“Sếp! Tô Hải dường như chỉ loanh quanh trong bệnh viện.” Lê Huy và Tiết Nhạc hai người cùng hai cảnh sát mặc thường phục cùng nhau theo dõi Tô Hải.
“Hẳn là hung thủ ra chỉ thị cho ông ta. Hung thủ muốn xác định có phải ông ta đi một mình hay không!” Kỷ Lang suy nghĩ một lúc mới nói: “Mọi người kéo dãn khoảng cách theo dõi một chút.”
“Vâng!”
Cùng lúc đó Kỷ Lang và Hứa Thiên Lập đưa lệnh khám xét cho Viện trưởng. Cuối cùng, Viện trưởng không còn cách nào khác, đành lên tiếng: “Không được phép kinh động bệnh nhân.”
Hứa Thiên Lập khẽ gật đầu: “Nhất định là vậy, chúng tôi sẽ tận lực không kinh động bệnh nhân.”
“Viện trưởng, nơi nào có thể nhìn rõ ràng toàn cảnh bệnh viện?”
“Cái này … Lầu gác mái có thể nhìn thấy toàn cảnh bệnh viện.”
“Chúng tôi cần xem camera ghi hình của bệnh viện.” Kỷ Lang nói.
Trên đường đi đến phòng kỹ thuật, Kỷ Lang dường như thấy một bóng dáng quen thuộc, nhưng chớp mắt lại không thấy tăm hơi. Kỷ Lang nghi hoặc, tiến vào trong. Bên trong phòng kỹ thuật, nhân viên bảo an nhìn thẻ cảnh sát của Hứa Thiên Lập, lên tiếng hỏi: “Sao hôm nay nhiều người đến đây đòi coi camera vậy?”
Kỷ Lang: “Vừa rồi cũng có người đến xin coi camera?”
“Đúng! Một cậu thanh niên vừa đến.”
“Thanh niên? Tướng mạo cậu ta như thế nào?”
“Một anh chàng rất đẹp trai, mặc chiếc áo khoác đen, gương mặt rất trắng, có phải là có bệnh không?”
Cố Minh Sinh? Kỷ Lang lập tức nhớ đến bóng người anh vừa thấy ở bên ngoài. Anh ta rốt cục muốn làm gì?
Bên trong đoạn băng ghi hình, bệnh nhân qua qua lại lại, không hề phát hiện bóng dáng của Vương Hữu Tài, chỉ có một bóng người khiến cho Kỷ Lang có phần lưu tâm. Người này đội chiếc nón đen, kéo sát phía dưới, mặc chiếc áo dạ màu đen, vóc dáng cường tráng. Có vẻ khá giống với người đã từng xuất hiện trong băng ghi hình ở quán bar. Tuy nhiên, dáng vẻ này không hề giống với Vương Hữu Tài, nếu Kỷ Lang nhớ không lầm Vương Hữu Tài bụng phệ, còn người này thì không.
Người này hình như biết khu vực nào có lắp đặt camera, chỉ lóe lên trên màn hình một chút rồi biến mất.
Cố Minh Sinh gắng gượng đi đến nhà xác của bệnh viện phía dưới tầng hầm. Nếu như anh ta nhớ không lầm nhà xác bệnh viện chắc chắn có vấn đề.
Anh ta nhớ có một lần trong lúc trốn khỏi bệnh viện, liền chạy xuống nhà xác ở tầng ngầm nhằm thoát khỏi mấy tay bảo vệ. Khi ấy, anh ta chỉ nghĩ sẽ giả thành người chết lừa bọn họ. Kết quả phát hiện nhà xác ở bệnh viện quá cao cấp, đây không chỉ là phòng để xác thông thường mà là từng ngăn tủ, từng ngăn tủ, nhiệt độ trong từng ngăn cực kỳ thấp.
Chạy đến nhà xác là cùng đường, không hiểu anh ta đụng vào vật gì, lại tiến vào một không gian khác. Anh ta đi một vòng bên trong, không có thứ gì. Sau khi thoát khỏi truy đuổi của bảo vệ, anh ta cũng chạy ra ngoài. Đây là chuyện xảy ra từ mấy năm trước, sau này anh cũng quên mất gian mật thất ở đây.
Bây giờ, Đường Đường bị bắt cóc ở bệnh viện thành phố, anh ta liền nghĩ ngay đến gian mật thất này.
Gian nhà xác vẫn cao cấp như cũ. Cố Minh Sinh đảo một vòng, nhất thời vẫn chưa nhớ ra được năm đó mình đụng vào đâu mới mở ra được gian mật thất đó.
Trong lòng anh ta lo lắng, cơ thể đột nhiên cảm giác khó chịu. Anh ta vịn vào bờ tường, lấy thuốc ra, một viên rơi trên nền đất nhưng anh ta không chú ý. Lấy mỗi thứ một loại rồi cho vào miệng, vị thuốc đắng ngắt lan khắp khoang miệng khiến Cố Minh Sinh muốn ói. Bỗng dưng bức tường anh ta đang dựa phát sinh những tiếng ầm ầm, từ từ bị đẩy ra.
Cố Minh Sinh vội vàng đá cửa, nhìn bên trong có thêm vài đồ dùng, anh ta liền nhanh chân chạy vào trong. Anh ta cẩn thận thăm dò mật thất, không có ai. Cho dù là hung thủ hay là Tô Niệm Đường đều không thấy bóng dáng.
“Tô Niệm Đường, cô có ở đây không?”
Không có tiếng đáp lại, Cố Minh Sinh có phần nhụt chí. Đang đưa mắt nhìn những đồ vật cũ kỹ xung quanh liền phát hiện một cánh cửa khác. Anh ta từ từ đi qua, nhẹ nhàng mở cửa. Một luồng máu tanh phả vào mặt khiến anh ta ho khan vài tiếng. Sau đó một thanh dao găm sáng loáng lao nhanh về phía anh ta, rồi đột ngột ngừng lại ngay trước mắt.
“Cố Minh Sinh?” Tô Niệm Đường vội thu tay về nhìn kỹ người trước mặt: “Tại sao là cậu?”
Cố Minh Sinh ôm ngực nhìn Tô Niệm Đường không mảy may tổn hại trước mắt mình, anh ta ôm chặt lấy cô: “Cô muốn giết tôi sao?”
Tô Niệm Đường để mặc anh ta ôm, cau mày lên tiếng: “Tại sao cậu xuất hiện ở đây?” Nếu cô không kịp thời thu tay về thì hậu quả thật khó lường.
“Tôi tới cứu cô!” Cô Minh Sinh khẽ nâng đầu Tô Niệm Đường, sắc mặt anh ta trắng bệch, ngữ khí chân thành: “Lần này đến lượt tôi cứu cô!”
“Thật hồ đồ!” Tô Niệm Đường tức giận: “Sức khỏe cho phép cậu hành động nông nổi như vậy sao?”
“Cô … Tôi biết mình đang làm gì!” Cố Minh Sinh khẽ nở nụ cười, ánh mắt đầy quyết tâm: “Chúng ta cùng đi.”
Đột nhiên cánh cửa mật thất chuyển động, Tô Niệm Đường kéo Cố Minh Sinh trở lại: “Có người đến, chắc Vương Hữu Tài trở về.”
Cô kéo anh ta vào chỗ khuất, để anh trốn sang một góc, ra hiệu anh ta không được lên tiếng, còn mình chạy qua góc khác.
Cánh cửa mở tung, Vương Hữu Tài hét lên giận dữ: “Tô Hải dám dẫn theo cảnh sát đến đây, xem ra lão muốn mày chết mà.”
Tô Niệm Đường bước khỏi góc tối, khóe miệng mang theo ý cười: “Thật sao?”
Thì ra anh Kỷ Lang cũng đã tìm đến nơi này.
Vương Hữu Tài nheo mắt: “Xem ra không cho lão Tô Hải biết lợi hại của tao, lão không biết sợ mà.”
Hắn nắm chặt cánh tay Tô Niệm Đường, giơ tay một con dao lớn hơn con dao găm một chút.
Tô Niệm Đường vốn dĩ đã cảnh giác, cô xoay ngược cánh tay, thoát khỏi bàn tay của hắn, kéo dãn khoảng cách: “Vương Hữu Tàu, ông cũng đã nói ta là một con sói mà, không lẽ ông cho rằng tôi chịu để mặc cho ông xâu xé ư?” Cô làm bộ vô tình tình ngang tầm mắt của Vương Hữu Tài, nhằm che chắn cho Cố Minh Sinh ở phía sau.
“Trước tiên tao nên trói mày lại.” Thanh âm thâm trầm của Vương Hữu Tài vang lên: “Nên để mày giống như mấy đứa trước, bị xích lại như một con chó.”
“Hay là ông thử cảm thụ trước coi sao.” Tô Niệm Đường sớm đã phát hiện có một chiếc xích sắt phía bên kia.
“Mày cho rằng chỉ có một mình mày thông minh?” Vương Hữu Tài hả hê, phá lên cười: “Tại sao tao không xích mày? Đó là vì tao tin chắc sẽ chế ngự được mày. Sau khi bỏ đói một đêm, cho dù năng lực của mày lớn đến mức nào cũng không phát huy được bao nhiêu sức mạnh.”
Tô Niệm Đường nắm chặt con dao găm: “Ông có thể thử một chút xem tôi còn bao nhiêu khí lực.”
Vương Hữu Tài đột nhiên giơ dao, hướng về phía Tô Niệm Đường. Tô Niệm Đường dùng con dao găm chặn lại. Lúc này cô mới phát hiện mình so với Vương Hữu Tài chỉ như châu chấu đá xe. Một ngày không ăn không uống, đôi tay cô không phát huy bao nhiêu sức lực, con dao găm bị hắn đánh văng trên mặt đất.
Vương Hữu Tài nở nụ cười nham hiểm: “Tao nói rồi, mày trốn không thoát.”
Cố Minh Sinh đang trốn trong góc hùng hổ lao ra, thừa dịp Vương Hữu Tài chưa sẵn sàng, đánh hắn một cái. Vương Hữu Tài lùi một sau một khoảng, đụng vào chiếc bàn nơi cửa phía ngoài, bàn vỡ toang, hắn cũng ngã nhoài trên đất. Cô Minh Sinh vịn tường: “Đi mau!”
Tô Niệm Đường cắn răng, đỡ anh ta: “Đi!”
Cho dù thế nào đi chăng nữa cô nhất quyết không bỏ Cố Minh Sinh ở lại một mình.
Cố Minh Sinh há miệng thở hổn hển, sức lực càng yếu, anh ta xua tay: “Cô đi trước … tôi …”
Đúng lúc này, cánh cửa đột nhiên chuyển động, Kỷ Lang vọt vào, liếc mắt trông thấy Tô Niệm Đường ở đằng xa, nhưng đồng thời trong khoảnh khắc ấy cũng nhìn thấy Vương Hữu Tài đang giơ con dao bén nhọn.
“Đường Đường! Cẩn thận!”
*
Từ băng ghi hình không thể nhìn ra được điều gì, thời gian cũng không cho phép bọn họ lục soát toàn bộ bệnh viện.
Nếu như Vương Hữu Tài muốn xây một mật thất trong bệnh viện thì nơi đó nhất định sẽ có ít người qua lại.
Mấy năm trước, Vương Hữu Tài có phần đầu tư xây dựng bệnh viện thành phố. Theo tư liệu cho thấy hắn dốc sức tu sửa nhà xác, đầu tư nhiều thiết bị cao cấp.
Nhà xác …
Kỷ Lang và Hứa Thiên Lập cũng nghĩ đến nơi này. Nhà xác ít người, nếu như xây mật thất cách âm ở đây thì hoàn toàn không bị ai phát hiện. Bọn họ dẫn theo cảnh sát chạy đi đến hướng nhà xác. Kỷ Lang nhận được điện thoại của Lê Huy: “Sếp, hình như bọn em đã bị phát hiện. Tô Hải sau khi nhận được điện thoại thì đột nhiên biến mất không còn tăm hơi.”
Kỷ Lang ngừng một chút: “Các cậu quay lại quan sát camera, chúng tôi bên này cũng đã có đột phá.”
“Vâng!”
Nhà xác rất sạch sẽ, một mùi hôi tanh cũng không hề có. Toàn bộ thi thể đều được bảo tồn trong những ngăn tủ trữ đông, nhìn qua nhìn lại đều giống như thiên đường. Nhà xác được ốp men sứ trắng sáng.
Kỷ Lang cau mày nhìn bức tường bóng loáng. Nơi này nhìn qua không hề giống có một gian mật thất.
“Vương Hữu Tài thật sự bỏ tiền của xây một nhà xác hiện đại này chỉ vì muốn có một căn mật thất thôi sao?” Hứa Thiên Lập dường như không tin nổi.
“Anh không thể dùng suy nghĩ của người bình thường để đoán tâm tư của một kẻ biến thái.” Kỷ Lang gõ gõ trên vách tường, đều là khối tường rắn chắc. Rốt cục lối vào là nơi nào.
Ngay đúng lúc này, Tô Hải xông vào, ông ta kinh ngạc nhìn Kỷ Lang và cảnh sát: “Các cậu vẫn theo dõi tôi?” Giọng Tô Hải đầy lo lắng, sầu não, tựa như mọi người đã phá hỏng đại sự của ông ta.
“Vương Đại Vĩ nói nếu như phát hiện bất cứ người nào, hắn sẽ xử Đường Đường.” Thanh âm lo lắng của Tô Hải vang lên: “Ông ta nhất định đã nhìn thấy các người theo dõi tôi, cho nên mới nói muốn tặng tôi một món quà.”
“Làm sao ông tìm được đến đây?” Kỷ Lang nhíu mày.
“Vị trí này … chính là căn nhà trước đây của Vương Đại Vĩ.” Tô Hải nghĩ tới nghĩ lui, chỉ chọn đại nơi này để thử vận may, ai ngờ nhóm Kỷ Lang cũng đã tới.
Nếu như nhà của Vương Đại Vĩ ở đây thì nhất định nhà xác này có huyền cơ. Kỷ Lang càng nghĩ càng khó chịu, đã đoán được đúng nơi nhưng lại không tìm được lối vào; giống như rõ ràng đã phá được khóa lao ngục nhưng dã thú bên ngoài ngăn cản, chỉ còn cách trốn ở trong lồng.
Kỷ Lang đi qua đi lại trong nhà xác, trong lúc vô tình trông thấy một viên thuốc màu trắng. Kỷ Lang nhặt viên thuốc lên. Tại sao viên thuốc nhỏ này lại xuất hiện tại nhà xác?
Kỷ Lang men theo vị trí viên thuốc nhìn lên bức tường, anh phát hiện khối gạch men ở đây không giống những chỗ khác. Nơi này quá sạch sẽ, ắt hẳn có người thường xuyên đụng vào mà tạo thành. Nếu như không có viên thuốc rớt ở đây, bọn họ không thể nào phát hiện ra được điểm này.
Kỷ Lang đưa tay sờ sờ viên gạch men, một lát sau có một âm thanh ầm ầm truyền đến, dọc theo đường nối của viên gạch mở ra một khoảng không lớn.
Kỷ Lang lập tức chạy vào trong. Mùi ẩm mốc nồng nặc. Đúng lúc ấy, cách đó không xa chính là Tô Niệm Đường.
“Đường Đường! Cẩn thận!”
“Hẳn là hung thủ ra chỉ thị cho ông ta. Hung thủ muốn xác định có phải ông ta đi một mình hay không!” Kỷ Lang suy nghĩ một lúc mới nói: “Mọi người kéo dãn khoảng cách theo dõi một chút.”
“Vâng!”
Cùng lúc đó Kỷ Lang và Hứa Thiên Lập đưa lệnh khám xét cho Viện trưởng. Cuối cùng, Viện trưởng không còn cách nào khác, đành lên tiếng: “Không được phép kinh động bệnh nhân.”
Hứa Thiên Lập khẽ gật đầu: “Nhất định là vậy, chúng tôi sẽ tận lực không kinh động bệnh nhân.”
“Viện trưởng, nơi nào có thể nhìn rõ ràng toàn cảnh bệnh viện?”
“Cái này … Lầu gác mái có thể nhìn thấy toàn cảnh bệnh viện.”
“Chúng tôi cần xem camera ghi hình của bệnh viện.” Kỷ Lang nói.
Trên đường đi đến phòng kỹ thuật, Kỷ Lang dường như thấy một bóng dáng quen thuộc, nhưng chớp mắt lại không thấy tăm hơi. Kỷ Lang nghi hoặc, tiến vào trong. Bên trong phòng kỹ thuật, nhân viên bảo an nhìn thẻ cảnh sát của Hứa Thiên Lập, lên tiếng hỏi: “Sao hôm nay nhiều người đến đây đòi coi camera vậy?”
Kỷ Lang: “Vừa rồi cũng có người đến xin coi camera?”
“Đúng! Một cậu thanh niên vừa đến.”
“Thanh niên? Tướng mạo cậu ta như thế nào?”
“Một anh chàng rất đẹp trai, mặc chiếc áo khoác đen, gương mặt rất trắng, có phải là có bệnh không?”
Cố Minh Sinh? Kỷ Lang lập tức nhớ đến bóng người anh vừa thấy ở bên ngoài. Anh ta rốt cục muốn làm gì?
Bên trong đoạn băng ghi hình, bệnh nhân qua qua lại lại, không hề phát hiện bóng dáng của Vương Hữu Tài, chỉ có một bóng người khiến cho Kỷ Lang có phần lưu tâm. Người này đội chiếc nón đen, kéo sát phía dưới, mặc chiếc áo dạ màu đen, vóc dáng cường tráng. Có vẻ khá giống với người đã từng xuất hiện trong băng ghi hình ở quán bar. Tuy nhiên, dáng vẻ này không hề giống với Vương Hữu Tài, nếu Kỷ Lang nhớ không lầm Vương Hữu Tài bụng phệ, còn người này thì không.
Người này hình như biết khu vực nào có lắp đặt camera, chỉ lóe lên trên màn hình một chút rồi biến mất.
Cố Minh Sinh gắng gượng đi đến nhà xác của bệnh viện phía dưới tầng hầm. Nếu như anh ta nhớ không lầm nhà xác bệnh viện chắc chắn có vấn đề.
Anh ta nhớ có một lần trong lúc trốn khỏi bệnh viện, liền chạy xuống nhà xác ở tầng ngầm nhằm thoát khỏi mấy tay bảo vệ. Khi ấy, anh ta chỉ nghĩ sẽ giả thành người chết lừa bọn họ. Kết quả phát hiện nhà xác ở bệnh viện quá cao cấp, đây không chỉ là phòng để xác thông thường mà là từng ngăn tủ, từng ngăn tủ, nhiệt độ trong từng ngăn cực kỳ thấp.
Chạy đến nhà xác là cùng đường, không hiểu anh ta đụng vào vật gì, lại tiến vào một không gian khác. Anh ta đi một vòng bên trong, không có thứ gì. Sau khi thoát khỏi truy đuổi của bảo vệ, anh ta cũng chạy ra ngoài. Đây là chuyện xảy ra từ mấy năm trước, sau này anh cũng quên mất gian mật thất ở đây.
Bây giờ, Đường Đường bị bắt cóc ở bệnh viện thành phố, anh ta liền nghĩ ngay đến gian mật thất này.
Gian nhà xác vẫn cao cấp như cũ. Cố Minh Sinh đảo một vòng, nhất thời vẫn chưa nhớ ra được năm đó mình đụng vào đâu mới mở ra được gian mật thất đó.
Trong lòng anh ta lo lắng, cơ thể đột nhiên cảm giác khó chịu. Anh ta vịn vào bờ tường, lấy thuốc ra, một viên rơi trên nền đất nhưng anh ta không chú ý. Lấy mỗi thứ một loại rồi cho vào miệng, vị thuốc đắng ngắt lan khắp khoang miệng khiến Cố Minh Sinh muốn ói. Bỗng dưng bức tường anh ta đang dựa phát sinh những tiếng ầm ầm, từ từ bị đẩy ra.
Cố Minh Sinh vội vàng đá cửa, nhìn bên trong có thêm vài đồ dùng, anh ta liền nhanh chân chạy vào trong. Anh ta cẩn thận thăm dò mật thất, không có ai. Cho dù là hung thủ hay là Tô Niệm Đường đều không thấy bóng dáng.
“Tô Niệm Đường, cô có ở đây không?”
Không có tiếng đáp lại, Cố Minh Sinh có phần nhụt chí. Đang đưa mắt nhìn những đồ vật cũ kỹ xung quanh liền phát hiện một cánh cửa khác. Anh ta từ từ đi qua, nhẹ nhàng mở cửa. Một luồng máu tanh phả vào mặt khiến anh ta ho khan vài tiếng. Sau đó một thanh dao găm sáng loáng lao nhanh về phía anh ta, rồi đột ngột ngừng lại ngay trước mắt.
“Cố Minh Sinh?” Tô Niệm Đường vội thu tay về nhìn kỹ người trước mặt: “Tại sao là cậu?”
Cố Minh Sinh ôm ngực nhìn Tô Niệm Đường không mảy may tổn hại trước mắt mình, anh ta ôm chặt lấy cô: “Cô muốn giết tôi sao?”
Tô Niệm Đường để mặc anh ta ôm, cau mày lên tiếng: “Tại sao cậu xuất hiện ở đây?” Nếu cô không kịp thời thu tay về thì hậu quả thật khó lường.
“Tôi tới cứu cô!” Cô Minh Sinh khẽ nâng đầu Tô Niệm Đường, sắc mặt anh ta trắng bệch, ngữ khí chân thành: “Lần này đến lượt tôi cứu cô!”
“Thật hồ đồ!” Tô Niệm Đường tức giận: “Sức khỏe cho phép cậu hành động nông nổi như vậy sao?”
“Cô … Tôi biết mình đang làm gì!” Cố Minh Sinh khẽ nở nụ cười, ánh mắt đầy quyết tâm: “Chúng ta cùng đi.”
Đột nhiên cánh cửa mật thất chuyển động, Tô Niệm Đường kéo Cố Minh Sinh trở lại: “Có người đến, chắc Vương Hữu Tài trở về.”
Cô kéo anh ta vào chỗ khuất, để anh trốn sang một góc, ra hiệu anh ta không được lên tiếng, còn mình chạy qua góc khác.
Cánh cửa mở tung, Vương Hữu Tài hét lên giận dữ: “Tô Hải dám dẫn theo cảnh sát đến đây, xem ra lão muốn mày chết mà.”
Tô Niệm Đường bước khỏi góc tối, khóe miệng mang theo ý cười: “Thật sao?”
Thì ra anh Kỷ Lang cũng đã tìm đến nơi này.
Vương Hữu Tài nheo mắt: “Xem ra không cho lão Tô Hải biết lợi hại của tao, lão không biết sợ mà.”
Hắn nắm chặt cánh tay Tô Niệm Đường, giơ tay một con dao lớn hơn con dao găm một chút.
Tô Niệm Đường vốn dĩ đã cảnh giác, cô xoay ngược cánh tay, thoát khỏi bàn tay của hắn, kéo dãn khoảng cách: “Vương Hữu Tàu, ông cũng đã nói ta là một con sói mà, không lẽ ông cho rằng tôi chịu để mặc cho ông xâu xé ư?” Cô làm bộ vô tình tình ngang tầm mắt của Vương Hữu Tài, nhằm che chắn cho Cố Minh Sinh ở phía sau.
“Trước tiên tao nên trói mày lại.” Thanh âm thâm trầm của Vương Hữu Tài vang lên: “Nên để mày giống như mấy đứa trước, bị xích lại như một con chó.”
“Hay là ông thử cảm thụ trước coi sao.” Tô Niệm Đường sớm đã phát hiện có một chiếc xích sắt phía bên kia.
“Mày cho rằng chỉ có một mình mày thông minh?” Vương Hữu Tài hả hê, phá lên cười: “Tại sao tao không xích mày? Đó là vì tao tin chắc sẽ chế ngự được mày. Sau khi bỏ đói một đêm, cho dù năng lực của mày lớn đến mức nào cũng không phát huy được bao nhiêu sức mạnh.”
Tô Niệm Đường nắm chặt con dao găm: “Ông có thể thử một chút xem tôi còn bao nhiêu khí lực.”
Vương Hữu Tài đột nhiên giơ dao, hướng về phía Tô Niệm Đường. Tô Niệm Đường dùng con dao găm chặn lại. Lúc này cô mới phát hiện mình so với Vương Hữu Tài chỉ như châu chấu đá xe. Một ngày không ăn không uống, đôi tay cô không phát huy bao nhiêu sức lực, con dao găm bị hắn đánh văng trên mặt đất.
Vương Hữu Tài nở nụ cười nham hiểm: “Tao nói rồi, mày trốn không thoát.”
Cố Minh Sinh đang trốn trong góc hùng hổ lao ra, thừa dịp Vương Hữu Tài chưa sẵn sàng, đánh hắn một cái. Vương Hữu Tài lùi một sau một khoảng, đụng vào chiếc bàn nơi cửa phía ngoài, bàn vỡ toang, hắn cũng ngã nhoài trên đất. Cô Minh Sinh vịn tường: “Đi mau!”
Tô Niệm Đường cắn răng, đỡ anh ta: “Đi!”
Cho dù thế nào đi chăng nữa cô nhất quyết không bỏ Cố Minh Sinh ở lại một mình.
Cố Minh Sinh há miệng thở hổn hển, sức lực càng yếu, anh ta xua tay: “Cô đi trước … tôi …”
Đúng lúc này, cánh cửa đột nhiên chuyển động, Kỷ Lang vọt vào, liếc mắt trông thấy Tô Niệm Đường ở đằng xa, nhưng đồng thời trong khoảnh khắc ấy cũng nhìn thấy Vương Hữu Tài đang giơ con dao bén nhọn.
“Đường Đường! Cẩn thận!”
*
Từ băng ghi hình không thể nhìn ra được điều gì, thời gian cũng không cho phép bọn họ lục soát toàn bộ bệnh viện.
Nếu như Vương Hữu Tài muốn xây một mật thất trong bệnh viện thì nơi đó nhất định sẽ có ít người qua lại.
Mấy năm trước, Vương Hữu Tài có phần đầu tư xây dựng bệnh viện thành phố. Theo tư liệu cho thấy hắn dốc sức tu sửa nhà xác, đầu tư nhiều thiết bị cao cấp.
Nhà xác …
Kỷ Lang và Hứa Thiên Lập cũng nghĩ đến nơi này. Nhà xác ít người, nếu như xây mật thất cách âm ở đây thì hoàn toàn không bị ai phát hiện. Bọn họ dẫn theo cảnh sát chạy đi đến hướng nhà xác. Kỷ Lang nhận được điện thoại của Lê Huy: “Sếp, hình như bọn em đã bị phát hiện. Tô Hải sau khi nhận được điện thoại thì đột nhiên biến mất không còn tăm hơi.”
Kỷ Lang ngừng một chút: “Các cậu quay lại quan sát camera, chúng tôi bên này cũng đã có đột phá.”
“Vâng!”
Nhà xác rất sạch sẽ, một mùi hôi tanh cũng không hề có. Toàn bộ thi thể đều được bảo tồn trong những ngăn tủ trữ đông, nhìn qua nhìn lại đều giống như thiên đường. Nhà xác được ốp men sứ trắng sáng.
Kỷ Lang cau mày nhìn bức tường bóng loáng. Nơi này nhìn qua không hề giống có một gian mật thất.
“Vương Hữu Tài thật sự bỏ tiền của xây một nhà xác hiện đại này chỉ vì muốn có một căn mật thất thôi sao?” Hứa Thiên Lập dường như không tin nổi.
“Anh không thể dùng suy nghĩ của người bình thường để đoán tâm tư của một kẻ biến thái.” Kỷ Lang gõ gõ trên vách tường, đều là khối tường rắn chắc. Rốt cục lối vào là nơi nào.
Ngay đúng lúc này, Tô Hải xông vào, ông ta kinh ngạc nhìn Kỷ Lang và cảnh sát: “Các cậu vẫn theo dõi tôi?” Giọng Tô Hải đầy lo lắng, sầu não, tựa như mọi người đã phá hỏng đại sự của ông ta.
“Vương Đại Vĩ nói nếu như phát hiện bất cứ người nào, hắn sẽ xử Đường Đường.” Thanh âm lo lắng của Tô Hải vang lên: “Ông ta nhất định đã nhìn thấy các người theo dõi tôi, cho nên mới nói muốn tặng tôi một món quà.”
“Làm sao ông tìm được đến đây?” Kỷ Lang nhíu mày.
“Vị trí này … chính là căn nhà trước đây của Vương Đại Vĩ.” Tô Hải nghĩ tới nghĩ lui, chỉ chọn đại nơi này để thử vận may, ai ngờ nhóm Kỷ Lang cũng đã tới.
Nếu như nhà của Vương Đại Vĩ ở đây thì nhất định nhà xác này có huyền cơ. Kỷ Lang càng nghĩ càng khó chịu, đã đoán được đúng nơi nhưng lại không tìm được lối vào; giống như rõ ràng đã phá được khóa lao ngục nhưng dã thú bên ngoài ngăn cản, chỉ còn cách trốn ở trong lồng.
Kỷ Lang đi qua đi lại trong nhà xác, trong lúc vô tình trông thấy một viên thuốc màu trắng. Kỷ Lang nhặt viên thuốc lên. Tại sao viên thuốc nhỏ này lại xuất hiện tại nhà xác?
Kỷ Lang men theo vị trí viên thuốc nhìn lên bức tường, anh phát hiện khối gạch men ở đây không giống những chỗ khác. Nơi này quá sạch sẽ, ắt hẳn có người thường xuyên đụng vào mà tạo thành. Nếu như không có viên thuốc rớt ở đây, bọn họ không thể nào phát hiện ra được điểm này.
Kỷ Lang đưa tay sờ sờ viên gạch men, một lát sau có một âm thanh ầm ầm truyền đến, dọc theo đường nối của viên gạch mở ra một khoảng không lớn.
Kỷ Lang lập tức chạy vào trong. Mùi ẩm mốc nồng nặc. Đúng lúc ấy, cách đó không xa chính là Tô Niệm Đường.
“Đường Đường! Cẩn thận!”