Mùa xuân hồng sắc hoa đào, nhiều đôi lứa bên nhau sánh bước. Mùa xuân năm nay đã có một lương duyên phát khởi.
-Lão là ai vậy?
-Ta là lão hành khất!
Đứa bé trai khôi ngô ăn mặc sang trọng đang dừng lại trước chiếc nón rách tơi của một lão ăn mày.
-Hành khất?
-Đúng!
Đứa bé suy nghĩ gì đó rồi lấy trong người một nén bạc đưa cho ông.
-Ta không lấy!
-Tại sao?
-Ta không phải xin ăn, ta là người cầu hạnh phúc!
Lời ông lão làm nó lùng bùng lỗ tai, ăn mày mà cầu hạnh phúc?
-Lão cầu hạnh phúc này cho ai?
Bấy giờ, ông ta mới ngước nhìn đứa bé này. Sau một hồi quan sát, ông chậm rãi nở một nụ cười:
-Lão đã thấy!
-Thấy gì?
-Duyên của cậu!
-Duyên?
-Ừ, đã nhìn thấy lương duyên, sau này cậu sẽ gặp một người con gái đặc biệt!
-Vậy sao?
Lão ăn mày gật gật rồi cầm lấy nón đứng dậy.
-Khoan đã, lão có thể nói cho ta biết người đó là ai không?
-Đó là một nữ nhân đến từ một nơi xa lạ, tính cách ương bướng, ngang tàng, nhưng mà vì tính cách này cậu sẽ yêu người đó!
-Lỡ ta không gặp thì sao?
Lúc này ông lão mới chậm rãi quay lại nhìn nó mà cười.
-Là thiên duyên tiền định, cậu nhất định sẽ gặp!
Nói rồi lão mất hút vào đám đông, nó chạy theo níu lấy tấm áo sờn cũ bạc màu của lão.
-Lão là ai vậy?
-Người không cần biết đâu hoàng tử à!
Nó sững sờ, rõ ràng là lén cha xuất cung sao lại có lão hành khất biết được thân phận của mình? Thiên duyên tiền định ư? Bao giờ sẽ gặp?
…
Mười ba năm sau, sau lễ sắc phong hoàng đế.
-Người còn nhớ ta không?
-Ngươi…
Một lão hành khất đứng ở rất gần hắn khi hắn xuống kiệu. Hắn cố nhớ ra xem lão là ai thì thấy lão cười, nụ cười rất quen.
-Lão hành khất?
-Đúng vậy, thiên duyên tiền định!
Hắn định hỏi thêm thì lão lại biến mất. Thiên duyên? Hắn chính là Đường Uẩn, vị hoàng tử trốn ra khỏi hoàng cung năm đó. Phải chăng lão là thần tiên? Đến bao giờ hắn sẽ gặp được thiên duyên của mình?
…
Có những việc rất kì lạ, rất đột ngột, ngay khi gặp nàng hắn cũng chẳng nhớ ra chữ “thiên duyên” kia. Có lẽ hắn đã quên nhưng mà thiên duyên là có thật!
Mùa xuân hồng sắc hoa đào, nhiều đôi lứa bên nhau sánh bước. Mùa xuân năm nay đã có một lương duyên phát khởi.
-Lão là ai vậy?
-Ta là lão hành khất!
Đứa bé trai khôi ngô ăn mặc sang trọng đang dừng lại trước chiếc nón rách tơi của một lão ăn mày.
-Hành khất?
-Đúng!
Đứa bé suy nghĩ gì đó rồi lấy trong người một nén bạc đưa cho ông.
-Ta không lấy!
-Tại sao?
-Ta không phải xin ăn, ta là người cầu hạnh phúc!
Lời ông lão làm nó lùng bùng lỗ tai, ăn mày mà cầu hạnh phúc?
-Lão cầu hạnh phúc này cho ai?
Bấy giờ, ông ta mới ngước nhìn đứa bé này. Sau một hồi quan sát, ông chậm rãi nở một nụ cười:
-Lão đã thấy!
-Thấy gì?
-Duyên của cậu!
-Duyên?
-Ừ, đã nhìn thấy lương duyên, sau này cậu sẽ gặp một người con gái đặc biệt!
-Vậy sao?
Lão ăn mày gật gật rồi cầm lấy nón đứng dậy.
-Khoan đã, lão có thể nói cho ta biết người đó là ai không?
-Đó là một nữ nhân đến từ một nơi xa lạ, tính cách ương bướng, ngang tàng, nhưng mà vì tính cách này cậu sẽ yêu người đó!
-Lỡ ta không gặp thì sao?
Lúc này ông lão mới chậm rãi quay lại nhìn nó mà cười.
-Là thiên duyên tiền định, cậu nhất định sẽ gặp!
Nói rồi lão mất hút vào đám đông, nó chạy theo níu lấy tấm áo sờn cũ bạc màu của lão.
-Lão là ai vậy?
-Người không cần biết đâu hoàng tử à!
Nó sững sờ, rõ ràng là lén cha xuất cung sao lại có lão hành khất biết được thân phận của mình? Thiên duyên tiền định ư? Bao giờ sẽ gặp?
…
Mười ba năm sau, sau lễ sắc phong hoàng đế.
-Người còn nhớ ta không?
-Ngươi…
Một lão hành khất đứng ở rất gần hắn khi hắn xuống kiệu. Hắn cố nhớ ra xem lão là ai thì thấy lão cười, nụ cười rất quen.
-Lão hành khất?
-Đúng vậy, thiên duyên tiền định!
Hắn định hỏi thêm thì lão lại biến mất. Thiên duyên? Hắn chính là Đường Uẩn, vị hoàng tử trốn ra khỏi hoàng cung năm đó. Phải chăng lão là thần tiên? Đến bao giờ hắn sẽ gặp được thiên duyên của mình?
…
Có những việc rất kì lạ, rất đột ngột, ngay khi gặp nàng hắn cũng chẳng nhớ ra chữ “thiên duyên” kia. Có lẽ hắn đã quên nhưng mà thiên duyên là có thật!