Thư giãn không được bao lâu, đau bụng sinh lại xuất hiện. Tác dụng của duyên sản dược đã hoàn toàn mất đi hiệu lực, đau bụng sinh bị ức chế sáu canh giờ qua một lần nữa phát tác.
Theo Giang thái y quan sát, đau bụng sinh ngay từ đầu đã rất quy luật, khoảng một chén trà xuất hiện hai lần, duy trì liên tục một khoảng thời gian, mức độ đau đớn vẫn trong phạm vi hoàng đế có thể chịu đựng được, vì vậy nhân lúc chu kì lần tới của hoàng thượng còn chưa đến, lão liền tiến lên nói, “Bệ hạ, để thai nhi xuống nhanh hơn, vi thần cần phối hợp với thủ pháp xoa bóp thuận thai.”
“Giang thái y, trẫm và hoàng tử đều giao cho ngươi, nhưng ngươi nhất định phải chú ý thời gian, nhất định không được để lỡ đại sự ngày mai.” Mộ Dung Dật Thần nhẹ giọng trả lời.
“Dạ, bệ hạ, trước tiên người rời giường một chút.” Giang thái y chỉ huy Hạ Tề cùng Nhâm Thiên Hoa đỡ hoàng thượng xuống giường, hai người một trái một phải làm chỗ dựa vững chắc cho hoàng đế đứng lên.
Thế nhưng vừa đứng lên, Mộ Dung Dật Thần liền rên lên một tiếng, đại phúc nặng trịch trụy xuống, thắt lưng đau đớn khó nhịn, nếu không phải được hai người dìu đỡ, gần như đã ngã về đằng trước.
Mộ Dung Dật Thần bước chân yếu ớt, cố sức ưỡn bụng ra trước, chậm rãi bước từng bước một, cung lui xuất hiện khiến hắn đau đớn dừng lại, nhưng Giang thái y lại nói không được dừng, càng đau lại càng phải đi, khi nào đau bụng sinh gián đoạn thì có thể nghỉ ngơi một chút. Cứ gấp gáp đi lại trong điện như vậy bốn, năm vòng, Mộ Dung Dật Thần đã có chút chịu không nổi, chỉ việc đi đứng cũng khiến hắn không còn chút sức, sau đó biến thành hắn bị hai người kéo đi. Hắn thở hổn hển, thấp giọng nói, “Ngừng…một chút.”
Giang thái y thấy hoàng thượng đích thực mệt mỏi, liền mang ghế tới, để hoàng thượng ngồi lên trên, hay tay hắn chống lên mặt ghế, Hạ Tề ở phía sau xoa bóp phần eo nhức mỏi cho chủ tử, Giang thái y ở phía trước nhẹ nhàng thuận thai.
Thuận thai cũng có quy tắc, khi nào đau bụng sinh xuất hiện thì mượn lực đẩy xuống, khi nào đến giai đoạn tạm ngừng thì phải an tĩnh nghỉ ngơi duy trì thể lực. Đau bụng sinh vốn đau đớn, thế nhưng hễ đau đớn lại phải tăng thêm áp lực, có thể nói mỗi lần thuận thai đều khiến Mộ Dung Dật Thần toát mồ hôi, hai tay bám chặt cứng trên ghế.
Nhịn mười lần, Mộ Dung Dật Thần thực sự nhịn không được nữa, liền giữ tay Giang thái y nói, “Không được… Đau…”
Giang thái y vội vã quỳ xuống giải thích, “Bệ hạ, đau bụng sinh giúp thai nhi đi xuống dưới, thuận thai lúc này có thể đẩy nhanh sản trình, bước này không thể bỏ.”
“Thôi… tiếp tục đi…” Nghe Giang thái y nói xong, Mộ Dung Dật Thần cũng ngừng chống cự.
Thuận thai khoảng mười lần, trên người Mộ Dung Dật Thần mồ hôi chảy ròng ròng, Giang thái y thấy thai nhi đích thực đã hạ xuống không ít, vì vậy ngừng thuận thai, để Hạ Tề và Nhâm Thiên Hoa tiếp tục đỡ hoàng thường đi bộ.
Cứ đi rồi lại nghỉ như vậy, đến khi trống điểm canh hai, hoàng đế một chút khí lực cũng không còn, mê man ngồi trên ghế. Giang thái y lúc này mới để hai người đỡ hoàng thượng lên giường.
Cho dù lên giường thì hắn cũng không thể hoàn toàn nằm xuống, Giang thái y lấy chiếc áo ngủ bằng gấm lót xuống bên dưới, để hoàng đế ngồi ở đầu giường. Tuy rằng như vậy có thể giảm bớt rất nhiều đau đớn, nhưng lại không giúp cho thai nhi sớm nhập bồn, nửa canh giờ trôi qua, đau bụng sinh trở nên dày đặc hơn, nhưng hài tử gần như không hề nhúc nhích.
Giang thái y phát hiện không thích hợp, liền bảo Nhâm Thiên Hoa ngồi phía sau hoàng đế, hai tay vòng qua nách hắn, ôm chắc hắn vào lòng, còn lão lại một lần nữa bắt đầu thuận thai.
Lần này bởi vì đau bụng sinh dày đặc nên số lần thuận thai cũng tăng lên, lại thêm Giang thái y không muốn lãng phí nửa canh giờ mà lại dùng thêm lực, đau đớn khiến toàn thân Mộ Dung Dật Thần căng cứng, mồ hôi nhễ nhại, hai tay gần như muốn xé rách áo ngủ bằng gấm.
Sau vài lần thuận thai, Mộ Dung Dật Thần bị Giang thái y dùng lực mạnh đè bụng khiến hắn trượt dần xuống, cuối cùng như nửa nằm trên giường, Giang thái y nhắc Nhâm Thiên Hoa nâng hoàng đế dậy, y xốc nách hắn kéo lên. Mộ Dung Dật Thần trong bụng quặn đau, kêu lên một tiếng đau đớn, quơ tay nắm được vai Nhâm Thiên Hoa, khí lực lớn đến mức ngay cả Nhâm Thiên Hoa cũng thấy đau. Thế nhưng hắn biết, một chút đau đớn này chưa là gì so với đau đớn của hoàng thượng.
Đau bụng sinh càng ngày càng dày đặc, Giang thái y thuận thai càng lúc càng nhiều, Mộ Dung Dật Thần nhịn hồi lâu, lúc này đã không chịu nổi, theo động tác thuận thai của Giang thái y mà kêu la không ngừng, tóc tai ướt đẫm, trong vô hạn đau đớn hắn bắt được cái gì liền nắm cái nấy, cánh tay Nhâm Thiên Hoa bị hắn nắm chỗ xanh chỗ tím, sàng đan cũng bị hắn vò nát.
Mộ Dung Dật Thần muốn ngừng, nhân lúc đau bụng sinh gián đoạn, nghĩ kỹ càng mới nhìn về phía thái y, ” Vào bể nước nóng đi…”
Giang thái y kiên quyết lắc đầu, “Bệ hạ, hiện tại xuống nước không có lợi cho thai nhi đi xuống, trái lại kéo dài sản trình, chỉ đành chờ đến khi vỡ ối.” (Raph: Có lẽ là đang nói đến lực nâng của nước? =))) Thời này Archimet đã xuất hiện rồi cơ à? =))))
“Lúc nào… Ưmm… Mới có thể vỡ ối…” Mộ Dung Dật Thần chỉ muốn nghe thấy một câu trả lời khẳng định.
“Cái này… có lẽ là nhanh thôi…” Giang thái y sao biết được thời gian chính xác, chỉ có thể mơ hồ trả lời. Lão chưa trả lời xong, đau bụng sinh tiếp tục, hai người cũng chẳng còn tâm tình nào thảo luận vấn đề này, một người phải cẩn thận thuận thai, một người phải toàn lực chống lại đau đớn.
Giang thái y lần thứ hai chẩn bệnh, cung khẩu đã mở năm đốt tay, nhưng nước ối vẫn chưa phá, thai nhi ở vị trí thuận lợi, đầu thai đã nhập bồn, hoàng đế đã đau đớn đến mơ hồ, Giang thái y lúc này mới ngừng thuận thai.
Mộ Dung Dật Thần thầm nghĩ muốn nằm xuống, nhưng Giang thái y lại ngăn cản hắn một lần nữa, bảo Hạ Tề lấy sáu bảy lần chăn xếp chồng lên nhau thành một xấp cao, để hoàng thượng dùng tư thế ngồi xổm mà úp người lên đó. Mộ Dung Dật Thần đã bị đau đớn hành hạ, muốn phản kháng cũng chẳng được, đành tùy ý mặc ba người lăn qua lộn lại.
Thời gian trôi qua, trong cung điện chỉ có tiếng rên rỉ thỉnh thoảng phát ra của hoàng đế, cung khẩu của hắn cũng chậm chạp mở đến sáu đốt tay. Lúc này trống canh tư đã báo, tất cả mọi người đều có chút khẩn trương, bất đầu lo lắng nên làm gì khi thiếu thời gian như thế này.
“Ách… Ưm…A!!!” Mộ Dung Dật Thần đột nhiên cảm giác được hạ thể đau đớn như kim đâm, rõ ràng khác với đau bụng sinh vẫn duy trì liên tục theo quy luật, cảm giác hệt như bị một cái dùi tàn nhẫn xuyên qua hạ thể, Mộ Dung Dật Thần thốt ra tiếng kêu dài thảm thiết, hai tay nắm lại, cơ thể bất giác rướn lên.
“Phốc” một tiếng, trong điện ngập thứ mùi tanh. Mộ Dung Dật Thần rốt cục cũng vỡ ối.
“Mau đỡ bệ hạ vào bể nước nóng.” Giang thái y nói với Nhâm Thiên Hoa.
Bể nước nóng này là do nước từ ôn tuyền trên đỉnh núi bên cạnh dẫn vào, quanh năm duy trì nhiệt độ ổn định, để thuận lợi cho hoàng đế sinh nở, ở chỗ này còn xây dựng một chiếc ghế đá đặc biệt, lưng ghế hơi nghiêng, ở giữa có hai khối đá, hai bên sườn trên có hai tay vịn.
Ba người đều nhảy xuống nước, Giang thái y trực tiếp đến trước ghế đá, đem hai chân Mộ Dung Dật Thần mở ra, đặt ở hai khối đá để quan sát tình trạng huyệt khẩu. Hắn vừa ấn bụng hoàng đế vừa nói, “Bệ hạ, hiện tại ngài bắt đầu nghe khẩu lệnh của ta, nên nín hơi thì phải nín hơi, nên thả lỏng thì nhất định phải điều chỉnh hô hấp thả lỏng, tiểu hoàng tử rất nhanh sẽ xuống dưới.”
Mộ Dung Dật Thần nghe Giang thái y nói, đau bụng sinh tới thì phải nén hơi xuống dưới dùng sức, thế nhưng đau đớn sau khi vỡ ối quả nhiên không ngừng tăng lên, khoảng thời gian đau bụng sinh nhiều hơn hẳn thời gian cách quãng. Dưới tác dụng của cung lui, Mộ Dung Dật Thần có thể cảm giác được hài tử kề sát khung xương mà quẫy đạp đi xuống, điều này mang đến cho hắn vô hạn mong chờ, tuy rằng đau đến muốn ngất đi, vẫn sẽ cắn răng kiên trì, nghẹn đến đỏ bừng cả mặt, từng hạt mồ hôi lấm tấm tuôn thành dòng.
Sau hơn mười lần cung lui, cung khẩu nhanh chóng mở tới tám đốt tay, Giang thái y đưa ngón tay mình dò vào cửa huyệt hoàng thượng, mừng rỡ nói, “Bệ hạ, dùng thêm sức đi, vi thần có thể chạm tới đỉnh đầu thai nhi rồi.”
Mộ Dung Dật Thần trong lòng vui mừng, còn chưa kịp mở miệng, đau bụng sinh đã lại xuất hiện, hắn lại lần nữa tập trung tinh thần cho trận chiến sinh nở đầy đau đớn này.
Nhưng lần này đau bụng sinh tựa như không giống với bình thường, không phải đồng loạt đau quặn bụng dưới, mặc dù cơn đau cũng xuất phát từ bụng nhưng là đau như dao cứa, đau như dùi đâm, Mộ Dung Dật Thần cố hết sức ngẩng đầu nhìn về phía bụng mình, tay run rẩy túm lấy Giang thái y, “Bụng... Có gì đó bất thường... Đau... A!!!” Lời còn chưa dứt, hai tay hắn ôm đại phúc, dùng sức lực lớn giãy giụa, thiếu chút thì lăn từ trên ghế xuống nước.
“Đè bệ hạ lại!” Giang thái y hét lớn một tiếng, Hạ Tề cùng Nhâm Thiên Hoa phản ứng cực nhanh, một người giữ tay, một người giữ chân, cố định Mộ Dung Dật Thần trên ghế nằm.
Mọi người chỉ thấy bụng Mộ Dung Dật Thần vốn tròn vo, bấy giờ đột nhiên phình lên, tựa như hài tử bên trong đang tập võ, tay đấm chân đá bên trong bụng Mộ Dung Dật Thần, Mộ Dung Dật Thần cao giọng kêu thảm, vặn vẹo bụng muốn trốn tránh nỗi đau đớn người thường không chịu nổi này.
Giang thái y nhanh chóng ấn nhiều lần lên bụng Mộ Dung Dật Thần, xem mạch tượng, sắc mặt lão liền trở nên rất khó coi, lão không nói một lời lấy ra một ngân châm dài bảy tấc, một tay đỡ chiếc bụng không ngừng động đậy của Mộ Dung Dật Thần, cùng lúc lớn tiếng nói với Mộ Dung Dật Thần, “Bệ hạ, cố gắng đừng cử động, hoàng tử hiện tại đang gặp nguy hiểm.”
Mộ Dung Dật Thần nghe vậy, lập tức ngừng giãy giụa, cắn môi dưới, nuốt tiếng kêu vào trong.
Tay Giang thái y run lên, ngân châm đâm vào phía trái bụng Mộ Dung Dật Thần, đâm thẳng bốn tấc, vân vê qua lại, sau đó nhanh chóng rút ra. Bụng Mộ Dung Dật Thần quả nhiên ngừng kịch liệt máy thai. Hoàng đế nhắm hai mắt, khò khè thở gấp, Hạ Tề vừa giúp hoàng thượng lau đi mồ hôi nhớp nháp trên khuôn mặt, đồng thời hỏi Giang thái y có chuyện gì xảy ra.
Giang thái y trước hết bảo Thâm Thiên Hoa trấn an thai nhi, sau đó giải thích cho Hạ Tề, “Một hoàng tử bắt được cuống rốn của người kia, thai nhi bị nắm cuống rốn sẽ hít thở không thông, cho nên mới liều mạng giãy dụa, lão mới vừa châm một châm lên tay tiểu hoàng tử, người mới buông tay.” Quay đầu hướng hoàng đế, nói “Bệ hạ, bởi không biết hoàng tử vừa bị nắm cuống rốn có tổn thương hay không, giờ ta phải đẩy nhanh tốc độ, cho nên vi thần sẽ lại thuận thai, xin bệ hạ nhẫn nại.” Đau bụng sinh hiện tại đã dày đặc đến không có chút giãn cách, chịu đựng đồng thời cả áp lực của cung lui và thuận thai, Mộ Dung Dật Thần toàn thân căng cứng, hai chân tách rộng kịch liệt run rẩy, hai tay siết chặt lấy tay vịn, khi cung lui đến thì nén thở dùng sức, tới khi cung lui tạm ngưng, hắn liền như con cá chết xụi lơ trên mặt đá, hơi thở dồn dập mà yếu ớt.
Thư giãn không được bao lâu, đau bụng sinh lại xuất hiện. Tác dụng của duyên sản dược đã hoàn toàn mất đi hiệu lực, đau bụng sinh bị ức chế sáu canh giờ qua một lần nữa phát tác.
Theo Giang thái y quan sát, đau bụng sinh ngay từ đầu đã rất quy luật, khoảng một chén trà xuất hiện hai lần, duy trì liên tục một khoảng thời gian, mức độ đau đớn vẫn trong phạm vi hoàng đế có thể chịu đựng được, vì vậy nhân lúc chu kì lần tới của hoàng thượng còn chưa đến, lão liền tiến lên nói, “Bệ hạ, để thai nhi xuống nhanh hơn, vi thần cần phối hợp với thủ pháp xoa bóp thuận thai.”
“Giang thái y, trẫm và hoàng tử đều giao cho ngươi, nhưng ngươi nhất định phải chú ý thời gian, nhất định không được để lỡ đại sự ngày mai.” Mộ Dung Dật Thần nhẹ giọng trả lời.
“Dạ, bệ hạ, trước tiên người rời giường một chút.” Giang thái y chỉ huy Hạ Tề cùng Nhâm Thiên Hoa đỡ hoàng thượng xuống giường, hai người một trái một phải làm chỗ dựa vững chắc cho hoàng đế đứng lên.
Thế nhưng vừa đứng lên, Mộ Dung Dật Thần liền rên lên một tiếng, đại phúc nặng trịch trụy xuống, thắt lưng đau đớn khó nhịn, nếu không phải được hai người dìu đỡ, gần như đã ngã về đằng trước.
Mộ Dung Dật Thần bước chân yếu ớt, cố sức ưỡn bụng ra trước, chậm rãi bước từng bước một, cung lui xuất hiện khiến hắn đau đớn dừng lại, nhưng Giang thái y lại nói không được dừng, càng đau lại càng phải đi, khi nào đau bụng sinh gián đoạn thì có thể nghỉ ngơi một chút. Cứ gấp gáp đi lại trong điện như vậy bốn, năm vòng, Mộ Dung Dật Thần đã có chút chịu không nổi, chỉ việc đi đứng cũng khiến hắn không còn chút sức, sau đó biến thành hắn bị hai người kéo đi. Hắn thở hổn hển, thấp giọng nói, “Ngừng…một chút.”
Giang thái y thấy hoàng thượng đích thực mệt mỏi, liền mang ghế tới, để hoàng thượng ngồi lên trên, hay tay hắn chống lên mặt ghế, Hạ Tề ở phía sau xoa bóp phần eo nhức mỏi cho chủ tử, Giang thái y ở phía trước nhẹ nhàng thuận thai.
Thuận thai cũng có quy tắc, khi nào đau bụng sinh xuất hiện thì mượn lực đẩy xuống, khi nào đến giai đoạn tạm ngừng thì phải an tĩnh nghỉ ngơi duy trì thể lực. Đau bụng sinh vốn đau đớn, thế nhưng hễ đau đớn lại phải tăng thêm áp lực, có thể nói mỗi lần thuận thai đều khiến Mộ Dung Dật Thần toát mồ hôi, hai tay bám chặt cứng trên ghế.
Nhịn mười lần, Mộ Dung Dật Thần thực sự nhịn không được nữa, liền giữ tay Giang thái y nói, “Không được… Đau…”
Giang thái y vội vã quỳ xuống giải thích, “Bệ hạ, đau bụng sinh giúp thai nhi đi xuống dưới, thuận thai lúc này có thể đẩy nhanh sản trình, bước này không thể bỏ.”
“Thôi… tiếp tục đi…” Nghe Giang thái y nói xong, Mộ Dung Dật Thần cũng ngừng chống cự.
Thuận thai khoảng mười lần, trên người Mộ Dung Dật Thần mồ hôi chảy ròng ròng, Giang thái y thấy thai nhi đích thực đã hạ xuống không ít, vì vậy ngừng thuận thai, để Hạ Tề và Nhâm Thiên Hoa tiếp tục đỡ hoàng thường đi bộ.
Cứ đi rồi lại nghỉ như vậy, đến khi trống điểm canh hai, hoàng đế một chút khí lực cũng không còn, mê man ngồi trên ghế. Giang thái y lúc này mới để hai người đỡ hoàng thượng lên giường.
Cho dù lên giường thì hắn cũng không thể hoàn toàn nằm xuống, Giang thái y lấy chiếc áo ngủ bằng gấm lót xuống bên dưới, để hoàng đế ngồi ở đầu giường. Tuy rằng như vậy có thể giảm bớt rất nhiều đau đớn, nhưng lại không giúp cho thai nhi sớm nhập bồn, nửa canh giờ trôi qua, đau bụng sinh trở nên dày đặc hơn, nhưng hài tử gần như không hề nhúc nhích.
Giang thái y phát hiện không thích hợp, liền bảo Nhâm Thiên Hoa ngồi phía sau hoàng đế, hai tay vòng qua nách hắn, ôm chắc hắn vào lòng, còn lão lại một lần nữa bắt đầu thuận thai.
Lần này bởi vì đau bụng sinh dày đặc nên số lần thuận thai cũng tăng lên, lại thêm Giang thái y không muốn lãng phí nửa canh giờ mà lại dùng thêm lực, đau đớn khiến toàn thân Mộ Dung Dật Thần căng cứng, mồ hôi nhễ nhại, hai tay gần như muốn xé rách áo ngủ bằng gấm.
Sau vài lần thuận thai, Mộ Dung Dật Thần bị Giang thái y dùng lực mạnh đè bụng khiến hắn trượt dần xuống, cuối cùng như nửa nằm trên giường, Giang thái y nhắc Nhâm Thiên Hoa nâng hoàng đế dậy, y xốc nách hắn kéo lên. Mộ Dung Dật Thần trong bụng quặn đau, kêu lên một tiếng đau đớn, quơ tay nắm được vai Nhâm Thiên Hoa, khí lực lớn đến mức ngay cả Nhâm Thiên Hoa cũng thấy đau. Thế nhưng hắn biết, một chút đau đớn này chưa là gì so với đau đớn của hoàng thượng.
Đau bụng sinh càng ngày càng dày đặc, Giang thái y thuận thai càng lúc càng nhiều, Mộ Dung Dật Thần nhịn hồi lâu, lúc này đã không chịu nổi, theo động tác thuận thai của Giang thái y mà kêu la không ngừng, tóc tai ướt đẫm, trong vô hạn đau đớn hắn bắt được cái gì liền nắm cái nấy, cánh tay Nhâm Thiên Hoa bị hắn nắm chỗ xanh chỗ tím, sàng đan cũng bị hắn vò nát.
Mộ Dung Dật Thần muốn ngừng, nhân lúc đau bụng sinh gián đoạn, nghĩ kỹ càng mới nhìn về phía thái y, ” Vào bể nước nóng đi…”
Giang thái y kiên quyết lắc đầu, “Bệ hạ, hiện tại xuống nước không có lợi cho thai nhi đi xuống, trái lại kéo dài sản trình, chỉ đành chờ đến khi vỡ ối.” (Raph: Có lẽ là đang nói đến lực nâng của nước? =))) Thời này Archimet đã xuất hiện rồi cơ à? =))))
“Lúc nào… Ưmm… Mới có thể vỡ ối…” Mộ Dung Dật Thần chỉ muốn nghe thấy một câu trả lời khẳng định.
“Cái này… có lẽ là nhanh thôi…” Giang thái y sao biết được thời gian chính xác, chỉ có thể mơ hồ trả lời. Lão chưa trả lời xong, đau bụng sinh tiếp tục, hai người cũng chẳng còn tâm tình nào thảo luận vấn đề này, một người phải cẩn thận thuận thai, một người phải toàn lực chống lại đau đớn.
Giang thái y lần thứ hai chẩn bệnh, cung khẩu đã mở năm đốt tay, nhưng nước ối vẫn chưa phá, thai nhi ở vị trí thuận lợi, đầu thai đã nhập bồn, hoàng đế đã đau đớn đến mơ hồ, Giang thái y lúc này mới ngừng thuận thai.
Mộ Dung Dật Thần thầm nghĩ muốn nằm xuống, nhưng Giang thái y lại ngăn cản hắn một lần nữa, bảo Hạ Tề lấy sáu bảy lần chăn xếp chồng lên nhau thành một xấp cao, để hoàng thượng dùng tư thế ngồi xổm mà úp người lên đó. Mộ Dung Dật Thần đã bị đau đớn hành hạ, muốn phản kháng cũng chẳng được, đành tùy ý mặc ba người lăn qua lộn lại.
Thời gian trôi qua, trong cung điện chỉ có tiếng rên rỉ thỉnh thoảng phát ra của hoàng đế, cung khẩu của hắn cũng chậm chạp mở đến sáu đốt tay. Lúc này trống canh tư đã báo, tất cả mọi người đều có chút khẩn trương, bất đầu lo lắng nên làm gì khi thiếu thời gian như thế này.
“Ách… Ưm…A!!!” Mộ Dung Dật Thần đột nhiên cảm giác được hạ thể đau đớn như kim đâm, rõ ràng khác với đau bụng sinh vẫn duy trì liên tục theo quy luật, cảm giác hệt như bị một cái dùi tàn nhẫn xuyên qua hạ thể, Mộ Dung Dật Thần thốt ra tiếng kêu dài thảm thiết, hai tay nắm lại, cơ thể bất giác rướn lên.
“Phốc” một tiếng, trong điện ngập thứ mùi tanh. Mộ Dung Dật Thần rốt cục cũng vỡ ối.
“Mau đỡ bệ hạ vào bể nước nóng.” Giang thái y nói với Nhâm Thiên Hoa.
Bể nước nóng này là do nước từ ôn tuyền trên đỉnh núi bên cạnh dẫn vào, quanh năm duy trì nhiệt độ ổn định, để thuận lợi cho hoàng đế sinh nở, ở chỗ này còn xây dựng một chiếc ghế đá đặc biệt, lưng ghế hơi nghiêng, ở giữa có hai khối đá, hai bên sườn trên có hai tay vịn.
Ba người đều nhảy xuống nước, Giang thái y trực tiếp đến trước ghế đá, đem hai chân Mộ Dung Dật Thần mở ra, đặt ở hai khối đá để quan sát tình trạng huyệt khẩu. Hắn vừa ấn bụng hoàng đế vừa nói, “Bệ hạ, hiện tại ngài bắt đầu nghe khẩu lệnh của ta, nên nín hơi thì phải nín hơi, nên thả lỏng thì nhất định phải điều chỉnh hô hấp thả lỏng, tiểu hoàng tử rất nhanh sẽ xuống dưới.”
Mộ Dung Dật Thần nghe Giang thái y nói, đau bụng sinh tới thì phải nén hơi xuống dưới dùng sức, thế nhưng đau đớn sau khi vỡ ối quả nhiên không ngừng tăng lên, khoảng thời gian đau bụng sinh nhiều hơn hẳn thời gian cách quãng. Dưới tác dụng của cung lui, Mộ Dung Dật Thần có thể cảm giác được hài tử kề sát khung xương mà quẫy đạp đi xuống, điều này mang đến cho hắn vô hạn mong chờ, tuy rằng đau đến muốn ngất đi, vẫn sẽ cắn răng kiên trì, nghẹn đến đỏ bừng cả mặt, từng hạt mồ hôi lấm tấm tuôn thành dòng.
Sau hơn mười lần cung lui, cung khẩu nhanh chóng mở tới tám đốt tay, Giang thái y đưa ngón tay mình dò vào cửa huyệt hoàng thượng, mừng rỡ nói, “Bệ hạ, dùng thêm sức đi, vi thần có thể chạm tới đỉnh đầu thai nhi rồi.”
Mộ Dung Dật Thần trong lòng vui mừng, còn chưa kịp mở miệng, đau bụng sinh đã lại xuất hiện, hắn lại lần nữa tập trung tinh thần cho trận chiến sinh nở đầy đau đớn này.
Nhưng lần này đau bụng sinh tựa như không giống với bình thường, không phải đồng loạt đau quặn bụng dưới, mặc dù cơn đau cũng xuất phát từ bụng nhưng là đau như dao cứa, đau như dùi đâm, Mộ Dung Dật Thần cố hết sức ngẩng đầu nhìn về phía bụng mình, tay run rẩy túm lấy Giang thái y, “Bụng... Có gì đó bất thường... Đau... A!!!” Lời còn chưa dứt, hai tay hắn ôm đại phúc, dùng sức lực lớn giãy giụa, thiếu chút thì lăn từ trên ghế xuống nước.
“Đè bệ hạ lại!” Giang thái y hét lớn một tiếng, Hạ Tề cùng Nhâm Thiên Hoa phản ứng cực nhanh, một người giữ tay, một người giữ chân, cố định Mộ Dung Dật Thần trên ghế nằm.
Mọi người chỉ thấy bụng Mộ Dung Dật Thần vốn tròn vo, bấy giờ đột nhiên phình lên, tựa như hài tử bên trong đang tập võ, tay đấm chân đá bên trong bụng Mộ Dung Dật Thần, Mộ Dung Dật Thần cao giọng kêu thảm, vặn vẹo bụng muốn trốn tránh nỗi đau đớn người thường không chịu nổi này.
Giang thái y nhanh chóng ấn nhiều lần lên bụng Mộ Dung Dật Thần, xem mạch tượng, sắc mặt lão liền trở nên rất khó coi, lão không nói một lời lấy ra một ngân châm dài bảy tấc, một tay đỡ chiếc bụng không ngừng động đậy của Mộ Dung Dật Thần, cùng lúc lớn tiếng nói với Mộ Dung Dật Thần, “Bệ hạ, cố gắng đừng cử động, hoàng tử hiện tại đang gặp nguy hiểm.”
Mộ Dung Dật Thần nghe vậy, lập tức ngừng giãy giụa, cắn môi dưới, nuốt tiếng kêu vào trong.
Tay Giang thái y run lên, ngân châm đâm vào phía trái bụng Mộ Dung Dật Thần, đâm thẳng bốn tấc, vân vê qua lại, sau đó nhanh chóng rút ra. Bụng Mộ Dung Dật Thần quả nhiên ngừng kịch liệt máy thai. Hoàng đế nhắm hai mắt, khò khè thở gấp, Hạ Tề vừa giúp hoàng thượng lau đi mồ hôi nhớp nháp trên khuôn mặt, đồng thời hỏi Giang thái y có chuyện gì xảy ra.
Giang thái y trước hết bảo Thâm Thiên Hoa trấn an thai nhi, sau đó giải thích cho Hạ Tề, “Một hoàng tử bắt được cuống rốn của người kia, thai nhi bị nắm cuống rốn sẽ hít thở không thông, cho nên mới liều mạng giãy dụa, lão mới vừa châm một châm lên tay tiểu hoàng tử, người mới buông tay.” Quay đầu hướng hoàng đế, nói “Bệ hạ, bởi không biết hoàng tử vừa bị nắm cuống rốn có tổn thương hay không, giờ ta phải đẩy nhanh tốc độ, cho nên vi thần sẽ lại thuận thai, xin bệ hạ nhẫn nại.” Đau bụng sinh hiện tại đã dày đặc đến không có chút giãn cách, chịu đựng đồng thời cả áp lực của cung lui và thuận thai, Mộ Dung Dật Thần toàn thân căng cứng, hai chân tách rộng kịch liệt run rẩy, hai tay siết chặt lấy tay vịn, khi cung lui đến thì nén thở dùng sức, tới khi cung lui tạm ngưng, hắn liền như con cá chết xụi lơ trên mặt đá, hơi thở dồn dập mà yếu ớt.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Thư giãn không được bao lâu, đau bụng sinh lại xuất hiện. Tác dụng của duyên sản dược đã hoàn toàn mất đi hiệu lực, đau bụng sinh bị ức chế sáu canh giờ qua một lần nữa phát tác.
Theo Giang thái y quan sát, đau bụng sinh ngay từ đầu đã rất quy luật, khoảng một chén trà xuất hiện hai lần, duy trì liên tục một khoảng thời gian, mức độ đau đớn vẫn trong phạm vi hoàng đế có thể chịu đựng được, vì vậy nhân lúc chu kì lần tới của hoàng thượng còn chưa đến, lão liền tiến lên nói, “Bệ hạ, để thai nhi xuống nhanh hơn, vi thần cần phối hợp với thủ pháp xoa bóp thuận thai.”
“Giang thái y, trẫm và hoàng tử đều giao cho ngươi, nhưng ngươi nhất định phải chú ý thời gian, nhất định không được để lỡ đại sự ngày mai.” Mộ Dung Dật Thần nhẹ giọng trả lời.
“Dạ, bệ hạ, trước tiên người rời giường một chút.” Giang thái y chỉ huy Hạ Tề cùng Nhâm Thiên Hoa đỡ hoàng thượng xuống giường, hai người một trái một phải làm chỗ dựa vững chắc cho hoàng đế đứng lên.
Thế nhưng vừa đứng lên, Mộ Dung Dật Thần liền rên lên một tiếng, đại phúc nặng trịch trụy xuống, thắt lưng đau đớn khó nhịn, nếu không phải được hai người dìu đỡ, gần như đã ngã về đằng trước.
Mộ Dung Dật Thần bước chân yếu ớt, cố sức ưỡn bụng ra trước, chậm rãi bước từng bước một, cung lui xuất hiện khiến hắn đau đớn dừng lại, nhưng Giang thái y lại nói không được dừng, càng đau lại càng phải đi, khi nào đau bụng sinh gián đoạn thì có thể nghỉ ngơi một chút. Cứ gấp gáp đi lại trong điện như vậy bốn, năm vòng, Mộ Dung Dật Thần đã có chút chịu không nổi, chỉ việc đi đứng cũng khiến hắn không còn chút sức, sau đó biến thành hắn bị hai người kéo đi. Hắn thở hổn hển, thấp giọng nói, “Ngừng…một chút.”
Giang thái y thấy hoàng thượng đích thực mệt mỏi, liền mang ghế tới, để hoàng thượng ngồi lên trên, hay tay hắn chống lên mặt ghế, Hạ Tề ở phía sau xoa bóp phần eo nhức mỏi cho chủ tử, Giang thái y ở phía trước nhẹ nhàng thuận thai.
Thuận thai cũng có quy tắc, khi nào đau bụng sinh xuất hiện thì mượn lực đẩy xuống, khi nào đến giai đoạn tạm ngừng thì phải an tĩnh nghỉ ngơi duy trì thể lực. Đau bụng sinh vốn đau đớn, thế nhưng hễ đau đớn lại phải tăng thêm áp lực, có thể nói mỗi lần thuận thai đều khiến Mộ Dung Dật Thần toát mồ hôi, hai tay bám chặt cứng trên ghế.
Nhịn mười lần, Mộ Dung Dật Thần thực sự nhịn không được nữa, liền giữ tay Giang thái y nói, “Không được… Đau…”
Giang thái y vội vã quỳ xuống giải thích, “Bệ hạ, đau bụng sinh giúp thai nhi đi xuống dưới, thuận thai lúc này có thể đẩy nhanh sản trình, bước này không thể bỏ.”
“Thôi… tiếp tục đi…” Nghe Giang thái y nói xong, Mộ Dung Dật Thần cũng ngừng chống cự.
Thuận thai khoảng mười lần, trên người Mộ Dung Dật Thần mồ hôi chảy ròng ròng, Giang thái y thấy thai nhi đích thực đã hạ xuống không ít, vì vậy ngừng thuận thai, để Hạ Tề và Nhâm Thiên Hoa tiếp tục đỡ hoàng thường đi bộ.
Cứ đi rồi lại nghỉ như vậy, đến khi trống điểm canh hai, hoàng đế một chút khí lực cũng không còn, mê man ngồi trên ghế. Giang thái y lúc này mới để hai người đỡ hoàng thượng lên giường.
Cho dù lên giường thì hắn cũng không thể hoàn toàn nằm xuống, Giang thái y lấy chiếc áo ngủ bằng gấm lót xuống bên dưới, để hoàng đế ngồi ở đầu giường. Tuy rằng như vậy có thể giảm bớt rất nhiều đau đớn, nhưng lại không giúp cho thai nhi sớm nhập bồn, nửa canh giờ trôi qua, đau bụng sinh trở nên dày đặc hơn, nhưng hài tử gần như không hề nhúc nhích.
Giang thái y phát hiện không thích hợp, liền bảo Nhâm Thiên Hoa ngồi phía sau hoàng đế, hai tay vòng qua nách hắn, ôm chắc hắn vào lòng, còn lão lại một lần nữa bắt đầu thuận thai.
Lần này bởi vì đau bụng sinh dày đặc nên số lần thuận thai cũng tăng lên, lại thêm Giang thái y không muốn lãng phí nửa canh giờ mà lại dùng thêm lực, đau đớn khiến toàn thân Mộ Dung Dật Thần căng cứng, mồ hôi nhễ nhại, hai tay gần như muốn xé rách áo ngủ bằng gấm.
Sau vài lần thuận thai, Mộ Dung Dật Thần bị Giang thái y dùng lực mạnh đè bụng khiến hắn trượt dần xuống, cuối cùng như nửa nằm trên giường, Giang thái y nhắc Nhâm Thiên Hoa nâng hoàng đế dậy, y xốc nách hắn kéo lên. Mộ Dung Dật Thần trong bụng quặn đau, kêu lên một tiếng đau đớn, quơ tay nắm được vai Nhâm Thiên Hoa, khí lực lớn đến mức ngay cả Nhâm Thiên Hoa cũng thấy đau. Thế nhưng hắn biết, một chút đau đớn này chưa là gì so với đau đớn của hoàng thượng.
Đau bụng sinh càng ngày càng dày đặc, Giang thái y thuận thai càng lúc càng nhiều, Mộ Dung Dật Thần nhịn hồi lâu, lúc này đã không chịu nổi, theo động tác thuận thai của Giang thái y mà kêu la không ngừng, tóc tai ướt đẫm, trong vô hạn đau đớn hắn bắt được cái gì liền nắm cái nấy, cánh tay Nhâm Thiên Hoa bị hắn nắm chỗ xanh chỗ tím, sàng đan cũng bị hắn vò nát.
Mộ Dung Dật Thần muốn ngừng, nhân lúc đau bụng sinh gián đoạn, nghĩ kỹ càng mới nhìn về phía thái y, ” Vào bể nước nóng đi…”
Giang thái y kiên quyết lắc đầu, “Bệ hạ, hiện tại xuống nước không có lợi cho thai nhi đi xuống, trái lại kéo dài sản trình, chỉ đành chờ đến khi vỡ ối.” (Raph: Có lẽ là đang nói đến lực nâng của nước? =))) Thời này Archimet đã xuất hiện rồi cơ à? =))))
“Lúc nào… Ưmm… Mới có thể vỡ ối…” Mộ Dung Dật Thần chỉ muốn nghe thấy một câu trả lời khẳng định.
“Cái này… có lẽ là nhanh thôi…” Giang thái y sao biết được thời gian chính xác, chỉ có thể mơ hồ trả lời. Lão chưa trả lời xong, đau bụng sinh tiếp tục, hai người cũng chẳng còn tâm tình nào thảo luận vấn đề này, một người phải cẩn thận thuận thai, một người phải toàn lực chống lại đau đớn.
Giang thái y lần thứ hai chẩn bệnh, cung khẩu đã mở năm đốt tay, nhưng nước ối vẫn chưa phá, thai nhi ở vị trí thuận lợi, đầu thai đã nhập bồn, hoàng đế đã đau đớn đến mơ hồ, Giang thái y lúc này mới ngừng thuận thai.
Mộ Dung Dật Thần thầm nghĩ muốn nằm xuống, nhưng Giang thái y lại ngăn cản hắn một lần nữa, bảo Hạ Tề lấy sáu bảy lần chăn xếp chồng lên nhau thành một xấp cao, để hoàng thượng dùng tư thế ngồi xổm mà úp người lên đó. Mộ Dung Dật Thần đã bị đau đớn hành hạ, muốn phản kháng cũng chẳng được, đành tùy ý mặc ba người lăn qua lộn lại.
Thời gian trôi qua, trong cung điện chỉ có tiếng rên rỉ thỉnh thoảng phát ra của hoàng đế, cung khẩu của hắn cũng chậm chạp mở đến sáu đốt tay. Lúc này trống canh tư đã báo, tất cả mọi người đều có chút khẩn trương, bất đầu lo lắng nên làm gì khi thiếu thời gian như thế này.
“Ách… Ưm…A!!!” Mộ Dung Dật Thần đột nhiên cảm giác được hạ thể đau đớn như kim đâm, rõ ràng khác với đau bụng sinh vẫn duy trì liên tục theo quy luật, cảm giác hệt như bị một cái dùi tàn nhẫn xuyên qua hạ thể, Mộ Dung Dật Thần thốt ra tiếng kêu dài thảm thiết, hai tay nắm lại, cơ thể bất giác rướn lên.
“Phốc” một tiếng, trong điện ngập thứ mùi tanh. Mộ Dung Dật Thần rốt cục cũng vỡ ối.
“Mau đỡ bệ hạ vào bể nước nóng.” Giang thái y nói với Nhâm Thiên Hoa.
Bể nước nóng này là do nước từ ôn tuyền trên đỉnh núi bên cạnh dẫn vào, quanh năm duy trì nhiệt độ ổn định, để thuận lợi cho hoàng đế sinh nở, ở chỗ này còn xây dựng một chiếc ghế đá đặc biệt, lưng ghế hơi nghiêng, ở giữa có hai khối đá, hai bên sườn trên có hai tay vịn.
Ba người đều nhảy xuống nước, Giang thái y trực tiếp đến trước ghế đá, đem hai chân Mộ Dung Dật Thần mở ra, đặt ở hai khối đá để quan sát tình trạng huyệt khẩu. Hắn vừa ấn bụng hoàng đế vừa nói, “Bệ hạ, hiện tại ngài bắt đầu nghe khẩu lệnh của ta, nên nín hơi thì phải nín hơi, nên thả lỏng thì nhất định phải điều chỉnh hô hấp thả lỏng, tiểu hoàng tử rất nhanh sẽ xuống dưới.”
Mộ Dung Dật Thần nghe Giang thái y nói, đau bụng sinh tới thì phải nén hơi xuống dưới dùng sức, thế nhưng đau đớn sau khi vỡ ối quả nhiên không ngừng tăng lên, khoảng thời gian đau bụng sinh nhiều hơn hẳn thời gian cách quãng. Dưới tác dụng của cung lui, Mộ Dung Dật Thần có thể cảm giác được hài tử kề sát khung xương mà quẫy đạp đi xuống, điều này mang đến cho hắn vô hạn mong chờ, tuy rằng đau đến muốn ngất đi, vẫn sẽ cắn răng kiên trì, nghẹn đến đỏ bừng cả mặt, từng hạt mồ hôi lấm tấm tuôn thành dòng.
Sau hơn mười lần cung lui, cung khẩu nhanh chóng mở tới tám đốt tay, Giang thái y đưa ngón tay mình dò vào cửa huyệt hoàng thượng, mừng rỡ nói, “Bệ hạ, dùng thêm sức đi, vi thần có thể chạm tới đỉnh đầu thai nhi rồi.”
Mộ Dung Dật Thần trong lòng vui mừng, còn chưa kịp mở miệng, đau bụng sinh đã lại xuất hiện, hắn lại lần nữa tập trung tinh thần cho trận chiến sinh nở đầy đau đớn này.
Nhưng lần này đau bụng sinh tựa như không giống với bình thường, không phải đồng loạt đau quặn bụng dưới, mặc dù cơn đau cũng xuất phát từ bụng nhưng là đau như dao cứa, đau như dùi đâm, Mộ Dung Dật Thần cố hết sức ngẩng đầu nhìn về phía bụng mình, tay run rẩy túm lấy Giang thái y, “Bụng... Có gì đó bất thường... Đau... A!!!” Lời còn chưa dứt, hai tay hắn ôm đại phúc, dùng sức lực lớn giãy giụa, thiếu chút thì lăn từ trên ghế xuống nước.
“Đè bệ hạ lại!” Giang thái y hét lớn một tiếng, Hạ Tề cùng Nhâm Thiên Hoa phản ứng cực nhanh, một người giữ tay, một người giữ chân, cố định Mộ Dung Dật Thần trên ghế nằm.
Mọi người chỉ thấy bụng Mộ Dung Dật Thần vốn tròn vo, bấy giờ đột nhiên phình lên, tựa như hài tử bên trong đang tập võ, tay đấm chân đá bên trong bụng Mộ Dung Dật Thần, Mộ Dung Dật Thần cao giọng kêu thảm, vặn vẹo bụng muốn trốn tránh nỗi đau đớn người thường không chịu nổi này.
Giang thái y nhanh chóng ấn nhiều lần lên bụng Mộ Dung Dật Thần, xem mạch tượng, sắc mặt lão liền trở nên rất khó coi, lão không nói một lời lấy ra một ngân châm dài bảy tấc, một tay đỡ chiếc bụng không ngừng động đậy của Mộ Dung Dật Thần, cùng lúc lớn tiếng nói với Mộ Dung Dật Thần, “Bệ hạ, cố gắng đừng cử động, hoàng tử hiện tại đang gặp nguy hiểm.”
Mộ Dung Dật Thần nghe vậy, lập tức ngừng giãy giụa, cắn môi dưới, nuốt tiếng kêu vào trong.
Tay Giang thái y run lên, ngân châm đâm vào phía trái bụng Mộ Dung Dật Thần, đâm thẳng bốn tấc, vân vê qua lại, sau đó nhanh chóng rút ra. Bụng Mộ Dung Dật Thần quả nhiên ngừng kịch liệt máy thai. Hoàng đế nhắm hai mắt, khò khè thở gấp, Hạ Tề vừa giúp hoàng thượng lau đi mồ hôi nhớp nháp trên khuôn mặt, đồng thời hỏi Giang thái y có chuyện gì xảy ra.
Giang thái y trước hết bảo Thâm Thiên Hoa trấn an thai nhi, sau đó giải thích cho Hạ Tề, “Một hoàng tử bắt được cuống rốn của người kia, thai nhi bị nắm cuống rốn sẽ hít thở không thông, cho nên mới liều mạng giãy dụa, lão mới vừa châm một châm lên tay tiểu hoàng tử, người mới buông tay.” Quay đầu hướng hoàng đế, nói “Bệ hạ, bởi không biết hoàng tử vừa bị nắm cuống rốn có tổn thương hay không, giờ ta phải đẩy nhanh tốc độ, cho nên vi thần sẽ lại thuận thai, xin bệ hạ nhẫn nại.” Đau bụng sinh hiện tại đã dày đặc đến không có chút giãn cách, chịu đựng đồng thời cả áp lực của cung lui và thuận thai, Mộ Dung Dật Thần toàn thân căng cứng, hai chân tách rộng kịch liệt run rẩy, hai tay siết chặt lấy tay vịn, khi cung lui đến thì nén thở dùng sức, tới khi cung lui tạm ngưng, hắn liền như con cá chết xụi lơ trên mặt đá, hơi thở dồn dập mà yếu ớt.