Sinh nhật Nhạc Quân là / còn Trần Cảnh Vũ là / vậy nên mọi người tổ chức chung cho cả hai.
Vì hè nên ĐSS, LGN còn ở quê chỉ có thể nhắn tin chúc Nhạc Quân.
Đám VTA, ADT, ADC đã đặt bàn tiệc sẵn ở LiLa.
Nơi đây mọi người đều quen thuộc nên cũng không muốn đổi địa điểm.
Vì để tranh thủ còn về biệt thự nên Nhạc Quân đã xin nghỉ nữa buổi chiều.
Cô thật sự không muốn nghỉ học xíu nào, nhưng mà mọi người bắt buộc cô phải đến nên cô đành chịu thua vậy.
Đến h tối về biệt thự đã thấy mọi người đến đủ còn đặt sẵn bánh kem, đồ ăn rồi.
Mẹ Trần thấy hai đứa nhóc về thì vui mừng: “Cứ sợ hai đứa bị bạn bè giữ lại.”
Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện rất vui vẻ.
“Nhạc Quân, Ly Ly làm ở chỗ con được không?” Bác hai của cô lúc biết con bé nhà mình cũng chịu cải tà quy chánh còn nghe Tần Duy kể rõ mọi chuyện càng thấy biết ơn Nhạc Quân.
“Tốt lắm ạ.
Chị ấy rất có thiên phú điều chế.”
Bác gái nhìn Nhạc Quân lại càng yêu mến, con bé không những không trách Ly Ly hại nó mà còn giúp đỡ cho con gái bà một cơ hội.
Bà vốn dĩ nghĩ đứa con gái này của mình coi như tương lai không thể thành tài được rồi.
Nhưng lại nhờ Nhạc Quân mà nó hiểu ra còn trở thành người tốt như hiện tại, bà khẽ giọng: “Quân Quân, bác cảm ơn con nhiều lắm.
Giờ nhìn Ly Ly nó tốt như vậy bác thật là không còn gì luyến tiếc nữa.”
Nhạc Quân cười đáp: “Hai bác không cần cảm ơn con đâu, là do chị ấy giác ngộ tốt.
Con chỉ là thêm chất xúc tác cho chị ấy thôi.
Vẫn là bản tính chị ấy không xấu, chỉ bị sai đường một chút thôi.”
Tần Ly Ly nghe Nhạc Quân nói kiểu bà cụ non thì cười lên tiếng: “Nhạc Quân, chị thấy em giống chị chị hơn đó.”
Moi người cười rộ lên.
Nhìn cảnh tượng này Nhạc Quân cảm thấy thật hạnh phúc.
Cô rất may mắn có gia đình yêu thương nhau như vậy, không giống như nhiều gia tộc khác.
Luôn ngầm đấu đá, tìm cách tranh giành tài sản, không nói đâu xa gia tộc họ Trần cũng cào xé lẫn nhau cũng đủ hiểu.
Nhưng nhà họ Tần cô lại rất đặc biệt.
Cô nghĩ đây có thể là truyền thống được truyền từ đời trước đến tận bây giờ.
Khi tiệc tan, mọi người đều về nhà hết Nhạc Quân mới cùng Trần Cảnh Vũ về phòng.
“Haizz mệt chết em.” Nhạc Quân vừa vào phòng đã nằm ngã lên giường, hai chân cô đang chéo do vậy nên chân váy ngắn của cô cũng đã vén lên lộ quần lt đen bên trong.
Trần Cảnh Vũ nhìn cảnh tưởng này thì miệng đắng lưỡi khô, anh cũng bình thường không mệt mỏi gì.
Có điều trông vợ yêu thật là khá mệt rồi.
Anh nằm bên cạnh cô tiện tay kéo vạt váy của cô xuống, nó quá dẫn dụ anh.
Nhạc Quân cũng không quan tâm đến chuyện này, cô đã quen được anh mặc đồ cho luôn rồi thì mấy cái này có là gì chứ.
Cô nghiêng người ôm lấy eo bụng anh, chân gác lên hai chân anh.
Bộ dạng trông không được nhu mì cho lắm, có điều rất đáng yêu, hoạt bát.
Trần Cảnh Vũ cười cười ôm lấy cô gái, tay thuận tiện vuốt v đùi nhỏ của cô đã lộ ra hết vì động tác này.
Anh khẽ giọng quan tâm: “Đi tắm rồi ngủ sớm nhé, trông em mệt lắm rồi.”
Không nghe cô nói gì cả, Trần Cảnh Vũ nâng khuôn mặt cô lên thì thấy cô cứ thế mà ngủ thiếp mất.
Anh khẽ cười ôm cô vào bồn tắm.
“Sao anh giống bảo mẫu của em vậy?” Nhạc Quân dù buồn ngủ nhưng bị người ta xo nắn trong bồn nước thế này làm sao có thể say giấc được chứ.
Trần Cảnh Vũ lườm cô không nói gì, xong xui anh lấy khăn tắm quấn quanh người cô mới ôm cô lên giường.
Lúc đặt cô xuống còn không quên hôn một cái lại hơi cau mày nói: “Người em sao mềm như em bé vậy, chỗ nào cũng mềm mại hết.
Cảm giác như em làm từ nước.”
Nhạc Quân dở khóc dở cười: “Em là con gái, hơn nữa cũng còn trẻ nên vậy thôi.
Đến khi tuổi trở lên da sẽ bắt đầu lão hóa, khi đó có khi anh lại nói: “Sao da em khô thế này”…đó”.
“Sẽ không, có chê cũng em chê anh thôi.
Anh lớn hơn em tận tuổi mà.”
Nhạc Quân cười mỉm hôn anh một cái, tự nhiên nhớ ra một chuyện cô a lên một tiếng bật dậy.
Không ngờ khăn tắm bị Trần Cảnh Vũ vô tình đè lên vì động tác này của Nhạc Quân mà toàn bộ bị kéo sạch xuống khoe trọn thân hình trắng nõn như tuyết.
Nhạc Quân đỏ mặt giật mình lấy chăn trùm người lại nhìn anh đang cười lưu manh thì trừng anh một cái.
Trần Cảnh Vũ thật sự buồn cười nhìn cô gái, anh nói: “Em ngại cái gì, còn chỗ nào trên người em anh chưa thấy à.
Anh mặc đồ, tắm cho em bao nhiêu lần rồi.
Không được ngại nữa.” Anh bỏ chăn trên người cô ra lấy khăn tắm quấn lại lần nữa cho cô.
“Biết rồi mà…À em có cái này cho anh.” Nói xong liền thoát khỏi vòng tay của Trần Cảnh Vũ đến chỗ tủ trưng bày túi xách.
Cô nhớ chuẩn xác đã đặt nó trong chiếc túi LV này.
Cô cầm lọ nước hoa sang trọng, nhìn qua cũng biết giá cả không hề rẻ.
Cô đưa ra trước mặt anh: “Tặng anh nè.”
Trần Cảnh Vũ cầm lấy lọ nước hoa nhìn kỹ, chưa thấy loại nước hoa này bao giờ, anh khẽ đọc tên ghi trên lọ: “Flechazo!” Anh sáng mắt nhìn cô hỏi: “Là tự em điều chế?”
Nhạc Quân vui vẻ đáp “Vâng” Cô lại nói tiếp: “Trên đời chỉ có một lọ duy nhất.
Flechazo là em dành riêng cho anh.”
Trần Cảnh Vũ dường như không thể nói được lời gì nữa.
Anh hiểu Flechazo nghĩa là nhất kiến chung tình.
Cô chỉ điều chế mùi hương này dành riêng cho mình anh.
Nhạc Quân cũng không nói thêm gì chỉ lẳng lặng nhìn chăm chú người đàn ông trước mắt.
Anh đang vuốt v lọ nước hoa cô tặng, giống như vuốt v một vật trân bảo của mình.
Cô mỉm cười hạnh phúc quỳ thẳng lên ôm lấy cổ anh cúi đầu đặt lên môi anh một nụ hôn.
Rất nhanh cô đã rời khỏi.
Cô cầm lọ nước hoa mở nắp ngoài ra đưa gần cổ tay anh xịt lên.
“Anh ngửi thử xem, thích mùi này không?”
Thật ra khi Nhạc Quân xịt nhẹ mùi hương đã bắt đầu lan tỏa khắp phòng ngủ rồi.
Trần Cảnh Vũ luôn biết cô có tài năng điều chế nước hoa xuất sắc.
Nhưng vừa ngửi mùi hương này anh liền kinh ngạc, trên đời lại có mùi hương dành cho nam giới xuất sắc như thế này.
Không nồng lắm, vô cùng dễ chịu.
Quan trọng mùi hương đúng là độc nhất vô nhị.
Sau đó nghĩ gì đó anh hỏi cô: “Lọ này hoàn thành xong mất bao lâu?”
Nhạc Quân suy tính cũng không ngắn cô đáp: “Khoảng tháng ạ”.
Anh vừa nghe cô nói xong liền đặt lọ nước hoa lên bàn cạnh giường, sau đó lập tức ôm eo cô gái kéo sát vào lòng mình, anh hôn nhẹ lên trán cô thấp giọng: “Cảm ơn bà xã.”
Nhạc Quân ngọt ngào trong lòng cũng thuận tay cởi từng cúc áo ngủ của anh ra, cô nói: “Sau này anh chỉ được dùng mùi nước hoa này thôi, biết không?” Cô đã thuận lời cởi ba cúc áo.
Cặp mắt vẫn nhìn anh say mê.
Trần Cảnh Vũ bị ánh mắt quá câu dẫn của cô làm cho tâm tình xôn xao, nghe cô nói vậy anh cầu còn không được hôn nhẹ lên chóp mũi cô, giọng bắt đầu khàn khàn: “Nghe em hết.” Nói đoạn anh lại dịu dàng hôn nhẹ bên má phấn nộn vợ yêu, tay vuốt v xương quai xanh của cô.
Nhạc Quân cười hài lòng, áo ngủ của anh đã được cô cởi bỏ.
Cô nhìn sâu vào cặp mắt quá hút hồn của anh khẽ giọng: “Em sẽ điều chế mùi hương này cho anh suốt đời.” Dứt lời cô ngồi trên người anh hai tay ôm lấy đầu anh cùng lúc đặt lên môi anh một nụ hôn nhẹ nhàng.