Khi Kỷ Lang và Tô Niệm Đường đến trường học thì trước cổng trường đã dày đặc xe cảnh sát cùng đám đông quần chúng tò mò. Căn bản là xe của Kỷ Lang không thể vào trong, chỉ còn cách đậu bên ngoài rồi cùng Tô Niệm Đường đi bộ vào trường.
Hiện trường phát hiện án mạng là khối nhà chính của Đại học Y, bọn họ còn chưa bước đến đã nhìn thấy một đám học sinh vây kính phía ngoài, còn có cảnh sát đứng đó duy trì an ninh trật tự.
Báo cảnh sát thân phận của mình, Kỷ Lang dẫn Tô Niệm Đường đi vào trong, vừa vặn nhìn thấy Hứa Thiên Lập đang đứng bên cạnh Lê Huy và Tiết Nhạc.
Lê Huy nhìn thấy Kỷ Lang nhanh chóng tiến đến bên cạnh anh: “Sếp! Anh đến rồi, chuyện này cảnh sát cũng đã tiếp nhận.”
Kỷ Lang gật đầu, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía thi thể cách đó không xa.
Nạn nhân là nữ, ngã ngửa trên nền đất, gương mặt trắng bệch, gương mặt trang điểm rất đẹp nhưng đã bị hủy. Có điều dù thế nào chăng nữa cô gái nhìn qua cũng rất xinh xắn. Khóe môi của cô có một dòng máu tươi chảy ra, vũng máu trên đầu không ngừng tuôn chảy. Nạn nhân mặc chiếc đầm trắng, chân không mang giày, mái tóc xoăn rối tung trên nền đất. Điều làm cho Kỷ Lang cảm thấy kỳ lạ nhất là khóe miệng nạn nhân có vẻ như đang cười. Là anh nhìn lầm sao?
“Thân phận người chết?”, Kỷ Lang hỏi dò.
Lê Huy vội vàng trả lời: “Nạn nhân là Hàn Mộng Vân, 21 tuổi, là sinh viên khoa biểu diễn trường Đại học Y, mùa hè sang năm là tốt nghiệp. Đây là do em dò hỏi bạn học ở xung quanh đây. Còn về tình hình gia đình em đang chuẩn bị hỏi thêm thì bị tên Hứa Thiên Lập cản đường, ý hắn không muốn chúng ta xen vào.”
Kỷ Lang xua tay hỏi: “Đặng Phỉ chưa tới sao?”
“Hình như chưa … À! Đến rồi kìa!”, Lê Huy chỉ vào phía sau Kỷ Lang, “Chị Phỉ đến rồi.”
Kỷ Lang xoay người, quả nhiên nhìn thấy Đặng Phỉ bước đi uyển chuyển trên đôi giày cao gót, rất nữ tính. Ngang qua người Kỷ Lang, cô ta gật đầu thay lời chào, liếc mắt nhìn thi thể, thở dài: “Hiếm có thời gian nghỉ ngơi, vậy mà vẫn có án mạng xảy ra!”
Hứa Thiên Lập thấy Đặng Phỉ liền vồn vã chạy lại: “Chị Phỉ, tình hình người chết, giao cả cho chị!”
Kỷ Lang kinh ngạc nhíu mày, cái tên Hứa Thiên Lập bình thường rất kiêu ngạo, cư nhiên lại gọi ‘Chị Phỉ’, có chuyện gì xảy ra mà anh không biết sao?
Đặng Phỉ nhận lấy chiếc găng tay của trợ lý đưa tới, cô ta bắt đầu kiểm tra tình trạng thi thể.
“Nạn nhân là nữ, khoảng chừng hai mươi tuổi. Theo bước đầu quan sát, tứ chi và phần sọ bị vỡ nát, nội tạng tổn thương nặng. Đây là tình trạng điển hình của người ngã chết.” Đặng Phỉ vừa nói vừa cúi xuống ngửi mùi trên cơ thể, nói tiếp: “Nạn nhân xuất huyết dưới da, không uống rượu hay các loại thức uống khác. Từ lượng máu ở hiện trường có thể phán đoán thời điểm ngã lầu cách đây không lâu.”
Đang chuẩn bị di chuyển thi thể, Đặng Phỉ liền phát hiện trên tay nạn nhân nắm chặt vật gì đó, gỡ mãi không ra, cô khẽ cau mày: “Trong tay nạn nhân có một vật, hiện tại không thể lấy ra được, phải mang về dùng y cụ chuyên khoa.”
Nói xong cô ta đứng lên, cởi bao tay rồi ném cho trợ lý: “Mang thi thể về phòng xét nghiệm để tôi kiểm tra chi tiết. Phần còn lại giao cho mọi người.”
Hứa Thiên Lập vội vàng gật đầu: “Chị Phỉ yên tâm, tôi nhất định nhanh chóng phá án.”
Đặng Phỉ liếc mắt, không thèm để ý đến anh ta, đi thẳng về phía Kỷ Lang và Tô Niệm Đường: “Thám tử Kỷ, không biết anh nghĩ sao?”, nhưng khi cô ta hỏi câu này ánh mắt lại nhìn vào Tô Niệm Đường.
Tô Niệm Đường lúc này lại đang nhìn vào thi thể nên không chú ý đến câu hỏi của Đặng Phỉ.
Kỷ Lang ngước đầu nhìn tòa nhà cao sáu tầng hỏi: “Từ tình hình của thi thể, cô có thể đoán ra nạn nhân rơi từ lầu mấy không?”
Đặng Phỉ suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Nạn nhân mềm oặt, toàn bộ xương gãy nát vụn chẳng khác nào một bao cát. Tính toán độ cao và lực rơi, ắt hẳn là tầng cao nhất!”
Hứa Thiên Lập lại cười ha hả: “Chuyện này mà còn phải hỏi, tôi đã cho người lên tầng cao nhất kiểm tra!”, Hứa Thiên Lập phảng phất như thắng trận, lời nói vừa dứt, thì có hai cảnh viên dẫn theo một người bước xuống.
Là Cố Minh Sinh.
Kỷ Lang nhìn về phía Tô Niệm Đường, Tô Niệm Đường cũng vừa vặn trông thấy, sắc mặt khẽ biến, Kỷ Lang còn chưa kịp nói lời nào, Tô Niệm Đường đã nhảy vọt tới: “Xảy ra chuyện gì?”, cô lên tiếng hỏi.
Cố Minh Sinh hai tay đút túi quần, nói giọng khinh thường: “Tôi đang đứng trên sân thượng tắm nắng, chả hiểu tại sao mấy tên cảnh sát này lại xông đến nói tôi là hung thủ. Ôi trời!”
Tô Niệm Đường cau mày nhìn Cố Minh Sinh: “Hôm nay là thứ bảy cậu ở sân thượng hưởng thụ cái quái quỷ gì chứ. Không phải hôm nay phải đến bệnh viện sao?”. Vẻ mặt cùng động tác của hắn đã tố cáo hắn đang nói dối.
Hứa Thiên Lập cùng Kỷ Lang cũng bước tới nghe những lời Cố Minh Sinh biện giải, Hứa Thiên Lập chỉ hừ một tiếng: “Không cần nói nhiều, hung thủ chắc chắn là cậu. Người chết ngã ngửa từ trên cao xuống mặt đất là đã không bình thường. Vốn dĩ té lầu là thân thể úp sấp trên nền đất. Nhất định là cậu quăng nạn nhân xuống đất. Thời điểm nạn nhân ngã lầu chỉ có cậu tại hiện trường!”
“Này anh vui lòng nói chuyện chú ý một chút. Cô gái kia nhảy xuống, tôi mới vừa bước lên. Làm sao tôi có thể giết được cô ta?”, Cố Minh Sinh nheo mắt nhìn thẳng vào Hứa Thiên Lập: “Tôi nói rồi, tôi không giết người.”
Kỷ Lang nhíu mày: “Ngày hôm nay là thứ bảy, tại sao anh lại xuất hiện ở sân thượng trong trường.”
Cố Minh Sinh hừ nhẹ: “Không phải nói nhiều, tôi đến tắm nắng.”. Cậu ta ngừng một chút rồi lại quay sang Kỷ Lang: “Tôi nghe nói thám tử Kỷ phá án như thần, bây giờ có một người đang bị hàm oan là tôi đây, không biết có thể nhờ thám tử giúp tôi điều tra cho rõ ràng xem cuối cùng cô gái đó là chết thế nào?”, anh ta nhìn thẳng vào Kỷ Lang, trong lời nói của anh ta còn mang theo hàm ý khiêu khích.
Kỷ Lang bật cười: “Tôi chưa bao giờ tiếp nhận ủy thác của oắt con. Cậu trước tiên thu lại hành vi ấu trĩ của mình. Nếu trong sạch vậy tốt nhất khai rõ sự thật, tôi tin rằng với năng lực của cảnh sát Hứa sẽ không khiến cậu bị hàm oan.”
Hứa Thiên Lập nghe thấy Kỷ Lang tâng bốc mình, gật đầu tán thành: “Đúng! Tôi sẽ không hàm oan cậu … Vân Vân cậu ta chính là hung thủ!”
“Tôi không còn gì để giải thích.”, Cố Minh Sinh nghiêng đầu, “Hơn nữa, làm sao tôi lại có thể ôm được cô gái kia!”, nói ra câu này gương mặt tỏ rõ vẻ chán ghét.
Tô Niệm Đường bình tĩnh lại, ngừng một chút rồi nói: “Cảnh sát Hứa, tôi có thể chứng minh cậu ấy vô tội.”
Cố Minh Sinh trừng mắt nhìn Tô Niệm Đường: “Lão bà bà, tôi cảnh cáo cô, không được phép nói.”
Tô Niệm Đường đập anh ta một cái, sau đó bỏ qua lời cảnh cáo của Cố Minh Sinh: “Cậu ta bị bệnh tim bẩm sinh, nên không thể ôm được người chết!”
Cố Minh Sinh bất mãn: “Cô … cô …”
Tô Niệm Đường cau mày: “Im miệng cho tôi, không hiểu tình hình hiện tại của cậu thế nào sao? Cậu bị tình nghi là kẻ giết người lại cứ lơn tơn như thế, tôi mặc kệ cậu.”
Cố Minh Sinh đành ngoan ngoãn im miệng, nhưng vẫn rất khó chịu, xoay đầu một cái.
“Có bệnh tim thì không thể là hung thủ sao? Có thể cậu ta thừa dịp người chết không chú ý, đẩy cô gái xuống”, Hứa Thiên Lập nói, “Dù gì đi chăng nữa, cứ giải cậu ta về thẩm vấn.”
“Tôi không giết người, bắng cớ gì lại giải tôi đi?”. Cố Minh Sinh kích động, thở hổn hển, nhịp tim càng thêm nhanh và gấp.
Tô Niệm Đường vội vã chạy lại vỗ vai anh ta: “Cậu không nên tức giận, chỉ là đưa đến Cục Cảnh sát lấy lời khai. Tôi tin cậu không phải là hung thủ. Ngoan.” Câu nói của Tô Niệm Đường như có một ma lực khiến người khác an tâm tin tưởng. Cô nhẹ nhàng nói tiếp: “Tin tôi, tôi sẽ chứng minh cậu vô tội, đừng kích động!”
Cố Minh Sinh đành phải hòa hoãn: “Nể mặt cô tôi mới đi với bọn họ!”
“Ừ!”, Tô Niệm Đường gật đầu, “Đến Cục cảnh sát phải phối hợp thật tốt, biết chuyện gì thì cứ khai hết ra!”
“Uhm!”
Hai cảnh viên bước tới giải Cố Minh Sinh đi, Cố Minh Sinh nghiêng người né, tránh sự đụng chạm của bọn họ: “Tôi tự đi!”. Nói xong, anh ta nhanh chân tiến về phía trước, bạn bè xung quanh bàn tán xôn xao.
Trong mấy thanh âm líu ríu đó, Kỷ Lang nghe kỹ, có nam sinh thì cười trên sự đau khổ của người khác, nữ sinh thì tỏ vẻ không đồng ý vì dù sao lời của Cố Minh Sinh cũng có trọng lượng trong trường. Xem ra nam thần Cố Minh Sinh và hoa khôi Phạm Vân số phận thực sự đen đủi.
Hứa Thiên Lập xoay người nhìn Tô Niệm Đường: “Này, cô là ai, dựa vào điều gì đảm bảo cậu ta vô tội? Cũng không biết chừng cô là đồng phạm!?”
Tô Niệm Đường: “…”
Khóe miệng Kỷ Lang nhếch lên: “Cả ngày hôm nay cô ấy ở với tôi.”
Hứa Thiên Lập nhún vai” “Được rồi! Tôi chỉ tùy tiện nói một câu thôi, dù sao không được bỏ qua bất kỳ manh mối nào.”
“Đội trưởng!”, một cảnh viên mang theo một chiếc túi plastic được niêm phong, “Đây là chiếc giày chúng tôi tìm được ở sân thượng, ắt hẳn là của nạn nhân.”
“Đưa về cho chị Phỉ xét nghiệm!”
“Vâng!”
Hứa Thiên Lập xoay người: “Thám tử Kỷ, tôi phải về thẩm vấn phạm nhân, vụ này tốt nhất cứ giao cho cảnh sát chúng tôi.!”
Kỷ Lang vỗ vỗ vài Hứa Thiên Lập: “Anh cũng vừa nghe ‘Kẻ tình nghi’ nói cậu ta không phải là hung thủ, nhờ Sở Sự Vụ trả lại trong sạch cho cậu ta.”
Hứa Thiên Lập: “…”
Hứa Thiên Lập đi rồi, chỉ còn vài cảnh viên ở lại thu thập hiện trường, sơ tán sinh viên. Kỷ Lang nhìn Lê Huy và Tiết Nhạc: “Tại sao hai người lại ở Đại học Y, còn trùng hợp chứng kiến vụ án mạng?”
Tiết Nhạc cười nói: “Hôm nay khoa Tin của Đại học Y có cuộc tranh tài nên em và Lê Huy đến đây xem, ai ngờ …”
Chẳng trách hôm nay lại có nhiều người như vậy, Kỷ Lang nhìn bọn họ: “Vậy chắc tôi phải nói các cậu giống Conan ghê, đi đến đâu là án mạng ở đó!”
Tiết Nhạc gãi gãi đầu: “Đây mới là lần đầu tiên, không thể quy tội như vậy được, phải trùng hợp thêm mấy lần nữa cơ!”
Kỷ Lang: “… Cậu còn muốn thêm mấy lần nữa?”. Sau đó, Kỷ Lang nghiêm túc nói: “Đùa vậy thôi! Các cậu mau chóng đi điều tra gia đình của nạn nhân cùng với những bạn bè khác đi!”
Tiết Nhạc: “Được! Bọn em đi ngay đây!”
Kỷ Lang lại nhìn Tô Niệm Đường, phát hiện cô vẫn đứng bên cạnh nhìn bên phía pháp y xử lý thi thể. Anh đi lại bên cạnh cô, vỗ vỗ vai: “Đừng nghĩ quá nhiều, nếu em tin cậu ta, chúng ta mau chóng tìm chứng cớ chứng minh cậu ta không phải là hung thủ.”
Tô Niệm Đường gật đầu: “Cám ơn anh, anh Kỷ Lang!”
Kỷ Lang từ từ nói: “Từ bao giờ lại học cách khách sáo như vậy? Nào mau đi, lên sân thượng xem có phát hiện gì không?”
Hiện trường phát hiện án mạng là khối nhà chính của Đại học Y, bọn họ còn chưa bước đến đã nhìn thấy một đám học sinh vây kính phía ngoài, còn có cảnh sát đứng đó duy trì an ninh trật tự.
Báo cảnh sát thân phận của mình, Kỷ Lang dẫn Tô Niệm Đường đi vào trong, vừa vặn nhìn thấy Hứa Thiên Lập đang đứng bên cạnh Lê Huy và Tiết Nhạc.
Lê Huy nhìn thấy Kỷ Lang nhanh chóng tiến đến bên cạnh anh: “Sếp! Anh đến rồi, chuyện này cảnh sát cũng đã tiếp nhận.”
Kỷ Lang gật đầu, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía thi thể cách đó không xa.
Nạn nhân là nữ, ngã ngửa trên nền đất, gương mặt trắng bệch, gương mặt trang điểm rất đẹp nhưng đã bị hủy. Có điều dù thế nào chăng nữa cô gái nhìn qua cũng rất xinh xắn. Khóe môi của cô có một dòng máu tươi chảy ra, vũng máu trên đầu không ngừng tuôn chảy. Nạn nhân mặc chiếc đầm trắng, chân không mang giày, mái tóc xoăn rối tung trên nền đất. Điều làm cho Kỷ Lang cảm thấy kỳ lạ nhất là khóe miệng nạn nhân có vẻ như đang cười. Là anh nhìn lầm sao?
“Thân phận người chết?”, Kỷ Lang hỏi dò.
Lê Huy vội vàng trả lời: “Nạn nhân là Hàn Mộng Vân, 21 tuổi, là sinh viên khoa biểu diễn trường Đại học Y, mùa hè sang năm là tốt nghiệp. Đây là do em dò hỏi bạn học ở xung quanh đây. Còn về tình hình gia đình em đang chuẩn bị hỏi thêm thì bị tên Hứa Thiên Lập cản đường, ý hắn không muốn chúng ta xen vào.”
Kỷ Lang xua tay hỏi: “Đặng Phỉ chưa tới sao?”
“Hình như chưa … À! Đến rồi kìa!”, Lê Huy chỉ vào phía sau Kỷ Lang, “Chị Phỉ đến rồi.”
Kỷ Lang xoay người, quả nhiên nhìn thấy Đặng Phỉ bước đi uyển chuyển trên đôi giày cao gót, rất nữ tính. Ngang qua người Kỷ Lang, cô ta gật đầu thay lời chào, liếc mắt nhìn thi thể, thở dài: “Hiếm có thời gian nghỉ ngơi, vậy mà vẫn có án mạng xảy ra!”
Hứa Thiên Lập thấy Đặng Phỉ liền vồn vã chạy lại: “Chị Phỉ, tình hình người chết, giao cả cho chị!”
Kỷ Lang kinh ngạc nhíu mày, cái tên Hứa Thiên Lập bình thường rất kiêu ngạo, cư nhiên lại gọi ‘Chị Phỉ’, có chuyện gì xảy ra mà anh không biết sao?
Đặng Phỉ nhận lấy chiếc găng tay của trợ lý đưa tới, cô ta bắt đầu kiểm tra tình trạng thi thể.
“Nạn nhân là nữ, khoảng chừng hai mươi tuổi. Theo bước đầu quan sát, tứ chi và phần sọ bị vỡ nát, nội tạng tổn thương nặng. Đây là tình trạng điển hình của người ngã chết.” Đặng Phỉ vừa nói vừa cúi xuống ngửi mùi trên cơ thể, nói tiếp: “Nạn nhân xuất huyết dưới da, không uống rượu hay các loại thức uống khác. Từ lượng máu ở hiện trường có thể phán đoán thời điểm ngã lầu cách đây không lâu.”
Đang chuẩn bị di chuyển thi thể, Đặng Phỉ liền phát hiện trên tay nạn nhân nắm chặt vật gì đó, gỡ mãi không ra, cô khẽ cau mày: “Trong tay nạn nhân có một vật, hiện tại không thể lấy ra được, phải mang về dùng y cụ chuyên khoa.”
Nói xong cô ta đứng lên, cởi bao tay rồi ném cho trợ lý: “Mang thi thể về phòng xét nghiệm để tôi kiểm tra chi tiết. Phần còn lại giao cho mọi người.”
Hứa Thiên Lập vội vàng gật đầu: “Chị Phỉ yên tâm, tôi nhất định nhanh chóng phá án.”
Đặng Phỉ liếc mắt, không thèm để ý đến anh ta, đi thẳng về phía Kỷ Lang và Tô Niệm Đường: “Thám tử Kỷ, không biết anh nghĩ sao?”, nhưng khi cô ta hỏi câu này ánh mắt lại nhìn vào Tô Niệm Đường.
Tô Niệm Đường lúc này lại đang nhìn vào thi thể nên không chú ý đến câu hỏi của Đặng Phỉ.
Kỷ Lang ngước đầu nhìn tòa nhà cao sáu tầng hỏi: “Từ tình hình của thi thể, cô có thể đoán ra nạn nhân rơi từ lầu mấy không?”
Đặng Phỉ suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Nạn nhân mềm oặt, toàn bộ xương gãy nát vụn chẳng khác nào một bao cát. Tính toán độ cao và lực rơi, ắt hẳn là tầng cao nhất!”
Hứa Thiên Lập lại cười ha hả: “Chuyện này mà còn phải hỏi, tôi đã cho người lên tầng cao nhất kiểm tra!”, Hứa Thiên Lập phảng phất như thắng trận, lời nói vừa dứt, thì có hai cảnh viên dẫn theo một người bước xuống.
Là Cố Minh Sinh.
Kỷ Lang nhìn về phía Tô Niệm Đường, Tô Niệm Đường cũng vừa vặn trông thấy, sắc mặt khẽ biến, Kỷ Lang còn chưa kịp nói lời nào, Tô Niệm Đường đã nhảy vọt tới: “Xảy ra chuyện gì?”, cô lên tiếng hỏi.
Cố Minh Sinh hai tay đút túi quần, nói giọng khinh thường: “Tôi đang đứng trên sân thượng tắm nắng, chả hiểu tại sao mấy tên cảnh sát này lại xông đến nói tôi là hung thủ. Ôi trời!”
Tô Niệm Đường cau mày nhìn Cố Minh Sinh: “Hôm nay là thứ bảy cậu ở sân thượng hưởng thụ cái quái quỷ gì chứ. Không phải hôm nay phải đến bệnh viện sao?”. Vẻ mặt cùng động tác của hắn đã tố cáo hắn đang nói dối.
Hứa Thiên Lập cùng Kỷ Lang cũng bước tới nghe những lời Cố Minh Sinh biện giải, Hứa Thiên Lập chỉ hừ một tiếng: “Không cần nói nhiều, hung thủ chắc chắn là cậu. Người chết ngã ngửa từ trên cao xuống mặt đất là đã không bình thường. Vốn dĩ té lầu là thân thể úp sấp trên nền đất. Nhất định là cậu quăng nạn nhân xuống đất. Thời điểm nạn nhân ngã lầu chỉ có cậu tại hiện trường!”
“Này anh vui lòng nói chuyện chú ý một chút. Cô gái kia nhảy xuống, tôi mới vừa bước lên. Làm sao tôi có thể giết được cô ta?”, Cố Minh Sinh nheo mắt nhìn thẳng vào Hứa Thiên Lập: “Tôi nói rồi, tôi không giết người.”
Kỷ Lang nhíu mày: “Ngày hôm nay là thứ bảy, tại sao anh lại xuất hiện ở sân thượng trong trường.”
Cố Minh Sinh hừ nhẹ: “Không phải nói nhiều, tôi đến tắm nắng.”. Cậu ta ngừng một chút rồi lại quay sang Kỷ Lang: “Tôi nghe nói thám tử Kỷ phá án như thần, bây giờ có một người đang bị hàm oan là tôi đây, không biết có thể nhờ thám tử giúp tôi điều tra cho rõ ràng xem cuối cùng cô gái đó là chết thế nào?”, anh ta nhìn thẳng vào Kỷ Lang, trong lời nói của anh ta còn mang theo hàm ý khiêu khích.
Kỷ Lang bật cười: “Tôi chưa bao giờ tiếp nhận ủy thác của oắt con. Cậu trước tiên thu lại hành vi ấu trĩ của mình. Nếu trong sạch vậy tốt nhất khai rõ sự thật, tôi tin rằng với năng lực của cảnh sát Hứa sẽ không khiến cậu bị hàm oan.”
Hứa Thiên Lập nghe thấy Kỷ Lang tâng bốc mình, gật đầu tán thành: “Đúng! Tôi sẽ không hàm oan cậu … Vân Vân cậu ta chính là hung thủ!”
“Tôi không còn gì để giải thích.”, Cố Minh Sinh nghiêng đầu, “Hơn nữa, làm sao tôi lại có thể ôm được cô gái kia!”, nói ra câu này gương mặt tỏ rõ vẻ chán ghét.
Tô Niệm Đường bình tĩnh lại, ngừng một chút rồi nói: “Cảnh sát Hứa, tôi có thể chứng minh cậu ấy vô tội.”
Cố Minh Sinh trừng mắt nhìn Tô Niệm Đường: “Lão bà bà, tôi cảnh cáo cô, không được phép nói.”
Tô Niệm Đường đập anh ta một cái, sau đó bỏ qua lời cảnh cáo của Cố Minh Sinh: “Cậu ta bị bệnh tim bẩm sinh, nên không thể ôm được người chết!”
Cố Minh Sinh bất mãn: “Cô … cô …”
Tô Niệm Đường cau mày: “Im miệng cho tôi, không hiểu tình hình hiện tại của cậu thế nào sao? Cậu bị tình nghi là kẻ giết người lại cứ lơn tơn như thế, tôi mặc kệ cậu.”
Cố Minh Sinh đành ngoan ngoãn im miệng, nhưng vẫn rất khó chịu, xoay đầu một cái.
“Có bệnh tim thì không thể là hung thủ sao? Có thể cậu ta thừa dịp người chết không chú ý, đẩy cô gái xuống”, Hứa Thiên Lập nói, “Dù gì đi chăng nữa, cứ giải cậu ta về thẩm vấn.”
“Tôi không giết người, bắng cớ gì lại giải tôi đi?”. Cố Minh Sinh kích động, thở hổn hển, nhịp tim càng thêm nhanh và gấp.
Tô Niệm Đường vội vã chạy lại vỗ vai anh ta: “Cậu không nên tức giận, chỉ là đưa đến Cục Cảnh sát lấy lời khai. Tôi tin cậu không phải là hung thủ. Ngoan.” Câu nói của Tô Niệm Đường như có một ma lực khiến người khác an tâm tin tưởng. Cô nhẹ nhàng nói tiếp: “Tin tôi, tôi sẽ chứng minh cậu vô tội, đừng kích động!”
Cố Minh Sinh đành phải hòa hoãn: “Nể mặt cô tôi mới đi với bọn họ!”
“Ừ!”, Tô Niệm Đường gật đầu, “Đến Cục cảnh sát phải phối hợp thật tốt, biết chuyện gì thì cứ khai hết ra!”
“Uhm!”
Hai cảnh viên bước tới giải Cố Minh Sinh đi, Cố Minh Sinh nghiêng người né, tránh sự đụng chạm của bọn họ: “Tôi tự đi!”. Nói xong, anh ta nhanh chân tiến về phía trước, bạn bè xung quanh bàn tán xôn xao.
Trong mấy thanh âm líu ríu đó, Kỷ Lang nghe kỹ, có nam sinh thì cười trên sự đau khổ của người khác, nữ sinh thì tỏ vẻ không đồng ý vì dù sao lời của Cố Minh Sinh cũng có trọng lượng trong trường. Xem ra nam thần Cố Minh Sinh và hoa khôi Phạm Vân số phận thực sự đen đủi.
Hứa Thiên Lập xoay người nhìn Tô Niệm Đường: “Này, cô là ai, dựa vào điều gì đảm bảo cậu ta vô tội? Cũng không biết chừng cô là đồng phạm!?”
Tô Niệm Đường: “…”
Khóe miệng Kỷ Lang nhếch lên: “Cả ngày hôm nay cô ấy ở với tôi.”
Hứa Thiên Lập nhún vai” “Được rồi! Tôi chỉ tùy tiện nói một câu thôi, dù sao không được bỏ qua bất kỳ manh mối nào.”
“Đội trưởng!”, một cảnh viên mang theo một chiếc túi plastic được niêm phong, “Đây là chiếc giày chúng tôi tìm được ở sân thượng, ắt hẳn là của nạn nhân.”
“Đưa về cho chị Phỉ xét nghiệm!”
“Vâng!”
Hứa Thiên Lập xoay người: “Thám tử Kỷ, tôi phải về thẩm vấn phạm nhân, vụ này tốt nhất cứ giao cho cảnh sát chúng tôi.!”
Kỷ Lang vỗ vỗ vài Hứa Thiên Lập: “Anh cũng vừa nghe ‘Kẻ tình nghi’ nói cậu ta không phải là hung thủ, nhờ Sở Sự Vụ trả lại trong sạch cho cậu ta.”
Hứa Thiên Lập: “…”
Hứa Thiên Lập đi rồi, chỉ còn vài cảnh viên ở lại thu thập hiện trường, sơ tán sinh viên. Kỷ Lang nhìn Lê Huy và Tiết Nhạc: “Tại sao hai người lại ở Đại học Y, còn trùng hợp chứng kiến vụ án mạng?”
Tiết Nhạc cười nói: “Hôm nay khoa Tin của Đại học Y có cuộc tranh tài nên em và Lê Huy đến đây xem, ai ngờ …”
Chẳng trách hôm nay lại có nhiều người như vậy, Kỷ Lang nhìn bọn họ: “Vậy chắc tôi phải nói các cậu giống Conan ghê, đi đến đâu là án mạng ở đó!”
Tiết Nhạc gãi gãi đầu: “Đây mới là lần đầu tiên, không thể quy tội như vậy được, phải trùng hợp thêm mấy lần nữa cơ!”
Kỷ Lang: “… Cậu còn muốn thêm mấy lần nữa?”. Sau đó, Kỷ Lang nghiêm túc nói: “Đùa vậy thôi! Các cậu mau chóng đi điều tra gia đình của nạn nhân cùng với những bạn bè khác đi!”
Tiết Nhạc: “Được! Bọn em đi ngay đây!”
Kỷ Lang lại nhìn Tô Niệm Đường, phát hiện cô vẫn đứng bên cạnh nhìn bên phía pháp y xử lý thi thể. Anh đi lại bên cạnh cô, vỗ vỗ vai: “Đừng nghĩ quá nhiều, nếu em tin cậu ta, chúng ta mau chóng tìm chứng cớ chứng minh cậu ta không phải là hung thủ.”
Tô Niệm Đường gật đầu: “Cám ơn anh, anh Kỷ Lang!”
Kỷ Lang từ từ nói: “Từ bao giờ lại học cách khách sáo như vậy? Nào mau đi, lên sân thượng xem có phát hiện gì không?”