó tung bằng chứng có gian díu với hắn ta, cộng thêm clip sex.
Toàn bộ hình tượng hoa hậu đã bị cô ta vấy bẩn.
Hiệp hội tổ chức cuộc thi chính thức thu hồi lại vương miệng kim cương, gỡ bỏ danh hiệu Hoa Hậu Quốc dân.
Cũng từ đó sự nghiệp cô ta sụp đổ.
Cư dân mạng cũng đồng thời trend hagtag tẩy chay cô ta.
Về sau cũng không biết cô ta đi đâu, làm gì nữa.
Vậy mới nói Trần Cảnh Vũ có thể khiến mọi cô gái đều muốn, nhưng mình rất phục anh ấy, anh ấy không đam mê nữ sắc như những người trẻ lãnh đạo khác.
Người như anh ấy xứng đáng để chúng ta thần tượng, không thể nói chuyện yêu đương với anh nhưng chúng ta có thể làm một fangirl.
Nên không riêng cậu thất tình đâu.”
Cả ba người nghe Đặng San San kể xong cũng há hốc mồm.
ADT có nghe qua nhưng không rõ ràng tỉ mỉ thế này.
Trần Cảnh Vũ đúng là người đàn ông quá thu hút.
Nhạc Quân nghe những điều ba người bạn nói lại nghĩ tới Tần Uyên Nhi cũng yêu anh suốt mười năm qua, cả Tần Ly Ly cũng mến mộ anh.
Họ đều là những cô gái xinh đẹp, yêu anh bất chấp dù biết kết quả không thành.
Nhưng họ vẫn một mực yêu anh, Nhạc Quân nghĩ có phải cô đã cướp đi người đàn ông xuất sắc nhất rồi không.
Liệu cô có xứng đáng ở bên anh, làm vợ của anh không.
Tương lai không biết sẽ ra sao, nhưng hiện tại cô không có gì ngoài chút nhan sắc này cả.
Vậy thì cô lấy gì để đứng bên cạnh anh, lòng Nhạc Quân bỗng nặng trĩu như bị ngàn cân đè lên.
Cô đã quyết định kết hôn cùng anh, vậy thì từ giờ thay vì tự ti cô nên thay đổi bản thân.
Học tập thật tốt, tham gia nhiều hoạt động, đọc nhiều sách để trau dồi thêm kiến thức.
Cô cảm thấy ra nước ngoài đã giúp cô thông thạo được tiếng Anh, Nhật và Đức, điều này thật tốt với cô hiện tại.
Cô chợt nghĩ ra điều gì đó, mắt sáng lên hỏi: “San San, cuộc thi Hoa Hậu mấy năm tổ chức một lần?”
Nghe Nhạc Quân hỏi Đặng San San chợt nhớ ra: “A, năm nay sẽ tổ chức đó, cuộc thi này ba năm sẽ tổ chức một lần.
Năm đó quy định tuổi từ mười tám đến hai mươi bốn, năm nay thì tớ chưa xem nữa.”
“Này, Nhạc Quân tớ thấy nếu cậu dự thi sẽ có cơ hội đăng quang đó.
Cái nhan sắc tiên nữ này của cậu đừng để phí phạm nha.” ADT tuy cũng xinh xắn nhưng cũng chỉ là xinh xắn, ưa nhìn mà thôi không phải kiểu đẹp mỹ lệ như Nhạc Quân.
“Đúng đúng, tớ xem mấy vị hoa hậu trước đây rồi, nói sao nhỉ.
Tớ thấy chưa xuất sắc lắm, cả về nhan sắc và tài năng nhưng mà tớ phát hiện Nhạc Quân à, cậu mà tham gia chắc chắn sẽ có cơ hội cao.” Đặng San San là nói thật mà không hề quá, cô từ lúc nhìn thấy Nhạc Quân đã bị hoa cả mắt vì có cô gái lại xinh đẹp như thần tiên tỷ tỷ thế này.
Cô chắc chắn, nếu Nhạc Quân tham gia đảm bảo nếu không Hoa Hậu cũng là Á hậu.
“Ừm, tớ cũng đồng ý với San San, Dương Tịch.”
“Tớ sẽ suy nghĩ lại xem.” Trước khi quyết định Nhạc Quân muốn tìm hiểu về cuộc thi này đã mới suy xét tới việc tham gia hay không.
Về kí túc xá đã mười giờ đêm.
Nhạc Quân tắm rửa xong lên giường thì điện thoại reo.
Là Trần Cảnh Vũ.
Nhạc Quân vui mừng lập tức chạy ra ban công bắt máy.
“Cảnh Vũ?”
Nghe giọng nhỏ nhẹ, ngọt ngào như sợi lông vũ vuốt ve bên tai của cô gái khiến tâm tình Trần Cảnh Vũ vô cùng thoải mái.
Anh khẽ “Ừm” một tiếng liền nói tiếp: “Hôm nay ở trường thôi sao?”
“Dạ không, tối em có đi ăn với bạn cùng phòng, sau đó lại đi shopping.” Nhạc Quân đưa tay vẽ vòng tròn trên lan can, tâm tình thiếu nữ như hoa nở mùa xuân.
“Ừm, thẻ anh đưa cứ dùng thoải mái nhé.” Giọng thiếu nữ trong trẻo, mát mẻ khiến anh có phần ôn nhu, muốn cưng chiều hơn.
“Em cũng có thẻ của nội nữa nên tạm thời chưa cần dùng đến thẻ của anh.”
“Em cứ nhớ tiền của anh cũng là tiền của em là được.
Em tiêu tiền của anh, anh sẽ càng vui.”
“Vâng.” Nhạc Quân bỗng thấy trái tim mềm nhũn đi, anh lại cứ thế mà cưng chiều cô như vậy càng làm cô tự ti hơn.
Nhạc Quân nhủ thầm nhất định phải trở thành người con gái thật tài giỏi để xứng đáng với anh.
“Cuối tháng em sẽ chuyển vào nhà nhé.”
Trần Cảnh Vũ kinh ngạc cũng vui mừng, giọng nói cũng nâng cao: “Em nói thật sao? Nếu em chưa quen thì không cần ép bản thân đâu.
Anh sẽ đợi khi em sẵn sàng.” Có trời biết anh khao khát cô chuyển đến sống cùng anh như thế nào.
Chỉ cần nghĩ đến việc tối đi làm về mệt mỏi có thể ôm cô gái ngủ, tâm trạng anh liền tốt lên.
“Em là vợ anh, có gì mà ép chứ.
Tuy chúng ta chưa chính thức tổ chức hôn lễ nhưng dù sao cũng đã kết hôn rồi mà.” Thật ra thì cô rất muốn gần anh, xung quanh anh có nhiều phụ nữ như vậy.
Nếu cô cứ thờ ơ, chủ quan e rằng sẽ mất chồng mất thôi.
Phải tranh thủ thời gian bồi thêm tình cảm.
“Vậy lúc đó, anh kêu người tới chuyển hành lý nhé.” Một chữ VỢ đã thành công khiến lòng Trần Cảnh Vũ bay bổng.
“Vâng ạ.”
“Khuya rồi em ngủ đi.”
“Anh cũng vậy nhé.
Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Hai người im lặng nghe hơi thở của của nhau một lúc mới tắt máy..