Xong xui Trần Cảnh Vũ nắm tay bà xã mình dắt xuống tầng hầm lấy xe, có điều hai người không phát hiện có người theo dõi.
Đang lái xe trên đường thì phát hiện có xe đang bám đuôi.
Anh cau chặt hai hàng mày sau đó nhìn Nhạc Quân căn dặn: “Em đeo khẩu trang vào đi.” Nhạc Quân cũng phát hiện có gì đó không đúng nên hỏi anh: “Sao vậy anh?” Cô nói liền đeo khẩu trang vào.
“Chúng ta bị theo dõi.”
Nhạc Quân giật mình định quay lại nhìn phía sau thì Trần Cảnh Vũ lên tiếng: “Em đừng quay lại, tránh bọn chúng phát hiện chúng ta đã biết.
Anh sẽ cho người cắt đuôi.”
Nhạc Quân liền giữ tư thế như ban đầu nhìn thẳng phía trước đáp “Vâng”
Rất nhanh Trần Cảnh Vũ đã bảo Nguyễn Kha tìm cách cắt đuôi đám người phía sau.
Nhạc Quân thở phào có điều cô cũng không yên tâm, cô suy nghĩ gì đó liền hỏi: “Anh…có phải nhà báo không?”
Trần Cảnh Vũ lắc đầu anh khẽ giọng trả lời: “Không rõ, anh đã bảo Nguyễn Kha xác minh thân phận bọn chúng rồi sẽ sớm biết là bên nào.”
Lúc này xe cũng đã tới nơi, biệt thự cách căn hộ của hai người tầm nữa giờ đồng hồ.
Trần Cảnh Vũ dùng điều khiển đã được cài trên điện thoại, cửa lớn biệt thự lập tức mở ra.
Chạy xe vào trong đã thấy một người phụ nữ trung niên, người đàn ông bên cạnh trên và một cô gái nhìn qua còn rất trẻ chắc chỉ mới , gì đó cũng khá xinh đẹp.
Nhạc Quân không quan tâm lắm nhìn căn biệt thự trước mắt không khỏi xuýt xoa.
Cô Wow lên một tiếng cảm thán: “Đẹp quá Cảnh Vũ.
Mới nhìn bên ngoài em đã biết bên trong sẽ cực kỳ hấp dẫn rồi.”
Anh nhìn cô cười vui như vậy liền quên đi chuyện bị bám theo vừa rồi.
Anh đưa cho cô một chùm chìa khóa biệt thự: “Gửi bà xã, chúng ta vào nhà thôi.” Nhạc Quân cười tít cả mắt khoát tay anh.
Ba người đã được Trần Cảnh Vũ thông báo sẽ tới đây hôm nay nên sáng giờ đã chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng đón ông bà chủ.
Vừa thấy xe hai người vào đã xếp hàng ngang chuẩn bị chào hỏi.
“Ông chủ, bà chủ.” Cả ba người đồng thanh chào Nhạc Quân, Trần Cảnh Vũ.
Cô cháu đã có dịp gặp qua Trần Cảnh Vũ lần trước, cô nhóc tuổi lần đầu gặp một người đàn ông đẹp đến mức này.
Khiến tim cô đập nhanh, cả khuôn mặt cũng đỏ bừng.
Cha mẹ cô mất sớm nên dì với dượng đưa cô về nuôi.
Sau này nghe dì kể trong một lần dì dượng được Trần Cảnh Vũ cứu giúp nên nguyện làm trâu làm ngựa cho anh.
Ban đầu Trần Cảnh Vũ chỉ tiện giúp hai người này sau đó liền cho họ một số tiền làm ăn nhưng hai người lại nhất định không nhận tiền mà muốn trả ơn anh.
Trần Cảnh Vũ định từ chối sau đó nhớ tới biệt thực sắp tới đã hoàn thành lại chưa tìm người quản lý giúp anh mọi chuyện trong biệt thự lớn rộng như vậy nên đã để hai người làm cho mình.
Cũng cho phép họ ở lại biệt thự.
Anh quên không nói với Nhạc Quân nên cô cũng chỉ nghĩ anh tìm đại ở đâu đó thôi.
Nhạc Quân nghe kiểu xưng hô này thật là cô không quen lắm, cứ như kiểu mình là nữ vương vậy.
Ôi thời hiện đại đó, cô không thích kiểu phép tắc này đâu cô liền cười mỉm nói với ba người họ: “Dì với chú không cần xưng hô như vậy đâu, đây có phải thời phong kiến chứ.
Cứ gọi cháu là Nhạc Quân là được rồi.”
Dì Chu với ông Chu nhìn nhau hơi khó xử lập tức nhìn Trần Cảnh Vũ xin ý kiến.
Trần Cảnh Vũ thật ra cũng không quan trọng xưng hô chỉ là bữa giờ bọn họ đều gọi vậy nên anh cũng quen rồi liền không sửa lại nhưng nếu Nhạc Quân thấy không thoải mái thì cứ theo ý cô đi.
“Cứ làm theo cô ấy đi.”
Nói đoạn Trần Cảnh Vũ nắm tay Nhạc Quân đưa cô vào trong tham quan biệt thự, trước khi đi anh có dặn ba người: “Tôi sẽ tự đưa Quân Quân tham quan, ba người làm việc của mình đi.
Cứ thoải mái không cần phải áp lực gì đâu.”
Dì Chu, ông Chu liền cười đáp “Vâng” nhìn hai người như vương tử và vương hậu từng bước đi phía trước.
Dì Chu là người tốt lại rất thích những cô gái hiền lành vì bà không có con cái.
Nên khi nhìn thấy Nhạc Quân bà không ngờ cô gái lại thân thiện hiền lành gọi mình một tiếng dì như vậy bà liền quý mến, bà nói: “Bà chủ thật hiền lành còn xinh đẹp như tiên nữ như vậy.
Nhưng mà tôi cứ thấy quen quen, hình như đã gặp cô ấy ở đâu rồi.”
Lúc này cô cháu gái mới lên tiếng: “Cô ấy là Hoa hậu của nước ta vừa đăng quang năm trước đó, dì thấy quen cũng đúng thôi.” Cô nhóc vừa nhìn thấy Nhạc Quân đã không thể tin được cô gái tuổi vang danh khắp nơi là người này.
Cô phải thừa nhận Nhạc Quân quá xinh đẹp, cả khí chất nữa.
Cả người cô đều tỏa ra phong thái cao quý nhưng cũng thân thiện, cô vừa rồi đã ngửi được mùi thơm trên người Nhạc Quân mà tháng trước đã vì chuyện này làm weibo một trận bùng nổ.
Khi đó cô luôn tưởng tượng cô gái này thật giống như tiên nữ giáng trần, nhưng cũng ghen tị cô vô cùng.
Cô khao khát có được khí chất như cô ấy, có mùi thơm tự nhiên như cô ấy còn có cả tài năng thiên bẩm như cô ấy.
Cho đến vừa rồi khi tận mắt nhìn thấy người này bằng da bằng thịt, cô không phải có cảm giác hưng phấn khi gặp được người nổi tiếng trong truyền thuyết mà là sự ghen tị bao trùm lấy toàn bộ trí óc.
Tại sao ông trời có thể bất công như vậy, cô ta gần như đã có tất cả đã vậy còn có một người đàn ông xuất chúng như Trần Cảnh Vũ bên cạnh.
Ban đầu cô không biết chủ nhân căn biệt thự này là Trần Cảnh Vũ chỉ biết theo dì dượng tới đây ở.
Nhưng cái tên Trần Cảnh Vũ sao cô có thể không biết, cô học khoa diễn xuất đại học B luôn nghe mấy cô gái nói về người đàn ông này.
Anh chính là người mà mọi cô gái đều muốn đến gần, khi đó cô cũng tò mò tìm hiểu về anh trên mạng.
Sau đó chỉ thấy vài hình ảnh của anh, tuy nhiên đều là gốc nghiêng không nhìn rõ lắm diện mạo nhưng chỉ với gốc nghiêng hoàn hảo đó đã biết anh đẹp như thế nào.
Cô cũng nghe nhiều người có cơ hội nhìn thấy anh trong một lần nào đó, họ nói anh ở ngoài đời đẹp đến vô thực, da anh trắng nhưng lại không mất đi vẻ nam tính gì mà càng tăng lên khí chất vương tử của mình.
Hôm đó anh đến sắp xếp lại vài thứ trong biệt thự, dặn dò dì dượng anh sẽ dẫn vợ tới.
Lúc cô vừa nhìn thấy anh cả người liền căng thẳng, sau đó nghe chữ vợ từ miệng anh thốt ra cô như bị gáo nước lạnh tạt vào.
Nhưng cô lại cảm thấy biết ơn vì dì đã yêu thương nhận nuôi mình và mang tới đây, ở cạnh một người đàn ông như Trần Cảnh Vũ là phúc ba đời của cô.
Chỉ cần điều này thôi đã khiến cho mọi cô gái ghen tị với cô rồi, anh có vợ thì sao chứ.
Đàn ông thành công như anh trong đời chắc chắn không thể chỉ có một người đàn bà.
Mà cô hiện tại là người có cơ hội lớn nhất.
Cô cười đầy đắc ý, cô không ngại mình sẽ bị coi là tiểu tam, cô chỉ cần bên cạnh anh là đủ rồi.
Dì Chu với Chú Chu lúc này mới nhớ ra đều ngạc nhiên không thôi.
Dì Chu cười nói: “Đúng là chỉ có cô gái đó mới khiến ông chủ yêu đến vậy.”
Chú chu cũng gật đầu đồng ý, ông cũng giống như dì Chu vô cùng biết ơn Trần Cảnh Vũ.
Đáng ra cả hai người họ đã bị bọn đòi nợ git cht nhưng nhờ có người đàn ông này tuy bề ngoài cao ngạo vậy mà là một người tốt.
Đời này hai người gặp được Trần Cảnh Vũ chính là phúc ba đời của họ.
Chỉ việc Trần Cảnh Vũ cho họ một số tiền để trả hết nợ còn có thể có vốn làm ăn nhỏ chứ chưa nói đến anh đồng ý để họ ở lại biệt thự này đã chứng tỏ anh tốt vô cùng rồi.
Nên khi nhìn thấy cô gái được gọi là phu nhân của anh, ông liền hiểu tại sao người đàn ông cao ngạo, sự nghiệp đồ sộ này có biết bao nhiêu phụ nữ vây quanh nhưng chỉ yêu một người duy nhất.
Cũng chỉ có cô gái ấy mới xứng đáng đứng bên cạnh Trần Cảnh Vũ mà thôi.
Lại Di Tranh nghe dì mình khen Nhạc Quân như vậy thì không vui khinh khỉnh cất giọng: “Con lại thấy cô ta chẳng xứng với ông chủ chút nào.”
Dì Chu nghe vậy mặt biến sắc đưa tay đánh vào ót cô ta một cái khẽ mắng: “Cháu nói bậy gì đó.
Để ông chủ nghe được sẽ lớn chuyện biết chưa.
Cô gái đó xuất sắc không kém bất cứ ai cả, là Hoa hậu của một đất nước không phải địa vị kiểu như mấy diễn viên, ca sĩ kia đâu.”
Lại Di Tranh bỉu môi không thèm nói nữa.
Hoa hậu thì hoa hậu cũng chỉ bám vào đàn ông thôi.
“Đi chuẩn bị đồ ăn đi, hôm nay ông chủ chính thức chuyển vào đây luôn rồi.”
Lại Di Tranh nghe xong liền sáng mắt lên.