“Mang đai lưng lại đây.” Hạ Tề nghe thấy hoàng thượng phân phó, do dự một chút, liền lén nhìn sang Giang thái y.
Giang thái y quả nhiên phản đối, “Bệ hạ, đai lưng dùng khi mang thai tám tháng thì còn được, hiện tại đã không còn thích hợp nữa.”
“Trẫm biết, cứ mang qua đây.” Thanh âm Mộ Dung Dật Thần không cao, thái độ cũng không có vẻ phân vân, Hạ Tề đành phải phụng chỉ mang đai lưng tới.
Mộ Dung Dật Thần được hai người nâng dậy, hai tay chống đầu giường, Giang thái y ở trước người Mộ Dung Dật Thần cố định đúng vị trí đai lưng, Hạ Tề ở phía sau cài nút khóa. Hai tháng trước từng dùng đai lưng này, hiện tại quả nhiên đã rất chặt, Mộ Dung Dật Thần vẫn hít sâu cố gắng hóp bụng, nhưng đúng lúc Hạ Tề móc đủ sáu nút khóa, hắn lập tức thoát lực ngã trên giường, hai tay ôm bụng.
Hai tiểu tử đột nhiên bị gò bó liền khó chịu quẫy đạp, tay đấm chân đá lên bụng Mộ Dung Dật Thần, mà bên ngoài hắn là đai lưng chắc chắn bao lấy bụng, áp lực cả trong lẫn ngoài gây đau đớn gấp bội, mới một lúc đã khiến quần áo Mộ Dung Dật Thần ướt đẫm mồ hôi.
Hạ Tề sợ hai tiểu hoàng tử nháo loạn không dừng,gợi ý mời Nhâm Thiên Hoa đến, nhưng bị hoàng đế bác bỏ. Không biết liệu có phải thai nhi hiểu được sinh phụ khổ cực hay không, bọn nó náo loạn một lúc rồi ngừng, bấy giờ Mộ Dung Dật Thần ngay cả sức lực xoay người cũng không có.
Trong lúc hoàng đế được hầu hạ thay y phục, Giang thái y bưng tới cơm canh ngự thiện, khuyên hoàng đế nên ăn một chút. Mộ Dung Dật Thần không thiết ăn uống, nhưng để kiên trì tới lúc kết thúc đại điển đăng cơ, liền miễn cưỡng bản thân húp nửa chén.
Buổi trưa tới, tại điện Phụng Thiên.
Mộ Dung Dật Thần yên vị tại long ỷ trên đại điện, quan viên đã đứng đợi rất lâu ngoài cửa bắt đầu nối đuôi nhau tiến vào điện, đứng ở vị trí của mình. Chiều ngang của long ỷ rộng, tay vịn hai bên khó với tới, lưng ghế dựa cũng ở xa, may mà trước người còn ngự trác nên hắn mới có thể mượn lực chống đỡ một chút, ngăn cản được phần lớn đường nhìn phía xa.
Lễ quan đón tiếp bắt đầu đọc chiếu thư, chiếu thư đọc xong, Mộ Dung Dật Thần chính thức trở thành hoàng đế. Sau khi nhận ngọc tỷ cùng hổ phù tượng trưng cho sự nắm giữ chính quyền và quân quyền của hoàng đế, đủ loại quan viên trong điện hô vang vạn tuế. Cuối cùng là phần tuyên đọc chiếu chỉ, thường do tân hoàng tự đọc, nhưng tình trạng thân thể Mộ Dung Dật Thần không cho phép nên phần này do lễ quan làm thay.
Một hồi lâu ca công tụng đức, ca ngợi tổ tông qua đi, sau khi tuyên cáo thiên hạ, đại điển đăng cơ có thể nói là mới chính thức kết thúc.
Tiếp đó là lúc các quan viên dâng tấu sớ chúc mừng, các quan viên chia theo hàng văn võ, theo chín cấp lớn nhỏ lên dâng tấu, hơn trăm người, chỉ cần mỗi người chúc một câu cát tường cũng mất cả ngày trời. Duy trì một tư thế cả ngày trời đối với Mộ Dung Dật Thần mà nói không thua gì cực hình, hài tử bị gò bó lâu lại bắt đầu trở mình đấm đá, tay Mộ Dung Dật Thần để dưới bàn len lén xoa bụng, thế nhưng bọn nhỏ mãi không nghe, ầm ĩ không ngớt. Mộ Dung Dật Thần tại đại điện trang nghiêm không thể để lộ ra chút bất thường nào, đành cắn răng cố nhịn, khổ không nói nổi. Nếu như không phải hai tay vẫn hết sức chống đỡ trên long ỷ, có lẽ hắn cũng ngồi chẳng vững mà ngã xuống.
Nghe quan viên dâng tấu xong, lễ quan bắt đầu tuyên đọc tân chiếu của hoàng đế, đại xá thiên hạ, thưởng người có công, phân đất phong hầu. Hoàng thượng phong thưởng, điều chỉnh quan viên là một việc đại sự của tân hoàng sau khi nhậm chức, lúc ấy chính là lúc triều đại thực sự đổi thay, thượng quan triều đình sẽ chậm rãi chuyển về tay những người của Mộ Dung Dật Thần.
Hạ Tề là người gần hoàng đế nhất, dưới tình huống hoàng đế cố nén đau đớn suốt nửa ngày, Hạ Tề cũng khẩn trương đến toát mồ hôi, hắn đã làm tốt những lo liệu quan trọng nhất, nếu lỡ như hoàng đế chống đỡ không nổi mà ngã quỵ, cho dù không hợp quy củ hắn cũng sẽ xông tới đỡ hoàng đế. May thay hoàng đế vốn tính tình kiên định đã cố gắng chịu đựng suốt thời gian dài. Sau khi nghe được lễ quan nói tan triều, tất cả phục người dập đầu hô to “Cung tiễn bệ hạ”, Hạ Tề như được đại xá, nhân lúc không người chú ý, liền vội vàng đỡ hoàng đế lưu về hậu điện.
Từ lúc lễ quan tuyên chiếu, Mộ Dung Dật Thần đã đường nhìn không rõ, thính lực suy giảm, chỉ tâm niệm trong đầu rằng bản thân không được phép ngã xuống, hắn đành cắn răng đem hết sức lực chống lại đau đớn. Sau đó hắn được Hạ Tề nâng lên, gần như là bị kéo đi, hoàn toàn không còn chút sức lực gì.
Đến hậu điện, Giang thái y từ lâu lòng nóng như lửa đốt vội vã cùng Hạ Tề đỡ hoàng đế lên ngự liễn, chỉ huy mọi người dùng tốc độ nhanh nhất trở lại cung ôn tuyền.
Vẫy lui mọi người, Giang thái y cùng Hạ Tề trực tiếp ôm hoàng đế lên giường, Mộ Dung Dật Thần vốn vẫn duy trì thần trí thanh tỉnh lúc này mới thoát ra rên rỉ đầy áp lực, hai tay lung tung xé rách áo choàng che bụng, gần như là xé mở đai lưng, đồng thời không ngừng lăn lộn, quằn quại khiến cả hai người cũng không giữ nổi.
Điều này dọa sợ cả Giang thái y và Hạ Tề, bọn họ chưa từng nhìn thấy hoàng đế có hành động kịch liệt như vậy, rất sợ hắn sẽ đụng vào bụng, một người cố sức đè lại hắn, một người luống cuống cởi nút thắt trên đai lưng của hoàng đế.
Đai lưng vừa tháo ra, đại phúc của Mộ Dung Dật Thần đột nhiên phình lớn, nháy mắt trướng thêm một vòng, Mộ Dung Dật Thần kêu lên một tiếng gào lớn, liền hôn mê bất tỉnh.
Nhâm Thiên Hoa vốn trông coi ngoại điện, không cho bất kì kẻ nào xuất nhập, nhưng tiếng hét thảm này thực sự quá dọa người, truyền ra ngoài điện nện thẳng vào trái tim hắn, hắn liền bất chấp tất cả xông vào.
Hoàng đế đang nằm nghiêng trên giường, sắc mặt trắng bệch, tóc tai tán loạn, nhắm hai mắt tựa như hôn mê bất tỉnh, Hạ Tề đang lau mồ hôi cho hoàng đế. Quần áo của hắn bị cởi bỏ, lộ ra chiếc bụng cao ngất, Giang thái y đang nắn bóp đại phúc không ngừng động đậy của hắn. Vào lúc Nhâm Thiên Hoa chạy vội tới, nhìn thấy chính là cảnh khiến người ta sợ hãi này.
Hạ Tề cùng Giang thái y nghe thấy có người chạy vào, quay đầu thấy là Nhâm Thiên Hoa, chỉ nói “Đóng cửa cho kỹ”, liền không rảnh bận tâm y.
Nhâm Thiên Hoa tuy rằng sốt ruột, cũng không dám quấy rối, chỉ ở bên cạnh buông tay đợi chờ.
“Tình hình bệ hạ ra sao rồi?” Hạ Tề thấy Giang thái y ngừng chẩn bệnh, nhẹ nhàng hỏi.
“Không tốt lắm, đại điển hôm nay tiêu hao rất nhiều thể lực của bệ hạ, chỉ sợ lúc sinh sẽ đặc biệt gian nan.” Giang thái y nhíu mày trả lời, vẻ mặt lo lắng.
“Vô luận như thế nào, thỉnh nhất định bảo vệ bệ hạ chu toàn.” Hạ Tề vội vàng nắm tay thái y, khẩn cầu nói.
“Đó là đương nhiên, hạ quan sẽ dốc toàn lực.” Giang thái y bảo chứng.
Hạ Tề sốt ruột nhưng cũng không biết làm thế nào, nhìn quanh liền thấy Nhâm Thiên Hoa đang yên lặng đứng một bên, hung hăng trừng mắt nhìn y, tựa như muốn nói “Tất cả đều là tại ngươi”, khiến Nhâm Thiên Hoa càng cúi đầu không biết phải làm gì.
Giang thái y liền quay sang Nhâm Thiên Hoa nói, “Nhâm thống lĩnh, người chấn an tiểu hoàng tử một chút đi, bệ hạ hiện tại cần nghỉ ngơi cho tốt.”
Nhâm Thiên Hoa nhận được chỉ thị, lập tức tới trấn an hai tiểu hài tử. Quỳ gối trước người hoàng đế, Nhâm Thiên Hoa lần đầu tiên được nhìn bụng hoàng thượng ở khoảng cách gần như vậy, chỉ thấy chiếc bụng bành long cao vút hệt như một tòa núi nhỏ, rốn trồi ra ngoài, có một đường màu thâm nâu kéo dài từ rốn tới chỗ tư mật, da bụng ngoằn nghoèo vô số vết rạn trắng, bên trong mơ hồ thấy được mạch máu xanh đỏ, làn da mỏng manh tựa như lúc nào cũng có thể rách toạc.
Được Nhâm Thiên Hoa trấn an, hai tiểu hoàng tử dần an tĩnh lại. Giang thái y liền phất tay bảo hai người kia cùng mình ra ngoài.
Giang thái y nhìn đồng hồ nước thấy vừa sang giờ Dậu (5 – 7h chiều), liền nói với hai người, “Hạ tổng quản, Nhâm thống lĩnh, duyên sản dược bệ hạ dùng sắp hết hiệu lực rồi, từ đêm nay tới sáng mai có 6 canh giờ, ba người chúng ta nhất định phải đồng tâm hiệp lực bang trợ bệ hạ sinh con. Bệ hạ từng căn dặn ta, giờ Thìn sáng mai phải đích thân tiếp kiến xứ thần ngoại quốc, nếu như không thể sinh hạ hài tử, liền dùng thêm một lần duyên sản dược. Nhưng nếu dùng dược này đến lần thứ hai, bệ hạ có khả năng sẽ gặp nguy hiểm. Bởi vậy nên chúng ta phải tận lực giúp bệ hạ sinh nở xong trong đêm nay.”
“Giang thái y, chúng ta đều nghe theo ngài an bài.” Hạ Tề lần đầu tiên tỏ thái độ.
Nhâm Thiên Hoa cái gì cũng chưa nói, chỉ trịnh trọng gật đầu.
Vì vậy nhân lúc hoàng đế mê man, Giang thái y liền vội vàng chuẩn bị dược vật cần dùng, Nhâm Thiên Hoa bố trí nhân thủ ngoài điện, hộ vệ ôn tuyền cung, Hà Tề chuẩn bị đầy đủ quần áo và đồ dùng hàng ngày cần thiết cho hoàng đế cùng tiểu hoàng tử, gọi người đi đun nước, tùy thời túc trực ở ngoài hậu điện nghe lệnh.
Ba người làm xong việc của mình, một lần nữa quây quần trước giường hoàng đế, Mộ Dung Dật Thần ngâm nga một tiếng yếu ớt rồi tỉnh lại.
Vừa mở mắt hắn liền nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Nhâm Thiên Hoa, Mộ Dung Dật Thần ngây ra một lúc, ý nghĩ đầu tiên lướt qua đầu là phải đuổi y ra ngoài, nhưng thực sự vô lực mở miệng nói, ngẫm lại đành thôi.
Đau đớn trong bụng vẫn duy trì liên tục, lúc hôn mê, bụng bị ép tới buồn nôn, Mộ Dung Dật Thần khó chịu cựa mình. Hạ Tề hầu hạ hoàng đế lâu, biết hắn muốn xoay người, liền bước tới trước hầu hạ.
Mộ Dung Dật Thần nằm nghiêng thở gấp mấy hơi, cảm giác ngực và bụng thoải mái rồi, mới mở miệng nói, “Giang thái y, phải khiến hai hài tử này mau chóng sinh ra.” Thanh âm ấm ách vô lực.
“Dạ, bệ hạ. Hiện tại hiệu lực của duyên sản dược vừa mới hết, cung lui còn chưa bắt đầu, khẩn cầu bệ hạ nhân lúc này ăn chút chúc thiện, bổ sung thể lực mới có thể mau chóng sinh hạ tiểu hoàng tử.”
Hoàng đế nhẹ nhàng gật đầu.
Hạ Tề vội vàng đi chuẩn bị đồ ăn, Mộ Dung Dật Thần bấy giờ mới nhìn về phía Nhâm Thiên Hoa phía đuôi giường đang nghệt ra như đầu gỗ.
Nhâm Thiên Hoa thấy hoàng đế nhìn chằm chằm mình liền bị dọa sợ, y rất sợ mình lại bị đuổi ra nên không dám động, chỉ sợ khiến hoàng đế chú ý. Hiện tại Hạ Tề đã rời đi, Giang thái y lại đang kiểm tra cho hoàng đế, Nhâm Thiên Hoa cảm giác bầu không khí trong điện áp lực không gì sánh được, lén giương mắt nhìn về phía hoàng đế, nhưng khoảnh khắc đối diện với ánh mắt chăm chú của hoàng thượng thì y lại lập tức cúi đầu né tránh.
Mộ Dung Dật Thần bị Giang thái y ấn bụng rất khó chịu, để phân tán lực chú ý mới nhìn Nhâm Thiên Hoa, hệ quả của việc âm thầm nhịn đau đương nhiên là vẻ mặt rất nghiêm trọng, không ngờ rằng lại vô tình dọa sợ Nhâm thống lĩnh.
Mộ Dung Dật Thần nhìn thấy phản ứng của Nhâm Thiên Hoa không hiểu sao lại buồn cười, đại thống lĩnh cấm vệ quân của hoàng cung tuy rằng anh vĩ bất phàm, võ công siêu tuyệt, nhưng ngốc nghếch trong chuyện tình cảm, hai người một lần rượu say làm bừa nên mới châu thai ám kết, đại thống lĩnh đương nhiên chịu phạt quỳ trọn ba ngày, sau đó tự nhận ba mươi gậy, y bị đánh cho nằm bẹp dí trên giường. Từ đó mỗi lần thấy Mộ Dung Dật Thần, y đều cúi đầu và chú ý trăm bề tựa như làm sai việc gì, một chút cũng nhìn không ra phong thái và khí phách của thống lĩnh ba vạn cấm quân. Trong lòng Mộ Dung Dật Thần có khúc mắc, không muốn trông thấy kẻ nam nhân đã đè mình, vì vậy trong mười tháng mang thai, hầu như không hề thân cận với Nhâm Thiên Hoa, trước giờ vẫn là được Hạ Tề cùng Giang thái y chăm sóc. Ngoại trừ lần thai khí đại động gần như hoạt thai kia, là Nhâm Thiên Hoa hai ngày trắng đêm không ngủ dùng Tử Dương công bảo vệ thai nhi.
Hạ Tề mang chúc thiện tiến đến, Giang thái y ngừng tay giúp hoàng đế đứng dậy, bỗng Mộ Dung Dật Thần vươn tay về phía Nhâm Thiên Hoa đang đần ra hệt như đầu gỗ nói, “Lo lắng mà làm gì, còn không mau dìu trẫm đứng dậy.”
Nhâm Thiên Hoa ngẩng đầu đầy vẻ kinh ngạc, thấy hoàng đế chủ động vươn tay về chỗ mình, vui sướng không kìm được, liền nhanh chóng tiến lên hỗ trợ, Hạ Tề và Giang thái y đều nhìn y đầy vẻ hứng thú, khiến cho y cực kì không được tự nhiên.
Hoàng đế ăn được nửa bát liền không muốn ăn nữa, Giang thái y khuyên bảo một hồi, để bổ sung khí lực lúc sinh con phải ăn no một chút, hoàng đế mới miễn cưỡng ăn thêm.
Chúc thiện xong xuôi, hoàng đế nhắm mắt dưỡng thần nửa dựa trên giường, hiện tại trong bụng rất an tĩnh, hài tử dường như đã mệt mỏi mà ngủ, một chút động tĩnh cũng không có, chỉ có thắt lưng vẫn đau nhức không ngừng, khiến hắn ngồi hay nằm đều khó chịu.
Hạ Tề chờ một bên, các thứ cần dùng đều đã chuẩn bị đầy đủ, ba người không có việc gì làm liền dùng ánh mắt truyền tin cho nhau, nội dung đương nhiên là chúc mừng Nhâm Thiên Hoa rốt cục cũng được hoàng đế chấp nhận. Nhâm Thiên Hoa bị ánh mắt chế nhạo của Hạ Tề và Giang thái y khiến cho mặt mũi đỏ bừng, cúi đầu thầm nghĩ muốn tìm một cái lỗ chui xuống.
Hoàng đế khẽ hé mắt, nhìn thấy chính là cảnh ba người này mắt đi mày lại, thầm than, trẫm còn chưa thuận lợi sinh sản đâu, các người cứ vui vẻ trước đi. Vì vậy nhẹ ho một tiếng, làm bộ muốn xoay người. Sự chú ý của ba người lập tức chuyển tới chỗ hoàng đế, liền vội vàng đứng lên.
“Mang đai lưng lại đây.” Hạ Tề nghe thấy hoàng thượng phân phó, do dự một chút, liền lén nhìn sang Giang thái y.
Giang thái y quả nhiên phản đối, “Bệ hạ, đai lưng dùng khi mang thai tám tháng thì còn được, hiện tại đã không còn thích hợp nữa.”
“Trẫm biết, cứ mang qua đây.” Thanh âm Mộ Dung Dật Thần không cao, thái độ cũng không có vẻ phân vân, Hạ Tề đành phải phụng chỉ mang đai lưng tới.
Mộ Dung Dật Thần được hai người nâng dậy, hai tay chống đầu giường, Giang thái y ở trước người Mộ Dung Dật Thần cố định đúng vị trí đai lưng, Hạ Tề ở phía sau cài nút khóa. Hai tháng trước từng dùng đai lưng này, hiện tại quả nhiên đã rất chặt, Mộ Dung Dật Thần vẫn hít sâu cố gắng hóp bụng, nhưng đúng lúc Hạ Tề móc đủ sáu nút khóa, hắn lập tức thoát lực ngã trên giường, hai tay ôm bụng.
Hai tiểu tử đột nhiên bị gò bó liền khó chịu quẫy đạp, tay đấm chân đá lên bụng Mộ Dung Dật Thần, mà bên ngoài hắn là đai lưng chắc chắn bao lấy bụng, áp lực cả trong lẫn ngoài gây đau đớn gấp bội, mới một lúc đã khiến quần áo Mộ Dung Dật Thần ướt đẫm mồ hôi.
Hạ Tề sợ hai tiểu hoàng tử nháo loạn không dừng,gợi ý mời Nhâm Thiên Hoa đến, nhưng bị hoàng đế bác bỏ. Không biết liệu có phải thai nhi hiểu được sinh phụ khổ cực hay không, bọn nó náo loạn một lúc rồi ngừng, bấy giờ Mộ Dung Dật Thần ngay cả sức lực xoay người cũng không có.
Trong lúc hoàng đế được hầu hạ thay y phục, Giang thái y bưng tới cơm canh ngự thiện, khuyên hoàng đế nên ăn một chút. Mộ Dung Dật Thần không thiết ăn uống, nhưng để kiên trì tới lúc kết thúc đại điển đăng cơ, liền miễn cưỡng bản thân húp nửa chén.
Buổi trưa tới, tại điện Phụng Thiên.
Mộ Dung Dật Thần yên vị tại long ỷ trên đại điện, quan viên đã đứng đợi rất lâu ngoài cửa bắt đầu nối đuôi nhau tiến vào điện, đứng ở vị trí của mình. Chiều ngang của long ỷ rộng, tay vịn hai bên khó với tới, lưng ghế dựa cũng ở xa, may mà trước người còn ngự trác nên hắn mới có thể mượn lực chống đỡ một chút, ngăn cản được phần lớn đường nhìn phía xa.
Lễ quan đón tiếp bắt đầu đọc chiếu thư, chiếu thư đọc xong, Mộ Dung Dật Thần chính thức trở thành hoàng đế. Sau khi nhận ngọc tỷ cùng hổ phù tượng trưng cho sự nắm giữ chính quyền và quân quyền của hoàng đế, đủ loại quan viên trong điện hô vang vạn tuế. Cuối cùng là phần tuyên đọc chiếu chỉ, thường do tân hoàng tự đọc, nhưng tình trạng thân thể Mộ Dung Dật Thần không cho phép nên phần này do lễ quan làm thay.
Một hồi lâu ca công tụng đức, ca ngợi tổ tông qua đi, sau khi tuyên cáo thiên hạ, đại điển đăng cơ có thể nói là mới chính thức kết thúc.
Tiếp đó là lúc các quan viên dâng tấu sớ chúc mừng, các quan viên chia theo hàng văn võ, theo chín cấp lớn nhỏ lên dâng tấu, hơn trăm người, chỉ cần mỗi người chúc một câu cát tường cũng mất cả ngày trời. Duy trì một tư thế cả ngày trời đối với Mộ Dung Dật Thần mà nói không thua gì cực hình, hài tử bị gò bó lâu lại bắt đầu trở mình đấm đá, tay Mộ Dung Dật Thần để dưới bàn len lén xoa bụng, thế nhưng bọn nhỏ mãi không nghe, ầm ĩ không ngớt. Mộ Dung Dật Thần tại đại điện trang nghiêm không thể để lộ ra chút bất thường nào, đành cắn răng cố nhịn, khổ không nói nổi. Nếu như không phải hai tay vẫn hết sức chống đỡ trên long ỷ, có lẽ hắn cũng ngồi chẳng vững mà ngã xuống.
Nghe quan viên dâng tấu xong, lễ quan bắt đầu tuyên đọc tân chiếu của hoàng đế, đại xá thiên hạ, thưởng người có công, phân đất phong hầu. Hoàng thượng phong thưởng, điều chỉnh quan viên là một việc đại sự của tân hoàng sau khi nhậm chức, lúc ấy chính là lúc triều đại thực sự đổi thay, thượng quan triều đình sẽ chậm rãi chuyển về tay những người của Mộ Dung Dật Thần.
Hạ Tề là người gần hoàng đế nhất, dưới tình huống hoàng đế cố nén đau đớn suốt nửa ngày, Hạ Tề cũng khẩn trương đến toát mồ hôi, hắn đã làm tốt những lo liệu quan trọng nhất, nếu lỡ như hoàng đế chống đỡ không nổi mà ngã quỵ, cho dù không hợp quy củ hắn cũng sẽ xông tới đỡ hoàng đế. May thay hoàng đế vốn tính tình kiên định đã cố gắng chịu đựng suốt thời gian dài. Sau khi nghe được lễ quan nói tan triều, tất cả phục người dập đầu hô to “Cung tiễn bệ hạ”, Hạ Tề như được đại xá, nhân lúc không người chú ý, liền vội vàng đỡ hoàng đế lưu về hậu điện.
Từ lúc lễ quan tuyên chiếu, Mộ Dung Dật Thần đã đường nhìn không rõ, thính lực suy giảm, chỉ tâm niệm trong đầu rằng bản thân không được phép ngã xuống, hắn đành cắn răng đem hết sức lực chống lại đau đớn. Sau đó hắn được Hạ Tề nâng lên, gần như là bị kéo đi, hoàn toàn không còn chút sức lực gì.
Đến hậu điện, Giang thái y từ lâu lòng nóng như lửa đốt vội vã cùng Hạ Tề đỡ hoàng đế lên ngự liễn, chỉ huy mọi người dùng tốc độ nhanh nhất trở lại cung ôn tuyền.
Vẫy lui mọi người, Giang thái y cùng Hạ Tề trực tiếp ôm hoàng đế lên giường, Mộ Dung Dật Thần vốn vẫn duy trì thần trí thanh tỉnh lúc này mới thoát ra rên rỉ đầy áp lực, hai tay lung tung xé rách áo choàng che bụng, gần như là xé mở đai lưng, đồng thời không ngừng lăn lộn, quằn quại khiến cả hai người cũng không giữ nổi.
Điều này dọa sợ cả Giang thái y và Hạ Tề, bọn họ chưa từng nhìn thấy hoàng đế có hành động kịch liệt như vậy, rất sợ hắn sẽ đụng vào bụng, một người cố sức đè lại hắn, một người luống cuống cởi nút thắt trên đai lưng của hoàng đế.
Đai lưng vừa tháo ra, đại phúc của Mộ Dung Dật Thần đột nhiên phình lớn, nháy mắt trướng thêm một vòng, Mộ Dung Dật Thần kêu lên một tiếng gào lớn, liền hôn mê bất tỉnh.
Nhâm Thiên Hoa vốn trông coi ngoại điện, không cho bất kì kẻ nào xuất nhập, nhưng tiếng hét thảm này thực sự quá dọa người, truyền ra ngoài điện nện thẳng vào trái tim hắn, hắn liền bất chấp tất cả xông vào.
Hoàng đế đang nằm nghiêng trên giường, sắc mặt trắng bệch, tóc tai tán loạn, nhắm hai mắt tựa như hôn mê bất tỉnh, Hạ Tề đang lau mồ hôi cho hoàng đế. Quần áo của hắn bị cởi bỏ, lộ ra chiếc bụng cao ngất, Giang thái y đang nắn bóp đại phúc không ngừng động đậy của hắn. Vào lúc Nhâm Thiên Hoa chạy vội tới, nhìn thấy chính là cảnh khiến người ta sợ hãi này.
Hạ Tề cùng Giang thái y nghe thấy có người chạy vào, quay đầu thấy là Nhâm Thiên Hoa, chỉ nói “Đóng cửa cho kỹ”, liền không rảnh bận tâm y.
Nhâm Thiên Hoa tuy rằng sốt ruột, cũng không dám quấy rối, chỉ ở bên cạnh buông tay đợi chờ.
“Tình hình bệ hạ ra sao rồi?” Hạ Tề thấy Giang thái y ngừng chẩn bệnh, nhẹ nhàng hỏi.
“Không tốt lắm, đại điển hôm nay tiêu hao rất nhiều thể lực của bệ hạ, chỉ sợ lúc sinh sẽ đặc biệt gian nan.” Giang thái y nhíu mày trả lời, vẻ mặt lo lắng.
“Vô luận như thế nào, thỉnh nhất định bảo vệ bệ hạ chu toàn.” Hạ Tề vội vàng nắm tay thái y, khẩn cầu nói.
“Đó là đương nhiên, hạ quan sẽ dốc toàn lực.” Giang thái y bảo chứng.
Hạ Tề sốt ruột nhưng cũng không biết làm thế nào, nhìn quanh liền thấy Nhâm Thiên Hoa đang yên lặng đứng một bên, hung hăng trừng mắt nhìn y, tựa như muốn nói “Tất cả đều là tại ngươi”, khiến Nhâm Thiên Hoa càng cúi đầu không biết phải làm gì.
Giang thái y liền quay sang Nhâm Thiên Hoa nói, “Nhâm thống lĩnh, người chấn an tiểu hoàng tử một chút đi, bệ hạ hiện tại cần nghỉ ngơi cho tốt.”
Nhâm Thiên Hoa nhận được chỉ thị, lập tức tới trấn an hai tiểu hài tử. Quỳ gối trước người hoàng đế, Nhâm Thiên Hoa lần đầu tiên được nhìn bụng hoàng thượng ở khoảng cách gần như vậy, chỉ thấy chiếc bụng bành long cao vút hệt như một tòa núi nhỏ, rốn trồi ra ngoài, có một đường màu thâm nâu kéo dài từ rốn tới chỗ tư mật, da bụng ngoằn nghoèo vô số vết rạn trắng, bên trong mơ hồ thấy được mạch máu xanh đỏ, làn da mỏng manh tựa như lúc nào cũng có thể rách toạc.
Được Nhâm Thiên Hoa trấn an, hai tiểu hoàng tử dần an tĩnh lại. Giang thái y liền phất tay bảo hai người kia cùng mình ra ngoài.
Giang thái y nhìn đồng hồ nước thấy vừa sang giờ Dậu ( – h chiều), liền nói với hai người, “Hạ tổng quản, Nhâm thống lĩnh, duyên sản dược bệ hạ dùng sắp hết hiệu lực rồi, từ đêm nay tới sáng mai có canh giờ, ba người chúng ta nhất định phải đồng tâm hiệp lực bang trợ bệ hạ sinh con. Bệ hạ từng căn dặn ta, giờ Thìn sáng mai phải đích thân tiếp kiến xứ thần ngoại quốc, nếu như không thể sinh hạ hài tử, liền dùng thêm một lần duyên sản dược. Nhưng nếu dùng dược này đến lần thứ hai, bệ hạ có khả năng sẽ gặp nguy hiểm. Bởi vậy nên chúng ta phải tận lực giúp bệ hạ sinh nở xong trong đêm nay.”
“Giang thái y, chúng ta đều nghe theo ngài an bài.” Hạ Tề lần đầu tiên tỏ thái độ.
Nhâm Thiên Hoa cái gì cũng chưa nói, chỉ trịnh trọng gật đầu.
Vì vậy nhân lúc hoàng đế mê man, Giang thái y liền vội vàng chuẩn bị dược vật cần dùng, Nhâm Thiên Hoa bố trí nhân thủ ngoài điện, hộ vệ ôn tuyền cung, Hà Tề chuẩn bị đầy đủ quần áo và đồ dùng hàng ngày cần thiết cho hoàng đế cùng tiểu hoàng tử, gọi người đi đun nước, tùy thời túc trực ở ngoài hậu điện nghe lệnh.
Ba người làm xong việc của mình, một lần nữa quây quần trước giường hoàng đế, Mộ Dung Dật Thần ngâm nga một tiếng yếu ớt rồi tỉnh lại.
Vừa mở mắt hắn liền nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Nhâm Thiên Hoa, Mộ Dung Dật Thần ngây ra một lúc, ý nghĩ đầu tiên lướt qua đầu là phải đuổi y ra ngoài, nhưng thực sự vô lực mở miệng nói, ngẫm lại đành thôi.
Đau đớn trong bụng vẫn duy trì liên tục, lúc hôn mê, bụng bị ép tới buồn nôn, Mộ Dung Dật Thần khó chịu cựa mình. Hạ Tề hầu hạ hoàng đế lâu, biết hắn muốn xoay người, liền bước tới trước hầu hạ.
Mộ Dung Dật Thần nằm nghiêng thở gấp mấy hơi, cảm giác ngực và bụng thoải mái rồi, mới mở miệng nói, “Giang thái y, phải khiến hai hài tử này mau chóng sinh ra.” Thanh âm ấm ách vô lực.
“Dạ, bệ hạ. Hiện tại hiệu lực của duyên sản dược vừa mới hết, cung lui còn chưa bắt đầu, khẩn cầu bệ hạ nhân lúc này ăn chút chúc thiện, bổ sung thể lực mới có thể mau chóng sinh hạ tiểu hoàng tử.”
Hoàng đế nhẹ nhàng gật đầu.
Hạ Tề vội vàng đi chuẩn bị đồ ăn, Mộ Dung Dật Thần bấy giờ mới nhìn về phía Nhâm Thiên Hoa phía đuôi giường đang nghệt ra như đầu gỗ.
Nhâm Thiên Hoa thấy hoàng đế nhìn chằm chằm mình liền bị dọa sợ, y rất sợ mình lại bị đuổi ra nên không dám động, chỉ sợ khiến hoàng đế chú ý. Hiện tại Hạ Tề đã rời đi, Giang thái y lại đang kiểm tra cho hoàng đế, Nhâm Thiên Hoa cảm giác bầu không khí trong điện áp lực không gì sánh được, lén giương mắt nhìn về phía hoàng đế, nhưng khoảnh khắc đối diện với ánh mắt chăm chú của hoàng thượng thì y lại lập tức cúi đầu né tránh.
Mộ Dung Dật Thần bị Giang thái y ấn bụng rất khó chịu, để phân tán lực chú ý mới nhìn Nhâm Thiên Hoa, hệ quả của việc âm thầm nhịn đau đương nhiên là vẻ mặt rất nghiêm trọng, không ngờ rằng lại vô tình dọa sợ Nhâm thống lĩnh.
Mộ Dung Dật Thần nhìn thấy phản ứng của Nhâm Thiên Hoa không hiểu sao lại buồn cười, đại thống lĩnh cấm vệ quân của hoàng cung tuy rằng anh vĩ bất phàm, võ công siêu tuyệt, nhưng ngốc nghếch trong chuyện tình cảm, hai người một lần rượu say làm bừa nên mới châu thai ám kết, đại thống lĩnh đương nhiên chịu phạt quỳ trọn ba ngày, sau đó tự nhận ba mươi gậy, y bị đánh cho nằm bẹp dí trên giường. Từ đó mỗi lần thấy Mộ Dung Dật Thần, y đều cúi đầu và chú ý trăm bề tựa như làm sai việc gì, một chút cũng nhìn không ra phong thái và khí phách của thống lĩnh ba vạn cấm quân. Trong lòng Mộ Dung Dật Thần có khúc mắc, không muốn trông thấy kẻ nam nhân đã đè mình, vì vậy trong mười tháng mang thai, hầu như không hề thân cận với Nhâm Thiên Hoa, trước giờ vẫn là được Hạ Tề cùng Giang thái y chăm sóc. Ngoại trừ lần thai khí đại động gần như hoạt thai kia, là Nhâm Thiên Hoa hai ngày trắng đêm không ngủ dùng Tử Dương công bảo vệ thai nhi.
Hạ Tề mang chúc thiện tiến đến, Giang thái y ngừng tay giúp hoàng đế đứng dậy, bỗng Mộ Dung Dật Thần vươn tay về phía Nhâm Thiên Hoa đang đần ra hệt như đầu gỗ nói, “Lo lắng mà làm gì, còn không mau dìu trẫm đứng dậy.”
Nhâm Thiên Hoa ngẩng đầu đầy vẻ kinh ngạc, thấy hoàng đế chủ động vươn tay về chỗ mình, vui sướng không kìm được, liền nhanh chóng tiến lên hỗ trợ, Hạ Tề và Giang thái y đều nhìn y đầy vẻ hứng thú, khiến cho y cực kì không được tự nhiên.
Hoàng đế ăn được nửa bát liền không muốn ăn nữa, Giang thái y khuyên bảo một hồi, để bổ sung khí lực lúc sinh con phải ăn no một chút, hoàng đế mới miễn cưỡng ăn thêm.
Chúc thiện xong xuôi, hoàng đế nhắm mắt dưỡng thần nửa dựa trên giường, hiện tại trong bụng rất an tĩnh, hài tử dường như đã mệt mỏi mà ngủ, một chút động tĩnh cũng không có, chỉ có thắt lưng vẫn đau nhức không ngừng, khiến hắn ngồi hay nằm đều khó chịu.
Hạ Tề chờ một bên, các thứ cần dùng đều đã chuẩn bị đầy đủ, ba người không có việc gì làm liền dùng ánh mắt truyền tin cho nhau, nội dung đương nhiên là chúc mừng Nhâm Thiên Hoa rốt cục cũng được hoàng đế chấp nhận. Nhâm Thiên Hoa bị ánh mắt chế nhạo của Hạ Tề và Giang thái y khiến cho mặt mũi đỏ bừng, cúi đầu thầm nghĩ muốn tìm một cái lỗ chui xuống.
Hoàng đế khẽ hé mắt, nhìn thấy chính là cảnh ba người này mắt đi mày lại, thầm than, trẫm còn chưa thuận lợi sinh sản đâu, các người cứ vui vẻ trước đi. Vì vậy nhẹ ho một tiếng, làm bộ muốn xoay người. Sự chú ý của ba người lập tức chuyển tới chỗ hoàng đế, liền vội vàng đứng lên.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
“Mang đai lưng lại đây.” Hạ Tề nghe thấy hoàng thượng phân phó, do dự một chút, liền lén nhìn sang Giang thái y.
Giang thái y quả nhiên phản đối, “Bệ hạ, đai lưng dùng khi mang thai tám tháng thì còn được, hiện tại đã không còn thích hợp nữa.”
“Trẫm biết, cứ mang qua đây.” Thanh âm Mộ Dung Dật Thần không cao, thái độ cũng không có vẻ phân vân, Hạ Tề đành phải phụng chỉ mang đai lưng tới.
Mộ Dung Dật Thần được hai người nâng dậy, hai tay chống đầu giường, Giang thái y ở trước người Mộ Dung Dật Thần cố định đúng vị trí đai lưng, Hạ Tề ở phía sau cài nút khóa. Hai tháng trước từng dùng đai lưng này, hiện tại quả nhiên đã rất chặt, Mộ Dung Dật Thần vẫn hít sâu cố gắng hóp bụng, nhưng đúng lúc Hạ Tề móc đủ sáu nút khóa, hắn lập tức thoát lực ngã trên giường, hai tay ôm bụng.
Hai tiểu tử đột nhiên bị gò bó liền khó chịu quẫy đạp, tay đấm chân đá lên bụng Mộ Dung Dật Thần, mà bên ngoài hắn là đai lưng chắc chắn bao lấy bụng, áp lực cả trong lẫn ngoài gây đau đớn gấp bội, mới một lúc đã khiến quần áo Mộ Dung Dật Thần ướt đẫm mồ hôi.
Hạ Tề sợ hai tiểu hoàng tử nháo loạn không dừng,gợi ý mời Nhâm Thiên Hoa đến, nhưng bị hoàng đế bác bỏ. Không biết liệu có phải thai nhi hiểu được sinh phụ khổ cực hay không, bọn nó náo loạn một lúc rồi ngừng, bấy giờ Mộ Dung Dật Thần ngay cả sức lực xoay người cũng không có.
Trong lúc hoàng đế được hầu hạ thay y phục, Giang thái y bưng tới cơm canh ngự thiện, khuyên hoàng đế nên ăn một chút. Mộ Dung Dật Thần không thiết ăn uống, nhưng để kiên trì tới lúc kết thúc đại điển đăng cơ, liền miễn cưỡng bản thân húp nửa chén.
Buổi trưa tới, tại điện Phụng Thiên.
Mộ Dung Dật Thần yên vị tại long ỷ trên đại điện, quan viên đã đứng đợi rất lâu ngoài cửa bắt đầu nối đuôi nhau tiến vào điện, đứng ở vị trí của mình. Chiều ngang của long ỷ rộng, tay vịn hai bên khó với tới, lưng ghế dựa cũng ở xa, may mà trước người còn ngự trác nên hắn mới có thể mượn lực chống đỡ một chút, ngăn cản được phần lớn đường nhìn phía xa.
Lễ quan đón tiếp bắt đầu đọc chiếu thư, chiếu thư đọc xong, Mộ Dung Dật Thần chính thức trở thành hoàng đế. Sau khi nhận ngọc tỷ cùng hổ phù tượng trưng cho sự nắm giữ chính quyền và quân quyền của hoàng đế, đủ loại quan viên trong điện hô vang vạn tuế. Cuối cùng là phần tuyên đọc chiếu chỉ, thường do tân hoàng tự đọc, nhưng tình trạng thân thể Mộ Dung Dật Thần không cho phép nên phần này do lễ quan làm thay.
Một hồi lâu ca công tụng đức, ca ngợi tổ tông qua đi, sau khi tuyên cáo thiên hạ, đại điển đăng cơ có thể nói là mới chính thức kết thúc.
Tiếp đó là lúc các quan viên dâng tấu sớ chúc mừng, các quan viên chia theo hàng văn võ, theo chín cấp lớn nhỏ lên dâng tấu, hơn trăm người, chỉ cần mỗi người chúc một câu cát tường cũng mất cả ngày trời. Duy trì một tư thế cả ngày trời đối với Mộ Dung Dật Thần mà nói không thua gì cực hình, hài tử bị gò bó lâu lại bắt đầu trở mình đấm đá, tay Mộ Dung Dật Thần để dưới bàn len lén xoa bụng, thế nhưng bọn nhỏ mãi không nghe, ầm ĩ không ngớt. Mộ Dung Dật Thần tại đại điện trang nghiêm không thể để lộ ra chút bất thường nào, đành cắn răng cố nhịn, khổ không nói nổi. Nếu như không phải hai tay vẫn hết sức chống đỡ trên long ỷ, có lẽ hắn cũng ngồi chẳng vững mà ngã xuống.
Nghe quan viên dâng tấu xong, lễ quan bắt đầu tuyên đọc tân chiếu của hoàng đế, đại xá thiên hạ, thưởng người có công, phân đất phong hầu. Hoàng thượng phong thưởng, điều chỉnh quan viên là một việc đại sự của tân hoàng sau khi nhậm chức, lúc ấy chính là lúc triều đại thực sự đổi thay, thượng quan triều đình sẽ chậm rãi chuyển về tay những người của Mộ Dung Dật Thần.
Hạ Tề là người gần hoàng đế nhất, dưới tình huống hoàng đế cố nén đau đớn suốt nửa ngày, Hạ Tề cũng khẩn trương đến toát mồ hôi, hắn đã làm tốt những lo liệu quan trọng nhất, nếu lỡ như hoàng đế chống đỡ không nổi mà ngã quỵ, cho dù không hợp quy củ hắn cũng sẽ xông tới đỡ hoàng đế. May thay hoàng đế vốn tính tình kiên định đã cố gắng chịu đựng suốt thời gian dài. Sau khi nghe được lễ quan nói tan triều, tất cả phục người dập đầu hô to “Cung tiễn bệ hạ”, Hạ Tề như được đại xá, nhân lúc không người chú ý, liền vội vàng đỡ hoàng đế lưu về hậu điện.
Từ lúc lễ quan tuyên chiếu, Mộ Dung Dật Thần đã đường nhìn không rõ, thính lực suy giảm, chỉ tâm niệm trong đầu rằng bản thân không được phép ngã xuống, hắn đành cắn răng đem hết sức lực chống lại đau đớn. Sau đó hắn được Hạ Tề nâng lên, gần như là bị kéo đi, hoàn toàn không còn chút sức lực gì.
Đến hậu điện, Giang thái y từ lâu lòng nóng như lửa đốt vội vã cùng Hạ Tề đỡ hoàng đế lên ngự liễn, chỉ huy mọi người dùng tốc độ nhanh nhất trở lại cung ôn tuyền.
Vẫy lui mọi người, Giang thái y cùng Hạ Tề trực tiếp ôm hoàng đế lên giường, Mộ Dung Dật Thần vốn vẫn duy trì thần trí thanh tỉnh lúc này mới thoát ra rên rỉ đầy áp lực, hai tay lung tung xé rách áo choàng che bụng, gần như là xé mở đai lưng, đồng thời không ngừng lăn lộn, quằn quại khiến cả hai người cũng không giữ nổi.
Điều này dọa sợ cả Giang thái y và Hạ Tề, bọn họ chưa từng nhìn thấy hoàng đế có hành động kịch liệt như vậy, rất sợ hắn sẽ đụng vào bụng, một người cố sức đè lại hắn, một người luống cuống cởi nút thắt trên đai lưng của hoàng đế.
Đai lưng vừa tháo ra, đại phúc của Mộ Dung Dật Thần đột nhiên phình lớn, nháy mắt trướng thêm một vòng, Mộ Dung Dật Thần kêu lên một tiếng gào lớn, liền hôn mê bất tỉnh.
Nhâm Thiên Hoa vốn trông coi ngoại điện, không cho bất kì kẻ nào xuất nhập, nhưng tiếng hét thảm này thực sự quá dọa người, truyền ra ngoài điện nện thẳng vào trái tim hắn, hắn liền bất chấp tất cả xông vào.
Hoàng đế đang nằm nghiêng trên giường, sắc mặt trắng bệch, tóc tai tán loạn, nhắm hai mắt tựa như hôn mê bất tỉnh, Hạ Tề đang lau mồ hôi cho hoàng đế. Quần áo của hắn bị cởi bỏ, lộ ra chiếc bụng cao ngất, Giang thái y đang nắn bóp đại phúc không ngừng động đậy của hắn. Vào lúc Nhâm Thiên Hoa chạy vội tới, nhìn thấy chính là cảnh khiến người ta sợ hãi này.
Hạ Tề cùng Giang thái y nghe thấy có người chạy vào, quay đầu thấy là Nhâm Thiên Hoa, chỉ nói “Đóng cửa cho kỹ”, liền không rảnh bận tâm y.
Nhâm Thiên Hoa tuy rằng sốt ruột, cũng không dám quấy rối, chỉ ở bên cạnh buông tay đợi chờ.
“Tình hình bệ hạ ra sao rồi?” Hạ Tề thấy Giang thái y ngừng chẩn bệnh, nhẹ nhàng hỏi.
“Không tốt lắm, đại điển hôm nay tiêu hao rất nhiều thể lực của bệ hạ, chỉ sợ lúc sinh sẽ đặc biệt gian nan.” Giang thái y nhíu mày trả lời, vẻ mặt lo lắng.
“Vô luận như thế nào, thỉnh nhất định bảo vệ bệ hạ chu toàn.” Hạ Tề vội vàng nắm tay thái y, khẩn cầu nói.
“Đó là đương nhiên, hạ quan sẽ dốc toàn lực.” Giang thái y bảo chứng.
Hạ Tề sốt ruột nhưng cũng không biết làm thế nào, nhìn quanh liền thấy Nhâm Thiên Hoa đang yên lặng đứng một bên, hung hăng trừng mắt nhìn y, tựa như muốn nói “Tất cả đều là tại ngươi”, khiến Nhâm Thiên Hoa càng cúi đầu không biết phải làm gì.
Giang thái y liền quay sang Nhâm Thiên Hoa nói, “Nhâm thống lĩnh, người chấn an tiểu hoàng tử một chút đi, bệ hạ hiện tại cần nghỉ ngơi cho tốt.”
Nhâm Thiên Hoa nhận được chỉ thị, lập tức tới trấn an hai tiểu hài tử. Quỳ gối trước người hoàng đế, Nhâm Thiên Hoa lần đầu tiên được nhìn bụng hoàng thượng ở khoảng cách gần như vậy, chỉ thấy chiếc bụng bành long cao vút hệt như một tòa núi nhỏ, rốn trồi ra ngoài, có một đường màu thâm nâu kéo dài từ rốn tới chỗ tư mật, da bụng ngoằn nghoèo vô số vết rạn trắng, bên trong mơ hồ thấy được mạch máu xanh đỏ, làn da mỏng manh tựa như lúc nào cũng có thể rách toạc.
Được Nhâm Thiên Hoa trấn an, hai tiểu hoàng tử dần an tĩnh lại. Giang thái y liền phất tay bảo hai người kia cùng mình ra ngoài.
Giang thái y nhìn đồng hồ nước thấy vừa sang giờ Dậu (5 – 7h chiều), liền nói với hai người, “Hạ tổng quản, Nhâm thống lĩnh, duyên sản dược bệ hạ dùng sắp hết hiệu lực rồi, từ đêm nay tới sáng mai có 6 canh giờ, ba người chúng ta nhất định phải đồng tâm hiệp lực bang trợ bệ hạ sinh con. Bệ hạ từng căn dặn ta, giờ Thìn sáng mai phải đích thân tiếp kiến xứ thần ngoại quốc, nếu như không thể sinh hạ hài tử, liền dùng thêm một lần duyên sản dược. Nhưng nếu dùng dược này đến lần thứ hai, bệ hạ có khả năng sẽ gặp nguy hiểm. Bởi vậy nên chúng ta phải tận lực giúp bệ hạ sinh nở xong trong đêm nay.”
“Giang thái y, chúng ta đều nghe theo ngài an bài.” Hạ Tề lần đầu tiên tỏ thái độ.
Nhâm Thiên Hoa cái gì cũng chưa nói, chỉ trịnh trọng gật đầu.
Vì vậy nhân lúc hoàng đế mê man, Giang thái y liền vội vàng chuẩn bị dược vật cần dùng, Nhâm Thiên Hoa bố trí nhân thủ ngoài điện, hộ vệ ôn tuyền cung, Hà Tề chuẩn bị đầy đủ quần áo và đồ dùng hàng ngày cần thiết cho hoàng đế cùng tiểu hoàng tử, gọi người đi đun nước, tùy thời túc trực ở ngoài hậu điện nghe lệnh.
Ba người làm xong việc của mình, một lần nữa quây quần trước giường hoàng đế, Mộ Dung Dật Thần ngâm nga một tiếng yếu ớt rồi tỉnh lại.
Vừa mở mắt hắn liền nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Nhâm Thiên Hoa, Mộ Dung Dật Thần ngây ra một lúc, ý nghĩ đầu tiên lướt qua đầu là phải đuổi y ra ngoài, nhưng thực sự vô lực mở miệng nói, ngẫm lại đành thôi.
Đau đớn trong bụng vẫn duy trì liên tục, lúc hôn mê, bụng bị ép tới buồn nôn, Mộ Dung Dật Thần khó chịu cựa mình. Hạ Tề hầu hạ hoàng đế lâu, biết hắn muốn xoay người, liền bước tới trước hầu hạ.
Mộ Dung Dật Thần nằm nghiêng thở gấp mấy hơi, cảm giác ngực và bụng thoải mái rồi, mới mở miệng nói, “Giang thái y, phải khiến hai hài tử này mau chóng sinh ra.” Thanh âm ấm ách vô lực.
“Dạ, bệ hạ. Hiện tại hiệu lực của duyên sản dược vừa mới hết, cung lui còn chưa bắt đầu, khẩn cầu bệ hạ nhân lúc này ăn chút chúc thiện, bổ sung thể lực mới có thể mau chóng sinh hạ tiểu hoàng tử.”
Hoàng đế nhẹ nhàng gật đầu.
Hạ Tề vội vàng đi chuẩn bị đồ ăn, Mộ Dung Dật Thần bấy giờ mới nhìn về phía Nhâm Thiên Hoa phía đuôi giường đang nghệt ra như đầu gỗ.
Nhâm Thiên Hoa thấy hoàng đế nhìn chằm chằm mình liền bị dọa sợ, y rất sợ mình lại bị đuổi ra nên không dám động, chỉ sợ khiến hoàng đế chú ý. Hiện tại Hạ Tề đã rời đi, Giang thái y lại đang kiểm tra cho hoàng đế, Nhâm Thiên Hoa cảm giác bầu không khí trong điện áp lực không gì sánh được, lén giương mắt nhìn về phía hoàng đế, nhưng khoảnh khắc đối diện với ánh mắt chăm chú của hoàng thượng thì y lại lập tức cúi đầu né tránh.
Mộ Dung Dật Thần bị Giang thái y ấn bụng rất khó chịu, để phân tán lực chú ý mới nhìn Nhâm Thiên Hoa, hệ quả của việc âm thầm nhịn đau đương nhiên là vẻ mặt rất nghiêm trọng, không ngờ rằng lại vô tình dọa sợ Nhâm thống lĩnh.
Mộ Dung Dật Thần nhìn thấy phản ứng của Nhâm Thiên Hoa không hiểu sao lại buồn cười, đại thống lĩnh cấm vệ quân của hoàng cung tuy rằng anh vĩ bất phàm, võ công siêu tuyệt, nhưng ngốc nghếch trong chuyện tình cảm, hai người một lần rượu say làm bừa nên mới châu thai ám kết, đại thống lĩnh đương nhiên chịu phạt quỳ trọn ba ngày, sau đó tự nhận ba mươi gậy, y bị đánh cho nằm bẹp dí trên giường. Từ đó mỗi lần thấy Mộ Dung Dật Thần, y đều cúi đầu và chú ý trăm bề tựa như làm sai việc gì, một chút cũng nhìn không ra phong thái và khí phách của thống lĩnh ba vạn cấm quân. Trong lòng Mộ Dung Dật Thần có khúc mắc, không muốn trông thấy kẻ nam nhân đã đè mình, vì vậy trong mười tháng mang thai, hầu như không hề thân cận với Nhâm Thiên Hoa, trước giờ vẫn là được Hạ Tề cùng Giang thái y chăm sóc. Ngoại trừ lần thai khí đại động gần như hoạt thai kia, là Nhâm Thiên Hoa hai ngày trắng đêm không ngủ dùng Tử Dương công bảo vệ thai nhi.
Hạ Tề mang chúc thiện tiến đến, Giang thái y ngừng tay giúp hoàng đế đứng dậy, bỗng Mộ Dung Dật Thần vươn tay về phía Nhâm Thiên Hoa đang đần ra hệt như đầu gỗ nói, “Lo lắng mà làm gì, còn không mau dìu trẫm đứng dậy.”
Nhâm Thiên Hoa ngẩng đầu đầy vẻ kinh ngạc, thấy hoàng đế chủ động vươn tay về chỗ mình, vui sướng không kìm được, liền nhanh chóng tiến lên hỗ trợ, Hạ Tề và Giang thái y đều nhìn y đầy vẻ hứng thú, khiến cho y cực kì không được tự nhiên.
Hoàng đế ăn được nửa bát liền không muốn ăn nữa, Giang thái y khuyên bảo một hồi, để bổ sung khí lực lúc sinh con phải ăn no một chút, hoàng đế mới miễn cưỡng ăn thêm.
Chúc thiện xong xuôi, hoàng đế nhắm mắt dưỡng thần nửa dựa trên giường, hiện tại trong bụng rất an tĩnh, hài tử dường như đã mệt mỏi mà ngủ, một chút động tĩnh cũng không có, chỉ có thắt lưng vẫn đau nhức không ngừng, khiến hắn ngồi hay nằm đều khó chịu.
Hạ Tề chờ một bên, các thứ cần dùng đều đã chuẩn bị đầy đủ, ba người không có việc gì làm liền dùng ánh mắt truyền tin cho nhau, nội dung đương nhiên là chúc mừng Nhâm Thiên Hoa rốt cục cũng được hoàng đế chấp nhận. Nhâm Thiên Hoa bị ánh mắt chế nhạo của Hạ Tề và Giang thái y khiến cho mặt mũi đỏ bừng, cúi đầu thầm nghĩ muốn tìm một cái lỗ chui xuống.
Hoàng đế khẽ hé mắt, nhìn thấy chính là cảnh ba người này mắt đi mày lại, thầm than, trẫm còn chưa thuận lợi sinh sản đâu, các người cứ vui vẻ trước đi. Vì vậy nhẹ ho một tiếng, làm bộ muốn xoay người. Sự chú ý của ba người lập tức chuyển tới chỗ hoàng đế, liền vội vàng đứng lên.